Overlord
Mở đầu
Overlord Công Chúa Vampire Của Đất Nước Bị Lãng Quên Mở Đầu
Overlord The Vampire Princess of the Lost Country
Dịch giả: Mon, zaxuo, Nguyễn Tường.
------------
Ngồi trên ngai vàng, Momonga gạt những cảm xúc tiêu cực trong lòng trong giây lát và bắt đầu nhìn quanh căn phòng. Hình ảnh Sabas và những người hầu gái với khuôn mặt vô hồn đứng yên và bất động càng làm anh cảm thấy hơi cô đơn hơn.
Ngẫm nghĩ một lúc, Momonga nhớ lại những mệnh lệnh đã được thiết lập. Anh đưa tay ra trước mặt nhẹ nhàng nói.
“Quỳ xuống ”
Albedo, Sebas và sáu người hầu gái (Pleiades); tất cả bọn họ quỳ xuống trước anh như những đầy tớ trung thành nguyện làm tất cả mọi thứ vì chủ nhân của họ.
Điều đó thật tốt.
Momonga giơ tay trái lên và kiểm tra thời gian.
23: 55: 48,49,50
Sắp đến giờ rồi
Ngay bây giờ, các GM có lẽ đã phát sóng trực tiếp và những người khác đang bắn pháo hoa ngoài kia. Tuy nhiên, Momonga – người gần như đã cự tuyệt với thế giới bên ngoài Nazarick- không biết về chúng.
Momonga dựa vào ngai vàng, và từ từ ngẩng đầu lên trần.
Anh đã xây dựng Nazarick, lăng mộ vĩ đại này, với bạn bè của mình. Vì lý do đó, Momonga đã nghĩ rằng rất có thể sẽ có một nhóm người chơi sẽ quyết định xâm chiếm nơi đây vào ngày cuối cùng này.
Momonga chờ đợi.
Anh sẽ chào đón bất kỳ người thách thức nào ở cương vị là một Guildmaster.
Anh đã gửi tin nhắn cho tất cả các thành viên cũ, số người có thể đến được dễ dàng đếm hết trên một bàn tay.
Momonga chờ đợi.
Anh ấy sẽ chào đón bất kỳ người bạn nào trở lại trong cương vị một Guildmaster.
Một di tích của quá khứ, huh
Momonga nghĩ.
Mặc dù Guild bây giờ này chẳng khác gì một chiếc vỏ rỗng, Tuy nhiên anh đã có những khoảng thời gian thú vị với nó trong quá khứ
Momonga đếm những lá cờ khổng lồ treo lủng lẳng trên trần . 41 lá cờ với 41 biểu tượng khác nhau đại diện cho 41 thành viên của Giuld. Momonga vô thức chỉ tay vào từng lá cờ và gọi tên chủ nhân của chúng. Nhận thức của anh đã trở lại làm ngắt quãng giòng ký ức đang ùa về ào ạt.
Đây không phải là lúc cho những điều như vậy!
Momonga nghĩ về kế hoạch mà anh đã chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Một kế hoạch cho một kết thúc vẻ vang sau cùng.
Để ăn mừng với những người bạn đã trở lại vào ngày kết thúc này, để làm điều gì đó lớn lao với họ ngay khi kết thúc, Momonga đã đi đến một khu mua sắm, nơi mà anh gần như không bao giờ ghé thăm và mua số lượng lớn các mặt hàng . Dự định sử dụng chúng để tiến hành một sự kiện.
Đã có một vài người đăng nhập, nhưng đáng tiếc là không ai trong số họ có thể ở lại đến cuối với anh
Họ phải đặt cuộc sống thực của họ lên hàng đầu. Vì Momonga đã chứng kiến nhiều người bạn của mình rời Guild vì lý do tương tự nên đó là điều anh có thể dự đoán trước được.
Mặc dù vậy, Momonga vẫn cảm thấy sự cô đơn và thất vọng cùng cực xen kẽ nhau ngay bây giờ.
Chính vì hai cảm xúc này lấp đầy trái tim anh mà anh đã hoàn toàn quên mất rằng ý định ban đầu của mình là tham gia sự kiện cùng bạn bè. Không, có lẽ đó là vì anh không muốn nhớ nó.
Có lẽ có thể có một kết thúc khác, đó là ngồi trên ngai vàng để chờ đợi sự kết thúc.
Tuy nhiên, anh bỗng nghĩ về nó .
Momonga đột nhiên đứng dậy.
Mình phải đi! Ngay cả khi chỉ có một mình! Mình cần làm hoàn hảo hết sức có thể, ngay cả khi chỉ có một mình!
Không còn thời gian nữa.
Momonga nắm chặt quyền trượng và ngay lập tức kích hoạt chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn bên phải của anh – Ring of Ainz Ooal Gown.
Khi anh sử dụng Ring of Ainz Ooal Gown, một danh sách các điểm đến dành cho việc dịch chuyển xuất hiện.
Đầu tiên là phòng riêng của anh. Tại sao địa ngục lại được đặt ở một nơi như vậy? Momonga nắm lấy thứ gì đó mà bình thường sẽ không bao giờ làm phiền anh, và lướt qua các lựa chọn.
“Hiểu rồi!”
Momonga không thể ngăn mình kêu lên trong sung sướng.
Sau khi tìm thấy điểm đến dịch chuyển gần bề mặt nhất, Momonga chuẩn bị chạm vào nó khi anh do dự một lát
Đôi mắt Momonga Hướng về phía Quyền trượng Ainz Ooal.
Là một vũ khí bang hội, sự hủy diệt của nó đồng nghĩa với việc phá hủy bang hội. Từ quan điểm đó, để lại nó là sự lựa chọn an toàn nhất mà anh nên làm.
Nếu như là trước đây, đây là điều chắc chắn anh sẽ không bao giờ nghĩ tới
Tất nhiên rồi, hãy đi cùng ta, mi là bằng chứng cho thấy Guild Ainz Ooal Gown từng tồn tại.
Momonga nắm chặt quyền trượng và kích hoạt sức mạnh của chiếc nhẫn.
Ngay lập tức anh được chuyển đến một căn phòng rộng lớn.
Có hai hàng đá hẹp được sử dụng để đặt các undead nằm ở hai bên của anh – mặc dù bây giờ không có gì ở đó. Sàn được làm bằng đá vôi đánh bóng. Phía sau là một dãy cầu thang đi xuống, và ở phía dưới là một bộ cửa đôi – những cánh cửa dẫn lên tầng một của Lăng mộ ngầm ngầm vĩ đại Nazarick.
Đây là nơi gần nhất với bề mặt mà sức mạnh dịch chuyển của chiếc nhẫn có thể đưa anh đến.
Tên vị trí được hiển thị chỉ ra rằng đây là Trung tâm Lăng Tẩm(Central Mausoleum) của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick.
Mình cần phải nhanh lên!Momonga hét lên, để thúc đẩy bản thân.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, và thời gian là
23:58:03
Anh đã gần hết thời gian.
Như thể anh có thể nghe thấy tiếng chuông cửa đóng lại của chuyến tàu điện cuối cùng trong ngày.
Momonga niệm 「Fly」, anh như là một người làm công ăn lương chạy nước rút lên cầu thang.
Cực kì vôi vã, nhưng chuyển động của Momonga khi anh lướt xuống bàn điều khiển và chọn câu thần chú vẫn rất trơn chu
Mỗi câu thần chú đều có vị trí riêng của nó trên bảng điều khiển.
Nếu anh không thể làm như thế này, việc sử dụng ma thuật sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhất là trong chiến đấu. Vì lý do đó, Momonga đã dành hơn một năm để ghi nhớ mọi vị trí của bảng điều khiển. Trong khi nỗ lực này khiến các đồng đội khác chết lặng, tuy Momonga chưa bao giờ đánh bại được Touch Me dù chỉ một lần. Mặc dù vậy, Momonga luôn cảm thấy rằng khả năng pvp của mình khá tốt và đó là do sự siêng năng thực tế của anh. Đó có lẽ là sự thật.
Momonga bay với tất cả sức lực của mình về phía đầm lầy bao quanh Lăng mộ ngầm ngầm vĩ đại Nazarick.
Kiểm soát tư thế trong suốt chuyến bay là rất khó. Anh đã từng nghe ai đó nói rằng nó giống như chơi một trò chơi đánh nhau. Tuy nhiên, nếu anh chỉ bay theo một đường thẳng, thì những chuyển động đơn giản là được. Hay đúng hơn, không cần phải kiểm soát bất cứ điều gì cả. Tất cả những gì anh phải làm là không chạm vào giao diện điều khiển và để mặc cho phép thuật phát huy tác dụng.
Khi anh rời khỏi phần bề mặt của Nazarick – đó là nghĩa địa – phía sau anh, anh sẽ ở trong vùng đầm lầy đầy sương mù.
Bóng các loài quái vật thấp thoáng trong làn sương mù dày đặc, nhưng ngay lúc này, tất cả các mods( quái vật) chủ động đã được đặt ở trạng thái không hoạt động, vì vậy anh sẽ không bị tấn công chừng nào anh không chủ động tấn công trước.
Việc các mobs được chuyển sang chế độ không hoạt động đã được thực hiện khoảng một tuần trước. Điều đó giúp cho những người đam mê khám phá và những người yêu thích trò chơi này có cơ hội khám phá những nơi họ không thể làm được trong quá khứ.
Ngay cả Momonga cũng phải thở hổn hển khi nhìn thấy những video về những khám phá đó. Đối với những người thể hiện thái độ giống anh. Anh nguyền rủa họ trong tâm trí, “Làm thế quái nào những kẻ ngốc ấy có thể tỏ ra như thế trước những sự tuyệt vời như vậy!! “
Mình đã nghĩ rằng ai đó sẽ cố gắng xâm chiếm nơi đây cho mục đích tham quan. Họ đã có thể đi qua đầm lầy Grenbera mà không tốn bất kỳ nguồn lực nào.
Nhưng không ai đến cả.
Tất nhiên là đáng để ăn mừng, nhưng đồng thời nó cũng khiến anh cảm thấy cô đơn, như thể anh đã hoàn toàn bị thế giới lãng quên. Hay một thứ gì đó tương tự.
Momonga nheo mắt – mặc dù biểu cảm của anh không thay đổi. Anh đã đến đích, một hòn đảo nổi trên đầm lầy.
Đó là một hòn đảo nhỏ bí ẩn.
Tuy không lớn lắm, nhưng nó được bao phủ bởi rất nhiều vật thể hình trụ, đủ để lấp đầy toàn bộ bề mặt của nó.
Momonga lấy ra một vật thể trông giống như một cây gậy với nút bấm trên đầu từ túi không gian, và cầm nó ở tay không cầm vũ khí Guild.
Tôi đến đây!
Khi anh thốt lên những từ đó với giọng điệu mạnh mẽ mà bình thường anh sẽ không bao giờ sử dụng, Momonga ấn mạnh vào nút.
Trong khoảnh khắc đó, các hình trụ được xếp chặt chẽ đến nỗi hầu như không có khoảng trống nào giữa chúng đều phóng ra những quả cầu ánh sáng vào bầu trời phía trên. Chúng ở quá gần nhau, nên nó trông giống như một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
Chúng là pháo hoa được bán bởi các nhà phát triển YGGDRASIL – hoặc có lẽ là nhóm vận hành – với giá thấp.
Momonga đã mua khoảng mười nghìn pháo hoa và sắp xếp chúng trên hòn đảo này. Tuy nhiên, anh đã không đặt ra tất cả, vì anh đã chán giữa chừng. Ngay bây giờ, Momonga có lẽ vẫn còn ít nhất một phần tư số pháo hoa đó trong kho đồ của mình.
Mình … Mình cần thức dậy lúc 4 giờ ngày mai, huh.
Momonga nhìn những vầng hào quang đang lùi dần, lẩm bẩm với chính mình khi nhìn những quả cầu ánh sáng từ từ bay lên bầu trời. Ban đầu anh dự định thưởng thức cảnh này với những người bạn đã quay lại để ăn mừng ngày cuối cùng của trò chơi với anh. Tuy nhiên, bây giờ không có ai ở bên Momonga cả.
Và sau đó, một vụ nổ lớn trên bầu trời. Ánh sáng chồng chéo với nhiều ánh sáng hơn; nó không còn là màn bắn pháo hoa nữa, mà là thứ gần giống như câu thần chú siêu cấp 「Fallen Down」.
Ánh đèn nhấp nháy bao trùm Momonga khi anh bay.
À …
Momonga không biết cảm giác sẽ thế nào khi máy chủ DMMO bị tắt.
Điều này là do Momonga, không, bởi vì Suzuki Satoru đã không chơi bất kỳ trò chơi nào khác ngoài YGGDRASIL. Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng nó sẽ không kết thúc một cách đầy hy vọng. Anh ta chắc chắn rằng nó sẽ giống như một chuỗi bất ngờ khi bị giật điện và anh ta sẽ bị đá trở lại thực tế.
Ngay cả như vậy-
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nó kết thúc trong khi anh được bao quanh với ánh sáng
Anh sẽ trở lại thế giới thực vài giây sau đó. Mặc dù vậy, khoảnh khắc này có cảm giác như nó được tạo ra để thể hiện một cách sống động niềm vui của Suzuki Satoru.
Và sau đó-
Momonga bắt đầu hoảng loạn.
–*–
Anh đã nghĩ rằng một khi ánh sáng mờ dần, anh sẽ được chào đón bởi cảnh tượng quen thuộc của căn phòng bên ngoài với một ô kính mỏng
.. Rốt cuộc, YGGDRASIL sẽ ngừng hoạt động, anh nghĩ. Tuy nhiên, những gì anh ta thực sự nhìn thấy hóa ra lại ngoài sức tưởng tượng.
“…Cái gì đây?”
Momonga lẩm bẩm với chính mình
Điều đó không xuất phát từ sự cô đơn hiện tại, mà vì anh đã gặp phải điều gì đó mà anh không thể hiểu được.
Điều đầu tiên xuất hiện là bầu trời, một bầu trời đêm đầy sao. Các chòm sao lấp lánh xung quanh anh, và những đám mây chuyển động chậm chạp dường như đang cố che đi ánh sáng của những vì sao. Anh có thể nhìn thấy những đỉnh núi cao chót vót từ xa, và những khu rừng tối tăm dưới chân đồi gợn lên như những cơn sóng trong hơi thở của gió đêm.
Đó là một cảnh tượng mà anh không bao giờ có thể thấy được ở thế giới thực, ngoại ttrừ các bộ phim viễn tưởng – và dường như anh chưa bị rời khỏi trò chơi.
Anh nhìn xuống – và thấy rằng anh đang lơ lửng trong không trung. Chà, điều đó ổn thôi. Rốt cuộc, anh vừa mới niêm một thần chú 「Fly.
Tuy nhiên, thứ nằm phía dưới chân anh không phải là đầm lầy.
Thay vào đó, nó là đống đổ nát.
Nó không chỉ là một hoặc hai tòa nhà, mà ở quy mô của một thị trấn – không, nó còn lớn hơn thế. Anh có thể nhìn thấy một tòa nhà trông giống như một tòa lâu đài ở phía xa và một bức tường bao quanh một thành phố. Những tàn tích này đã từng là một thành phố khá lớn. Từ những dấu vết khác nhau, có vẻ như nó không bị chinh phục mà giống như bị bỏ rơi vì một lý do nào đó.
Trong khi anh cách thành phố vài trăm mét, anh không có cách nào biết chính xác những gì đang diễn ra bên trong nó. Tuy nhiên, Momonga không thể không nhớ đến thành phố ngầm bị bỏ hoang cùng với đó là một nhà máy sản xuất bù nhìn tự động, Vilisyrteria.
“Không, nơi đây không giống như Vilisyrteria. Trông có vẻ khác nhau, vậy nơi này là nơi nào?”
Với một sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, Momonga kiểm tra chiếc đồng hồ trên tay trái của mình.
0:03:45, 46, 47 …
“… Hah?”
Momonga liếc nhìn xung quanh một lần nữa. Phong cảnh thật lạ lẫm. Mặc dù không có cách nào Momonga có thể biết được mỗi inch vuông trong bản đồ YGGDRASIL thì sẽ rộng như thế nào nhưng có lẽ có những khung cảnh như thế này nằm gọn trong một góc của trò chơi.
Tuy nhiên, đây là ngày cuối cùng của trò chơi. Trò chơi dự kiến sẽ kết thúc lúc mười hai giờ đêm. Và bây giờ thời gian đã trôi qua. Không có cách giải thích nào ngoài việc màn hình hiển thị đã bị lỗi.
“C-cái gì đây?”
Việc đóng cửa YGGDRASIL đã bị trì hoãn. Hoặc có lẽ nó sẽ cho anh thấy một cái gì đó như thế này nếu anh không tự mình đăng xuất. Nhiều khả năng lóe lên trong tâm trí anh.
“Họ đã trì hoãn việc đóng cửa server?”
Khả năng rất có thể là một lý do nào đó – không thể biết được – đã dẫn đến sự chậm trễ trong việc đóng cửa máy chủ, một cái gì đó … Momonga vội vàng mở chức năng liên lạc mà anh đã tắt đi cho đến hôm nay – và sau đó anh như đóng băng tại chỗ.
Bảng điều khiển không hiển thị.
“Chuyện gì đã xảy ra? Cái gì thế này?”
Như một sự pha trộn giữa lo lắng và nghi ngờ tràn ngập trong anh, Momonga đã thử kích hoạt các chức năng khác.
Không thứ gì đáp lại cả.
Như thể anh đã hoàn toàn bị loại khỏi hệ thống.
“…. Chuyện quái gì vậy?”
Thay vào đó anh nên suy nghĩ về những gì cần làm tiếp theo. Đầu tiên mình cần xem giao diện điều khiển cho phép thuật [Fly] ở đâu – khi anh nghĩ vậy, Momonga đột nhiên nhận ra rằng không cần thiết nữa.
Momonga từ từ hạ thấp độ cao.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tất cả những thứ này là gì? Tại sao mình có thể sử dụng 「Fly」? Không, chờ đã, đó chưa phải là tất cả phải không?”
Momonga đã đột nhiên hiểu được cách điều khiển phép thuật 「Fly」 bằng cách cảm nhận. Anh thậm chí còn không nhận thức được nó; như thể nó hoàn toàn tự nhiên.
Đây là một tình huống rất bất thường.
Sau đó, Momonga nhìn vào bàn tay của mình.
Tay trái của anh ta giữ biểu tượng Guild, Quyền trượng Ainz Ooal Gown. Tay phải anh cầm bệ phóng cho pháo hoa.
Đúng là không có gì thay đổi. Không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng rằng những bàn tay xương xẩu đó thuộc về Momonga, hệt như trong YGGDRASIL.
Tuy nhiên, “cảm giác” thì lại khác nhau. Để nói chi tiết chính xác sự khác biệt có một chút khó khăn, nhưng có một cảm giác mạnh mẽ rằng đó là bàn tay của chính mình. Trong khi là một những người chơi kỳ cựu của YGGDRASIL, có một cảm giác hoàn toàn chân thực đối với anh, giống như anh đang nhìn vào bàn tay của chính mình từ thế giới thực vậy.
Tuy nhiên, chính khả năng giữ bình tĩnh đến đáng sợ mặc dù ở trong tình huống như thế này nó lại khiến anh sợ hãi hơn bất cứ điều gì.
Vô thức, Momonga nhớ lại những lời bạn mình đã nói
“Lo lắng là hạt giống của sự thất bại, bạn phải suy nghĩ logic và giữ bình tĩnh mọi lúc. Giữ bình tĩnh, mở rộng tầm nhìn của bạn, đừng để bị cuốn vào những chi tiết nhỏ và để suy nghĩ của bạn tuôn trào.”
“Ahh, phải rồi.”
Sự cân nhắc đầu tiên của anh phải là tìm hiểu xem nơi này là nơi nào?
“Nếu có ai đó ở đây thì mình có thể hỏi….. mà không, sẽ tốt hơn nếu như không có
Overlord Ainz
“Nếu có ai đó ở đây thì mình có thể hỏi….. mà không, sẽ tốt hơn nếu như không có ai ở đây chứ nhỉ?.”
Momonga nghĩ khi anh hạ xuống mặt đất. Có lẽ anh nên điều tra môi trường xung quanh từ trên không bằng 「Fly」 … hoặc không. Đây có thể là một khu tàn tích đổ nát, nhưng vẫn còn nhiều ngôi nhà vẫn giữ được hình dạng của nó ở trong đó. Có thể có kẻ xâm nhập ở đó. Dường như có thể có ai đó đang trốn trong những con hẻm nhỏ giữa những ngôi nhà đổ nát nhìn trộm anh.
Không gian bao quát có thể cung cấp một tầm nhìn tốt, nhưng về cơ bản, nó sẽ phơi bày bản thân với kẻ thù.
Anh không nghĩ rằng bất cứ ai vẫn sẽ nghĩ đến việc PK với anh khi đối mặt với tình trạng khó hiểu này, và có thể Momonga là người duy nhất bị tình trạng như thế này, anh nên di chuyển một cách cẩn thận cho đến khi làm sáng tỏ bí ẩn này.
Ngoài ra, Momonga đang giữ biểu tượng của Guidl, Quyền trượng Ainz Ooal Gown. Điều đó làm giảm bớt đi xác suất bị PK.
Đó là trường hợp tệ nhất, còn đây là biện pháp đầu tiên anh thực hiện.
「Perfect Unknowable」
Momonga niệm phép. Đây là một phép thuật cấp cao vượt xa 「Tàng hình」. Bây giờ, anh đã nên vô hình một cách hoàn hảo nhưng đổi lại là bị cấm sử dụng một số phép thuật hoặc khả năng đặc biệt. Mặc dù đó là một trở ngại nhưng nó cũng sẽ làm giảm khả năng bị PK.
Momonga nhìn đôi bàn tay trắng toát của mình và nhìn xuống dưới. Anh vẫn có thể nhìn thấy chính mình, và không có biểu tượng nào nói với anh rằng anh ta là vô hình. Sau tất cả, anh vẫn không có niềm tin vào chính mình.
Khi anh bước xuống, các chi tiết của thành phố dần dần xuất hiện. Các cư dân hẳn đã phải từ bỏ nó trong một thời gian khá lâu, vì anh có thể nhìn thấy các dấu hiệu nơi các ngôi nhà bị sụp đổ do mục nát.
“Điều gì đã xảy ra với thành phố này? Hơn nữa, chuyện gì đang xảy ra với thế giới này? Hay là YGGDRASIL 2 đã bắt đầu? Hay đây là một sự kiện ẩn của các nhà phát triển? Giống như nói, “Bạn sẽ bị buộc phải dịch chuyển tức thời ở đây nếu bạn không đăng xuất vào phút cuối”? Nhưng trong trường hợp đó, làm thế nào để giải thích hiện thực này?”
Anh không thể tìm thấy câu trả lời, bất kể anh có đau đầu suy nghĩ về nó.
Khi anh bước xuống, Momonga đã suy nghĩ đến việc sử dụng một kỹ năng.
Có rất nhiều loại kỹ năng, nhưng sử dụng các kỹ năng tạo ra xác sống trong khi vô hình thì không được ổn lắm. Tất cả những gì nó sẽ làm là phơi bày vị trí của bản thân. Mặc dù anh có thể sử dụng chúng để đặt bẫy, nhưng trong hoàn cảnh khác, nó có thể khiến ai đó thân thiện trở nên nghi ngờ.
“Mình có nên che mặt lại? Không, che mặt lại có khi lại khiến họ nghi ngờ hơn nữa…”
Momonga kích hoạt một trong những kỹ năng của mình. Đó là khả năng phát hiện xác sống.
Trong YGGDRASIL, những nơi như thế này thường có xác sống trong đó. Như vậy, Momonga đã sử dụng kỹ năng này gần như trong tiềm thức. Khi anh làm vậy, kỹ năng báo với Momonga một tin xấu.
“!”
–*–
Momonga lúc đầu đi xuống từ từ, nhưng bây giờ anh đột nhiên lao xuống với tốc độ lớn và giấu mình trong một tòa nhà hai tầng có mái nhà bị sập.
Tốc độ của anh ta tạo lên một đám mây bụi. Momonga vội vàng xua tay để cố gắng tiêu huỷ chứng cớ, nhưng vô ích.
Đó là một căn phòng khá rộng rãi. Đồ đạc bên trong đã bị nghiền nát, mái nhà thì bị sụp đổ, và sau khi tiếp xúc với các yếu tố môi trường chúng đã hoàn toàn mục nát.
Anh duy trì câu thần chú 「Fly」 để đôi chân không chạm đất. Anh đã xem xét khả năng ván sàn có thể sụp xuống. Nếu tiếp tục quan sát tình hình như thế, ta có thể tìm hiểu thêm.
Tuy nhiên, Momonga có một điều quan trọng cần phải suy xét-
“-Chuyện quái quỷ đang diễn ra? Tại sao khu vực xung quanh đầy phản ứng của Undead? Mình đã bị dịch chuyển đến đâu vậy?”
Sự thật là trước đó Momonga đã liếc về phía khu vực có phản ứng của Undead trước khi anh ta chui vào ngôi nhà này, và anh chắc chắn đã nhìn thấy một hình dạng giống con người ở đó. Từ Các bước di chuyển không ăn khớp nhau của chúng thì có thể chắc chắn chúng không phải là những người còn sống.
Momonga vẫn đứng yên khi anh ta ép mình vào tường và tập trung tất cả sức lực của mình vào việc theo dõi bên ngoài. Ngay cả khi anh có thể phát hiện ra xác sống, anh không thể xác định được sức mạnh của chúng. Những sinh vật bất tử mạnh nhất là những sinh vật có thể nhìn xuyên qua.「Perfect Unknowable」
Ngay bây giờ, có hai điều mà Momonga có thể lựa chọn.
Một là rời khỏi nơi này thật xa cho đến khi không còn có phản ứng của Undead nữa.
Cách còn lại là điều tra cấp độ và khả năng của các sinh vật undead này, và nếu chúng ở cấp độ anh ta có thể xử lý, hãy tìm hiểu chính xác anh nên làm gì.
Anh phải tóm được một trong số chúng và sau đó…
Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng anh sẽ an toàn nếu rời đi. Trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu ở lại đây và điều tra các phản ứng Undead. Ngoài ra, Momonga cũng là một trong những Undead, nên rất có khả năng anh sẽ không bị tấn công chừng nào anh không có hành động thù địch.
“Chà, giả sử thật sự chỉ toàn là undead ngoài kia….”
Momonga nhớ lại cảm giác sử dụng phép thuật 「Fly」, và sự tự tin tràn đầy trong anh.
“Nó sẽ ổn thôi. Mình không biết tại sao, nhưng mình tự tin rằng có thể sử dụng các phép thuật tấn công mà không gặp vấn đề gì cả. Điều này thực sự tồi tệ. Mình không có cảm giác như đây là bản thân mình nữa. Mình sẽ suy nghĩ về vấn đề đó sau. Quan trọng hơn, mình sẽ có cách để trốn thoát miễn là mình có thể sử dụng 「Teleport.」
Momonga nhìn xung quanh, rồi đến sàn nhà – nơi bị bao phủ bởi phần còn lại của cái trần nhà bị sập – và tiếp là tàn tích của cái mái nhà.
“…Hy vọng nó vẫn đủ chắc chắn, hy vọng vậy.”
Nói chuyện với chính mình là một dấu hiệu của sự khó chịu.
Nhân vật được gọi là Momonga sẽ ổn ngay cả khi mái nhà rơi vào anh.
Nhưng suy cho cùng đó là một phần của YGGDRASIL, và ngay cả khi anh có thể sử dụng phép thuật và kỹ năng của mình một cách bình thường, không có gì đảm bảo rằng cơ thể anh ta sẽ hoạt động giống như trong trò chơi.
Nhưng sau đó, với đôi mắt này. Mình có thể sử nhìn rõ trong đêm tối một cách bình thường. Mình có nên cho rằng các kỹ năng thụ động của mình cũng hoạt động bình thường không? Nói về điều đó, có phải là cấp độ công nghệ ở đây hơi thấp?
Tòa nhà này không sử dụng thép cây hoặc bê tông. Các mảnh vụn vương vãi dưới chân anh khó có thể nhận ra rằng nó đã bị nghiền nát hoàn toàn, nhưng nó trông giống như được làm từ gỗ và gạch.
Rốt cuộc, đây vẫn là YGGDRASIL phải không? Không, mặc dù cảm giác như câu trả lời không đúng …
Cho dù nghĩ về nó như thế nào, thì đây đơn giản không phải là thế giới thực. Nhưng ngay cả khi trong trường hợp đó, nó vẫn để lại nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.
Momonga gạt câu hỏi đó sang một bên trong lúc này và dùng phép. Anh bắt đầu với 「Message」. Anh phải xem liệu anh có thể liên lạc với người khác hay không, cho dù đó là GM hay ai khác.
Một lúc sau, anh bắt đầu càu nhàu.
“Mình không thể kết nối, huh?”
Anh không thể liên lạc với bất cứ ai và anh cũng không thể đăng xuất. Như thể anh bị mắc kẹt trong thế giới này.
“Tiếp theo, hãy thử thu thập thông tin. Trong trường hợp đó, mình sẽ sử dụng-..”
“「Remote Viewing」.”
Anh tạo ra một bộ cảm biến ma thuật và để nó lơ lửng trong không trung.
Đây là một vụ cá cược. Sẽ là một rắc rối nếu có những xác sống có thể nhìn xuyên qua vô hình, nhưng sẽ tồi tệ hơn hết là nếu phe đich có cách can thiệp vào các phép thuật phát hiện hoặc thậm chí là phản công chống lại việc giám sát.
Tuy nhiên, những gì Momonga cảm thấy sau đó là một sự nhầm lẫn.
“Đây là cái quái gì vậy…?”
Những gì anh thấy bây giờ hoàn toàn khác so với trong YGGDRASIL. Trong YGGDRASIL, sử dụng 「Remote Viewing」 sẽ tạo ra một cửa sổ xem ở góc nhìn của anh . Người ta có thể điều chỉnh kích thước cửa sổ theo ý muốn, nhưng về cơ bản, nó sẽ được mô tả như một hình ảnh khác.
Tuy nhiên, lần này nó lại rất khác.
Như thể anh đã có được một đôi mắt mới, và với nó, một tầm nhìn khác mở ra trước mắt anh.
Anh không biết nên gọi nó là hấp dẫn hay kỳ quái. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề. Nó có cảm giác rất tự nhiên, và anh có thể sử dụng câu thần chú như bình thường. Anh thậm chí còn cảm thấy mình đã hoàn toàn thay đổi.
Momonga bỏ qua sự kỳ quái ngắn ngủi của mình và sử dụng 「Remote Viewing」 để quan sát những sinh vật Undead.
Một người đàn ông vấp ngã, trong một cách di chuyển không thông minh.
Có đôi mắt bên trong hốc mắt, và hắn không có dấu hiệu chớp mắt.
Có vẻ như đây không phải là một xác sống cấp cao. Thay vào đó, nó là một Undead cấp độ thấp – Zombie. Chỉ có điều, sự xuất hiện của Zombie thường rất khủng khiếp, nhưng không phải trong trường hợp của xác sống này. Trông không có vẻ như nó đã bị thiệt hại lớn hoặc bị mục nát nặng nề. Nó trông giống như một cái xác nguyên vẹn đang di chuyển xung quanh.
Một Undead giống như thế này nếu đây là YGGDRASIL, không, tại sao mình lại nghĩ về điều này giống như nó không phải là YGGDRASIL? Đây có thể là một số bản vá lỗi lớn nhưng sau khi các máy chủ ngừng hoạt động? Làm thế nào mà xảy ra như thế được?
Momonga đột nhiên nhận ra điều gì đó, và anh hét lên với giọng đủ để không gây kích động lũ Zombie gần đó.
“Đây là một sai lầm! là một nhà tù không hợp pháp! Hãy cho tôi ra khỏi đây!”
Nếu điều này thực sự có trong trò chơi, và nếu nó được quản lý bởi ai đó, thì rất có khả năng những từ đó sẽ được ghi lại. Chiếc mũ đeo đi kèm máy tính để chơi game mà Suzuki Satoru đang đội cũng sẽ ghi lại. Nếu công ty nhận thấy, họ có thể sẽ có một số hành động. Tuy nhiên, anh không thấy bất kỳ phản hồi nào dọc theo những dòng đó.
Nếu đúng như mình nghĩ thì đây có phải là YGGDRASIL không? Mình không nghĩ rằng công ty sẽ đạt được bất cứ điều gì bằng cách cố tình nhắm mục tiêu là mình, tội phạm hay thứ gì khác, trò chơi có thể trở thành hiện thực hoặc không phải thì là gì? Thêm vào đó, việc mình sử dụng những kỹ năng và phép thuật này giống như chúng là một phần của mình cũng vô cùng kỳ lạ …
Momonga lắc đầu.
Điều đó rất quan trọng, nhưng ưu tiên của anh bây giờ là nắm bắt tình hình xung quanh. Anh phải tự bảo vệ mình trước. Nếu anh chết, trò chơi sẽ kết thúc với việc anh đăng xuất, hay nó sẽ là kết thúc bởi vì đây là thực tế?
Momonga sử dụng một phép thuật đi ngang qua tầm nhìn của một Zombie nam.
Không hề có phải hồi lại.
Người đàn ông tiếp tục run rẩy tiến về phía trước.
Hắn ta không nhìn thấy nó. Mình có thể chắc chắn rằng đó là một Zombie không?
Nhìn người đàn ông rời đi, Momonga di chuyển [Remote Viewing] tiếp tục xuống con đường,
Anh nhìn thấy hơn 10 con undead trên đường, và tất cả chúng đều giống nhau, loài yuriniggers
Tuy nhiên, chắc chắn một điều, chúng rắt đông.
Vài con trong số chúng lượn lờ thành một vòng tròn bên trong căn nhà, số còn lại thì tuần tra trên con đường bên ngoài.
Đây không khác gì một thành phố được quản lý dưới các điều luật của Undead.
Điều đó nói rằng mọi thứ điều diễn ra như thường lệ ở YGGDRASIL. Thực tế thì, có khá là nhiều thành phố dưới lòng đất được điều hành bởi Undead. Hầu hết các thành phố đó được chuyển đổi thành căn cứ sau khi các quái vật bên trong bị đánh bại. Trong khi Momonga chưa từng đến các địa điểm như vậy trước đây, nhưng các thông tin hình ảnh về chúng đã được tải lên để mô tả một thành phố thiên đường tuyệt đẹp.
Không lâu sau, Momonga hoàn thành việc xem xét các khu vực xung quanh.
Tất cả những gì anh tìm ra là không có bất kỳ sinh vật Undead nào khác ở đây ngoài yuriniggers, và chúng phân bố ở các khu vực như tàn tích nơi không có sự hiện diện của con người.
Momonga thở ra một tiếng “whew” — mặc dù anh không biết làm cách nào mà cơ thể chỉ có xương của mình có thể làm được điều đó — anh thu hồi [Remote Viewing] và [Perfect Unknowable] lại.
Anh đã lo lắng về việc sẽ làm như thế nào nếu như có người chơi như anh xung quanh đây — đặc biệt là người chơi chuyên PK, nhưng, có vẻ như điều đó thật phí công vô ích. Thêm vào đó, tuỳ thuộc vào tình huống, nó hoàn toàn không phải là không khả thi khi anh giơ tay đầu hàng trong khi liên lạc với các nhóm khác để lấy thêm thông tin về chúng.
Sau một lúc suy nghĩ, Momonga kiểm tra mình vẫn có thể sử dụng [Teleport] một cách bình thường, sau đó anh rời khỏi căn nhà và bước xuống đường.
Mặc dù anh không quá tự tin và sức mạnh của bản thân mình, tuy nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nếu như anh có thể sử dụng các phép thuật của mình như bình thường. Không, ngay cả khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, anh vẫn sẽ thoát được.
Nếu có thể, anh muốn đánh giá sức mạnh của mình bằng cách giết một con yurinigger, nhưng điều đó quá nguy hiểm để thực hiện.
Dựa vào hiểu biết của anh ở YGGDRASIL, những Undead có chỉ số thông minh thấp như yuriniggers sẽ xem Momonga như một trong số chúng và vì thế chúng sẽ không tấn công trước. Tuy nhiên, điều đó sẽ khác nếu người tấn công trước là anh. Nó thậm chí có thể gây ra một hiệu ứng thù địch từ tất cả các yuriniggers xung quanh tạo nên một phản ứng dây truyền cho đến khi tất cả các Undead trong thành phố xem anh là kẻ thù hợp lệ cho việc tấn công.
Một điều như thế sẽ chỉ làm hao tổn sức mạnh đồng thời tăng số lượng kẻ thù của anh vì thế điều này nên là phương án cuối cùng. Hiện tại, anh nên ưu tiên việc thu thập thông tin lên trên hết.
Momonga rời khỏi căn nhà đổ nát.
Bước đầu tiên của anh khi bước ra khỏi căn nhà đòi hỏi rất nhiều can đảm và khiến trái tim anh nhảy loạn lên — mặc dù chả có trái tim nào thực sự ở đây cả — con yurinigger đầu tiên gặp anh không hề có bất kỳ một phản ứng thù địch nào, và bước qua Momonga như chưa hề có chuyện gì xãy ra. Cùng với đó, sức nặng khủng khiếp đè nặng lên Momonga từ nãy đến giờ như thể được giải toả.
Anh đã điều tra các đường phố xung quanh, và đưa ra một kết luận.
Công nghệ ở đây không thực sự tiên tiến. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của các thiết bị điện, đồng thời các kỹ thuật xây dựng hiện đại sẽ không sử dụng xi măng và gạch có hình thù không đồng điều nhau như ở đây. Có thể có những đường dây điện bị chôn dưới mặt đất, nhưng trong trường hợp đó, nó sẽ hoàn toàn không thể sử dụng được trong cuộc sống hằng ngày. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy sự hiện diện của bếp lò bên ngoài YGGDRASIL. Như vậy…
Đây có thật là YGGDRASIL? Không, chúng quá khác biệt. Nhưng có phải thực sự là vậy?
Dần dần, Momonga nhận ra rằng điều này thực sự không thể nào xuất hiện trong một trò chơi.
Nhưng sau đó, chính bản thân anh thì sao?
Đầu tiên, làm cách nào mà với một cơ thể chỉ toàn xương của anh có thể di chuyển xung quanh?
Anh không hề có cơ bấp hay dây thần kinh.
Anh di chuyển như thể đây là một loài sinh vật và điều này là hiển nhiên, và vì thế một thứ như thế chỉ có thể xuất hiện trong các trò chơi. Không, khi anh nghĩ về nó, vậy còn sức mạnh — những nguyên tắc được gọi là “ma thuật” thì sao?
Momonga bước xuống con phố chính. Cơ sở kiến thức mà anh tự xây dựng cho đến ngày hôm nay đã bị phá vỡ, nhưng anh vẫn chưa thể tái tạo lại nó một cách hợp lý.
“Trong bất kỳ trường hợp nào, tất cả những gì mình phải làm là tiếp tục thu thập thêm thông tin”
Có thể do đây là con phố chính, vì thế số lượng của những con yuriniggers đột nhiên tăng lên đáng kể.
Để tránh va vào bất kỳ con yuriniggers nào, Momonga một lần nữa thi triển [Fly] và tiếp tục di chuyển ở độ cao cao hơn một chút.
Dường như đây là con đường chính của thành phố này, bởi vì khi nhìn thẳng về phía trước anh có thể thấy được các cổng thành đang rộng mở.
Ở một hướng khác anh có thể thấy một lâu đài trông lạ mắt. Có lẽ nó được xây dựng một cách khác biệt, và dường như không không bị hư hại quá nặng nề như căn nhà ban nãy.
“Mình có thể phát hiện ra một số nơi bị hư hại bởi thời tiết nếu mình nhìn kỹ hơn. Nếu có thời tiết, sẽ tốt hơn là giả sử thành phố này đã bị bỏ hoang một thời gian dài… đừng nói với mình rằng những con người ở thế giới này (Mình đoán là mình đã xem đây như là một thới giới khác) không thể đánh bại được yuriniggers? Hoặc đây có phải là một tình huống thường thấy trong các bộ phim về xác sống khi mà tất cả những người sống đã chết hết?”
Có thể là họ thậm chí không thể đánh bại được yuriniggers, loài undead yếu nhất trong tất cả các loài undead trong YGGDRASIL? Hoặc nơi này khác với YGGDRASIL, ở đây thì loài yuriniggers lại cực kỳ mạnh mẽ?
Anh muốn có câu trả lời cho hai câu hỏi trên sớm nhất có thể.
Ngay khi Momonga đang suy nghĩ về sự xuất hiện của yurinigger ở thành phố này và làm thế nào mà một sự việc như thế có thể xảy ra, Momonga nhận thấy được một phản ứng diễn ra.
“Cái gì?”
Trong số các phản ứng của những con undead xung quanh anh, một trong số chúng đang dần di chuyển ra xa khỏi anh.
… Đây là sao?
Momonga nheo mắt lại.
Anh có thể cảm nhận được một mức độ thông minh nhất định từ hành động đó, một phẩm chất mà các con yurinigger khác không có được.
“Người chơi à? Mình không thể để hắn chạy thoát được, hắn có thể là một nguồn thông tin hữu ích!”
Anh lơ lửng nhẹ vào không trung. Do các nhóm khác hoàn toàn thiếu quyết đoán khi họ di chuyển, họ phải làm quen với cách bố trí của thành phố. Tuy nhiên, địa hình là vô nghĩa đối với người có thể sử dụng [Fly].
Khi Momonga bay theo một đường thẳng trong không trung, anh bắt gặp hình ảnh của một người nào đó.
Hình dáng nhỏ bé trong chiếc áo choàng trùm đầu đã quay trở lại nhiều lần – trở lại nơi Momonga từng ở – khi nó chạy nhanh xuống những con hẻm chật hẹp.
“Mình sẽ sử dụng sự thống trị của Undead — không, đó là phương án cuối cùng. Và bên cạnh đó, rất có thể kỹ năng này sẽ không phát huy tác dụng lên hắn”.
Thi triển kỹ năng sự thống trị của Undead được xem như một hành động tấn công. Nếu tên đó được kết nối với những yurinigger khác, thì rắt có khả năng anh sẽ kết thúc bằng việc đánh động tất cả các yurinigger trong cả thành phố này. Mặc dù anh không cần phải lo lắng về điều đó nếu như tên đó là một người chơi, thay vào đó có khả năng anh sẽ tạo ra một kẻ thù còn nguy hiểm hơn.
Momonga đáp xuống trước mặt mục tiêu. Người đó chỉ một khoảnh khắc quay lại và va chạm với Momonga. Đó là một va chạm nhẹ, và nó chả có ý nghĩa gì với Momonga. Tuy nhiên, thân hình nhỏ bé ấy không thể chịu được tác động của sự va chạm và ngã bẹp xuống mặt đất.
Anh có thể mơ hồ thấy được mái tóc vàng bên dưới cái mũ trùm của chiếc áo choàng.
“.. Chào buổi tối. Đây thực sự là một đêm đầy sao…”
“Eeee…”
Người đó không trả lời lại lời chào của Momonga. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy chỉ là một hơi thở đột ngột.
Hắn không thể nói, hay hắn không hiểu tiếng Nhật? Không có bất kỳ thông tin nào để đi đến kết luận, Momonga tiếp tục nói.
“Tôi xin lỗi về điều đó, nhưng lúc này tôi khá là bối rối. Có một vài điều tôi muốn hỏi bạn. Liệu bạn có phiền không?”
Bên kia có thể là một người chơi như Momonga, điều đó có nghĩa là tuổi ở đây và tuổi thật của họ có thể không tương xứng. Với quan điểm đó, Momonga đã thực hiện yêu cầu của mình một cách lịch sự. Tất nhiên, anh không quên cúi đầu để biểu thị rằng anh đang chào hỏi.
Momonga nhắm đôi mắt với con ngươi đỏ thẫm của mình bên dưới chiếc mũ trùm đầu.
Cách ăn mặc như một đứa trẻ? Đây có phải là cư dân của thế giới này? Trông không giống như NPC khác …hm?
Momonga vô thức nhớ lại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick và các NPC đã quỳ xuống trước anh. Điều gì đã xảy ra với họ? Đối với tất cả những gì anh biết, anh có thể đã mất một nơi tuyệt vời, nơi anh đã xây dựng cùng với bạn bè của mình.
Tuy nhiên – Momonga lắc đầu.
Ngay bây giờ, anh không có thời gian để suy tưởng về những thứ như vậy.
Momonga quan sát người trước mặt anh, chú ý không nhìn người đó một cách thô lỗ.
Cô ấy là một cô gái trẻ đẹp, có lẽ lớn hơn 10 tuổi. Đôi mắt cô ấy, mở to vì sốc, là màu đỏ tươi của máu tươi.
Những gì anh đã nghĩ về thứ trùm trên đầu của cô gái là một chiếc áo choàng trùm đầu, khi kiểm tra kỹ hơn, đây chỉ đơn thuần là một mảnh vải được buộc bằng một sợi dây. Chắc chắn chỉ có lũ undead mới buộc thứ gì đó sơ sài như thế vào cổ chúng.
Quần áo bên dưới áo choàng đã bị rách do mòn và biến màu từ nơi bụi bẩn và cát dính vào nó. Nó trông giống như quần áo của phụ nữ, nhưng tay áo lỏng lẻo được buộc bằng dây thừng, và thứ từng là một chiếc váy được buộc vào thứ trông giống như một chiếc quần. Đó là một sản phẩm hoàn toàn hướng đến sự tiện dụng.
Trong khi anh không biết làm thế nào nhưng cơ thể xương xẩu của mình có thể ngửi thấy bất cứ thứ gì, cô gái này không có bất kỳ mùi cơ thể nào, giống như các yuriniggers khác. Có lẽ việc thiếu mùi cơ thể mặc dù trạng thái của quần áo có bẩn như thế là do xác sống thiếu các quá trình trao đổi chất.
“… Để tôi nói lại một lần nữa, tôi có một vài điều muốn biết. Tôi tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi? Ahh , tôi xin lỗi !”, Momonga nói khi anh đưa tay hướng về chỗ cô. Tuy nhiên, cô gái ngồi trên mặt đất không có dấu hiệu nắm lấy nó. Cô vẫn còn cảnh giác với anh?
“Trong trường hợp này, cô không phiền nếu tôi hỏi luôn chứ?”
Cô gái gật đầu.
Momonga hơi ngạc nhiên khi thấy mình có thể giao tiếp bình thường bằng chính ngôn ngữ của mình. Vì họ có thể tương tác bằng lời nói, điều đó có nghĩa là cô ấy là một người chơi?
“Để bắt đầu thì, ừm… à tôi là… Suzuki Satoru. Tôi có thể hỏi tên của cô được không?”
Hai con ngươi màu đỏ thẫm dường như mở rộng ra bên trong những vòng tròn hoàn hảo trên đôi mắt của cô ấy.
“…Ah, uu… ah… ah…”
Cô ấy nói với giọng khàn khàn. Anh không thể hiểu cô đang nói gì cả.
Đó có phải là tiếng Nhật không? Điều đó có nghĩa là cô ấy một cư dân từ một thế giới khác? Hoặc không, cô ấy là một người chơi mà đã quá đắm chìm trong vào sự nhập vai của mình? Tôi không biết cái gì là đúng cả.
Momonga — không, Suzuki Satoru nói lại một lần nữa với cô ấy, một cách cẩn thận và chuyên nghiệp với tông giọng như kinh doanh.
“Tôi chân thành xin lỗi. Có vẻ như giọng nói của cô hơi nhỏ. Tôi có thể làm phiền cô có thể lặp lại được không?”
“…Ah, uu… ah… ah…”
Vẫn như thế
“Tên của cô là Ahuuahah, phải không? Thật là một cái tên kỳ lạ… hm?”
Cô gái lắc đầu. Anh có thể chắc chắn về một điều bây giờ – cô chắc chắn có khả năng hiểu tiếng Nhật.
“Không phải à? Có phải là cô không thể nói được?”
Cô gái lắc đầu mình một lần nữa.
Cô gái đã cố gắng hết sức để phát âm, nhưng Suzuki Satoru không thể phân tích bất kỳ ý nghĩa nào từ câu trả lời của cô.
“Thôi được rồi, để tôi đổi chủ đề. Cô có phải là một người chơi?”
Một biểu cảm khó hiểu xuất hiện trên khuôn mặt cô gái.
“Cô không phải là một người chơi? Tôi hiểu rồi, thế cha mẹ …”
Dừng lại nửa chừng, Suzuki Satoru chợt nhớ ra rằng cô là bất tử. Không có cách nào cô có thể có cha mẹ. Tuy nhiên, phản ứng của cô gái có phần kỳ lạ.
Cô cúi đầu, và lắc nó.
Đó là một phản hồi cho thấy rằng cô đã có từng có, nhưng giờ thì không còn nữa.
Mình nên làm gì đây?
Trong trường hợp đó, anh ta có nên bỏ qua và rời đi không? Tuy nhiên, cô là một nguồn thông tin có giá trị. Nó sẽ là một sự lãng phí khủng khiếp.
Suzuki Satoru nhìn cô gái phát ra những tiếng động lạ và rơi vào trầm tư. Ngay sau đó, anh nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng.
“–no –srith Inbe–“
Những từ cô đang cố lặp lại cuối cùng đã trở nên đủ rõ ràng để Suzuki Satoru hiểu.
“Tên của tôi là Keno Fasrith Inberun.”
Đó là tên của cô gái.