Overlord
Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 2 ) Overlord
“ Nhưng có lẽ sau khi trở thành một cận vệ, thần trở nên cởi mở hơn. Có thời điểm, thần đã bắt đầu nghĩ rằng đây là một món quà từ cha. Chà, dù cho thần có thể làm mà không nhìn chằm chằm một cách dữ tợn.”
“Hiện giờ cha mẹ ngươi thế nào rồi?”
“ Cha thần đã đánh với đội quân của Jaldabaoth ở bức tường và đã hi sinh. Thần mất liên lạc với mẹ, và không biết điều gì đã xảy ra với bà, nhưng thần nghĩ bà có thể đã chết trong khi bảo vệ thành phố. Sau cùng, bà ấy là kiểu người sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
“ Có vẻ như ta đã chạm vào nỗi đau của ngươi.”
Vua Pháp Sư cúi đầu với cô một lần nữa. Vì đây là lần thứ hai nên tác động không quá lớn. Tuy nhiên, nó cũng đủ khiến cho Neia cảm thấy lo lắng.
“ Làm ơn, làm ơn ngẩng đầu lên! Làm sao ngài có thể cúi đầu với một người như thần được?”
“ Ta đã hỏi những câu thiếu suy nghĩ về cái chết của người thân của ngươi. Mặc dù, ta không hề biết về chuyện đó từ trước, nhưng bây giờ ta đã biết sự thật, một lời xin lỗi thì vẫn cần thiết.”
Vua Pháp Sư nghiêng đầu sau khi ông ta ngẩng lên.
Không, không phải, điều đó chỉ đúng giữa những người địa vị ngang nhau. Một vị vua thì không ngang hàng với một công dân của đất nước khác được. Hơn nữa, chúng ta là những người đã yêu cầu ông ấy giúp đỡ…
“Ờm – Chà, những ngoại lệ như vậy thì ở mọi nơi. Ờ, nếu một người như bệ hạ cúi đầu trước thần – àh – họ có thể coi thường bệ hạ, bởi vì dù gì thần cũng chỉ là một cận vệ.”
“… ừm, ta hiểu rồi, ngươi nói cũng đúng. Một vị vua nên như thế.”
Thật phức tạp. Vua Pháp Sư lẩm bẩm.
Ý của ngài ấy hẳn là thật khó để hòa hợp với người dân của những quốc gia khác thậm chí nếu ngài ấy muốn thể hiện sự chân thành của mình, chắc chắn thế.
“Đúng rồi, trong khi không thể tính đây như một lời xin lỗi, ta sẽ cho ngươi mượn cái này, cô Baraja.”
Vua Pháp Sư lập tức đưa tay vào trong áo choàng và lôi ra một cây cung.
— Hả?
Nó lớn hơn thứ mà có thể giấu được vào trong áo choàng. Neia chớp chớp mắt nhiều lần, nhưng mọi thứ không hề thay đổi.
“ Đây là một vũ khí ma thuật. Sử dụng nó để bảo vệ ta.”
Một vài bộ phận của cây cung được làm từ động vật, nhưng nó không có cảm giác tanh tưởi, thay vào đó, cô cảm nhận được không khí thánh thiện tỏa ra từ nó
Cô có thể nói ra điều đó chỉ cần một cái cái nhìn thoáng qua. Nói cách khác, cây cung này là một kiệt tác chỉ có thể miêu ta bằng từ “Tuyệt vời”.
“ Đây là Ultimate Shootingstar Super, được chế tạo từ công nghệ rune cổ đại. Vì nhiều lý do, ta mang nó theo bên mình để trao nó cho người thích hợp. À, bình thường thì có những rune được khắc ở đây nhưng ngươi không thể thấy được chúng lúc này bởi vì nó đã bị mài mòn rồi. Ngươi nghĩ sao?”
Neia dùng toàn bộ sức mạnh để ngăn mình không kêu lên.
Thông thường, cô nên từ chối nó. Đây rất có thể báu vật quốc gia của vương quốc Sorcerous. Tuy nhiên, có ai lại đem một báu vật như vậy cho một thuộc hạ từ đất nước khác mượn chứ?
Có thể nó chỉ trông đáng kinh ngạc thôi – như thể! Đây, nó rõ ràng là một vũ khí rất mạnh mẽ!
“ Ngươi nghĩ sao? Ngươi không nhận sao? Công việc của ngươi là đi theo và bảo vệ ta đúng không? Nếu như vậy, tốt hơn là được trang bị một vũ khí tốt, ta nói đúng không?”
“ Ư!”
Ngài ấy đã đúng.
Neia cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
“ À, xin lỗi. Có phải bởi vì cái này trông quá phô trương không? Nếu như vậy, ta có mấy cái khác trông bình thường hơn, Great Bow Special, cái này cũng được chế tạo bằng kỹ thuật rune.”
Nói xong, ông ấy lại đưa tay vào trong áo choàng–
“X- Xin đừng bận tâm! Thần hài lòng với cái này! Vui lòng cho phép thần được từ chối!”
Những lời của Neia vuột ra khỏi miệng như thể đang cô đang khóc khi cầu xin Vua Pháp Sư đùng lôi ra thêm bất kỳ món vũ khí nào nữa. Nếu ông ấy lấy ra một món vũ khí khác trước cô, Neia không nghĩ rằng cô có thể giữ được những giác quan của mình nữa, và cho cô mượn nó chắc chắn sẽ khiến cô vuốt ve nó cả ngày mất.
“Bệ Hạ! Thần xin nhận cây Ultimate Shootingstar Super mà ngài đã ban cho thần!”
Cô nhận cây cung với đôi bàn tay run rẩy.
Từ những phụ kiện và trang trí, nó có vẻ rất nặng, nhưng cầm trên tay lại nhẹ một cách bất ngờ. Vào khoảnh khắc nắm lấy nó, cô cảm thấy sức mạnh bản thân tăng lên, như thể sức mạnh từ cây cung chảy vào trong cô, hoặc là do cô sốc vì cây cung quá nhẹ?
A, điều này thật tệ. Mình muốn trấn an bản thân với suy nghĩ rằng đây không gì hơn là một vật phẩm ma thuật màu mè. Điều này… điều này rõ ràng không tốt. Theo những gì mình biết… Cái này có thể còn tốt hơn thanh thánh kiếm… Ế? Đợi, đợi một chút… không, không thể nào…
“ Ngươi thấy sao? Với ta, cái này thì không đáng để tự hào, người biết chứ? Nếu ngươi muốn một cái khác—Nếu ngươi muốn một vũ khí tốt hơn, hãy nói cho ta biết.”
Điều này thật tệ. Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu cô cứ tiếp tục nghe những điều như thế, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tệ. Cô không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu một cận vệ lại có trang bị tốt hơn những người đứng đầu của Thánh Quốc.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa bệ hạ! Thần rất biết ơn ngài đã quan tâm đến một người như thân…”
Để một ai khác giữ cái này sẽ rất nguy hiểm, vậy nên Neia ôm chặt nó vào lòng.
Cô khẽ gật đầu, mỉm cười với Vua Pháp Sư. Tuy nụ cười có chút gượng gạo, nhưng cô đã che giấu thành công những suy nghĩ của mình.
“ Nếu những người khác thấy cái này, nói với họ ta cho ngươi mượn.”
Mình không thể không để cho họ thấy nó được? Nếu có thể, mình muốn gói nó lại hay làm gì đó – nhưng mình không thể làm vậy với một vũ khí được bệ hạ cho mượn để bảo vệ ngài ấy… Aaa… đợi đã, đầu của mình bắt đầu đau rồi. Đây không phải là thứ có thể đáng tự hào… tiêu chuẩn của bệ hạ quá cao rồi… Mình sẽ phải đền cho ngài ấy nếu mình làm hư hỏng cây cung này? Mình? Ahhhh!, dạ dày mình đau quá… ước gì mình không phải suy nghĩ về cây cung này nữa… Aaaaa!
Neia nghĩ đến một chủ đề tuyệt vời mà cô vẫn chưa đề cập đến.
“Bệ hạ! Thần đã thấy những bức tượng khổng lồ và vĩ đại của ngài ở đất nước của ngài!”
“— Hô.”
Ông ấy trả lời với một giọng nhẹ nhàng khác hoàn toàn với lúc trước. Nó khiến Neia lo lắng rằng liệu có phải cô đã phạm phải sai lầm gì không.
Ông ấy dùng tên mình đặt tên cho quốc gia, Vì vậy, Neia đoán rằng Vua Pháp Sư là một người muốn thể hiện bản thân, đó chắc chắn là lý do tại sao ông ấy lại xây những bức tượng khổng lồ của bản thân để có thể tuyên bố sức mạnh của mình ra xung quanh.
Mình không ca ngợi ngài ấy đủ à?
“ Những bức tượng đó không chỉ thể hiện sự vĩ đại của bệ hạ, mà chúng còn thể hiện sức mạnh của ngài! Chúng thần không hề có bất kỳ bức tượng nào như thế ở Thánh Quốc!”
Đó rõ ràng không phải là một lời nói dối. Không bàn đến kích thước, nó cần kỹ thuật cực kì tinh tế về nghệ thuật để tạo ra một sản phẩm sống động. Có một bức tượng kích cỡ tương tự của Sea Dragon đặt ở nơi gọi là Hải Đăng Cape, nhưng nó rất thô, và nó trông khá thảm hại sau khi bị tự nhiên bào mòn.
“ Thuộc hạ của ta thường nói thế.”
Aaaa, là nó phải không? Ngài ấy nghe những lời khen đó từ những thuộc hạ, cho nên chỉ vậy thì quá dễ đoán , ý của ngài ấy là vậy phải không nhỉ?
“ Thuộc hạ của ta đang dự định sẽ xây những bức tượng như vậy ở nhiều nơi trong đất nước của ta.”
“Thần hiểu rồi. Thật vậy, nó sẽ là một cách tốt để tuyên bố vinh quang của bệ hạ!”
Vua Pháp Sư nhìn vào Neia với vẻ hơi bất ngờ.
“… Ừ, ừm. Tuy nhiên, ta cảm thấy đặt những bức tượng của mình bên trong đất nước của ta thì có chút… nói sao nhỉ? Kể cả như vậy, thuộc hạ của ta xây những bức tượng của ta cao hơn một trăm mét ngay giữa thành phố để thể hiện bản thân ta ra toàn thế giới… ta nghĩ bọn họ quan niệm rằng cứ to là tốt.”
“ Nhưng tại sao lại vậy?”
Vua Pháp Sư ho khan một tiếng, và một câu hỏi nổi lên trong tâm trí Neia. Undead cũng có cổ họng để mà ho à? Tuy nhiên, Vua Pháp Sư trả lời khi câu hỏi đó vang vọng trong đầu Neia, và cô không thể ngắt lời ngài ấy được.
“ Sự vĩ đại của một nhà vua không thể thể hiện bằng vật thể được.”
“A!”
Neia đã bị sốc, nhưng đó đó là từ duy nhất cô thốt ra được.
Neia không chỉ quên mất Vua Pháp Sư là một undead, mà còn ẩn chứa cảm xúc vô cùng tôn trọng với ông.
Người đàn ông này là một vị vua đích thực.
Bất ngờ, cô thấy Vua Pháp Sư vươn nắm tay của mình ra khỏi tầm mắt cô.
“ Dĩ nhiên, tuyên bố sự vĩ đại của ta với thế giới bằng việc chấp nhận người dân của ta sống sung sướng là một vấn đề khác. Nhưng thể hiện chúng với bức tượng của ta thì… chà. Ta muốn được biết đến bởi hòa bình trong sự cai trị của ta.”
“Đúng ngài nói!”
Neia nuốt nước bọt, và rồi hỏi một câu hỏi.
“ Bệ hạ là một undead, nhưng tại sao ngài lại dành nhiều thời gian để suy nghĩ đến loài người như vậy?”
Neia không nghĩ rằng tấm lòng từ bi của Vua Pháp Sư đối với mọi người là giả tạo. Cô thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu ông có phải là undead thật không.
“… Ta không dành nhiều thời gian để suy nghĩ đến điều đó. Nhưng hành động cũng tương tự vậy, nhỉ?”
Neia cảm thấy sốc.
Có phải tất cả các vị vua đều là những người tuyệt vời như vậy không?
Liệu Thánh hậu và những quý tộc đang cai trị người dân cũng có những suy nghĩ như vậy trong trái tim họ không?
Hay – Bởi vì ngài ấy là undead? Có phải ngài ấy có quan điểm như vậy bởi vì ngài là undead không?
Neia không thể trả lời được câu hỏi đó.
“ Còn nữa, Nếu nó thật sự cao 100 mét, sẽ có những lời phàn nàn đại loại như không đủ ánh nắng mặt trời và nhiều thứ khác.”
Vua Pháp Sư tiếp tục nói những điều nghe như đang đùa, những điều càng làm tăng ấn tượng của Neia về sự khiêm tốn của vị Vua này. Người đàn ông này thật sự là vua của những vị vua.
Như những gì Vua Pháp Sư đã chỉ rõ ra từ trước, căn cứ của đội quân Giải Phóng Thánh Quốc chỉ là một cái hang tự nhiên trong núi.
Có một con suối ngầm ở góc của hang động, và dù trần hang không quá cao, cái hang rất rộng rãi, đủ cho cả ngựa và cỗ xe đi vào. Thêm vào đó, những cây nấm tỏa ra ánh sáng màu trắng xanh– cao bằng một nửa người bình thường – có ở khắp nơi, vậy nên họ không cần nguồn ánh sáng nào khác.
Lý do tại sao họ biết nơi này là bởi vì những Thánh Hiệp Sĩ đã từng tới đây một lần để tiêu diệt một con quái vật chọn nơi này để làm tổ.
Sau khi trốn chạy đến đây, họ đã sửa sang lại nơi này và chia nó thành nhiều khu vực, mỗi nơi phục vụ với một mục đích khác nhau. Họ thậm chí còn làm cho nơi họ ngủ trông như những phòng bình thường. Họ chặt cây ở xung quanh ngọn núi – mỗi cây cao khoảng 100 mét, và làm thành những đồ đạc và vật dụng đơn giản.
Nhưng cuối cùng, nó cũng chỉ là một cái hang.
Có tổng cộng 347 người sống ở đây: 189 Thánh Hiệp Sĩ, 71 Linh mục – bao gồm cả những người đang được đào tạo và những người khác – cũng như có 87 dân thường không có nơi nào khác để đi. Vì thế, chuyện có phòng riêng hay không thì không cần phải hỏi.
Tuy nhiên, họ không thể để một vị vua của quốc gia khác ở chung với những người khác được.
Dĩ nhiên, cũng một phần là muốn tối thiểu hóa những liên hệ giữa undead Vua Pháp Sư và những người dân của Thánh Quốc, cũng như mong muốn giữ ông ta tránh xa những thông tin bí mật bên trong căn cứ của họ, và những vấn đề khác trong nội bộ của Thánh Quốc.
Tuy nhiên, họ không thể nói rằng họ muốn ông ta sử dụng dịch chuyển tức thời để ông có thể nghỉ ngơi ở vương quốc Sorcerous thay vì ở đây.
Cuối cùng, họ phải đẩy nhiều đồ đạc đi và ta tạo một phòng riêng cho Vua Pháp Sư.
Nếu là trường hợp bình thường, họ sẽ phải cử người về để báo rằng Vua Pháp Sư đang đến và những người khác phải chuẩn bị tiếp đón ông ấy, nhưng vì Thánh Quốc hiện tại đang bị tộc á nhân khống chế. Họ không thể phái ra những Thánh Hiệp Sĩ, người rất kém trong việc phát hiện kẻ địch, để đi ra ngoài. Thêm vào đó, Neia hiện giờ đang ở trong xe của Vua Pháp Sư và đợi bên ngoài hang. Những người bên trong thì đang vội vã di chuyển những đồ dùng cá nhân và chuyển giường, tủ với những thứ khác. Ngoài ra, họ cũng đã treo một lá cờ mượn được của vương quốc Sorcerous.