Người Tình Trí Mạng
Chương 614: Rượu không làm ta say, ta tự say
Chương 614: Rượu không làm ta say, ta tự say
Lục Đông Thâm khẽ nheo mắt lại, nửa đùa nửa thật: “Anh cực kỳ tò mò một chuyện.”
“Anh Lục có chuyện gì chưa hiểu? Cứ nói ra, em biết sẽ nói hết, không giấu giếm.” Tưởng Ly cười ngọt.
Lục Đông Thâm vòng tay qua eo cô: “Gần đây miệng của người nào đó như bôi mật vậy, câu nào dễ nghe thì nói câu đó, Lục phu nhân, em bảo người này có ý đồ gì đây?”
“Thích một người, yêu một người, đương nhiên sẽ thích nói những lời dễ nghe rồi.” Tưởng Ly đáp rất trơn tru: “Anh Lục không hài lòng sao?”
“Rất hài lòng.” Lục Đông Thâm bật cười: “Chỉ là chịu ngược đãi quen rồi, bỗng nhiên được đãi ngộ hậu hĩnh ngược lại thấy chưa quen lắm.”
Tưởng Ly ôm chặt lấy cổ anh, cười tít mắt: “Cho anh một cơ hội biểu đạt lại.”
Lục Đông Thâm hắng giọng: “Sướng quá lại hơi lo, e rằng đây chỉ là nhiệt huyết nhất thời của Lục phu nhân. Nhưng không sao cả, chút ấm áp Lục phu nhân ban cho đã đủ để anh hưởng trọn cả đời rồi.”
Tưởng Ly kéo đầu anh xuống, hôn lên bờ môi mỏng của anh một cái: “Miệng của anh Lục cũng rất ngọt mà. Nếu đã về sớm như vậy thì giúp em làm việc đi.”
Đêm Trung thu, từ đồ ăn tới đồ uống, tất cả đều do chính tay Tưởng Ly làm, kết hợp với hương hoa thơm, vừa xua đuổi muỗi và côn trùng và khiến người ta ăn ngon miệng hơn.
Những việc Lục Đông Thâm có thể giúp là vô cùng ít ỏi, vì về cơ bản đều là những công việc vừa chuyên nghiệp lại vừa tỉ mỉ. Nhưng anh vẫn cố gắng giúp đỡ với tinh thần khiêm tốn học hỏi, làm cũng đâu vào đấy lắm.
Mấy chiếc đèn lồng bích sa Tưởng Ly làm trước đó được sử dụng, một ngọn đặt trong phòng kính, mấy ngọn khác được đặt dọc theo con đường đá cuội tới tận sâu trong vườn hoa. Bên trong có nến thơm, ánh lửa làm tôn lên lớp vải màu ngọc bích, ánh sáng hắt ra ngoài quả thực giống như Tưởng Ly nói, như đựng cả ánh trăng vào trong.
Từ ngọn nến lập lòe tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, giống mùi lan rừng, thấm vào hơi thở, nhưng nếu ngửi kỹ thì lại không thấy nữa.
Nến và mùi riêng của bích sa kết hợp một cách hài hòa.
Bữa tối được chuyển tới phòng kính.
Công việc thu dọn không gian làm việc bừa bộn dành cho Lục Đông Thâm làm là thích hợp nhất. Một người vừa mắc bệnh sạch sẽ vừa mắc chứng OCD như anh nếu chỉ nói là hoàn thành nhiệm vụ thì coi như sỉ nhục anh. Tới khi Tưởng Ly ôm một bó ngọc lan bước vào căn phòng kính, cô đã phải cảm thán không thôi.
Tạm thời không nói đến việc các loại hoa trong phòng kính đều được sắp xếp theo màu sắc, độ cao thấp, thậm chí là hình dáng chậu hoa. Chỉ nói riêng sàn nhà bằng kính màu đen của căn phòng cũng được lau đến bóng loáng, in rõ bóng người, sợ rằng cho dù quỳ xuống kiểm tra cũng không ra được hạt bụi nào.
Bàn ăn được bố trí tao nhã, khăn trải bàn màu trắng thuần với những hoa văn mây gấm. Đĩa ăn không chọn cái có hoa nữa mà sạch sẽ, đơn giản. Những dụng cụ kết hợp khác như dao, dĩa đều làm bằng bạc.
Góc bàn có một lọ hoa đang đợi sẵn ở đó dành cho bó hoa của Tưởng Ly. Trong biệt thự có không ít lọ hoa, lớn nhỏ đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau, đều được Tưởng Ly thu thập lúc rảnh rỗi.
Lục Đông Thâm chọn một lọ hoa hình thù khá đặc biệt với màu sắc hài hòa. Anh không thống nhất lựa chọn chất liệu thủy tinh mà lấy một lọ hoa làm bằng gốm thủ công, đặt lên bàn trông lại có một phong vị khác.
Xưa nay Tưởng Ly luôn tin vào thẩm mỹ của Lục Đông Thâm.
Trong phòng kính có các chậu cây, đủ màu sắc, bàn ăn màu trắng bỗng trở thành điểm nổi bật. Một lọ hoa đơn lẻ làm đồ trang trí lại càng tôn lên bàn ăn.
Cô cắm bó hoa ngọc lan vào trong, đúng là càng làm đẹp cho nhau.
Ngọc lan không dễ bó, Tưởng Ly lại tốn công một chút. Cô cắt từng bông ngọc lan xuống, lần lượt cố định trên một cành cây khô, rất nghệ thuật lại tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng thấm vào lòng người.
Bánh Trung thu đã ra lò, được quản gia bày lên khay bưng tới. Ngoài ra còn có đủ các loại hoa quả và đủ các loại bánh ngọt, bánh mặn khác nhau. Loại nào cũng hấp dẫn và xinh xắn. Phàm là những màu sắc có thể ăn được đều được Tưởng Ly nhuộm bằng đủ các loại hoa và thực vật, vừa đẹp vừa tốt cho sức khỏe.
Họ bê thêm vào một chiếc lò sưởi nhỏ, trên có đặt một ấm trà sứ thô, đang nấu trà thơm phức, cực kỳ hợp cảnh.
Ăn bánh trung thu và uống trà là cách thưởng thức từ đời tổ tiên tới nay. Nhưng Tưởng Ly còn kết hợp thêm rượu tự ủ, trong rượu lại điểm thêm mấy giọt mật hoa quế cô đã làm sẵn, trong vị cay nồng có thêm ngọt ngào.
Có trà có rượu, có thể lấy trà giải rượu lại vẫn giữ được men say, coi như là chút thú vị đêm Trung thu.
Bánh trung thu trên bàn dĩ nhiên là trọng điểm.
Bốn loại bánh, đều do Tưởng Ly tự làm.
Sau khi kéo Lục Đông Thâm ngồi xuống, cô nhiệt tình giới thiệu: “Hôm nay em làm bánh Trung thu kiểu Bắc Kinh, xin long trọng giới thiệu với anh. Vỏ đỏ, vỏ xanh làm từ nguyên liệu tự nhiên, vỏ mềm, vỏ giòn, bốn loại bánh mỗi loại có một hương vị riêng, cũng có cách làm riêng, là đại diện cho bánh Trung thu Bắc Kinh. Loại bánh trung thu này hơi truyền thống một chút, cũng hơi cổ một chút, nhưng đón Trung thu là ăn hương vị cổ truyền mà. Em đã làm không ít, để lại một phần trong nhà, ngoài chúng ta ra còn cho các quản gia, ngoài ra em sai người mang tới biệt thự nhà họ Lục.”
Suy nghĩ tinh tế, Lục Đông Thâm thích cô ở điểm này.
Đối với bánh Trung thu, Lục Đông Thâm không quá cầu kỳ. Anh không phân biệt được các loại bánh, chỉ biết mùi vị gì cũng có. Sau khi được cô giới thiệu qua bốn loại, anh bỗng cảm thấy chúng trở nên cao cấp hơn hẳn.
Anh nếm một miếng trong số đó, cảm giác giòn rụm, mùi thơm phức, anh gật đầu: “Ngon lắm.”
“Bánh trung thu Bắc Kinh cầu kỳ một chút, dầu vừng cho nhiều hơn, khẩu vị thiên về thanh ngọt, ăn vào thiên giòn.” Tưởng Ly bẻ một miếng bánh trắng.
Lục Đông Thâm nhìn hình vẽ trên bánh, không nhịn được cười: “Thỏ?”
“Không phải thỏ bình thường, nó là “thỏ gia”. Bắc Kinh xưa, thỏ gia được dùng để thờ cúng, sau này hầu như nhà nhà đều có, là món đồ chơi không thể thiếu của con trẻ. Thế nên trước kia, truyền thống của người Bắc Kinh xưa là Trung thu không thể thiếu thỏ gia. Nhà Nhiêu Tôn đến nay vẫn có một tác phẩm thủ công mỹ nghệ hình thỏ gia đấy, nghe nói là truyền từ đời Minh.”
Lục Đông Thâm tỉ mỉ ngắm nhìn “thỏ gia” mà cô nói, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có chỗ nào đó bất ổn: “Thứ em nói anh từng thấy, nhưng khác với con thỏ em khắc ra này. Cái của em…” Anh ra hiệu cô nhìn miếng bánh: “Chỉ là con thỏ hoạt hình bình thường mà thôi.”
Tưởng Ly ấp úng một úng, nhưng với tinh thần mặt dày vô địch, cô vẫn nghiêm túc giữ chặt miếng bánh anh lắc lắc trong tay: “Tinh thần, anh phải lĩnh hội được tinh thần bên trong. Anh có biết bánh Trung thu Bắc Kinh từ đâu mà ra không? Tương truyền khi xưa, thành Bắc Kinh xảy ra một trận đại dịch rất nghiêm trọng. Hằng Nga bèn sai Thỏ Ngọc hạ phàm cứu bách tính. Thỏ Ngọc này chính là thỏ gia. Thỏ gia đã dùng hai loại thuốc đỏ và trắng để cứu bách tính cả thành. Hai màu đỏ trắng đã trở thành hai loại bánh trung thu như ngày nay.”
Nói tới đây, cô hắng giọng: “Hôm nay em tôn kính truyền thống. Tuy rằng trình độ vẽ của em không tốt, nhưng tâm tư thì tới nơi tới chốn. Anh không biết khắc con thỏ này tốn công đến thế nào đâu, có mà ăn là tốt rồi.”
Câu cuối cùng mới là quan trọng nhất. Ý muốn nói: Anh kén cá chọn canh gì nữa?
Lục Đông Thâm hiểu ngay lập tức, chỉ thiếu nước “tạ chủ long ân”.
Tuy rằng hình dáng của con thỏ có thiếu hụt đôi chút, nhưng buộc phải thừa nhận bánh trung thu Tưởng Ly làm rất ngon. Trong căn phòng chỉ có hai người họ, không có ai quấy rầy, càng không có người làm tới làm phiền.
Mùi thơm của rượu quyện với mùi thơm của trà, ánh trăng lơ lửng trên cao, ánh đèn bích sa hắt qua những bụi cây, có mùi thơm thoang thoảng ập tới, cảnh này, tình này, Lục Đông Thâm bỗng cảm thấy rượu chưa khiến ta say, ta đã tự say rồi…