Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Ichinose: Rõ ràng là rất khó mà
Ngoại truyện – Ichinose: Rõ ràng là rất khó mà
Khoảng lặng trước kí túc xá.
Tôi đang tựa vào bóng một chiếc máy bán hàng tự động, thứ lúc này mang đậm hương vị sương mù của mùa đông.
“Lạnh quáaa~”
Hiện tại đang là khoảng thời gian rãnh rỗi trước giờ đến trường. Một buổi sáng sẽ lạnh báo hiệu lời mời gọi của mùa Xuân. Tôi đang rất muốn được trò chuyện đến mức quyết định chờ ở đây để có thể nhìn thấy được cậu trai kia.
Sẽ ấm hơn nếu đứng ở sảnh, nhưng có hơi xấu hổ khi phục kích như thế. Nên tôi quyết định chọn nơi vắng vẻ hơn.
“…Nếu nói là chỉ để hẹn bạn ra ngoài thì có hơi…khác chút nhỉ”.
Và như thế, tôi đã ở đây gần 10 phút rồi.
Liệu cậu ấy có bất ngờ không nhỉ ? Với những thứ như thế quay cuồng trong đầu, tôi thấy mạch của mình đập nhanh dần theo thời gian.
U—
Giá như mình liên lạc rồi hẹn trước với cậu ấy nếu như biết thế này.
Nhưng đột ngột gọi rồi tình cờ hẹn gặp cậu ấy thì rõ ràng đây là lỗi của tôi. UwU
Hay mình nên dừng việc phục kích lại và làm như mọi khi nhỉ? Nhưng vậy thì gọi rồi hẹn cậu ấy như nào đây? UwU
Nhưng mà….
Tôi lại đang rất muốn nghe giọng cậu ấy,aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Nhớ lại những gì đã trao đổi với Nagumo-senpai ngày hôm qua, ước gì mình có thể ghi đè lên cái kí ức đó.
Rồi trong góc khuất, tôi phát hiện ra con mồi mình đang săn. Đó là Ayanokouji-kun.
“Chàoooo buổi sáng — Ayanokouji-kun!”.
Để cho thật tự nhiên, tôi bước lại gần hơn và mở lời.
“À. Chào buổi sáng, Ichinose”.
Nghe giọng tôi, cậu ấy quay lại và đáp. Dù vẫn là cái khuôn mặt vô cảm như thường lệ, tôi….
Bỗng cứng đờ người.
“Hửm?”
Yahoo—! Chỉ là một cách chào theo cái cơ thể cứng đọng lại kia.
Tôi mới nhớ lại đã không chủ động được phải nói về điều gì.
Thường thì tôi cứ thuận theo tâm trạng khi nói chuyện với bạn bè thoải mái nhất có thể.
Nhưng hôm nay, tôi đã lên kế hoặc để mở đầu câu chuyện cơ.
Nhưng giờ thì muộn mất rồi. Bị đáp lời, tôi cần phải nói tiếp……
“Sao vậy?”
Để thể hiện sự lo lắng, Ayanokouji-kun gọi tôi khi thấy tôi cứ đơ ra đấy.
Như một câu thần chú quen thuộc, tôi dùng một câu thường dùng nhất có thể.
“Yaa, à thì, hôm nay lạnh quá, nhỉ—?”
Chủ đề chắc sẽ là thời tiết do tháng Ba này bỗng nhiên lạnh bất thường.
“Công nhận”.
Thời tiết có hơi lạ, nói không quá khi bảo rằng bạn đang ở một nơi phủ tuyết quanh năm cũng không sai.
“Cậu có hẹn ai cùng tới trường không?”
Chỉ để xác nhận thôi.
“Không, không hẳn. Tớ thường chỉ đến trường một mình”.
Thật là nhẹ nhõm. Nếu mà ai đó vô tình xuất hiện ở đây, Ayanokouji-kun có lẽ sẽ gặp rắc rối mất.
“Vậy à…tớ đi cùng nhé?”.
Nghe thế, Ayanokouji-kun gật đầu không chút do dự.
Aa— thật tốt quá
«………»
AAAAA— phải có chứ nhể….
Chủ đề ấy, tôi chẳng tìm ra gì để nói cả! Nhận ra tôi mới là người đang khác thường, biểu cảm cho thấy tôi đã gây cho cậu ấy rắc rối như thế nào.
Tôi cảm thấy một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai đứa trở nên khó khăn hơn. Nhưng là bởi một sự thay đổi trong chính bản thân tôi.
Đúng như mình nghĩ, nói chuyện với cậu ấy quả là đúng đắn mà.
Với những niềm tin đó, tôi bước tới và sát cánh cùng người con trai này.