My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
Chương 38: Chuyển đổi nền kinh tế gia đình
- Truyenconect
- My House is a Magic Power Spot~ Just by Living there I Become the Strongest in the World
- Chương 38: Chuyển đổi nền kinh tế gia đình
Ngoài vườn.
Trong khi tôi chỉnh sửa lại mấy con golem gỗ, Hesty lặng lẽ đi lại gần tôi.
“Dành cho em chút thời gian, nhé?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Em có chuyện muốn nói. Về Fort City. Mấy kẻ hôm trước, tới ấy.”
“À, là về chuyện đó ư.”
Tôi nhớ mang máng về hình ảnh quả đầu hói đầy ấn tượng và tên thành phố của chúng.
“Vì em quên nói với anh mất, nên bây giờ, em muốn nói anh biết.”
“Ồ, cảm ơn nhé Hesty-sensei.”
Thật ra, tôi hoàn toàn không biết gì về nơi đó cả, thế nên, thông tin này sẽ khá hữu dụng.
“N, ổn mà, thay cho tiền thuê nhà.”
Hesty nói vậy và lấy ra một cái bản đồ lớn từ trong túi áo trước ngực của mình.
“Cái này cũng giống với cái em cho anh xem lần trước nhỉ? Em có bao nhiêu tấm tất cả vậy?”
“Rất nhiều. Khi biến thành rồng, chúng thường bị rách, nên bản dự trữ có rất nhiều.”
Trong khi em ấy nói, Hesty chỉ vào một chỗ tận cuối phía nam Rừng ác quỷ trên bản đồ.
Chỗ đó được vẽ rất nhiều ngôi nhà được bao quanh bởi một bức tường tròn.
“Nơi này là, Fort City. Nó là một thành phố của đất nước này, và đươc xây ở trên đồng bằng. Xung quanh là khu rừng - cũng là nơi cư trú của goblin, orc, quỷ, người sói và lãnh thổ của Hắc Long vương. Và còn một số loại quái vật khác nữa.”
Oioi, không phải thế là hơi nhiều hay sao?
“Tại sao người ta lại xây thành phố ở một nơi như thế này?”
“Vì ở trung tâm thành phố có một Dungeon sản sinh ra ma lực. Họ phát triển vũ khí quân sự để nghiên cứu, kiếm tiền như một ngành nghề.”
“Đúng là một nghề bạo lực nhỉ?”
“Nhưng, nó rất hiệu quả. Và không bị lụi tàn. Những loài khác cũng tập trung lại vì biết rằng có thể thu thập ma thuật ở đó.”
Hiểu rồi. Nói cách khác, lý do là vì Dungeon đó là một tụ điểm ma thuật.
“Nhưng nó không thể so được với sức mạnh và độ đặc của ma thuật ở nơi này đâu. Tuy nhiên, không thể thay đổi được việc ở đó rất hữu dụng, thế nên một thành phố đã được xây dựng.
Có rất nhiều chủng tộc sống xung quanh nhưng mà vũ khí và con người cũng nhiều không kém. Vì thế, nói thế nào nhỉ, những kẻ ưa bạo lực và thích lao động chân tay hướng đến nơi đó, tạo thành thành phố.”
À, ra là vậy. Tôi không phù hợp với thành phố đó chút nào cả.
Nó là một nơi rất nguy hiểm và tôi cũng không phải người thích lao động chân tay.
“N, vì anh có tụ điểm ma thuật này rồi mà, cần gì nơi đó. Nhưng nếu anh tới đó, em nghĩ rằng anh sẽ có thể kiếm được rất nhiều đấy.”
“Vậy sao? Nhưng dù anh có thêm một đống tiền nữa thì, thật sự anh cũng chẳng biết làm gì với nó cả.”
Sau cùng thì, cô công chúa phù thủy đó cứ chuyển tiền cho tôi mỗi khi có công việc.
Ngay hôm trước cũng vậy, cô ấy mang theo cả tiền và lòng biết ơn. Lúc tôi cho cô ấy một quả táo, hình như cô ta bảo sẽ mang tiền đến lần nữa.
Và cũng vì điều này, nhà tôi bây giờ đang chất đầy những túi bạc.
“À đúng rồi, cả tầng hai của ngôi nhà bắt đầu bị tràn ngập bởi những túi bạc đó rồi.”
“Oh. Vậy sao.”
Tôi không biết tiền được làm ra ở chỗ nào, nhưng chất một đống tiền trong nhà tôi thế này thì thực sự rất tệ.
Vì thế, tôi từng cố gắng đưa cho tộc người sói sử dụng, nhưng,
『N-Như thế này là đã quá nhiều với chúng tôi rồi! Chúng tôi không thể nhận thêm được nữa!』
Họ nói như vậy và từ chối số tiền.
Tôi có thể buộc họ phải nhận, nhưng lúc đó trông như họ sắp khóc vậy, nên tôi đã không làm thế.
“Bởi vì họ đưa cho anh rất nhiều nguyên liệu và công cụ nên anh không nghĩ chừng đó là quá nhiều đâu.”
Tộc người sói, dù tốt hay xấu thì họ cũng rất vâng lời.
Vì thế, dù tôi có cho họ tiền bạc thì hầu như họ sẽ không lấy.
“Bình thường thì mua vũ khí, áo giáp, ma cụ…… nhưng anh, đâu sử dụng những thứ đó nhỉ?”
“Anh có mua. Nhưng chẳng có cơ hội nào để sử dụng nó.”
Bọn golem gỗ tiện hơn vũ khí hay ma cụ nhiều nên tôi chẳng cần đến chúng.
Về phần áo giáp thì, tôi đã có bộ Giáp gỗ rồi nên không có vấn đề gì cả.
Sử dụng ma thuật giờ đã quá dễ dàng nên mọi chuyện giờ rất thuận tiện.
“Khoan, nói một chuyện như thế. Chắc chỉ có mỗi mình anh nhỉ?”
“Mà dù sao thì, mọi thứ là anh làm chỉ là thu thập và cất giữ nó thôi. Hesty này, em có cần tiền không vậy?”
“Nếu như trong cuộc sống hàng ngày thì, em không cần. Nhưng, em sẽ có thể cần một chút, để mua nguyên liệu cho trượng và đũa thần.”
À, vậy sao.
Đúng là để làm ra cây trượng cũng phải tốn tiền nhỉ.
“Vậy thì, khi nào cần, cứ nói cho anh biết. Anh sẽ đưa cho em.”
Tôi nói một cách nhẹ nhàng, và Hesty nhìn tôi với một vẻ bất ngờ.
“Có ổn không? Những nguyên liệu tốt, cho những cây trượng, ngốn rất nhiều tiền đó. Xương của em, cũng là nguyên liệu tốt, nhưng những nguyên liệu hợp với nó thì giá rất chát.”
“Anh đã nói là đằng nào cũng chẳng xài vào cái gì rồi mà.”
Vì thế, đưa cho người cần dùng là tốt cho kinh tế.
“Được rồi. Vậy thì, em sẽ nhận nó, và mua một số đồ…. Cảm ơn anh.”
Hesty nói vậy trong khi gãi má của mình.
“Như lời cảm ơn, em sẽ tạo ra cho anh, một cây trượng tốt.”
“Được rồi, cây trượng tuyệt vời nhất, nhờ em đấy.”
Cứ như thế, tôi đã tìm được một chỗ đề đầu tư mới cho đống tiên.