Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1690: Hung Trùng Chi Chiến
"Là Hoá Huyết Điệp! Chúng ta có cơ hội rồi!"
Hàn Lập từ lâu đã không còn là kẻ chân ướt chân ráo bước chân vào Linh giới nữa, khi nhìn thấy hình dáng của đám lục điệp này thì thất thanh kêu lớn nhưng lập tức lại lộ ra vẻ mừng như điên nói.
"Thật sự là loại hung điệp này! Tốt quá, loại điệp này là thiên địch với đám trùng kia."
Liễu Thuý Nhi cũng thi triển bí thuật, sau khi nhìn kỹ hình dáng của lục điệp thì đồng dạng mừng rỡ.
"Đích xác là có cơ hội chạy thoát rồi nhưng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị dính vào tràng tranh đấu của chúng, nếu không thì tiểu mệnh khó mà giữ được."
Thạch Côn cũng phấn chấn lên, nói.
"Lúc này ba người chúng ta nên chia ra, nếu mục tiêu quá lớn thì rất có thể đều là mục tiêu của hai loại hung trùng này. Dù sao thì hiện tại chỉ còn cách cấm chế chia địa khoảng một nửa lộ trình, chúng ta đều đã biết đường đi, không bằng cứ chia ra chạy trối chết. Hai tháng sau sẽ gặp tại gần cấm chế chia địa nọ."
Hàn Lập bình tĩnh nói.
Nghe Hàn Lập nói thế, hai người còn lại không khỏi ngẩn ra một chút nhưng Thạch Côn lập tức đồng ý nói:
"Hàn đạo hữu nói có lý, lúc này mục tiêu càng nhỏ thì đúng là càng dễ trốn."
"Chỉ có thể như vậy thôi."
Liễu Thuý Nhi cũng không chần chừ chút nào, sau khi tự định giá một lát thì cắn răng gật đầu nói.
Vì thế ba người vội vàng truyền âm vài câu sau đó phân ra mà chạy trối chết.
Lúc này, lục vân phía xa đã tới gần, cho dù không vận dụng thần thông thì bằng vào mắt thường cũng có thể thấy rõ bộ dáng phô thiên cái địa của lục điệp. Hung điệp này không nói hai lời chia ra làm hai, một phần xông thẳng vào đám ngân triều, một phần đuổi theo đám người Hàn Lập và đám thú đang bỏ chạy phía dưới mặt đất.
Ngân triều phía sau thấy cảnh này cũng không chút yếu thế, một phân thành hai phần lớn nhỏ, phần lớn nghênh chiến lục vân, số còn lại điên cuồng đuổi theo đám thú phía dưới. Hàn Lập và đám thú chạy trối chết phía dưới nhưng bên trong đám thú này lại có không ít linh thú có linh trí cao, biết cơ hội chạy trốn đã tới, vài dị thú tu vi cao nhất điên cuồng hét lên, tất cả đàn thú giải tán hoá thành yêu khí cuồn cuộn tản ra bốn phương tám hướng chạy trối chết.
_"Đi!" _
Hàn Lập không cũng không do dự, quát khẽ một tiếng, Phong Lôi sí sau lưng hiện ra. Đôi cánh khẽ vỗ nhẹ một cái, cả người liền hoá thành một đạo thanh bạch quang ti bắn đi. Cùng lúc đó, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn cũng gia tăng độn quang bay về hai hướng khác nhau.
Lấy tốc độ toàn lực của Phong Lôi sí, chỉ cần mấy lần chớp động liền bỏ xa đám thú, đảo mắt một cái đã biến mất ở cuối chân trời, sau đó hắn mới quay đầu nhìn lại đám thú ở phía sau. Kết quả khiến cho hắn không khỏi phát lạnh một trận.
Chỉ thấy hơn trăm dị thú ở phía sau bởi vì hành động hơi chậm, kết quả bị quấn vào trong đại quân của hai loại hung trùng kia. Chỉ thấy lục vân và ngân triều ào ạt kéo đến, cổ họng di thú chưa kịp kêu lên thì đã biến mất không thấy, ngay cả hài cốt cũng không lưu lại chút nào. Lúc lục vân và ngân trùng lao vào nhau, vô số lục điệp đột nhiên vỗ cánh về phía đối diện. Nhất thời một cỗ lục phong quỷ dị từ trong đàn điệp bay ra, khí thế hung hăng ập vào ngân triều.
Tiếng "chi chi" quái dị liên tiếp vang lên.
Không ít ngân trùng rơi xuống như mưa rào. Tiếp theo lục vân hạ xuống thôn phệ hết đám ngân trùng đang rơi xuống.
Lam mang trong mắt Hàn Lập chớp động, cảnh tượng trước mắt hiện lên rõ như ban ngày. Đàn điệp sau khi cắn nuốt ngân trùng thì bất ngờ ngoài thân hiện lên một vài chấm đỏ. Bất quá ngay cả khi độc phong của Hoá Huyết Điệp lợi hại nhưng ngân sắc phi trùng thật sự là quá nhiều, hơn nữa không ít phi trù mạnh mẽ có sức kháng cự với độc tính. Kết quả sau khi độc phong trôi qua, ngàn vạn ngân trùng lại bắt đầu lao vào lục vân, cuối cùng ngân triều và lục vân hoàn toàn đan vào nhau đánh nhau sống chết.
Tiếng vù vfu phát ra, lục điệp và ngân trùng giống như mưa từ trên cao rơi xuống, sau đó lại bị lục vân và ngân triều lao tới thôn phệ sạch sẽ. Rõ ràng là năng lực thôn phệ của ngân sắc phi trùng lớn hơn nhiều so với lục điệp nhưng bản thân hung điệp lại mang kịch đột, chỉ cần vỗ hai cánh là đã khiến đối thủ mất đi năng lực chống cự. Hai bên đều là hung trùng hung ác vô cùng, không thèm quan tâm đến tính mạng của mình, trong lúc nhất thời lâm vào thế giằng co không ngừng. Về phần đám hung trùng đuổi theo đàn dị thú, khi thấy đàn thú bỏ chạy tứ tán thì cũng hoá thành vô số đám nhỏ, đồng dạng chia ra mà đuổi theo sau.
Hai loại trùng này tựa hồ hành động rất ăn ý, tuyệt không tha cho con mồi.
Không ít dị thú không chạy được xa liền bị hai loại hung trùng này đuổi theo, cho nên không thể không liều mạng được. Trong lúc nhất thời, tiếng thú kêu, tiếng côn trùng vang lên đan xen lẫn nhau không dứt.
Hàn Lập hai mắt híp lại, mắt thấy Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đã phi độn ra cực xa nhưng phía sau vẫn còn một đám ngân trùng và lục điệp đang truy sát phía sau. Bất quá hắn cũng chỉ xem đến đây, bởi vì hắn thoáng nhìn thấy một đám ngân trùng đang đuổi theo vài dị thú trực tiếp đuổi đến đây. Bộ dáng ngân trùng có đến cả ngàn con.
Hàn Lập hít sâu một hơn, hai cánh sau lưng vỗ lên một cái, hoá thành quang ti bắn đi. Lúc này đây, Hàn Lập một hơi bay hơn nửa canh giờ mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía sau đã không còn bóng dáng của trùng ảnh nhưng hắn lại không vui mừng mà ngược lại khẽ cau mày.
Mấy ngày trước lúc ba người bọn hắn bỏ chạy cũng đã thi triển tốc độ cực nhanh, bỏ xa đám hung trùng nhưng không biết đám hung trung này có thần thông quỷ dị gì mà chỉ cần bọn họ hơi chậm lại thì một lát sau chúng liền đuổi tới. Vô luận là có dùng loại bí thuật ẩn nặc nào thì cũng không có hiệu quả là mấy.
Thần sắc Hàn Lập thoáng âm tình bất định, đột nhiên bỗng hừ lạnh một tiếng, trên người chợt loé hắc quang, một tầng hắc sa hiện lên, thân ảnh biến mất. Sau khi ẩn nặc thân hình, hắn mới không chút hoang mang bay về phía trước. Nhưng sau nửa canh giờ, Hàn Lập đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, sắc mặt chợt biến đổi quay đầu lại. Kết quả một lát sau, cuối chân trời truyền đến tiếng vù vù, chỉ thấy một đám ngân sắc cự trùng đường kính mấy trượng đột nhiên hiện ra.
Cự trùng này vỗ cánh một cái liền thuấn di đi hơn trăm trượng, bắn thẳng đến chỗ Hàn Lập ẩn nặc. Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, dùng thanh minh linh mục nhìn rõ diện mục đám trùng này. Rõ ràng là hơn một ngàn ngân sắc phi trùng hình thành nên một quái vật thật lớn. Mặc dù không biết vì sao ngay cả hắc sa cũng không che giấu được hung trùng này nhưng Hàn Lập rất rõ ràng, nếu không giết chết chúng thì đừng nghĩ tới việc bình an rời khỏi.
Bất quá đám ngân trùng đáng sợ này ngoại trừ số lượng thì bản thân nó cũng có chút khó chơi.
Thân thể chúng chẳng những cứng vô cùng, có thể chống đỡ được công kích của bảo vật bình thường mà răng của chúng còn có thể dễ dàng xé rách bảo vật phòng ngự. Nếu lấy bảo vật bình thường ra đối phó với chúng thì sợ rằng không có tác dụng. Trong lòng tự định giá như vậy, mắt thấy cự trùng sắp đến, Hàn Lập đột nhiên vung tay lên, nhất thời một tiếng vù vù bay ra, hàng trăm đoá kim hoa bay vù ra, sau đó đột nhiên kim quang cuồng trướng hoá thành một đám giáp trùng lớn nửa thước. Cả người kim quang chói mắt, đúng là Phệ Kim Trùng thành thục.
_"Đi!" _
Hàn Lập cơ hồ không cần suy nghĩ, quát khẽ một tiếng, tay chỉ về phía ngân sắc cự trùng phía trước.
Nhất thời Phệ Kim Trùng vù một cái bay thẳng về phía cự trùng. Nguyên bổn ngân sắc cự trùng đang lấy khí thế hung hãn dị thường nhưng ngay khi vừa thấy Phệ Kim Trùng xuất hiện thì toàn thân đều run lên một cái, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương, bỗng nhiên quay đầu lại chạy trối chết.
Nếu Hàn Lập đã thả ra một lần nhiều Phệ Kim Trùng như vậy thì hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng.
Cơ hồ cùng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng sét đánh, cả người liền biến mất trong thanh bạch điện hồ. Sau một khắc, bầu trời phía trên ngân sắc cự trùng chợt loé thanh bạch điện quang, thân ảnh Hàn Lập quỷ dị hiện lên, không nói hai lời lật tay lại, một ngọn hắc sắc tiểu sơn bay ra hoá thành một ngọn núi cao hơn mười trượng nện xuống cự trùng phía dưới. Bảo vật vừa ra liền xoay tròn một cái, toàn thân tiểu sơn tuôn ra một mảnh hôi quang hình thành một tầng quang mạc bao lấy toàn bộ đám ngân sắc phi trùng. Hai cánh sau lưng phi trùng vừa động, cự trùng nhất thời run lên, cả người bị Nguyên từ thần quang vây khốn.
Một tiếng the thé giận dữ phát ra, thân hình cự trùng bỗng nhiên đại phóng quang mang, chỉ một lát sau cự trùng đã trở lại thành hơn một ngàn đầu ngân sắc phi trùng, sau đó như ong vỡ tổ hung hăn cắn nuốt quang hà.
Tầng quang mạc do Nguyên từ thần quang hình thành bốn phía, lấy mắt thường có thể thấy được đang dần mỏng đi nhưng Hàn Lập lại xem như không thấy, không lộ ra vẻ lo lắng gì cả bởi vì chỉ cần một chút thời gian này, hơn trăm Phệ Kim Trùng đã bay tới phía dưới hắc sắc tiểu sơn.