Ngọ dạ Lan Hoa
Hồi 6: Chiến Dịch Thiêu Thân
Hồi 6: Chiến Dịch Thiêu Thân
Thậm chí sau bao nhiêu năm rồi, cũng còn người mài cứu thảo luận về trận chiến vang động thiên hạ này.
- Căn cứ vào khảo cứu chính xác nhất, cái chiến dịch ấy bắt đầu từ giờ Tý đêm mười lăm tháng tám năm đó.
- Căn cứ vào khảo cứu của ông, cái chiến dịch này có đúng thật là Chiến Dịch Thiêu Thân không?
- Nhất định không thể giả được.
- Tôi không tin.
Người trẻ tuổi hơn nói:
- Chiến dịch có nghĩa là công kích, nghĩa là phải hủy diệt kẻ thù.
- Thiêu thân đâm đầu vào lửa, vốn là đi tìm đường chết mà.
- Vậy thì không lẽ ông muốn tôi tin rằng, bọn họ trù hoạch hành động lần này, là để tiêu diệt chính mình hay sao?
- Ta không có ý nói như vậy.
Người lớn tuổi mỉm cười ra vẻ thần bí:
-Nhưng nếu chú nhất định phải nghĩ như vậy, thì cũng chẳng sai gì cả.
- Tôi không hiểu cái ý của ông.
Người lớn tuổi bỗng thở ra một hơi dài:
- Cái dụng ý của chiến dịch lần này, quả thật làm cho người ta khó mà tưởng tượng được ra nổi.
Cái ngày mười lăm tháng tám năm đó, tại cái thị trấn bé nhỏ đó, ánh trăng vằng vặc, muôn dặm không có một tý mây.
Cái ghế của Mộ Dung công tử đã đi quá tiệm thực phẩm Thịnh Ký, cách Tứ Hải tửu lâu chỉ có mười mấy cửa tiệm, cách chỗ Thiết đại lão bản mai phục người đã gần trong gang tấc.
Lúc ấy cũng cách giờ Tý tối đa bất quá là vài tích tắc.
Chính lúc ấy, những tòa lầu trống hai bên bỗng có tiếng nổ bùng lên, vô số đèn đuốc thình lình theo tiếng động tắt phụt mất.
Trong bóng tối, chỉ nghe có tiếng gió rít lên khắp cả mọi nơi, gào hú như ma quỷ khóc than, gọi hồn từ cõi u minh về, cũng không biết là sẽ đi câu hồn người nào.
Vô số đường rít gió, hình như đều tập trung ở trước bảy tám tiệm quanh quẩn tiệm thực phẩm Thịnh Ký.
Đám thủ hạ trong tổ thứ hai, tổ thứ ba của Mộ Dung công tử lúc này đang chính ở trong khoảng đó.
Từng trận tiếng động rít gió bay qua, đều nhắm vào người bọn họ bay lại.
Nếu đây quả thật là ma quỹ đang câu hồn người, mục tiêu chính là bọn họ.
Đây không phải ma quỹ, đây là tiếng tên rít gió, nhưng cũng đòi được mạng người vậy thôi.
- Huống gì đây chỉ là loại thứ nhất mà Thiết đại lão bản dùng để tấn công.
Dùng cung tiễn để tấn công những tay cao thủ vũ lâm, nghe ra quả thật có vẻ sơ sót, vì vậy, cho đến mãi sau bao nhiêu năm, cái người trai trẻ bỏ công mài cứu cái trận chiến này vẫn còn không khỏi lấy làm kinh hãi nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Người già tuổi hơn trả lời rất rõ ràng xác thực:
- Y dùng thứ phương pháp này, dùng cái thứ cung tiễn phổ thông này, chỉ bất quá là vì y đã mai phục sẵn hai bên đường, tất cả cộng lại có tới một trăm lẽ tám cây cung, mỗi người đem theo ba mươi sáu cây tên đuôi lông điêu, mỗi tay cung tiễn thủ đều sở trường chuyên gia về liên châu nõ tiễn, người khác bắn một mũi tên, họ bắn ra ba mũi!
Y lại bổ sung:
- Một trăm lẽ tám người bắn tên ra, chỉ nghe một tiếng bùng lớn, chỉ điểm đó không, chú cũng có thể tưởng tượng được bọn họ đã phối hợp với nhau mật thiết chừng nào, phản ứng nhạy bén chừng nào.
Mật lệnh vừa phát ra, cung tiễn đều buông, một trăm lẻ tám người không sai một ai, phản ứng nhanh nhẹn như nhau.
Thiếu niên trầm ngâm, một hồi thật lâu mới hỏi:
- Tại sao Thiết đại lão bản và Ty lộ tiên sinh không dùng những người họ đã mai phục sẵn ở đó?
- Chú muốn nói đến những tay ty sĩ?
- Đúng vậy.
- Cái điểm này chú phải nghĩ được ra mới phải.
Người già tuổi hơn nói:
- Nhóm của bọn họ đã mai phục ở những chỗ ẩn bí không ai có thể tưởng tượng ra nổi, nếu không đến lúc cần kíp, tại sao lại phải để lộ ra?
Y nhìn chăm chú vào thiếu niên, vẻ mặt rất nghiêm trang:
- Cái nhánh kỳ binh này, nếu không tới lúc sống chết trên đầu sợi tóc, ngàn vạn lần không thể đem ra xài.
- Đúng vậy.
Thiếu niên do dự:
- Tôi còn vẫn cảm thấy, dùng cung tiễn để làm chủ lực tấn công đợt đầu tiên, không khỏi yếu kém đi một chút.
- Không yếu kém.
Người già tuổi hơn nói:
- Tuyệt đối không yếu kém hơn.
Y nói như đinh đóng vào cột, nhưng y không hề là một người ngụy biện chèn ép kẻ khác, vì vậy y lập tức giải thích:
- Dùng bao nhiêu đó cung tiễn thủ để tấn công đợt đầu tiên, ít nhất cũng chiếm được ba điểm ưu thế.
- Ba điểm gì?
- Điểm thứ nhất, bọn Mộ Dung công tử chắc cũng như chúng ta, không ngờ đến chuyện bọn họ lại đi dùng cung tiễn thủ để phát động công kích, không những vậy, còn ngay lúc hai bên chưa đối diện cả với nhau.
Người già tuổi hơn nói:
- Hiện tại, tuy ta có thể thấy rõ ràng hơn một chút, chỉ bất quá, chuyện đã rồi mới có cái nhìn như vậy, còn lúc đó, dĩ nhiên bọn họ nhất định sẽ rất bất ngờ.
Xuất kỳ bất ý, công kích vào chỗ không phòng bị, chính là nguyên tắc của binh gia từ ngàn xưa đến giờ, từ xưa đến nay, mỗi một tay chiến lược gia, mỗi một viên đại tướng, đều phải theo đó mà làm không sai.
Gã thiếu niên mê mãi theo nghiệp binh pháp này, dĩ nhiên lại càng không có ý kiến gì phản đối.
- Điểm thứ hai, cung tên vừa vang lên, đèn đuốc lập tức tắt phụt, có nghĩa là lúc tên bắn ra, đã nhắm đúng vào đối tượng từ lâu.
Người già tuổi hơn nói:
- Nhưng những đối tượng bị công kích, lại ở trong tình cảnh hoàn toàn không một chút chuẩn bị, trước mắt bỗng nhiên tối mịt, làm như tự nhiên đùng một cái, từ một nơi sáng rực huy hoàng như ban ngày, bỗng lọt xuống một hang sâu vạn trượng tối tăm mù mịt, không những mắt của bọn họ chưa thích ứng được, tâm linh của bọn họ cũng không có thì giờ ứng biến.
Hai điểm đó tuy là đã quá đủ, nhưng y còn muốn đưa ra điểm thứ ba để bổ sung:
- Một trăm lẽ tám tay cung tiễn thủ này, vốn có thể đối phó ít nhất là một trăm người, bây giờ lại đi tập trung chủ lực vào đối phó với bọn họ, huống gì trong bóng tối tránh né ám khí rất là khó khăn, dù có bản lãnh nghe gió bắt được tên cũng chắc gì đã dùng được.
- Bởi vì bọn họ không phải chỉ bắt có dăm ba mũi tên mà thôi!
- Đúng vậy.
- Nói vậy, Thiết đại lão bản tấn công đợt này đều hoàn toàn thành công cả sao?
Thiếu niên hỏi người già tuổi hơn.
Người già tuổi hơn không trả lời, y chỉ cười nhẹ:
- Thật ra Thiết đại lão bản không phải là tay hữu dõng vô mưu, y phát động đợt tấn công đầu tiên, vốn bao quát ba giai đoạn độc lập khác nhau, cung tiễn chỉ bất quá là một giai đoạn thế thôi.
Ánh mắt của gã thiếu niên sáng lên:
- Đúng vậy, giai đoạn này, chủ yếu không phải là để giết người, mà là để làm đối phương dao động tinh thần.
Người già tuổi hơn mỉm cười nói:
- Cứ nói tiếp.
- Những tay cao thủ như Đinh Tử Linh, muốn tránh né mấy mũi tên đó không phải là chuyện gì khó khăn, không chừng lúc cung tên nghe bật lên, bọn họ đã ra khỏi vùng tên đạn từ hồi nào.
Thiếu niên rất phấn khởi:
- Có điều tinh thần bọn họ đã bị loạn, trong bóng tối nhảy nhót tránh né kẻ địch truy kích, sẽ không khỏi bị lọt vào cạm bẫy của đối phương.
Y hỏi dồn:
- Có phải là tình thế lúc đó giống vậy không?
Người già tuổi hơn cười càng thoải mái:
- Đúng vậy, tình thế lúc đó đúng là như vậy.
Y vừa cười vừa nói:
- Làm người ta không ngờ được là, người đầu tiên lọt vào cạm bẫy lại là Yến Xung Tiêu.
Gã thiếu niên vô cùng quen thuộc với những tay danh tiếng vũ lâm đời trước, vì vậy y lập tức hỏi ngay:
- Có phải ông nói cái vị Yến Tử tướng công, người đã từng lấy một đứa bé trai làm thiếp đó không?
- Đúng vậy.
Người già tuổi lại cười:
- Dĩ nhiên là ông ta rồi.
Yến Xung Tiêu, năm mươi ba tuổi, Phi Linh Đề Tung thuật và Yến Tử Linh tam tuyệt thủ, đều được giang hồ công nhận là đệ nhất lưu.
Khinh công đệ nhất lưu, ám khí đệ nhất lưu, cao thủ đệ nhất lưu.
Dĩ nhiên y cũng là một trong bốn người Ty lộ tiên sinh cho là cao thủ ở tổ thứ hai.
Cung tiễn vừa vang lên, đèn đuốc vừa tắt phụt, Yến Xung Tiêu đã bay thẳng lên cao.
Dĩ nhiên là y biết đây chẳng phải là quỹ khóc, đây là tên rít, nhưng y cũng chẳng ngờ được tên bắn tới lại nhiều đến như vậy.
Né xong một loạt tên, Yến Xung Tiêu đang xoay ngược người trên không!
Lực mới còn chưa kịp sinh ra, lực cũ còn chưa hết, trong bóng tối lại có tiếng tên xé gió bay tới.
Không thể ngờ được rằng, Yến Xung Tiêu ở trong tình cảnh đó còn có thể tá lực đã lực lướt ngang qua, bay qua mái nhà.
Có điều đến lúc này, khi thân hình y đang hạ xuống, y không thể nào còn tá lực gì được nữa. Thậm chí y còn có thể cảm thấy được dạ dày của mình đang bị đảo lộn, đầu óc đang bắt đầu quay cuồng cả lên.
Dạo sau này, y hay có cảm giác đó, mỗi lúc phải dùng chân lực một cách khích liệt, là sẽ cảm thấy người mệt lã và chóng mặt.
Vì vậy y đã bắt đầu tự cảnh cáo mình, đến lúc phải nên tìm cách đi kề cận với những người đàn bà xinh đẹp mềm mại, ôn nhu, nhất là những người có bộ ngực hơi dẹp hơn một tý.
Những chuyện không được bình thường, đại khái sẽ rất dễ làm hao tổn thể lực.
Chỗ y hạ xuống, là một cái hẻm nhỏ tăm tối rất hẹp, chuột qua lại còn nhiều hơn người, trong một góc đầy rác rến, lại có để một cái cầu tiêu cũ kỹ bằng gỗ sơn đen. Cái cầu tiêu ấy lại là chỗ xem ra sạch sẽ nhất ở đó.
Yến Xung Tiêu tuy còn đang đầu óc quay cuồng, nhưng mắt y đã quen được với bóng tối, y rất muốn tìm một chỗ để ngồi xuống, y nhìn thấy cái cầu tiêu đó, cái chỗ này cũng chẳng còn có gì khác để lựa chọn.
Chỉ bất quá lúc y ngồi xuống đó, y vẫn còn duy trì tinh thần cảnh giác, chiêu Yến Tử Phi Linh Tam tuyệt trong ống tay áo vẫn còn có thể tùy thời tùy lúc phát ra, chỗ y hạ xuống đó lại là một con hẻm cụt, bất kỳ ai vào đều sẽ bị khống chế trong tầm oai lực ám khí bắn ra một lúc mười ba mũi chết người của y.
Y tin tưởng mình nhất định rất an toàn, bất kỳ kẻ địch lợi hại đáng sợ đến mức nào, y đều chắc chắn mình chế ngự được địch thủ trước.
Vì vậy lúc y ngồi xuống, y nhịn không nổi phải thở ra một hơi dài khoan khoái.
... Một người hiểu được chuyện thoải mái, bất kể ở trong tình cảnh nào, cũng đều có thể tìm ra được cơ hội để thoải mái một chút.
Yến Xung Tiêu đối với cái điểm sở trường đó của mình, lúc nào cũng rất thỏa ý.
Không ngờ được rằng, lần này cái thở phào khoan khoái ấy vừa mới phát ra, lập tức biến thành một tiếng hô thảm thiết.
Người của y giống như một con mèo vừa bị đốt cháy mất cái đuôi, nhảy nhổm lên khỏi cái cầu tiêu.
Tuy y không có đuôi, nhưng cái chỗ mà cái đuôi vốn mọc ra, cái chỗ đó y cũng có.
Lúc người của y bắn lên khỏi cầu tiêu, chính giữa cái chỗ đó của y, đã có rõ rõ ràng ràng thêm một con dao, không chừng chỉ có nửa con dao, ít nhất là chỗ thấy được cũng chỉ có một nửa con dao.
Còn nửa kia, đã nằm lọt hẳn trong người y.
Cây đao đang nằm trong tay một người, người này núp trong cái cầu tiêu nơi mà tuyệt đối không thể có ai ẩn núp được.
Yến Xung Tiêu nhảy lên, y cũng nhảy theo, lưỡi đao nằm trong người Yến Xung Tiêu, cán đao nằm trong tay y.
Nếu thân thể một người mà có một nửa con dao từ một bộ vị đó cắm vào, y sẽ đau đến mức độ nào? Cái thứ đau đớn đó, không phải là bất cứ người nào có thể tưởng tượng ra được.
Một người đau đớn đến mức độ cùng cực, có bao nhiêu sức lực, cũng sẽ phát ra hết, huống gì Yến Xung Tiêu vốn có một thân khinh công Nhất Phi Xung Tiêu, vì vậy lúc y nhảy lên, tốc độ không hề giảm đi tý nào.
Người cầm đao cũng cảm thấy nhát đao đó đã đâm vừa đủ sâu, vì vậy thân hình y đã bắt đầu hạ xuống, một người đang bay lên tốc độ không giảm, một người đang hạ xuống, cán đao còn giữ trong tay, lưỡi đao đang cắm đó lập tức lòi ra, tùy theo thế hạ xuống của y mà lộ ra ngoài.
Sau đó là máu tươi từ chỗ lưỡi đao vừa rút ra, bắn vụt ra ngoài.
Yến Xung Tiêu chết không nhắm mắt.
Y vĩnh viễn không bao giờ ngờ được có người lại núp trong một cái cầu tiêu cao không tới ba thước, đường kính không tới nửa thước đó...
Y lại càng không ngờ được con dao giết chết mạng của y, lại đâm vào chỗ nhược điểm lớn nhất trong người y.
*** * *
Lữ Thận và Lữ Mật là anh em, cái thứ công phu bọn họ luyện tập là những môn ngạnh công ngoại môn Quải Phích Thiết Chưởng, Khai Sơn Thiết Phủ, nhưng tâm tư của bọn họ thì lại tinh tế dày khít như những lọn tơ.
Bọn họ là những người trong tổ thứ hai, nhưng trong giang hồ, bọn họ đều là những tay cao thủ đệ nhất lưu cả.
Bọn họ nghe gió biện nhận ra vị trí, biện nhận ra được phương hướng của những mũi tên phát ra hướng nào, tránh hết đám tên phóng ra như mưa gió đó rồi, bọn họ lập tức thừa cơ bay lọt vào nơi đây.
Nơi đây là nhà bếp, theo đúng như suy đoán của họ về vị trí và phương hướng, nơi đây ắt phải là nhà bếp của tiệm Thịnh Ký.
Tiệm Thịnh Ký trước giờ làm ăn vốn rất phát đạt, người làm việc rất nhiều, ai ai cũng phải ăn, nhà bếp của bọn họ dĩ nhiên là phải lớn lắm.
Có điều, lúc này trong tiệm Thịnh Ký, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có lấy một người, nhưng trong phòng bếp hỏa lò đồ sộ vẫn đang còn lửa, lửa trong lò đang cháy rất mạnh, trên hai bếp, một bên có để một cái nồi nấu thật lớn, một bên thì để một cái nồi chưng cũng thật lớn.
... Một cái nồi nấu lớn đến mức có thể giấu một người trong đó, và một cái nồi chưng cũng lớn đến mức có thể giấu một người trong đó.
Anh em nhà họ Lữ nhìn nhau một thoáng, đuôi mắt như có nụ cười, nụ cười nhạt. Chỉ trong cái tích tắc đó, hai anh em bọn họ đã xông lại trước hỏa lò, một người dùng tay trái giở nắp nồi nấu lên, còn tay phải người kia thì giở nắp nồi chưng lên.
... Chưởng lực của anh em bọn họ, một người thì luyện tay phải, người kia luyện tay trái.
Tay trái cầm nắp nồi lên, chưởng lực nằm trong bàn tay, nắp nồi giở lên, chưởng lực nhả ra, một chưởng táng mạng.
Bất kể núp trong nồi là hạng người nào cũng thế thôi, bàn tay trái nhả chưởng lực ra, người trong nồi mệnh vận cũng đều như nhau.
Điều đáng buồn là, bọn họ đều không ai đánh xuống, bởi vì trong nồi nấu không có người, trong nồi chưng cũng không có người. Người đâu rồi?
Anh em họ Lữ bỗng gào thét lên như chó sói, trong hỏa lò lửa đang thiêu đốt kia, bỗng có hai cây sắt đỏ hồng đâm ra, đâm ngay vào bụng dưới của bọn họ.
Hai cây sắt đâm ra êm ru không một tiếng động, đâm lút vào trong bụng dưới của hai người rồi, mới phát ra một tiếng soạt nhỏ.
Một tiếng động nhỏ xong, rồi lại không còn gì cả.
Nghe tiếng động đó, anh em họ Lữ mới cúi đầu xuống, cặp mắt lập tức lộ đầy vẻ kinh khủng và sợ hãi.
Bọn họ thấy rõ ràng bụng dưới của mình đang bốc khói, không những vậy còn đang bốc lên mùi thịt cháy nghẹt mũi.
Bọn họ nhịn không nổi phải nôn mửa ngay ra.
Nôn mửa cũng chẳng phải điều gì xấu xa, chỉ có người còn sống mới nôn mửa, chỉ tiếc là vừa mới nôn mửa, bỗng nhiên chẳng còn nôn mửa được.
... Có ai thấy người chết nôn mửa bao giờ?
Hỏa lò bỗng nổ tung, hai gã áo đen từ trong hỏa lò đang thiêu đốt tung người nhảy ra, giống như quỷ sống từ dưới địa ngục chui lên vậy, trên áo quần màu đen còn đang lấm tấm những đốm lửa hồng rực rỡ.
Cây đèn làm bằng thứ giấy từ vỏ cây dâu trong suốt, treo ở trên cao thành một hàng dưới mái nhà, đưa qua đưa lại nhẹ nhàng trước gió.
Nếu có ai nói, có người nào núp được vào trong một cái đèn như vậy, thì ai mà tin cho được?
Có ai mà cứ treo mình dưới mái nhà, theo cái đèn đong đưa không ngừng trước gió?
Có ai mà rút người mình được thành khối nhỏ, núp vào trong một cái đèn lớn chừng bằng bình rượu?
Đấy vốn là chuyện không thể nào xảy ra được.
Huống gì, đèn làm bằng giấy trong, cho dù có người nào tinh linh tới đâu, nhét được người mình vào trong một cái đèn treo dưới mái nhà như vậy, bên ngoài ai ai cũng có thể thấy rõ ràng.
Vì vậy mấy kẻ chiến tích lẫy lừng trong tổ thứ hai bọn môn hạ của Mộ Dung công tử, là Hổ Khưu Ngũ Kiệt đến đây, trong lòng y đã giảm đi rất nhiều cảnh tĩnh.
Bởi vì bọn họ còn chưa phải thực sự là đại hành gia, bọn họ còn chưa biết trong giang hồ lúc nào cũng có thể có những chuyện không thể xảy ra mà vẫn xảy ra, bởi vì trên cái thế giới này vốn có những chuyện, những thứ, những người không thể nào tưởng tượng cho nổi.
Có một thứ vỏ cây dâu dùng phương pháp rất kỳ quái bí mật, trong đó thậm chí còn hỗn hợp những thứ keo vô cùng quý giá, để làm ra thứ giấy mà người ngoài không thể thấy được bên trong, nhưng người bên trong lại thấy được bên ngoài.
Có những loại người chỉ dùng một ngón tay thôi là có thể treo người mình ở một chỗ cực kỳ nhỏ hẹp, co rút xương thịt của mình tới một mức độ con người khó mà chịu đựng được.
Những người đó cũng có cái nhẫn nại chịu được thống khổ cơ hồ đến mức cực độ của con người.
Hổ Khưu Ngũ Kiệt không biết được cái khả năng nhẫn nại đó, vì vậy mà bọn họ đành chịu chết chắc.
Chính trong cái lúc tâm tình bọn họ đang thư dãn ra đó, trong đèn đã có người phá giấy tung ra ngoài, tay cầm đao, ánh đao lóe sáng, nhanh như điện xẹt, chỉ trong cái lóe sáng đó, đã cắt lấy đầu bọn họ ra khỏi cổ.
Những người đó tuy động tác cắt đầu không được nhanh như đứa đồng tử mặc áo hồng, nhưng cũng đủ nhanh lắm rồi.
Những cái đầu bị bọn họ cắt xuống, có cái còn đang chớp mắt, có cái ánh mắt đang lộ vẻ kinh khủng, có cái đầu lưỡi đang thè ra còn chưa kịp rút vào, có cái da thịt trên mặt còn đang cử động không ngớt.
Cái thứ run rẩy đó, xem ra cũng rất có nhịp điệu, xem ra cũng có vẻ như cái run rẩy của một xử nữ được một người đàn ông ôm vào lòng lần đầu tiên vậy.
... Trong cái run rẩy đó, xử nữ sẽ rất mau chóng trở thành không còn là xử nữ nữa, người sống cũng rất mau chóng trở thành người chết.
Tại sao những cái nhịp điệu vô cùng đẹp đẽ đó của sinh mệnh, lại không thể nào lâu dài cho được.
Nơi nào có người đầu tiên đến ở, đều có tiệm quan tài, cũng chính như chỗ đó nhất định phải có nhà cửa vậy.
Có người sống đó, ắt có người chết đi, người sống phải có nơi cư trú, người chết phải vào quan tài.
Muốn biết nhà cửa một nơi nào đó lớn hay không, phải xem người ở đó sống có sung sướng hay không. Còn cái giường trong nhà có lớn hay không, không nhất định là phải xem vợ chồng chủ nhà trong đó có ân ái đằm thắm với nhau hay không.
Bởi vì ân ái đằm thắm nhiều ít, không tỷ lệ với cái giường lớn nhỏ, có khi vợ chồng ân ái mặn nồng với nhau càng nhiều, cái giường ngược lại càng nhỏ đi.
Nhưng cái tiệm quan tài ở một nơi lớn hay không lớn, nhất định phải xem cái nơi ấy người chết nhiều hay không nhiều.
Cái thị trấn nhỏ bé này không nhiều người chết cho lắm, ít ra, trước đêm nay cũng còn chưa đủ nhiều.
Vì vậy mà trong tiệm quan tài của cái thị trấn nhỏ bé này, trừ chuyện bán quan tài ra, còn có kinh doanh thêm một vài thứ khác.
Bán thêm một chút hương đèn giấy bạc, giúp người chết có chút vốn liếng, bán áo quần liệm người chết, viết mấy chữ điếu tang cho những tay thân sĩ không biết chữ, làm mấy bức liễn chẳng mấy hay ho gì lắm, lâu lâu cũng mặc áo nhà chùa vào, cầm đồ tụng lên làm một bài vãng sinh chú, vẽ một vài đạo bùa.
Nếu còn may mắn hơn chút đỉnh thì, không những khổ chủ rộng rãi, trên thân người chết còn có rất nhiều thứ có thể làm ra tiền được, có lúc ngay cả đầu tóc cả răng cũng đổi được chút bạc vụn.
Có điều, cái thứ buôn bán chạy nhất vẫn là đồ đạc bằng giấy.
Một người có tiền chết đi, con cháu họ sẽ lo sợ y xuống dưới cõi âm sẽ không hưởng thụ được những gì đã có trên cõi dương nữa, sẽ không còn những thứ nhà cửa tráng lệ xe cộ bộc tòng tấp nập, vì vậy mà họ dùng giấy làm thành những thứ đồ dùng, nhà cửa, xe cộ, đem đốt theo người chết, để cho người chết vẫn còn hưởng thụ được những thứ lúc có trên dương gian.
Đấy chẳng qua cũng chỉ là một cách để biểu lộ lòng hiếu kính đối với tổ tiên cha mẹ chú bác thế thôi, bất kể là người được cúng có hưởng thụ được hay không thì cũng vậy, cũng phải làm, kẻ có hiếu dĩ nhiên là đã làm rồi, kẻ bất hiếu có khi ngược lại càng làm hay hơn thế.
Vì vậy mà cửa hàng của tiệm quan tài lại có mối đến.
Tiệm quan tài lúc nào cũng làm người ta có cảm giác không thoải mái lắm, người làm việc trong tiệm, cả ngày tiếp xúc với mấy cổ quan tài, tâm tình làm sao mà khoan khoái cho nổi?
Ông chủ tiệm quan tài thấy có khách lại chiếu cố, cho dù đã biết rõ có chỗ kiếm tiền, nhưng không thể để lộ ra một tý gì là cao hứng cả, khách hàng lại chiếu cố, đều là những người trong nhà mới có người chết, nếu mình mà nhảy tưng tưng nét mặt hơn hở chạy ra chào đón, có giống thứ gì cho được không?
Người đến mua quan tài, dù biết người chết chôn dưới đất rồi, sẽ có gia tài cự vạn, trong lòng dù cho có cao hứng muốn chết luôn, cũng phải khóc cho sưng mặt sưng mũi đỏ cả mắt lên mới phải.
Trong tiệm quan tài, cười, là chuyện không thể nào có được. Có điều, hiện giờ đang có một người cười hớn hở bước vào cửa tiệm.
Người này tên là Trình Đông.
Trình Đông năm nay tuy chỉ có bốn mươi bảy tuổi, nhưng ba chục năm trước y đã thành danh, thành danh rất sớm, rất hiếm thấy trong giang hồ.
Có điều người trong giang hồ ai ai cũng biết, ba mươi năm trước, sau cái trận chiến mà y nhờ đó thành danh, cái tâm của y và toàn thân từ trên xuống dưới từng bộ phận của y đã đông lạnh hết cả.
... Cái trận chiến nhờ đó một người thành danh, thông thường cũng là cái trận làm cho y đau lòng nhất, một trận thành công, tâm đau đớn như đã chết, những ngày tháng còn lại của y, có lúc hy vọng trong cái trận ấy, người bị chết không phải là kẻ thù, mà là chính mình.
Vì vậy Trình Đông đã không còn biết cười là gì từ lâu, nhưng vẻ mặt y lúc nào cũng giống như đang cười, thậm chí ngay cả lúc y đang ngủ cũng giống như đang cười, bởi vì trên mặt y có một vết thẹo cười vĩnh viễn không bao giờ trừ bỏ đi được.
Cái thẹo cười do một nhát đao để lại. Vết thẹo cũng như một cây đao.
Vì vậy tuy là y có vẻ như quanh năm lúc nào cũng cười, nhưng y cũng quanh năm lúc nào cũng giết người. Người trong giang hồ đa số người chỉ cần thấy gương mặt tươi cười của y, ánh đao còn chưa thấy, đã thấy hồn phi phách tán rồi.
Chỗ nào có Trình Đông, chỗ đó có Quách Ôn, hai người như hình với bóng, kết bạn chân trời góc bể hai chục năm nay, chưa bao giờ bị thất bại lần nào, hiện tại, hai người đều đã bước vào trong tiệm quan tài, Quách Ôn cầm trong tay một cây đuốc, ánh đuốc khi mờ khi tỏ, chiếu lên năm cổ quan tài được sơn dầu để đứng dựa trong sân sau, hai cổ bằng gỗ trắng còn chưa được làm xong, cái phòng làm đồ đạc bằng giấy.
Trong bóng tối không ngớt vang lên tiếng la thảm thiết, không biết có bao nhiêu đồng bạn đã bị lọt vào trong ổ phục kích của kẻ địch.
Cái tiệm quan tài này chính là một nơi quá tốt để giết người, đối phương sẽ mai phục ở nơi nào nhĩ?
Trình Đông và Quách Ôn nhìn nhau một thoáng, đuôi mắt đã liếc tới chỗ ba cổ quan tài để dựa đứng ở đó. Hai tay vũ lâm cao thủ thân trải trăm trận này, bàn tay đã thủ thế xúc tích kình lực, chuẩn bị phát động cú tấn công trí mạng.
Có điều đợi đến lúc bọn họ bắt đầu hành động, mục tiêu họ công kích lại là cái phòng chứa đầy đồ đạc làm bằng giấy.
Nhưng bọn họ lại rất tin chắc vào cú tấn công đó.
Mai phục đã được thiết kế chuẩn bị kỹ lưỡng, sẽ không ở những chỗ mà ai ai cũng có thể tưởng tượng ra được, những tay tử sĩ đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, sẽ có khả năng ẩn núp ở những chỗ không ai có thể ẩn núp được.
Xuất kỳ bất ý, đánh vào chỗ không được phòng bị, nếu không phải mai phục như vậy, làm sao mà đối phó được với hạng cao thủ như bọn họ?
Trình Đông dùng đao, cây thiết nhuyễn đao dài bốn thước hai tấc làm bằng thép ròng, bình thời y cuốn hai vòng chung quanh lưng, lúc cần rút ra vung lên một cái sẽ đứng thẳng vụt lên, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, mười người lập tức đứt ngang lưng mà chết.
Quách Ôn cũng dùng đao, luyện tử tảo đao, đao dài hai thước bốn tấc, luyện tử dài ngắn tùy ý, có lúc còn có thể tùy ý dùng làm phi đao, lưỡi đao xé gió, lấy đầy kẻ địch ngoài trăm bước, tuy là đái luyện tử, nhưng lại sử dùng cương kình.
Hai thanh đao cùng bay ra, cương nhu cùng phối hợp,, đấy hầu như là thứ tuyệt kỹ vô địch trong giang hồ. Dưới thế hợp kích của hai thanh đao cùng sử chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, cơ hồ không còn ai có thể toàn thân thoái lui được.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ánh đao bay lượn, giấy vụn bay tứ tung. Có điều chỉ có giấy vụn, không có thịt không có máu, bọn họ công kích vào đối tượng, chỉ là giấy thế thôi, không có mai phục ở đó.
... Mai phục ở đâu?
Trình Đông và Quách Ôn vừa chém nhát đao ra xong, trái tim đã chìm xuống.
Tâm có thể chìm xuống, có thể chết đi, nhưng người thì không thể. Tâm mà chết bất quá là bi thương tê liệt thế thôi, còn sống lại được, nhưng giữa sinh và tử, không có chọn lựa, cũng không có cơ hội lần thứ hai.
Điểm đó bọn họ đều đã biết quá rõ, chỉ cần đã từng đối diện với sống chết một lần rồi đều biết rõ.
Cũng chỉ có những hạng người đó mới hiểu rõ được.
... Cái khoảnh khắc nhỏ bé đối diện với cái chết đó, trong lòng một người sẽ cảm thấy gì? Hoàn toàn không bạch? Hay là không minh? Kinh hãi tột độ? Hay là bình tĩnh lạnh lùng?
Tôi có thể bảo đảm, đây nhất định không phải những người chưa từng kinh nghiệm qua như vậy có thể tưởng tượng ra được, tôi nghĩ, đại khái cũng chỉ có những người đã từng đối diện với cái chết, mới có thể bảo đảm được như vậy.
Trái tim của Trình Đông và Quách Ôn tuy đang chìm xuống, gân cốt trong người lại căng thẳng lên tới tột độ.
Chính trong cái khoảnh khắc nhỏ bé đó, bọn họ đã đem hết tiềm lực trong người mình có, dồn hết vào trong thịt gân của mình, dồn hết vào trong mỗi khối thịt mỗi sợi gân.
Chỉ có cái sức sống của thịt gân, mới có thể sản sinh ra sức đàn hồi, năng lực trong cơ thể, chỉ có cái thứ kình đó, mới có thể chế tạo ra sức tránh né và công kích.
... Tránh né nguy hiểm, công kích một nơi mai phục khác, lấy công làm thủ.
Một tay Trình Đông lạnh lùng điềm tĩnh như nước đá, một tay Quách Ôn mềm mại ôn nhu như Mỹ Vương, chỉ trong một tích tắc, đột nhiên làm một chuyện bọn họ bình thời không thể nào làm được.
Bọn họ bỗng mở miệng ra gào lên một tiếng lớn.
Gào lên một tiếng, cổ họng nở ra, bụng thu nhỏ lại, ép hết toàn bộ chân khí trục xuất ra ngoài, tiềm lực vừa mới được rót đầy vào trong thịt gân, cũng đồng thời tống hết ra.
Cái thứ lực lượng đó làm cho người bọn họ từ trong một tình huống không thể nào biến hóa được nữa, từ một phương hướng không thể nào làm được, búng ngược người lại bằng một tốc độ không thể nào tưởng tượng ra được.
Ánh đao lóe lên, lại một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân nữa. Ba cổ quan tài vỡ tàn tành dưới ánh đao.
Lần này chắc hẳn không thể nào trật đi đâu được.
Cặp mắt của bọn họ đầy những sợi tơ đỏ, giống như hai cương thi khát máu, mong mỏi được thấy máu tươi đang bắn vọt ra từ lưỡi đao.
Chỉ tiếc là lần này bọn họ cũng phải thất vọng nữa.
"Ầm" lên một tiếng, hai lưỡi đao đồng thời cắm sâu vào trong rường nhà trên đầu, treo hai người lơ lững trên không, đong đưa qua lại như trái chuông.
... Đã sai lầm một lần rồi, không chừng còn có chỗ bù đắp vào, hai lần sai lầm, lương cơ đã mất đi vĩnh viễn.
... Không lẽ nơi đây không hề có mai phục?
Không thể nào được.
... Mai phục ở đâu bây giờ?
Không biết.
Trình Đông và Quách Ôn hiện tại chỉ hy vọng mình có thể mượn một khoảnh khắc bé nhỏ đong đưa đó, hồi phục lại khí lực thật nhanh chóng.
Chỉ tiếc là bọn họ không còn tý cơ hội nào.
Cao thủ đánh nhau, sinh tử chỉ trong cái chớp mắt, chỉ cần mắc phải một lỗi lầm nhỏ nhặt, cũng đã đủ chết người.
Một người phạm phải những hai lần sai lầm, nếu còn cầu mong thêm một cơ hội nữa, đó không những là một chuyện xa xỉ mà còn là điều ngu xuẩn.
Kỳ quái là, đại đa số người, ai ai cũng giống vậy.
Bởi vì một người đã đến lúc tuyệt vọng rồi, tư tưởng và hành vi đều biến thành đơn thuần và ngu xuẩn, bởi vì cái thứ kinh khủng và tuyệt vọng ấy, như một lưỡi đao bén nhọn, đã cắt đứt đi cái phản ứng minh mẫn của họ.
Chính trong cái khoảnh khắc nhỏ bé đó, hai cổ quan tài trống rỗng bày trên mặt đất thình lình bay lên, dưới quan tài bỗng có ba cái bóng đen vụt ra.
Trình Đông và Quách Ôn mắt nhìn trừng trừng vào ba cái bóng đang bay ra, đem theo ánh hàn quang lóe lên đâm vào yết hầu và tâm tạng của mình, mà hoàn toàn không có một chút sức lực gì để tránh né đỡ gạt.
Bọn họ thình lình cảm thấy mình giống hệt như con cá chết treo trên lưỡi câu, chỉ còn để mặc tình ai nấy bổ xẻ.
Đấy là lần đầu tiên bọn họ có cảm giác đó, và cũng là lần cuối cùng.
- Trình Đông lạnh lùng tàn bạo cẫn thận, Quách Ôn cơ trí mẫn tiệp, hai người liên thủ, trước giờ vô địch, ta tin rằng cả đời bọn họ nhất định chưa bao giờ từng có cảm giác tuyệt vọng.
Người già tuổi hơn thở than.
- Tôi tin là bọn họ sẽ không bao giờ còn có cảm giác đó nữa.
Thiếu niên nói:
- Người chết không có cái cảm giác đó.
- Vì vậy lúc một người còn sống, y nên ráng dùng tư tưởng và cảm giác của mình, đừng bao giờ để mình bị như con cá chết treo ra đó mặc ai bổ xẻ thì bổ xẻ.
- Đúng vậy.
Thiếu niên trả lời rất nghiêm trang:
- Cái điểm đó tôi rất đặc biệt để ý nhớ kỹ.
Vẻ mặt của y không những nghiêm trang rồi, còn kính cẩn nữa, bởi vì y biết người già tuổi hơn nói với y điều đó, không phải là chuyện nói cho vui, mà là lời dạy dỗ rất là sâu xa.
Người già tuổi hơn lại hỏi y:
- Bây giờ chú đang nghĩ gì vậy?
- Tôi đang nghĩ, đợi đến lúc đèn đuốc sáng lên lại rồi, những người Mộ Dung công tử đem theo còn lại được bao nhiêu?
- Còn lại dĩ nhiên là không nhiều.
- Liễu Minh Thu đi rồi không có lấy một tin tức, Mộ Dung công tử đã chẳng chờ xem y có đắc thủ hay không, cũng không đi tra xét xem y sống chết ra sao, đã đem theo một bọn thủ hạ đến phó ước, không những vậy, còn đường đường chính chính đi qua một cái thị trấn im lìm như chết chẳng biết rõ tình hình kia.
Giọng nói của thiếu niên nghe có vẻ phẫn nộ:
- Tôi cho rằng, cái hành động như vậy, không những ngu xuẩn, mà còn rất khả ố. Không ai có quyền lực gì bắt người khác chết theo họ.
- Dĩ nhiên là chú cho rằng cái hành động đó là khả ố, lúc ta còn ở cái tuổi đó, cũng đã từng nghĩ như vậy.
- Bây giờ thì sao?
Thiếu niên hỏi người già tuổi:
- Bây giờ ông nghĩ thế nào?
Người già tuổi hơn trầm tư, sau đó lại hỏi ngược lại:
- Chú có nhớ lần này cái khẩu hiệu hành động của bọn họ có tên là gì không?
Dĩ nhiên là thiếu niên nhớ rõ, lấy khẩu hiệu của hành động là "Thiêu thân", thật tình quả là hoang đường.
Có điều, những chuyện hoang đường, lại cứ làm người ta khó mà quên cho được.
- Chiến dịch thiêu thân.
Thiếu niên hình như biến sắc:
- Không lẽ mục đích lần này của bọn họ là giống hệt như thiêu thân, là phải đâm đầu vào chịu chết?
Người già tuổi hơn mỉm cười.
Mỉm cười có lúc cũng chẳng qua chỉ là hành vi của một người đang cảm thấy khoan khoái, có lúc cũng có thể là một câu trả lời.
Một câu trả lời cho một vấn đề mà mình không muốn nói ra, hoặc không thể nói ra.
Thiếu niên cũng đang trầm tư. Hình như y cũng không mong người già tuổi trả lời cho mình vấn đề đó.
... Vấn đề mà người khác không muốn trả lời, thường thường mình phải tự mà suy nghĩ lấy. Đưa vấn đề đó ra hỏi người khác, thường thường chẳng qua chỉ là một cách cho mình tự suy diễn.
- Tôi hiểu rồi.
Thiếu niên bỗng nói:
- Ông cho là trên thế giới này quả thật có nhiều người muốn chết lắm sao?
- Ta không nghĩ vậy bao giờ.
- Người không muốn chết tại sao lại muốn đâm đầu vào chịu chết?
- Dĩ nhiên là bọn họ còn có mục đích gì khác.
- Mục đích gì khác nữa?
- Bọn họ...
Thiếu niên bỗng đổi lời:
- Tôi muốn nói đây không phải là bọn họ, mà là nói người đó.
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.
- Bọn họ là những người bị dụ lại chịu chết, người đó là người muốn bọn họ lại nạp mạng.
Thiếu niên cố diễn tả ý nghĩ của mình cho rõ ràng hơn:
- Y muốn bọn họ lại nạp mạng, bởi vì y còn có mục đích gì khác nữa, những người chết bất minh bất bạch đó, không chừng vốn không hề biết chuyện này đầu đuôi ra làm sao cả.
Người già tuổi nhìn đăm đăm vào y, một hồi thật lâu mới hỏi:
- Chú cho là chuyện đó rốt cuộc ra làm sao?
- Tôi cho là cái chuyện này đầu đuôi chỉ là một cái bẫy giăng ra thế thôi.
- Cái bẫy?
- Mộ Dung công tử đem theo bọn tùy tòng đi nạp mạng, chỉ bất quá là đặt mình vào trong đất chết để sống lại, để cho người khác ngỡ rằng mình đã chết chắc rồi.
Cái lối suy nghĩ đó rõ ràng là kỳ cục, chẳng hợp tình, cũng chẳng hợp lý.
Nhưng người già tuổi hơn đang nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn.
- Tại sao Mộ Dung công tử lại muốn để cho người khác ngỡ rằng mình đã chết chắc rồi?
Thiếu niên tự hỏi mình.
Những loại vấn đề đó, thông thường chỉ có chính mình sẽ tìm đường trả lời cho mình.
- Tôi đã nghĩ ra rất nhiều lý do.
Thiếu niên tự trả lời:
- Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn có ba chữ.
- Ba chữ?
Người già tuổi hơn hỏi:
- Ba chữ gì?
- Sở Lưu Hương.