Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1681: Ám Thú Chi Vương
Nghe được lời này của Hàn Lập, Thạch Côn ngẩn người nhưng ngay lập tức cười ha hả nói:
"Đạo hữu thần thông tuyệt không dưới ta và Liễu tiên tử cũng đừng thổi phồng cho nhau như thế, nói chánh sự đi. Chúng ta đã đi hơn một ngày, coi như là đã đi vào sâu trong Ám Thú sâm lâm, hơn phân nửa ám thú đều sinh hoạt tại đây. Chúng ta muốn thông qua khu vực này thì cần phải xuất toàn lực mới được."
"Muốn thông qua khu vực bên trong Ám Thú sâm lâm thời điểm này, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng lại gặp được ám thú hành động đơn độc. Chúng ta dùng cấm chế để che dấu việc động thủ với ám thú nhưng đối mặt với Tam nhãn ám thú thì chỉ cần vừa động thì khẳng định sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, tại chỗ bên trong này cũng không có thể thả thần niệm tra xét như trước nữa. Một khi đã động thủ, nguy hiểm cỡ nào có thể nghĩ được."
Liễu Thuý Nhi ngưng trọng nói.
"Cho dù thật sự phải động thủ cũng không thể giống như kéo dài thời gian như lúc trước nữa. Chúng ta ba người phải đồng loạt ra tay tranh thủ trong nháy mắt hạ sát đối phương để giảm khả năng bị phát hiện xuống thấp nhất."
Thạch Côn trầm ngâm một chút rồi nói thêm một chút.
"Ân, đối với một con ám thú thành niên bình thường chỉ với ba người chúng ta liên thủ thì nhất định trong nháy mắt đánh gục được cũng không phải là chuyện tình gì khó khăn. Nhưng nếu gặp cao giai ám thú thì sự tình có chút khó khăn."
Hàn Lập sờ sờ cằm, có chút suy nghĩ nói.
"Muốn không bị cao giai ám thú để ý, không thể không nói thuật hợp kích Nguyên từ thần quang của chúng ta đã có đất dụng võ rồi."
Liễu Thuý Nhi cười khẽ một tiếng.
"Không sai! Thạch mỗ thiếu chút nữa đã quên mất bí thuật này. Dùng thủ đoạn này để đối phó với cao giai ám thú đơn độc cũng không e ngại cái gì nữa."
Thạch Côn hai mắt nhất thời sáng ngời, vỗ tay cười ha hả.
"Bất quá, không phải bất đắc dĩ thì không nên sử dụng thần thông này, ta cũng không muốn bị một đám cao giai ám thú đồng thời truy sát đâu."
Hàn Lập lắc lắc đầu, tựa hồ vẫn có chút lo lắng nói.
"Yên tâm, điểm ấy ta cùng Thạch huynh trong lòng tự nhiên hiểu rõ. Chúng ta lập tức biến ảo rồi lên đường thôi. Trong lúc này chúng ta tốt nhất là cách xa nhau một chút, đi cùng nhau rất dễ bị nghi ngờ."
Liễu Thuý Nhi đề nghị.
"Liễu tiên tử nói có lý, vậy Thạch mỗ đi trước một bước vậy."
Thạch Côn nghe vậy liền đáp ứng một tiếng.
Tiếp theo, hắn bắt quyết, ngoài thân bỗng nhiên hiện ra một tấm da thú, một đoàn ngân quang bỗng hiện ra nhập vào trng tấm da thú. Đại hán trở mình một cái lập tức biến thành một đầu ám thú đen xì, tứ chi dùng sức một cái, toàn thân giống như tên bắn về phía trước.
Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi thấy vậy, không chần chừ đồng dạng làm phép, phân biệt hoá thành hai đầu ám thú khác nhau, giữ khoảng cách mà đuổi theo. Trên đường đi, ba người đều thúc dục bảo vật khác nhau, lần nữa che dấu thân hình.
Kể từ đó, dưới bóng cây mông lung, muốn phát hiện ra bóng dáng ba người thì đã khó lại càng khó hơn. Trên đường đi, đám người phát hiện bóng dáng dị thúc hoặc vài sự tình khác nhưng lập tức quỷ dị rời đi xa, tuyệt không dám tiếp xúc với chúng.
Trong mấy ngày tiếp theo, ám thú không xuất hiện nhiều lắm nhưng mỗi lần xuất hiện thì đều là hai ba con đi với nhau.
Bảy tám ngày tiếp theo, bọn họ chính thức đã xâm nhập vào trung tâm của Ám Thú sâm lâm. Một số ám thú bắt đầu kết đội, bình thường là năm sáu con, thậm chí có khi lên đến mười mấy con. Điều này làm cho ba người Hàn Lập cả kinh, càng trở nên thận trong hơn.
Cũng may, độn pháp ba người thần diệu, hơn nữa pháp lực hơn xa đám ám thú bình thường nên cũng không bị phát hiện. Mặt khác, không biết có phải do vận khí quá tốt hay là Ám Thú sâm lâm xuất hiện đại sự ngoài ý muốn mà một đường đi tới ngay cả một đầu Tam nhãn ám thú cũng không gặp, một đường thẳng tiến vào trung tâm rừng rậm.
Trong ba bốn ngày tiếp theo, bọn họ có thể nói là thuận lợi dị thường, cứ như vậy một hơi xuyên qua hầu hết những khu vực nguy hiểm trong Ám Thú sâm lâm. Nhưng điều này lại làm cho ba người Hàn Lập không dám thả lọng, ngược lại càng trở nên ngưng trọng hơn.
Ba người đều là kẻ lịch duyệt thâm hậu, từng thấy rất nhiều chuyện thất bại trong gang tấc. Bởi vì chưa gặp phải cao giai ám thú nào cho nên tuy bọn họ trong lòng mừng rỡ không thôi nhưng vẫn cảnh giác mười phần.
Đoạn đường tiếp theo, ám thú bình thường rất thưa thớt, đi một hai ngày mới gặp được mười mấy con. Điều này khiến trong lòng ba người Hàn Lập càng thêm lo lắng. Hàn Lập đi trong rừng rậm phảng phất như u linh, rõ ràng trước mắt có một cây đại thụ nhưng hắn biến thành thanh ảnh, chớp một cái liền xuyên qua, không gây ra bất cứ tiếng động gì. Độn pháp như thế hiển nhiên làm cho độn tốc nhanh hơn một chút.
Nhưng điều đó càng khiến hắn phải nhíu mày.
Lam mang trong mắt thiểm động không ngừng quét về bốn phía. Trong trung tâm rừng rậm nên hắn không dám thả thần niệm ra chỉ có thể dựa vào Minh Thanh Linh Mục thần thông mà dò xét tình hình xung quanh, kịp thời tránh ra khỏi những phiền phức không đáng có.
Về phần hai người còn lại, không biết hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn dùng cách nào mà mỗi khi có ám thú xuất hiện thì cả hai đều tránh được, bộ dáng không chậm hơn hắn bao nhiêu. Điều này khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi. Không biết hai người đó tu luyện công pháp bí thuật có thể cảm ứng huyền diệu hay là mượn bảo vật để làm việc đó. Điều này làm cho hắn không khỏi đề cao hai người thêm vài phần. Trong lòng tự định giá như thế, ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển một vòng, nhìn về phía hai người.
Dưới linh mục thần thông, hắn thấy rõ Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn khi biến ảo thành ám thú phân biệt cách hắn hơn trăm trượng, đồng dạng đi tới rất nhanh. Thấy hai người vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, hắn thoáng thả lỏng tinh thần vài phần lại đem ánh mắt thu hồi lại.
Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!
Trong khi bọn họ đang đi tới thì bỗng nhiên một đạo kinh ảnh từ trong bóng tối phía trước bắn ra. Chỉ một lần chớp động liền đi được hơn mười trượng tới bên cạnh Thạch Côn, đầu đụng vào Thạch Côn đang ẩn nặc. Cho dù là Thạch Côn đang kinh hãi muốn tránh ra nhưng do không đề phòng, cộng thêm động tác của đối phương quá nhanh cho nên căn bản là không thể tránh kịp. Khi đó hắn chỉ có thể bất chấp, ngoài thân hoàng quang đại phóng, đem pháp lực rót vào hộ thể linh khí.
"Ầm!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Kim quang và hoàng quang đan vào nhau, kim ảnh không khỏi lui lại mấy bước, lập tức thân hình nhoáng lên liền đứng vững lại. Mà ám thú do Thạch Côn biến thành thì trực tiếp bị bắn ra xa, mạnh mẽ đụng gãy một thân đại thụ to hơn mười trượng thì mới dừng lại được.
Nhưng ám thú do đại hán biến thành trong đám gỗ vụn vẻ mặt thống khổ, nhất thời không thể đứng dậy được.
Hàn Lập và áo choàng nữ tử thấy vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.
Bọn họ đã từng sớm tận mắt tháy qua thân thể mạnh mẽ của Thạch Côn nhưng thân thể của kim ảnh kia còn mạnh mẽ hơn nhiều, như vậy chẳng phải là kim ảnh kia vô cùng đáng sợ sao.
Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt loé, lập tức nhìn rõ kim ảnh phía xa. Kết quả làm hắn phải trợn mắt!
Diện mục kim ảnh nọ rõ ràng là một thân ám thú dài hơn một trượng nhưng cả người đều là kim quang chói mắt, hai mắt đen như mực. Đúng là Ám thú vương trong lời đồn!
"Không thể nào!"
Trước khi xuất phát hắn đã thầm nhủ không thể xui xẻo đến mức gặp phải Ám thú vương. Kết quả hiện tại lại là chưa gặp phải cao giai ám thú nào mà lại gặp luôn thứ đáng sợ nhất trong khu rừng này. Mặc dù không biết thần thông của đối phương ra sao nhưng tuyệt đối đã ngoài thánh giai.
Tâm Hàn Lập trùng xuống, thân hình đứng lại ở phía xa, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào kim sắc ám thú không chớp mắt chút nào. Đồng thời, dị bảo trong lòng cũng cảm ứng được, bắt đầu có chút rung động.
Bên kia, ám thú do Liễu Thuý Nhi biến thành cũng dừng lại trên một cành cây khô, đồng dạng nhìn về phía kim sắc ám thú như lâm phải đại địch.
Còn Ám thú vương này hiển nhiên cũng ngoài ý muốn đụng phải Thạch Côn, đầu còn chút choáng váng. Sau khi lắc đầu vài cái, lập tức hai mắt phóng ra hung quang nhìn thẳng về phía Thạch Côn đang nhất thời không thể đứng dậy ở đằng xa. Hai chân nó cào một cái, trảo mang chớp động dường như muốn lập tức công kích đại hán.
Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi thấy cảnh này, trong lòng bối rối không thôi, có chút do dự nên cứu hay không.
Hiển nhiên hai người bọn họ chưa bị đầu Ám thú vương này phát hiện ra. Nếu cứ yên lặng bỏ đi thì nói không chừng còn toàn thân trở ra. Nếu không cho dù ba người có liên thủ, miễn cưỡng đánh với nó thì đối phương chỉ cần hú lên một cái thì bọn họ lập tức không nắm chắc phần thắng. Nhưng mà cứ như vậy để Thạch Côn chết đi, sau khi thiếu một người thì cấm chế chi địa kia cũng đừng nghĩ đến việc mở ra. Chuyến đi này chưa bắt đầu đã thất bại.
Không thể hoàn thành nhiệm vụ ngược lại Thạch Côn còn chết trong Ám Thú sâm lâm. Khi trở về đối mặt với hai người Thải Lưu Anh và Đoạn Thiên Nhận, cho dù hắn có toàn thân trở ra từ Nghiễm Hàn Giới thì tuyệt không có kết quả tốt.
Bất quá, việc này ngay cả khi kho xử thì đó cũng là chuyện về sau. Hiện tại tất nhiên phải ưu tiên cái mạng nhỏ của mình trước đã.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hàn Lập đã nghĩ thông suốt, ánh mắt thoáng nhìn về phía nữ tử nhưng lại phát hiện ám thú do Liễu Thuý Nhi biến thành ngoài thân bắt đầu nổi lên bạch quang, bộ dáng sẽ động thủ không chút do dự.
Điều này làm hắn kinh ngạc, sâu trong mắt hiện ra vẻ như nghĩ tới điều gì đó. Bất quá, nữ tử này nổi điên thì hắn cũng không muốn tham gia, lúc này hít sâu một hơi định quay đầu bỏ chạy. Nhưng vào lúc này, một chuyện làm cơ hồ làm cho hai con mắt hắn phải rớt xuống đất.
Rõ ràng ánh mắt kim sắc ám thú kia đang lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên hai tai nhích lên, thần sắc biến đổi, tiếp theo ánh mắt từ hung quang chuyển thành vẻ cực kỳ kinh sợ.
Nó gầm lên một tiếng, thân hình vừa động liền hoá thành một đạo kim ảnh bắn đi, sau vài lần chớp động liền tiến sâu vào trong bóng đêm không thấy bóng dáng.