Ma Đạo Tổ Sư
Chương 56: Tam độc (nhất)
Hắn vẫn chưa nghe rõ tên của khúc ca này. Một cơn huyết táo* đã xộc lên mặt, đầu và khớp xương tay chân nóng đến đau đớn không thôi, tiếng ong ong ù bên tai xua mãi không tan.
*huyết táo: Một chứng bệnh (chắc chắn là thế!!!), còn là bệnh gì thì tra ra toàn "da khô, nứt nẻ, thô ráp, bong tróc... Môi miệng khô v. V"... Chẳng giống tí nào...
Lúc tỉnh dậy, hắn mở mắt ra, thứ trông thấy vậy mà lại không phải đỉnh hang ngầm đen kịt, và cũng chẳng phải bản mặt cứng nhắc kia của Lam Vong Cơ, mà là một tấm ván gỗ. Trên tấm ván gỗ vẽ một chuỗi hình người buồn cười.
Đây là hình hắn vẽ bậy nơi đầu sạp ở Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện nằm trên chiếc sạp gỗ nhỏ của hắn, Giang Yếm Ly đang cúi đầu đọc sách, thấy hắn tỉnh lại, chân mày khẽ nhếch, đặt sách xuống kêu lên: "A Tiện!"
Ngụy Vô Tiện: "Sư tỷ!"
Gắng gượng bò dậy khỏi sạp nhỏ, tay chân không còn nóng nữa, nhưng vẫn mềm nhũn, cổ họng khô khan. Hắn hỏi: "Ta về rồi? Ra khỏi hang ngầm rồi? Là Giang thúc thúc dẫn người tới cứu ta à? Lam Trạm đâu? Giang Trừng đâu?"
Cửa gỗ mở ra, Giang Trừng tay cầm một vò sứ trắng bước vào, quát: "Kêu la cái gì!"
Quát xong, hắn quay sang Giang Yếm Ly: "Tỷ, canh tỷ nấu. Đệ đem tới giúp tỷ này."
Giang Yếm Ly nhận vò, múc thứ chứa bên trong nó ra rót vào bát đựng. Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, tiểu tử ngươi lại đây!"
Giang Trừng: "Tới làm gì? Ngươi muốn quỳ xuống cảm ơn ta à?"
[ truyEn cua tui @@ Net ]
Ngụy Vô Tiện: "Bảy ngày mới dẫn người tới, ngươi định giết ta hả?!"
Giang Trừng: "Ngươi chết rồi à? Thế thì cái tên đang nói chuyện với ta là ai?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi từ núi Mộ Khê về tới Vân Mộng cùng lắm cũng chỉ tốn có năm ngày thôi nhỉ!"
Giang Trừng: "Ngươi bị ngu hả? Chỉ tính thời gian về mà không tính thời gian đi? Huống hồ sau khi tới nơi ta còn phải dẫn người đi khắp núi tìm cây đa già kia, khơi cửa hang ngầm bị đám Ôn Triều phá hỏng nữa, mới bảy ngày mà đã cứu ngươi ra được, đội nghĩa mang ơn ta đi!"
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, vậy mà quên tính cả thời gian đi thật, im lặng một lúc rồi nói: "Hình như có chuyện như vậy thật. Nhưng sao Lam Trạm không nhắc nhở ta?"
Giang Trừng: "Y nhìn thấy ngươi đã đủ phiền, ngươi còn hi vọng y cẩn thận nghe ngươi nói?"
Ngụy Vô Tiện: "Nói cũng phải!"
Giang Yếm Ly múc canh xong rồi, đặt vào tay hắn. Trong canh là củ sen với xương sườn cắt thành khối, thịt đều một màu hồng nhạt, được nấu đến mềm rục, mùi thơm đậm đà, nóng hôi hổi. Ngụy Vô Tiện ở hang ngầm đã mấy ngày chưa ăn uống, lại không thể cho hắn thứ quá đặc, cái này thì vừa khéo, nói tiếng cám ơn sư tỷ xong lập tức bưng bát lên húp, vừa ăn vừa nói: "Lam Trạm đâu? Y cũng được cứu ra chứ? Ở đây luôn à? Hay là về nhà y ở Cô Tô?"
Giang Trừng đáp: "Nói thừa. Y có phải người nhà chúng ta đâu, tới nhà chúng ta ở làm gì, đương nhiên là phải về Cô Tô rồi."
Ngụy Vô Tiện: "Y trở về một mình? Nhà y ở Cô Tô..."
Lời còn chưa dứt, Giang Phong Miên đã bước vào. Ngụy Vô Tiện đặt bát xuống, gọi: "Giang thúc thúc!"
Giang Phong Miên: "Ngồi đi."
Giang Yếm Ly đưa cho Ngụy Vô Tiện một chiếc khăn tay lau miệng, nói: "Ngon không?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngon!"
Thế là Giang Yếm Ly rất vui vẻ cầm bát đi ra ngoài. Giang Phong Miên ngồi vào chỗ mà ban nãy nàng vừa ngồi, liếc nhìn cái vò sứ trắng kia, dường như cũng muốn nếm thử, cơ mà Giang Yếm Ly đã lấy bát đi mất rồi. Giang Trừng nói: "Phụ thân, người Ôn gia vẫn chưa chịu trả kiếm lại sao?"
Giang Phong Miên thu mắt về, nói: "Mấy ngày nay bọn chúng đang ăn mừng."
Ngụy Vô Tiện: "Ăn mừng việc gì?"
Giang Phong Miên đáp: "Ăn mừng Ôn Triều lấy sức của một người, giết chết yêu thú Đồ lục Huyền Vũ."
Nghe vậy, suýt nữa thì Ngụy Vô Tiện lăn khỏi giường: "Ôn gia giết?!"
Giang Trừng cười nhạo: "Không phải vậy thì thế nào? Con còn trông chờ bọn chúng nói là con giết ư?"
Ngụy Vô Tiện: "Ôn cẩu không biết xấu hổ mà nói bậy nói bạ, rõ ràng là Lam Trạm giết."
Giang Phong Miên cười khẽ: "Phải vậy không? Khéo thật, Lam Nhị công tử lại nói với ta là con giết. Vậy rốt cuộc là do ai giết?"
Ngụy Vô Tiện: "Tính ra thì hai người bọn con đều có phần. Nhưng chủ giết là y. Con chỉ chui vào trong vỏ yêu thú đuổi nó ra thôi. Lam Trạm thủ một mình ở ngoài, bám lấy nó dùng dằng ba canh giờ mới giết chết được."
Hắn kể lại hết tất cả chuyện chính xảy ra trong mấy ngày qua cho cha con Giang Trừng hay. Giang Trừng nghe, vẻ mặt phức tạp, một lát sau mới nói: "Gần như lời Lam Vong Cơ nói. Thế thì xem ra, là hai người các ngươi hợp lực giết nó. Là ngươi thì là ngươi, đẩy hết cho một mình y làm gì."
Ngụy Vô Tiện: "Không phải đẩy. Chẳng qua cảm thấy so với y, ta thật sự không góp sức được gì hết."
Giang Phong Miên gật đầu nói: "Làm không tệ."
Mười bảy tuổi đã có thể giết chết yêu thú khổng lồ hơn bốn trăm tuổi, trình độ đâu chỉ ở mức "làm không tệ".
Giang Trừng: "Chúc mừng ngươi."
Giọng điệu chúc mừng này, khá là quái lạ. Nhìn hắn khoanh tay, chân mày nhếch lên, Ngụy Vô Tiện biết ngay, hắn thế kia là nổi cơn ghen đây mà. Trong lòng Giang Trừng lúc này nhất định khá là so đo không phục, tại sao người ở trong hang ngầm giết yêu thú lại không phải hắn, nếu như là hắn, chắc chắn cũng có thể làm thế này thế kia. Ngụy Vô Tiện cười há há: "Tiếc là ngươi không ở đó. Bằng không cũng có một phần của ngươi rồi. Ngươi còn có thể nói chút chuyện cho ta để giải buồn, mấy ngày nay ngồi đối diện với Lam Trạm ngộp muốn chết ta luôn."
Giang Trừng: "Ngộp chết cho đáng đời ngươi. Lẽ ra ngươi đừng có can thiệp vào, đừng quản cái chuyện tệ hại kia. Nếu như lúc đầu ngươi không nhúc nhích..."
Đột nhiên, Giang Phong Miên nói: "Giang Trừng."
Giang Trừng sững sờ, mới biết ban nãy đã nói quá rồi, lập tức im miệng. Giang Phong Miên cũng không có vẻ gì là quở trách, nhưng nét mặt vừa ôn hoà đã chuyển thành nghiêm túc.
Ông nói: "Con biết lời mình nói vừa rồi không ổn chỗ nào không?"
Giang Trừng cúi đầu: "Biết."
Ngụy Vô Tiện: "Hắn chỉ tức giận buột miệng nói thôi mà."
Nhìn điệu bộ hơi ấm ức, miệng không khớp lòng của Giang Trừng, Giang Phong Miên lắc đầu, nói: "A Trừng, có mấy lời dù giận cũng không thể nói lung tung. Nói ra, thì đại biểu con vẫn chưa hiểu gia huấn của Vân Mộng Giang thị, không..."
Một giọng nữ lạnh lùng nghiêm nghị từ ngoài cửa truyền đến: "Đúng, nó không hiểu, Ngụy Anh rõ là đủ rồi!"
Như một tia chớp màu tím, Ngu phu nhân vút vào mang theo luồng gió lạnh. Bà đứng cách giường Ngụy Vô Tiện năm bước, hai hàng chân mày giương cao: " "Minh tri bất khả nhi vi chi", không như nó, biết rõ sẽ thêm phiền cho nhà, lại còn muốn gây rối!"
Giang Phong Miên: "Tam nương tử, nàng tới đây làm gì?"
Ngu phu nhân: "Ta tới làm gì? Nực cười! Ta vậy mà lại bị hỏi thế này đây. Giang Tông chủ có còn nhớ ta cũng là chủ nhân của Liên Hoa Ổ không vậy? Có còn nhớ kẻ nằm người đứng ở đây, đứa nào mới là con trai ngươi không vậy?"
Gặng hỏi như thế, nhiều năm qua đã nghe vô số lần rồi. Giang Phong Miên đáp: "Đương nhiên ta rõ."
Ngu phu nhân cười khẩy: "Ngươi rõ, nhưng chỉ rõ thôi thì có tác dụng gì. Ngụy Anh này rõ là một ngày không gây sự là cả người sẽ khó chịu mà! Nếu biết trước thì không bằng kêu nó thành thật ở lại Liên Hoa Ổ cấm cho ra ngoài rồi. Chẳng lẽ Ôn Triều dám làm gì hai tiểu công tử thế gia của Cô Tô Lam thị với Lan Lăng Kim thị thật? Cho dù có dám, vậy thì cũng do số bọn họ xui xẻo, đến lượt ngươi tỏ vẻ anh hùng hay sao?"
Trước mặt Giang Phong Miên, dù sao thì Ngụy Vô Tiện vẫn phải cho phu nhân ông chút thể diện, không chống đối lấy một câu, thầm nghĩ: "Không dám làm gì họ? Vậy thì chưa chắc. Không có thứ gì mà gã Ôn Triều kia không dám làm cả."
Ngu phu nhân nói: "Ta để lời ở đây, các ngươi chờ xem, một ngày nào đó, nó sẽ khiến nhà chúng ta gặp phải tai vạ lớn!"
Giang Phong Miên đứng dậy: "Chúng ta quay về rồi nói."
Ngu phu nhân: "Trở về nói cái gì? Về nơi nào để nói? Ta cứ muốn nói ở đây đấy. Dù sao thì ta cũng chẳng thẹn với lòng! Giang Trừng, ngươi tới đây."
Giang Trừng bị kẹp giữa cha và mẹ, do dự chốc lát, sang đứng cạnh mẹ ruột. Ngu phu nhân nắm hai vai hắn, đẩy tới cho Giang Phong Miên nhìn: "Giang Tông chủ, có mấy lời ta không thể không nói. Ngươi nhìn cho cẩn thận rõ ràng, đây, mới là con trai ruột của ngươi, là chủ nhân tương lai của Liên Hoa Ổ. Dù bởi vì nó là do ta sinh ra nên ngươi mới không ưa nó, thì nó vẫn họ Giang! - Ta không tin ngươi không biết người ngoài bàn tán, nói Giang Tông chủ đã nhiều năm như vậy rồi vẫn say đắm tán nhân nào đó không thay đổi, coi con của bạn cũ như ruột thịt ra sao, ai cũng đoán Ngụy Anh phải chăng chính là..."
Giang Phong Miên quát lên: "Ngu Tử Diên!"
Ngu phu nhân cũng quát: "Giang Phong Miên! Ngươi tưởng ngươi to tiếng chút là xong à?! Ta đây sao lại không rõ ngươi!"
Hai người ra ngoài tranh cãi, dọc đường cơn giận của Ngu phu nhân ngày càng dâng cao, Giang Phong Miên vẫn luôn nén lửa giận tranh luận với nàng. Giang Trừng ngơ ngác đứng đực ra đó, lát sau, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, rồi đột nhiên cũng quay đầu đi ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện: "Giang Trừng!"
Giang Trừng không đáp, vội vã vài bước đã rẽ qua hành lang. Ngụy Vô Tiện đành phải lăn xuống giường, lê cơ thể vừa mỏi mệt vừa cứng ngắc đuổi theo: "Giang Trừng! Giang Trừng!"
Giang Trừng chỉ lo vùi đầu đi về phía trước, Ngụy Vô Tiện giận dữ, nhào tới bóp lấy cổ hắn: "Nghe thấy mà không đáp! Muốn ăn đòn!"
Giang Trừng mắng: "Cút về giường ngươi nằm đi!"
Ngụy Vô Tiện: "Này thì không được, tụi mình phải nói rõ ràng với nhau! Ngươi tuyệt đối đừng tin mấy lời nói bậy bạ lung tung kia."
Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Cái nào là chuyện bậy bạ lung tung?"
Ngụy Vô Tiện: "Nói ra những lời kia chỉ tổ ô uế miệng thôi. Cha mẹ ta đều là người có danh có tiếng, ta không muốn thấy người khác cho ta là kẻ mù ở đây!"
Hắn khoác vai Giang Trừng, cứng rắn kéo Giang Trừng đến bên hành lang gỗ rồi cùng ngồi lên đó, nói: "Tụi mình phô hết ra mà nói, đừng khó khó chịu chịu giấu thứ gì trong lòng. Ngươi là con trai ruột của Giang thúc thúc, chủ nhà họ Giang tương lai. Giang thúc thúc đương nhiên sẽ đối xử với ngươi nghiêm khắc hơn rồi."
Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nhưng ta thì khác, ta là con trai của người khác, cha mẹ ta đều là bạn tốt của Giang thúc thúc, đương nhiên ông ấy sẽ khách khí với ta chút ít. Chắc là ngươi hiểu rõ đạo lý này nhỉ?"
Giang Trừng hầm hừ: "Ông ta đối xử với ta lại không phải nghiêm khắc, chẳng qua là không thích."
Ngụy Vô Tiện: "Nào có ai không thích con ruột của mình chứ? Ngươi đừng có đoán mò! Mấy cái tên nhiều chuyện đồn đãi kia ta gặp một lần là đánh một lần, đánh cho cha mẹ chúng nó cũng không nhận ra luôn."
Giang Trừng: "Nhất định có. Ông ta không thích mẹ ta, cũng theo đó không thích ta."
Câu này, thật khó mà phản bác.
Tiên môn thế gia đều biết, Ngu Tam nương tử và Giang Phong Miên cùng tu từ thuở thiếu thời, mười mấy tuổi đã quen nhau. Giang Phong Miên tính tình ôn nhã, Ngu Tử Diên thì lại mạnh mẽ lạnh lùng nghiêm nghị, hai người gặp nhau cũng không mấy thắm thiết, bởi vậy tuy là môn đăng hộ đối, nhưng vẫn không ai nghĩ đến bọn họ sẽ là một đôi. Sau Tàng Sắc tán nhân vào đời, đi đến Vân Mộng, ngẫu nhiên kết bạn giao hữu với Giang Phong Miên, còn từng săn đêm với nhau vài lần, đôi bên đều khá tán thưởng đối phương. Ai ai cũng suy đoán, Tàng Sắc tán nhân vô cùng có khả năng trở thành nữ chủ nhân đời kế tiếp của Liên Hoa Ổ.
Ai mà ngờ, không lâu sau, Mi sơn Ngu thị bỗng nhiên đưa ra yêu cầu kết thông gia với Vân Mộng Giang thị.
Lúc đó tông chủ Giang gia cảm thấy khá hứng thú với điều này, Giang Phong Miên thì lại không có ý đó. Ông không thích thái độ làm người và tính tình của Ngu Tử Diên, cho rằng hai người cũng chẳng phải lương phối, từ chối khéo vài lần. Nhưng Mi sơn Ngu thị lại nhúng tay vào nhiều mặt, cưỡng ép tạo áp lực với Giang Phong Miên khi đó tuổi vẫn còn trẻ, căn cơ bất ổn. Không lâu sau, Tàng Sắc tán nhân và Ngụy Trường Trạch - tôi tớ trung thành nhất bên cạnh Giang Phong Miên kết thành đạo lữ, cuối cùng Giang Phong Miên cũng thua trận.
Tuy hai người Giang - Ngu thành thân, nhưng lại thành một đôi oán lữ, quanh năm ở riêng, lời không hợp ý. Ngoài việc thế lực gia tộc được củng cố, cũng không biết rốt cuộc thì họ nhận được cái gì.
Xuất thân của Giang Trì - tổ tiên lập gia của Vân Mộng Giang thị là một hiệp khách, nếp nhà sùng sự ung dung, trong sáng lỗi lạc, thẳng thắn tự nhiên, hoàn toàn trái ngược với tính khí của Ngu phu nhân. Mà dáng dấp và tính nết của Giang Trừng đều theo mẹ ruột, trời sinh đã không hoà hợp với Giang Phong Miên, dạy dỗ từ bé, nhưng trước sau không hợp nổi, do đó Giang Phong Miên vẫn luôn tỏ ra dường như không quá coi trọng hắn.
Giang Trừng hất tay Ngụy Vô Tiện, đứng bật dậy, trút hết ra: "... Ta biết! Tính ta không như kiểu ông ta thích, không phải người thừa kế mà ông ta muốn. Ông ta cảm thấy ta không xứng làm gia chủ, không hiểu gia huấn của nhà họ Giang, không có chút khí phách của Giang gia. Phải!"
Hắn cao giọng: "Ngươi với Lam Vong Cơ hợp lực giết chết Đồ lục Huyền Vũ, tắm máu mà chiến! Giỏi lắm! Nhưng ta thì sao?!"
Hắn nện một đấm lên cột trụ ở hành lang, cắn răng nói: "... Ta cũng đã bôn ba mấy ngày, sức cùng lực kiệt, chưa từng nghỉ ngơi lấy một khắc!"
Ngụy Vô Tiện: "Gia huấn là gì chứ! Có gia huấn thì nhất định phải tuân thủ theo hay sao? Ngươi coi gia huấn của Cô Tô Lam thị kìa, hơn ba ngàn điều, cái nào cái nấy cũng đều phải tuân thủ, ai mà sống nổi?"
Hắn nhảy xuống khỏi lan can gỗ, nói: "Còn nữa, làm gia chủ thì cứ nhất định phải chịu nếp nhà, nghe theo gia huấn à? Vân Mộng Giang thị qua các đời nhiều gia chủ như thế, ta không tin ai cũng như ai. Ngay cả Cô Tô Lam thị cũng từng có người khác biệt như Lam Dực, ai có gan dám phủ nhận thực lực của bà, địa vị của bà? Luận về danh sĩ tiên môn và Lam gia, ai có thể bỏ qua bà, bỏ qua Huyền sát thuật của bà?"
Giang Trừng im lặng không nói, như thoáng bình tĩnh được đôi chút.
Ngụy Vô Tiện khoác vai hắn lần nữa, nói: "Sau này ngươi làm gia chủ, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi, như cha ngươi với cha ta đó. Bởi vậy, ngậm miệng lại đi. Ai nói ngươi không xứng làm gia chủ? Không kẻ nào được phép nói vậy hết, ngay cả ngươi cũng không. Dám nói chính là ngứa đòn."
Giang Trừng hầm hừ: "Với cái dạng như ngươi lúc này? Có thể đánh được ai?" Nói xong hắn vỗ vào ngực Ngụy Vô Tiện một cái. Tuy vết thương do là sắt gây ra kia đã được bôi thuốc, băng bó rồi, nhưng bị vỗ một cái bất thình lình như thế, sao lại không đau cho được. Ngụy Vô Tiện gào lên: "Giang Trừng!!! Chết đi!!!"
Giang Trừng lắc mình tránh thoát một chưởng bổ vào không đó của hắn, quát: "Bây giờ đau muốn chết, cớ sao lúc đó lại tỏ ra anh hùng! Đáng đời! Cho ngươi nhớ tới già!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta tỏ ra anh hùng hả! Ta cũng bất đắc dĩ, hành động nhanh hơn suy nghĩ mà! Đừng có chạy, ta tha cho ngươi một mạng, hỏi ngươi một chuyện! - Ngươi có thấy cái túi thơm rỗng ta nhét trong đai lưng không?"
Giang Trừng: "Là của Miên Miên kia đưa cho ngươi? Không thấy."
Ngụy Vô Tiện kêu một tiếng tiếc thật, nói: "Lần sau lại kiếm nàng ấy đòi cái nữa."
Giang Trừng cau mày: "Ngươi lại vậy rồi. Không phải ngươi thích nàng ta thật đấy chứ? Nha đầu kia trông cũng được, nhưng xuất thân lại chẳng ra sao. E là đến môn sinh cũng không phải, như con gái của tôi tớ ấy."
Ngụy Vô Tiện: "Tôi tớ thì thế nào, không phải ta đây cũng là con trai của tôi tớ à."
Giang Trừng: "Ngươi có thể so với nàng ta hả? Tôi tớ nhà ai lại giống như ngươi chứ, chủ nhân mà bóc hạt sen, nấu canh cho ngươi, đến cả ta còn chưa được ăn!"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi kêu sư tỷ nấu nữa đi. À đúng rồi, lúc trước nói tới Lam Trạm. Lam Trạm y có để lại lời nào cho ta không? Ca ca y có tìm tới đây không? Tình hình trong nhà thế nào rồi?"
Giang Trừng: "Ngươi còn trông mong y để lại lời nhắn cho ngươi? Không cho ngươi một kiếm đã là tốt lắm rồi. Y đã về. Vẫn chưa tìm được Lam Hi Thần, ai cũng nghi hắn đã trốn khỏi. Lam Khải Nhân thì bận bịu đến sứt đầu mẻ trán."
Ngụy Vô Tiện: "Gia chủ Lam gia thì sao? Thế nào?"
Giang Trừng: "Đã tạ thế."