Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 139
Chương 139
Đợi ăn sáng xong, Cung Thụy Thần mới chịu nói cho cô biết, anh vì cô mới mời hai vị "đại ca" kia đến, lúc anh không ở cạnh cô thì họ sẽ chịu trách nhiệm theo sau bảo vệ cô.
Lăng Nhược Tịch nghe xong, liền kéo anh vào phòng làm việc, không đồng ý nói: “Chồng, anh làm quá rồi, còn mời vệ sĩ nữa, em đi làm mà lại có hai vệ sĩ theo sau, thật muốn dọa người ta đó.” Đâu phải diễn viên điện ảnh gì, không cần thiết phải làm quá lên như vậy.
“Ừm, có vẻ không tốt lắm.” Anh nghe vậy gật đầu, giống như cô nói rất có lý đi.
Lăng Nhược Tịch thấy anh gật đầu, nghĩ là anh đã đổi ý, vừa định nói "Không bằng anh để họ về đi" thì nghe anh nói tiếp: “Vậy em đừng đi làm nữa là được, nếu không em theo anh đến công ty, từng giây từng phút luôn bên cạnh anh, tự anh sẽ bảo vệ cho em” Thật ra gọi vệ sĩ bảo vệ cô thì anh lại càng muốn tự thân mình đến hơn, biết rõ tính tình của cô, bắt cô nghỉ việc chỉ sợ không có khả năng rồi.
Quả nhiên, Lăng Nhược Tịch vừa nghe không cho đi làm nữa liền nói: “Như vậy sao được, show thời trang sắp đến ngày công diễn rồi, có rất nhiều chuyện bận rộn, em rất quan trọng đó, công ty không có em là không được đâu.”
“Vợ yêu ơi, anh không có em cũng không được, em cảm thấy anh với công ty cái nào quan trọng nhất?” Cung Thụy Thần ôm cô vào lòng ép hỏi.
“...Cái này…Ừm...” Đầu Lăng Nhược Tịch rối mù, vấn đề này thật sự là rất là khó trả lời nha, cô do dự, quyết định ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách: “Ai nha, muộn rồi, chồng ơi, nhanh lên, nhanh lên, không phải anh nói sáng nay anh có cuộc họp sao, không nhanh lát nữa sẽ muộn đó.” Nói xong liền thúc giục anh đi làm.
Thấy cô chơi xấu, Cung Thụy Thần không khỏi mỉm cười, để mặc cô lôi kéo mình ra ngoài, chuyện vệ sĩ như vậy liền quyết định, có điều trãi qua miệng lưỡi trơn tru của vợ yêu thì anh lại chịu lùi một bước, đồng ý không để họ vào công ty, chỉ đứng ở cửa lớn công ty đợi cô, bất quá cô phải nửa tiếng gọi điện báo cáo là được.
Tuy nửa tiếng gọi điện một lần, thật sự là phiền phức, nhưng dù cô có phản đối đến mấy kết quả cũng đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Mặt khác chuyện họ kết hôn đã được công khai, cho nên, Cung Thụy Thần cũng không cần dừng xe ở tận ngã ba bên kia, mà thoải mái chạy thẳng đến dưới công ty cô, Lăng Nhược Tịch từ trên xe đi xuống, vừa đúng lúc gặp vài đồng nghiệp.
Cô hít sâu một cái, sau đó nhìn họ mỉm cười chào hỏi, trong ánh mắt khác thường của họ liền ngọt ngào nói lời tạm biệt với Cung Thụy Thần.
Đi vào công ty, tin tức cô với thiếu gia Cung Thị kết hôn nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cô vẫn nhận được những ánh mắt khác thường, có kinh ngạc, có khinh thường, có hâm mộ, có ghen tị và cũng có nhiều phần nịnh nọt hơn.
Bất quá cô cũng nhận ra, mình cũng không không làm gì mờ ám, cho nên cô cũng không cần sợ người khác nhìn cô như thế nào.
Vừa vào đến văn phòng, Tiêu Thiển thần thần bí bí gọi cô vào một chỗ, nói cho cô hay ngày hôm qua công ty có chuyện lớn xảy ra, người mẫu nam ban đầu được định sẵn có gửi tin đến, nói rằng xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến gãy xương, trong thời gian ngắn không có cách nào đi diễn được.
Công ty liền nhanh chóng bổ sung, tất cả Abne đều không hài lòng, anh ta coi trọng nam người mẫu ba năm liền đoạt giả quán quân người mẫu quốc tế ‘Nell’, nhưng người này có tiếng là khó khăn, muốn nhà thiết kế phải tự mình đến gặp, Abne vừa nhận được tin, sắc mặt liền trở nên khó coi. Tiêu Thiển lo lắng cô đụng phải họng súng, cho nên dặn cô phải cẩn thận một chút.
Lăng Nhược Tịch cười cười trấn an cô nói “Không sao đâu, Abne là người rất tốt dễ ở chung lắm, không giống như bề ngoài lạnh nhạt vậy đâu.”
Đối với sự tức giận của Abne cô không lo lắng, nhưng cô đột nhiên nhớ đến, ngày hôm qua xảy ra chuyện hình như cô có gọi điện cho anh đến đón, sau đó quá mệt mỏi vì khóc cô không cẩn thận ngủ quên trên xe anh, vừa tỉnh dậy người bên cạnh cô lại biến thành Cung Thụy Thần.
Nói như vậy, hai người họ đã gặp mặt nhau, nguy rồi, cô quên không thẳng thắn nói với anh trai là cô đã kết hôn, không phải là anh giận cô đó chứ?
Cô lo sợ bất an, đi vào phòng pha nước, lấy một ly cà phê, sau đó bưng đến phòng Abne, gõ gõ cửa vài cai, nghe được ‘Mời vào’ cô mới dám hít sâu một cái, lấy dũng khí mở cửa đi vào.
Abne đang bận rộn làm gì đó, cô cũng không dám làm phiền, nhẹ nhàng đem cà phê đặt trên bàn anh, sau đó đứng sang một bên chờ anh hết bận.
Đợi một hồi lâu, Abne rốt cuộc cũng ngừng lại, tiện tay lấy cà phê uống một ngụm, uống đến miệng rồi mới ngạc nhiên một chút, liền ngẩng đầu lên, thấy Lăng Nhược Tịch đang đứng ở trước mặt, tất nhiên là ngoài ý muốn, thân thiết hỏi: “Sao em đi làm rồi, tâm trạng đã khá hơn chưa?”
Lăng Nhược Tịch trong lòng đầy ấm áp, cười nói: “Em đã không sao rồi, anh trai, ngày hôm qua thật sự cảm ơn anh.”
“Không sao là tốt rồi, không cần khách khí với anh như vậy.” Abne thản nhiên nói, cô ấy đã có người bảo vệ, có người mang hạnh phúc cho cô ấy, vậy thì từ nay anh sẽ là một người anh trai, tuy rằng anh cần một khoảng thời gian để chửa lành vết thương lòng.
“Dạ.” Cô gật đầu, liền nói “Anh trai, thật xin lỗi, vẫn luôn gạt anh chuyện em đã kết hôn, em vẫn muốn tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau, không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình huống như vậy, thật xin lỗi anh trai, em không có cố ý gạt anh, chỉ vì em chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn nên có chút mắc cỡ.” Lăng Nhược Tịch thành khẩn xin lỗi, cô không muốn mình mất đi người anh trai tốt như thế này.
Abne nhìn cô cười, trấn an: “Không sao đâu, anh không trách em, thấy em hạnh phúc anh cũng rất vui.” Lời nói này của Mạc Viễn làm anh cũng tự bội phục chính mình luôn, thật sự thành thánh nhân rồi, trong lòng chua xót thở dài: biết rõ không có được cũng đành giả vờ. Cũng không thể vừa khóc vừa nháo lôi kéo tay cô, cầu xin cô cho anh một cơ hội, thật sự rất khó xem, anh không làm được.
Cũng may, bảng thiết kế anh tự mình làm cho cô, chuẩn bị dùng trong show diễn cũng không có mang ra, cứ như vậy từ bỏ cũng không tính là quá khó khăn.
Lăng Nhược Tịch không biết được lòng của Abne đang chua xót, nghĩ đến anh không ngại, cuối cùng cũng yên lòng. Nhớ đến chuyện nam người mẫu mà Tiêu Thiển nhắc đến, cô liền hỏi dò: “Anh trai, chuyện người mẫu kia bây giờ anh tính làm sao?”
Mạc Viễn nghe vậy xoa xoa thái dương: “Còn có thể làm sao nữa, đi gặp anh ta chứ làm sao.” Cái giá lớn như vậy, hi vọng anh ta thật sự không đùa giỡn.