Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 11: Hầu Tiểu Muội
Lúc này, phản ứng đầu tiên trong đầu của tên tạp dịch mặt ngựa sau khi nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần chính là thấy được đường sống ở trong cõi chết. Nhưng ngay sau đó, lúc ánh mắt của gã nhìn vào hai tòa núi thịt có bộ dáng tươi cười nhưng không có chút ý tốt nào ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần thì lại chần chừ một chút.
“Ngươi...”
Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười, bộ dáng rất là đáng yêu, cả người lẫn vật đều vô hại, bước tới, vỗ vỗ bả vai của gã tạp dịch mặt ngựa, tươi cười chân thành nói.
“Chúc mừng sư huynh sắp trở thành đệ tử ngoại môn, từ nay về sau cá chép hóa rồng, lên nhanh như diều gặp gió, tương lai không thể hạn lượng a. Nhưng sư đệ ta đã vất vả chạy tới nơi đây rồi, sư huynh ngươi xem có nên cấp cho ta chút ít để đền bù tổn thất hay không?”
Sắc mặt của gã tạp dịch mặt ngựa trở nên khó coi, nếu đến lúc này gã còn không rõ ý tứ của đối phương thì thật sự là đã sống vô dụng bao nhiêu năm rồi. Gã liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại quay sang nhìn Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn một chút, sắc mặt âm tình bất định, đang nhanh chóng suy tính, cân nhắc được mất.
Rất nhanh, thanh niên mặt ngựa hung hăng cắn răng một cái. Nếu như buông tha cho cơ hội này thì gã hoàn toàn không cam lòng. Đợi một tháng là chuyện nhỏ, nhưng mà ai biết được sau một tháng liệu có gặp phải cường giả khác hay không. Mà ba kẻ ở trước mắt này... Nói không chừng tháng sau vẫn còn có thể gặp.
Quan trọng nhất là gã đang rất nôn nóng muốn trở thành đệ tử ngoại môn, mà lúc này hi vọng lại đang ở ngay trước mắt, nên đánh phải nhún nhường.
“Ngươi muốn đền bù tổn thất bao nhiêu!” Gã cắn răng nói ra.
“Không nhiều không nhiều. Ta vì lần thì luyện này mà đã chuẩn bị hơn mấy tháng. Thế này đi, ngươi đưa cho ta hai mươi linh thạch là đủ rồi.” Bạch Tiểu Thuần mặt mày hớn hở, vội vàng dùng công phu sư tử ngoạm. Thanh niên mặt ngựa nghe thế thì trong lòng run lên, phất tay áo đang muốn cự tuyệt thì Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục mở miệng.
“Cũng không phải là sư đệ ta muốn nhiều a. Ngươi xem, chúng ta có ba người, ngươi không thể chỉ đưa cho một mình ta. Vì lần thí luyện này mà đại sư huynh cùng với tam sư huynh của ta cũng đều gầy cả đi rồi.”
Về điểm này thì Bạch Tiểu Thuần thật sự không có nói dối, đoạn đường này vì phải chạy nhanh mà Trương Đại Bàn cùng với Hắc Tam Bàn đích thật là đã gầy đi một vòng nhỏ.
Gã tạp dịch mặt ngựa đưa mắt nhìn Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, đáy lòng mắng chửi không biết bao nhiêu câu, sau đó lại mặc cả với Bạch Tiểu Thuần một phen, cuối cùng dừng lại ở mười sáu linh thạch. Gã nhịn xuống đau lòng, ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái túi.
“Có thể!” Giọng của gã đã khàn khàn rồi.
“Không thành vấn đề. Sư huynh ngươi đứng ở đây... Một lúc nữa có thêm hai cái nữa đến, chúng ta mở cửa một thể.” Bạch Tiểu Thuần cầm linh thạch ném về chỗ Trương Đại Bàn, vui sướng mở miệng.
Nghe thấy còn phải đợi hai người nữa, trong lòng gã tạp dịch mặt ngựa chẳng biết tại sao lại nổi lên một chút chờ mong. Đó là một loại tâm tư phức tạp, nếu như ta đã không suôn sẻ thì ngươi cũng đừng mong được tốt.
Cùng lúc đó, hai gã đệ tử ngoại môn ở cạnh cửa ra, nhìn thấy một màn giao dịch này thì sớm đã mở to mắt, lộ ra vẻ mặt không thể nào tin.
“Các ngươi... Các ngươi đang làm gì đó, lại dám ngang nhiên buôn bán danh ngạch đệ tử ngoại môn. Thật to gan!” Hai gã ngoại môn đệ tử này lập tức nghiêm khắc gầm nhẹ.
“Hô cái gì mà hô. Chúng ta leo đến chỗ này đã mệt rồi, không muốn bò lên nữa, tặng cho đồng môn chẳng lẽ không được sao. Sư đệ đồng môn nhìn thấy chúng ta khổ cực như vậy, muốn cấp cho chúng ta một chút đền bù tổn thất không được hay sao.” Trương Đại Bàn đang vui sướng đếm linh thạch, nghe thấy vậy thì rất không vui, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai gã đệ tử ngoại môn kia.
Những lời này của y lại khiến cho hai gã đệ tử ngoại môn im lặng, không biết nên phản bác như thế nào.
Cũng đúng vào lúc này, trên bậc thang của thí luyện lộ, có bảy tám người mặt đỏ như sung huyết đang đi lên, âm thanh thở dốc to như tiếng sấm, gắng gượng đi lên. Người đi đầu tiên là một vị đại hán hơn ba mươi tuổi, gã cởi trần, bộ dáng rất là bưu hãn, đang bước đi từng bước từng bước một. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, liền vội vàng tiến đến.
“Vị sư huynh này, ngươi đã tới chậm một bước rồi. Tuy nhiên sư huynh của ta bỗng nhiên lại không muốn trở thành đệ tử ngoại môn. Cái danh ngạch này ngươi có muốn hay không?”
Đại hán kia ngơ ngác một chút, sau khi nghe được những lời của Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn thấy ở trên đỉnh núi có nhiều người như vậy, lập tức hiểu ra, hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi thằng ranh con này cũng dám vơ vét tài sản của lão tử, cút ngay!” Gã gầm nhẹ một tiếng, tay phải vung mạnh lên, một cỗ linh áp của Ngưng Khí tầng ba hậu kỳ lập tức tản ra.
Bạch Tiểu Thuần lùi về phía sau một bước, hô to lên.
“Đại sư huynh!”
Gần như ngay lúc Bạch Tiểu Thuần nói ra thì lập tức có một núi thịt ầm ầm từ trên trời giáng xuống.
Sắc mặt đại hán này đại biến. Khi gã hoảng sợ nhìn lên phía trên thì đã có một tiếng nổ vang, thân hình của gã đã bị một núi thịt rắn chắc đè bẹp.
Tiếng kêu thảm thiết của đại hán này truyền ra, bị Trương Đại Bàn trực tiếp đè lên, giãy dụa cả buổi vẫn không cách nào từ bên trong núi thịt kia leo ra được. Nếu không phải thân thể của gã cường tráng thì sợ là đã sớm ngạt thở bất tỉnh rồi.
Cảnh tượng này bị bảy tám tên tạp dịch bám sát đại hán kia nhìn thấy, cả đám đều trợn mắt há mồm, lắp bắp kinh hãi.
Còn có hai tên đệ tử ngoại môn kia, lúc này cũng hít vào một ngụm khí, nhìn đại hán bị đè ở dưới thân hình Trương Đại Bàn, thân thể tựa như cũng sắp quắt lại rồi, không khỏi đồng tình.
“Đại sư huynh, có người đang nhìn đấy.” Bạch Tiểu Thuần đi tới bên cạnh Trương Đại Bàn thấp giọng mở miệng.
Đã tiếp xúc với Bạch Tiểu Thuần hơn một năm nên Trương Đại Bàn vừa nghe xong những lời này đã lập tức hiểu. Hắn trừng đôi mắt trâu lên, vung nắm đấm to như cái búa đập xuống thân hình của gã đại hán ở phía dưới.
“Dám ăn chùa ở trước mặt Bàn gia, ngươi to gan nhỉ!” Trương Đại Bàn đánh xuống một quyền.
“Mấy huynh đệ chúng ta vất vả khổ cực đi đến nơi đây vốn là muốn trở thành đệ tử ngoại môn. Nhưng bởi vì tạm thời không thích nên muốn ngươi đền bù một ít tổn thất cũng quá phận sao!”
“Con bà nó chứ, ngươi lại dám cự tuyệt à!” Nói xong, Trương Đại Bàn chẳng những dùng nắm đấm, mà thân hình cũng nâng lên hạ xuống, ép cho đại hán kia liên tục kêu lên thảm thiết, thiếu chút nữa thì tắt thở. Đại hán này nhìn thấy thân hình của Trương Đại Bàn lại nâng lên mà thấy sợ hãi, cố gắng giãy dụa vươn tay, giơ cao một cái túi, vội vàng nói.
“Cho ta đền bù tổn thất!”
Trương Đại Bàn dừng lại, nhanh chóng đứng dậy để cho đại hán này tin phục, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, nhìn cái túi cầm ở trong tay, không kìm được sự sung sướng mà đi đến tự mình phủi đi bụi bặm ở trên y phục của đại hán kia.
“Hặc hặc, hảo huynh đệ, sao ngươi không nói sớm. Đến đó, đứng ở đó xếp hàng chờ đợi đi, thêm một cái nữa là chúng ta sẽ mở cửa.”
Đại hán này rất ủy khuất, tức giận mà không dám nói gì, biệt khuất đi tới bên cạnh gã tạp dịch mặt ngựa, đáy lòng cực kỳ phiền muộn. Còn tên tạp dịch mặt ngựa lại thấy đáy lòng thanh thản hơn rất nhiều, cảm giác mình lúc trước làm thế là vô cùng sáng suốt.
“Đại sư huynh uy vũ!” Trên mặt Bạch Tiểu Thuần cười đến nở hoa ra rồi, nhất là khi nhìn thấy những người ở phía sau đại hán kia lúc này đã ngừng chân, bộ dáng vẫn còn đang kinh hãi thì lại càng mừng rỡ.
Trương Đại Bàn rất là đắc ý, lắc lư đi đến bên cạnh cửa ra, ngồi xuống chặn cửa.
Hai gã đệ tử ngoại môn ở bên ngoài cửa ra hai mặt nhìn nhau. Bọn hắn cảm thấy lúc trước ba tên gia hỏa này trơ trẽn vơ vét tài sản đã là quá đáng lắm rồi, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy như vậy thì thấy hình như lúc trước vẫn còn rất ôn hòa.
“Bọn hắn... Bọn hắn lại dám cưỡng đoạt!!” “Đây chính là cướp bóc!” Hai người bốc lên lửa giận, thậm chí đáy lòng còn có ghen ghét, mơ hồ cảm thấy vì sao năm đó mình lại không nghĩ ra cái chủ ý này.
Nhưng so với bọn hắn, thì trong lòng đang có trăm mối cảm xúc ngổn ngang chính là bảy tám tên tạp dịch đi đằng sau đại hán kia. Bọn hắn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đại hán kia bị Trương Đại Bàn đè ở dưới thân, lúc này đều đã dừng cả lại, trong mắt dần dần hiện ra tia sáng kỳ dị.
Nguyên bản là bọn họ rất khó có thể trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng trước mắt lại được kéo dài như vậy. Tựa như là... đã có cơ hội rồi.
“Chư vị sư huynh, còn có một cái danh ngạch cuối cùng thôi. Như vậy đi, các ngươi ai trả giá cao thì được!” Bạch Tiểu Thuần vô cùng tinh ranh, nhìn thấy những người kia như vậy thì lập tức mở miệng. Giọng nói của hắn truyền ra khắp bốn phía, như dẫn động suy nghĩ ở trong lòng mọi người, khiến cho những tiếng hít thở ồ ồ không ngừng nổi lên.
Vẻ kì dị trong mắt của bảy tám tên tạp dịch kia lập tức được phóng đại lên vô hạn, trong lòng không khỏi dâng lên một cái tâm tư rồi nhanh chóng trở thành ý niệm ở trong đầu.
“Ta trả mười linh thạch!”
“Mười một cái!”
“Cái danh ngạch này ta muốn rồi. Ta trả mười lăm cái linh thạch!”
Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng trả giá vang lên liên tiếp, khiến cho nơi đây dường như đã trở thành phòng đấu giá. Ba người Bạch Tiểu Thuần nghe mà càng thêm hưng phấn.
Nhưng rơi vào trong tai của hai tên đệ tử ngoại môn kia lại giống như là đổ thêm dầu vào lửa. Theo bọn hắn, vơ vét tài sản không nói, coi như là cướp bóc cũng được, nhưng rõ ràng còn dám ở chỗ này mở sàn đấu giá. Trong đầu hai người lập tức ong ong, trong lòng như có sóng to gió lớn, cảm thấy kẻ ghê tởm nhất trong ba người này không phải là Trương Đại Bàn, mà là cái tên Bạch Tiểu Thuần thoạt nhìn hiền lành kia!
“Thật là quá đáng. Quá vô sỉ rồi!” Một người trong đó cắn răng, hai mắt đỏ lên, không biết là do ghen ghét hay là phẫn nộ, vội quay người đi xa, muốn đi bẩm báo cho chấp sự của tông môn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người vẫn tiếp tục kêu giá, nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ kịch liệt, tròng mắt đảo quanh, lại một lần nữa nói.
“Chư vị sư huynh phải nhanh lên một chút a, bằng không thì thời gian trì hoãn cũng đã lâu, những tạp dịch đồng môn khác cũng sắp bò lên rồi. Đối với bọn họ thì đây là cơ hội mà dù bán mình cũng có thể làm a.”
Lời này của hắn vừa nói ra, ở trên thí luyện lộ phía sau lưng mọi người, lập tức có một âm thanh kích động của một cô gái bỗng nhiên truyền tới.
“Hầu tiểu muội ra ra giá ba mươi linh thạch! Nhà ta là một gia tộc tu chân, linh thạch không thiếu, ai dám đoạt cùng ta!” Người nói chuyện chính là một thiếu nữ trẻ tuổi có làn da trắng nõn, dáng người xinh xắn, có mấy phần ngây thơ, lúc này đang thở hổn hển bò lên.
Trương Đại Bàn vừa nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi này thì con mắt dựng lên, đang muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được xuống, tuy nhiên vẫn không kìm được lòng mà liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Theo cái giá mà Hầu tiểu muội vừa kêu ra, những người đang kêu giá ở nơi đây giống như là phát nổ, giá cả lập tức tăng vọt. Cuối cùng, vị Hầu tiểu muội tự xưng là hậu nhân của một gia tộc tu chân kia đã dùng một cái giá khiến cho thanh niên mặt ngựa cùng với đại hán kia hãi hùng khiếp vía, thậm chí còn cảm thấy mình chiếm được tiện nghi lớn mua được.
Không lâu sau, Hầu tiểu muội ưỡn bộ ngực lên, mang vẻ mặt đắc ý đi ra, khinh miệt đưa mắt nhìn đám người sau lưng. Lúc này mới cùng thanh niên mặt ngựa đang cười khổ ở trong lòng cùng với đại hán tự xưng là Lang gia bước lên bậc thang cuối cùng, đi ra khỏi vùng đất thí luyện.
Phía sau bọn hắn, ba người Bạch Tiểu Thuần đang ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Chúc mừng ba vị đạo hữu, kể từ hôm nay cá chép hóa rồng, lên như diều gặp gió!”
Đám người tạp dịch mặt ngựa đứng ở trên đỉnh núi có chút hoảng hốt. Tuy rằng đã trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng lại phát hiện ra mình không có bao nhiêu vui sướng như trong tưởng tượng, nghe những lời của đám người Bạch Tiểu Thuần văng vẳng ở bên tai mà tạp dịch mặt ngựa cùng với đại hán kia chỉ biết nhìn nhau mà cười khổ cảm khái.
Chỉ có người ra giá trên người Hầu tiểu muội là kích động hưng phấn không thôi, khuôn mặt trắng nõn kiều mị lúc này đã phơn phớt hồng.
“Không thể tưởng tượng được là Hầu tiểu muội ta rõ ràng lại gặp được loại chuyện tốt này.” Hầu tiểu muội đắc ý nghĩ.