Lớp học biết tuốt
Kết chương: Nhìn về phía trước [Mở đầu]
Kết chương: Nhìn về phía trước
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Hôm nay là ngày 11 tháng 3, và người ghi âm là Suzukake Kaji
Suzukake bật chế độ video trên điện thoại của mình và đặt nó lên bàn.
Sau đó hướng màn hình vào chính mình.
"Tôi đã chịu trách nhiệm vạch ra phương án giáo dục của Whiteroom trong một thời gian dài"
Hôm nay, Suzukake quyết định lặng lẽ lưu trữ cảm xúc nghiên cứu của mình trên điện thoại.
"Từ hôm nay trở đi Ưhiteroom sẽ bị đóng cửa một thời gian. Tôi không biết gì về chính trị, nhưng tôi nghe nói rằng một chính trị gia tên là Naoe đã cos một số hành động để ngăn cản Ayanokouji-sensei. Điều này thật sự là một rắc rối lớn nhưng tôi quyết định nhìn vào mặt tích cực , cứ coi như là nghỉ ngơi sau nhiều năm làm việc cật lực vậy"
Suzukake nhìn màn hình rồi thở dài.
"Loài người thực sự thú vị. Bạn có thể quan sát điều đó ở mọi đứa trẻ, chúng tự động học những điều mà chúng không được dạy. Giống như việc thở có thể được thực hiện mà không cần được dạy, trẻ em vẫn tìm kiếm một chút cơ hội để giao tiếp trong một môi trường khép kín. Chính vì tôi đã phát hiện ra điều này trong quá trình giáo dục giáo dục từ thế hệ thứ 1 đến 4 nên tôi đã giới thiệu một chương trình phát triển kỹ năng giao tiếp cho thế hệ 5. Tất nhiên, điều này có một mặt không hiệu quả, đó là tỷ lệ cải thiện khả năng giảm do sự phong phú của cảm xúc. Tuy nhiên, khi độ khó của chương trình học tăng lên, thế hệ 5 có năng lực mạnh hơn thế hệ 3"
Tuy nhiên mọi thứ chủ yếu là hình phạt, và tình cảm chỉ nên được giữ ở mức độ bổ sung.
Đó là phương châm bất di bất dịch của Suzukake.
"Khóa học 10 cấp độ mà tôi vạch ra đối với thế hệ 5 là cấp độ 4 và thế hệ 6 đang ở cấp độ 5, gần như đã đạt đến cực hạn và không thể phát triển thêm. Thế hệ 7 đang ở cấp độ 6 cần phải phải được suy xét lại, để khắc phục điều đó với thế hệ 8, tôi sẽ chuẩn sang sử dụng luân phiên 2 cấp độ 4 và 5, sớm muộn gì những đứa trẻ này cũng sẽ trở thành những người lý tưởng, những nhân tài có thể hòa nhập với xã hội”
Sau đó Suzukake im lặng một lúc.
"Những điều này đọc tài liệu kỳ thực cũng có thể hiểu được. Sở dĩ hôm nay tôi muốn quay lại như này, chính là không muốn quên tâm huyết hiện tại của mình. Từ trước đến nay trong Whiteroom có rất nhiều đứa trẻ học hành sa sút hay tài giỏi đều có đủ, chỉ có một sự hiện hiện khác thường mang tên Ayanokouji Kiyotaka. Đứa trẻ đó có khả năng học hỏi, thích nghi, áp dụng một cách siêu việt và khả năng đó tiếp tục phát triển không giới hạn. Mặc dù các nhà nghiên cứu khác của Whiteroom tin rằng vẫn có thể tạo ra một ai đó giống như ở cấp độ như cậu ta nhưng với tôi thì điều đó khá là bất khả thi. Một kẻ khác biệt được tạo ra trong môi trường lệch lạc này chỉ đơn giản là một sự may mắn"
Có thể nói con người này là toàn bộ tinh túy mà chương trình β có thể tạo ra
"Và vì không thể đào tạo ra một con người thứ 2 như vậy nên không thể nói rằng đó là một sản phẩm của việc giáo dục. Tuy nhiên, Kiyotaka đã không hoàn hảo ngay từ đầu. Cho dù đó là việc học, karate hay đấm bốc, thằng bé chỉ để lại những thứ kết quả rất bình thường lần đầu tiên tiếp xúc với chúng. Sau đó, sự khác biệt mới thực sự bộc lộ, cậu ta sở hữu khả năng tiếp thu tuyệt vời và nhanh chóng thăng hoa nó thành của mình. Sau khi học những điều cơ bản, cậu ấy nắm vững các kỹ thuật ứng dụng hiếm có để đối phó với lần tiếp xúc đầu tiên của chính mình.”
Ngay cả khi nhắm mắt lại, bóng dáng của Kiyotaka vẫn hiện trong đầu con người này khi nghĩ về Whiteroom.
"Năm thứ 8, số người trụ lại giảm xuống còn 5. 74 học sinh ban đầu ở thế hệ 4 có tỷ lệ bị loại là hơn 93%. 27% bị lođào thải ở năm 1 đến 3, và 30% với những người ở năm thứ 5 trở về sau. Chừng đó cũng đủ để thấy việc thử nghiệm chương trình β là ngu ngốc thế nào. Khi bước vào năm thứ 9, tôi đã có suy nghĩ rằng khả năng cao sẽ không có bất cứ ai trụ lại được nữa . Không, đúng hơn là tôi thậm chí còn hy vọng. Nếu nó trở thành sự thật thì có vẻ chương trình này thật sự quá bất khả thi để đào tạo một con người... Người thật sự có thể hoàn thành nó không thể nào là một con người mà là quái vật. Như để xác nhận suy nghĩ của tôi, vào đầu mùa xuân năm sau, chỉ còn lại 1 người cuối cùng. Tuy nhiên - đây là lúc vấn đề bắt đầu. Người còn lại vẫn không có dấu hiệu bị đào thải sau 10, 11, 12 năm. cuối cùng vượt qua chúng tôi, các nhà nghiên cứu và hưỡng dẫn viên ở đây. Trong vòng vài ngày, những người trưởng thành có trình độ tri thức bình thường lần lượt chạy trốn khỏi Whiteroom với hai tay ôm đầu. Chính sách ban đầu của Whiteroom là giáo dục đám trẻ ở đây cho đến khi họ trưởng thành, nhưng còn sáu năm nữa... Điều đó đơn giản là không thể thực hiện được. Đứa trẻ đó sẽ làm đảo lộn lẽ thường của chúng tôi trong một ngày không xa. Đây không phải là một linh cảm mà là một sự chắc chắn. Đồng thời, tôi không thể hiểu liệu sự tồn tại của thằng bé là sản phẩm của chương trình giảng dạy mà tôi đã tạo ra hay là đột biến gen nữa. Vì sao con người đó có thể ở lại đến bây giờ mà không bị đào thải, lý do đó căn bản không thể chứng minh. Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên"
Whiteroom sẽ làm gì tiếp theo với Kiyotaka.
Mặc dù quyết định cuối cùng thuộc về Ayanokouji Atsuomi, người đứng đầu của cơ sở này nhưng vẫn có sự khác biệt lớn về quan điểm giữa các nhà nghiên cứu.
"Chúng tôi vẫn chưa đi đến câu trả lời cho câu hỏi liệu thiên tài nhân tạo có thể được tạo ra hay không. Nhưng vấn đề Shiraya Whiteroom có thể tạo ra tài năng xuất chúng hay không đã được chứng minh rõ ràng. Tuy nhiên, đứa trẻ nào cũng có giới hạn của nó"
Suzukake nhìn vào chiếc cốc rỗng vẫn còn chứa đầy nước vài phút trước, sau đó lấy một chai nước khoáng mới và mở nắp, sau đó cầm chiếc cốc rỗng trên tay và một cái nắp.
"Điều này thể hiện quy mô tài năng của nhà giáo dục. Chiếc nắp nhỏ là giới hạn tài năng của nhà giáo dục nói chung. Chiếc cốc lớn chính là khả năng khai phá tri thức của Whiteroom. Trẻ em được giáo dục ở đây sẽ có thể phát triển hơn rất nhiều so với những cách giáo dục thông thường. Nếu một người bình thường sẽ lớn lên đến giới hạn của cái nắp này, thì người được giáo dục ở đây có thể tiếp tục phát triển khả năng của mình đến kích thước của một chiếc cốc".
Sau đó, nước được đổ vào cốc rỗng.
"Sau khi thiên phú đạt tới giới hạn, căn bản không thể tiến bộ thêm nữa, giống như nước tràn ly, không tiếp thu được cái gì mới... Không, không đúng lắm, mà là mỗi một lần tiếp thu kiến thức mới thì buộc phải đào thải bớt những kiến thức cũ không cần thiết đi nhưng không phải ai cũng có thể nhận ra điều đó".
Suzukake thở dài khi nhìn nước tràn ra bàn.
"Tiếp theo có một số vấn đề. Thứ nhất, số lượng người có thiên phú cỡ chiếc cốc rất hạn chế. Thứ hai là cho dù bạn có tài năng không có nghĩa bạn có thể truyền lại hoàn toàn điều đó cho những người khác. Hơn nữa, năng lực của con người không ai giống ai cả, cho dù giới hạn trên lớn bằng cái cốc, nhưng cũng có rất ít trường hợp cá nhân khác nhau chỉ có thể đề cao đến 90% hoặc 80% giới hạn trên, ngược lại có những đứa trẻ có thể đạt 110% hoặc 120% giới hạn khả năng, nhưng xét về mặt xác suất thì lại còn thấp hơn nhiều. Chúng có thể chứa đựng những tài năng cỡ chai nước khoáng này hoặc lớn hơn. Nhưng con người này về cơ bản không thể nào tồn tại được trong nên giáo dục hiện tại, mà cho dù có đi nữa thì cũng rất khó để thúc đảy chúng phá vỡ giới hạn về khả năng của mình.”
Các dữ liệu nghiên cứu cho đến nay cũng cho thấy điều này.
Dù đứa trẻ được giáo dục một cách nhẹ nhàng hay hà khắc thì thiên chất của đứa trẻ cũng sẽ có giới hạn của nó.
Dự án Whiteroom là biến những người bình thường thành thiên tài và nuôi dưỡng họ trở nên tích cực trên trường thế giới.
"Chuyện có thể đào tạo một con người đứng trong 10% những người tài giỏi trên thế giới này không phải là không khả thi. Theo nghĩa này, Whiteroom được thành lập để có thể biến điều đó thành hiện thực. Tuy nhiên, rất có khả năng chúng tôi sẽ không thể tạo ra con người có thể nằm trong 0,001%-những con người mà chỉ có từ vĩ nhân thôi là chưa đủ để mô tả về họ”
Đây chính xác là cảm giác thất bại với tư cách là một nhà nghiên cứu.
Suzukake đau đớn cảm nhận được điều này thông qua Ayanokouji Kiyotaka.
"Nhưng thằng bé đó thì lại khác, bất cứ thứ gì chúng tôi dạy đều được nó tiếp thu một cách hoàn hảo. Vậy đây là thiên tài bẩm sinh hay là sản phẩm của Whiteroom, tôi thì tôi nghĩ cả hai đều đúng và không đúng. Nếu Kiyotaka không được Whiteroom giáo dục, cậu ta cũng chỉ hơn một người bình thường chút thôi. Có thể nói nơi này vô tình đã trở thành mảnh đất lành để thằng bé phát triển khả năng của bản thân ... Miễn là việc giáo dục Kiyotaka tiếp tục theo cách này, cậu ấy chắc chắn sẽ có thể mở rỗng khả năng của bản thân một cách đáng kể. Nếu Kiyotaka đứng ra làm giáo viên thaythay nhiệm vụ của tôi trong tương lai, tài năng của những đứa trẻ được đạo tạo ra liệu sẽ không phải là cái cốc mà là cái chai... Tôi phải chứng kiến quá trình đó"
Chính bản thân anh ta cũng không thể nào tìm ra được câu trả lời
Liệu thằng bé đó sẽ an phận ở trong này để Whiteroom phát triển hay sẽ ra người kia đưa Nhật bản sánh vai với các cường quốc
Cái nào sẽ tốt hơn, tài năng này nên cống hiến cho Nhật Bản hay Whiteroom?
Tất nhiên sau cùng người đưa ra quyết định vẫn phải là Ayanokouji-sensei
"Tôi đã sẵn sàng để chứng kiến điều này. Dù lựa chọn của tôi là gì, tôi sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình cho nền giáo dục của Whiteroom.”
Không gì có thể thú vị hơn thế. Tôi có một cảm giác mãn nguyện hoàn toàn khác so với khi trốn ra nước ngoài.
"Tuy nhiên, dù cậu bé có giỏi đến đâu, nếu ai đó hỏi Ayanokouji Kiyotaka có thực sự là một thiên tài hay không, thì câu trả lời vẫn không thể nào thống nhất được. Việc cảm xúc của cậu ấy khác hẳn vớí những người bình thường ngoài kia, thậm chí cậu ấy không hề có những khái niệm cơ bản mà một con người phải có như yêu, ghét, hờn, giận…. Tất nhiên đó là cái giá để đổi lại cho khả năng học hỏi hơn người nhưng đó là tốt hay xấu thì vẫn khó mà nói được, suy cho cùng thứ cậu ta giống với con người bình thường nhất chỉ là cậu ta không hoàn hảo"
Suzukake đặt tay lên điện thoại để dừng video.
"Liệu đứa trẻ mà tôi tạo ra có được hạnh phúc vào giây phút cuối cùng của cuộc đời......”
Câu nói này chẳng giống một nhà nghiên cứu chút nào, Suzukake quyết định gạt nó ra khỏi đầu mình