Overlord
Chương 4: Đàm phán ( Part 1 )
Phần 1
Hai tên Death Knight được triệu hồi biến mất ở phía bên kia cánh cổng. Chúng gầm rú với niềm vui sướng giết chóc, theo sau là tiếng khóc lóc của những kẻ sắp cận kề cái chết. Khi cổng thành dần dần đóng lại, nhờ độ dày của cánh cổng, những âm thanh của cuộc thảm sát ở phía đối diện cũng chỉ làm màng nhĩ của bạn cảm thấy hơi nhoi nhói.
“Giờ thì mọi việc sẽ ổn cả.”
Những Death Knight không được tạo nên từ xác chết có một khoảng thời gian tồn tại nhất định. Dù vậy, nếu như sức mạnh của quân đội Quagoa đúng như những gì mà lũ Quagoa bị bắt kia nói ra, thì số lượng cũng không phải vấn đề quan trọng. Nếu kẻ thù quá yếu, chúng chắc chắn sẽ rút lui để tập hợp lại lực lượng sau khi chịu tổn thất quá lớn.
Mình chưa muốn chúng rút quân vội. Nếu chúng xây dựng một căn cứ, hiểm nguy sẽ luôn thường trực. Như vậy, Vương quốc Dwarven sẽ phải tiếp tục hợp tác với mình. Mình có nên ra lệnh cho lũ Death Knight “nhẹ tay” một chút không nhỉ… Sẽ thật phiền phức khi không thể giành lấy chiến thắng với cách biệt quá lớn.
Trong khi trầm ngâm suy nghĩ, Ainz liếc nhìn vị Tổng chỉ huy, người đang nhìn anh với nụ cười méo mó trên khuôn mặt. Ainz không hiểu nổi vì sao ông ta lại có nụ cười kinh hãi như thế — và trong khoảnh khắc đó, anh bất chợt nảy ra một một ý tưởng.
Ông ta chắc hẳn đã quen với diện mạo của mình, vậy có thể là vì tiếng gào hét của lũ Quagoa ngoài kia. Tốt thôi, tiếng kêu la ai oán của người sắp chết quả thật rất khó chịu.
Ainz thấy rằng anh ta không nên để tâm đến tiếng la hét của kẻ thù quá nhiều. Nhưng mà, anh ta sẽ không còn là con người — hoặc nói đúng hơn là Dwarf — nếu anh ta không cảm thấy vậy.
Làm sao một người như thế này lại trở thành tổng chỉ huy quân đội nhỉ? Điều này thật đáng lo ngại.
Ainz biết anh đang suy nghĩ quá nhiều về việc này, nhưng anh vẫn tiếp tục liếc nhìn vị Tổng chỉ huy. Ngay lúc đó, Gondo bỗng xuất hiện.
“Vậy, thưa Bệ Hạ, thần xin phép quay về nhà một lát.”
“Ahh, được thôi. Ông sẽ giúp ta sắp xếp một vài việc chứ?”
“Tất nhiên. Thần sẽ chuẩn bị chúng và gửi chúng đi. Sẽ ổn chứ nếu thời gian hay bất kỳ chi tiết nào chưa được chỉnh sửa? Thần có thể trông cậy vào phép thuật của ngài nếu chuyện gì bất ngờ xảy ra, phải không?”
Ainz đập tay với Gondo. Họ đã bàn rất nhiều điều trước khi đến đây, và điều đó đã có hiệu quả tốt đẹp.
Gondo, ông ta đang nói quá nhiều…
Ông ta có xu hướng độc chiếm cuộc đối thoại, và nói như thể sẽ không bao giờ ngừng lại. Đây hẳn là kết quả của việc bị ám ảnh quá lâu về sự thất truyền của kĩ thuật rune và sau đó bị lưu đày. Đó cũng là lý do vì sao ông ta cứ lảm nhảm về nó suốt với Ainz — người cũng hứng thú với chủ đề đó — như một con đập vỡ.
Ainz hiểu cảm giác của ông ta, bởi vì có những lúc Ainz cũng muốn trò chuyện với những người cùng chung sở thích với anh. Tuy nhiên, anh không muốn kéo dài cuộc độc thoại này.
Gondo vỗ nhẹ lên chiếc túi ma thuật của mình và bắt đầu bước đi.
Vị tổng tư lệnh có vẻ muốn nói gì đó với Gondo, nhưng cuối cùng không gọi ông ta lại.
“Vậy, chúng ta nên làm gì đây? Có lẽ là nên chờ một chút trước khi mở cổng và xem kết quả trận chiến chăng?”
Vị tổng tư lệnh chắc hẳn đã đoán trước được câu hỏi của Ainz. Ông ta trả lời ngay lập tức như thể ông đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Thật là bất kính nếu như để quốc vương của một quốc gia chờ đợi ở đây. Tôi nghĩ chúng ta nên đến Phòng Hội đồng và giới thiệu đề nghị của ngài với mọi người.”
“Sao chúng ta không xem qua kết cục của cuộc chiến trước?”
“Tôi nghĩ thông báo sự hiện diện của Bệ Hạ sẽ quan trọng hơn. Tôi đã gửi một tin nhắn cho Hội đồng trong lúc bị tộc Quagoa tấn công. Có lẽ họ đang tranh cãi về cách giải quyết tình hình hiện tại. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đến đó trước khi bọn họ trở nên hoảng loạn và đưa ra các quyết định tồi tệ.”
“Ta hiểu rồi. Nếu đúng như thế, ta không có gì phản đối. Vậy, phiền ông dẫn dường.”
“Vâng. Tuy nhiên, những ma thú của Bệ Hạ chắc chắn sẽ làm khiếp sợ người dân của chúng tôi. Thật xấu hổ nhưng liệu ngài để chúng ở lại đây không? Chúng tôi sẽ chăm sóc chúng cẩn thận nếu người cho biết những điểm cần lưu ý…”
Ainz nhìn về phía Aura, người đang gật đầu.
“Vậy ta sẽ để chúng ở lại đây.”
Ainz chỉ một góc nhỏ ở khu căn cứ bằng ngón tay xương xẩu, vị tổng tư lệnh gật đầu đồng ý.
“Thêm nữa, không cần thiết phải chăm sóc chúng. Người của ta sẽ lo liệu việc đó. Ta sẽ chọn ra 3 người trong số họ để đồng hành cùng ta.”
Ainz chọn Shalltear, Aura và Zenberu. Anh ra lệnh cho những người còn lại đợi tại đây.
Vị tổng tư lệnh nhìn có vẻ nhẹ nhõm hơn. Có lẽ ông ta không muốn thấy undead đi nghênh ngang trên đường phố.
“Vậy, chúng ta đi chứ?”
“À, xin mời ngài”
Ainz và thuộc hạ của anh bước đi đầy tự hào qua thành phố Dwarven, đi trước là vị tổng tư lệnh. Những ánh nhìn vừa tò mò vừa khó chịu tập trung hết vào anh, trong khi những người mẹ Dwarven che giấu con họ ngay khi nhìn thấy Ainz. Điều này khiến anh hơi thất vọng.
Tất nhiên, anh có thể không cần để lộ danh tính mình nếu anh muốn.
Nếu anh đeo một chiếc mặt nạ, sẽ có ít người nhìn chằm chằm vào anh hơn. Tuy vậy, có một lý do mà anh không chọn che dấu khuôn mặt mình.
Anh muốn thông báo cho toàn thể cư dân trong thành phố chuyến viếng thăm của anh. Không có nhiều khả năng có người chơi ở đây bởi họ đã phải tìm kiến sự giúp đỡ từ bên ngoài để chống lại cuộc xâm lăng như thế này.
Thế nhưng, không loại trừ việc có một vài người chơi cấp thấp ở đây, hoặc những vật phẩm mà họ đã để lại.
Giống như viên pha lê phong ấn ma pháp đó.
Nhằm tránh bị tấn công bởi một số vật phẩm như vậy, anh buộc phải nghênh ngang đi tới thành phố. Như vậy, họ sẽ không thể sắp xếp việc gì mờ ám.
Thêm vào đó, dù anh vẫn chưa quyết định đoàn đại sứ anh sẽ gửi đi, nhiều khả năng anh sẽ phải chọn lũ undead. Vì vậy, anh muốn họ quen dần với nó.
“Tuy vậy, dường như không ai lo lắng cả, kể cả đó là cuộc xâm lăng của tộc Quagoa.”
Ainz hỏi vị tổng tư lệnh câu hỏi đó sau khi nhìn hai người Dwarf mặt đỏ bừng lảo đảo bên ngoài một quán rượu, hai cánh tay khoác lên vai nhau.
Mùi rượu không thể nào nhầm lẫn được nồng nặc quanh họ.
“Đó là vì người dân vẫn chưa biết tộc Quagoa đã tấn công.”
“Vậy… lý do là gì?”
Xem ra hệ thống phòng vệ của họ cuối cùng đã thất bại.
Vị tổng tư lệnh dường như đọc được suy nghĩ của Ainz, ông trả lời:
“Tộc Quagoa hành quân quá nhanh, cho nên thông tin chưa kịp lan truyền. Dựa trên quyết định của Hội đồng, việc này sẽ được thông báo trong vòng 1 giờ đồng hồ.”
“Hm.Ta đã ra lệnh cho thuộc hạ chiếm lại cây cầu, một khi họ chiếm được, thành phố sẽ được an toàn trong khoảng thời gian này, đúng chứ? Đây sẽ là một yếu tố khá quan trọng khi chúng ta bắt đầu giao thương buôn bán với nhau.”
“Thật khó nói. Dựa trên số lượng của kẻ thù, tôi không biết khi nào chúng sẽ tiến quân một cách nghiêm túc. Một cây cầu được chiếm lại, chúng tôi cần phải tăng cường phòng thủ, điều tra con đường hành quân, và đề ra kế hoach chống lại chúng.”