Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
Chương 138: Cánh đồng hoa trong hồi ức
- Truyenconect
- Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~
- Chương 138: Cánh đồng hoa trong hồi ức
Chương 138: Cánh đồng hoa trong hồi ức
Trans: Sinhsieusao
Edit: OVer_NIT
~~~~~~~~~~~~
“Fumu. Leina, cầu thang mà cô chọn không phải là đã trượt rồi hay sao?”
Tổng cộng có 5 con đường đúng dẫn tiếp lên bên trên đỉnh ngọn.
Ngoài ta ra, chỉ có Rei và Misa là chọn trúng đáp án chính xác mà thôi.
Đường mà Leina bước lên rõ ràng là đã trượt.
“À, ừm. Đúng thật tôi đã chọn sai. Phía sau cánh cửa đó là một chiếc cầu thang hướng xuống”
Vậy thì đáng nhẽ cô ta phải quay trở lại khu vực thử luyện như Đại thụ Eniyunien đã nói lúc trước mới đúng chứ.
Con đường ta đang bước lên trên là một trong năm con đường chính xác hướng tới đỉnh ngọn, không thể nào lại có chuyện gặp cô ta giữa chừng như này được.
Bài thử thách nghiêm cấm việc phá tường và tạo lối đi không chính thống.
Thế thì, chỉ còn một trường hợp duy nhất có thể nghĩ tới——
“.........Hành lang bí mật à?”
Leina gật đầu đáp lại câu hỏi của ta.
Vậy có nghĩa hành lang bí mật cũng được tính là một trong những lối đi chính thống trong phần thử thách này à.
“Lúc đi được vài bước trên chiếc cầu thang hướng xuống thì tôi đột nhiên nhớ vài thứ. Quả nhiên trước đây mình đã từng đi qua chỗ này rồi. Cầu thang Gniere vốn dĩ không phải là một lối đi thẳng, nghĩ vậy tôi bèn lần mò thử quanh tường xem thì phát hiện ra cái mật đạo này.”
Thì ra là thế.
Ngay từ đầu nó đã không phải một thử thách chỉ chăm chăm đánh trượt những kẻ xui xẻo chọn sai rồi.
“Nghe lời ta nói không.”
Ta kết nối Thần Giao Cách Cảm
“Xem ra ở dọc tường của những con đường hướng xuống còn có cả hành lang bí mật nữa đấy. Chỉ cần tìm ra nó là có thể tiếp tục hướng lên đỉnh ngọn. Cố mà mò cho kỹ vào.”
“Hiểu rồi”
“Nn”
“Vâng ạ!”
Đám Misha phản hồi lại ngay lập tức sau khi nhận được mệnh lệnh từ ta.
Nếu suôn sẻ thì cả đám có thể lên tới được đỉnh ngọn cây hết.
“Giờ thì, Leina. Cô nói mình đã từng tới chỗ này rồi, điều đó có nghĩa là trước đây cô đã từng tham gia vào thử thách của tinh linh này chăng?”
Trái với dự đoán của ta, cô nàng lại hơi nghiêng đầu một chút.
“.........Unnnnnnnnnn, tôi không thể nào nhớ ra được ký ức gì tương đồng hay liên quan tới bài thử thách của tinh linh này cả…...Nhưng thay vào đó thì có chút cảm giác rằng bản thân đã từng lên trên đỉnh ngọn thông qua chiếc cầu thang Gniere.”
Chỉ đơn giản là cô ấy không nhớ ra, hay bởi thân phận trước đây của cô có thể trực tiếp gặp Tinh linh vương mà không cần thông qua thử thách?
“Nếu tôi không lầm thì có lẽ tồn tại con đường tắt ở đâu đó quanh đây đấy.”
“Ồ, thế thì phải nhờ cô tìm ra nó hộ cho ta rồi.”
Ta niệm Viễn Cách Thấy Thị
Vừa cho Leina xem, cả hai vừa tiến lên phía trước.
“Nhớ ra được cái gì thì hãy nói cho ta biết đấy.”
“Ừm.”
Những bậc thang vẫn cứ trải dài.
Leina ở phía sau ta, tập trung quan sát diễn biến quang cảnh thay đổi thông qua đôi mắt của đám Rei.
Leo được một lúc thì chiếc cầu thang bị đứt đoạn.
“Fumu”
Ta ló đầu nhìn ra khoảng hở, đưa tầm mắt đảo một vòng quan sát khung cảnh xung quanh.
Có khoảng chục cái cây vươn dài tít tận lên phía trên đỉnh ngọn. Cái nào cũng đủ rộng để có thể vừa vặn chứa ba người vào bên trong.
Chắc cầu thang mà Rei và Misa đang leo lên nằm đâu đó trong số những cái thân cây kia rồi.
Ta còn thấy được cả khu vực thử luyện ở ngay bên dưới chân mình nữa.
“Đây, hình như cũng là một thử thách đấy.”
Leina nói trong khi chỉ tay vào một tấm bảng gỗ nằm gần cạnh đó.
——-Thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm——
Bước lên con đường không có đường, con đường sẽ xuất hiện.
Cự tuyệt tất cả những thứ gì không phải lòng dũng cảm, kẻ không được chọn sẽ bị đày xuống đáy vực sâu.
“Fumu. Ý nó nói là hãy tin rằng có con đường ở phía trước và tiến lên à. Vậy chắc nếu dùng phương pháp an toàn nào đó như Phi Hành
Không một chút mảy may do dự, ta bước một bước lên khoảng không ngay phía trước.
‘Cộp’—âm thanh của đế giày chạm xuống một thứ gì đó. Quả thật có một con đường mà không thể nhìn thấy bằng mắt ở đây.
“Cô cứ bước theo sau ta là được”
“..........Ừm”
Leina khúm núm nhón thật khẽ bước chân của mình xuống, xem ra cô vẫn không thể nào kiềm hết cơn sợ sệt của mình lại rồi.
Tiến lên được một đoạn thì ta dừng lại.
“Chỗ này là bậc chuyển đoạn.”
Ta tin rằng đây là phần bậc rộng nhất giữa khúc cua của cầu thang và đặt chân quay ngược lại, lệch khỏi bước chân cũ một khoảng và hướng lên trên.
‘Cộp’—tiếng đế giày chạm với bậc thang nhẹ nhàng vang vọng. Ta lại tiếp tục leo lên cao hơn nữa.
“.............Làm thế nào anh lại biết được vị trí của cái bậc chuyển đoạn ấy chứ?”
“Ngẫm lại cho kỹ thử xem. Từ lúc bước qua cánh cửa dưới kia đến giờ cứ mỗi lần leo lên 100 bậc thì lại đến khúc gấp. Vị trí, độ rộng, khoảng cách của phần bậc chuyển đoạn- bậc nghỉ giữa hai cầu thang, tất cả mọi thứ đều giống hệt nhau. Nếu đó không phải là gợi ý cho bài thử thách này thì còn là cái gì nữa?”
Thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm cơ mà.
Bên cạnh lòng dũng cảm không hề nao núng trước nguy cơ rủi ro, nó còn thử thách khả năng để ý và quan sát sự vật sự việc của người tham gia nữa.
“...........Gì mà ‘ngẫm lại cho kỹ thử xem’ hả. Số bậc thang đã bước thì ai mà lại đi đếm cơ chứ, lại còn cả độ rộng gì gì đó nữa…….”
“Vậy sao. Mà thôi bỏ đi. Cô cứ việc tập trung truy tìm ký ức để tìm ra con đường tắt là được rồi”
Leina ở phía sau, nhìn chằm chằm vào lưng ta mà nói.
“Kinh thật đấy. Trông cậu không khác gì như đang thảnh thơi đi bộ bình thường cả, thế mà…..”
“Có gì đâu. Mấy cái này chỉ là trò lừa bịp trẻ con thôi. Chắc chắn càng lên cao thì độ khó của thử thách sẽ còn càng tăng thêm nữa đấy.”
Ta vừa nói xong, Leina bất chợt dừng chân lại.
Cô ấy ngoảnh đầu sang bên cạnh và nheo mắt nhìn vào khoảng không gian trơ trọi trước mặt.
“Có chuyện gì thế?”
“.........Hình như……...tôi vừa mới nhớ ra……..Chỗ này chắc chắn có một con đường……”
Cứ mỗi 100 bậc thì sẽ tới một bậc chuyển đoạn, quay đầu 180 độ và đi lên tiếp.
Hiện tại thì đây là bậc thứ 33 tính từ phần bậc thang trung gian chuyển đoạn trước đó.
Không có bất kỳ gợi ý nào được đưa ra để liên tưởng tới việc có thể rẽ sang bên cạnh cả. Tuy nhiên đây lại là lời mà Leina đã nói, giả dụ có thật thì cũng chẳng phải điều gì lạ lùng hết.
“Lại là lối đi bí mật chăng?”
“Có lẽ vậy. Nhưng mà tôi không biết nó có phải là đường tắt hay không……”
Leina lấy hết tự tin của bản thân, bước một bước sang bên cạnh.
Chắc chắn với độ rộng cầu thang như từ đầu đến giờ thì bước chân đó đã không còn điểm tựa nữa rồi, thế nhưng Leina vẫn không bị rớt xuống.
Có một lối đi không nhìn thấy nằm ở ngay dưới chân cô.
“...........Tôi, đi thử đường này có được không……? Cảm giác cứ như kiểu có một thứ gì đó cực kỳ quan trọng nằm ở phía này vậy…….”
Gương mặt của Leina trông khá nghiêm nghị, đâu đó lại ẩn chứa một sự thiết tha vô cùng.
“Ta đi cùng cô.”
“Vậy có được không? Lỡ như là đường vòng thì sao?”
“Ta nghĩ rằng việc tìm hiểu thân phận của cô sẽ giúp ích cho sau này.”
Leina biết rất nhiều thứ về học xá tinh linh này, không chỉ thế, cô ta còn có thể là người quen của Tinh linh vương nữa.
Nếu lấy lại được ký ức, không chừng sẽ tìm ra được manh mối nào đó liên quan đến danh tính của Tinh linh vương cũng nên.
Trong khi vẫn còn chưa rõ tên Tinh linh vương hiện đang cư toạ trên kia là bạn hay thù, ta nên thu thập về càng nhiều thông tin càng tốt.
“Cảm ơn anh.”
Leina mỉm cười và bắt đầu bước tiếp lên chiếc bậc thang vô hình.
Tuy nhiên, chân cô bị hụt một nhịp. Thế cũng đồng nghĩa rằng, đây là chiếc cầu thang dẫn xuống bên dưới.
“............Không hay rồi. Quả nhiên nó là đường vòng mà……..”
“Gì chứ, đám Rei hiện cũng đang tiến lên phía trên đỉnh ngọn. Bây giờ cũng đang rảnh nên tiện điều tra thử xem ở đây có cái gì cũng là ý hay mà.”
Leina đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại tại.
Cô từ từ đưa tay ra phía trước và nắm lấy một thứ gì đó trong khoảng không vô định.
“Hình như có một cánh cửa ở chỗ này thì phải”
“Để ta mở thử xem sao.”
Leina và ta đổi chỗ cho nhau. Với tay ra trước mặt, ta thử tìm xem có thứ gì tồn tại ngay chỗ này không.
Đúng như lời cô ấy nói, cảm giác giống như đang chạm vào một cánh cửa được truyền tới thông qua đầu ngón tay.
Mò mẫm sờ lần một chút, cuối cùng cũng tìm thấy cái tay nắm cửa. Ta thử vặn mở nó ra không chút chần chừ.
‘Gyyyiii’—đi cùng âm thanh cũ kỹ của cái bản lề bị gỉ sét lâu năm, cánh cửa dần dần hé mở.
Ta bước vào không gian bên trong.
“Ah……….”
Leina bị bất ngờ bởi khoảng không phía sau cánh cửa vô hình, thốt lên một tiếng.
Thế giới trước mặt cả hai tựa như đã có một cây bút lông đầy màu sắc sơn lại toàn bộ vậy, khung cảnh biến thành một cánh đồng hoa trải dài bát ngát.
Đỏ tươi, lam nhạt, vàng óng ánh, những bông hoa đang thi nhau nở rộ, tô điểm cho cả một khoảng không mênh mông bằng muôn vàn màu sắc phong phú tươi đẹp.
Hiện bọn ta đang đứng trên một quả đồi nhỏ. Cánh cửa làm bằng thân cây gỗ bên cạnh từ từ đóng lại.
Có lẽ nếu mở nó ra một lần nữa thì sẽ về lại được không gian ban đầu thôi.
“Cô có nhớ ra được gì không?”
“...........Ummmmmm……………..”
Nhẹ lắc đầu vài cái, Leina thẫn thờ ngắm nhìn cánh đồng hoa trước mặt.
Không biết cô đã như thế bao lâu rồi nữa.
Bất chợt, một giọt lệ chậm rãi trào ra khỏi khoé mắt cô.
“..........A, are……….? Gì đây……..Mình sao thế này………..?”
Bối rối không biết tại sao chính bản thân mình lại rơi lệ, Leina đưa tay lên cố lau sạch đi hai hàng mi đang ướt đẫm.
“Chẳng biết là vì sao……..Cũng chẳng nhớ ra được cái gì…...Thế nhưng tôi cứ có cảm giác rằng mình đã tới đây vô số lần rồi……”
Như bị vùng ký ức quên lãng hút hồn, Leina từ từ bước đi trong vô thức.
“Khoan đã.”
Bị ta nắm lấy vai từ đằng sau, Leina quay đầu nhìn lại.
“Ta biết ngươi đang ở đó. Thò đầu ra đây xem nào.”
Ma nhãn của ta hướng ra phía cánh đồng hoa trước mặt.
Một màn sương đen nổi lên và dần cô đọng lại, hiện ra thân hình của một quỷ nhân với sáu cái sừng trên đầu.
Nguyền vương Kaihilam Giste.
“Xin lỗi vì làm cho ngài giật mình nhé, Quỷ vương.”
Giọng điệu của Nguyền vương y như con gái.
Nghĩa là bây giờ vẫn đang trong phần nhân cách của Giste sao.
“Tui đã ở đây suốt để chờ người nào đó tìm ra được chỗ này ấy. Trong khoảng không gian này thì có thể tránh được sự quan sát của Đại thụ Eniyunien lẫn Tinh linh vương luôn.”
Ta không cảm nhận thấy địch ý từ hắn.
Với cả khi đang trong dạng nhân cách của Giste, chiến lực của hắn bị giảm đi so với Kaihilam mất mấy lần.
Cho dù có đang âm mưu cái gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không thể làm hại tới ta.
“Fumu. Ngươi nói nghe như thể đang cố tình đối địch với Tinh linh vương vậy đấy?”
Giste lẳng lặng gật đầu.
“Nguyền vương-sama bị thần ẩn giấu đi mất rồi. Mặc dù ngài ấy không dính phải điểm liệt nào, thế nhưng đó lại là mệnh lệnh trực tiếp từ Tinh linh vương. Cậu thuộc cấp Gerad vì muốn cứu Nguyền vương-sama nên đành phải tới Delzogade thực hiện nhiệm vụ như lời chúng nói.”
Bị thần ẩn giấu đi à.
Cơ thể của Nguyền vương Kaihilam hiện đang ở đây, chỉ khác mỗi phần nhân cách là của Giste thôi.
Thật sự thần ẩn có thể tách phần nhân cách Kaihilam kia ra và giấu đi sao?
Mà, dù sao cơ thể của tên Nguyền vương này vốn đã đặc biệt sẵn rồi, chưa kể đối phương lại còn là tinh linh nữa.
Khả năng phần nhân cách Kaihilam bị phong ấn không cho hiện diện ra bên ngoài cũng không phải là không thể xảy ra.
Ta không biết mục đích thật sự của Hồng bia vương là gì, tuy nhiên sự thật bây giờ hắn vẫn đang dưới trướng của Tinh linh vương là không thay đổi.
Nếu cho rằng tên thuộc hạ của Nguyền vương vì muốn cứu chủ nhân mà bất đắc dĩ tới Delzogade làm loạn thì không khéo hành động của 3 tên còn lại cũng là do một tay gã Tinh linh vương kia sắp đặt.
“U minh vương Aejes có liên quan gì tới Tinh linh vương không?”
“Thuộc hạ của U minh vương-sama hình như bị bắt làm con tin thì phải. Thế nên ông ấy mới đành bất lực ở lại cái học xá tinh linh này, giống như tui vậy đó.”
U minh vương Aejes đã từng nói, việc liên minh của Tứ tà vương tộc là mánh khóe do đám tinh linh tạo dựng.
Nhưng mà nếu muốn cứu thuộc hạ của mình thì chẳng phải cách nhanh gọn nhất chính là kể hết đầu đuôi sự việc cho ta hay sao? Hay là nếu làm thế tính mạng của đám thuộc hạ sẽ bị đe doạ?
Cơ mà, dù sao đi nữa thì Aejes cũng vốn là một gã có lòng tự tôn cao ngất trời.
Sự tình có ra sao thì hắn cũng không bao giờ thể hiện mặt yếu đuối của bản thân trước ta đâu.
“Cái tên Gerad, thuộc hạ của Nguyền vương ấy. Không biết vì sao mà nửa thanh Tước đoạt kiếm Gilionojes, vốn thuộc sở hữu của Shin Reglia lại rơi vào tay của hắn được. Ngươi có thông tin gì không?”
“.........Chắc là Tinh linh vương đưa cho cậu ta rồi. Dùng cái đó để dụ Misa Ilioroagu, kiểu kiểu như vậy”
Shin hiện đang bị thần ẩn giấu đi.
Tinh linh vương đã cướp lấy nửa thanh ma kiếm từ cậu ta rồi giao cho thuộc hạ của Nguyền vương. Nghe cũng khá hợp lý.
“Vậy cái tên Tinh linh vương kia rốt cuộc là kẻ nào?”
Giste thoáng lắc đầu.
“.........Cái đó tui cũng không biết…...Nhưng mà hắn ta đã ở Aharthern này từ rất lâu về trước rồi, suốt tận 2000 năm trước cơ. Ngay sau khi Quỷ vương-sama chuyển sinh thì Đại tinh linh Reno cũng biến mất luôn. Hắn ta xuất hiện thay thế vị trí của cô ấy và bảo vệ khu rừng này cho đến ngày hôm nay.”
Giste vẽ ra một vòng ma pháp trận.
Những hạt phân tử ma lực tập trung lại, tạo thành hình dạng một kẻ nào đó.
“Tui đã từng thấy Tinh linh vương một lần trước kia rồi. Hắn ta trông thế này này.”
Ma lực của Giste vẽ ra một tên mặc giáp toàn thân đen bóng, trên đầu có đội một chiếc mặt nạ quái dị.
Đây chính xác là gã đã lẻn vào Lao Ngục Thứ Nguyên
———————————————————-
Tác note:
Ôi trời, danh tính của gã đàn ông không rõ thân phận lại chính là Tinh linh vương không rõ danh tính ư. (Nà ní…….)
NIT note:
Đang bắt đầu quang mang bác tác r đấy, làm như đa nhân cách hổng bằng :))
Cơ mà chương trước ôm cua, chương này… bùm, éo có cua gì hết, chúng ta vẫn đang đi thẳng -_-
Giờ thì thêm quả dữ kiện cánh đồng hoa dính với Leina, bí ẩn lại chổng thêm bí ẩn
Có khi nào đám tứ tà cùng với thiên phụ thần bị tinh linh vương khống chế cả lũ luôn hông -_-
Chương này k cua là chương sau cua rồi, tại chưa tới 10 chương nữa là end part 1 mà.
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, mấy nay ngó bộ này bị bơ hơi nhiều, rõ rang càng về sang càng hấp dẫn mà ta…., mỗi tội hơi nhiều drama thôi. Đọc xong chương nhớ cmt nhá, t rep hết hổng chừa ai đâu, cmt xong thì cày view lwo top tiếp nào :D
T4R
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~