Ma Vương Shota
Chương 04 - Tiệc đêm
Chương 04: Tiệc đêm
Sau khi thay lại trang phục bình thường, Leonis cùng nhóm của mình đi đến sảnh yến tiếc, rất nhiều các khách mời cũng đã tề tựu đông đủ cả.
Vô số những chiếc bàn đã được chuẩn bị, bày trên bàn là đủ mọi loại rượu.
Tại trung tâm đại sảnh, một số lượng lớn các đầu bếp đang cặm cụi chế biến các món ăn sang trọng.
“Tất cả bọn họ đều là những đầu bếp hàng đầu phục vụ cho Hoàng Tộc đó.”
Lyseria thì thầm vào tai Leonis.
Do là con gái của một gia đình quý tộc, thành thử những vấn đề bí mật như vầy đều đến tai cô cả.
“…Tuyệt ghê. Ai mà ngờ đây lại là một chiến hạm cơ chứ.”
Leonis tỏ vẻ thán phục.
“Mọi thứ đã được đặc biệt chuẩn bị để phục vụ cho chuyến thăm của Công Chúa Điện hạ đến Đô thị chiến thuật số 7 mà.”
Cầm lấy một ly thủy tinh trên bàn, cô hỏi Leonis.
“Leo-kun muốn uống gì nào?”
“Mm, cho em ít rượu đi.”
“Ưm, Leo-kun…”
“Em đùa thôi.”
Nói rồi cậu cầm lấy một ly nước ép nho.
(Mình vẫn thích uống rượu hơn.)
Tuy nhiên, có lẽ việc đặt sự kì vọng vào một loại rượu có thể đạt đến độ đậm đà trong cả hương thơm lẫn mùi vị như những loại cậu từng nếm thử trước kia thì có lẽ là đòi hỏi hơi quá.
“U-Ừm… Tụi em cũng được thưởng thức chúng sao…?”
Tessera bẽn lẽn hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
Lyseria gật đầu.
“Được rồi Linze, chén thôiiii!
Millet phấn khích kêu lên, trông cô cứ như một tên cướp biển vừa tìm thấy rương kho báu vậy.
Với chiếc đĩa cầm trên tay, cô phóng một mạch về phía trung tâm.
“Chờ mình với Millet!”
Linze cũng đuổi theo cô bé.
“Chờ chị nữa…!”
Tessera loạng choạng đuổi theo đám nhỏ, dường như cô vừa rũ bỏ vai người chị cả của mình trong thoáng chốc vậy.
“Để chị lấy đồ ăn cho Leo-kun. Em muốn ăn gì nào?”
“Em tự làm được mà.”
“Nhưng mà Leo-kun chỉ toàn ăn mấy món em thích thôi. Nếu không chịu ăn rau thì cơ thể em sẽ không phát triển được đâu đó.”
Nói rồi Lyseria đi về phía bàn ăn.
(Mình vẫn chưa quen với việc này, cứ để một cô nàng undead chăm sóc sức khỏe từng tí một thì không ổn…)
Leonis nhìn qua căn phòng.
Vô số các học viên của Học Viện Thánh Kiếm đang có mặt rải rác xung quanh đây.
(Cơ mà chẳng quen ai…)
“Oh, em cũng ở đây à nhóc.”
Leonis chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu.
Cô gái ấy sở hữu một đôi mắt xanh dương trong trẻo và cô khoác lên mình bộ đồng phục được hiệu chỉnh cho phù hợp với trang phục truyền thống của Ouran.
Sakuya Sieglinde, cô vừa là đồng đội của cậu và vừa là tiên phong chủ lực của tiểu đội 18.
“Sakuya-san làm gì ở đây vậy?”
“Chị á, đơn giản thôi, đồ ăn miễn phí.”
Sakuya ưỡn ngực một cách kiêu hãnh.
“Không… Ý em không phải thế.”
Leonis bực mình cằn nhằn.
Sakuya mặc dù trông thì có vẻ là một thiếu nữ với sắc đẹp rạng ngời, song tâm hồn cô vẫn chỉ là một cô gái tồi mà thôi.
“À thì, em từng thấy chị chiến đấu trên tiền tuyến hồi Đại thảm họa chứ? Có vẻ tin đồn về nó đã lan ra khá rộng.”
“Ra vậy.”
Trong trận chiến vừa rồi, Sakuya đã ‘đơn phương độc mã’ lao vào một bầy và anh dũng chiến đấu.
Sau sự kiện đó, cô thậm chí còn được mời đến buổi rà soát trận chiến để thu thập dữ liệu.
“Chị nghe nói nhóc đã chiến đấu với Void khi chúng tấn công bến cảng nhỉ? Làm tốt lắm.”
Sakuya dịu dàng xoa đầu Leonis.
“Không, em đâu làm được gì nhiều.”
Leonis lắc đầu.
“Regina-san mới là người hạ gục con Void khổng lồ đó mà.”
“Cơ mà đối với chị, nội việc em không thèm chạy trốn thôi cũng thôi cũng là quá đỗi can đảm rồi. Rất nhiều các học viên của học viện cũng đã có mặt ở đó. Tuy nhiên, họ đều bỏ chạy khi lũ Void xuất hiện.”
(Nói mới nhớ, hai tên tán tỉnh Regina cũng là học viên của Học Viện.)
Nói đi cũng phải nói lại, cả hai đã phải bàng hoàng bỏ chạy chỉ vì
“Tất cả bọn họ đều bỏ chạy, kể cả điều đó có khiến họ cảm thấy hối hận đi chăng nữa, họ vẫn tiếp tục bỏ chạy. Cái cảm giác tội lỗi ấy sẽ ám ảnh em suốt quãng đời còn lại…”
Leonis để ý thấy sự buồn rầu trong đôi mắt cô.
“Ừm-“
Cậu toan hé môi mở lời.
“Thôi chị đi lấy chút thức ăn đây.”
Sakuya bỗng xen ngang, biểu cảm của cô trở lại bình thường, và Leonis cũng bỏ lỡ cơ hội hỏi cô điều cậu muốn.
Sakuya lấy ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng tre từ trong ống tay của bộ trang phục Ouran.
“Nó là gì vậy?”
“Một hộp bento truyền thống của Ouran.”
Nói rồi Sakuya lại vỗ ngực tự hào thêm lần nữa.
“Không, ý em không phải thế.”
Leonis lại bực mình cằn nhằn.
“Chị tính đem cho Hắc Fluffymaru chút đồ ăn ngon thôi.”
“Hắc Fluffymaru?”
“Một chú chó chị mới làm quen ấy mà.”
“Em hiểu rồi…”
Leonis vô cảm trả lời.
“Cơ mà chị có chắc là mình được phép làm thế không đó?”
Mặc dù đây có vẻ không phải một bữa tiệc quá cứng nhắc và câu nệ, song kể cả một người với kiến thức hạn chế về xã hội loài người như Leonis, cũng buộc phải thắc mắc liệu có được phép đem đồ ăn từ bữa tiệc về không.
“Nhóc không cần lo đâu. Với kĩ năng của chị, không ai có thể phát hiện ra đâu.”
Sakuya nở một nụ cười rồi cẩn trọng tiếp cận bàn ăn.
“Không, ý em không phải…”
Leonis cố gắng nói lại lần nữa, song lời nói của cậu coi bộ cũng vô ích.
(Nhìn cái cách cổ di chuyển kìa… trông cũng điêu luyện phết.)
Leonis nhận xét, nửa trầm trồ nửa khó chịu.
Nói rồi cậu cầm lấy một chiếc đĩa rồi bắt đầu kiếm đồ ăn.
***
Tại bàn tiệc trung tâm, các khách mời đang vui vẻ thưởng thức các món ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến.
Từ thịt nai tẩm mật ong nướng, ngỗng nhồi rau xanh, cẳng cừu rắc gia vị và phụ gia, cá hồng kho khô với muối và rau thơm, súp gà kèm rau củ, cá thịt trắng hầm, hỗn hợp salad tám loại rau tươi, một đồi bánh nướng vừa ra lò, và vô số các loại trái cây và kem để tráng miệng.
Khi Leonis còn đang cân nhắc xem bản thân nên làm gì, bụng cậu khẽ kêu lên, đủ hiểu là nó đã đói lắm rồi.
(…Cơ thể con người quả là quá đỗi bất tiện mà.)
Leonis than vãn rồi cậu bắt đầu gắp đồ ăn lên đĩa để thỏa mãn nhu cầu của cơ thể cậu.
“Leo-kun chỉ gắp mỗi thịt thôi kìa. Em cần phải cân bằng bữa ăn bằng rau củ nữa chứ.”
Lyseria nhanh chóng xuất hiện và quở trách cậu.
“E-Em biết rồi.”
Leonis gắp một ít salad vào đĩa mình để làm hài lòng cô.
“Tất cả chỗ nguyên liệu này đều được làm từ cây trồng trong môi trường nhân tạo ạ?”
“Một số, cơ mà chị nghĩ thịt động vật hoang dã được lấy trong rừng.”
“Rừng…?”
“Ừm, gần Đế Đô có một khu rừng rộng lớn đó.”
Đế Đô Camelot. Cơ sở của dự án đô thị chiến thuật ‘Assault Garden’ tọa lạc gần một khu rừng khổng lồ, một nơi kì lạ mà chưa từng dám tiếp cận.
Tại khu rừng đó, các khu vực có mật độ thưa thớt hơn là khu vực sinh sản của vô số các loài động vật.
(Nếu rộng lớn tới vậy, hẳn nó chính là Khu Rừng Nguyên Thủy rồi.)
Leonis suy đoán.
tọa lạc gần Vương Quốc Lognas, nơi mà Anh Hùng Leonis sinh ra.
1000 năm về trước, khu rừng đó từng là lãnh địa của Thánh Thần và là ngôi nhà của rất nhiều các Tinh linh.
(Nếu mình đoán không nhầm, hẳn Đế Đô phải nằm gần vị trí trước kia của Vương Quốc Lognas…)
Chỉ trong giây lát, Leoni đã vẽ lại tấm bản đồ của thế giới thời cổ đại trong tâm trí mình, song dòng suy nghĩ của cậu nhanh chóng bị gián đoạn.
“Lyseria, cô đang làm gì ở đây vậy?”
Một giọng nói trong treo kèm đôi chút cao ngạo khiến Lyseria quay người lại.
“…Fenris Edelritz!”
Ở đó là một cô gái đang đứng khoanh tay trong bộ đồng phục của Học Viện Thánh Kiếm.
Dáng đi tao nhã của cô rất giống với một quý cô, trong khi đôi mắt xanh dương của cô hướng về phía Lyseria một cách sắc lẹm.
Cô bước một bước về đằng trước, khẽ lấy tay hất mái tóc bạch kim ra sau.
Hai mĩ nhân trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều đang cầm trên tay một chiếc đĩa.
“Công Chúa Artilia mời tụi tôi.”
Lyseria trả lời một cách trang trọng, ngữ điệu của cô mạnh hơn đáng kể so với bình thường.
“Vậy cô thì sao Fenris?”
“Tôi thay mặt chủ tịch Ban chấp hành tới thôi. Thiệt tình, công việc của Ban chấp hành thực sự đã chất thành đống kể từ vụ Đại thảm họa vừa rồi. Tôi còn chả có nổi một phút giây rảnh rỗi nào, không giống mấy kẻ vô dụng nhàn nhã các người…”
“C-Cái gì?!”
Lyseria trừng trừng nhìn Fenris với đôi mắt phẫn nộ.
Cảm xúc của cô dần bùng nổ, mái tóc bạch kim của cô cũng bắt đầu phát sáng với ma lực.
(Sức mạnh Nữ hoàng Ma cà rồng của cổ đang bùng nổ ư?!)
Leonis vội vã kéo tay áo Lyseria.
“Nè nè hai đứa. Không được đánh nhau đâu nhé.”
Một giọng nói thanh thoát cất lên, xua tan bầu không khí u ám đang lớn dần giữa hai thiếu nữ.
“Elfine-senpai?!”
Lyseria nhanh chóng điều chỉnh lại điệu bộ.
Elfine xuất hiện từ phía sau Fenris với một nụ cười gượng gạo trên môi.
“Elfine-san?”
Leonis thắc mắc.
“A, xin chào Leo-kun.”
Cô mỉm cười rạng rỡ với cậu và vẫy tay chào.
“E-Em xin lỗi…”
Lyseria hơi lùi lại, tỏ vẻ ngượng ngùng về cách hành xử của mình trước mặt người đàn chị mà cô ngưỡng mộ.
“Vậy là chị cũng tham dự buổi giao lưu nhỉ Elfine.”
Fenris lúng túng hỏi, hơi ngoảnh mặt đi như Lyseria.
“Ừm, họ yêu cầu chị chia sẻ dữ liệu mà chị thu thập được từ sự kiện Đại thảm họa ấy mà.”
Elfine nhún vai.
Thánh Kiếm của cô-
Những kiến thức nó thu thập được tuyệt đối vô giá khi áp dụng vào chiến đấu với .
Leonis lúc này mới nhận ra, rằng nếu Thánh Kiếm của Elfine đã thu lại toàn bộ mọi thứ từ sự kiện Đại thảm họa vừa rồi…
(Rắc rối rồi đây…)
Tâm trí cậu bắt đầu hoảng loạn.
Thánh Kiếm của Elfine chắc chắn đã thu được hình ảnh cậu tiêu diệt cả một đàn với sức mạnh của mình.
“Tch…”
Leonis nghiến răng trong khi suy nghĩ về hậu quả của việc sức mạnh cậu bị lộ ra.
“Đừng lo. Chị đã xóa hết dữ liệu trong phân cảnh ở cô nhi viện Phrenia rồi.”
Elfine lặng lẽ trấn an Leonis, ghé sát môi vào tai cậu rồi thì thầm.
“…Cảm ơn chị.”
Cậu nhỏ nhẹ cảm ơn cô.
“Nhưng đổi lại, em nhớ phải kể chị sự thật về nó nhé Leo-kun.”
“…Vâng.”
Leonis gật đầu, và Elfine đứng thẳng dậy.
Fenris, cô gái vừa mặt đối mặt với Lyseria không lâu trước đó, giờ lại nhìn xuống Leonis với biểu cảm mơ hồ.
“Hmm. Cậu bé đó là người đã gia nhập tiểu đội 18 phỏng?”
“Vâng…”
“Xin thứ lỗi vì chưa giới thiệu.”
Nói rồi cô dùng ngón tay uốn uốn gợn tóc bạch kim của cô.
“Tôi là Fenris Edelritz, thành viên trực thuộc Ban chấp hành của Học Viện Thánh Kiếm. Hân hạnh được làm quen.”
“Ban chấp hành?”
“Đó là một tổ chức quản lí học viên và điều hành học viện tách biệt với Ban quản lí.”
Elfine giải thích.
(Ra thế…)
“Em là Leonis Magnus từ tiểu đội 18.”
Cậu lịch sự giới thiệu bản thân.
Tuy nhiên, Fenris nheo mắt lại.
“Leonis-kun, nghe nói em đang sống cùng kí túc xá với mấy chị này nhỉ?”
“…À, vâng.”
Leonis gật đầu, thành thật thừa nhận.
“Lyseria à, cô có chắc là một cậu con trai như cậu ta được phép sống trong kí túc xá nữ không đấy?”
“Leo-kun mới chỉ là một cậu bé thôi mà.”
Lyseria vội vã trả lời một cách bối rối.
“Nhưng cậu ta là con trai. Khi trưởng thành hơn, không khéo cậu ta sẽ trở thành một tên ‘Chúa tể bóng đêm’ trong phòng ngủ đấy.”
“…Leo-kun không phải kiểu đàn ông đó! Em ý là một gút boy. Nhỉ?”
“V-Vâng…”
Leonis tiếp tục gật đầu, cảm tưởng như tim cậu đang loạn nhịp vậy.
Chỉ mới đây thôi, trái tim cậu đã như nhảy khỏi lồng ngực khi được chiêm ngưỡng Lyseria trong bộ đồ bơi rồi.
“Dù sao thì, nếu Ban chấp hành nhận thấy mấy người có hành động xem thường đạo đức xã hội. chúng tôi sẽ vào cuộc đấy.”
Fenris cằn nhằn rồi ngoảnh mặt đi.
Tuy nhiên, trước khi cô rời đi…
“Sẵn tiện, nghe nói là cô đã thức tỉnh Thánh Kiếm.”
Cô đứng khựng lại và quay lưng đối mặt với họ.
“Dù sao thì… Xin chúc mừng cô, Lyseria Cristalia.”
“…Ể? À ừ, cảm ơn…”
Lyseria khẽ nói, như thể lời nói của Fenris không phù hợp với thái độ của cô.
Fenris như cảm thấy bị chế giễu, cô quay người lại rồi nhanh chóng rời đi.
“Hai người bọn chị có quen nhau à?”
“Cô ta là… một người bạn thuở nhỏ. Mặc dù cổ trông giống một căn bệnh ngứa thâm niên chữa mãi không khỏi hơn…”
Nói rồi Lyseria xoa bóp thái dương mình.
Lyseria là một thiếu nữ thường rất có trách nhiệm và trưởng thành, thật kị lạ khi chứng kiến cô hành xử như trẻ con thế này.
(Có vẻ mối quan hệ của họ cũng tương tự tình bạn giữa mình với Long Vương…)
Cuộc đối đầu ngắn ngủi giữa cô và Fenris gợi lại cho Leonis về mối quan hệ đầy sóng gió giữa cậu và thiên địch của cậu 1000 năm về trước.
Thật kì lạ là những ngày gần đây, Leonis luôn cảm thấy luyến tiếc thiên địch của mình.
“Này nhóc, nhìn chỗ đồ ăn chị lấy được cho Hắc Fluffymaru nè!”
Sakuya hào hứng nói, đồng thời đem ra chỗ đồ ăn cô giấu trong ống tay áo ra.
““ Trả chúng lại ngay!””
Lyseria và Elfine đồng thời yêu cầu.
***
(…Công Chúa Artilia vẫn chưa tới bữa tiệc sao…?)
Regina đang lang thang vô định trên hành lang bên ngoài phòng tiệc.
Dù cho đã sở hữu tấm thiệp mời giả, cô thiếu nữ vẫn lưỡng lự không dám bước qua cánh cửa kia.
Nếu không phải đang mặc đồng phục của Học Viện Thánh Kiếm, khả năng cao là cô đã trông rất đáng ngờ rồi.
(Kể cả có đến buổi giao lưu đi chăng nữa, mình cũng chả thể bắt chuyện với ẻm…)
Vì hoàn cảnh đặc biệt, Regina đã không được thừa nhận và bị gửi đến sống cùng gia đình Cristalia trước khi Công Chúa Artilia ra đời.
Cô em gái của Regina chưa từng được biết đến tên tuổi hay mặt mũi của chị gái mình.
(K-Không… Dù không được nói chuyện, chí ít là mình có thể được nhìn thấy ẻm từ khoảng cách gần…)
Trút hết can đảm, Regina đứng trước lối vào sảnh yến tiệc. Đột nhiên, một cục bông trắng bất chợt sượt qua chân cô.
“G-Gì vậy?”
Regina dừng lại.
Cục bông trắng kia tỏa ra một luồng ánh sáng lập lòe yếu ớt.
“Một tinh linh sao?!”
Regina nhíu mày.
Nó không phải một sản phẩm nhân tạo từ tập đoàn Fillet. Mà là một Tinh Linh Nguyên Thủy, loài sinh vật không được nhìn thấy tại bất kì đâu trong thành phố.
(…Khoan đã, chả phải nó là Carbuncle của Hoàng Tộc sao?!)
Regina từng trông thấy tinh linh này trong kho lưu trữ dữ liệu trước đây.
Nó sở hữu một bộ lông trắng bồng bềnh cùng một viên ngọc đỏ được đính trên trán.
Không thể nhầm được. Nó chính là , một trong được truyền lại qua các thế hệ của Vương Tộc Ortilise.
Câu hỏi là, tinh linh thuộc gia đình Hoàng Gia đang làm gì ở đây?
(Nó bỏ trốn chăng?)
Một
“Có lẽ mình nên bắt nó, nhỉ…?”
Regina thì thầm với chính mình.
Nếu nó đang bỏ trốn, Công Chúa và người hầu của cô chắc hẳn đang ráo riết tìm kiếm nó.
Rất ít người có thể nhìn thấy Tinh Linh khi nó lựa chọn che dấu sự hiện hữu của mình, vì vậy nên vệ binh trên con tàu không thể tự mình bắt nó được.
Duy chỉ Vu Nữ Công Chúa mang dòng máu của Hoàng Gia mới có thể làm được việc đó.
(Vả lại nếu bắt được nó, mình có thể lấy đó làm cái cớ để nói chuyện với Công Chúa Artilia...)
Ngay khi vừa nhận thức được điều đó, Regina tức tốc đuổi theo cục bông nhỏ nhắn kia.
“...C-Chờ đã nào...!”
Regina tập trung nhãn lực của mình, như thể cô đang nhìn qua ống ngắm của khẩu súng trường.
Cô đã trải qua bài tập thể lực của Học Viện mỗi ngày và vô cùng tự tin vào sức bền của mình.
Đuổi theo dấu vết ma lực mờ nhạt mà tinh linh để lại, Regina chạy lên cầu thang tầng trên.
Tại đỉnh cầu thang là một hành lang thẳng tắp.
Regina trông thấy bóng dáng lập lòe của Carbuncle ở phía đằng xa.
(...Bắt được rồi nhé!)
Cô bứt tốc về phía trước, mái tóc buộc hai bên của cô tung bay đằng sau theo chiều gió cuốn.
Ngay phía trước vị trí tinh linh vừa chạy qua, bóng dáng một con người dần hiện ra từ trong góc tối.
(...?!)
Regina giật mình dừng lại.
Trang phục người kia đang mặc thuộc về đội Vệ Binh Hoàng Gia bảo vệ Artilia. Người đàn ông nhướn mày khi nhìn thấy Regina.
“Gì đây? Mình tưởng tất thảy đám khách mời đang trong phòng tiệc chứ?”
Nói rồi khóe môi hắn hơi cong lên thành một nụ cười chế giễu.
Regina nhìn chằm chằm vào tên vệ binh.
Điệu bộ của hắn dường như rất kì quặc.
Thái độ lạnh tanh đó cũng khác xa so với một người hộ tống Công Chúa.
“Ư-Ừm...”
Regina thận trọng lùi lại.
Tên vệ binh áp sát cô, có vẻ như hắn không để ý đến sự cẩn trọng của cô.
“Không thể để ngươi phá vỡ sự yên tĩnh này được. Tốt nhất là nên thủ tiêu ngươi thôi...”
Một cơn khát máu hữu hình dần dâng trào trong người đàn ông.
“Kích hoạt!”
Regina niệm chú để triệu hồi Thánh Kiếm của mình.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc kế tiếp, bộ móng vuốt khổng lồ bỗng xuất hiện trên tay phải của tên vệ binh.
“...?!”
“Ma Kiếm kích hoạt- !”
Một luồng sức mạnh khủng khiếp chạy dọc cơ thể Regina.
***
(Đứng trong cái phòng toàn người là người mới ngột ngạt làm sao.)
Leonis lẻn ra khỏi phòng tiệc và thở dài một hơi mà cậu đã cố kìm nén sau khi cuối cùng cũng trốn được đến hành lang kế tiếp.
Cậu không thích những nơi nhộn nhịp như vậy.
Ma Vương Bất Tử ưa chuộng một nơi tối tăm yên tĩnh hơn, như lăng tẩm dưới lòng Tử Đô Necrozoa chẳng hạn.
(Không, kể cả hồi còn là con người, mình cũng chả ưa mấy chỗ đông người.)
Leonis rảo bước dọc theo hành lang tĩnh mịch và đi vào thang máy.
Cậu sau đó di chuyển lên boong tàu để hít thở không khí trong lành.
(Cứ lẳng lặng mà bỏ đi thì không ổn.)
Leonis vừa thầm nghĩ vừa bước lên boong tàu.
Nhận thấy bản thân có thể khiến thân quyến lo âu không cần thiết, vị Ma Vương triệu hồi một thuộc hạ hài cốt từ bóng mình.
Sau khi xương của thuộc hạ kia dần tụ tập lại thành hình dạng con người một cách huyên náo, Leonis niệm một ma pháp
Vị chiến binh hài cốt kia từ từ khoác lên mình hình dáng trông y hệt Leonis.
Chẳng có gì kì lạ khi Ma Vương Bất Tử xuất hiện trên muôn vàn các trận địa cũng một lúc nhằm xáo trộn lực lượng quân địch cả.
Mánh khóe đó đủ tầm thường để Leonis sử dụng ma thuật nhân đôi hàng đống các cơ thể.
Khuyết điểm của ma pháp này là tính cách của cơ thể giả kia bị ảnh hưởng bởi khí chất riêng của chính chiến binh hài cốt đó.
Song đối với một giải pháp tạm thời thì điều đó cũng chẳng gây ra quá nhiều rắc rối là mấy.
“Thay mặt ta quay về bữa tiệc.”
Leonis chỉ dẫn thêm.
“Nhớ đừng có làm gì thừa thãi đấy.”
“Xin tuân lệnh Chúa Tể.”
Vị chiến binh hài cốt nói rồi kính cẩn cúi đầu.