Mệnh Phượng Hoàng
Chương 64
Ta cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Hoàng huynh đã muốn bản cung đến phụ tá Hoàng thượng, bản cung đương nhiên sẽ cố hết sức.” Hiển Vương thúc ngựa đi lên, nói với ta: “Bản vương rất tò mò, Tuyên hoàng bệ hạ và Hoàng thượng rốt cuộc đã có trao đổi gì?”
Trong lòng hơi căng thẳng song ta thản nhiên trả lời: “Điều này thì vương gia không cần biết.”
Quả nhiên thấy sắc mặt y lóe lên tia không vui, y vừa định nói liền nghe thấy tiếng khua chiêng gióng trống vang dội từ phía Bắc Tề, kèn lệnh cũng lập tức cất lên. Siết chặt hai tay, ta nhìn theo hướng tiếng trống.
Thế nhưng, đại quân không có vẻ gì là sắp lao ra tiến công, ta cảm thấy ngạc nhiên, một lát sau, tiếng trống từ từ lắng xuống. Ta và Hiển Vương nhìn nhau, trong mắt y cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Khoảng một khắc sau, đại quân Bắc Tề rút lui. Tướng sĩ bên ta vô cùng sửng sốt, vừa nãy còn trong tư thế toàn quân chờ lệnh, bỗng chốc đã lùi xa nghìn trượng.
Lòng ta trĩu nặng, xem ra Tô Mộ Hàn cũng tính toán chính xác là sĩ khí của đại quân thiên triều đang dâng cao nên muốn dùng cách này để làm giảm nhuệ khí của đại quân thiên triều. Nếu ta tính toán không nhầm, đừng nói Bắc Tề hôm nay không đánh, e là ngày mai cũng sẽ không đá
Đứng bật dậy, ta hét lớn: “Hạ lệnh xuống, đánh trống, tiến công.”
Hiển Vương kinh ngạc, lập tức nói: “Xem ra công chúa vẫn là kẻ ngoại đạo, đến đạo lý giặc cùng chớ đuổi cũng không hiểu.” Lời của y rõ ràng đầy vẻ mỉa mai.
Ta nhìn y, trầm giọng nói: “Vương gia cho rằng bọn chúng là bại quân ư?” Còn chưa đánh trận, chính bọn chúng rút lui trước thì sao có thể coi là giặc cùng đường?
Sĩ khí của quân ta không phải hôm nào cũng tốt như vậy, nếu tâm tư của Tô Mộ Hàn đúng như ta phán đoán, y sẽ nhận định đại quân thiên triều sẽ không truy kích. Dựa vào những trận đánh trước, các tướng quân của thiên triều ắt hẳn đều cho rằng hành động này của Bắc Tề chính là lặp lại trò mai phục. Nhưng ta có thể khẳng định, phía trước không có quân mai phục!
Tô Mộ Hàn muốn đánh tan sĩ khí của quân đội thiên triều.
Nâng cao soái ấn, ta hét lớn: “Không nghe thấy mệnh lệnh của bản cung sao? Tấn công!”
Mặt Hiển Vương biến sắc, song tiếng trống đã vang lên từng hồi.
“Nghe lệnh bản cung, tiến công toàn diện!”
Ta vừa dứt lời, một tướng quân tiên phong xông ra, tiếp đó, hàng nghìn, hàng vạn người ùn ùn xông lên. Cả vùng đất trống ở Trường Hồ chìm trong tiếng “rầm rập”.
Các tướng sĩ hét vang “xông lên” vừa lao thẳng ra chiến trường.
Hiển Vương kinh hãi nhìn ta, nghiến răng nói: “Nếu trận chiến này bại trong tay công chúa, bản vương quyết không tha!” Nói xong, không nhìn ta, y kéo dây cương, thét to một tiếng, phi ngựa lên.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, ta hít thật sâu.
Đa số mọi người sẽ có suy nghĩ giống Hiển Vương, lúc này không nên tấn công. Đại quân của Bắc Tề rút lui, vậy thì chỉ cần trơ mắt nhìn bọn chúng rút lui, nhưng giờ đây ta lại hạ lệnh tấn công, y kinh ngạc, ta cũng vậy.
Do khoảng cách quá xa, ta chỉ có thể trông thấy đại quân của Bắc Tề chuyển hướng, bị ép phải nghênh chiến. Quân ta đột ngột tiến công khiến bọn chúng trở tay không kịp.
“Công chúa!” Lý Văn Vũ đi tới bên cạnh xe ngựa của ta.
Ta không quay đầu nhìn y, ánh mắt vẫn tập trung vào chiến trường phía trước, nhỏ giọng nói: “Lý đại nhân, trận này thắng rồi!”
Người bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Vì sao công chúa khẳng định như vậy?” Mặc dù y hỏi thế nhưng ngữ khí rất vui mừng. Y tin lời ta nói.
Ta không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.
Lần này, Bắc Tề chuẩn bị để rút lui nên không chuẩn bị nghênh chiến. Tô Mộ Hàn không ngờ kẻ xuất trận không phải Hạ Hầu Tử Khâm mà là ta. Chỉ trong một canh giờ, tiền phương truyền đến tin thắng lợi. Đại quân của Bắc Tề thua không còn mảnh giáp.
Các tướng sĩ định thừa thắng xông lên nhưng ta hạ lệnh ngừng tấn công. Tiến sâu hơn nữa, ta không thể tính toán chắc chắn được, ta không thể mạo hiểm như vậy.
Hạ lệnh dời quân.
Đại quân Bắc Tề không tiến công sang, vậy thì quân ta sẽ áp sát. Hạ Hầu Tử Khâm từng nói, thứ hắn muốn không chỉ là Bắc Tề lui binh.
Bây giờ ta mới biết, khi ra trận, tất thảy mọi việc đều không do bản thân làm chủ. Ta ngồi ở vị trí này, cũng có thể không chút do dự vượt qua biên giới hai nước, tiến vào lãnh thổ của Bắc Tề.
Từ sau lần đại quân Bắc Tề đại bại, phía Bắc Tề đã hai ngày không truyền ra tin tức gì. Bon họ dường như thật sự án binh bất động.
Quân doanh thiên triều.
Ta nhìn chăm chú vào tấm bản đồ của Trường Hồ, Hiển Vương vừa chỉ mấy nơi vừa nói: “Đại doanh của quân ta hiện đang đóng ở đây, Bắc Tề lùi về phía sau sẽ là rừng cây rậm rạp, nơi này lại có vách núi cheo leo, chỉ được nối liền với nhau bằng một cây cầu treo.”
Ta ngắt lời y: “Vương gia sai rồi, bây giờ không chỉ có một cây cầu treo.” Nếu không, bao nhiêu binh sĩ như vậy, chỉ có một cây cầu treo thì làm sao có thể qua lại nhanh chóng? Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy nhưng cũng dám chắc điều ta suy đoán là chính xác.
Các tướng quân đều lộ vẻ ngạc nhiên song có một ngừoi lên tiếng: “Công chúa nói không sai, trinh thám được sai đi sáng nay đã báo cáo, trong khu rừng phía trước có hơn hai mươi cây cầu. Xem ra người Bắc Tề đã chuẩn bị từ khá lâu rồi.”
Ta quay đầu, thấy Cố Khanh Hằng từ ngoài tiến vào.
Ánh mắt Hiển Vương lộ vẻ kính phục.
“Nhưng đại quân Bắc Tề đã hai ngày không có động tĩnh.” Một người nói.
Ta nhỏ giọng nhận định: “Không tấn công, như vậy chỉ có thể là bọn họ đã nghĩ ra cách khác.” Cách gì thì ta chưa đoán được.
Tất cả trầm mặc trong chốc lát, bỗng một vị tướng quân nói: “Lần này đại quân Bắc Tề rút lui, địa điểm đóng quân phía sau không còn nhiều, chỉ có thể là ba nơi: nơi này, nơi này và nơi này.” Y chỉ từng chỗ.
Ta nhíu mày, lại thấy Hiển Vương lên tiếng: “Không hay rồi! Bọn chúng lui về vùng núi, địa thế cao, không phải có thể độc chiếm đầu nguồn của sông ngòi à?” Trên bản đồ thể hiện rất rõ ràng.
Sông Lật Thủy chảy xuôi dòng từ đỉnh núi kia, xuyên qua vùng đất trống Trường Hồ.
Một tướng quân khác kêu lên thất thanh: “Ý của vương gia là bọn họ sẽ hạ độc nguồn nước.” Y nói xong, các tướng quân đều kinh hãi, Ta hít một hơi, nhìn bề ngoài thì có vẻ sẽ như vậy.
“Có cần trữ nước không?” Hiển Vương đề nghị.
Ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu. “Trữ nước có thể xem như biện pháp đề phòng, bản cung cho rằng có thể dùng cách này. Ngoài ra, hãy dặn dò một nhóm binh sĩ khác, chặt một ít cây cỏ ở trên núi phía sau, quấn thành người rơm. Phải mau thực hiện việc này!”
Trần Tướng quân không hiểu. “Làm vậy thì có ích gì?”
Ta im lặng, ta chỉ có thể đoán được sơ lược kế sách của Tô Mộ Hàn, rốt cuộc y có làm như vậy không, ta còn phải xem y có hạ độc nguồn nước hay không thì mới biết được.
Thấy ta không nói gì, Hiển Vương lên tiếng: “Hạ lệnh xuống dưới, làm theo lời dặn của công chúa.”
Hiển Vương đã nói như vậy, không còn ai dám nói nữa.
Ta lại nói: “Phải hết sức cẩn trọng, bắt đầu từ ngày mai, không được lấy nước từ sông Lật Thủy. Truyền lệnh xuống dưới, cho binh sĩ đào giếng. Hơn nữa, phái người để ý kĩ càng tới nguồn nước, một khi phát hiện có độc, nhất thiết phải cấp báo!”
Nếu Tô Mộ Hàn định dùng kế sách này, vậy thì thời gian hạ độc chắc trong khoảng giờ Ngọ của một ngày nào đó, bởi vì thời điểm này đã qua bữa trưa, bọn chúng muốn hạ độc cũng chỉ có thể nhằm vào bữa tối. Đại quân Bắc Tề có cả một buổi chiều để chuẩn bị. Đợi binh sĩ thiên triều trúng độc, bọn chúng sẽ tấn công vào ban đêm.
Ngơ ngẩn nhìn bản đồ Trường Hồ, ta nghĩ nếu Tô Mộ Hàn không dùng kế này, y sẽ làm thế nào?
Nghiến răng, ta quả thật không nghĩ ra được.
Thế nhưng, y đã hạ lệnh lui quân, vậy thì đại quân Bắc Tề chỉ có thể đóng quân ở ba địa điểm như vị tướng quân kia vừa nói. Chỉ có địa điểm đó gần với đầu nguồn sông Lật Thủy, hai điểm còn lại có vị trí địa lý không thuận lợi, chắc Tô Mộ Hàn sẽ không có hứng thú.
Lúc ra khỏi doanh trướng, ta chợt nhớ tới Hàn Vương. Nếu là Hàn Vương, y sẽ làm thế nào?
Hai tay siết chặt, giả sử chỉ có Tô Mộ Hàn, ta nghĩ, phần thắng của ta có thể lớn hơn một chút. Nhưng còn Hàn Vương, ta không hiểu y, nếu y có cách hay hơn, vậy thì trận chiến này của ta e là sẽ khó khăn.
“Công chúa đã về?” Bên ngoài doanh trướng của Hạ Hầu Tử Khâm, Lý Văn Vũ hỏi
Ta gật đầu, lúc bước vào, thấy Lý công công đi ra, nhìn thấy ta, nét mặt mệt mỏi của y lộ vẻ vui mừng, y nói: “Công chúa, đúng lúc Hoàng thượng tỉnh dậy, vừa hỏi người đấy.” Y cũng giống người khác, không gọi ta là “nương nương” nữa mà gọi là “công chúa”.
Nghe y nói như vậy, ta thầm vui, vội rảo bước đi vào.
Bồ câu đưa thư đã được sáu ngày, không ngoài dự liệu, chỉ còn ba, bốn ngày nữa Diêu Thục phi sẽ đến. Nghĩ vậy, ta như trông thấy nguồn sức sống vô tận, đến đám mây mù âm u mấy ngày gần đây cũng lập tức tan biến.
Ngồi đầu giường, nắm lấy tay hắn, ta khẽ hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Hắn gắng gượng mỉm cười, hỏi lại ta: “Chiến sự thế nào?”
Ta nói với hắn một lượt tình hình quân sự của tiền tuyến.
Hắn lại nhắm mắt, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Địa hình của tiền tuyến hạn chế hành động của đại quân Bắc Tề, mặc dù có hơn hai mươi cây cầu treo nhưng cả đại quân đi qua cũng cần phải có thời gian, nên trẫm cho rằng những điều nàng nghĩ đều đúng.”
Giọng nói của hắn nhỏ dần, mãi sau mới nói tiếp: “Nếu vậy thì chỉ còn một trận đánh cuối cùng.”
Ta im lặng, đúng thế, chỉ còn một trận cuối cùng. Tô Mộ Hàn muốn được ăn cả, ngã về không, vậy thì ngày đó, đại quân Bắc Tề sẽ huy động toàn bộ lực lượng tham chiến. Quân ta có thể chống lại được hay không, chỉ dựa vào một chữ “nhanh”.
Ta nhất định phải tính toán chính xác thời gian của Tô Mộ Hàn, nhất định sẽ không được sai lệch một ly.
“A Tử!” Hắn gọi ta.
Ta nhỏ giọng “vâng” một tiếng, lại nghe hắn nói: “Đỡ trẫm dậy!”
Thoáng ngạc nhiên, thấy hắn mở mắt nhìn ta, định tự mình nhổm người dậy. Ta vội đưa tay đỡ hắn, hắn rất gầy, hằng ngày ăn nhưng vẫn phải kiên cường chống đỡ. Song nếu không có dũng khí của hắn, sao ta có thể cầm cự đến giờ?
Cơ thể hắn yếu ớt, mềm oặt, ta ôm lấy hắn, hắn nắm chặt tay ta, chậm rãi nói: “Nhớ là nàng đã đồng ý với trẫm, phải sống!”
Ta gật đầu, cười nói: “Đương nhiên thiếp nhớ rồi, bởi vì Hoàng thượng cũng đã đồng ý với thiếp.”
Nét mặt hắn có chút u ám, hắn cười tự giễu. “Trẫm chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Trẫm chẳng bao giờ nói mấy lời xui xẻo, nhưng A Tử à, lần này e là trẫm phải nuốt lời rồi, trẫm…”
“Hoàng thượng!” Run rẩy bịt miệng hắn, ta ra sức lắc đầu. “Không cho chàng nói linh tinh, chàng sẽ khỏe, sẽ khỏe lại.”
Nước mắt tí tách rơi, ta sợ nhất là những lời này của hắn. Trong ký ức của ta, hắn xưa nay chưa từng nản lòng, cho nên ta sợ nghe hắn nói như vậy.
Hắn nặng nề ho một tiếng, chất lỏng đặc sệt, nóng ran chảy qua kẽ ngón tay ta. Rút khăn tay lau miệng cho hắn, ta đau lòng quàng tay ôm lấy hắn. Nghe hắn nói: “Lần này, bất luận thành bại, nàng không cần trở lại.”
“Không…”
“A Tử…”
Ôm chặt hắn, ta nghẹn ngào: “Nếu không có Hoàng thượng, bảo thiếp sống một mình sao nổi?”
“Là trẫm đã phụ nàng.” Hắn than thở.
Ta lắc đầu. “Hoàng thượng không hề phụ thiếp. Chàng đã quên rồi sao, chàng nói chàng ghen tỵ ba năm giữa thiếp và y, nhưng chàng lại có nhiều lần ba năm như thế. Thiếp vẫn đang đợi.”
Cuối cùng, hắn khẽ bật cười.
“Trẫm mệt quá!” Hắn lẩm bẩm.
Ta gật đầu, nói nhỏ: “Vậy Hoàng thượng ngủ một lát đi, thiếp ở đây với chàng.”
Hắn lại nói: “Trẫm muốn dựa vào lòng nàng.”
Ta gật đầu lần nữa. “Được!”
Ôm lấy cơ thể hắn, ta vô cùng mãn nguyện. Nếu có thể, ta hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, bởi ta không biết ngày mai ta và hắn sẽ như thế nào.
Diêu Thục phi đến, ta ra trận. Chúng ta sẽ như thế nào?
Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho thiếp, lần này hãy để thiếp ích kỷ một lần. Cho dù thế nào, thiếp làm vậy cũng chỉ vì mong chàng được sống.
Cuối cùng, hắn nhắm mắt, yên lặng ngủ trong lòng ta.
Không biết đã qua bao lâu, ta tưởng hắn đã ngủ, song hắn đột nhiên mở mắt “Trong cung có thứ gì đáng để nàng lưu luyến à?”
Ta sững người, có không? Những người ta tin tưởng đều không còn, ta lưu luyến cái gì chứ?
Ta khẽ khàng trả lời: “Chỉ có duy nhất Hoàng thượng.”
Hắn cười. “Bây giờ trẫm không ở trong cung.”
Nắm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình, ta nói: “Mà ở trong trái tim của thiếp.”
Tay khẽ run, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong rất đẹp, hắn nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên trông thấy nàng ở trên hành lang, nàng làm hỏng đồ trong cung, còn cãi leo lẻo. Trẫm là hoàng đế, bóp chết một cung tỳ đơn giản như giẫm chết một con kiến.”
Ta bất giác bật cười. “Thế nhưng Hoàng thượng không ngờ thiếp dám dùng mưu mẹo trước mặt chàng.”
Hắn khẽ “hừ” một tiếng. “Trẫm đã tức giận. Trẫm không tin, trẫm đường đường là hoàng thượng mà lại không trị được nàng.”
Cho nên mới có chuyện hắn phô trương thanh thế, ôm ta trở về Huyền Nhiên các. Hắn muốn hại ta chết nhưng ta lại thoát chết ngay trước mắt hắn, vì vậy hết lần này đến lần khác hắn cố tình làm khó ta.
“Thiếp là cỏ dại của Tang phủ.” Ngoài tình yêu, không gì có thể giết chết ta.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô của nam tử trước mặt, đôi mắt hắn đã khép lại, chỉ có hàng lông mi dài mướt khẽ lay. Không kìm lòng được, ta giơ tay, nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn, sống mũi hắn…
Khuôn mặt này dường như nhìn mãi không đủ.
Hắn khẽ bật cười. “Hễ trông thấy nàng là trẫm lại rất dễ tức giận.”
Ta phì cười, đúng thế, ta thường khiến hắn tức giận. Ở hậu cung, hắn đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ trừ ta. Trước mặt ta, hắn cũng rất hiếu thắng.
“Khi ấy, thiếp rất cực khổ, phải đề phòng các phi tần trong cung, lại còn phải đề phòng cả âm mưu của Hoàng thượng.”
Hắn cười khẽ, lại nói: “Các nàng lừa gạt lẫn nhau, giỏi mưu kế, trẫm há không biết? Trẫm chỉ muốn xem xem, ai có thể sống sót, đứng bên cạnh trẫm.” Hắn mở mắt nhìn ta đăm đăm, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện rõ nét cười có chút ma quái. “Trẫm thích nữ tử thông minh, trí dũng song toàn, như vậy mới đủ tư cách đứng cạnh trẫm. Vì trẫm không có đủ thời gian để bảo vệ nàng ấy, nên nàng ấy nhất định phải kiên cường, phải có năng lực tự bảo vệ bản thân.”
Lời của hắn khiến ta kinh ngạc, bên tai ta dường như lại văng vẳng những câu nói trong lần đầu ta và hắn tới Thượng Lâm uyển. Lẽ nào không phải là ảo giác? Hắn đã thật sự nói với ta những lời này ư?
Trìu mến nhìn hắn, bây giờ hắn không cần dùng những lời này để gạt ta nữa.
Nếu hắn thật sự chỉ muốn ngồi xem thì cũng không cần vất vả như vậy. Thế nhưng ngay từ đầu hắn đã nghĩ như thế, vừa rèn luyện ta vừa không đành lòng nên mới đưa tay giúp đỡ ta mọi lúc, mọi nơi.
Cúi người, ghé sát tai hắn, ta khẽ nói: “Vậy, Hoàng thường cảm thấy thiếp bây giờ có tư cách ấy không?
Hắn cười, nói: “Trái lại, trẫm mới không xứng với nàng.”
Sửng sốt, ta buột miệng nói: “Hoàng thượng nói linh tinh gì thế?”
Hắn hơi cau mày, thở dài một cái rồi nói: “Thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, nếu nàng bại trận, trẫm tin rằng y sẽ không giết nàng. Thế nhưng trẫm rất ích kỷ, không muốn nàng… nàng và y ở bên nhau.” Lời của hắn đượm vẻ hối hận.
Ta biết, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ta không tới Đại Tuyên theo ý hắn.
Kiên định lắc đầu, ta nói: “Cả đời A Tử chỉ là người của Hoàng thượng. Trước đây, bây giờ hay sau này, A Tử vĩnh viễn là người của Hoàng thượng.”
Hắn ngây người nhìn, giơ tay vuốt má ta, gượng cười: “Nàng thật giống trẫm, giống y chang.”
Ta cũng cười, không giống nhau thì sao có thể yêu nhau chứ?
Ở bên hắn, hắn lúc ngủ được lúc không, mỗi giấc ngủ đều không dài. Khi mở mắt, nhìn thấy ta bên cạnh, dường như hắn thở phào nhẹ nhõm, khiến ta nhìn mà đau lòng.
Nắm tay ta, hắn khẽ nói: “Trẫm sợ mỗi khi ngủ thiếp đi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Trẫm còn sợ khi tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy nàng.”
Ta dỗ dành hắn: “Không đâu, Hoàng thượng tỉnh dậy sẽ luôn thấy thiếp ở đây.”
Nghe vậy, hắn mới yên tâm ngủ tiếp.
Ta biết, thực ra thể lực của hắn rất yếu, chỉ có thể dựa vào nghị lực để chống chọi.
Hắn quá yếu, số lần bón thuốc giải cho hắn cũng giảm đi, tình trạng sức khỏe của hắn bây giờ gần như sắp không chịu đựng nổi cơn giày vò ấy.
Buổi trưa hôm sau, Lý công công hoảng hốt chạy vào, nói thầm vào tai ta. Ta cảm thấy trong lòng chấn động, ta không đoán sai, Tô Mộ Hàn đã hành động rồi!
Ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Tử Khâm đang nằm trên giường, ta nghiến chặt răng. Hắn chưa tỉnh, ta còn nhớ hắn đã nói chỉ sợ tỉnh dậy sẽ không nhìn thấy ta, thế nhưng bây giờ ta không thể ở lại. Đứng lên, ta nói với Lý công công: “Nhất định phải chăm sóc Hoàng thượng thật chu đáo!”
Y quỳ xuống. “Công chúa, không, nương nương, xin hãy yên tâm!”
Không dám nhìn, ta bước nhanh ra ngoài. Các vị tướng quân đã tập trung đầy đủ trong trướng.
Vừa bước vào, ta liền hạ giọng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Hiển Vương đáp: “Mới đây thôi, binh sĩ đi tuần phát hiện sông Lật Thủy đã có độc.”
Ta bước lên, quan sát quân doanh của đại quân Bắc Tề, nơi đó cách nơi này ít nhất năm dặm, hạ độc vào nguồn nước cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Bây giờ vừa qua giờ Ngọ, chắc cũng đã đến lúc.
Trầm tư suy nghĩ một lát, ta lên tiếng: “Truyền mệnh lệnh của bản cung, toàn quân di chuyển!”
Mọi người đều kinh ngạc, Hiển Vương trầm giọng hỏi: “Bắc Tề đã có hành động, lúc này chúng ta di chuyển đi đâu?”
Ta cười gằn một tiếng. “Đương nhiên là nghênh chiến!”
Tất cả đều không hiểu, ta chỉ vào bản đồ của Trường Hồ. “Bắc Tề đã sử dụng chiêu này, vậy thì bọn chúng nhất định cho rằng đại quân thiên triều sẽ bị trúng độc vào bữa tối. Lúc đó, bọn chúng sẽ tấn công thẳng vào nơi đóng quân của chúng ta. Toàn quân ta di chuyển, để lại toàn bộ hình nhân bằng rơm trong doanh trại cho chúng vồ hụt. Chúng ta vượt qua cầu treo, tập kích bất ngờ vào doanh trại chính của bọn chúng.”
Hiển Vương hỏi: “Nếu chúng ta đánh úp không thành công, còn bị đại quân Bắc Tề quay lại bao vây, chẳng phải sẽ gặp khó khăn ở cả hai phía ư?”
Ta lắc đầu, chỉ ngón tay vào hai bên bờ sông Lật Thủy, nói: “Vương gia đừng quên, hai bên vùng đất trống Trường Hồ đều là núi, đại quân của chúng ta chia làm hai hướng,ướng ẩn núp, một hướng đánh thẳng vào sâu trong núi, vượt qua bãi đất trống này, tới thẳng cầu treo. Bản cung đã cho người thám thính, nơi này có một con đường, một người có thể cưỡi ngựa qua. Bản cung định chuẩn bị hai nghìn kỵ binh, tấn công thẳng vào doanh trại chính của bọn chúng. Sau đó, chúng ta để phần lớn binh sĩ ở bên này cầu treo, đánh úp doanh trại chính của Bắc Tề chỉ cần một vạn tinh binh. Như vậy, đợi đại quân Bắc Tề đến được quân doanh của chúng ta, phát hiện chỉ có hình nhân trong doanh trại, phản ứng đầu tiên của bọn chúng chắc chắn là biết mình bị lừa. Lúc ấy, binh sĩ mai phục do Trần Tướng quân thống lĩnh sẽ xuất kích. Nếu không ngoài dự liệu, đại quân Bắc Tề sẽ rút lui theo phản xạ, mà phía sau bọn chúng còn có đội quân của chúng ta, như vậy, bị lọt vào thế gọng kìm không phải là chúng ta mà chính là bọn chúng.”
Trần Tướng quân lớn tiếng kêu hay.
Nhưng Cố Khanh Hằng nhíu mày, nói: “Vùng núi này đi lại khó khăn, muốn đi trước bọn họ, đợi đại quân của Bắc Tề đi qua cầu treo, chúng ta mới bày binh bố trận e là sẽ khó khăn về mặt thời gian.”
Đương nhiên là ta biết điều này, vậy nên ta mới nói, có thể thắng được hay không chỉ dựa vào một chữ “nhanh”.
Ta nghiến răng, nói: “Vứt bỏ hết những vật nặng trên người, dốc toàn lực tấn công với tốc độ nhanh nhất. Các ngươi phải biết…” Ta đưa mắt quét một lượt các vị tướng quân trước mặt, trầm giọng nói: “Trận chiến này, nếu không vượt lên trước bọn chúng thì kết cục của chúng ta chỉ có một, đó chính là “thua”!” Ngược lại, nếu nhanh hơn bọn chúng, chúng ta chắc chắn sẽ thắng lợi.
Tất cả các vị tướng quân đều biến sắc mặt, một người ôm quyền nói: “Kế hoạch tác chiến, xin công chúa hãy dặn dò kĩ lưỡng.”
Hít sâu, ta nói: “Binh sĩ đóng giữ ở đây giao cho Trần Tướng quân.”
“Vâng!” Trần Tướng quân vội gật đầu.
Hiển Vương nói: “Bản vương đương nhiên sẽ theo công chúa tập kích vào doanh trại chính của Bắc Tề.”
Trong lòng thoáng run lên, ở doanh trại chính của Bắc Tề có tiên sinh của ta. Khoảnh khắc này, ta cũng có tâm tư vị kỷ. Ta nghiến răng, nói: “Không, nhiệm vụ của vương gia là ngăn chặn đại quân của Bắc Tề, vương gia ở lại phía bên này của cầu treo. Còn chuyện tập kích thì giao cho Mã Tướng quân và Từ Tướng quân.”
Hai vị tướng quân vội ôm quyền, đồng thanh đáp: “Vâng!”
Ta nhìn Hiển Vương, nói: “Còn một chuyện, đợi quân ta ra khỏi doanh trại chính của Bắc Tề, xin vương gia hãy chuẩn bị sẵn binh sĩ, chặt đứt xích của cầu treo.”
Ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, y buột miệng hỏi: “Nếu không kịp?”
Ta sững người, trầm giọng nói: “Cũng chặt!”
“Công chúa!” Cố Khanh Hằng đứng cạnh sợ hãi kêu lên thành tiếng, ta không dám quay lại nhìn huynh ấy, chỉ nói: “Đây là mệnh lệnh, ai trái lệnh, trảm!”
Cố Khanh Hằng vẫn còn muốn nói, song bị ta ngắt lời: “Được rồi, nhanh chóng chuẩn bị!”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp.
Ta nói với Cố Khanh Hằng: “Cố Phó tướng, xin đi theo bản cung, bản cung có lời muốn nói.”
Huynh ấy im lặng theo ta ra ngoài, ta biết huynh ấy cũng có lời muốn nói với ta.
Không đợi huynh ấy mở lời, ta liền nói: “Muội giao Hoàng thượng cho huynh.”
Huynh ấy chau mày. “Không, ta sẽ theo muội vào doanh trại quân địch.”
Biết trước là huynh ấy sẽ nói như vậy, ta nhìn huynh ấy rồi nói: “Huynh đã nói, huynh làm nhiều việc đến vậy chính vì muốn người sống. Bây giờ người cần huynh. Huynh đừng nói với muội còn có Lý Văn Vũ, y chỉ là ngự tiền thị vệ, nhiều lúc tiếng nói của y không đủ trọng lượng, cho nên việc này nhất định phải do huynh đứng ra gánh vác. Chuyện Hoàng thượng trúng độc, không thể để người khác biết. Hơn nữa, huynh nhất định phải luôn để ý, mấy ngày nữa Diêu Thục phi sẽ đến.”
Huynh ấy bỗng mở to mắt, vẻ ngạc nhiên. “Nàng ta tới là
Ta cười. “Dĩ nhiên là để cứu mạng Hoàng thượng. Trước khi nàng ta tới, huynh hãy giúp muội bảo vệ Hoàng thượng, được không?”
“Tam Nhi, ta rất lo cho muội. Sao ta có thể yên tâm để muội một mình chứ?” Khanh Hằng nhíu mày, nói.
Ta lắc đầu. “Muội đâu chỉ có một mình? Muội có rất nhiều người bên cạnh. Nhưng chỉ khi nào bên cạnh Hoàng thượng có huynh, muội mới yên lòng.”
“Tam Nhi…” Giọng huynh ấy trở nên nặng nề.
Đột nhiên ta khẽ cười. “Huynh sao thế? Đừng nói giống như sinh ly tử biệt vậy, Khanh Hằng.” Nhìn vào mắt huynh ấy, ta nói tiếp: “Hoàng thượng còn sống, muội mới có thể sống được.”
Ánh mắt huynh ấy thoáng hiện lên vẻ kinh hãi, mãi sau huynh ấy mới lên tiếng. “Ta biết rồi. Muội yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc muội giao. Hoàng thượng sẽ đợi muội trở về. Ta cũng đợi muội.”
Gật đầu thật mạnh, ta đẩy huynh ấy rồi nghiến răng, nói: “Mau đi đi! Lúc này Hoàng thượng còn đang ngủ, huynh hãy đưa người đi!”
Vành mắt đỏ hoe, Khanh Hằng nói: “Ta hận nhất lúc muội gặp nguy hiểm lại không ở bên cạnh muội, thế nhưng lần này ta không thể không ở lại. Tam Nhi, muội hãy đồng ý với ta, nhất định phải trở về.”
“Muội đồng ý!”
Ta cũng muốn trở về chứ! Có điều tình thế tối nay như thế nào ta còn chưa biết. Cho dù ra sao, Hạ Hầu Tử Khâm nhất định phải an toàn, sống sót.
Cố Khanh Hằng lưu luyến nhìn ta lần nữa, cuối cùng quay người rời đi.
Cả quân doanh làm theo mệnh lệnh một cách có trật tự. Hình nhân bằng rơm được mang ra, bày xung quanh. Đuốc được thắp từ sớm, bởi vì có lẽ đại quân Bắc Tề sẽ đến vào buổi tối. Nếu không có đuốc, bọn họ sẽ không lại gần. Cho dù các tướng sĩ trúng độc thì quân doanh cũng không thể thiếu người đi đốt đuốc.
Đi tuần một vng, nhìn thấy doanh trướng màu vàng ấy, bước chân ta bỗng trở nên nặng nề. Ta muốn vào nhìn hắn một lần nữa, thế nhưng ta biết mình không thể.
Lúc quay người, nghe có tiếng bước chân người đuổi theo, ta giật mình kinh hãi, ngoái đầu nhìn, thì ra là Lý Văn Vũ. Trái tim ta đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, chắc là Cố Khanh Hằng sai y tới bảo vệ ta.
Ta không nói gì, chỉ cất bước đi.
Đi được vài bước, đột nhiên trông thấy Hiển Vương đứng trước mặt, ta sững sờ, thấy y đã tiến lên, nói với ta: “Đại quân đã chuẩn bị sẵn sàng, mời công chúa xuất phát!”
Ta gật đầu, sải bước đi.
Hiển Vương chỉ huy đại quân luồn vào trong núi, bằng không chắc chắn sẽ chạm mặt đại quân của Bắc Tề. Cũng may, hai bên vùng đất trống Trường Hồ đều là núi non, người của chúng ta chia làm hai ngả, đồng thời tiến vào.
Ta ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, Trần Tướng quân bèn nói với ta: “Xin công chúa yên tâm, ở đây đã có bản tướng.”
Ta gật đầu, căn dặn: “Trận đánh trước, vì lao lực mà Hoàng thượng sinh bệnh, bây giờ long thể không được khỏe, bản cung đã nhờ Cố Phó tướng bảo vệ Hoàng thượng, chuyện này không cần phiền Trần Tướng quân hao tâm tổn trí, tướng quân chỉ cần chuyên tâm với chiến sự.” Ta nói những lời này vì sợ y sai người đi bảo vệ Hạ Hầu Tử Khâm, như vậy sự việc càng trở nên rắc rối.
Y gật đầu, chỉ nói: “Công chúa yên tâm” rồi thôi.
Ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng đi theo bước chân của đại quân.
Hiển Vương đi lên trước, khẽ nói: “Lần hành quân này hoàn toàn phải đi bộ, công chúa cành vàng lá ngọc, để người đi như vậy quả thật là làm khó cho người rồi!”
Bước nhanh hơn, ta nói: “Bây giờ đang ở chiến trường, làm gì có cành vàng lá ngọc chứ?”
Y lạnh lùng cười một tiếng. “Bản vương quả thật không hiểu, Tuyên hoàng bệ hạ đưa công chúa đến, nhất định là muốn ông chúa cho Hoàng thượng, nhưng bây giờ công chúa vẫn chưa phải nương nương của thiên triều ta, sao có thể dốc toàn tâm toàn lực cho Hoàng thượng?”
Ta hơi sững sờ, quả thật chuyện này cũng thật khó giải thích.
Ta đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì y đã nói tiếp. “Ngay từ lúc mới nhìn thấy công chúa, bản vương đã nghĩ tới một người.”
Trong lòng kinh ngạc, ta hỏi: “Ai?”
Y thản nhiên nói: “Đàn Phi.”
Hai bàn tay hơi siết lại, ta làm ra vẻ không biết, ngoài đầu hỏi: “Nàng ấy là ai?”
Y nhìn ta, một lát sau mới nói: “Đương nhiên là phi tử của Hoàng thượng, có điều đã bị bệnh qua đời.”
Ta cười nhạt. “Thế ư? Vậy vì sao vương gia lại nhớ tới nàng ấy?”
“Công chúa và nàng ấy rất giống nhau.”
Lời của y khiến ta chấn động, hít một hơi, ta hỏi: “Vương gia nói… dung mạo giống nhau ư?”
Song y phủ định: “Không, công chúa xinh đẹp hơn nàng ấy nhiều. Có điều, thái độ đối với Hoàng thượng thì lại rất giống.”
Ta cười. “Điều này cũng khiến vương gia cảm thấy tò mò ư? Vậy thì bản cung nói cho vương gia biết, Hoàng thượng là người xứng đáng để người khác trả giá vì mình, cho nên bản cung sẵn lòng.”
“Dù là chết trận?” Y buột miệng hỏi.
Chết trận? Đúng.
Ta gật đầu. Bằng không ta sẽ không nói, nếu không kịp vẫn chặt xích cầu treo.
Bởi lẽ một khi cầu treo bị chặt đứt, ít nhất trong thời gian ngắn, Bắc Tề không thể tấn công sang được, còn chúng ta vẫn có thể tiêu diệt toàn bộ đại quân Bắc Tề tập kích doanh trại chính
Tới lúc ấy, phía Bắc Tề bị tổn thất nghiêm trọng, trong một chốc một lát không thể phục hồi nguyên khí, vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm sẽ có đủ thời gian để điều chỉnh chiến lược.
Một lúc sau, ta lại nói: “Nếu lúc đó không kịp thì sẽ có tín hiệu báo.” Ta đã sớm chuẩn bị ống trúc, đưa cho y xem.
Người bên cạnh gật đầu, không nói gì, đi lên phía trước ta, gạt những chạc cây vắt ngang cho ta qua. Ta cảm thấy hơi kinh ngạc, song y ngoái đầu nhìn ta, nói: “Công chúa không cần phải ngạc nhiên, bản vương làm vậy chỉ vì kính phục công chúa, không liên quan tới Hoàng thượng.”
Y lại nói: “Thực ra bản vương vẫn cảm thấy ngưỡng mộ Hoàng thượng. Có lần nhị huynh của bản vương nói, có Đàn Phi nương nương bên cạnh là may mắn của Hoàng thượng. Đáng tiếc, Đàn Phi nương nương hồng nhan bạc mệnh. Bây giờ bản vương lại cảm thấy có công chúa cũng là may mắn của người. Vận số của Hoàng thượng xưa nay đều may mắn như vậy.”
Cho nên y mới nói thái độ của ta và Đàn Phi đối với Hạ Hầu Tử Khâm rất giống nhau.
Hóa ra Tấn Vương đã kể cho y nghe chuyện của Đàn Phi và Hạ Hầu Tử Khâm? Cũng phải, nếu không, lúc trở về hoàng đô, Hiển Vương chưa từng tiếp xúc với ta, sao có thể biết tường tận như vậy.
Nhân cơ hội này, ta hỏi y: “Vương gia đã ngưỡng mộ, vậy thì cũng ngưỡng mộ thân phận của Hoàng thượng chứ?” Ta hỏi thẳng, chính là muốn hỏi y có muốn làm hoàng đế của thiên triều không.
Ánh mắt y nổi lên tia cảnh giác, y lập tức nói: “Lời này của công chúa quả là đại nghịch bất đạo!”
Ta cười nhạt, không đáp lời.
Y lại nói: “Đạo lý đồng tâm hiệp lực đối phó với thế lực bên ngoài, bản vương luôn hiểu.”
Lời của y khiến ta yên tâm bội phần. Đồng tâm hiệp lực đối phó với thế lực bên ngoài. Nói rất hay!
E là y vẫn chưa biết Tô Mộ Hàn chính là Thái từ tiền triều, có điều bây giờ taịnh nói cho y hay. Không biết đã đi được bao lâu, ta cảm thấy mình bắt đầu thở hổn hển.
Hiển Vương khẽ nói: “Công chúa đừng nói chuyện nũa, giữ thể lực để còn gấp rút lên đường.”
Ta gật đầu.
Binh sĩ phía trước bắt đầu tăng tốc, ta chỉ còn nghe thấy tiếng “sột soạt”. Trời dần tối, chúng ta vẫn chưa đến nơi. Ta thầm toát mồ hôi, nhất định phải đi nhanh, nhất định phải đi trước đại quân Bắc Tề!
Đi rất lâu, ta mệt tới nỗi gần như không nhấc nổi chân. Xem ra thể lực của ta không thể sánh được với các binh sĩ đã thao luyện trong một thời gian dài.
Lý Văn Vũ vội tiến lên, nói: “Xin công chúa để thuộc hạ cõng người.”
Ta kinh ngạc nhìn y, nhớ tới lúc ta muốn cưỡi chung một ngựa với y, y nhất định không đồng ý. Bây giờ là thời khắc đặc biệt, đến kẻ bảo thủ như Lý Văn Vũ cũng phải phá vỡ nguyên tắc. Ta không cự tuyệt, bèn leo lên lưng y.
Nếu ta mệt mà ngã xuống, trận đánh này sẽ thế nào?
Nằm sấp trên lưng y, ta thở hổn hển, ánh mắt nhìn ra xa, trời lúc này đã tối sầm. Hơn nữa, chúng ta hiện đang ở trong núi, không có chút ánh sáng dù chỉ lờ mờ. May mà mùa hạ đã qua, không có nhiều muỗi.
Trên đường đi, không hề nghe thấy âm thanh của đại quân Bắc Tề, ta cảm thấy nhẹ nhõm, nhất định sẽ kịp.
Ta muốn tới trấn thủ trước khi bọn chúng vượt qua cầu treo, đợi chúng qua cầu, lập tức bố trí để bọn chúng không có thời gian trở lại.
Lúc chúng ta tới nơi, trời đã tối mịt. Ngoái đầu nhìn, ở nơi rất xa kia chính là doanh trại chính của đại quân thiên triều. Đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến, còn có tiếng bước chân.
Khoảng nửa canh giờ sau, đại quân Bắc Tề với khí thế hùng dũng mới đi qua. Để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn ở nguyên vị trí trong vòng một khắc. Ta nhìn Hiển Vương, y hiểu ý, chia các binh sĩ thành hai đại quân, tiến lên.
Kỵ binh lúc này đã xuất hiện, ta chọn lấy một con ngựa, xoay người nhảy lên lưng nó, nhìn về phía bờ bên kia của cầu treo, hít sâu một hơi rồi nói: “Xuất phát!”
Quân tiên phong vội xông lên, ta thét lớn một tiếng rồi lao theo bước chân của binh sĩ phía trước. Lý Văn Vũ vội thúc ngựa đi bên cạnh ta.
Một vạn tinh binh rất nhanh chóng băng qua cầu treo.
Ta đoán không sai, quân doanh của Bắc Tề đóng ở phía dưới thượng nguồn sông Lật Thủy một chút. Nếu đi qua, quả thật không nhận ra địa điểm này có thể là nơi đóng quân của một đội quân lớn như vậy.
Loáng thoáng nhìn thấy ánh lửa.
Hàn Vương bây giờ hẳn đang chỉ huy đại quân tập kích vào doanh trại của thiên triều, vậy thì lúc này, ở lại doanh trại chính chắc chắn là Tô Mộ Hàn.
Nghĩ vậy, tâm can bỗng thắt lại, ta nhíu mày, bất giác xoa xoa ngực.
“Công chúa sao vậy?” Lý Văn Vũ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của ta, lo lắng hỏi.
Ta tự biết mình đã thất thố, vội lắc đầu, nói: “Không sao.” Nói xong, không nhìn y, ta thét một tiếng, tiến thẳng lên phía trước.
Lúc này, phía trước có một người xuống ngựa, nói với ta: “Công chúa, cách ba mươi trượng về phía trước chính là doanh trại chính của Bắc Tề!”
Trong lòng ta thoáng run, nhanh đến vậy sao?
Ta nghiến răng, nói: “Để bản cung xông vào bắt sống quân sư của bọn chúng!”
Tô Mộ Hàn…
Siết chặt dây cương, toàn thân ta run rẩy, tiên sinh đã ở bên ta ba năm, hôm nay lại phải gặp mặt bằng cách nà
Ha, thế sự vô thường, ai nói không phải chứ?
Nghe ta hạ lệnh, Mã Tướng quân và Từ Tướng quân vội tiến lên, binh sĩ của mình xông lên trước. Lý Văn Vũ theo sát bên cạnh ta, sợ ta xảy ra chuyện.
Nếu ta tính toán đúng, lúc này người của Bắc Tề ở lại doanh trại chính chắc còn rất ít, sẽ không xảy ra chuyện chém giết đẫm máu.
Hít thật sâu, ta thúc ngựa đuổi theo.
Hơn một vạn binh sĩ đã dũng mãnh xông lên, ta kẹp chặt bụng ngựa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước. Lại tiến lên một đoạn nữa, đột nhiên thấy một kỵ binh xông ra, hét lớn với ta: “Công chúa! Doanh trại chính của Bắc Tề trống không!”
Ta giật mình kinh hãi, tròn mắt nhìn y, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Y đáp: “Chính xác là vậy, hai vị tướng quân đã vào trong thám thính. Chỉ… chỉ có hình nhân! Còn có một số tù binh là người của quân ta!”
Ngón tay run run, ta quay ngoắt đầu, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa. Ta vội thét lớn: “Thông báo cho hai vị tướng quân, lập tức quay lại cầu treo!” Nói xong, mặc kệ những thứ khác, ta quay ngựa trở lại.
“Công chúa!” Lý Văn Vũ hét lên gọi ta, vội thúc ngựa đuổi theo.
Hỏng rồi! Điều ta nghĩ được, y cũng nghĩ được. Lúc này trở lại e là không phải đại quân của Bắc Tề bị lọt vào thế gọng kìm mà binh lính ở lại bên kia cầu treo của quân ta mới bị đánh từ hai phía.
Nếu đại quân của Bắc Tề chỉ băng qua cầu nhưng không hề tới doanh trại chính của quân ta thì Trần Tướng quân ở lại nơi đó ắt không kịp đuổi theo! Cũng không thể biết ở đây xảy ra chuyện gì!
Nếu binh sĩ mai phục của Bắc Tề qua cầu thì không hay rồi! Bây giờ cũng không kịp, may mà vừa nãy ở bên cầu treo không còn chỗ ẩn náu, có lẽ quân mai phục của ta còn cách cầu treo một đoạn. Ta nghiến răng, rút ống trúc báo hiệu trong người ra, dùng mồi lửa châm, chỉ nghe tiếng “vèo”, tín hiệu được bắn lên trời, kèm theo một tiếng đoàng” lớn.
Tín hiệu bắn lên đủ cao, Hiển Vương nhất định sẽ nhìn thấy. Chỉ cần bọn họ chặt đứt cầu treo thì cùng lắm chỉ hy sinh một vạn tinh binh ta dẫn theo, còn đối với thiên triều vẫn có thể đạt được kết quả mà ta mong muốn.
Mã Tướng quân và Từ Tướng quân đã đuổi theo. Mã Tướng quân vội hỏi: “Công chúa, đã xảy ra chuyện gì?”
Ta không giảm tốc độ, chỉ trả lời ngắn gọn: “Đừng hỏi gì, không trở về được, hạ lệnh, toàn quân dốc sức ra trận!”
Hai vị tướng quân nghe ta nói như vậy cũng hiểu rõ tất thảy. Từ Tướng quân rút trường kiếm ở thắt lưng, giơ lên, hét: “Các huynh đệ, vì Hoàng thượng, vì giang sơn của thiên triều, hãy liều mạng với bọn chúng!”
Kèm theo tiếng hét của y, các tướng sĩ đồng thanh hét lớn: “Liều mạng! Xông lên…”
Ta cảm thấy vành mắt nóng lên, đây không thể coi là bại, đúng không?
Hàn Vương…
Ta chỉ hy vọng y qua cầu. Chỉ cần y qua cầu, ta sẽ thắng!
Đột nhiên ta nhắm mắt, y là ân nhân cứu mạng của ta, ta không muốn y chết, nhưng chỉ khi y qua cầu, thiên triều ta mới có lợi.
Nếu bắt sống được Hàn Vương, còn sợ Bắc Tề không đình chiến ư? Như vậy, dẫu Tô Mộ Hàn có thông minh hơn nữa thì lúc này cũng chẳng thấm vào đâu, không phải sao?
Trường kiếm của Lý Văn Vũ đã tuốt khỏi bao, y đứng bên cạnh ta, hét lớn: “Xin công chúa đừng rời thuộc hạ!” Giờ đây, âm thanh ở phía trước rất lớn, binh sĩ tiên phong xông lên đã giao chiến với người của Bắc Tề.
Tiếng đao thương chạm vào nhau chói tai đến lạ thường, ta phải gắng hết sức dỏng tai lên mới có thể nghe thấy lời nói của Lý Văn Vũ.
Lần trước, ta chỉ được chứng kiến cảnh hai quân chém giết lẫn nhau từ phía xa, lần này lại gần đến vậy.
Ta ngồi trên lưng ngựa, quanh quẩn một chỗ trong luồng đao ánh kiếm, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét lớn, tiếng chém giết hỗn loạn vang lên xung quanh.
Quả nhiên, toàn bộ hai mươi cây cầu treo đã bị chặt đứt! Binh sĩ của thiên triều bên bờ đối diện chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta chém giết.
Lý Văn Vũ theo sát bảo vệ ta, mũi kiếm của y đã giết rất nhiều người. Máu tươi bắn lên người ta và y, khắp nơi là cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Không biết ai gọi một tiếng “vương gia”, ta cảm thấy trong lòng chấn động.
Ta ngước mắt nhìn qua đám binh sĩ đang chém giết nhau, ở phía đối diện, cao cao trên lưng ngựa có một người đeo mặt nạ đang nhìn ta chằm chằm. Khoảng cách quá xa, ta không nhìn thấy mắt y nhưng tấm mặt nạ phản chiếu ánh sáng kia dù thế nào cũng không thể nhầm được!
Hàn Vương!
Ta cảm thấy đầu ong ong, y không qua cầu, không hề qua cầu…
Điều này chứng minh Tô Mộ Hàn đã trúng kế của ta. Bằng không, Hàn Vương là chủ soái, chắc chắn không thể không qua cầu!
Vậy Tô Mộ Hàn đâu?
Ta mở to mắt tìm kiếm mà vẫn không thấy bóng dáng trong ký ức đó.
Ta thất thần, nghe thấy Lý Văn Vũ hét lên: “Công chúa, cẩn thận!”
Định thần lại, ta trông thấy Hàn Vương giương cao cung tên, nhắm thẳng vào ta.
Giây phút ấy, không biết vì sao trái tim ta thấy nhói đau nhưng lập tức gượng cười.
Có gì đâu chứ! Vừa nãy chẳng phải ta còn cầu nguyện y có thể qua cầu, cầu nguyện y bị quân ta bắt sống ư? Bây giờ y dùng cung tên bắn ta, ta có gì phải đau lòng?
Ta và y, lập trường khác nhau.
Mũi tên ấy vút lên không trung, lao tới. Lý Văn Vũ giật mình kinh hãi, khẽ nhảy lên, vung kiếm chặt gãy mũi tên. Chỉ nghe “keng” một tiếng, thanh kiếm của LýVăn Vũ đã bị mẻ một miếng!
Lực rất mạnh!
“Công chúa!”
Hiển Vương ở bên vách núi hét lớn gọi ta. Ta kinh ngạc quay đầu, nghe y nói: “Chạy về phía sau, cách đây hơn mười trượng có một cây cầu treo!”
Ta sững sờ, vậy ư? Một cây cầu treo nằm ở cách xa nên lúc đầu không ai phát hiện ra?
Có vẻ y cũng vừa mới biết nhưng không hạ lệnh chặt đứt, chính là vì muốn ta tháo chạy qua đó?
Ta vô cùng kinh ngạc, Lý Văn Vũ vỗ mông ngựa của ta, kêu to: “Công chúa, đi!”
Ta kéo dây cương theo phản xạ, ngựa đã bắt đầu chạy về phía sau. Ngoái đầu nhìn các tướng sĩ vẫn đang chém giết, nước mắt ta bỗng tuôn trào. Nghiến răng, nhìn về phía trước, ta thúc ngựa xông lên!
Ta là quân sư, không thể chết lúc này!
Đại quân của thiên triều ở bờ bên kia đã rút lui. Ta không quên còn có đại quân Bắc Tề ở phía trước, có điều ta không cần lo lắng, bọn chúng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Ta biết, đó là kế sách của Tô Mộ Hàn.
Y cho bao nhiêu binh sĩ đi qua cầu treo chính là muốn ta tưởng rằng y đã dốc toàn lực đánh úp vào doanh trại chính của quân đội thiên triều. Y đã tính toán chính xác rằng ta sẽ tập kích doanh trại chính của bọn họ, vậy thì y sẽ cho rằng người dẫn binh tới đây là Hạ Hầu Tử Khâm, cho nên muốn lấy đại quân của y để đổi lấy Hạ Hầu Tử Khâm. Chỉ cần hoàng đế của đối phương bị bắt sống, y còn sợ cái gì? Có điều y không ngờ, người đến không phải là Hạ Hầu Tử Khâm mà là ta. Không, ta lập tức lắc đầu. Sao ta có thể quên việc Hạ Hầu Tử Khâm bị trúng độc, dù ta đã phong tỏa tin tức trong quân doanh cảu thiên triều nhưng chắc Tô Mộ Hàn vẫn biết, không phải sao? Bởi vì y chính là người hạ độc
Ta hít thật sâu, y đã biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không tới, vậy kế này của y há chẳng phải sẽ lỗ lớn ư? Không bắt sống được hoàng đế, vậy thì bao nhiêu binh sĩ Bắc Tề băng qua cầu treo sẽ chết oan uổng sao? Y thật sự có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đại quân của thiên triều tiêu diệt ư?
Đầu óc ta càng lúc càng rối loạn.
Trước mắt ta đã lờ mờ nhìn thấy cây cầu treo mà Hiển Vương nói, có vẻ nó bị che phủ. Đây cũng là thứ được chuẩn bị phòng khi cần dùng ư?
Hiện giờ ta chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ xông thẳng lên.
Lúc này, rõ ràng nghe thấy tiếng từ phía sau vọng đến tiếng vó ngựa, ta quay đầu nhìn, thấy một người cưỡi ngựa đang lao nhanh tới…
Cố mở mắt thật to. Tô Mộ Hàn, là y ư?
Y phục màu trắng phất phơ trong gió, ta không nhìn rõ nhưng không biết vì sao lại giảm dần tốc độ.
Ngựa của y càng lúc càng gần ta…
Trong lúc hốt hoảng, ta gần như tưởng rằng ta và y chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau.
Chẳng hiểu vì sao, nước mắt dâng lên, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ. Bóng dáng ấy đang di chuyển về phía ta, ta chỉ có thể nhìn thấy bộ y phục trắng muốt.
Gương mặt đó, đến trong mơ ta cũng muốn nhìn rõ, bây giờ dường như càng trở nên mơ hồ đến lạ thường…
Lúc này, ở phía sau, dường như ta trông thấy bóng ai.
Một tia sáng lóe lên, ta giật mình. Hàn Vương đã tới! Y không phải tới để giết ta, chắc chắn là muốn bắt sống ta!
Nghĩ như vậy, mặc kệ mọi thứ, ta kẹp chặt hông ngựa, hét lên một tiếng rồi chạy
Tô Mộ Hàn đã rất gần ta, cuối cùng ta cũng nghe thấy giọng y truyền đến: “Tử Nhi, mau dừng lại!”
Trong ký ức của ta, y chưa từng nặng lời như vậy. Khi ấy, giọng nói của y luôn lãnh đạm, nhẹ nhàng.
Y chạy như bay, thậm chí ta có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thuộc về y lẫn trong gió.
Không kịp quay đầu, ngựa của ta đã đạp lên cầu. Mới chạy hai bước, bỗng nghe tiếng “két” vang lên, cây cầu treo lắc lư một cái. Ta vô cùng sợ hãi, lập tức hiểu ra cây cầu đã bị người ta chặt đứt!
Lại một loạt âm thanh vang lên, tiếp đó là tiếng “ầm”, cả cây cầu sụp xuống. Ta kinh hãi kêu lên một tiếng, con ngựa hí lên rồi rơi xuống.
“Tử Nhi!” Người ở đằng sau đột nhiên giưo tay túm lấy tay ta. Ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, lúc ngoái đầu lại, thấy cánh tay phải của y theo bản năng muốn túm lấy cái gì đó. Rõ ràng ta nhìn thấy y túm được song chỉ trong khoảnh khắc lại buông ra…
Hai người rơi xuống vách núi.
“Vương gia…” Giọng nói thảm thiết của nữ tử như xé rách bầu trời bao la.
Ta ngây người, gọi ai, vương gia?