Nàng không muốn làm Hoàng hậu
Chương 39: Đừng ở trong cung nữa!
Chương 39: Đừng ở trong cung nữa!
Edit: Khả Khả
Sinh lão bệnh tử, phần lớn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.
Vân Kiều đã hiểu rõ đạo lý này từ lâu, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy thân thể ngày càng sa sút của Lật Cô, nàng giống như bị tra tấn.
Nàng nghĩ, nếu lúc trước nàng không xuất cung, hoặc là khi xuất cung mang theo nhiều người hơn… Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này.
Nhưng hiện tại, có nói gì thì cũng đã muộn.
Các thái y đã thử bằng mọi giá cũng chỉ có thể giúp Lật Cô sống thêm vài ngày.
Ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, Lật Cô hôn mê lâu rốt cuộc cũng tỉnh dậy, Vân Kiều sững sờ ngồi bên cửa sổ cảm giác được, lập tức bước đến.
Lật Cô mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng và bình thản, giống như cái nhìn yêu thương của trưởng bối. Vân Kiều cảm thấy đáy mắt chua xót, đưa tay đè đuôi mắt để kiềm chế.
“Cảnh xuân thật đẹp…” Lật Cô cảm thán, nàng dùng sức nắm lấy tay Vân Kiều: “A Kiều, ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta rồi, nhưng có một số chuyện, không thể cưỡng cầu!”
Thân phận chênh lệch quá nhiều, cho dù con kiến có thịt nát xương tan thì cũng không thể tổn hại được đến sài lang.
Vào cung lâu như vậy, Lật Cô sớm đã hiểu rõ con người Bùi Thừa Tư, cũng rất rõ thế thực của Bình Hầu, chỉ cần hắn ta không mưu phản thì sẽ không có chuyện gì lớn cả.
Nàng có thể vì báo thù không tiếc thân mình, nhưng nàng không muốn Vân Kiều bị liên lụy.
Vân Kiều nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, không nói gì, chỉ cắn môi đến mức huyết sắc trên môi dần dần mất đi.
Lật Cô khẽ cười, nàng hàn huyên vài câu bâng quơ với Vân Kiều, âm thanh ngày càng nhỏ dần.
Bên trong ánh mắt nàng mang chút thương hại cùng yêu thương, nhẹ nhàng dặn dò: “A Kiều, cho dù ở bất cứ đâu, ngươi phải nhớ rõ, hãy yêu thương bản thân mình trước!”
Mắt Vân Kiều đỏ hoe, nàng gật đầu.
Lật Cô yên lòng nhắm mắt, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe ra: “Ta đi gặp Đào Đào đây. Nó sợ tối, chắc là đã đợi mẹ lâu lắm rồi….”
Vừa dứt lời, Vân Kiều cảm thấy cánh tay đang ôm mình mất hết sức lực, rũ xuống không động đậy.
Nước mắt nàng nén nhịn một hồi lâu giờ đây lăn dài xuống, giống như chuỗi hạt châu bị đứt dây, liên tục nhỏ xuống cổ tay.
Các cung nhân đều biết dạo gần đây tính tình của Hoàng Hậu không còn tốt như trước nữa, hiện tại không ai dám quấy rầy. Cuối cùng, Thiên Thiên tiến lên đưa khăn tay cho Vân Kiều, nhẹ giọng trấn an: “Vân tỷ, xin hãy nén bi thương…”
Nhìn gương mặt yên bình của Lật Cô, Vân Kiều liền nhớ đến tình cảnh trong đại lao của Kinh Triệu Phủ năm đó.
Lúc đó nàng chưa tìm được Bùi Thừa Tư, bị Điền Trọng Ngọc hại vào tù. Hắn muốn bức nàng phải cúi đầu, thậm chí hai ngày đầu tiên hắn không thèm cho nàng cơm canh gì cả.
Nếu không phải vì Lật Cô chia cho nàng chút ít, dưới tình trạng thương tích lúc đó, có lẽ nàng đã chết bên trong lao ngục mà không ai hay biết.
Khi đó, nàng nhắc đến phu quân của mình với Lật Cô, trong mắt ngập tràn yêu thương, Lật Cô cười mắng nàng là “đồ ngốc”, nhưng nàng không quan tâm.
Nhưng hiện giờ nhìn lại, ngay cả chính bản thân nàng cũng phải bật cười.
Lật Cô trọng thương là vì chắn mũi tên cho nàng, hiện tại nàng ấy đã qua đời, cho nên nàng hoàn toàn có thể tổ chức một cái đám tang long trọng.
Nhưng Vân Kiều không làm vậy, nàng làm theo ý nguyện của Lật Cô, tu bổ lại phần mộ đã bị hủy hoại của Đào Đào, sau đó chôn nàng bên cạnh.
Hai tấm bia đá dựng một chỗ, cuối cùng Lật Cô cũng được toại nguyện, bảo vệ nữ nhi của mình không rời nửa bước.
Lúc này Vân Kiều xuất cung, vốn không xin chỉ thị của Bùi Thừa Tư, nàng tự mình thắp hương cho Lật Cô xong cũng không hồi cung liền, mà đi đến Trần gia trước.
Vân Kiều lặng lẽ đi từ biệt viện qua, khi hạ nhân gác cổng nhận ra nàng, hắn trợn mắt há mồm, càng nói càng lắp.
“Thái Phó có ở trong phủ không?” Vân Kiều hỏi.
Lúc này, hạ nhân mới tỉnh táo, vội cúi đầu bẩm: “Dạ có!”
Vân Kiều nói ngắn gọn: “Đừng ầm ĩ, dẫn đường đi!”
Nàng đến gặp Trần Cảnh không phải vì hứng chí nhất thời.
Từ khi Bùi Thừa Tư có ý định che giấu chuyện hành thích, Vân Kiều đã biết mình rất khó biết được chân tướng từ hắn.
Ngay cả khi Lật Cô không còn, nàng vẫn không muốn bỏ qua chuyện này, nàng nhất định phải biết rõ chân tướng, cho nên mới quyết định đến tìm Trần Cảnh.
Đối với việc nàng đến, Trần Cảnh vô cùng ngạc nhiên, nhưng dường như hắn lại biết được ý đồ nàng đến đây, hắn lắc đầu thở dài: “Ngài không nên đến đây”
“Tại sao?”
“Bất luận ngài có che giấu hành tung thế nào thì chuyện ngài đến Trần gia hôm nay cũng sẽ truyền đến tai Thánh Thượng!” Trần Cảnh bình tĩnh phân tích với nàng: “Với hắn mà nói, hành động này của ngài đã xem như là “phản bội”!”
Trong lòng mọi người đều biết rõ, cho dù Vân Kiều đang lấy thân phận nữ nhi của Trần gia, nhưng dựa vào tình cảm phu thê mấy năm trời, đương nhiên nàng sẽ đứng về phía Bùi Thừa Tư.
Bùi Thừa Tư không chịu cưới nhi nữ thế gia là vì hắn luôn chắc rằng Vân Kiều sẽ hướng về mình.
Nhưng hôm nay, nàng lại vì chuyện của Lật Cô mà nghi ngờ Bùi Thừa Tư, thậm chí còn lén đến Trần gia hỏi thăm…
Nếu như Bùi Thừa Tư biết được việc này, dù hắn không biểu lộ trên mặt, thì hiển nhiên trong lòng cũng sẽ cảm thấy tức giận.
Sau khi Vân Kiều ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm, nói: “Hắn nghĩ thế nào thì mặc kệ, ta chỉ muốn biết chân tướng!”
Trần Cảnh khẽ cong môi, cảm thấy có chút buồn cười.
Vốn dĩ, Bùi Thừa Tư tính toán rất tốt, muốn giữ lại người mình tin tưởng nhất, lại muốn mượn thế lực của Trần gia, có thể nói một công đôi việc.
Ai cũng không thể ngờ, không những hắn không thể “dạy” được người như hắn mong muốn, ngược lại càng đẩy nàng ra xa hơn.
Trước đây, Trần Cảnh không biết tính tình Vân Kiều thế nào, gần đây hắn mới biết, và hắn bắt đầu tự hỏi tự tin lúc trước của Bùi Thừa Tư ở đâu mà ra?
Con người nàng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, sao có thể “thuần hóa” được?
Là hắn tin nàng sẽ luôn yêu mình, hắn cảm thấy nàng nhường nhịn hết lần này đến lần khác, cho nên mới dám hành động như vậy?
“Thánh Thượng phân phó thần điều tra rõ việc này, có người dám hành thích, sao chúng lại không có chuẩn bị?” Trần Cảnh chống cằm, chầm chậm nói: “Có một số lời, nói ra không chuẩn lại thành cố ý mưu hại, đương nhiên là cần phải thận trọng từ lời nói đến hành động mới được!”
“Chứng cứ vô cùng xác thực, thần đã giao phó lên, ngài cứ chờ đi!”
Sau khi bị Trần Cảnh khéo léo cự tuyệt, Vân Kiều cũng không nhục chí, chỉ nói: “Chuyện hôm nay, ngươi nói ra, chỉ vào tai ta, tuyệt đối không có kẻ thứ ba biết!”
Trần Cảnh cười không nói gì.
Vân Kiều và hắn nhìn nhau một hồi, nàng lại nói: “Dù sao ta cũng đã tới đây, sau khi hắn biết được, tất nhiên sẽ sinh nghi. Nếu Thái Phó không nói gì, chẳng phải là gánh tiếng xấu oan sao? Chi bằng thẳng lưng đối diện thì hơn!”
Dường như, những lời này khiến Trần Cảnh vui vẻ, hắn mỉm cười lắc đầu, tự mình rót cho Vân Kiều tách trà. Lúc này mới mở miệng, nói ra hết tình tiết hắn đã điều tra được.
Đúng như những gì Vân Kiều đoán, thích khách kia chịu hình không nổi bên đã khai ra chủ mưu, tên chủ mưu này thật sự có quan hệ xâu xa với Bình Hầu.
Mà điều bất ngờ hơn là Ngu gia cũng liên quan trong chuyện này.
Ngày đó, thị vệ lái xe cho nàng là người đã từng nhận ân huệ của Ngu gia. Trước ngày ám sát, Ngu Kỳ và Triệu Đạc cùng đến một kỹ viện.
“Chuyện ám sát nhất định là có chuẩn bị, nhưng vì sao việc ngài xuất cung lại bị lộ ra ngoài?” Cho đến lúc này, Trần Cảnh vẫn rất cẩn thận dùng từ ngữ, hắn vẫn không nói rõ ai là hung thủ. Hắn chỉ nói mình tra ra được những tin tức đó, còn lại phán đoán thế nào là do nàng.
“Nếu liên quan đến người khác, có lẽ thần còn lén giam giữ rồi từ từ thẩm vấn. Nhưng người này lại là công tử của Bình Hầu và Nhị công tử của Ngu gia…” Trần Cảnh cau mày, lộ ra chút bất đắc dĩ, nói: “Cho dù là ta thì cũng phải hành sự cẩn thận!”
“Thần chỉ tra ra được bấy nhiêu, tin hay không tuỳ ngài nhận định!”
Vân Kiều im lặng nghe Trần Cảnh thuật lại, cũng chú ý hắn đang cố ý để lộ tin tức…
Bùi Thừa Tư cũng không tin tưởng Trần gia lắm.
Ít nhất, dưới tình huống hai nhà Ngu, Triệu liên hợp, Bùi Thừa Tư tuyệt đối sẽ không thiên vị Trần gia.
“Ta hiểu rồi,” Vân Kiều đan hai tay vào nhau, thong thả đứng dậy, rồi thấp giọng nói: “Đa tạ!”
Trần Cảnh cũng không nhiều lời, đứng dậy tiễn khách.
Vừa ra đến cửa, đột nhiên Vân Kiều xoay người lại, ngẩng đầu hỏi: “Thái Phó, vì sao lúc trước ngươi tìm hắn hồi cung?”
“Vì đại cục,” Trần Cảnh không kiêng dè, thản nhiên nói: “Đương nhiên là cũng vì Trần gia!”
Khi đó, vị trí trữ quân vẫn chưa định được, cho nên rất có khả năng vị tông thất kia sẽ kế nhiệm, mà tông thất kia lại có hiềm khích với Trần gia. Đương nhiên, Trần Cảnh sẽ không để hắn thuận lợi bước lên đế vị.
Vân Kiều sớm đã nghe qua, có lẽ câu hỏi vừa rồi chỉ là cảm xúc nhất thời.
Nếu lúc trước Trần Cảnh chưa từng tìm đến Bùi Thừa Tư, dựa vào tài học của hắn, đậu cao trung cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó, cho dù là ở Kinh Thành hay ra ngoại ô, nàng cũng theo cùng, sau đó tiếp tục buôn bán…
Dù như thế nào thì cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Chỉ tiếc là đó chỉ là suy nghĩ của nàng mà thôi.
Đúng như Vân Kiều dự đoán, Bùi Thừa Tư không động đến Triệu gia, thậm chí, hắn cũng không nói với nàng việc Ngu gia có thể liên quan đến chuyện này, chỉ nghiêm trị thích khách và “con dê” gánh tội thay.
Sau khi nghe nội thị báo lại, Vân Kiều im lặng một hồi, thản nhiên nói: “Cứ vậy đi!”
Kèm theo đó còn có danh sách của các phi tần sắp tới sẽ nhập cung. Có lẽ vì chột dạ, hoặc có lẽ vì cãi vả ngày ấy cho nên hắn không muốn nhiều lời, hắn cũng không bàn bạc với nàng, tự mình quyết định.
Vân Kiều cầm danh sách trong tay đi đến An Khánh cung gặp Trần Thái Hậu, thỉnh bà làm chủ, chọn cung thất cho các vị phi tần sắp nhập cung và một vài chuyện vặt vãnh.
Sắp tới, có bốn vị vào cung, dễ thấy nhất trong đó là Triệu Nhạn Lăng.
Đối với người này, Vân Kiều cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy buồn cười, quanh đi quẩn lại, Triệu cô nương vẫn vào cung.
Trước kia, ai có thể đoán được?
Còn ba vị kia, có hai vị là nữ nhi của trọng thần, Vân Kiều đã từng gặp qua ở cung yến, cho nên về dáng vẻ hay xuất thân nàng đều biết.
Nhưng còn một vị, dường như nàng chưa từng nghe nói đến, xuất thân cũng không phải cao, nhét vào trong đó xem như cho đủ quân số.
Vân Kiều không biết trong triều đang đánh thế cờ nào, cuối cùng tuyển vào bốn vị, nàng lười tra hỏi, chỉ lo gánh chức trách Hoàng Hậu trên vai, sắp xếp mọi việc ổn thoả.
Trần Thái Hậu thấy nàng không ầm ĩ, làm việc gọn gàng dứt khoát, lại thoáng thở dài: “Như vậy cũng tốt. Ngươi thân là Trung Cung, chỉ cần làm tốt chuyện nên làm, không kiêu ngạo, không xốc nổi, không giận dỗi, không đố kỵ. Một khi Trần gia còn ở đây, thì không ai có thể vượt lên ngươi được!”
Vân Kiều mỉm cười đáp lại, khi trở về, nàng lập tức cho người truyền Phó Dư vào cung. Sau đó, cho đuổi hết cung nhân hầu hạ trong điện ra ngoài, chỉ để lại một mình Thiên Thiên không hiểu chuyện gì.
“Để Phó Dư nhận muội là nghĩa muội, rồi sau đó tời cung đi!” Lời Vân Kiều nói vô cùng bình thản, không chút do dự.
Thiên Thiên mở to mắt, không thể tin được: “Vân tỷ!”
“Ta sẽ cho muội tiền bạc, nhà cửa, muội muốn làm tiểu thư khuê cát nhã nhặn cũng được, muốn theo Nguyên Anh làm ăn buôn bán cũng được, muội muốn thế nào thì làm thế ấy…” Hiển nhiên, Vân Kiều đã chuẩn bị thoả đáng: “Đừng ở lại trong cung nữa!”
“Đây không phải là nơi tốt lành gì!”
Lúc trước, trong hậu cung chỉ có một mình nàng, chẳng phát sinh chuyện gì, sắp tới sẽ có vài vị mỹ nhân đến, sau này, nói không chừng còn có…
Nàng không dám chắn bản thân mình có thể tự lo chu toàn hay không, chứ đừng nói đến Thiên Thiên.
Có vết xe đổ của Lật Cô ở đấy, Vân Kiều cực kỳ sợ Thiên Thiên sẽ xảy ra chuyện, nếu thật sự có một ngày như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Cho nên, tốt nhất là đưa nàng ra khỏi cung.
Không cần để lại người nào thân cận cả, mọi chuyện sau này, một mình nàng sẽ đương đầu.