Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Arisu : Kế hoạch
Ngoại truyện – Arisu : Kế hoạch
*Chương có nội dung hình ảnh
Hôm nay là ngày 7 tháng Hai. Đây là câu chuyện khi tôi còn đang chơi đùa với món đồ chơi mang tên Ichinose-san. Đó là thời gian sau giờ học khi lớp đã kết thúc, tôi lặng lẽ đứng dậy với cây gậy đáng tin của mình. Trong trường hợp của tôi, tôi luôn thu hút sự chú ý khi đi lại vì cây gậy này. Không thể hành động lén lúc được đôi khi cũng là một hạn chế.
“Hôm nay cậu ổn chứ?”
Người nói câu đó với tôi là Masumi-san. Trông cô ta thật uể oải.
“Mình tin là mình đã kiểm tra việc này trước đó nhưng mình muốn nói chuyện với cậu ấy ngày hôm nay.”
Tôi không nói tên ‘cậu ấy’ nhưng cô ta hẳn phải biết tôi đang nói về ai.
“A… Yamauchi phải không? Nhưng bỏ qua Ichinose liệu có ổn không?”
“Giả sử có hai người cậu ghét đang đứng trước mặt cậu. Nếu cậu có thể loại bỏ một người cậu sẽ làm gì, Masumi-san? Cậu sẽ loại bỏ người cậu ghét nhất phải không?”
“Ừ thì… cứ cho là thế.”
“Đó là câu trả lời của mình.”
Ngay lúc này đây, thay vì Ichinose-san, tôi bị cuốn hút bởi Yamauchi-kun hơn. Tôi không nói rõ điều đó nhưng chắc Masumi-san hiểu.
“À, hiểu rồi. Vậy tôi về nhé?”
“Ừ, cảm ơn cậu vì đã luôn nỗ lực.”
Không nhận thêm yêu cầu nào từ tôi, Masumi-san lập tức rời khỏi lớp học. Trên đường đi đến lớp C, tôi gặp phải một nam sinh. Đó là kẻ luôn có vài người đi theo sau cách đây không lâu. Nhưng vì cậu ta không còn hành động nữa nên tất cả chỉ còn là dáng vẻ bên ngoài của con người trước đây.
“Chào cậu, Ryuuen-kun.”
Khi tôi gọi lên như thế, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt hung tợn như trước đây. Thật lòng mà nói, tôi thích gọi cậu ta là Cậu Bé Rồng hơn, nhưng nếu tôi làm thế thì có lẽ sẽ không có cuộc nói chuyện này thế nên tôi chọn không nói những từ không cần thiết và lặng lẽ đứng lại. Sau khi cậu ta rời khỏi vị trí lãnh đạo, tôi đã nghĩ đến một vài giả thiết nhưng chúng không cần thiết nữa. Vì cậu ta quyết định lui xuống nên tôi sẽ không đá động gì đến cậu ta. Không từ chối kẻ đến thách đấu và không đuổi theo kẻ bỏ cuộc. Dĩ nhiên, nếu là Ayanokouji-kun thì khác. Dù cậu ấy có tính làm gì đi nữa, cậu ấy phải trở thành vật hi sinh cho lòng tự tôn của tôi.
“Cậu đã chuẩn bị cho kiểm tra cuối kỳ chưa?”
“Thế mà tôi cứ nghĩ cô muốn nói gì đó. Tôi không muốn có một cuộc nói chuyện bình thường với cô.”
“Đừng nói thế chứ. Học một mình chẳng phải vất vả lắm sao? Nếu muốn sao không học cùng mình?”
Tôi đưa ra một đề nghị cậu ta không bao giờ chấp nhận.
“Cô nghĩ có thể chọc giận tôi với những thứ như thế ư?”
Dường như cậu ấy xem lòng tốt của tôi như một ý đồ xấu xa.
Ryuuen-kun bắt đầu đi lại và đụng vào người tôi một cách không thương tiếc.
“Vậy cậu để mình chơi với Ichinose một mình sao?”
Những tin đồn lan rộng có vẻ đã đến tai cậu ta.
“Nói về chuyện đó, cô ta đang bị đã kích với những tin đồn do ai đó ẩn danh lan truyền.”
Nhưng Ryuuen-kun chỉ liếc nhìn tôi như thể cậu ta không hứng thú với chuyện đó. À thì, cứ cho đây là cơ hội của tôi vậy.
“Nếu cô ta giống như cậu, luôn bị nói xấu thì có lẽ đã không hoảng loạn như thế.”
“Cô có chuyện gì với tôi sao?”
“Chẳng có lý do gì cả. Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. Không được ư?”
“Nói chuyện hử? Cũng được, vậy tôi sẽ hỏi cô một câu.”
“Có vẻ thú vị đây? Vậy là gì nào?”
Phản ứng bất ngờ từ Ryuuen-kun làm tôi khá hài lòng. Tôi tự hỏi cậu ta sẽ hỏi gì.
“Tôi đang bòn rút một lượng lớn điểm cá nhân từ cô mỗi tháng nhờ vào hợp đồng có với Katsuragi. Tại sao cô lại cho qua việc đó?”
Không phải thứ tôi chưa nghĩ tới nhưng là một câu hỏi làm tôi cảm thấy hơi chán.
“Bởi vì nó ảnh hưởng không đáng kể. Đối với lớp A, cho cậu nhiêu đó không có hiểm họa gì. Không cần phải dùng đủ mọi cách để đuổi học cậu. Bên cạnh đó, miễn là hợp đồng của cậu còn đó, Katsuragi-kun sẽ không thể lật ngược tình thế.”
“Kuku…”
Lần đầu tiên. Ryuuen-kun cười.
“Không ngờ cô lại lo lắng đến tiểu tốt như Katsuragi.”
“Đối phó với kẻ thù bên ngoài thì dễ dàng hơn khi chống lại đồng minh của mình, sẽ rất rắc rối nếu có sai lầm. Cậu ta là một con chốt xuất sắc miễn là cậu ta chịu cúi đầu và tự nguyện để được sử dụng.”
Nó không có nghĩa là cậu ta sợ bị tôi tấn công. Cậu ta chỉ đơn giản khiêu khích tôi. Có được phản ứng như thế từ Ryuuen-kun là lý do tôi luôn chọn nói chuyện với cậu ta.
“Hãy cố hết sức để dành được 20 triệu điểm trong khi còn có thể nhé.”
Nếu cậu ta có thể chạm vào vùng an toàn, ít nhất thì lòng tự trọng của cậu ta còn nguyên vẹn.
“Đó là những gì tôi sẽ làm.”
“Ryuuen-kun, mình có thể hỏi một câu không?”
“Nếu cô muốn tìm hiểu về đàn ông, tôi có thể chỉ dạy bất cứ lúc nào?”
Tôi khá vui vì câu khiêu khích đó rất phù hợp với Ryuuen-kun, vậy nên.
“Cậu không cần phải chỉ mình. Mình có hình mẫu lý tưởng của bản thân. Hay có lẽ nào, cậu nghĩ mình thích hợp?”
Nếu cậu khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ làm ngược lại.
“Tôi không vấn đề gì khi xài hàng chất lượng kém cả.”
Nghịch dao thì sẽ đứt tay à. Một người như thế thật sự có giá trị.
“Nếu cô xong rồi thì tôi đi đây.”
Dường như con thú này có thể bị vô hiệu hóa. Dù cho cậu ta là người tôi cần phải lo lắng, không như Katsuragi-kun hay Ichinose-san. Nói cách khác, đỡ thêm một kẻ thù làm giảm bớt gánh nặng trên vai tôi. Tôi sẽ dồn hết trái tim và tập trung vào Ayanokouji-kun
“Vậy xin cáo từ.”
Nhưng cậu ta đã bỏ đi trước. Sau khi tách khỏi Ryuuen-kun, tôi hướng về phía lớp C. Bởi vì nếu mục tiêu của tôi trốn thoát trong khi tôi dạo chơi, thì sẽ làm tốn thời gian mất.
“Xin phép.”
Tôi nói thế khi nhìn chăm chú vào lớp học.
“Yamauchi Haruki-kun có ở đây không vậy?”
Người được hỏi ngay lập tức trả lời.
“Ể, là mình đây nhưng… bạn cần gì sao?”
Yamauchi-kun bối rối nhìn tôi. Trông cậu ta không phòng bị gì cả.
“Bạn không phiền dành chút thời gian cho mình được không?”
“D-Dĩ nhiên là được.”
Cậu đang làm mình nghĩ rằng cậu ngu ngốc đến thế này sao. Ừ thì, tôi đã chuẩn bị cho cậu ta một tấm vé.
“... nơi này không phù hợp lắm nên mình sẽ đợi bạn ở hành lang cầu thang nha.”
Và như thế, tôi đã mời Yamauchi-kun. Thiên đường hay địa ngục. Tấm vé tôi đưa cậu ta dẫn đến hai nơi. Còn chọn nơi nào là thuộc về cậu ta.