Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
Chương 183: Nàng phù thủy ngủ mơ
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 183: Nàng phù thủy ngủ mơ
Chương 183: Nàng phù thủy ngủ mơ
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
Sau khi Emilia rời đi, ta dùng Thần Giao Cách Cảm để thông báo tình hình hiện tại cho phía Melheis.
Nhiệm vụ sắp xếp vụ thuyên chuyển Emilia sang Học viện anh hùng giao cho hắn đảm nhiệm, và có vẻ như sẽ được thực thi ngay lập tức.
Hừm, vụ này xong sớm hơn ta nghĩ.
Ban đầu còn tưởng cô ta sẽ la lối than phiền các thứ cơ, thật không ngờ tính cách lại trở nên nhu mì mềm yếu đến thế này. Điều đó đã quá đủ để chứng minh rằng chuỗi ngày vừa qua đối với Emilia đau khổ nhường nào.
“Arnos.”
Ta chuyền hướng nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Misha đang đứng đó.
Trông có vẻ như cô đang mang một giỏ thức ăn trong tay.
“…Bữa sáng.”
Nói rồi, Misha bưng chiếc giỏ lên bằng cả hai tay và đưa nó cho ta.
“…Tôi đã làm bentou cho cậu.”
“Hoh. Cảm ơn nhiều nhé, khiến cô phải mất công như vậy.”
Misha vui vẻ mỉm cười rồi nhẹ lắc đầu.
“…Cậu có tới Delzogade không?”
“Có chứ, nhưng mà hôm nay chúng ta lại rời khỏi nhà hơi sớm nhỉ.”
Ta cất chiếc giỏ vào trong vòng ma pháp, bất chợt một vài lời ta từng nói thoáng hiện lại trong đầu.
“Fumu, ta có ý này. Cùng qua nhà Misha nào.”
Chưa hiểu được ý định của ta, Misha chớp chớp mắt rồi khẽ nghiêng đầu.
“Lúc trước có nói một lần rồi mà, ta sẽ đích thân đi đánh thức Sasha dậy. Do có nhiều chuyện xảy ra quá nên tới giờ vẫn chưa tìm được cơ hội nào thích hợp. Hôm nay đúng thực là một dịp tốt còn gì.”
Misha gật đầu rồi vươn cánh tay về phía ta.
“…Sasha nhất định sẽ vui lắm”
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ xinh xinh của cô, Misha liền thi triển ma pháp Dịch Chuyển.
Tầm nhìn của cả hai phủ kín bởi một màu trắng xóa, chẳng mấy chốc mà quang cảnh đường phố xung quanh đã vụt thay đổi.
Khung cảnh trước mắt ta hiện tại là một căn phòng rộng lớn. Trần nhà thì cao chót vót, được chống đỡ bởi từng hàng cột trụ được trang trí với những họa tiết mang đậm nét nghệ thuật.
Tấm rèm cửa với màu đỏ chủ đạo khẽ rung rinh trong làn gió ban mai, ánh mặt trời lấp ló len lỏi qua từng khung cửa sổ.
Mặc dù ánh dương ấm áp đã chiếu thẳng vào chiếc giường màn kiểu công chúa ngay kia, thế nhưng cô gái đang ngủ trên đó vẫn không có vẻ gì là sẽ thức dậy cả.
Sasha mặc trên người một bộ váy ngủ màu hồng anh đào, mái tóc thường được buộc kiểu hai bím quen thuộc thì được xoã hết ra, miệng khẽ phát ra từng hơi thở nhẹ nhàng trông cực kỳ dễ chịu.
“Hoàn toàn ngủ say luôn.”
“…Ngủ lần hai.”
Misha chỉ tay về phía cửa sổ.
“…Fumu. Vậy là cô ấy dậy mở cửa xong rồi lại ngủ thêm lần nữa à?”
Misha gật đầu.
“…Cũng có thể là ngủ lần ba.”
Ta tiến lại gần Sasha và ngồi xuống bên giường.
“Sasha.”
Hoàn toàn không có phản ứng.
Ngủ như chết thế này mà vẫn đi học đúng giờ được, giỏi thật đấy.
Ta đưa ta ra khẽ lay nhẹ phần đầu của cô ấy.
“Mau dậy đi nào, nếu không ta rung nát cả cái nhà này ra bây giờ.”
Có chút ma lực được truyền kèm vào giọng nói của ta, Sasha bắt đầu mơ màng mở mắt.
“.........Misha? Trời sáng rồi à……...?”
Nghe thế này là biết cô nàng vẫn chưa chịu tỉnh hẳn rồi.
Lại còn nhầm cả ta thành Misha nữa chứ.
“Cô quên mất khuôn mặt của chủ nhân mình rồi sao?”
Ánh mắt đờ đẫn của Sasha chậm rãi liếc về phía ta.
Hình như cô ấy còn chẳng biết mình đang nhìn cái gì nữa.
“Chủ nhân………..Arnos………..? Quỷ vương của tôi…”
“Đúng rồi. Quỷ vương của cô đây. Mau mau dậy đi nào”
“Areee…..? Không đúng……..Sao Arnos có thể ở đây được….”
Giọng điệu như người trên mây, cơn ngái ngủ vẫn chưa dứt cơ à?
“Hồi trước có nói rồi còn gì. Bữa nay ta đích thân đến đánh thức cô đây này. Có chịu dậy không thì bảo?”
“............A, biết rồi. Mình đang mơ………”
Không thèm nghe luôn.
“Mơ cái đầu cô. Dậy mau.”
“............Ngay cả trong mơ mà Arnos cũng cộc cằn như vậy nữa………….”
Sasha nắm chặt lấy tấm ga giường, cô lật sấp người lại, quay lưng về phía ta.
“Sasha”
“Muốn ngủ nữa cơ~~”
Ta đưa tay ra định vực cô ấy dậy, thế nhưng Sasha lại nắm lấy nó và muốn kéo ta lên giường.
“..................Umhhh, vậy thì……….Arnos cùng ngủ với tôi đi………...Giường rộng lắm á………”
“Khi trước ta có nói rồi đấy. Ở trước mặt ta thì cô sẽ không ngủ nổi đâu.”
“..........Hứ, Fuhmm…….”
Sasha làm bộ nũng nịu như đứa trẻ khó chiều.
“...........Dù là trong mơ thì Arnos cũng còn lâu mới làm chuyện đó với tôi……..”
Cô nàng này đang nói nhảm cái gì đấy?
Cứ tưởng là đang dần dần tỉnh ngủ rồi, hóa ra không phải à?
“Đừng có nhõng nhẽo nữa.”
“...........Muốn người ta nghe lời thì trước tiên bản thân phải làm đúng những gì mình đã nói đi chứ……”
Sasha trở mình lại lần nữa.
Tấm ga giường rối tung hết cả lên, ta có thể thấy rõ bộ váy ngủ mỏng manh mà cô ấy đang mặc.
“Cô muốn ta làm gì cơ?”
“..........Xì, thế mà cậu bảo không để cho tôi ngủ……”
Sasha hờn dỗi nói.
“..........Dẫu sao cũng là mơ mà, ôm người ta một chút thì có chết ai đâu cơ chứ………..”
“Fumu. Cô đúng thật là hết thuốc chữa luôn đấy.”
Ta từ từ đưa tay về phía Sasha và nhẹ nhàng chạm vào cơ thể của cô ấy.
“.......Ah, hì hì………...Lại gần hơn nữa đi…….gần nữa……..”
Sasha mỉm cười thích thú.
“Áh.”
Ta được đà bế hẳn cả người cô ấy lên, theo kiểu mà người ta gọi là bế công chúa ấy.
“.........Kyaaaaa……..!”
Hai tay ôm trọn Sasha vào lòng, ta thong thả bước xuống giường.
“Thế nào? Ta ôm cô rồi đấy. Đúng thật là, có việc ra khỏi giường thôi cũng không làm được một mình nữa. Trẻ con quá mức đi mà.”
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ta thấy Misha đang khẽ lắc đầu.
Không lẽ ta đã hiểu sai chỗ nào sao?
Trong khi đang tự nhủ thầm như vậy thì bỗng nhiên Misha giật mình nhận ra điều gì đó. Lần này thì cô lại gật đầu lia lịa.
Chắc là do ta tưởng tượng thôi, có chỗ nào nhầm lẫn được đâu chứ
“............Are……...Arnos……….?”
Sasha nằm gọn trong lòng ta khẽ mơ màng chớp mắt, rồi thình lình ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta.
Cuối cùng thì nhận thức của cô nàng cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo hơn.
“...........Vừa rồi là? Ủa, are……….? Nhưng mà…….giấc mơ…….? Sao Arnos lại ở đây vậy…….?”
Sasha hốt hoảng vội tuôn ra cả một tràng câu hỏi.
“Ta chỉ đến đánh thức cô như lời hứa khi trước thôi.”
“............Eh, à……….Là vậy sao……….C, cảm ơn nhé……….”
Sasha vô thức nói lời cảm ơn trong khi biểu cảm như thể lý trí còn đang bận xử lý và sắp xếp mớ thông tin hiện tại.
“Mà này, Arnos……..Cho tôi hỏi chút được không……….?”
Cô nàng đột nhiên trở nên vô cùng bẽn lẽn.
“Chuyện gì?”
“À thì…….không biết tôi có…...lỡ miệng nói ra điều gì kỳ quặc không nhỉ……….?”
Ta đang cố gắng lý giải câu hỏi của Sasha thì cô lại tiếp tục.
“........G, giấc mơ………....chỉ là giấc mơ thôi ấy……….Tôi vừa mơ thấy một giấc mơ lạ……..nên mới đang thắc mắc mình có nói gì điên khùng không ấy mà……….”
“Maa~, đúng là cô có lảm nhảm mấy câu khó hiểu thật. Nhưng chung quy lại thì cô cứ làm nũng suốt, bảo không ôm thì sẽ không chịu dậy. Đó là lý do tại sao ta phải bế cô thế này đây.”
Sasha thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên ngay sau đó cô nàng liền nghiêng đầu thắc mắc.
“.......Người ta nói muốn được ôm thì lại đi bế………..Có phải trẻ con gì nữa đâu……….”
Sau khi bất giác lẩm bẩm trong vô thức, miệng Sasha đột ngột há to, khuôn mặt tái mét hết cả đi.
Cô nàng làm ra vẻ như vừa tự đào huyệt chôn mình vậy.
“Ta đã không nghĩ rằng tất cả những lời đó chỉ là do cô mơ ngủ mà nói thôi đấy. Cứ ngỡ là cô muốn ta đánh thức nên mới như vậy chứ nhỉ, không ngờ lại là mơ à?”
“Đ, đúng thế. Là mơ, là mơ thôi. Ai mà thèm cậu làm thế chứ, không thèm luôn. À mà――”
“Thế cô đã mơ thấy gì?”
Sasha bất chợt đứng hình.
“.........E, E―tou………..cái đó………….”
“Chắc hẳn là giấc mơ đẹp lắm đúng không? Mặt cô khi nãy trông rất hạnh phúc mà.”
Sasha đỏ bừng hết cả mặt lên, cô bèn quay phắt sang hướng khác.
“.............Uh, ừm……….Đó là một giấc mơ đẹp…………”
“Cô có gọi cả tên ta nữa đấy, vậy có nghĩa là ta cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô sao?”
Sasha níu chặt lấy ống tay áo của ta.
“............Có xuất hiện………..”
“Thế ta đã làm gì?”
“L… Làm gì á!?”
Sasha thoáng giật mình, rồ vô tình lớn giọng.
“Sao vậy?”
“.............Không có gì cả………”
Ta chăm chú nhìn cô một lúc, trông cô nàng có vẻ như đang lo lắng về điều gì đó.
“Fumu. Xem ra ta soi mói hơi quá đà rồi nhỉ. Nếu cô đã không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng chẳng ép buộc hay gì đâu.”
“Ah………..”
Ta đang định đặt Sasha xuống, bỗng dưng, tựa như phản đối, cô nàng túm chặt lấy phần cổ tay áo của ta.
Và rồi, một giọng nói dịu dàng nữ tính cất lên.
“...........Bế……..”
“Hửm?”
“Thì, Arnos đã bế tôi.”
Nghe thấy cô nói vậy, ta chỉ biết bật cười sảng khoái.
Không đợi lâu hơn, ta đưa tay ra nhẹ xoa lấy đầu của Sasha. Mái tóc vàng ánh kim chưa buộc của cô hơi xù lên một chút.
“Cứ bướng bỉnh không đâu thôi. Cô thật sự vẫn còn trẻ con lắm.”
“N, nhiều chuyện quá. Kệ tôi chứ”
Sasha bám chặt lấy ta, dứt khoát không chịu buông tay.
Misha đang đứng ngay bên cạnh thấy thế khẽ mỉm cười.
“Mou. Misha cười gì chứ?”
“…Nhìn Sasha hạnh phúc khiến em cũng vui lây.”
Bị em gái mình nói thế, biểu cảm của Sasha trở nên méo xẹo.
“Kuhahaha. Vẫn như thường lệ, hai người chả biết ai mới là chị nữa.”
“…Sasha là chị.”
Gương mặt của Sasha như nuốt phải trái đắng, cô lẩm bẩm trong miệng.
“Vậy thì Misha cũng nên ra dáng em gái một chút đi chứ.”
Misha nghiêng đầu thắc mắc.
“Như thế nào mới được?”
“Sao cũng được hết á, tóm lại là trưng ra chỗ nào đó xấu hổ hơn chị xem nào.”
Misha bối rối đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, cô bửng tỉnh như thể đã nảy ra được ý tưởng.
“…Em xấu hổ vì mình là em gái”
“Đá đểu chị đấy à!?”
Cô giật nảy người lại.
“Thôi bỏ đi.”
Sasha khua khua đôi chân trong không khí, ta bèn đặt cô ấy xuống đất.
Vẽ một vòng tròn ma pháp rồi cho nó chạy từ chân lên đầu, bộ váy ngủ của Sasha liền hóa thành đồng phục của Học viện Quỷ vương.
Sasha đã hoàn tất khâu thay đồ chỉ trong chớp mắt.
“…Khó xử.”
Misha ngước lên nhìn ta chằm chằm.
Dường như cô đang bận tâm vì bị chị nói rằng bản thân thiếu đi dáng vẻ của một người em gái.
“Maa~, không cần lo lắng về nó thế đâu.”
“.........Vẫn lo lắng…….”
“Vậy thì thỉnh thoảng thử nói gì đó bướng bỉnh xem sao?”
“…Bướng bỉnh?”
“Như thế thì cô sẽ ra dáng một người em gái hơn đó.”
Misha suy nghĩ một hồi, rồi quay sang nói với Sasha.
“…Em cô đơn.”
“......C, có chuyện gì thế? Sao tự nhiên….”
Sasha lo lắng lại gần bên cô.
“…Arnos không đến lớp được nữa.”
“Ah………”
Nhận ra ý của Misha, Sasha bất giác thốt lên.
“........Ừm, phải rồi nhỉ……….Chuyện Arnos chính là Bạo nghịch Quỷ vương thật sự đã lan truyền đi khắp Dilhayd rồi. Giờ mà cậu ấy đi học chỉ tổ gây ra náo loạn mà thôi.”
“......Nn….”
“Chị cũng hơi buồn……..nhưng mà biết làm sao được.”
Vừa nói, Sasha vừa lặng lẽ nắm lấy tay của Misha.
“…Arnos cũng tội nghiệp.”
“Tội nghiệp?”
Sasha quay sang nhìn ta, trong khi vẫn giữ y nguyên vẻ mặt chưa hiểu gì.
“Nhưng mà Arnos đã chứng minh được thân phận Bạo nghịch Quỷ vương của mình rồi còn gì? Vốn dĩ cậu cũng đâu có muốn đi học đâu đúng không?”
Cô hỏi ta để xác nhận lại điều ấy.
“Cũng không hẳn là như vậy. Mặc dù đi học với ta không có ý nghĩa gì cho lắm, nhưng mấy bài giảng nhàm chán trên lớp kể ra cũng không quá tệ. Trên hết, còn có các cô ở đó nữa mà.”
Biểu cảm của Sasha giãn ra vì vui sướng.
“...............Thế hả…….? Tiếc quá nhỉ, khó khăn lắm mới được mọi người công nhận là Bạo nghịch Quỷ vương thì lại không đi học được nữa. Giá mà cậu có thể tiếp tục lên lớp thì điểm kết của mọi chuyện đều đã viên mãn rồi không…...”
Misha khẽ gật đầu, trông cô có vẻ hơi buồn.
“Gì chứ, đừng có xuống tinh thần như vậy. Ta đã cho tiến hành chuẩn bị vài thứ rồi, đúng hôm nay thì hẳn là tất cả đều đã đâu vào đấy.”
“Eh? Eetou……...Khoan cái đã, cậu đang nói về chuyện gì cơ?”
Cả hai đều không hiểu ta đang nói gì.
“Tất nhiên là về chuyện ta sẽ lại tới trường đi học rồi.”
“Hảaa!?”
Sasha thốt lên rõ to, có lẽ cô ấy đang muốn quát ta một trận về cái quyết định vô lý này nhỉ.
------------------------------------------------------------------------
Tác note:
Arnos lại đến trường nữa rồi.
Rốt cuộc thì cậu định tránh gây náo động như thế nào đây?
NIT note:
Quay lại cái tựa Vol 1 hồi t đặt…
---QUỶ VƯƠNG ĐI HỌC---
Thôi thì hóng tạm phản ứng của đám học viên kia vậy.
Dù chương này k phải Misha bón cẩu lương, nhưng I need moreeee =))
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ cmt và cày view nhiệt tình nha. Xong ngồi hóng, hóng đến khi Misha bón được cẩu lương…..
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~