Người Tình Trí Mạng
Chương 609: Tới gặp anh
Chương 609: Tới gặp anh
Lúc nửa đêm, Lục Đông Thâm bất thình lình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Trán anh đầm đìa mồ hôi. Anh mở mắt ra, trước mắt vẫn còn chao đảo hình ảnh trong mơ. Anh nhớ trở lại khu rừng của bốn năm trước, sương mù dày đặc, trong sương có bóng người, mờ mờ ảo ảo. Sương tan, anh cũng nhìn rõ bóng hình ấy, là Tưởng Ly.
Mái tóc dài của cô xõa xuống, trên người mặc bộ đồ trắng, trên bộ đồ có dính máu. Cô giơ tay về phía anh, đau khổ rên rỉ: “Đông Thâm, cứu em…”
Đông Thâm ngồi bật dậy khỏi giường, quay đầu nhìn sang cô gái nằm bên cạnh.
Màn mây mưa trước khi đi ngủ đã vắt kiệt sức lực của cô, lúc này đây cô đang ngủ rất say sưa. Cô nằm quay mặt về phía anh, chân còn gác lên chân anh. Đèn ngủ trong phòng vẫn bật, ánh sáng yếu ớt vẫn có thể soi rõ gương mặt trắng như ánh trăng của cô.
Tất cả đều quá đẹp.
Đẹp tới mức khiến người ta chớp mắt quên đi sự sợ hãi trong cơn ác mộng.
Lục Đông Thâm lại nằm xuống, ôm cô vào lòng, bấy giờ mới cảm thấy chân thực.
Anh từng nói với cô: Đông Thâm, có lúc em cũng sẽ sợ hãi, sợ đánh mất. Bởi vì cảm giác có được anh thật sự quá tuyệt vời, em sợ tất cả đều là giả.
Yêu đến sâu sắc sẽ lo được lo mất.
Sao anh không có nỗi lo này chứ?
Lo sợ mọi điều tốt đẹp chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, hoặc chỉ là một giấc mộng dài. Tới khi anh mở mắt ra, bầu bạn với anh vẫn chỉ là những đêm dài cô độc cùng ánh trăng.
Lục Đông Thâm thu chặt cánh tay. Buộc phải thừa nhận, những lời cô nói trong buổi họp báo khiến anh lo lắng. Nhưng, nên tin cô phải không?
Anh vuốt mái tóc cô.
Anh nói với cô: Hãy nuôi tóc dài đi.
Cô bèn nuôi tóc dài vì anh, đẹp và mềm mượt như trong tưởng tượng của anh. Tóc của cô cũng giống như mùi hương của cô vậy, quấn lấy anh, nắm bắt anh, khiến anh nhung nhớ đêm ngày.
Lục Đông Thâm vuốt mãi vuốt mãi chợt dừng lại.
Anh nhớ tới chuyện trong buổi họp báo.
Buổi tối, sau một màn làm nũng kèm ấm ức của Tưởng Ly, các chiêu thức của anh cũng rối loạn hết cả. Bây giờ đêm khuya thanh vắng yên tĩnh nằm nghĩ lại, hình như anh đã bỏ qua một manh mối rất quan trọng.
Khi trả lời câu hỏi của các phóng viên, cô quá bình tĩnh, quá logic, tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng vậy.
Trong buổi họp báo quả thực có khả năng phóng viên sẽ hỏi về chuyện nhà máy sinh học bốn năm trước. Nhưng điều kiện tiên quyết là họ sẽ công bố dự án hợp tác liên quan tới sản nghiệp sinh học. Bây giờ đám nhà báo rất thông minh, những chủ đề không nhắc tới trong họp báo, họ thường sẽ không trực tiếp đụng chạm.
Thế nên, Tưởng Ly biết buổi họp báo sẽ xoay quanh chủ đề dự án sinh học. Vậy, ai đã tiết lộ cho cô?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Lục Đông Thâm bóp nát.
Không thể nghĩ như vậy được…
Cô đã giải thích nguyên nhân rồi.
Đúng, có thể cô chỉ vô tâm.
Cô đúng là một cô gái lý trí, nhưng đồng thời tính cách cũng rất nóng, không phải chuyện gì cô cũng có thể bình tĩnh giải quyết. Vả lại, nếu cô thật sự có ý, cô hoàn toàn có thể âm thầm lặng lẽ, không phải gõ trống giương cờ tuyên chiến với anh.
Phải, nên là như vậy.
Lục Đông Thâm lại ôm chặt thêm, khiến cô gái trong lòng sát gần anh thêm chút nữa. Anh thở dài, có lúc thật sự chỉ muốn nuốt chửng cô, giữ cô trong người mới là an toàn nhất.
***
Cho dù Lục Đông Thâm không muốn thừa nhận Tưởng Ly cố tình đến mức nào thì trên thực tế, những câu nói của cô trong buổi họp báo cũng đã khiến mạng xã hội được một phen sôi sục vì những lời bàn tán.
Không ai biết rõ nội tình.
Thế nên, phàm là những người nhắc đến chuyện này đều mang theo khẩu khí ngợi khen. Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời một cô dâu trưởng Lục Môn như Tưởng Ly phát biểu nghiễm nhiên được coi là thái độ của Lục Môn. Rất nhanh, cách giải quyết sự việc của tập đoàn Lục Môn được vẽ vào những sắc màu mang tính “nghiêm túc, trách nhiệm”.
Nhất là đối với Lục Đông Thâm.
Chuyện quyền lực của Lục Môn được thay thế vốn là chuyện ai cũng đã thấy rõ. Lục Đông Thâm lên nắm quyền là chuyện ván đã đóng thuyền, không những tiến hành những ý định hợp tác mạnh mẽ, còn đồng thời giải quyết cả nguy cơ của Lục Môn, kéo Lục Môn ra khỏi đầm lầy. Quan trọng hơn cả là, anh chủ động nhắc đến chuyện mất tích bốn năm trước đồng thời hứa hẹn sẽ có trách nhiệm. Như vậy, mọi người lại càng tràn đầy kỳ vọng vào vị Chủ tịch mới, Lục Đông Thâm.
Các cổ đông dĩ nhiên cũng vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Chuyện bốn năm trước vốn dĩ là một “tâm bệnh”, bây giờ có người xuất hiện giải quyết, lại có thể đưa ra câu trả lời cho mọi người, lấy lại được danh tiếng cho Lục Môn, sao không vui được?
Nhất thời, Lục Đông Thâm được mọi người tâng lên cao.
Vào lúc chủ đề đang nóng lên từng ngày, Tưởng Ly tới tìm Cận Nghiêm.
Lúc đó anh ta vừa từ cửa lớn của bệnh viện đi ra, đang đi về phía hầm để xe thì bị một chiếc ô tô chặn lại. Anh ta dừng bước đột ngột, trong lúc đó cửa xe từ từ được hạ xuống, để lộ gương mặt nửa đùa nửa thật của Tưởng Ly.
Cận Nghiêm bất thình lình thấy run người, khóe môi bất giác rướn lên một độ cao, sau khi chào hỏi, anh ta quay đầu định rút.
Kết quả…
“Mỗi đợt giao mùa, bệnh trong người rất dễ tái phát, cổ họng không thoải mái phải không? Khô hanh nên nóng thôi mà, rất bình thường.” Tưởng Ly dựa ra sau ghế, uể oải nói.
Cận Nghiêm ngồi vào bên cạnh cô, cả người cực kỳ thận trọng, thậm chí mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào cảnh giác. Ban nãy kế hoạch chuồn lẹ thất bại, bị một câu “Anh trốn được một giờ, không trốn được cả đời đâu” của cô chặn lại.
Anh ta cố gắng cười trừ: Tôi sợ làm lỡ dở chuyện khám bệnh của bà Lục.
Tưởng Ly nói một câu: Tôi không đi khám bệnh, tôi tới gặp anh.
Sau đó anh ta cứ thế bị xách lên xe.
Bây giờ nghe câu nói này của Tưởng Ly, cuối cùng Cận Nghiêm cũng hiểu cô tới là nhắm vào mình, thậm chí cô còn biết anh ta đến bệnh viện khám họng.
“Hoặc có thể nói, vì phản bội Lục Đông Thâm, anh áy náy trong lòng, bứt rứt sinh nóng trong, lây cả vào cổ họng.”
Cận Nghiêm phản bác lại theo phản xạ: “Tôi không phản bội ai hết.”
“Nghĩ vậy là đúng rồi. Thoải mái trong tâm thì cơ thể mới khỏe mạnh.” Tưởng Ly cười nửa tà nửa chính: “Tôi ấy à, làm dâu trưởng Lục Môn, là người theo Lục Đông Thâm xuất hiện tại buổi họp báo, thế nên muốn biết trước toàn bộ tiến trình buổi họp báo là chuyện rất bình thường. Anh đưa nó cho tôi cũng không phải là thất trách.”
Cận Nghiêm bặm môi.
Sớm biết cô ngang nhiên nói mấy lời đó, có đánh chết annh ta cũng không đưa cô lịch trình buổi họp báo.
Trước mắt bỗng xuất hiện một chai thủy tinh nhỏ, bên trong là một dung dịch trong suốt, chất có vẻ quện dính hơn nước lọc một chút. Cận Nghiêm nuốt nước bọt, cổ họng đau rát, sự cảnh giác trong ánh mắt tăng cao.
“Uống đi, có lợi cho cổ họng của anh đấy.” Tưởng Ly nói.
Cận Nghiêm không nhận.
Tưởng Ly bật cười, nghiêng người sang đường hoàng nhìn anh ta: “Sợ tôi hạ độc giết chết anh à?”
Cận Nghiêm thấy nụ cười trong mắt cô. Cũng không hiểu tại sao, rõ ràng cô cười rất đẹp, nhưng anh ta lại chỉ nhìn thấy sự uy hiếp. Anh ta có linh cảm, mình đã bước vào một con đường không có đường quay đầu, cô đứng ở tận cùng con đường ấy, một tay cầm theo sợi dây thừng, một đầu buộc chặt vào anh ta. Anh ta sẽ bị cô kéo đi mỗi lúc một xa, không quay lại được nữa.
Anh ta vô thức liếc nhìn về phía Tưởng Ly, không mang dao…
Nhưng không có nghĩa là cô dịu dàng lương thiện.
Cô cầm chai thủy tinh ấy từ đầu tới cuối, điệu bộ như anh ta không nhận cô sẽ cầm mãi thôi… Cận Nghiêm cảm thấy cổ mình nhói đau, vội vàng đón lấy, mở nắp ra, ngửa cổ uống cạn.