Overlord
Mở đầu ( Part 2 ). END
“ Được rồi , bắt đầu nào “
Và như thế, một ngày làm việc đã bắt đầu .
Mặc dù với cơ bắp khỏe mạnh, nhưng lặp lại công việc một cách máy móc vô số lần cũng đồng nghĩa là cơ thể họ khao khát đươc nghỉ ngơi vào lúc công việc của họ kết thúc .
Họ cởi quần áo làm việc bẩn thỉu ra rồi tiến vào nhà tắm dành riêng cho thợ mỏ.
Nhà tắm này hoạt động dựa trên lượng nhiệt tỏa ra từ các lò nung kim loại của các xưởng rèn quốc hữu hóa. Mặc dù nước không quá nóng, nhưng đó là nhiệt độ hoàn hảo để đánh tan đi sự mệt mỏi trong cơ thể của họ .
Gondo dùng chiếc gáo múc thứ nước nóng màu nâu trong bồn và dội nó từ trên đầu xuống mà không có tí e dè nào.
Có vẻ như màu sắc của nước là do hàm lượng sắt trong nước, và trên thực tế ai cũng có thể nhận ra vị tanh nhàn nhạt nếu ngậm nó trong miệng .
Nước nóng tẩy sạch bụi bẩn bám trên cơ thể của Gondo .
Ông dùng sức gãi râu và tóc. Một người lùn không biết cách chăm sóc và làm sạch bộ râu của mình thì rất khó có thể chứng minh mình là một người trưởng thành.
“ Này, Gondo! Tắm xong đi làm một chén không?”
Gagaiz hét to lên khi đang lau mình bằng chiếc khăn ở ghế đối diện .
Gondo dội thêm nước nóng từ đầu xuống dưới để tẩy đi bụi bẩn trên người và ngâm mình trong bồn nước nóng trước khi hét lại :
“Sợ là tôi phải từ chối rồi! Tôi còn có việc không thể không đi làm! Chờ lần sau có cơ hội vậy!”
“Vậy sao! Thật tiếc! Nếu ông đã đổi ý thì hãy đi xuống Quán Bia Trắng và làm một hai cốc với bọn tôi !
“Ồ, tôi sẽ mong đợi đến lúc đó đấy.”
Gagaiz giống như đang bắt đầu nói chuyện với người bạn khác của ông ấy. Gondo ở trước lúc có ai đó có thể mời ông đã đứng dậy từ bồn tắm, nhanh chân chạy ra ngoài với một câu “Tôi đi trước đây”.
Sau khi lau khô cơ thể và mặc lên người một bộ đồ sạch sẽ, Gondo bước đến quầy của tên người lùn quản lý có vẻ ngoài trông nham hiểm kia. Ông cởi miếng kim loại đeo trên cổ ra và đưa nó cho hắn.
Người quản lý cẩn thận kiểm tra miếng kim loại sau đó đặt một cái túi da nhỏ lên quầy .
Đây là phần tiền lương năm ngày. Do tỉ lệ tử vong trong khu mỏ khá cao nên tiền lương trên căn bản đều được tính theo tuần. Có người nói rằng trước đây họ đã được trả theo ngày, nhưng nó dẫn đến tình huống người làm công không đủ tiền trả cho thức uống tại quán rượu. Vì vậy mới có một loại ý kiến là chính vì tình trạng như thế mà hệ thống hiện tại mới được lập ra. Hơn nữa trên thực tế, tuy không chiếc túi kia có khá nhiều tiền, nhưng Gagaiz và những người khác sẽ cầm một nửa chúng cho việc uống bia.
“ Gondo, tính cả hôm nay thì đã được một tháng rồi nhỉ. Hãy để tôi nhìn mặt ông cái.”
“Mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì với hơi thở của tôi.”
“Tôi là người đưa ra phán xét , không phải ông.”
Hắn dùng cái đèn pin từ trong quầy và chiếu vào Gondo
Gondo không thích ánh sáng chói mắt đó nhưng ông vẫn tiếp tục nhìn phía trước .
Hít bụi trong khoảng thời gian dài sẽ làm suy yếu chức năng của phổi. Điều đó làm da dẻ người đó từ từ trở nên trắng xám, tình trạng này gọi là bệnh tuyết trắng, lần kiểm tra này là để xem ông có dấu hiệu nào của loại bệnh kia không.
“Hm, đúng là không có vấn đề gì cả.”
“Bệnh đó sẽ làm lúc hít thở tạo ra những âm thanh kì lạ. Nếu không có bất kì âm thanh nào là không sao à?”
“ Đúng vậy, từ trước tới nay tôi đều sử dụng cách đó để phát hiện ra bệnh. Tuy nhiên kiểm tra khuôn mặt sẽ chuẩn xác hơn là nghe âm thanh của phổi . Hay là ông coi thường những kinh nghiệm của tôi ?
“Tôi cũng không có nói như thế. Kinh nghiệm cũng rất quan trọng . “
“Vậy thì đừng có than phiền nữa. Nó chẳng mang đến chỗ tốt cho ai cả đâu. Ngoài ra–Gondo, ông có cân nhắc việc nhận một chức vụ ở đây không? Ông có thể là đội trưởng của một nhóm đấy. Dù sao ông có khá nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đó.”
“Thật xin lỗi, tôi không làm được nó đâu … tôi sẽ cần phải rời khỏi nơi này, và tới hôm nay thì tôi đã kiếm đủ chi phí cần thiết cho chuyến đi dài ngày rồi.“
Gondo rất keo kiệt đến nỗi những người khác nói ông là một người không nên quan hệ cùng. Nhưng thật ra ông tiết kiệm tiền là để mua những vật dụng cần thiết cho một chuyến du lịch.
“Lại muốn đi nơi nào sao?”
“Tôi dự định đi đến thành phố bị bỏ hoang mấy năm trước, Fio Lansa ở phía Nam và sẽ đi đào bới ở đó.
Tên nhân viên quản lý người lùn có vẻ ngoài trông nham hiểm trợn trừng hai mắt khi nghe điều này .
” Cái gì ? Có thể ông cho rằng tôi đang nhiều lời vô ích, nhưng ông cũng biết rõ ràng đấy là một nơi rất nguy hiểm mà phải không. Ông định đi cùng với ai?”
“Về câu hỏi trước, tôi đương nhiên biết về điều đó. Còn về câu hỏi sau, câu trả lời của tôi là NO.”
Số người đi cùng càng nhiều, nguy cơ bị phát hiện sẽ càng cao hơn. Nhưng một khi bị phát hiện sẽ làm một vài người trong bọn họ chết hoặc nói không chừng tất cả bọn họ đều sẽ bị diệt sạch. Để ngăn ngừa điều đó, đi một mình từ lúc bắt đầu sẽ tốt hơn và giảm đi nguy cơ bị phát hiện .
“Ông bỏ quên thứ gì ở đó sao? “
“ Không phải, tôi đã nói trước đó với ông rồi mà? Tôi dự định đi đào.”
“Tôi không rõ ông muốn đi đào cái gì. Nhưng đào ở chỗ này không phải là tốt rồi à? “
“ Hm, làm việc ở đây, dù cho cố gắng đến như thế nào…Tuy rằng căn cứ vào số lượng chúng ta vận chuyển được ít hay nhiều, nhưng trên căn bản đó là khoản tiền cố dịnh. Sự thật là làm việc ở đây đơn giản là không kiếm lời được bao nhiêu.”
“Lương cao hơn những công việc phổ thông.”
Người lùn ở trước mặt ông nói đúng. Chính bởi lương chỗ này cao hơn chỗ khác và để gom góp được một số tiền làm kinh phí trong thời gian ngắn, Gondo mới quyết định làm việc ở đây.
“Chút tiền này không đủ cho mục đích của tôi. Cho nên tôi mới muốn đi đào ở thành phố bị bỏ hoang. Ở đó, bất kẻ tôi đào ra được loại kim loại nào, sẽ không bị ai nói này nói nọ.”
Nhân viên quản lý nhíu mày.
Những lời lẽ của Gondo có lẽ khá bảo thủ nhưng trong đó cũng có phần chính xác.
“Ông muốn đào sắt trắng sao? “
“Đúng vậy. Chính là thứ đó. Dù sao nếu tôi đào được nó ở nơi đó, dù muốn chiếm làm của riếng cũng chẳng ai nói gì.”
Thực tế là tất cả khu mỏ ở đây đã được quốc hữu hóa. Do đó, nếu họ muốn sắt trắng thì phải trả một cái món tiền kếch xù- một cái giá thích hợp với nó. Tuy nhiên, bất kì thứ gì đào được từ khu mỏ đã bị bỏ hoang sẽ thuộc vào quyền sở hữu của người tìm thấy.Thế nhưng, nếu như bất kỳ chuyện gì xảy ra với họ ở nơi đó, đất nước sẽ không đưa ra bất kì sự trợ giúp nào.
“Ông sẽ bán cho tôi chứ? Tôi sẽ thu mua giá cao.”
Họ chưa từng đào lên được sắt trắng từ các khu mỏ gần thành phố. Do đó, một khi thanh phố sử dụng hết quặng, không thể nghi ngờ là giá của loại kim loại kia sẽ tăng cao ngất ngưởng
Tuy nhiên, Gondo lại biết là người nhìn như một kẻ nham hiểm trước mặt ông không phải vì lợi ích của cá nhân mà đưa ra lời đề nghị đó. Ông ta sở dĩ nói ra những lời đó hoàn toàn là từ lòng tốt của mình.
Hắn có lẽ sẽ thương lượng với Gondo với cái giá cao hơn những người khác đưa ra.
Thế nhưng, Gondo không đi đào nó để bán – hay nói cách khác, không phải ông đi đào nó là vì muốn kiếm tiền.
“ Nói cái gì thế, tôi đã sớm quyết định dùng nó cho việc gì rồi. Tất cả sẽ là vật nghiên cứu của tôi.”
Tên người lùn nhìn như là một kẻ nham hiểm lộ ra vẻ mặt u ám.
“Ông vẫn còn nói mấy thứ như thế ư … tốt , tôi không phải là không hiểu cảm giác của ông nhưng ông cũng nên đối mặt với hiện thực và nhận chức đội trưởng ở đây? Cha của ông sẽ nghĩ gì đây?”
Trong khoảng khắc, sự tức giận dâng trào trong lòng Gondo. Nhưng ông đã cúi mặt xuống để che giấu sự phẫn nộ trước khi nó bộc lộ ra ngoài. Người lùn trước mặt ông đã từng giúp cha của Gondo rất nhiều lần. Đó là lí do tại sao ông ta lại đi lo lắng về chuyện Gondo, con trai của người kia, đắm mình trong những thứ nghiên cứu mà không thể nào thực hiện được.
Tuy đó là những lời xuất phát từ lòng tốt, song Gondo không thể nào tiếp thu những từ ngữ đó.
“Ngày qua ngày, tôi vẫn luôn đối mặt với hiện thực. Con đường cha tôi đi không có sai. Tôi sẽ làm sống lại những kỹ thuật thất truyền.”
Cuối cùng, ông không thể kiềm được sự giận dữ. Sau khi trút hết sự giận dữ của bản thân vào những lời đó, Gondo quay người đi mà không nhìn lại.
Ông cảm thấy hổ thẹn với những người lo lắng đã cho mình, nhưng sự hổ thẹn đã bị bác bỏ bởi niềm đam mê mà ông dành cho những việc ông đã làm, phải trả giá thế nào cũng không thành vấn đề.
Đúng vậy.
Dù bản thân không thể nào đánh đồng được với người cha xuất sắc của mình, nhưng đó là cách ông ấy sống.
Gondo cắn chặt môi và nhìn về phía trước.