Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1698: Lên Núi Khó Khăn
Hiển nhiên nữ tử này cũng minh bạch tình cảnh của chính mình nên trong lòng tự nhiên là kinh sợ dị thường. Tuy rằng ba người bọn họ không ai nói cái gì nhưng trong lòng đều hiểu người nào có thể đến chỗ cung điện sớm một bước thì tự nhiên là có thể giành trước bảo vật.
Như thế mà nói, nữ tử này tự vấn nếu so với hai người Thạch Côn thì cơ hội của mình thực sự không nhiều. Bất quá dưới tình huống như vậy, nữ tử này cũng không phải là không có một điểm biện pháp nào. Nàng sau khi hơi cân nhắc thì bàn tay liền đảo, giữa ngón tay xuất hiện thêm vài tấm phù màu sắc khác nhau. Trong đó có một cái màu vàng mênh mông, một cái ánh bạc loè loè, ngoài ra còn có một cái màu đỏ đậm.
Ba tiếng "phốc phốc phốc" truyền đến, ba tấm phù trong nháy mắt được dán vào thân thể mềm mại của nữ tử mà bộc phát ra ba đoàn quang mang nhan sắc khác nhau, chỉ thấy chúng chợt loé lên rồi liền tiến nhập vào trong thân thể nàng. Lập tức chỉ thấy linh quang ba màu hoàng, ngân, hồng ở trên người Liễu Thuý Nhi nhộn nhạo mà phát ra, tản mát linh áp kinh người.
Ba cái tấm phù này là ba loại bùa chú phụ trợ bất đồng có thể gia trì các loại khí lực đi vào các kinh mạch bất đồng mà làm cho thân thể người được gia trì thêm mạnh mẽ. Có ba loại thần thông này gia trì, nữ tử này cũng không tiếp tục chần chờ thêm nữa mà hướng lên trên núi cất bước đi. Hàn Lập mắt thấy cảnh này thì trên mặt không lộ ra dị sắc nào.
Thứ bùa chú phụ trợ này tuy rằng thần diệu nhưng đối với tu luyện giả cao giai như bọn họ mà nói thì quả thực là thập phần vô dụng. Ngay cả phổ thông tu luyện giả bình thường mà chủ tu pháp lực thì tự nhiên là sẽ không có hứng thú đối với cái bùa chú làm gia tăng trình độ thân thể, lúc đối địch cũng căn bản là không dùng được để phụ trợ cái gì.
Đối với tu luyện giả chủ tu luyện thể thì loại bùa chú này tương tự như "kim cương phù" này đối với việc gia tăng thêm sự cường đại cho thân thể bản thân mà nói cũng căn bản là không có kết quả vì dù sao người luyện thể vận dụng bùa chú phụ trợ cao giai đến đâu thì cũng không có khả năng vừa dán một đạo bùa chú lên thân thì làm cho trình độ thân thể tăng vọt lên mấy lần.
Nói chung là bùa chú phụ trợ cao giai hiếm thấy có thể gia tăng thêm một hai thành trình độ cho người luyện thể đã tính là khó thấy. Vì vậy tu luyện giả bình thường co dù có dán lên trên người bao nhiêu phù chú phụ trợ đi nữa thì hiệu quả sau khi gia trì cũng kém xa thân thể cường đại của người luyện thể.
Bản thân Hàn Lập cũng tính thông bùa chú chi đạo nên đối với cái này tự nhiên rất là rõ ràng, vì vậy đối với cái này cũng không thèm để ý mà không chút hoang mang đi dọc theo từng bậc thang đá mà lên. Ba người này một trước một sau giành giật nhau từng chút cự ly nhanh chóng hướng lên trên đỉnh núi mà leo lên.
Ngay từ lúc đầu, ngay cả cấm chế chi lực từ trên thềm đá truyền đến càng lúc càng nặng thì Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn chỉ cần dừng lại trong chốc lát là có thể làm hấp lực triệt tiêu đi nhiều, sau đó lại không chút do dự tiếp tục đi tiếp. Một hơi công phu sau, ba người đi được một phần ba sơn đạo. Bất quá lúc này, tình hình của đám người Hàn Lập lại rất không giống nhau.
Trước nhất là Thạch Côn, phần thân dưới hai chân vẫn trầm ổn hữu lực nhưng khi rảo bước về phía trước thì ngực lại có hơi chút phập phồng, đồng thời trên trán bắt đầu mơ hồ có xuất hiện một ít mồ hôi.
Ở chính giữa là Hàn Lập, da thịt cả người bắt đầu hoá thành màu vàng nhạt nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, nhìn không ra vẻ cật lực nào.
Về phần mặt sau là Liễu Thuý Nhi, do áo choàng nên không thấy rõ khuôn mặt nhưng rõ ràng là cước bộ đi càng lúc càng chậm, đồng thời sau mỗi buớc thì thân thể mềm mại đều nhẹ nhẹ run lên, ba tấm phù dán trên người linh quang cũng chợt ám chợt minh, phảng phất như tuỳ thời đều tắt đi. Hiển nhiên nữ tử này cho dù có bùa chú gia trì thân thể thì cũng vô pháp chống đỡ được lâu lắm nữa.
Liễu Thuý Nhi chính mình cũng rất rõ ràng việc này, trong đôi mắt đẹp không ngừng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Cuối cùng sau khi leo thêm được hai trăm bậc nữa thì nữ tử này than nhẹ một tiếng mà dừng chân tại chỗ.
Hàn Lập tuy không quay đầu lại nhưng thần niệm cũng cảm ứng được tất cả việc này, khuôn mặt khẽ động nhưng hai chân thì không có ý dừng lại chút nào. Tiếp theo Thạch Côn cùng Hàn Lập lại đi tới trước được hơn ngàn bậc thì cuối cùng cũng đi tới đoạn giữa sơn đạo.
Trên mặt Thạch Côn mồ hôi nóng bắt đầu cuồn cuộn tuôn ra, mỗi một bước chân dẫm lên trên bậc tiếp theo đều khiến mặt đất hơi chấn động, trên người hoàng quang chợt hiện lên, thần sắc lại không mấy thoải mái. Vị Thạch Kiến Tộc này đồng dạng cũng dùng thần niệm luôn luôn quan sát Hàn Lập ở phía sau.
Hàn Lập lúc này, ngoại trừ trên kim quang ngưng trọng thêm mấy phần ra thì vô luận là thần sắc hay là động tác so với lúc bắt đầu lên núi thì không khác gì cả, phảng phất như không có bị cấm chế dưới chân ảnh hưởng chút nào.
"Lẽ nào người này cũng là người luyện thể cao giai, thân thể còn mạnh mẽ hơn cả mình sao!"
Thạch Côn trong lòng bắt đầu ngạc nhiên nói thầm.
Ở sau cùng là Liễu Thuý Nhi, sau khi nghỉ ngơi một hồi thì lại dùng một ít đan dược khôi phục thể lực và cũng bắt đầu nhấc chân đi tới. Nam tử này tâm niệm quay nhanh, cảm giác hai chân chính mình ngày càng chậm lại, hấp lực dưới chân phảng phất trầm trọng như núi thái sơn đồng thời xương cốt cả người đều mơ hồ truyền đến thanh âm "dát băng" lách cách, có thể thấy được thân thể đang chịu áp lực to lớn cỡ nào.
Do tốc độ đi tới của Thạch Côn hạ xuống mà Hàn Lập thì vẫn nhịp bước như một nên cuối cùng sau một chén trà nhỏ công phu sau thì hắn đã vượt qua được nam tử rồi cùng hắn song song mà đi.
Hàn Lập xoay đầu nhìn hướng về phía Thạch Côn đang mồ hôi đầm đìa thản nhiên mà cười nhưng tốc độ thì không giảm chút nào, chỉ trong tích tắc hắn đã đuổi kịp và vượt qua Thạch Côn, sau đó lại dễ dàng đi vài bước mà rời xa nam tử này. Nam tử này cắn răng một cái, thân hình đột nhiên dừng lại, hai chân gắt gao như đóng đinh tại chỗ, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Lập, thần sắc âm u bất định.
Mắt thấy Hàn Lập trong chốc lát công phu đã đi lên được hơn trăm bậc thềm đá nhưng thân ảnh vẫn không thấy chậm chạp chút nào thì sắc mặt Thạch Côn có chút tái xanh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên tử sắc cung điện trên đỉnh núi rồi lại dùng thần niệm cảm ứng Liễu Thuý Nhi dưới chân núi đang chậm rãi đi tới thì khoé mắt nhảy lên hai cái rồi bỗn nhiên lấy từ trong lòng ra một cái huyết sắc tiểu bình.
Cái bình nhỏ này toàn thân trong suốt ánh màu huyết hồng, mặt ngoài có dán mấy tấm bùa chú dài một tấc, trông có vẻ thần bí dị thường. Thạch Côn không hề do dự hướng về vật trong tay há mồm khẽ thổi một cái. Nhất thời một cỗ hoàng hà phun ra nhằm cái huyết sắc tiểu bình cuốn tới, mấy tấm bùa chú kia tự hành bóc ra mà rơi xuống.
Sau khi "phanh" vài tiếng muộn hưởng thì những tấm bùa chú này hoá thành vài đoàn linh diễm, tiêu thất ở trong không trung. Bùa chú vừa được khai trừ thì miệng bình kia lập tức mở ra, một cỗ quang diễm lập tức trong bình liền phun ra, bên trong mơ hồ bao vây lấy một viên huyết sắc đan hoàn. Thạch Côn đối với cái này đã sớm có dự liệu nên lập tức há miệng hút vào.
Nhất thời một cỗ hấp lực sinh ra một chút đem khoả đan hoàn kia hít vào trong miệng rồi theo cổ họng nuốt xuống bụng. Đan dược cơ hồ trong nháy mắt hoà tan, hoá thành một đạo khí lưu mát lạnh xông thẳng xuống đan điền rồi toả đi các kinh mạch. Hàn Lập mặc dù vẫn rảo bước đi nhanh phía trước nhưng tự nhiên vẫn chú ý tới cử động của Thạch Côn nên trong lòng khẽ động.
Kết quả chỉ thấy nam tử này sau khi ăn đan dược vào thì trên mặt hiện ra vẻ thống khổ dị dạng, tiếp theo bên ngoài thân da thịt nguyên bản màu xám trắng lập tức trở nên đỏ tươi ướt át và tản mát ra nhiệt độ rất cao, linh quang toả ra cũng một chút từ ánh vàng biến thành đỏ tươi rất quỷ dị.
Theo sau chỉ thấy Thạch Côn trong miệng quát khẽ một tiếng, trên trán đột nhiên nhảy ra từng sợi gân xanh thô to đồng thời bạnh ra mà phình ra gấp bội, tiếp theo thân hình điên cuồng tăng vọt lên biến thành cao bốn năm trượng.
Sau khi thân thể hoá thành thật lớn, Thạch Côn không chút chần chờ bỗng nhiên bước đi, "oanh" một tiếng, bước chân của hắn vậy mà như sấm nổ đồng thời rảo bước kéo dài qua hai bậc mà qua. Kể từ đó, Thạch Côn lấy một loại tốc độ so lúc bắt đầu thì còn nhanh hơn một chút nhằm về phía Hàn Lập đuổi theo.
Hàn Lập thấy tình hình này thì trong mắt tinh quang chợt loé. Hiển nhiên Thạch Côn vừa vận dụng một loại bí thuật tổn hại đến thân thể nguyên khí, bằng không nếu đã có loại thần thông này mà nói thì sao lại không vận dụng ngay từ lúc bắt đầu, lại chờ tới bây giờ mới vận dụng.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng hắn cũng không dám chậm trễ. Lúc này hắn hít sâu một hơn, tay bấm pháp quyết, bên ngoài thân kim quang đại thịnh, tiếp theo ngoài da thịt hiện ra vô số đám kim sắc lân phiến. Sau cùng Hàn Lập đưa tay hướng ra sau đầu đẩy một cái.
Sau một tiếng "phốc xuy" thì một phiến sương mù màu vàng một chút từ sau lưng vọt lên đến tận trời, sau khi ngưng tụ lại thì hoá thành một cái kim sắc hư ảnh ba đầu sáu tay.
Kim sắc hư ảnh vừa hiện thân lập tức quang mang chợt loé rồi hướng về phía bản thể Hàn Lập mà bay tới. Nhất thời trên mặt hắn có một vệt sáng óng ánh chợt loé lên mà lướt qua, kim sắc lân phiến trên người xuất hiện quang mang dị dạng lưu chuyển một trận rồi đột nhiên kết thành một cái kim sắc quang giáp có chút mơ hồ nhanh chóng bao phủ lên thân thể.
Sau đó dưới chân Hàn Lập cước bộ khẽ động, hành động đồng dạng so với lúc trước còn nhanh hơn ba phần. Do đó cự ly giữa hắn và cự nhân do Thạch Côn hoá thành phía sau vẫn duy trì như trước.
Phía sau, hai người Thạch Côn thấy cảnh này thì tự nhiên đều lấy làm kinh hãi. Bất quá vô luận là Thạch Côn hay là Liễu Thuý Nhi thì đều giở hết thần thông ra rồi nên cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà tiến bước, từng bước một hướng lên trên đỉnh núi mà đi lên.
Thân thể Hàn Lập vừa được kim giáp do pháp tướng biến thành bao bọc lại thì hiển nhiên là thân thể vừa được gia trì mà đạt tới một tốc độ bất khả tư nghị, tuy rằng không thể nói là bước đi như bay nhưng mà mũi chân khẽ động thì thân thể đã khinh khinh phiêu phiêu lướt đi trên sơn đạo.
Ngay cả trong lòng Thạch Côn phía sau khẩn trương thì cũng chỉ có thể vô lực đưa mắt nhìn thân ảnh Hàn Lập phía trước ngày càng đi xa, đem cự ly ngày càng giãn ra.
Sau một hồi công phu sau, thân hình Hàn Lập trực tiếp vượt xa hơn Thạch Côn đến bốn năm trăm bậc trong khi đó Thạch Côn lại không có cách nào bảo trì tốc độ trước mắt nữa, cước bộ làn nữa không thể không chậm lại. Chỉ là lúc này đây, không riêng gì mặt Thạch Côn mồ hôi đầm đìa mà cả người cũng toát ra trận trận bạch sắc vụ khí, phảng phất như cả thân thể đã hoá thành một cái đại hoả lò, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Bất quá không riêng gì Thạch Côn mà Hàn Lập phía trước cũng nhướng mày, cuối cùng cũng có chút không chịu nổi hấp lực dưới chân, hai chân cũng vì đó mà chậm lại. Lúc này Hàn Lập chỉ còn cách chỗ đỉnh núi bất quá hai ba trăm bậc mà thôi nhưng mà hắn lại phiền muộn phát hiện ra, cứ một bậc thềm đá leo thêm thì hấp lực gia tăng hơn xa trước đây. Dù cho hắn có được thân thể mạnh mẽ ngang thánh tộc thì cũng có chút ăn không tiêu.
Sau khi trực tiếp đi lên phía trên hơn trăm bậc nữa thi thân hình hắn dừng lại, bước chân đã trở nên cực kỳ chậm, cơ hồ mỗi bước đi đều phải hơi dừng lại bình ổn thân hình một chút thì mới có thể tiếp tục nhấc chân hướng về phía trước.
Mà lúc này, mặt sau Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi đã sớm lại lần nữa đứng ở tại chỗ, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hàn Lập từng bước tiếp cận đỉnh núi. Hàn Lập cuối cùng đã đi tới hơn mười bậc thang sau cùng thì trên mặt đất sản sinh ra hấp lực thật lớn khiến cho Hàn Lập bắt đầu kinh hãi, kim giáp bao bọc bên ngoài thân càng lúc càng run rẩy, một bộ tuỳ thời đều có thể tán loạn. Hàn Lập rơi vào đường cùng, tại cuối sơn đạo, gần đỉnh núi trong gang tấc mà không thể không ngừng lại.