Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
Lời mở đầu ~ Quỷ vương và em gái ~
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Lời mở đầu ~ Quỷ vương và em gái ~
Lời mở đầu ~ Quỷ vương và em gái ~
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Trong giấc mơ của một người nào đó——
Ánh trăng huyền bạc chiếu rọi bầu trời đêm yên ả.
‘Kiiiyyyy, kiiiiyyyy’
Giữa tiếng long hống khiến cho bao sinh thể phải rơi vào hoảng loạn, một cô gái nhỏ đang chạy thục mạng xuyên qua khu rừng.
Đó là một quỷ nhân. Ước chừng khoảng 6 hoặc 7 tuổi. Ở độ tuổi này mà sở hữu từng ấy lượng ma lực thì phải công nhận rất đáng nể, tuy nhiên so với đám rồng thì nó chẳng là gì cả.
Cô vừa khóc lóc sợ hãi vừa chạy băng băng qua những lùm cây rậm rạp. Những con rồng đuổi theo phía sau thì chỉ đơn giản là san bằng tất cả mọi chướng ngại vật trên đường bằng bộ móng sắc nhọn hung tợn của chúng.
“Kh, không…….!”
Giữa chừng giày cô bị tuột ra, chân tay xây xát, máu chảy ròng ròng.
Trong đầu cô hiện giờ chỉ nghĩ duy nhất tới việc chạy, chạy và chạy.
Bỗng dưng, cô vấp phải một cái rễ cây to và ngã huỵch ra đất.
“Ư….aaa….!”
Cô gái nhỏ cố nuốt cơn đau vào trong, gắng sức đứng dậy để chạy tiếp.
Khi ngoảnh mặt về phía phát ra tiếng kêu dữ tợn, chiếc đầu rồng khổng lồ đã ở ngay đó.
“A………..”
Sức tàn lực kiệt, cô gái không thể nhấc nổi hông mình lên nữa. Cứ thế nhích từng chút từng chút về phía sau trong tư thế ngồi bệt tuyệt vọng.
Cặp mắt của con rồng dán chặt vào con mồi mà nó săn đuổi nãy giờ, tuyệt không có ý định buông lơi.
“............C, cứu với…….!”
Chiếc quai miệng đồ sộ của con rồng há rộng.
“Guuuoooooooooooooooooooooooooooo!!”
“Cứu em với………..Onii-chann……..!!”
Cùng với tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, cặp răng nanh sắc nhọn của con quái vật vùn vụt lao tới như muốn đâm toạc cơ thể nhỏ bé kia.
‘Gagong’
Âm thanh đóng chặt quai hàm khô khốc vang lên. Tuy nhiên cô gái vẫn còn ở nguyên đó, chưa hề bị ăn thịt.
“Fumu. Thế mà bảo khu rừng này lũ rồng không dám lui tới.”
Người xuất hiện là một cậu bé quỷ nhân khoảng chừng 10 tuổi.
Một tay nắm chặt chiếc nanh to dài ở trên, hai chân đạp mạnh xuống phần hàm bên dưới.
Cậu có mái tóc đen ả và cặp mắt đen tuyền.
Ai nhìn cũng sẽ thấy ngay, rằng cậu bé này sở hữu một lượng ma lực vượt qua tiêu chuẩn thông thường.
Tên của cậu là Anos Voldigoad.
Lúc này, cậu vẫn chưa được thế giới biết đến với cái tên Bạo nghịch Quỷ vương kia.
“Chước Nhiệt Hắc Viêm
Ngọn lửa đen ngùn ngụt cháy rực bắn thẳng vào trong cổ họng của con rồng khiến nó đau đớn thảm thiết kêu lên.
Lửa cháy bên trong cơ thể thì chẳng có cách nào cứu vãn cả. Con rồng ngã sầm ra đất, mặc cho nột nạng bị thiêu cháy trong bất lực.
“Ra là em ở đây.”
Anos dùng Ma Xích Trói Buộc
Dọn dẹp xong xuôi, cậu quay lại nhìn về phía cô gái nhỏ.
Cảm xúc nhẹ nhõm an tâm sau một hồi hoảng loạn đã khiến những giọt nước mắt hạnh phúc ứa tràn. Những tiếng nấc nghẹn ngào thổn thức vang lên liên hồi.
“Đừng khóc. Anh đã tiêu diệt con rồng bắt nạt em rồi.”
Anos đưa tay đặt lên đầu cô em gái, điềm đạm nở một nụ cười ôn hòa.
“Không có gì phải lo lắng nữa.”
“..........Hức…………Hức……….Onii-chan…………..”
Cô gái nhỏ ôm chầm lấy Anos, tiếng khóc vỡ òa cất lên nghe còn to hơn cả khi đang chạy ban nãy.
“..........Em sợ lắm, Onii-chan……….”
Đôi tay dịu dàng của Anos khẽ vỗ về bờ lưng run rẩy của cô.
Thấy em gái mình không có vẻ gì là ngừng khóc, cậu bèn vẽ một vòng ma pháp trận lên lòng bàn tay.
“Nhìn đi.”
Một viên bảo thạch đỏ thẫm phát sáng hiện ra.
“Oaaa…………”
Cô gái nhỏ thích thú nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch.
“Sáng nay anh vừa mới nắm được bí quyết của phép Sáng Tạo Kiến Trúc
“Được ạ?”
“Ừ.”
Cô mỉm cười hạnh phúc, một nụ cười rạng rỡ tựa như ngàn hoa đua nhau nở rộ.
“Cảm ơn anh, Onii-chan.”
“Thấy bảo thạch cái mà mắt sáng lên liền, đúng là đồ thực dụng.”
“Em không có thực dụng. Người ta là quỷ nhân mà. Em gái của anh chứ bộ.”
Trước lời hờn dỗi từ em gái, Anos chỉ biết cười trừ cho qua. Cậu dịu dàng nâng cô lên theo kiểu bế một nàng công chúa.
Ánh sáng của ma pháp hồi phục bao phủ khắp người cô gái nhỏ và nhanh chóng chữa lành các vết thương.
Cứ thế, Anos niệm phép Phi Hành
“Có vẻ như chỗ này cũng bị lũ rồng đánh hơi ra rồi. Sáng mai đợi lúc mặt trời mọc, chúng ta sẽ chuyển nhà đi nơi khác.”
“Nghe này anh ơi, em biết một chỗ tốt lắm.”
Cô gái cất giọng, thân hình bé nhỏ thì vẫn đang nằm trọn trong vòng tay Anos.
“Hou? Ở đâu cơ?”
“Anh biết thành phố không? Ở đó có nhiều người sinh sống lắm. Có cả tường chắn ma pháp nữa, rồng đến cũng không việc gì phải sợ hết.”
Vừa kể, cô vừa rạng rỡ cười hí hửng.
“Vậy nên chỉ cần tới thành phố, chúng ta sẽ không phải chạy trốn lũ rồng nữa.”
“Sao em biết về nó thế?”
“Trong quyển sách em nhặt được có ghi như vậy á. Chắc chắn quanh đây có người sống, tìm một hồi kiểu gì cũng thấy thành phố thôi.”
Anos im lặng một lúc rồi mới mở miệng trả lời.
“Đáng tiếc, chúng ta không thể tới thành phố được.”
“Tại sao? Onii-chan cũng không biết thành phố ở đâu à?”
“........Anh từng dạy em rằng lũ rồng có thói quen săn đuổi con mồi đến cùng rồi đúng không?”
Cô bé gật đầu.
“Điều đó đúng. Tuy nhiên về cơ bản, chúng sẽ không đuổi tới những vùng đất mà vốn dĩ loài rồng không bao giờ làm tổ ở đó. Nhất là khu rừng này. Thổ nhưỡng ở đây tràn ngập loại ma lực khiến lũ rồng khó chịu và tránh xa. Chính anh đã miễn cưỡng kéo chúng tới.”
“.........Tức là rồng chỉ đuổi theo mình Onii-chan thôi sao?”
“Ừ. Bởi vậy nên chúng ta không thể vào thành phố được. Những quỷ nhân sống ở đó sẽ bị liên lụy mất. Chưa kể, nếu họ biết anh bị rồng đuổi theo thì sẽ không chào đón đâu.”
Mặc dù Anos giải thích như vậy, tuy nhiên người thực sự bị nhắm tới lại chính là cô gái nhỏ đây.
Cậu không muốn đứa em bé bỏng của mình cảm thấy tội lỗi vì khiến cả hai phải chạy trốn bôn ba như thế này.
“Xin lỗi nhé, tại anh mà chúng ta suốt ngày phải lông bông nay đây mai đó. Anh có thể gửi em vào thành phố một mình, tuy nhiên, chắc là em vẫn muốn ở cùng anh hơn đúng không?”
Nghe đến đây, biểu cảm của cô bé ngay lập tức trở nên bừng tỉnh.
“Vâng, em yêu Onii-chan nhiều lắm. Em chỉ muốn ở cùng anh thôi. Cô đơn trong thành phố đó một mình, em không cần!”
Nói rồi, cô siết chặt vòng tay của mình ôm chầm lấy Anos.
“Hì hì…”
“Sao vậy?”
“Em cứ nghĩ là mình vô dụng lắm cơ. Suốt ngày bắt Onii-chan phải bảo vệ, thiết nghĩ mình là cục nợ chẳng ai cần.”
Gương mặt của cô trông vô cùng hạnh phúc.
“Nhưng mà, Onii-chan vẫn cần em nhỉ.”
“Ừ, em là gia đình duy nhất của anh mà.”
Anos nở một nụ cười ấm áp và khẽ gật đầu đáp lại cô.
“Onii-chan cứ làm nũng em thỏa thích đi nhé, biết chưa?”
“Anh làm nũng em nhiều lắm rồi.”
“È hè hè……..”
Cô gái nhỏ tủm tỉm cười, đâu đó có hơi ngượng một chút.
“Khi nào lớn lên em nhất định sẽ cưới Onii-chan cho mà xem.”
“Em có hiểu cưới nghĩa là gì không?”
“Lời hứa hai người ở bên nhau suốt đời chứ gì. Em yêu Onii-chan nhiều lắm, phải cưới anh mới được. Onii-chan có đồng ý lấy em không?”
Nghe được những lời vô tri hồn nhiên từ em gái, Anos không khỏi bật cười.
“Được, tới lúc đó mà em còn muốn thì cứ quyết vậy đi.”
‘Hì hì hì’, cô bé cười thích thú.
“Nhất định, nhất định phải cưới em đó nha, anh hứa rồi đấy. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Ừ, riêng điều đó thì chắc chắn không thể nào khác được.”
Một lúc sau, cả hai tới trước một căn nhà làm từ gỗ cây xếp chồng.
Vừa đáp xuống đất, cô gái nhỏ liền chạy lon ton về phía nó.
Đang định mở cánh cửa ra thì bất chợt cô quay đầu lại nhìn Anos.
“A, người em bẩn quá………Nhưng mà chắc giờ không tắm được rồi nhỉ.”
Khắp người cô bé chỗ nào cũng là bụi đất bẩn thỉu.
“Mặc dù hơi nhỏ nhưng mà thôi, dùng tạm cái này đi.”
Anos vẽ vòng ma pháp và tạo ra một quả cầu nước ngay tại chỗ.
Cây cối xung quanh mọc lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã phủ kín lại tạo thành một căn phòng. Lá và cành thì đan xen lẫn nhau trông như khung rèm cửa.
Một nhà tắm khang trang được cậu thiết kế ngay tắp lự.
“Cảm ơn anh, Onii-chan!
Cô gái nhỏ cởi bỏ đống quần áo bẩn trên người rồi nhảy ùm vào tắm.
Bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cô ló đầu ra.
“Onii-chan có vào cùng luôn không?”
“Nãy anh tắm trước rồi. Giờ phải đi chuẩn bị cho ngày mai đã.”
Dứt lời, Anos tiến vào trong căn nhà.
Cậu nhanh chóng mở cổng ma pháp thu nạp rồi tống tất cả đồ đạc dụng cụ sinh hoạt vào trong. Trừ đồ ngủ ra, mọi thứ hầu như đã được thu vén sạch sẽ.
Xong việc, cậu lại đi ra bên ngoài, vẽ một vòng ma pháp trận và lấy con rồng bị trói bởi Ma Xích Trói Buộc ra.
Tiếp đến là yểm Căn Nguyên Ngụy Trang
Ma pháp này giúp ngụy tạo căn nguyên của em gái cậu lên một cá thể sinh vật khác.
Không biết bằng cách nào nhưng lũ rồng đuổi theo căn nguyên của cô ấy chứ không phải nhờ mùi hay hình dạng.
Chí ít, phương pháp này sẽ khiến những con rồng khác lầm tưởng và tới đây sau khi hai anh em rời đi.
Căn Nguyên Ngụy Trang của Anos vẫn còn khá non nớt, tuy nhiên nó ít nhiều vẫn có thể đánh lừa ma nhãn của đám rồng.
Cậu niệm phép rất lâu, cố gắng nâng độ hoàn thiện của Căn Nguyên Ngụy Trang lên cao nhất có thể.
Sau khi hoàn tất các khâu chuẩn bị, Anos quay trở vào nhà. Cô em gái vừa tắm xong đang lấy khăn lau khô mái tóc.
“Tạm thế này đi.”
“Em sẽ bị cảm đấy.”
Cậu giơ tay vẽ vòng ma pháp lên đầu cô, thổi một luồng gió ấm để sấy khô nốt những phần còn hơi ẩm.
Cảm giác dễ chịu khiến cô gái nhỏ vô cùng thích thú.
“Ngủ đi, mai chúng ta phải dậy sớm lắm.”
Anos tự vẽ vòng ma pháp lên mình để đổi bộ quần áo đang mặc sang đồ ngủ.
“Vâng~~~”
Cả hai từ từ di chuyển qua phòng ngủ.
Có hai chiếc giường đặt cạnh nhau, em gái bên trái, Anos bên phải.
Ánh đèn bàn vụt tắt, thay vào đó là ánh trăng mờ ảo dần len lỏi vào trong căn phòng.
Anos nhắm mắt, tập trung suy nghĩ về điểm đến mà ngày mai hai người sẽ hướng tới.
Đi đến đâu lũ rồng cũng đuổi theo.
Hai anh em bôn ba khắp Dilhayd với mong muốn tìm ra một vùng đất mà nanh vuốt của lũ rồng không thể tiếp cận. Tuy nhiên đến bây giờ, điều đó vẫn chưa thực hiện được.
Khu rừng này cũng vậy. Hơn 100 năm nay chưa từng có bất cứ con rồng nào xuất hiện ở đây. Thế mà chỉ sau độ khoảng một tháng kể từ khi hai anh em chuyển đến, chúng đã mò tới cày xới khắp nơi rồi.
Thiết nghĩ, khéo chỉ còn cách cho loài rồng tuyệt chủng đi thôi. Đáng tiếc thay, Anos ở tầm tuổi này vẫn chưa có đủ sức mạnh để làm chuyện ấy.
Khoảng một tiếng trôi qua.
Cậu nghe thấy tiếng gọi vọng lại từ chiếc giường bên cạnh.
“Onii-chan, anh còn thức không?”
Cô em gái trở mình hướng người về phía Anos.
“Ừ, em không ngủ được à?”
“.........Vâng.”
Giọng nói thì thầm vang vọng không gian tĩnh mịch.
“.........Nè, hôm nay em cũng ngủ cạnh anh được không?”
“Thật hết cách với em mà.”
Vừa nghe câu trả lời của anh trai, cô gái nhỏ ngay lập tức nhảy thằng sang giường của cậu.
Chân cô gác lên người Anos, bờ má áp sát vào khuôn mặt cậu.
“Onii-chan. Nơi tiếp theo mình đến lạnh hay nóng vậy?”
“Anh tính di chuyển về phía bắc. Chắc là sẽ hơi lạnh đấy.”
“Thế thì mình có thể mặc quần áo mùa đông rồi.”
Cô gái nhỏ nở một nụ cười tươi tắn.
Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt Anos ở cự ly cần sát.
“Nghe này Onii-chan.”
Nụ cười trên môi cô càng lúc càng trở nên ấm áp.
“Em chẳng sợ gì lũ rồng kia cả. Bởi vì Onii-chan mạnh hơn chúng nhiều.”
Cơ mặt giãn, khóe mắt hơi có phần nheo lại, Anos nhẹ nhàng nói.
“Đúng là cô em gái nói dối không chớp mắt.”
“......D, dối đâu mà dối. Em không có nói dối nha….”
“Thế đứa nào lúc nãy mới khóc lóc sụt sùi ngoài kia nhỉ, đã yếu thì đừng có ra gió.”
Cô gái nhỏ ậm ừ không nói nên lời một lúc.
“Thì cái đó có hơi bốc đồng chút thôi…….Chứ em có nói dối không chớp mắt đâu.”
“Anh đã bảo em là ngoan ngoãn ở trong nhà đi rồi, thế mà còn lén lút lẻn ra ngoài như thế. Đêm hôm đừng lang thang một mình.”
“..............Em xin lỗi…………..”
Cô ủ rũ cúi mặt tỏ vẻ hối lỗi.
Anos bèn đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
“Không cần phải buồn bã như vậy đâu. Lời nói dối của em đáng yêu mà.”
Được anh trai nói vậy, cô gái nhỏ liền ôm chầm lấy cậu.
“............Nè nè, nghe nè nghe nè!”
“Sao vậy?”
“Em yêu Onii-chan nhiều lắm.”
“Thế hả?”
“Ừa……Tại vì có Onii-chan ở bên, em chẳng sợ gì lũ rồng kia nữa, đêm tới cũng an tâm mà ngủ ngon. Em chỉ cần mình Onii-chan thôi, không cần gì khác cả…….”
Cô gái nhỏ siết chặt lấy Anos hơn nữa.
“Đúng là cô em gái trời ban mà.”
“Anh vừa khen em đó hả? Em là em gái ngoan đúng không?”
“Ừ. Nếu mà chịu khó ngủ sớm thì còn ngoan hơn đấy.”
“Em ngủ sớm được chứ bộ. Chỉ cần Onii-chan yểm bùa như mọi khi là em ngủ được liền.”
Cô trưng ra nụ cười mong chờ trước mặt Anos.
“Đúng là cô em gái hết thuốc chữa.”
Cậu nhẹ nhàng vòng tay qua đầu em gái rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cô gái nhỏ hạnh phúc nhắm mắt lại.
“Ề hề hề……..Chúc ngủ ngon, Onii-chan.”
Anos xoa xoa chiếc đầu nhỏ xinh, khẽ thì thầm vào tai cô bé.
“Chúc ngủ ngon, Arcana.”
————————————————————————————————
Tác note:
Hai anh em nhà quỷ nhân chìm vào giấc ngủ như mọi ngày.
NIT note:
.
.
.
Đọc dòng cuối xong đứng hình 50 giây
Chuẩn bị note đòi lão shuu em gái brocon cute hột me này mà, chơi dòng cuối...
Cũng biết drama khó tránh, cơ mà mong ẻm nhớ lại ký ức xưa, cưới nốt luôn cũng càng tốt....
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~