Overlord
Chương 4 Vây Hãm ( Phần 1 )
chú thích : Phân đoạn The Paladin of the Holy Kingdom khá dài nên tác giả viết 2 tập
Phần 1
Mùa đông còn rất lâu nữa mới kết thúc, và khí trời vẫn còn lạnh buốt. Tuy nhiên, hắn không cảm nhận được nó. Đó nhờ vào lớp áo lông thú của hắn. Một chiếc áo lông cừu màu đen lộng lẫy được quấn quanh cơ thể hắn, và lớp quần áo ngoài cùng được làm từ chất liệu cách nhiệt tuyệt vời. Hắn không hề sợ cái lạnh, dù có mặc một bộ giáp toàn thân làm từ kim loại.
Nhưng, lúc này hắn đang run rẩy bởi một lý do khác.
Đó là sự giận dữ.
Gọi cơn giận dữ khổng lổ đó là “phẫn nộ” cũng không sai.
Một tiếng gầm gừ nhẹ phát ra từ hắn, như những con thú săn mồi vẫn hay làm, và hắn chậc lưỡi trong sự xấu hổ.
Với những đồng loại cùng chủng tộc với hắn – Zoastia – tạo một âm thanh như của dã thú là một minh chứng cho việc hắn không thể điều khiển được cảm xúc của mình, một biểu hiện đáng xấu hổ cho những kẻ đã trưởng thành.
Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng với những thành viên cùng tộc với hắn.
Bất kỳ ai khác nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ hàm răng sắc nhọn đều sẽ run rẩy hoặc đông cứng bởi sự sợ hãi.
Hắn quay lưng lại với thành phố nhân loại hắn đã nhìn nãy giờ, và quay lại trại của mình.
Cho dù chỉ huy tối cao của bọn chúng là Jaldabaoth, kẻ thống trị sở hữu sức mạnh vượt trội song hằng ngày những cuộc xung đột vô nghĩa vẫn nổ ra giữa những chủng tộc khác nhau dưới trướng hắn.
Lực lượng Liên minh Á nhân được chia làm ba nhóm chính.
Đầu tiên là khoảng 40.000 quân chống lại quân đội Nam Thánh Quốc.
Thứ hai là 50.000 quân chịu trách nhiệm canh gác những khu trại giam giữ tù nhân.
Thứ ba là 10.000 quân phụ trách do thám khu vực Bắc Thánh Quốc, tìm kiếm những loại tài nguyên, và nhiều nhiệm vụ linh tinh khác.
Những người ở đây vào khoảng 40.000 quân trong tổng số 50.000 quân phụ trách canh gác những trại tù.
Với số lượng người tập trung tại đây, tất nhiên là chỗ này sẽ rất chật chội. Nhưng, không ai dám cản trở đường đi của hắn, vì thế hắn không phải dừng lại hay giảm tốc độ của hắn.
Chắc chắn một điều là không một ai trên thế giới này dám đứng ra ngáng đường một khối đá khổng lồ đang lăn cả.
Không một ai ở đây có đủ can đảm hay sức mạnh tinh thần để cản đường hắn, với hào quang thống trị àm hắn tỏa ra.
Hắn bước đi như thể đi qua một khu đất trống, và không lâu sau, một chiếc lều được làm khá cầu kì xuất hiện trước mắt hắn.
Có vài tên á nhân đứng trước nó, nhưng chúng không phải là lính canh. Chúng đứng đó, sẵn sàng nhận đến những mệnh lệnh của những kẻ trong lều. Nói cách khác, chúng là những tên đầy tớ.
Đám lính canh lấm lét tách thành một con đường cho hắn đi qua. Hắn đi đến trước cửa lều và kéo mạnh tấm màn che lối vào qua một bên, và năm á nhân khác đang ngồi ở bên trong lập tức nhìn vào hắn với ánh mắt sắc bén.
Những á nhân bên trong có thể xem như top 10 người mạnh nhất của liên minh, ngoại trừ những con quỷ. Dù hắn có thể cảm thấy sức nặng của những ánh mắt đổ dồn lên bản thân, song thái độ của hắn vẫn không thay đổi.
Là một thành viên trong top đó, hắn đơn giản chỉ cười và ngồi vào một chiếc ghế còn trống. Nói là ngồi nhưng với phần dưới cơ thể của loài thú kia thì giống như đang nằm xuống hơn.
Mặc dù một trong năm người khẽ gật đầu với hắn, hắn không quan tâm, cặp mắt hắn găm chặt vào á nhân đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất.
Á nhân đó trông như một con rắn mọc ra những cánh tay.
Vảy trên người hắn sáng lấp lánh một màu sắc kỳ dị, đúng như biệt danh của hắn “Vảy Cầu Vồng”. Chúng không chỉ đẹp, mà còn sở hữu độ cứng được cho là sánh ngang với loài Dragon. Thêm vào đó, nó còn có khả năng kháng ma pháp cấp độ cao và được kết hợp cùng một cái khiên lớn và một bộ giáp yểm phép. Nếu chỉ xét trên phương diện sức mạnh của dòng chiến binh, có thể nói đây là sinh vật mạnh nhất trên những ngọn đồi Abelion.
Á nhân này là Rokesh, một Nagaraja. Hắn là á nhân được bổ nhiệm làm chỉ huy của đội hình này bởi Quỷ Đế.
Bên cạnh hắn là cây đinh ba Desiccation nổi tiếng, vũ khí ưa thích của hắn.
“—Tại sao chúng ta vẫn chưa tấn công?”
Hắn trực tiếp hỏi Rokesh với một giọng điệu nhẹ nhàng.
Đã ba ngày kể từ lúc chúng đến được thành phố nơi lũ con người yếu ớt chống cự chiếm được. Nhưng vẫn chưa có cuộc đụng độ nào nổ ra.
“Những bức tường của con người thật rắc rối, nhưng khi đối mặt với lực lượng của chúng ta, nó cũng chẳng là gì cả, phải không?”
Câu hỏi này đặc biệt hợp lý với những thành viên của Liên minh Á nhân, những kẻ có thể không cần quan tâm đến sự tồn tại của những bức tường. Sẽ không có gì khó khăn gì nếu xử lý chúng một cách cẩn thận.
“Sợ sao?”
“Demon Claw.”
Một biểu cảm xấu xa hiện lên trên gương mặt hắn – Vijar Lajandala – một tên được biết đến với danh hiệu “Demon Claw”. Hắn quét mắt qua những đồng loại của hắn đang có mặt tại đây trước khi quay lại hướng về phía gã Nagaraja.
Danh hiệu Demon Claw[Vuốt Quỷ] này khá nổi tiếng, và đã tồn tại được gần hai thế kỷ nay.
Không phải Zoastia là chủng tộc có tuổi thọ dài mà bởi vì danh hiệu đó được truyền qua nhiều thế hệ.
Danh hiệu này là thứ hắn được kế thừa từ cha mình. Hắn biết rõ rằng bản thân vẫn chưa xứng đáng với danh hiệu đó. Đó là lý do tại sao hắn phải xây dựng danh tiếng của mình trong trận chiến sắp tới. Nhưng, hắn vẫn chưa thể chứng minh được sức mạnh của mình – kẻ xứng đáng kế thừa danh hiệu – cho toàn thế giới.
Những kẻ hắn từng đánh bại thì đều quá yếu. Không có ai có thể cản nổi một đòn từ cây rìu chiến yểm phép của hắn, cây Edge Wing.
Chuyện này không được phép tiếp diễn.
Hắn không thể chấp nhận cuộc chiến này kết thúc khi mà những kẻ khác vẫn chỉ biết đến hắn như là một tiểu tốt của Jaldabaoth. Hắn cần một cơ hội để chứng tỏ sức mạnh của mình, và đây chính là lúc đó.
Tuy nhiên, Rokesh vẫn không có ý định tấn công. Sự bất mãn của Vijar với quyết định này là lý do hắn thể hiện thái độ như vừa nãy.
..
“Chúng nói rằng Grand King [Vị Vua Vĩ Đại] đã từng chiếm giữ thành phố đó. Đừng nói với tôi rằng ông đang sợ bởi vì kẻ địch có ai đó đánh bại ông ta?”.
Grand King – vị vua đã dẫn dắt tộc Bafolk đến đỉnh cao.
Ông ta cũng là một trong top 10 á nhân mạnh nhất, giống như hắn.
Vijar tự tin rằng hắn mạnh ngang với Grand King, cho dù ông ta sỡ hữu võ kỹ khá phiền phức là có thể phá hỏng vũ khí. Bất kỳ kẻ nào có thể đánh bại được Grand King chắc hẳn là một đối thủ đáng giá.
“Tôi sẽ đối phó với ả, vậy tại sao chúng ta vẫn chưa tấn công?”
Hắn nghĩ rằng chỉ có một người có thể đánh bại sức mạnh của Grand King.
Khả năng cao là Thánh hiệp sĩ trong những tin đồn. Nếu những gì họ nói là thật, cô ta có thể đã hạ gục Grand King.
Hắn mường tượng hình ảnh một thánh hiệp sĩ cầm một thanh gươm phát sáng ở trong đầu.
“Vijar. Anh đã đến trễ, không đưa ra ra một câu xin lỗi thì thôi lại còn nói mấy lời như thế khiến quan chỉ huy như tôi… Đừng hưng phấn như vậy, tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Rokesh quơ tay vẫy với điệu bộ thoải mái.
“Thật sự thì người ta hay có câu thùng rỗng thì kêu to mà.”
Kẻ vừa đưa ra lời mỉa mai đó có bốn cánh tay. Ả ta là nữ hoàng của Magilos còn được biết đến với cái tên “Iceflame Lightning[ Băng Diễm Lôi]” – Nasrene Bert Kiuru.
Vijar nhíu mày.
Hắn cảm thấy mình có thể đánh bại ả nếu cận chiến , nhưng Nasrenia tinh thông ma thuật, vậy nên hắn sợ rằng ả có thể đảo ngược tình thế bằng những cách không ngờ nào đó nếu họ đánh nhau. Dù vậy, hắn – như một người thừa kế danh hiệu Demon Claw — sẽ không thể đối diện được với tổ tiên nếu bỏ qua cho kẻ dám gọi mình là một kẻ thùng rỗng.
“Đừng quên những mụ già xấu xí cũng mang lại rắc rối không kém cho chúng ta đâu nhé.”
Tộc Magilos có tuổi thọ khá cao, nhưng chắc bà ta cũng đã sống qua nửa cuộc đời của mình vì hắn đã biết đến biệt danh của bà ta khi còn là một đứa trẻ.
Hắn không thể đoán được tuổi của bà ta qua làn da khi nhìn vào khuôn mặt bị lớp trang điểm dày che phủ, nhưng thật sự là bà ta che dấu nó có nghĩa rằng bà ta cũng cảm thấy bản thân đang già đi. Ngoài ra, mùi hương hoa xung quanh bà ta hẳn là bằng chứng cho việc dùng nước hoa để che đi mùi hôi của người già, nhỉ??
“—Ho.”
Nasrene nheo mắt lại, không khí trong lều đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Đây không phải là tưởng tượng mà hoàn toàn có thể cảm nhận được.
“Tôi nói dúng mà, nhỉ?”
Vijar thẳng người lên khi nói điều đó. Phần thân dưới của một Zoastia không đẹp lắm, nhưng nó sỡ hữu sự linh hoạt và sự bùng nổ của quái vật. Phong cách chiến đấu thường thấy của hắn là hạ thấp người xuống để sử dụng toàn bộ sức mạnh thể chất, nhưng lúc này thì hắn lại không làm thế. Đó là bởi vì hắn muốn thể hiện bản thân là người đang có lợi thế, sẵn sàng chấp đối thủ.
“Đây không chỉ là vấn đề đúng hay sai? Ta nên dạy ngươi cách tôn trọng một quý cô. Đó cũng là một trách nhiệm của người đi trước như ta.”
Giữa không khí căng thẳng hiện tại, Rokesh lên tiếng:
“Bình tĩnh, cả hai người. Đây là hội đồng quân sự. Nếu hai người tiếp tục gây chuyện, tôi buộc phải báo cáo cho Jaldabaoth-sama.”
Khi Rokesh nhắc đến cái tên của chỉ huy tối cao, hai người bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài quay lại vị trí. Tuy nhiên, họ tiếp tục lườm nhau, như thể đang nói “Việc này chưa xong đâu” và “Ngon thì nhảy vào đây.”
“Haa… Tôi rất mạnh, nhưng chỉ thế thôi cũng không thể giúp được gì, nhưng hai người nên biết rằng chúng ta phải làm việc cùng nhau.”
“Heeheehee, ông cũng không có quyền bình luận về người khác đâu.”
Một á nhân giống như khỉ với bộ lông trắng cười chế nhạo lời càu nhàu của Rokesh.
“Hừm, đúng thế. Hiện tại. Demon Claw. Về câu hỏi ban đầu của anh, không phải là do tôi sợ. Grand King đúng thực là một kẻ mạnh, nhưng những người có mặt ở đây cũng không thua kém gì ông ta, đúng không?”
Rokesh nhìn Demon Claw, Iceflame Lightning, và ba người còn lại.
Trong bọn họ là một á nhân được bao phủ bởi lớp lông trắng dày trông như một con tinh tinh. Hắn mặc một bộ giáp vàng yểm phép.
Kẻ đó là vua của tộc Stone Eater – Harisha Ankara.
Là một cá thể cao cấp trong tộc của mình, hắn và những kẻ khác giống như hắn có thể nhận được những thuộc tính đặc biệt từ việc ăn những loại quặng thô. Ví dụ như nếu ăn kim cương, chúng có thể tạm thời nhận được khả năng kháng tổn thương vật lý ngoại trừ những đòn đánh dạng va đập*. Bình thường, chỉ có thể kích hoạt ba năng lực như thế cùng một lúc, nhưng hắn có thể tích trữ nhiều hơn. Đó cũng là lý do tại sao hắn được gọi là một kẻ đột biến.
(Note:* như những đòn đánh bằng chùy hay chày gỗ vẫn gây tổn thương đến Stone Eater được còn chém hoặc đâm thì không sao)
Tiếp theo là một vị tướng của tộc Orthros, kẻ lúc nãy gật đầu với hắn một cách tôn trọng.
Ông ta mặc một bộ giáp được chạm khắc phức tạp. Chiếc mũ giáp cũng được trang trí công phu và cây thương cũng đặt nằm bên cạnh ông ta. Tên của ông ta là Hektowyzes Ah Rahgara.
Ông ta gật đầu với Vijar không phải vì tôn trọng năng lực cá nhân của Vijar, mà hướng đến toàn bộ tộc Zoastia. Đó là lý do khiến Vijar không hài lòng.
Tuy nhiên, hắn không thể thách thức Hectowages một trận đấu tay đôi để chứng minh sức mạnh của mình. Chắc chắn Vijar sẽ là người chiến thắng nếu một chọi một. Nhưng, danh tiếng Hectowages không đến từ sức mạnh cá nhân, mà bởi vì ông ta là một tướng quân nổi tiếng, người có thể giành chiến thắng cho dù đối mặt với quân đội địch đông gấp mười lần. Mọi chuyện sẽ đảo ngược nếu đó là một trận quần chiến, và không có gì xấu hổ hơn khi huênh hoang về sức mạnh cá nhân và nói “ta mạnh hơn người” trong khi biết rõ điều này. Đó là lí do Vijar gặp khó khăn khi đối phó với tộc Orthros.
Người còn lại là một đồng tộc với hắn, kẻ vẫn giữ im lặng: Muar Praksha.
Còn được biết đến với cái tên BlackSteel [Hắc Cương], anh ta là một trinh sát thường xuyên hoạt động trong bóng tối.
Anh ta là một dạng hi hữu trong tộc Zoastia, chủng tộc thường tận dụng khả năng vật lý và chiến đấu với sức mạnh cơ thể. Anh ta thường sử dụng kĩ thuật ẩn thân, sự im lặng và bất ngờ để tạo nên khả năng ám sát đáng sợ của mình. Danh hiệu của anh ta đến từ ý chí không thể lay chuyển và anh ta sẽ tiêu diệt bằng được mục tiêu mà mình nhắm tới.
Hắn cho rằng bản thân không thua kém ai trong số những người ngồi ở đây nhưng họ cũng là những đối thủ phiền phức trong những trận đấu tay đôi.
“Vậy quay lại chủ đề tại sao chúng ta vẫn chưa tấn công chúng. Đó là vì tôi nhận được lệnh của Jadabaoth-sama từ thành phố Rimun.”
“Là gì? Thật sao ?”.
Câu hỏi của Vijar là vì trong đội quân 40.000 người này, Rokesh là người duy nhất trực tiếp liên lạc với Jaldabaoth. Lúc những người khác đang được triệu tập tới thành phố này của Kalinsha, thuộc hạ của ông ta đã nhận lệnh chiến đấu và đợi triển khai.
Jaldabaoth liên tục dịch chuyển giữa nhiều thành phố, vậy có rất ít cơ hội để nhận mệnh lệnh từ ông ta.
“Jaldabaoth-sama nói rằng cho con người chiếm thành phố trong thời gian vài ngày.”
“Cho chúng thời gian? Để làm gì?”
“Ngài ấy nói rằng để chúng sợ hãi. Có ít hơn 10.000 người trong thành phố đó. Chỉ một số ít có khả năng chiến đấu. Ngược lại, tất cả chúng ta ở đây là để chiến đấu… anh nghĩ rằng lũ yếu ớt đó đang sợ hãi như thế nào khi chờ đợi bên trong thành phố?”
“Tôi hiểu rồi… vậy sao. Jaldabaoth-sama thật sự đáng sợ.”
“Hehehe. Đúng thế, tôi hiểu cảm giác của anh, Vijar. Câu hỏi đặt ra bây giờ là nên cho bọn chúng bao nhiêu thời gian?”
“Không, chúng ta có thể quyết định cho chúng thêm bao nhiêu ngày. Chúng ta có 2 tháng lương thực dự trũ, nhưng sẽ không hay nếu cho bọn chúng nhiều thời gian như vậy.”
“Có phải bởi vì chúng ta vẫn cần đối phó với lũ tù nhân không?”
Chỉ có 10.000 á nhân có nhiệm vụ canh giữ một số lượng lớn tù nhân. Dù á nhân mạnh hơn nhân loại, song số lượng cũng là một vấn đề. Rất có khả năng họ sẽ không thể xử lý với những cuộc bạo loạn hay nổi dậy.
“Đúng thế. Đó là lý do tại sao tôi tập hợp mọi người tại đây, để đưa ra kế hoạch cho tương lai. Cá nhân tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hành động sau một vài ngày nữa và kết thúc nó. Có ai phản đối không?”
Không có á nhân nào — bao gồm cả Vijar – phản đối ông ta.
“Được rồi. Chúng ta sẽ tấn công trong hai ngày. Đến lúc đó, chúng sẽ tiếp tục quan sát chúng.”
Có khả năng kẻ địch phản công, mặc dù hắn không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.
“Điều đó có nghĩa là đã đến lúc xử lí lũ con người chúng ta mang theo rồi.”
Vài tộc á nhân ăn thịt người. Những chủng tộc như thế thích thịt tươi. Zoastia thì không đặc biệt yêu thích thịt người. Với họ, thịt bò và thịt ngựa ngon hơn. Tuy nhiên, đa số chúng thích thịt người giả bò.
Ngược lại, khuôn mặt Iceflame Thunder lại mang theo vẻ nhọa báng. Có lẽ đó là bởi vì tộc Magilos không ăn thịt người, điều này bắt nguồn từ vẻ bề ngoài họ cũng tương tự như con người.
“hehehe. Thế còn việc giết và ăn chúng trước mặt lũ con người trong thành phố vào ngày mai thì sao. Đủ khủng bố chứ?”
“Một ý tưởng tuyệt vời. Sau đó, chúng ta sẽ tuyên bố sẽ tân công vào ngày kế tiếp…”
“Không cần phải chơi mạnh quá. Sẽ ra sao nếu chúng đầu hàng chứ? Chiến đấu chỉ vui khi mà chúng còn có hy vọng, và chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình. Không có gì chán hơn việc giết những kẻ đã mất hết ý chí.”
Trên hết, Vijar muốn chiến đấu với những đối thủ mạnh. Sẽ không có ý nghĩa gì khi đối mặt với những tên yếu đuối.
“Đúng vậy. Ngoài ra, còn một điều quan trọng khác. Là mệnh lệnh từ Jaldabaoth-sama. Chúng ta không được giết tất cả bọn chúng, mà để một ít trốn thoát. Vì vậy, kế hoạch của tôi là tàn sát sạch sẽ cổng tây – phía chúng ta – và đuổi theo những những kẻ canh gác ở cổng đông.”
“Nói cách khác, aai phụ trách tấn công ở cổng phía đông cần có khả năng kiểm soát người của mình, đúng không? Tuy nhiên, tôi có cảm giác cuối cùng nó cũng sẽ trở thành một cuộc tàn sát mà thôi.”
Sau khi Nasrenia nói thế, cặp mắt của mọi người đổ dồn vào một người.
“Tôi hiểu… vậy ông sẽ không phiền nếu như tôi mang theo người trong tộc của mình theo chứ?”
“Cô có thể để lại một ít để làm người truyền tin không?”
“Nhất định rồi, Rokesh. Trong trường hợp đó, Hektowyzes Ah Rahgara và tôi sẽ phụ trách cổng phía đông.”
“Tiếp theo, chúng ta cần vài người ở phía bắc và nam để gây thêm sức ép. Mục tiêu của chúng ta không phải chiếm những vị trí này, nên sẽ giết hết những kẻ phòng thủ nơi đấy. Tôi muốn phái một vài tay tấn công tầm xa đến đó…”
Có ba người có mặt ở đây tinh thông về chiến đấu tầm xa. Người mà Rokesh chọn giữa là Zoastia vẫn đang im lặng nãy giờ.
“Muar Praksha –kakka.”
“—đã hiểu.”
Đó là tất cả những gì mà Blacksteel đáp lại.
“Những người còn lại sẽ phụ trách cổng tây. Tôi không cho rằng sẽ có cơ hội cho mọi người thể hiện bản thân mình, tôi sẽ để những kẻ mạnh cho mấy người nếu chúng xuất hiện. Sau tất cả, tôi cần chỉ huy toàn bộ đội quân, vì vậy tôi sẽ không thể tham gia vào tiền tuyến.
Ba á nhân còn lại – bao gồm cả Vijar – đều gật đầu.
“Nếu tất cả đã nhất trí, chúng ta sẽ tấn công thành phố sau hai ngày nữa. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ nghỉ ngơi để có trạng thái tốt nhất trước khi cho lũ con người hèn kém kêu gào trong tuyệt vọng.”