Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1675: Trấn Hải Viên
Ba người Hàn Lập phi hành suốt ba bốn ngày đêm, dọc đường đi chỉ gặp được ba bốn tiểu đảo, mà những tiểu đảo này không cái nào là không bị hải thú chiến cứ, khí tức tất cả đều vô cùng cường đại. Loại khí tức này, mặc dù không thể nói là hù doạ được ba người chạy trối chết nhưng rõ ràng là hơn xa so với con bạch tuộc khổng lồ kia, dù cho ba người có liên thủ thì thủ thắng là chuyện không dễ dàng.
Điều này khiến cho Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn thầm kêu may mắn không thôi. May mà nghe lời Hàn Lập nói, nếu không thì chỉ sợ là khi tới được đất liền mới có cơ hội tu luyện được hợp kích bí thuật kia. Nhưng có điều, chỗ yên ổn trên mặt đất thì lại không dễ tìm.
Tới sáng ngày thứ năm, phía xa ngoài khơi rốt cục cũng hiện lên một dải đất dài, cuối cùng cũng đã thấy được lục địa. Ba người không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
"Cuối cùng cũng đã ra khỏi vùng biển quái quỷ này."
Thạch Côn cười ha ha nói.
"Thạch đạo hữu nên cẩn thận một chút thì hơn, dựa theo kinh nghiệm của tiền nhân thì nguy hiểm trên đất liền còn ghê gớm hơn so với trên biển. Chúng ta khi lên bờ, tốt nhất là nên đem khí tức thu liễm lại để tránh việc kinh động đến đám cổ thú hung mãnh."
Liễu Thuý Nhi tuy cũng lộ ra vẻ mừng rỡ nhưng lại đề tỉnh nói.
"Liễu tiên tử yên tâm, Thạch mỗ tuy hiếu chiến nhưng cũng có vài phần biết cân nhắc."
Thạch Côn dường như chẳng chút để ý trả lời. Liễu Thuý Nhi nghe vậy, lúc này mới thả lỏng.
Nguyên bổn với cảnh giới của đối phương những lời này hiển nhiên căn bản không cần nàng nói ra nhưng bởi vì Thạch Côn thật sự quá mức hiếu chiến cho nên nàng mới khuyên một câu.
Hàn Lập nghe vậy, khoé miệng nổi lên vẻ tươi cười, mở miệng muốn nói gì đó với hai người thì đột nhiên ngoài khơi bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, một cỗ sương mù hiện ra, nhanh chóng khếch tán ra.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Lập ngẩn ra, hỏi một câu.
Hai người Liễu Thuý Nhi hiển nhiên cũng thấy cảnh này, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Không cần nói thêm gì cả, cả ba người đang trong độn quang liền dừng lại để lộ ra thân hình, đồng thời nhìn về phía xa trước mặt. Cơ hồ ngay khi ba người làm dừng lại thì từ mặt biển phía xa truyền đến một tiếng xé gió, bạch sắc hải vụ bốc lên, phụ cận ngoài khơi một trận sóng gió mãnh liệt cuộn trào, đồng thời một cỗ khí tức man hoang kinh thiên từ phía trong sương mù phóng lên cao.
Tiếp theo, một thân hình cự thú so với con bạch tuộc lúc trước còn muốn lớn hơn vài lần từ trong hải vụ hiện ra, quái vật toàn thân phủ lông hình dáng có chút mơ hồ giống cự viên nhưng trên đầu lại mọc ra một cái sừng.
Quái thú vừa trồi lên khỏi mặt biển ngay lập tức vung tay nện vào ngực rầm rầm mấy phát, thanh âm va chạm vô cùng khó nghe nhưng khi ba người Hàn Lập nghe được tiếng động này thì sắc mặt đều đại biến, vội vàng thả ra linh quang hộ thể bảo hộ thân thể vào bên trong, mắt lộ ra dị sắc nhìn nhau một cái.
Nguyên bổn tiếng va chạm quái dị vừa rồi truyền đến tai liền truyền đến một cảm giác đau đớn vô cùng, phảng phất như tinh huyết trong cơ thể quay cuồng một trận, làm cho tay chân bủn rủn. Điều này không khỏi làm cả ba người đều hoảng hốt một trận.
Nhưng đám người Hàn Lập không lại không biết rằng tất cả bất quá mới chỉ là bắt đầu.
Sau một khắc, hải thú giống cự viên kia đột nhiên mở miệng, điên cuồng rống lên, tiếng rống thao thao bất tuyệt, chấn động cả bầu trời. Trong tiếng rống, hải vụ phụ cận chẳng những biến mất mà ngay cả nước biến cũng bị âm ba của tiếng rống làm biến thành vô số tuyền qua lớn nhỏ không đồng nhất. Vô số hải ngư trực tiếp từ trong biển sâu nổi lên, hiển nhiên đã bị dư chấn của cự viên hải thú đánh chết.
Trong lúc nhất thời, trăm dặm xung quanh nổi lên một mảnh trắng xoá, thi thể hải ngư các loại trải rộng.
Lúc này, ba người Hàn Lập đang ở trong phạm vi của tiếng rống chẳng những vòng bảo hộ kịch liệt chấn động mà sắc mặt cả ba người đều vô cùng khó coi.
Liễu Thuý Nhi sắc mặt tái nhợt, thân hình không tự chủ khẽ run lên, tuỳ thời có thể rớt xuống
Thạch Côn mặc dù vẫn vững chãi như thái sơn nhưng nguyên bổn khuôn mặt hung ác thì giờ phút này gân xanh nổi lên, hai mắt phồng to, phảng phất như muốn liều mạng.
Trái lại, Hàn Lập thì trông có vẻ thoải mái nhất, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt nhưng cổ quái tiếng gào thét mang theo áp lực to lớn kia lại có thể làm cho ba người Hàn Lập không thể nhúc nhích mảy may, hai chân dường như mọc rễ tại chỗ.
Tiếng hống của cự thú này phát ra càng ngày càng kinh người, thậm chí trong tiếng hống bỗng nhiên mang theo một cỗ sóng khi bằng mắt thường có thể thấy được đang tán nhanh ra bốn phương tám hướng. Phụ cận ngoài khơi khi bị sóng khí này quét qua liền lõm sâu vào hơn mười trượng, thoáng cái đã tạo thành một cự đại tuyền qua mà phía ngoài tuyền qua có thể thấy được đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng mở rộng ra.
Từng đợt sóng biển cao trăm trượng trong nháy mắt hình thành, phía sau dường như có một cỗ cự lực đang liều mạng thôi động không ngừng, hướng ra bốn phương tám cuồn cuộn cuốn tới.
Đám người Hàn Lập đang ở cách đó hơn mười dặm nhưng phảng phất chỉ sau một khắ là có thể bị cuốn tới gần. Lần này, trong mắt Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn hiện ra vẻ hoảng hốt nhưng hai người hết lần này tới lần khác lại không thể nhúc nhích được.
Mắt thấy âm ba sau vài lân chớp động đã lan tới cách bọn họ không xa, Thạch Côn liền hé miệng phát ra vài tiếng xé gió, hoàng mang ngoài thân chớp động nhưng cuối cùng lại không thể nhúc nhích mảy may.
Kể từ đó, nét mặt Thạch Côn hiện lên vẻ sốt ruột, mồ hôi tuôn ra như tắm. Còn Liễu Thuý Nhi, trong mắt cũng đồng dạng lộ ra vẻ sợ hãi, thúc thủ vô sách.
Mắt thấy cự lãng sắp đánh tới thì kim quang trên mặt Hàn Lập chợt loé, tiếp theo khoé miệng khẽ hừ lành một tiếng. Tiếng hừ lạnh này không lớn nhưng rơi vào tai của hai người Thạch Côn thì lại khiến cho hai người này giật mình một cái, tiếp theo linh quang ngoài thân chợt loé, trên vẻ mặt hiện ra vẻ vui mừng như điên.
Thạch Côn giẫm mạnh một cái liền hoá thành một đạo hoàng quang bắn nhanh đi, Liễu Thuý Nhi thì giơ tay bắt quyết, thân hình sau đó mơ hồ liền biến mất tại chỗ, khi hiện ra thì đã cách chỗ cũ hơn trăm trượng, lúc ẩn lúc hiện như vậy đã phi độn ra hơn mười dặm.
Về phần Hàn lập, ngay khi hắn phát ra tiếng hừ lạnh thì đã sớm hoá thành một đạo kim sắc kinh hồng phá không bay đi. Sau khi ba người phi độn ra ngoài xa hơn ba bốn mươi dặm thì mới dám dừng lại, lần nữa quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy âm ba kia sau khi đánh qua chỗ bọn họ đứng lúc nãy bảy tám dặm thì rốt cục cũng dừng lại. Ba người không biết, ngay khi bọn họ khôi phục cử động và bỏ chạy, hai con mắt của cự viên chợt loé hung quang, xoay đầu lại nhìn về phương hướng bọn họ đào tẩu, xem việc ấy là bình thường, miệng vẫn tiếp tục gào thét.
"Đay là hải thú gì mà thần thông to lớn như vậy, chỉ bằng vào tiếng rống mà đã có thể khống chế nhục thân và pháp lực của chúng ta. Chẳng lẽ là Sơn Nhạc Cự Viên trong Chân linh?"
Thạch Côn thở dài một hơi, nhìn về phía cự thú phía xa xa, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi nói.
"Không thể nào là Sơn Nhạc Cự Viên, nếu thật sự là Chân linh này thì ta còn có thể cầm cự đến giờ sao. Từ lúc đối phương rống lần thứ nhất thì chúng ta đã phi hôi yên diệt rồi. Cho dù không phải là tồn tại cấp Chân linh thì chúng ta tuyệt không thể trêu chọc. Ta cảm giác được nó có chút giống như thượng cổ mãnh thú trong truyền thuyết, Trấn Hải Viên."
Liễu Thuý Nhi tựa hồ đã khôi phục trấn tĩnh, không chút do dự nói.
"Trấn Hải Viên! Là hung viên trong truyền thuyết có khả năng xé nát giao long, nuốt cả tồn tại thánh giai sao!"
Thạch Côn nghe vậy liền hít một ngụm lương khí.
"Có lẽ là nó. Dù sao Trấn Hải Viên có Thiên Hống thần thông, thời thượng cổ cũng có được đại danh đỉnh đỉnh. Hơn nữa chúng ta vừa rồi có thể thoát mạng được có lẽ là do hơn phân nửa là con thú này không công kích chúng ta, chúng ta nhất thời bị tai bay vạ gió mà thôi."
Liễu Thuý Nhi cười khổ một tiếng, nói.
"Nếu thật sự là vậy thì việc chúng ta thoát được quả thật rất may mắn. Bất quá, nếu vừa rồi không phải Hàn huynh đột nhiên thi triển thần thông giải cứu thì Liễu tiên tử và ta chắc cũng khó thoát nổi kiếp nạn này."
Sau khi Thạch Côn trầm ngâm một chút, đột nhiên vẻ mặt mang theo chút dị sắc nhìn về phía Hàn Lập nói.
"Đúng vậy, thật sự không nghĩ ra Hàn huynh lại có thần thông như vậy, cư nhiên có thể phá tan Thiên Hống bí thuật của Trấn Hải Viên."
Liễu Thuý Nhi đồng dạng xoay chuyển ánh mắt, thanh âm có chút quái dị nói.
"Không có gì, Hàn mỗ chỉ là năm đó có tu luyện qua một loại thần thông bí thuật có thể ngăn chặn được tiếng hống của con thú này mà thôi. Hơn nữa may mà khoảng cách đủ xa cho nên mới may mắn thoát được, nếu không thì tại hạ cũng khó toàn thân thoát mạng."
Hàn Lập thản nhiên nói.
Nghe Hàn Lập nói như vậy, hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn không khỏi liếc nhìn nhau, bộ dáng kinh nghi bất định.
"Mặc kệ như thế nào thì cũng xem như Hàn huynh đã cứu tiểu muội và Thạch huynh một mạng, ân này chỉ có thể sau này báo đáp."
Liễu Thuý Nhi sau khi trầm ngâm một chút liền thản nhiên cười nói.
"Không sai, nhân tình này Thạch mỗ xin nhận, sau này chắc chắc sẽ có hồi báo."
Thạch Côn cười hắc hắc nói.
"Hai vị đạo hữu cần gì để ý đến việc này, trong Nghiễm Hàn Giới này hung hiểm vô cùng, thượng cổ mãnh thú như Trấn Hải Viên không biết còn có bao nhiêu. Nói không chừng tiếp theo tại hạ còn cần hai vị đạo hữu tương trợ."
Hàn Lập nghe hai người nói, chỉ mỉm cười trả lời.
"Hàn đạo hữu, ngươi..."
Liễu Thuý Nhi khẽ cười một tiếng định nói tiếp gì đó nhưng vào lúc này đột nhiên từ xa truyền tới một tiếng rống quái dị khác nhưng lại cực kỳ êm tai làm ba người Hàn Lập cả kinh, lập tức ngừng nói chuyện, lần nữa nhìn về phía xa.
Cự ly xa như thế, cho dù không có hải vụ che tầm nhìn đã bị chấn tan nhưng ba người Hàn Lập cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái quang cảnh phía trước, tựa hồ từ trên bờ biển phía đối diện với Trấn Hải Viên bay tới một con tử sắc đại điểu, trên không trung hót vang không ngừng.
Mặc dù chỉ nhìn thấy mơ hồ do khoảng cách quá xa nhưng thể tích của quái điểu cũng không kém cự viên bao nhiêu, hơn nữa cự điểu này đối mặt với tiếng hống của cự viên xem chừng không chút tác dụng mà lao thẳng tới.