Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Karuizawa : Món quà đầu tiên
Ngoại truyện – Karuizawa : Món quà đầu tiên
Một hộp quà nhỏ nằm gọn trong tay, cũng có chút nặng.
Còn nhịp thì cứ như thủy triều đang lên, tim tôi nhảy ra khỏi lòng ngực với cái nhịp đập này mất. UwU
"Thế tớ xác nhận tại đây được chứ?"
Cố gắng che dấu sự hồi hộp lại, tôi liếc qua Kiyotaka. Nhưng không thể chạm mắt cậu ấy được. Ánh nhìn cứ vòng vèo quanh mũi rồi lại môi, tôi gượng gạo giấu đi sự xấu hổ đó.
Tôi sẽ ngất đi nếu nhìn trực tiếp vào mắt cậu ấy mất.
Một món quà sinh nhật cộng với quà trả Valentine trắng từ Kiyotaka kìaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Tôi nhẹ nhàng tháo ra theo nếp gấp của gói quà. Sau đó- là mở hộp.
“Cá...Cái gì vậy?”
Tôi thậm chí đã hét lên đấy....
Một sợi dây chuyền đính kèm 1 trái tim màu vàng.
“Là dây chuyền.”
“Nhìn vô là biết mà, là do món quà này 'quý hóa' quá đấy!”
Ý là, không phải cái này là 1 lời tỏ tình sao!?
Kh-không-không, cái tên đần này sẽ không bao giờ dám thế đâu. Cá luôn đấy.
Nhưng, nhưng cái thể loại quà cho bạn bè kiểu gì thế này.
Nhớ lại thì mình cũng từng đòi cậu ta trả ơn, nhưng nghĩ kiểu gì thì cũng thấy là đùa mà nhỉ.
“Quý hoá?”
Không chắc là tôi nên vui hay là buồn nữa, còn cả cái tên ngốc cứ làm mặt đần như kiểu không hiểu kia nữa kìa. Mà có khi hắn chẳng hiểu gì thật.
Cũng có thể hắn ta cố tình không hiểu mà, đúng không? Ai đó nói tôi nghe đi...... Đầu tôi bắt đầu tin vào những thứ tưởng tượng mất rồi, ai đó dừng nó lại đi màaaaaa.
“Thì...thì vì dây chuyền đâu phải là thứ có thể dùng để tặng bạn bè đâu!”
Trước tiên tôi cần thông não tên này đã.
“Hơn nữa, hơn nữa...kiểu phong cách này...cái hình đó là trái tim mà!”
Đúng là tôi có nghĩ nó không hợp với mình, nhưng cái đó đâu có quan trọng.
Cái thứ này sẽ làm mấy bạn nữ của tôi hiểu lầm mất, huhu! Thôi nào, ngưng ngay đi tôi ơi!.
"Nó hình T-R-Á-I-T-I-M đấy,đồ ngốc.."
Tôi nghĩ mình vừa được tỏ tình, tôi sẽ sớm không thể che giấu cảm xúc này nữa mất!..
“Phư...phư...”
Lồng ngực tôi biểu tình rồi, nhưng mà...có lẽ cũng là do lỗi của tôi. Cậu ấy có thể chỉ mua nó vì tôi hay càu nhàu. Nghe thêm đoạn kia là hiểu. Và đó cũng là những gì mà 1 gã con trai, chưa bao giờ biết tặng quà cho ai, đã chọn nó mà.
Nói cách khác thì— món quà đầu tiên của cậu ấy.
Tất nhiên là tôi sẽ nhận rồi.
Aahhhhhhhh, quà của Kiyotaka.
Thầm nghĩ đến cảnh một ngày nào đó, đeo nó vào rồi nhìn mình trong gương.
Liệu rằng có một ngày, tôi có thể công khai đeo nó chứ ? Và được cùng anh chàng này đi đến bất cứ nơi đâu. Chỉ cần có cậu ta, chắc hẳn sẽ vui lắm.
Ước vọng nhưng tôi phải tin, tin thì sẽ được, chắc chắn là vậy.