Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Một ngày của Ibuki, Ishizaki, Albert và Shiina
Ngoại truyện – Một ngày của Ibuki, Ishizaki, Albert và Shiina
Đây là chuyện diễn ra sau khi học kỳ hai kết thúc, vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông. Đồng thời cũng là hai ngày sau 'vụ đó'.
Đó là một ngày cực kỳ buồn chán đối với Ibuki Mio lớp C.
***
Dưới trời đông giá rét, tôi nhìn chằm chằm vào hai nắm đấm đã sưng đỏ và thở dài thườn thượt.
"Mình đang làm gì thế này…?"
Một làn khói bốc lên từ hơi thở rồi tan biến trước mắt tôi.
Suốt ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.
Sau khi thức dậy, tôi bước thẳng xuống đại lộ dẫn tới trường. Sau đó tôi đánh Ryuuen, rồi đáng lẽ tôi nên quay về ký túc xá cho ấm.
Tôi cứ nghĩ như vậy là mãn nguyện rồi.
Vậy nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn ở đây, trên con đại lộ.
"Aha. Rét vãi."
Xung quanh chỉ còn lại một mình, tôi nhắm nghiền mắt lại bắt đầu trầm ngâm.
Về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Vụ việc lúc đó.
Tất cả những phiền toái ấy diễn ra nối tiếp nhau một cách chóng vánh. Chỉ có thể nghĩ rằng chúng tôi đã bị ám ảnh bởi điều gì đó.
Những gì xảy ra trước giờ, sự vụ đó.
Lẽ nào tôi—
Không, mọi thứ kể cả Ryuuen đều đã nằm trong dự liệu của tên đó.
Ngẫm lại thì từ khi vào trường đến giờ tôi chẳng được ngày nào bình yên, biết bao chuyện chấn động đã xảy ra.
Ngay sau khi được xếp vào lớp C, Ryuuen Kakeru đã bắt đầu thao túng cả lớp.
Dĩ nhiên, ban đầu cả lớp đều bất tuân và chống đối cậu ta.
Ishizaki và Komiya thì khỏi nói, đến cả Kaneda cũng không chấp nhận cái thái độ uy hiếp của Ryuuen.
Thái độ ấy hiển nhiên khiến Ryuuen bị lớp C xa lánh và trấn áp.
Thậm chí tưởng như nạn bắt nạt sẽ xuất hiện ngay trong lớp.
Thế nhưng tên đó kháng cự thẳng mặt. Cậu ta chẳng buồn để tâm đến camera giám sát hay nội quy nhà trường và giã te tua bọn Ishizaki—thú thật, lúc đó tôi hoàn toàn bị sốc.
Nhưng Ryuuen đã thấu hiểu ngay từ đầu. Những xích mích trong lớp không thể bị báo cáo lên nhà trường. Bởi vì làm vậy không khác nào tự bắn vào chân mình.
Ryuuen liên tục hành động bừa bãi rất nhiều lần và đồng thời, cậu ta nhìn ra mấu chốt liên quan nhất tới những hạn chế của nội quy.
Thực ra Ryuuen đã sử dụng hàng loạt phương thức để dẫn dắt lớp C, cho đến tận hôm qua.
Những suy nghĩ và âm mưu đó mang lại niềm kiêu hãnh cho cậu ta.
Trong mơ tưởng, cậu ta tin rằng mình sẽ không bao giờ thua ở khoản vi phạm nội quy.
Vụ đó rồi sẽ phải xảy ra, vì thế nó đã xảy ra.
Thất bại bắt nguồn từ lớp C do không thể ngăn Ryuuen Kakeru lại.
Dẫu tất cả những chuyện xảy đến với gã Ryuuen ghê tởm kia chẳng liên quan đến tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy bực bội.
Không biết vì sao tôi lại thấy bực bội nữa.
Dù không hề nghĩ gì trong đầu, nhưng tôi vẫn không thể xoá tan cơn tức tối này.
Tôi đang ức chế chuyện gì vậy?
"A, mou! Đừng có nghĩ nữa xem nào."
Tại sao tôi lại tốn thời gian nghỉ đông để suy ngẫm về những chuyện như này chứ?
Trước khi tôi nhận ra thì như để đón chào mùa nghỉ đông, con đường lớn dẫn tới trường đã tấp nập học sinh mặc thường phục.
Có lẽ họ sắp đến trung tâm thương mại Keyaki để tận hưởng kỳ nghỉ.
Mà cũng chẳng liên quan đến tôi. Chẳng có ai có thể coi là bạn tôi cả.
"Chậm thế…"
Tôi đứng chờ được ba mươi phút rồi. Lòng kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn, tôi lôi điện thoại ra tính giục tên kia.
"Yo, Ibuki. Để cậu phải chờ rồi."
Chưa kịp gọi cho mục tiêu thì cậu ta đã tiếp cận tôi.
Ishizaki lên tiếng bắt chuyện. Bên cạnh cậu ta là Albert.
"Muốn tôi đợi đến bao giờ vậy?"
"Xin lỗi. Bọn này cũng phải chật vật chút xíu."
"…vậy à?"
"Nói chung cũng có thể gọi là thành công. Nhưng Ryuuen-san thì đang điên lắm."
"Công nhận. Cậu cũng có thêm vài vết rồi kìa."
Ishizaki chắc hẳn đã bị Ryuuen đấm rất mạnh vào mặt. Cậu ta xoa xoa khuôn mặt sưng tấy của mình, có vẻ đau lắm.
Tuy nhiên, nét mặt cậu ta chẳng có vẻ tức giận hay hối lỗi gì, mà còn trông vô cùng vui tươi.
"Bị đánh cho bầm dập mà sao trông hớn hở thế, bị M à?"
"Xin lỗi đi. Tôi thấy vui, thế thôi."
Ề… rõ ràng là M còn gì?
Đôi mắt của Ishizaki sáng rực lên, trông rất mãn nguyện.
"Trước giờ toàn bị Ryuuen ức hiếp, đáng ra cậu phải thấy hậm hực chứ?"
Tôi hỏi cậu ta về mối nghi ngờ của mình theo một nghĩa khác.
Ishizaki thường xuyên bị ăn chửi vì vô dụng dưới ách độc tài của Ryuuen.
Tính cả hình phạt thì người ăn đòn nhiều nhất chính là Ishizaki.
"Nói thật, tôi cũng bất mãn lắm chứ… nhưng mà…"
"Làm sao?"
"Không có gì. Giờ tôi công nhận, à đúng hơn là tôn trọng ông ấy rồi."
Thằng này ăn đòn nhiều quá hoá ngáo rồi à? Mà đi công nhận cái loại người đó?
Lại còn tôn trọng?
"Trong mắt tôi, cậu ta chỉ là một con gà vênh váo thôi."
"Đừng có nói Ryuuen-san như thế."
Uwa, ghê rợn quá đấy. Đúng là ăn đấm nhiều quá nên méo não luôn rồi.
Nhưng tôi cũng có thể cảm nhận từ Albert, người đang đứng cạnh Ishizaki, một bầu không khí tương tự qua cặp kính râm kia.
"…đừng bảo cậu cũng nghĩ như vậy đấy?"
Tôi hỏi thẳng mặt Albert, cậu ta lặng lẽ khẽ gật đầu.
"Haa. Tôi cũng đến chịu. Thằng đó có gì tốt đẹp chứ?"
Albert vẫn không trả lời.
"Nếu cậu đánh nghiêm túc, dù đối phương có là Ryuuen cậu cũng thắng được mà."
Nếu chỉ là đấu đá bình thường, Albert sẽ có lợi thế áp đảo.
Thực ra Albert đã thắng ba trong cả ba cuộc chạm trán trực tiếp trước đây.
Chỉ là ở những chỗ mà tôi không hề hay biết, hai tên đó đã liên tục tẩn nhau, và cuối cùng Albert trở thành tướng của Ryuuen. Tôi hiểu tình cảnh đến một mức nào đó, nhưng vẫn thật khó tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, xem chừng Ishizaki rất hiểu Albert.
"Albert ghét đánh nhau lắm, ngạc nhiên chưa."
Chắc chỉ có bọn con trai mới hiểu điều đó. Ishizaki bật cười hích sườn Albert.
"Người to thế mà lại ghét đánh nhau?"
"Trừ những đứa Ryuuen-san kêu đánh, cậu đã thấy Albert đánh ai bao giờ chưa?"
"…hình như chưa. Không, thế thì đó càng phải là lý do chứ?"
Chỉ cần không đi theo Ryuuen, cậu ta sẽ không cần bụp ai cả.
"Ryuuen-san cho cậu ta thấy thế nào là nam tử hán."
Chẳng hiểu sao Ishizaki lại phun ra mấy lời khó hiểu đó rồi vỗ lưng Albert.
"Aaa rồi rồi, quên đi. Đáng ra đừng nên mong các cậu nghiêm túc mới phải."
Tóm lại, tôi đã hiểu được tình cảnh sau những lời nói của Ishizaki, cũng đến giờ về rồi.
Hôm nay tôi đã đứng ngoài trời hàng tiếng đồng hồ, rét chết mất.
"Về đây."
Tôi nói vậy nhưng không hiểu vì sao, Ishizaki nhìn tôi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tôi muốn sút bay cậu ta lắm rồi, nhưng vẫn tiết chế được.
"Ibuki, nếu không ngại thì đi uống trà không?"
"…gì cơ?"
Thằng này vừa nói cái gì vậy?
Không thông nổi mấy lời cậu ta nói, tôi đơ người ra. Ishizaki hỏi lại.
"Đi uống trà không?"
Đừng nói là cậu ta đang rủ tôi nhé?
Cái thằng Ishizaki ngu si này đang rủ tôi á?
Thấy tôi nghĩ ngợi, Ishizaki bối rối phủ nhận.
"Ấy không. Nói trước, tôi không có suy nghĩ quái đản gì đâu. Tôi rất bình thường, tôi quan tâm Ryuuen-san hơn cơ? A, nói vậy thì lại càng kỳ lạ hơn. Tóm lại là không phải vậy. Với lại Albert cũng đi cùng mà."
Giải thích kiểu gì vậy?
Nhưng những lời đó dường như không phải dối trá.
Tuy Ishizaki khá cục súc và bạo lực (dù tôi không có quyền nói người khác như vậy), nhưng tính cậu ta rất trung thực.
Tôi hiểu là Albert cũng muốn đi uống trà với tôi—mặc dù không biết vì sao cậu ta lại muốn đi uống trà với tôi.
Những chuyện thế này trước giờ chưa từng xảy ra, cái sự thôi thúc bất chợt này từ đâu ra vậy?
Hay là sự vụ hôm qua đã ảnh hưởng sâu sắc tới họ?
"Lỡ có vấn đề gì đằng nào tôi cũng quật chết cậu, nên là thôi cũng được."
"Đã nói là tôi không có ý định đó rồi. Tôi nhất định không có mấy cái ý nghĩ đó với cậu đâu. Hoàn toàn không."
Bị từ chối thẳng thừng thế này, sao tôi lại thấy cay cay nhỉ?
"Tóm lại, đi cùng bọn tôi một lát. Đằng nào cậu cũng chưa lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đông mà."
"…hiểu rồi."
Dù không muốn nhưng quả tình lịch trình nghỉ đông của tôi đang hoàn toàn trống không.
Với lại đứng ngoài này lâu quá nên tay tôi gần như đông đá rồi.
"Muốn đi thì nhanh lên."
"Albert, đi cùng không?"
Trước lời mời của Ishizaki, Albert lặng lẽ gật đầu.
1
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, học sinh ở khắp các ngõ ngách trong trung tâm thương mại Keyaki.
Tôi không thể ngừng hối hận vì đã quá vội vã.
"Quay lại chủ đề chính, không ngờ cậu lại về phe bọn tôi."
"Nói gì thế?"
"Vấn đề về Ryuuen-san ấy. Tưởng cậu ghét ông ấy."
"Hả? Rõ ràng là tôi ghét cậu ta rồi."
Cái suy nghĩ lệch lạc gì khiến cậu ta đưa ra kết luận như vậy?
"Vậy tại sao hôm nay cậu lại liên lạc với bọn tôi?"
"Ờ thì—"
Chẳng qua tôi thấy tâm trạng mình không tốt vì tên kia dám chạy trốn mà không được phép.
Nhưng bọn Ishizaki chắc chắn sẽ không hiểu được cảm xúc của tôi.
Từ hồi nhập học đến giờ, tôi chưa từng thích thú gì Ryuuen. Chỉ là tôi công nhận khả năng của cậu ta ở mức nào đó thôi.
Đó là lý do tôi thấy khó chịu, bởi những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này.
"Dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu."
"Cũng đúng."
Xem ra người hỏi không định điều tra thêm nữa.
Ishizaki nhai đá rôm rốp, nhấp một hớp cà phê lạnh cho cả tá siro đường.
"Mùa này ai lại uống cà phê đá bao giờ?"
"Chẳng có gì sai cả. Trời lạnh thì uống đồ lạnh càng ngon chứ sao."
Đương nhiên tôi và Albert gọi đồ uống nóng.
"Cơ mà, học kỳ ba bắt đầu thì sao đây ta? Ấy không, tôi hỏi thật."
Ishizaki chủ động mở lời, và sau khi uống xong cậu ta run cầm cập. Chắc là mấy viên đá lạnh lắm. Ngu thật chứ.
"Làm sao tôi biết được mấy thứ đó."
"Nhưng… bọn mình phải ngẫm nghĩ về vấn đề đó chứ?"
Rốt cuộc Ishizaki muốn tôi nói gì?
Mọi chuyện đã quá rõ ràng cho dù chúng tôi chẳng suy nghĩ gì.
"Suy xét gì đi nữa thì quyết định của Ryuuen vẫn không đổi đâu. Muốn bứt rứt hay sao thì tuỳ, nhưng chỉ tổ phí thời gian thôi."
"Uuu…"
Tôi nói ra những lời lẽ nghiêm trọng với tông giọng đầy căng thẳng.
Biết ngay mà. Có lẽ cậu ta muốn tôi trợ giúp, nhưng đúng là lãng phí thì giờ.
Dù tôi nghĩ bọn họ đang nghĩ về những thứ thiếu đứng đắn, nhưng quả nhiên là vậy.
"Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết."
"Chuyện của Ryuuen-san là thế này, lớp D—"
"Ngưng."
Với giọng điệu thẳng thắn nhất trong ngày, tôi chặn họng Ishizaki lại và trừng mắt nhìn cậu ta.
"Nghe kỹ đây. Tôi cấm tiệt mấy chủ đề liên quan đến bọn họ. Nếu không vâng lời thì tôi về."
Nghe vậy, Ishizaki đành phải nhận thua.
"Rồi, rồi. Hiểu rồi."
Ishizaki hoảng hốt cố xoa dịu tôi xuống.
Dù gì đi nữa, tôi vẫn không hiểu tại sao mình phải bàn bạc những chuyện đó với hai tên này.
"Uống xong tôi về."
Vẫn còn nửa cốc. Tôi nên uống nhanh hơn một chút.
"Tôi không nói nữa đâu, cậu ghét chủ đề đó lắm à?"
"Cực ghét. Và sau ngày hôm qua, số con người tôi ghét đã tăng thành hai rồi."
Vậy đấy.
"Chào buổi sáng, Ibuki-san."
Trong lúc chúng tôi đang tiệc trà cùng nhau nhưng chưa tán gẫu được nhiều, Shiina đến.
Cô ta một tay cầm cặp, một tay cầm đồ uống.
"Gì?"
Tôi đáp lại mơ hồ. Shiina mỉm cười nói.
"Tớ bắt chuyện với các cậu, vì hình như rất hiếm khi thấy nhóm các cậu thế này. Phải không?"
"Thật à? Bọn này thường xuyên đi cùng nhau mà."
"Ai bảo."
Tôi đáp lại ngay lập tức. Tôi ghét bị người ta cho rằng 'lúc nào cũng đi cùng Ishizaki'.
"Tớ tham gia với được chứ?"
Trong những bài thi cần đến trí tuệ, cô ta có thể coi là kho báu của lớp C. Cùng với Kaneda, họ từng được Ryuuen nhờ giúp đỡ khá nhiều lần. Nhưng đồng thời, bình thường cô ta không liên lạc gì với bọn tôi.
"Để cô ấy ngồi chung cũng không sao chứ?"
Vì cô ta là một người mà Ryuuen công nhận, Ishizaki và Albert dễ dàng đồng ý.
"Vậy thì xin phép."
"Cậu đi đâu mà lại mặc đồng phục thế?"
"Tớ từ CLB Trà đạo về. Trong kỳ nghỉ đông CLB của bọn tớ vẫn sinh hoạt."
"CLB Trà đạo… các cậu làm gì trong đó?"
"Bọn tớ làm nhiều thứ lắm. Học nghi thức, học cách sử dụng các thứ thế nào hay nhận chỉ dẫn ra sao."
"Ha, hoá ra vẫn còn người muốn làm mấy thứ kiểu đó à."
Ishizaki cắt ngang cuộc trò chuyện với Shiina. Cậu ta nói vậy một cách chán nản.
Dù hoàn toàn không biết, nhưng tôi nghe Shiina nói là có rất ít thành viên trong CLB Trà đạo.
"Nếu không phiền, cậu có muốn thử gia nhập CLB không?"
"Thôi. Tôi ghét CLB lắm."
Ishizaki bắt đầu nhai nốt phân nửa chỗ đá còn lại trong cốc.
"Đổi chủ đề một chút nhé… thực ra sáng nay tớ thấy Ryuuen-kun đấy."
Shiina cũng đề cập đến Ryuuen.
"Cậu ấy lúc đó đang mặc đồng phục, nên tớ cũng hơi để ý."
"Đừng lo, không có gì đâu."
"Thật sao. Nghe cậu nói như vậy thì tốt quá rồi."
Với những thành viên này, nếu tên đó không ở đây, hiển nhiên họ sẽ đề cập đến cậu ta.
Tôi đang định lặng lẽ ra về thì Albert tóm lấy vai tôi.
"Làm gì đó, tôi về thì có sao đâu. Cũng chẳng có gì để nói cả."
Nghe tôi nói vậy, Albert im lặng chỉ tay vào cốc nước.
"…muốn tôi uống xong mới được về hả?"
Chắc là thế rồi, trước đó tôi đã nói sẽ về sau khi uống xong mà, đành vậy.
Hiện giờ tâm trạng tôi khá tồi tệ, nên tôi quyết định tu cho xong.
"Nóng vãi."
"Ara ara, đừng ép mình chứ. Tớ nhớ là Ibuki-san không ăn được đồ ăn nóng, đúng không?"
"Im đi. Tôi có ăn được đồ nóng hay không liên quan gì đến cậu."
"Nhưng bọn mình là bạn cùng lớp mà."
Là bạn cùng lớp thì sao?
Hiện giờ hỏi câu đó trong lớp C là một việc làm tàn nhẫn.
"Bắt đầu từ học kỳ ba chúng ta sẽ tụt xuống lớp D. Cuộc chiến đã kết thúc rồi."
"Không cần đâu, lớp C chúng ta sẽ vực dậy trở lại."
Shiina nghiêm mặt nói ra những điều làm tôi khó chịu.
"Gì đó? Cậu có cơ sở nào không? Hay là cậu muốn dẫn dắt cả lớp?"
"Đương nhiên tớ sẽ giúp sức cho cả lớp rồi. Sau đó, chúng ta sẽ tập trung sức mạnh của mọi người lại."
Tôi luôn nghĩ rằng con người này toàn nói mấy chuyện thiếu căn cứ, nhưng không ngờ là lại đến mức này.
Điều mà lớp C thiếu nhất là sự đoàn kết—nói cách khác, sự giúp đỡ lẫn nhau.
Đó là thứ không tồn tại trong cái lớp C mà Ryuuen đơn độc dẫn dắt đến tận bây giờ.
Đáng lẽ Shiina cũng phải hiểu chứ.
"Có thể so với các lớp khác thì chúng ta chậm hơn rất nhiều. Nhưng vì lẽ đó, từ giờ trở đi chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau để được lên lớp, đồng ý không?"
"Thế cơ à. Vậy thì cố lên nhé. Tôi không tham gia đâu."
Tôi muốn về từ ban nãy rồi, nhưng tôi vẫn chưa uống xong cốc của mình.
Biết thế thà chọn đồ uống lạnh còn hơn là gọi đồ uống nóng.
"Làm gì mà cáu bẳn vậy? Dù bình thường cậu cũng thế này nhưng mà…"
"Cậu cũng định choảng nhau với tôi à?"
"Tôi không định như thế."
"Tiện thể Iwasaki-kun này, trông cậu phải chịu khá nhiều vết thương thì phải."
"Cậu mới nhận ra à. Với lại tôi không phải Iwasaki, mà là Ishizaki."
"Haha, đùa thôi mà. Tớ nhớ rõ tên của mọi người trong lớp chứ."
Dường như lý do mà Shiina, người không thường xuyên liên lạc với bọn tôi, tới chỗ bọn tôi không phải vì Ryuuen không có ở đây.
Mà là vì cô ta nhìn thấy những vết thương của Ishizaki và Albert, và cô ta quan tâm đến những chi tiết cụ thể.
"Làm sao cậu bị thương vậy?"
"À thì có vài chuyện."
"Vài chuyện?"
"Thật ra là hôm qua—"
Tôi tin là Ishizaki kiểu gì cũng sẽ nói những thứ không cần thiết, nên tôi buộc lòng phải xen vào cuộc trò chuyện.
"Bởi vì cậu ta có những nguyên tắc khác với Ryuuen và hai bên cãi nhau. Rồi bị dần cho tơi tả."
Phải không? – tôi nhìn chằm chằm về phía Ishizaki và cậu ta gật đầu đồng tình.
"Khác nhau về nguyên tắc à… hiếm có đó nha."
Ishizaki thường xuyên bám dính lấy Ryuuen, nên thật khó tưởng tượng những chuyện như vậy lại xảy ra.
"Đừng nói là cậu đã đánh nhau với Ryuuen-kun nhé?"
Như vậy là chế nhạo Ryuuen lúc cậu ta đang không ở đây.
Albert hiểu ý tôi, cậu ta đối mặt với Shiina và gật đầu.
"Tớ nghĩ đôi khi đánh nhau cũng tốt, nhưng hãy giảng hoà sớm nhất có thể nhé. Nếu cần, tớ cũng có thể giúp các cậu."
"Cậu giúp được gì?"
"Tớ sẽ bảo với Ryuuen-kun 'xin đừng đánh nhau nữa'."
Có vẻ cô ta sẽ không định làm gì đặc biệt mà trực tiếp truyền đạt như vậy tới Ryuuen.
Vậy mà đến giờ vẫn chưa bị ăn đấm của Ryuuen là may đấy.
Tuy nhiên, Shiina không giỏi thể thao và không thích bạo lực, nên Ryuuen hẳn cũng không để tâm.
Đằng nào cô ta cũng chưa từng làm gì trái với nguyên tắc của Ryuuen.
"Phù, tôi uống xong rồi đây. Bai."
"Cậu về à?"
"Ngồi cùng các cậu đến tầm này là quá đủ rồi."
"A, nè Ibuki-san. Tớ nghe nói là có mấy bộ phim cực hay sắp được chiếu đó. Nếu không ngại, cậu muốn chúng ta đi xem cùng nhau không?"
"Không."
Kể cả muốn đi tôi cũng sẽ đi một mình.
"Vậy à… tiếc quá."
Tôi cầm chiếc cốc rỗng lên và rời khỏi chỗ.
Nếu cứ tiếp tục tí tởn cùng hội này, e rằng tôi bị viêm thanh quản mất.
Hơn nữa—
Giờ đây tôi đang tức giận với bản thân hơn bao giờ hết.
Đúng vậy.
Cuối cùng tôi đã nhận ra vì sao mình lại cáu tiết như vậy trong hai ngày qua.
Không phải lỗi của Ryuuen, cũng không phải lỗi của Ishizaki hay Albert. Và đương nhiên cũng chẳng liên quan đến cô nàng Shiina xuất hiện tình cờ kia.
Tôi không thể tha thứ cho chính mình.
Đó là lý do tôi khó chịu.
Giá như tôi đáng tin cậy hơn, mọi chuyện sẽ không tiến triển theo hướng khiến lớp C rơi vào tình thế ngặt nghèo rồi.
Ryuuen Kakeru cũng sẽ không mắc phải sai lầm với tư cách là leader.
Bởi vì tôi đã đi đến kết luận đó.
Nếu cứ tiếp tục ở đây, tôi sẽ càng đánh mất kiềm chế.
Vậy nên tôi muốn nhanh nhanh ở một mình.
"Nói này, Ibuki."
Tôi toan trốn đi thì Ishizaki gọi.
"Muốn gì nữa đây??"
"Đừng tự mình gánh vác mọi thứ, cậu cũng nên bàn bạc với bọn tôi chứ."
"Hở—"
Bất giác tôi bật cười khô khốc.
"Bớt đùa giùm cái. Ai kiếm các cậu để bàn bạc cơ? Với lại chẳng có gì để nói cả."
Cái đám người đần độn thường ngày sao những lúc thế này lại sắc sảo quá vậy?
"Ibuki-san, lần sau lại cùng nhau nói chuyện nhé."
Shiina cũng nói vậy, và Albert im lặng nhìn tôi.
Như thể ba người họ rủ tôi đi chơi để động viên tinh thần tôi vậy.
Nghĩ lại thì, dù là Ishizaki hay Albert rủ tôi đi uống trà, hay sau đó Shiina gặp mặt cả nhóm, nhưng họ luôn nói với tôi đầu tiên.
Gì thế này.
Tôi chưa từng mong những chuyện như vậy.
Không thể chịu nổi cảnh tượng này nữa, tôi bắt đầu bước đi.
Tôi không mong chờ vào cái bầu không khí ấm áp đó.
Tôi cứ nghĩ hôm nay là một ngày cực kỳ buồn chán và đồng thời là một ngày không lối thoát.
Nhưng thực tế cái ngày không lối thoát thực sự chỉ đến muộn một chút mà thôi.