Lớp học biết tuốt
Chương kết: Kẻ bị trục xuất
Chương kết: Kẻ bị trục xuất
Cuối cùng ngày đó cũng tới.
Có thể nói hầu như các lớp đều đã quyết định xong xuôi.
Katsuragi từ lớp A, Ryuuen Kakeru từ lớp D.
Lớp B, không ai cả.
Tất nhiên vẫn còn khả năng không có một ai bị đá ra khỏi trường, cũng như khả năng tất cả mọi người sẽ bị đuổi.
Cái đó thì không ai đoán trước được cho đến khi hạ màn.
Mặc dù có nhăm nhe đá đít một ai đó, mọi thứ cũng sẽ đổ bể nếu người đó đủ phiếu tán dương từ lớp ngoài.
Còn bây giờ là khoảnh khắc quyết định.
Tôi cũng không hoàn toàn nằm ở vùng an toàn 100%.
Không gì có thể gọi là bảo hiểm tuyệt đối trong kì thi này cả.
Thời gian tập trung vẫn như mọi ngày, có điều bài kiểm tra là bắt đầu từ 9 giờ.
Đồng hồ chỉ 8 giờ 30 phút.
Chút thời gian dư dả có nhờ sự quan tâm từ phía nhà trường. Hay nói đúng hơn là, sự sắp đặt có chủ ý.
Nhằm để cho học sinh nghi ngờ lẫn nhau cho đến phút cuối cùng.
“Cuối cùng thì cậu cũng không ra tay gì sao?”
“Gì là sao?”
“Tôi đang hỏi là cậu làm người ngoài cuộc suốt mặc cho nguy hiểm cận kề thế à?”
“Trông tớ giống như đã làm ‘gì đó’ không?”
“....Bề nổi thì, không.”
“Câu trả lời đấy. Lần này tớ chưa làm gì cả, ngược lại, còn đang được cậu giúp đó chứ.”
“Cứ vậy rồi bị đuổi thì chẳng vui đâu.”
“Còn quằn quại phản kháng mà kết quả cũng thế thì thật đáng buồn.”
Có khả năng đây là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người “hàng xóm” với nhau.
“Đúng cậu rồi nhỉ.”
Horikita ngắn gọn.
Lớp tôi ngồi im đón nhận bài thi đang tới gần.
Ít nhất thì là như vậy... nhưng đến giây phút cuối cùng, tình hình vẫn không ngừng thay đổi.
“Mọi người, nghe tớ nói này.”
Là Hirata. Thực chất trong cuộc đấu khẩu với Horikita hôm qua, cậu ta không hề có bước đi cụ thể nào cả. Lời tuyên bố bỏ phiếu khiếu nại cho Horikita cũng không quá một phát ngôn vu vơ.
Có thể sẽ có một vài phiếu được bỏ, thuận theo Hirata.
Nhưng chúng vẫn còn quá yếu để làm cú chốt quyết định.
Nói gì thì nói, Horikita được đánh giá khá cao trong lớp C.
Cách ăn nói thẳng thắn của cô ấy có thể hơi chướng tai, nhưng đồng thời lại rất đáng tin cậy theo cách nào đó.
“Sau khi nghe Horikita-san và mọi người nói, tớ đã rút ra một kết luận. Kì thi lần này... quan trọng nhất là ai sẽ bị đuổi, đúng chứ?”
Hirata khá bình tĩnh, nói.
“Cậu ấy lại định làm gì nữa hả?”
“Có vẻ vậy.”
Nếu không thì cậu ta cũng chẳng lên tiếng vào phút thứ 89 như này.
“Vô ích thôi. Không thể đưa ra biện pháp nào cả, cậu ấy chỉ đang lảng tránh sự thật mà thôi.”
Chưa chắc.
Trong ánh mắt của Hirata thể hiện sự quyết tâm rõ ràng.
“Đầu tiên, tớ muốn xin lỗi về việc nói sẽ bỏ phiếu khiếu nại vào Horikita-san.”
Tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện này. Hirata cúi đầu tạ lỗi với Horikita.
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Mà rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Chỉ là tớ suy xét ra cậu là sự tồn tại cần thiết cho lớp, vậy thôi.”
“Thế cậu nhận ra ai không cần thiết chưa?”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Horikita hơi ngập ngừng khi thấy bộ dạng quả quyết của Hirata.
“...Tôi có thể nghe xem đó là ai chứ?”
“Tớ nói đây.”
Chầm chậm đứng dậy, Hirata bước lên bục giảng.
Giống hệt những gì Horikita làm ngày hôm trước.
“Tớ vô cùng yêu quý lớp này. Với tớ, sự tồn tại của mỗi người đều có ý nghĩa. Dù ai có nói gì đi chăng nữa, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng như vậy có giải quyết được vấn đề gì không? Cái đó, tớ hiểu.”
Câu trả lời mà Hirata đạt được sau từng ấy trăn trở.
Chắc nó không là gì ngoài điều tôi được nghe ngày hôm qua.
“Tớ muốn mọi người – hãy bầu phiếu khiếu nại vào tớ.
Hoặc có thể nói, Hirata đã phát biểu đúng những gì tôi tưởng tượng.
“L-Làm sao bọn tớ có thể làm như vậy được chứ!”
Mii-chan hét lớn. Nói tiếp đó là những tiếng nói khác từ phái nữ.
“Tớ có bị đuổi học cũng không sao. Ít nhất, bây giờ tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này rồi.”
“Tưởng sẽ phát biểu cao kiến gì chứ... cậu còn tỉnh táo không đấy?”
Trong lúc Hirata phát biểu, Horikita cắt ngang cái xoẹt.
“Không chỉ định được người sẽ bị đuổi mà cậu định tự nộp mạng hi sinh sao?”
“Horikita-san cũng nói rồi mà nhỉ. Nếu có ai có tự nguyện khăn gói ra khỏi trường thì không vấn đề gì nữa, đúng không?”
“Đó là– “
“Cho nên tớ tình nguyện ứng vị trí đó.”
“Không ai trong lớp này mong muốn sự “tình nguyện” của cậu đâu. Một nhân vật dẫn dắt lớp, một người luôn giải quyết xung đột như cậu mà rút chân ư? Nực cười.”
“Dù có thế thì tớ cũng chịu.”
Nói lớp C bây giờ đang hỗn loạn cũng không quá.
Vì việc một người có ý định đá ai khác ra không còn xa lạ nữa. Từ chuyện bỏ phiếu khiếu nại cho ai, điểm mấu chốt bắt đầu chuyển thành “ai sẽ nhận được phiếu tán dương”.
Nếu không còn Hirata, độ khó của các kì thi về sau chắc chắn sẽ tăng vọt.
Nguy cơ đánh mất nhân vật quan trọng trong lớp.
“Bỏ phiếu khiếu nại cho Hirata-kun, bọn tớ không làm đâu.”
Đầu tiên là Shinohara, rồi đến các cô gái khác lên tiếng bảo vệ Hirata.
Chắc hẳn Hirata khá đau lòng theo mỗi lần có người đứng lên che chở mình.
“Có giúp đỡ tớ cũng vô ích thôi. Tớ ghét tất cả mọi người.”
Vẫn là giọng điệu thường ngày của Hirata, nhưng lời nói thì vô cùng gay gắt.
“Nên mọi người để tớ được thoải mái đi.”
“Tớ... tớ sẽ bầu cho Hirata!”
Người vừa hét lên là Yamauchi.
“Vì Hirata, tớ nghĩ đó là việc nên làm!”
Cậu ấy tiếp tục.
“Sự phản kháng cuối cùng của Yamauchi-kun, hửm...”
Có lẽ hôm qua Yamauchi đã gặp mặt nói chuyện với Hirata.
Và rồi tha thiết khẩn cầu rằng mình không muốn bị đuổi.
Có thể đó là một trong những lí do thôi thúc ý định “hi sinh” của Hirata.
Sau khoảng lặng tiếp diễn dai dẳng, Chabashira tới.
“Sau đây sẽ bắt đầu cuộc bỏ phiếu lớp. Những người được đọc tên, theo thứ tự hãy vào phòng bỏ phiếu.”
Có vẻ như không phải là bỏ phiếu một loạt trong lớp.
Mà, khả năng nhìn lén cũng không hẳn là bất khả thi. Biện pháp ẩn danh triệt để, hả.
Kết quả sẽ đi về đâu đây....
1
Lớp A. Thứ bảy – ngày công bố kết quả bỏ phiếu. Ai cũng điềm tĩnh chờ thời khắc đó tới.
Chỉ ra đối tượng đuổi học ngay trong ngày thông báo về kì thi.
Và không một ai lên tiếng phản đối.
Cùng tiếng chuông báo hiệu vang lên, Mashima bước vào lớp.
Con người điềm tĩnh này không có gì phải nghĩ ngợi, kể cả một ngày như hôm nay cũng vậy.
Không, đúng hơn là cố gắng không nghĩ đến.
Năm thứ 4 kể từ khi nhậm chức tại trường Cao trung Giáo dục Nâng cao.
Thầy đã chứng kiến không dưới vài lần sự ra đi của các học sinh.
“Sau đây, tôi sẽ công bố kết quả kì thi bổ sung đặc biệt. Đầu tiên là người thu được nhiều phiếu tán dương nhất... đứng thứ nhất, Sakayanagi, với số phiếu là 36.”
“Thật không ngờ tớ lại được chọn, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Câu trả lời mang đậm tính xã giao. Và phiếu tán dương là từ hầu hết mọi người trong lớp.
“Tiếp theo... là người có số phiếu khiếu nại cao nhất. Chắc các cô cậu đều đã biết, người bị nêu tên tại đây sẽ bị đuổi học. Sau khi kết thúc hãy gói ghém đồ đạc và theo tôi đến phòng giáo viên.”
Không chút tiếng xao động.
Lớp A chỉ lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc cái tên được thốt ra.
“–Hạng chót, với số phiếu khiếu nại là 36.”
Một thoáng im lặng.
Và rồi–
“Totsuka Yahiko.”
Cái tên vang lên.
Vang vọng lại tên của một người học sinh duy nhất, phá vỡ sự tĩnh lặng trong lớp.
“Không thể nào!”
Ngay sau khi biết kết quả, Katsuragi lập tức bật dậy.
“Ka..Katsuragi-san... hả...tại sao...?”
Ngay cả Totsuka cũng không tin vào tai mình nữa, hắn quay sang Katsuragi.
Kết quả cuối cùng, lượng phiếu khiếu nại áp đảo của Totsuka. Hình phạt đuổi học với 36 phiếu.
Và một loạt kết quả bỏ phiếu của các học sinh khác được công bố.
Katsuragi chỉ trên Totsuka 1 hạng, với tổng số 30 phiếu.
“Chuyện này là sao thưa thầy? Người đáng ra bị đuổi học là em–“
“Sự nhầm lẫn trong kết quả là không có.”
Mashima đáp nhẹ lại câu hỏi của Katsuragi.
Để giải quyết tình trạng bối rối này, một cô gái lên tiếng.
“Có vẻ như Katsuragi-kun đã bỏ phiếu tán dương cho cậu nhỉ. Tốt quá đúng không?”
Mọi việc dần trở nên rõ ràng.
“Khoan đã Sakayanagi! Không phải tôi sẽ là người bị đuổi hay sao!?”
“Kastsuragi-kun bị đuổi ư? Ngay từ đầu mục tiêu đã không phải là cậu rồi.”
Sakayanagi dứt khoát nói.
“Ngưng đùa đi. Cô đã chỉ thẳng tên tôi kia mà!”
“À, đúng là tôi có nói thế thật. Cái đấy... là nói dối đó.”
Trong điệu cười của Sakayangi không hề có tí gì gọi là ngập ngừng cả.
“Tại sao... tại sao!?”
“Đơn giản thôi. Đó là vì Totsuka-kun không có ích cho lớp A này. Ngược lại, Katsuragi-kun đầu óc nhạy bén, và thể lực cũng không hề tệ. Hơn nữa, với bản tính bình tĩnh vốn có, cậu chắc chắn sẽ có ích. Không ai ngu ngốc tới mức có trong tay cơ hội loại bỏ thành phần không cần thiết mà lại đi vứt bỏ nhân tài cả.”
Nhưng đó chưa phải là mục tiêu chính của Sakayanagi.
Những người theo Katsuragi vốn không chỉ có Totsuka. Với lời cảnh báo về án phạt dành cho ai phản bội, vụ việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn tới lớp A.
Gieo rắc tư tưởng “nếu hợp tác với Katsuragi sẽ bị xử đầu tiên”.
“Sao cô lại đi dài dòng chỉ để có thế....”
“Tất nhiên là để tránh nguy cơ thất bại rồi. Kì thi này, các lớp khác nắm rất nhiều phiếu tán dương. Nếu Totsuka-kun có thể thu thập chúng thì dù lớp A có cố gắng thế nào thì cũng không thể thực hiện được.”
Không thể chắc chắn về việc lớp khác sẽ không ra tay giúp đỡ Totsuka hay không.
Nhưng chỉ cần báo trước mục tiêu là Katsuragi, không ai sẽ nghĩ tới việc bỏ phiếu tán dương cho Totsuka cả.
“Cậu đã vất vả rồi Totsuka-kun. Dù có rời trường mong cậu vẫn mạnh khỏe.”
“……! Chết tiệt, chết tiệt...!”
Totsuka gục xuống. Trước bộ dạng đó, Katsuragi không thể đến đánh tiếng với cậu ta được.
Totsuka đáng lẽ sẽ rất vui mừng nếu như Katsuragi không bị đuổi học.
Nhưng với tình hình hiện tại, điều đó không còn quan trọng nữa.
Có khi cậu ta lại căm hận tại sao không phải Katsuragi mà là mình.
Người bị đuổi là Katsuragi thì Totsuka Yahiko đã có thể ở lại lớp A. Và theo Sakayanagi cho tới khi tốt nghiệp, mặc dù không vui vẻ gì cho cam. Rồi trở thành kẻ chiến thắng.
Với cảm giác tội lỗi, viễn cảnh tương lai thoáng qua đầu.
Tất cả, tất cả biến mất, sau cú tấn công bất ngờ đó.
“Sự cứu vớt giá 20 triệu điểm– không thể sao?”
“Phải. Rất tiếc, tất cả chúng ta có cộng lại cũng không thể với tới được.”
“Totsuka, không còn cách nào lật ngược tình thế này cả... không còn cách nào cả.”
Gắng giấu đi nỗi đau trong lòng, thầy chủ nhiệm Mashima nói.
“...........”
Totsuka chỉ còn nước lẳng lặng gật đầu.
“Tạm thời tôi sẽ đưa Totsuka lên phòng giáo viên. Đồ đạc tôi sẽ lo liệu sau.”
Mashima nói, ý bảo Totsuka rời phòng.
Tiếp tục ở lại lớp trong tình hình này cũng chỉ đau đớn thêm mà thôi.
“Thưa thầy– em có thể hỏi một thứ này được không ạ?”
“Có chuyện gì Sakayanagi.”
Sakayanagi gọi lại Mashimi đang định dẫn Totsuka ra khỏi lớp.
“Đáng buồn lần này lại là Totsuka-kun.... nhưng lớp khác cũng đã quyết định ai bị đuổi rồi chứ ạ?”
“Tạm thời là như vậy. Một khi được kiểm tra lần cuối, chúng sẽ được thông báo ở bảng tin.”
“Kết quả sẽ không ảnh hưởng tới Katsuragi-kun chứ ạ?”
“Ý em là sao hả, Sakayanagi ?”
“Em chỉ đang hỏi tham khảo thôi.”
Có vẻ cả Mashima lần Katsuragi đều không hiểu lời nói của Sakayanagi trong thoáng chốc.
Họ chưa nghĩ tới khả năng đó.
Nhìn thấy nụ cười đắc thẳng của Sakayanagi, Mashima nghĩ.
“...Dù cho ai bị đuổi đi nữa thì vẫn không ảnh hưởng gì. ‘Nó’ không phải là thứ như vậy. Nếu như có ảnh hưởng thật thì em cũng không phải người nhúng tay đâu nhỉ ?”
“Đúng là như vậy, cảm ơn thầy.”
Sau khi Mashima ra khỏi lớp, Katsuragi lấn tới chỗ Sakayanagi trong im lặng.
Hashimoto cùng Kitou vội vàng đứng dậy, vây quanh cô.
Đó là để ngăn hành vi bạo lực nếu có.
Nhưng Sakayanagi đã hành động trước khi Katsuragi có thể mở miệng.
“Căm hận tôi cũng vô ích thôi Katsuragi-kun. Thế nào cũng phải có người bị đuổi học qua kì thi này. Cậu lẫn Totsuka-kun, cả hai đều phải ngoan ngoãn tiếp nhận kết cục này. Người bỏ phiếu không ai khác ngoài thành viên lớp A đâu đấy.”
“...Tôi biết.”
Katsuragi vốn không định dùng bạo lực, cơ mà cậu ấy có ý định cằn nhằn Sakayanagi thật.
Nhưng Sakayanagi đã đi trước một bước.
“Vậy thì tốt. Tôi cũng không muốn sau này cậu trở nên bất cần và kéo chân lớp A này đâu. Nhưng... nếu cậu mà có động thái như trả thù lớp A thì...”
“Tôi đã nói là tôi biết rồi kia mà. Mong từ đây trở đi cô đừng ra tay với bất kì ai nữa.”
“Thật tốt khi cậu hiểu chuyện nhanh như vậy.”
Nếu như Katsuragi vì nỗi thù hằn từ việc Totsuka bị đuổi học mà chĩa mũi giáo về phía Sakayanagi, thì tiếp theo sẽ lại có ai đó bị xóa bỏ khỏi lớp. Sakayanagi hiểu rõ rằng nếu chịu ngoan ngoãn vâng lời thì Katsuragi sẽ là một quân cờ vô cùng hữu dụng cho lớp A.
Đến đây, Katsuragi chịu quy phục hoàn toàn. Cậu ta không thể làm gì khác ngoài giương cờ trắng trước Sakayanagi.
“Chà, không biết giờ này các lớp khác đang như nào nhỉ?”
Tất nhiên, lớp B hay D không có gì đáng nói.
Sakayangi chỉ đang háo hức hết sức mong chờ kết quả của lớp C, lớp của Ayanokouji mà thôi.
2
Lớp C
Tiếng rung người của Yamauchi khẽ lọt vào tai.
“Ngồi yên chút đi Haruki.”
Ike nhỏ giọng.
“B-biết rồi. Phiền phức thế nhở.”
“Fufufu. Đằng nào thất bại của cậu cũng là sự thật không thể chối cãi rồi, đúng chứ?”
“Mày đang nói về chuyện gì thế Kouenji? Làm gì có chuyện tao bị đuổi học chứ.”
Yamauchi quay lại, rờn rợn cười.
“Tôi khá chắc không ít người trong lớp này ghi tên cậu vào đâu.”
Trước bộ dạng bị Kouenji kích động của Yamauchi, Ike cùng Sudou chỉ biết ngồi nhìn.
“Không, không phải. Người bị đuổi lần này là tớ.”
“Cậu vẫn nói được những thứ như thế cơ à? Tầm nhìn hạn hẹp thật đó.”
“...Ý cậu là sao nhỉ?”
Vừa cười, Kouenji lấy điện thoại ra.
“Có vài cô gái đã nhắn tin cho tôi như này này ‘Mình nghĩ Hirata-kun sẽ tự nguyện bị đuổi vào ngày mai. Có thể cậu ấy sẽ nói xấu mọi người cũng như tỏ thái độ, nhưng đó không phải là thực tâm đâu. Nên mình mong cậu hãy tin tưởng và bầu phiếu tán dương cho cậu ấy, nhé.’. Có khi chúng được gửi tới tất cả mọi người trừ cậu và Yamauchi-kun đó.”
Hirata tới gần, đọc qua nội dung trên điện thoại.
“Nhiều người sẽ đồng tình một khi thấy tin nhắn như thế này. Công lao của cậu đối với lớp này trong 1 năm qua không hề là hư vô. Hình như phiếu tán dương của cậu tăng lên thì phải?”
“Không thể nào....”
Khả năng Hirata chiếm được nhiều phiếu khiếu nại nhất không còn nữa.
Và tất nhiên, những học sinh có nguy cơ bị đuổi cao sẽ trở nên hoảng loạn.
“Cậu trông bình tĩnh nhỉ? Cứ như nắm rõ kết quả trong lòng bàn tay ấy.”
“Cậu cũng biết thừa còn gì?”
“Có vậy thì tôi cũng không thể ngồi đợi một cách điềm đạm như cậu được. Nếu chưa chắc chắn thì lo lắng cũng không hề thừa.”
“Người duy nhất run sợ chờ đợi kết quả chỉ có cậu ta thôi.”
Hầu hết mọi ánh mắt đều chĩa thẳng tới Yamauchi.
Cậu ta định sẽ đáp lại như nào đây.
Yamauchi từ từ đứng dậy, quay về phía Kouenji.
Đâu đó thấp thoáng vẻ mặt của một kẻ chiến thắng.
“...Heh.”
Yamauchi cười khẩy.
“Chắc cũng tới lúc rồi nhỉ..... Tao sẽ không bị đuổi đâu.”
“Hmm? Lí do là gì nhỉ?”
“Được thôi, tao sẽ nói cho mày biết.”
Có vẻ như cậu ta không nhịn nổi cái thái độ hành xử tùy tiện đó nữa.
“Có bao nhiêu người bỏ phiếu khiếu nại cho tớ nhỉ? 20 người? Hay là 30 người? Vì sao tớ không có phản bội mọi người mà lại hứng chịu những việc tồi tệ như này chứ, thật sự. Nhưng thôi, không sao cả, tớ sẽ tha thứ cho mọi người.”
Hề hề cười, cậu ta vỗ vai Ike.
“Xin lỗi đã để mày lo lắng nhiều, Kanji.”
“À, ừ..”
Không hiểu đầu đuôi như nào, Ike chỉ có thể gật đầu.
“Trong lớp này chả phải chỉ có vài người “ứng cử” cho vị trí kía sao? Tao, Kanji hay Sudou, Kouenji cùng Ayanokouji. Từng đó con người thôi, nhưng không biết họ sẽ
chiếm được bao nhiêu phiếu tán dương nữa. Tao lo lắm biết không?”
“Cậu nói như thể cậu có cả đống phiếu tán dương không bằng ấy nhỉ?”
“Ừ thì đúng thế thật mà.”
“Nhận được lá phiếu tình thương từ bạn thân thì nhiều lắm cũng có tầm 4, 5 phiếu thôi.
Chừng đó đủ làm cho cậu đứng trong vùng an toàn hử?”
“Chừng đó đủ chứ. H-Haha.... đúng, tất cả đều vô nghĩa, vô nghĩa cả mà thôi.”
Yamauchi khoa tay một cách phô trương.
“Tao ấy à, Sakayanagi-chan đã hứa sẽ bỏ 20 phiếu tán dương cho tao đấy. Nghĩa là hơn
nửa lớp có bỏ phiếu khiếu nại thì tao cũng không thể bị đuổi được!”
Có giấu nữa thì cũng không có nghĩa lý gì, Yamauchi tiết lộ lá bái cuối cùng.
“Cho nên bao nhiêu người phản đối đi nữa cũng chỉ vô ích thôi.... Tao được lớp A bảo vệ cơ mà!”
Cuộc bỏ phiếu đã kết thúc.
Có thể nói giữa Yamauchi với Sakayanagi đã có lời hứa như vậy.
Giả dụ như cậu ta nhận 5 phiếu từ lớp C, và 20 phiếu từ lớp A, thì tệ nhất thì số phiếu
khiếu nại chỉ còn có 9 phiếu.
Đúng là với kết quả như vậy thì không thể bị đuổi được.
Tôi hoặc Kouenji. Hoặc là người có nhiều khuyết điểm như Sudou và Ike sẽ gặp nguy hiểm.
“Vậy thì cậu đâu cần lo lắng đến mức đó nhỉ?”
Cho đến vừa nãy cậu ấy vẫn còn khẽ run.
Điều đó chứng minh cho sự bất an về tâm lí của bản thân.
“Đó là...”
“Nếu hứa hẹn với kẻ đối địch thì cậu có giao ước hợp đồng rõ ràng chứ? Điểu cơ bản
trong những cuộc thương lượng đấy?”
“K-Không, đã bảo cái đó....”
“Kẽ hở trong việc hứa miệng là để bị nuốt lời. Little Girl không hiền dịu tới mức đó
đâu.”
“Chuyện đó tao biết chứ! Nhưng tất cả sẽ ổn mà!”
Dĩ nhiên, những lời lẽ của Kouenji không đời nào lọt qua tai Yamauchi được.
Bây giờ, Yamauchi chỉ còn có thể tin rằng mình sẽ nhận được phiếu tán dương mà thôi.
Khá chắc rằng tối qua cậu ấy đã không ít lần xác nhận lại với Sakayanagi.
“Well well well, vậy thì an tâm quá rồi. Thế thì tấm phiếu khiếu nại của tôi trở nên vô
ích rồi sao?”
“Đúng rồi, vô ích, vô ích thôi!”
“Cậu im đi Yamauchi. Đứng ngoài kia còn nghe thấy đấy.”
Đúng thời điểm này, Chabashira đi vào lớp.
“Đã để các em chờ lâu. Bây giờ tôi sẽ phát biểu kết quả bỏ phiếu lớp C. Mọi người về
chỗ.”
Thời khắc phán xử đã đến.
Không lâu sau nữa, một người sẽ bị đuổi học.
Người tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện đều ổn - Yamauchi.
Người có nhiều khuyết điểm như Sudou và Ike.
Người điềm tĩnh chờ đợi - Hirata.
Người vẫn giữ phong độ thường ngày - Kouenji.
Và người im lặng dõi theo như tôi và Horikita.
Hoặc có thể là một ai đó khác nữa.
“Đầu tiên, tôi sẽ công bố top 3 người có nhiều phiếu tán dương nhất. Đứng thứ 3—
Kushida Kikyou.”
Được xướng tên nằm trong top đầu, Kushida an tâm thở dài.
Việc bị Yamauchi lợi dụng lại giúp cô ta thu được phiếu tán dương à.
Suy từ cách được tung hô trong lớp như thế thì chuyện này cũng không bất ngờ.
“Tiếp theo... đứng thứ 2....”
Chabashira từ từ đọc lên.
Tôi không thể đoán trước được kết quả sẽ như nào.
“Hirata Yousuke, em đấy.”
“..!”
Khoảnh khắc tên mình được đọc lên, Hirata nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời.
Thái độ hôm trước của cậu ta cũng không thể thành một điểm trừ lớn được.
Để được tín nhiệm chừng đó, một năm qua Hirata đã dốc hết sức cống hiến cho lớp.
Đặc biệt là sự tin tưởng đến từ phái nữ.
Tôi mà có không gửi tin nhắn cho Kei để chuẩn bị đi nữa, thì cậu ấy cũng sẽ không làm sao cả.
“N-Nhưng Hirata mà là hạng 2... thì ai đứng nhất chứ?”
Vốn Hirata và Kushida đã được dự đoán nằm trong top 2.
Với hạng 3 và 2 cũng đủ để đáp lại kì vọng đó, nhưng có một người lại vượt qua cả hai người họ.
“— Đứng nhất là.....”
Một thoáng trước khi đọc lên, Chabashira mỉm cười.
Tôi nhắm mắt lại.
“Ayanokouji Kiyotaka. Là em đấy.”
Đúng là kết quả sẽ thành ra như này nhỉ.
“T-Tại sao?!”
Người đầu tiên phản ứng lại là Yamauchi.
“Thưa cô, chẳng phải cô nhầm với hạng nhất phiếu khiếu nại sao!”
“Không. Không có gì nhầm lẫn ở đây cả. Kết quả 42 phiếu, tuyệt vời.”
Số phiếu tán dương vượt qua cả lớp, chắc hẳn mọi người ngạc nhiên lắm.
“Cậu đã làm gì....”
Horikita cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Tớ đã nói rồi. Tớ không làm gì cả.”
Người đã làm gì đó chỉ có duy nhất Sakayanagi mà thôi.
“Và hạng nhất phiếu khiếu nại, với số lượng là 33 phiếu. Rất tiếc cho cậu, Yamauchi Haruki.”
Một lần nữa, cậu ta lại bị đẩy xuống vực thẳm.
Thông báo đuổi học vang lên trong khi mà vẫn chưa xử lý kịp thông tin.
“B-Ba mươi ba phiếu?!”
Vậy là đã chứng tỏ rằng không có phiếu tán dương nào từ lớp A cả.
Đứng thứ 2 là Sudou, với 21 phiếu. Thứ 3 là Ike với 20 phiếu.
Nhóm bạn thân cũng không tuyệt đối đứng trong vùng an toàn.
“Không! Tại sao, tại sao em lại bị đuổi học cơ chứ!!”
Yamauchi vùng khỏi cánh tay của Chabashira đang tới gần.
“...Haruki...”
Sudou với Ike không thể làm gì ngoài lảng tránh.
Chắc họ cũng chờ đợi kết quả với mong muốn rằng bạn mình được ở lại bằng cách nào đó.
Và rồi rơi vào đau khổ.
‘Yamauchi mà không rớt thì không biết chính bản thân mình sẽ đi về đâu.’
“Tại sao, tại sao tại sao! Tại saooo!! Tại kì thi vớ vẩn này, cái kì thi vớ vẩn như này!”
“Nghĩ như nào là tùy cậu, nhưng quyết định này không thể xóa bỏ đâu Yamauchi.”
“Ồn ào quá—!!”
Cậu ta gân cổ hét.
Gào thét với hiện thực tàn khốc.
“Đúng rồi. Sakayanagi, cô hãy đi hỏi Sakayanagi đi! Cậu ấy nói sẽ bỏ phiếu tán dương
cho em mà! Hành động nuốt lời đó cũng được tha thứ sao!”
“Vậy cậu có giữ thứ minh chứng rõ ràng cho lời hứa đó không?”
Chabashira hỏi.
“Bọn em đã hứa mà! Tại quán karaoke! Em đã nghe rõ ràng mà!”
“Tôi cũng rất muốn tin, nhưng từng đó không thể chứng minh được cái gì cả.”
“Quá đáng, thật nhẫn tâm mà...!”
“Rời lớp nào Yamauchi.”
Dù cố nói thêm nhưng cơ thể thì lại không động đậy.
“Đi ra nhanh nào. Nội sự tồn tại của cậu ở đây đã bị ‘xóa bỏ’ rồi.”
“Tao không công nhận!”
“Cho đến phút cuối cùng thì cậu vẫn là một phế phẩm đáng thương, khó coi, và thậm chí không thể cứu vớt được.”
Trước những lời khiêu khích dai dẳng của Kouenji, Yamauchi trở nên mất bình tĩnh.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Nắm chặt chiếc ghế của mình trong tay, cậu ta hướng thẳng về phía Kouenji.
Nhắm thẳng vào đầu Kouenji, vung tay xuống.
Nếu ăn trọn cú đó thì không phải là chuyện đùa, nhưng Kouenji không phải loại dễ bị đáp thẳng một cú tấn công đơn giản như này.
Nhẹ nhàng chặn lại chiếc ghế đang bổ xuống, cậu ta kéo Yamauchi lại gần.
“Cậu đã có sát ý với tôi, thì lần này cậu có bị gì cũng không được phàn nàn gì đâu đấy?”
Yamauchi nhăn mặt lại.
“Dừng lại ngay.”
Nhận thấy cảm giác nguy hiểm, Chabashira can ngăn.
Nghe xong, Kouenji lập tức bỏ tay ra khỏi chiếc ghế.
“Đừng làm gì nữa Yamauchi. Chỉ có em chịu thiệt thôi.”
Ánh nhìn thương cảm từ bạn bè cùng lớp.
Những ánh mắt thương hại.
Có gi đó tan vỡ bên trong Yamauchi.
“OAAAAAAAAAAAAH!”
Cậu ta rạp xuống, tiếng khóc cùng tiếng thét hòa vào với nhau.
“....Rời phòng thôi.”
Bị Chabashira nhắc lần nữa, Yamauchi buông xuôi sự chống cự cuối cùng.
3
Lớp học chỉ vắng bóng một người.
Nhưng thay đổi hẳn.
Bầu không khí nặng nề. Tâm trạng rối bời.
Ảm đạm. Những con tim yếu ớt.
Người bị đuổi là ai đi chăng nữa, tình trạng này có lẽ vẫn sẽ không thay đổi.
Nhưng một khi có ai đó phải ra đi, thì thứ tự ưu tiên là tất nhiên.
Ai cần thiết cho lớp.
Ai bài trừ cho lớp.
Đó là thứ cần phải phân định.
Một người đứng dậy.
Rồi cứ thế lần lượt, từng người một bắt đầu ra về.
Qua một ngày nghỉ, khi thứ hai đến, mọi người lại mặt nhìn mặt nhau tại lớp này.
Lúc đó, bóng dáng Yamauchi cũng không còn nữa.
“Cậu ấy chịu tổn thương khá nặng, nhỉ.”
Người ấy, ở đây tức là Hirata.
Hirata nãy giờ ngồi thất thần, không định nhúc nhích.
Từ khi Yamauchi đi khuất, tâm trí cậu ta dường như không còn ở đây nữa.
“Hirata-kun.... Ừm....”
Mii-chan lo lắng hỏi một cách dè dặt.
Đổi lại, Hirata chỉ liếc qua hờ hững, không có vẻ gì định đáp trả.
Không biết cậu ấy đang mang suy nghĩ như nào về lớp này ?
Tất nhiên chẳng ai biết được ngoài bản thân cậu ta cả. Nhưng dù thế nào thì cậu ấy cũng cần phải cố gắng bước về phía trước.
Không chịu được việc phải nhìn Hirata trong tình cảnh như này, nhiều người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc ra về.
Sudou cùng Ike cũng lẳng lặng rời lớp.
[Hôm nay chúng ta nên ngoan ngoan đi về thôi.]
Cả nhóm đồng tình với tin nhắn của Haruka.
“Về thôi.”
Cầm cặp toan bước ra khỏi lớp, tôi dừng chân trước Kouenji vẫn đang còn ngồi lại.
“Gì thế nhỉ Ayanokouji-boy.”
“Tôi không ngờ cậu sẽ làm gì đó cho lớp cơ đấy.”
“Tất nhiên rồi. Để tránh bị đuổi học thì tôi cũng sẽ hợp tác với Horikita-girl mà thôi.”
“Tôi không nói chuyện đó. Chả phải cậu đã liên tục kích động Yamauchi sao? Để hướng sự căm hận của cậu ta vào một mình cậu?”
Vào tình thế như này, Yamauchi chắc hẳn sẽ mang nỗi oán hận đối với mọi người.
Nhưng Kouenji đã khiêu khích cậu ta hơn ai hết, để trở thành đối tượng duy nhất mà Yamauchi hận.
Kouenji đã một tay giải quyết vấn đề khi Yamauchi trở nên mất lý trí sau khi nghe tin bị đuổi học.
Dù rằng cậu ta sẽ trở nên đáng ghét trong mắt mọi người xung quanh.
“Tôi chịu không hiểu cậu đang nói về chuyện gì luôn. Đơn giản tôi chỉ muốn ngắm hắn phai tàn một cách xấu xí ở khoảng cách gần nhất mà thôi.”
“Vậy à. Tôi sẽ coi như đó là sự thật vậy.”
Ngay khi tôi bước ra khỏi lớp, Horikita lập tức đuổi theo, nắm lấy cánh tay tôi.
“Ayanokouji-kun. Cậu... đã nhìn được xa tới đâu, và từ khi nào?”
Kì thi này, từ thời điểm Sakayanagi đề nghị đình chiến, tôi dã nghĩ rằng có trên 90% khả năng tôi sẽ không bị đuổi học. Rõ ràng cô nàng không phải loại mong muốn chiến thắng theo cách đánh lén như thế. Cô ta sẽ chẳng vui vẻ gì khi dối trá để mà đuổi tôi cả.
Nhưng cô ấy lại lợi dụng Yamauchi dồn tôi vào chân tường.
Như vậy sẽ mâu thuẫn với ý nghĩ trên.
Muốn lược bỏ sự mâu thuẫn này thì phải làm gì đó để vô hiệu số phiếu khiếu nại kia.
Tức là bỏ hơn nửa số phiếu tán dương lớp A có cho tôi.
Như vậy thì mặc cho có 20 hay 30 phiếu khiếu nại từ lớp C, số phiếu của tôi chắc chắn sẽ thuộc nhóm số dương. Một vùng an toàn tuyệt đối. Vì sao cô ấy phải hành động vòng vo như thế này? Có lẽ đó là để đuổi học Yamauchi Haruki. Gán cho cậu ấy cái vai phản diện, hạ thấp giá trị đối với lớp C. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi, không thể chắc 100% được. Vì thế dù có xác suất rất thấp, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng Sakayanagi thật sự chơi trò đánh úp được.
Do đó, tôi đã đẩy lưng Horikita, nhằm đẩy Yamauchi hoàn toàn vào đường cùng. Hơn nữa, bằng cách cho mọi người thấy cảnh một người vô tội như tôi lại bị mưu tính hất cẳng khỏi lớp, tôi có thể thu thêm “phiếu thương cảm”, “phiếu bảo vệ” từ bạn bè. Cơ mà lên hẳn hạng 1 thì đúng là hơi quá tay thật.
“Không phải tớ đã nói rồi sao? Tớ -sẽ không nhúng tay vào kì thi này theo đúng nghĩa đen.”
“...Nhưng...”
“Tớ về đây.”
“Ayanokouji-kun!”
Với tới một tiếng gọi, từ Horikita đang chôn chân tại chỗ.
“Người báo cho anh về mối quan hệ giữa Yamauchi-kun và Sakayanagi-san, đó không phải là cậu sao...?”
Không trả lại câu hỏi, tôi đi thẳng xuống cầu thang.
Tôi tới ngó qua bảng tin ở tầng 1.
Ở đó có đăng kết quả của đợt thi lần này.
KẾT QUẢ CUỘC BỎ PHIẾU LỚP
ĐUỔI HỌC
Lớp A Totsuka Yahiko
Lớp B Không có
Lớp C Yamauchi Haruki
Lớp D Manabe Shiho
Tất cả là 3 người kể trên.
Không có biến đổi về điểm lớp do kì thi này.
“Yahiko hửm... đúng là tuyên bố Katsuragi để che mắt thôi.”
Còn về hạng nhất phiếu tán dương, lớp A Sakayanagi, lớp B Ichinose, lớp D Kaneda. Trái với Kaneda là người đứng nhất có số phiếu thấp nhất là 27, Ichinose áp đảo với tận 98 phiếu. Hầu hết lớp A đã bỏ phiếu tán dương cho tôi. Nhìn theo cách đó mới biết Ichinose được đánh giá cao bới mọi người đến thế nào.
Một người học sinh xuất hiện, có lẽ cũng để xem kết quả kì thi.
Katsuragi, và hầu như cùng lúc, Ryuuen xuất hiện.
“Mày cũng không bị đuổi hả, Katsuragi.”
“....Đừng cướp thoại của tôi chứ. Tôi cứ nghĩ cậu mới là người biến mất cơ.”
“Kuku. Có vẻ là do tao có thần chết phù hộ rồi.”
“Thần chết ấy hả?”
“Không cần quan tâm làm gì. Thần chết đó, mày không thấy được đâu.”
Vừa cười, Ryuuen đưa mắt qua bảng kết quả.
“Cơ mà con nhỏ Sakayanagi cũng chơi trò hay đấy. Loại bỏ đồng đội duy nhất của mày không thương tiếc luôn?”
Bên cạnh Ryuuen đang nói năng vô tư, sự khó chịu hiện lên nét mặt Katsuragi.
“Bị đi guốc trong bụng hoàn toàn rồi ha.”
“Cho dù tôi có làm gì đi nữa, không có điều tốt đẹp nào đến cả.”
“Mày định ngoan ngoãn nghe theo Sakayanagi cho đến hết tốt nghiệp luôn á? Giỡn vậy man.”
“.......”
Một thoáng im lặng.
Nhưng có gì đó gọi là đáng sợ đâu đây trong nét mặt Katsuragi.
Tay phải trung thành của Katsuragi, Yahiko, giờ đây đã mất.
Đồng nghĩa với việc Katsuragi không còn gì để bảo vệ nữa.
“Gì đây Katsuragi. Mày cũng làm ra được vẻ mặt này cơ à?”
Qua tình hình đó, có lẽ Ryuuen cũng mang những suy nghĩ giống như tôi.
“Mày bây giờ trông như có thể đi ăn miếng trả miếng Sakayanagi luôn đấy.”
“....Thôi đùa đi. Hơn nữa cậu định làm gì tiếp đây? Cái mạng cứu bởi thần chết cơ mà? Hay lại đi làm vài trận với Sakayanagi, Ichinose hay Horikita hả?”
“Tao không có hứng thú.”
Cậu ta lập tức phủ nhận.
“Hợp đồng với lớp A bọn mày vẫn còn có công hiệu. Tao tính bóc lột chúng mày và chơi bời thêm chút nữa thôi mà. Hôm nay tao định tới nói lời cảm ơn đấy.”
Có vẻ như đó là lí do vì sao lại có cuộc gặp mặt này.
Về phía Ryuuen mà nói, nếu Katsuragi mà bị đuổi học thì cũng đồng nghĩa rằng hợp đồng đó bị hủy cơ mà.
Katsuragi ra về, còn lại mình tôi cùng Ryuuen.
“Ra đây chút nào.”
Không phản đối, tôi đi theo Ryuuen ra sân sau.
“Từ khi nào mà mày trở thành người tốt thế? Ayanokouji.”
“Tôi không liên quan gì hết. Nói thế cậu cũng đâu hiểu cho nhỉ.”
Ryuuen chắc hẳn đã nhìn ra rồi, cái cách mà sự việc xảy ra.
“Nói đúng ra tao không hẳn là người đã làm gì đó, mà là bọn dưới trướng mày hành động thì đúng hơn.”
Ngước lên trời, tôi hồi tưởng lại sự việc xảy ra vào vài ngày trước.
4
Kết quả, lớp B không ai bị đuổi. Và sự sống sót của Ryuuen.
Hai sự việc quan trọng này thực chất là có tôi can dự từ sau cánh gà.
Quay ngược lại vào tối cái ngày mà tôi gặp Hiyori tại thư viện, gọi Ichinose tới phòng.
Tầm 10 giờ tối, chuông cửa phòng tôi reo.
Người mà có khả năng tới chỗ tôi thì khá ít.
Hoặc là Horikita, hoặc là Kushida, hay có thể là ai đó trong nhóm Ayanokouji.
Nhưng hầu hết những trường hợp đó đều có liên lạc trước qua tin nhắn.
Và không có một thông báo nào từ điện thoại cả. Tức là không phải một trong những người kể trên.
Không biết ai tới đây.
“....Lần đầu tới thăm, nhỉ.”
Hiện qua màn hình là nhóm 2 người tôi không ngờ tới.
Chịu đựng cái rét, họ chờ phản hồi của tôi.
“Giờ giới nghiêm là.... chỉ ở khu tầng trên thôi nhỉ.”
Theo luật thì cấm vào khu vực nữ sau 8 giờ tối.
Mà, phạm luật không để lộ thì cũng không thành vấn đề, có lộ thì 1 hay 2 lần cũng chả có hình phạt nào ghê gớm cả. Nói gì thì nói, sẽ không phải là vi phạm nếu người đến là con gái.
“Ơi.”
Tôi cũng chẳng chào đón gì cho cam, nhưng tôi quyết định tiếp đón như bình thường.
“....Tôi có chút chuyện.”
Người con trai mở lời. Cậu ta ngó vào camera, hiện lên con mắt được phóng đại.
Có vẻ như không phải là chuyện có thể nói qua cài này được.
“Chờ chút.”
Bước ra cửa, tôi mở khóa. Cánh cửa mở toang ra.... Ishizaki lớp D hừng hực bước vào.
Cái khí thế có thể xông vào đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Làm phiền rồi. Cô cũng vào nhanh đi, lạnh lắm.”
“Tại sao tôi lại phải...”
Người để lộ vẻ bất mãn kia là Ibuki lớp D.
“Biết rồi, nhanh lên nào.”
“Thật là.”
Bị Ishizaki giục, cô nàng đi vào.
Gió lạnh lùa vào, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.
Chắc đứng đây sẽ lại có gió từ khe cửa, nên tôi đưa họ vào phòng.
“Thế nửa đêm nửa hôm có việc gì đây?”
Sau khi tôi hỏi vậy, Ishizaki chắp hai tay với nhau cái bộp.
“Làm ơn Ayanokouji! Hãy chỉ cho tôi cách để Ryuuen-san khỏi bị đuổi học với!!”
“....Gì cơ?”
Tưởng 2 người đến vào đêm muộn làm gì, hóa ra đến nhờ tôi một việc không tưởng.
“Nghe nhầm sao? Cậu nói lại một lần nữa được không?”
“Thì đúng như vậy đó! Tôi bảo là chỉ cho bọn tôi cách cứu Ryuuen-san!”
Hình như không phải là nghe nhầm.
“Dừng lại đi Ishizaki. Đời nào Ayanokouji lại đi giúp chúng ta chứ.”
Khác với Ishizaki, có vẻ Ibuki không đến đây nhờ vả tôi thì phải.
“Thì, cái đó cũng đúng. Nhưng tôi chỉ nghĩ ra mỗi mình Ayanokouji thôi.”
“Tôi không quan tâm. À, tôi là miễn cưỡng bị Ishizaki kéo theo thôi đấy. Gọi nhiều phiền phức quá mà...”
Thở dài, cô ta chán nản cho tôi xem màn hình điện thoại.
Hơn 50 cuộc gọi đến từ Ishizaki.
“Làm sao tôi có thể đi một mình được. Địch đấy!”
“Thì có thêm tôi cũng khác gì đâu. Đúng là đồ ngu mà.”
“Lắm chuyện....”
Được cả Ishizaki lẫn Ibuki quay qua cằn nhằn nhau.
“Không phải là Ryuuen cài vào thám thính đâu, nhỉ?”
Nếu là diễn kịch thì khá đạt đấy, nhưng không phải.
“Tất nhiên là không rồi. Cậu cũng thừa biết Ryuuen-san... sẽ không bao giờ bảo bọn tôi làm những việc như này mà.”
“Phải ha.”
Ryuuen đang thoái vị dưới vở kịch là thua Ishizaki.
Thực tế, ý định nghỉ học của cậu ta trông khá là vững vàng.
Giả như không có ý nghỉ học đi nữa, cậu ta chắc chắn cũng sẽ không nhờ đến tôi như này.
Vì cái bản tính không bao giờ muốn nhục nhã chồng chất nhục nhã.
“Cậu không muốn Ryuuen bị đuổi học? Và không nghĩ ra được cách nào luôn?”
“....Tất nhiên.... nhiều lắm chứ. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa.”
“Cái gì?”
“Hả? Cái gì là cái gì cơ?”
“Thì, cái mà khác ấy?”
“Cô chắc chắn cũng hiểu rằng Ryuuen-san là một sự tồn tại không thể thiếu đối với lớp D chứ!”
“Tôi không. Cậu không biết do hắn mà tôi phải chịu bao nhiêu cực khổ không hả?”
Chẳng ăn ý gì cả.
Nói thế nào nhỉ, họ chẳng hòa hợp gì sất.
“Nói chung là muốn cãi nhau thì để sau.”
2 người họ thôi cãi vã.
“Haaa muốn đi về quá.”
Hai thái cực khác nhau. Nhất là Ibuki, cô ta vẫn còn cái biểu cảm khó chịu trên mặt kia.
“Đừng nói vậy chứ. Cô cũng cố gắng thuyết phục Ayanokouji đi kìa.”
“Tôi không thích.”
“Cãi nữa thì về nhé.”
Do tình hình không có vẻ định tiến triển, tôi quyết định tự hỏi trước.
“Ryuuen bị ghét bởi cả lớp. Nhìn từ ngoài vào thì sẽ trông như thế, nhưng đó là sự thật, đúng chứ?”
“Ừm.... cũng kha khá, chắc vậy.”
“Kha khá gì mà kha khá, đúng hơn là gần hết ấy chứ. Nói dối mấy thứ đó cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Nhiều chuyện quá! Nói kha khá là được rồi!”
“Aaaa phiền phức, phiền phức quá. Mà đừng có hét nữa mưa phùn mùa xuân bây giờ.”
“Đã bảo ngưng cơ mà.”
Nếu mà gây ồn ào trong cái phòng chật như này thì phòng bên cũng nghe thấy mất.
Do giọng điệu pha chút giận dữ, 2 người họ có vẻ bình tĩnh lại chút ít.
Hiểu rằng đây không có mời tới là tốt rồi.
Thế là có thể tiếp tục câu chuyện vừa nãy.
“Ngăn Ryuuen không bị đuổi là một điều hết sức phi lý.”
Không vòng vo, tôi nói thẳng vấn đề.
“Chắc hẳn rồi.”
Ibuki gật đầu đồng ý.
Nhưng Ishizaki lại không thể chấp nhận dễ dàng như vậy được.
“Cái đó không thể làm gì được sao!”
Ý chí thì không lệch đi đâu nhỉ. Mong muốn cứu lấy Ryuuen của cậu ta có vẻ là thật.
“Cậu thật sự muốn ngăn chuyện đó xảy ra hửm?”
“....Đúng.”
Ngoại trừ tôi, Ibuki và số nhỏ khác, đa số học sinh đều nghĩ Ishizaki ghét Ryuuen.
Tất nhiên đó là do vụ việc giữa tôi với Ryuuen, nhưng quả thật Ishizaki đã bị Ryuuen áp bức khá nhiều từ trước đến nay. Vậy mà không ngờ cậu ta lại muốn giúp đến mức đi cúi đầu trước một người không hề muốn, là tôi đây.
Đây hẳn là cảm xúc được vun vén qua khoảng thời gian 1 năm của cậu ta.
Nhưng, nếu nó là một kì thi có thể giải quyết bằng cảm xúc thì không ai phải cực nhọc cả.
Xem ra tôi phải giải thích một cách dễ hiểu cho Ishizaki tại sao nó khó khăn rồi.
“Ở đây có 2 vấn đề chính. Trong kì thi này, phiếu khiếu nại sẽ mang tính quyết định. Cho dù cậu, Ibuki, và cứ cho là có thêm 2, 3 người nữa không bỏ phiếu khiếu nại mà là phiếu tán dương cho Ryuuen thì tổng số khiếu nại vẫn rất có thể lên hơn 30 phiếu. Vì chẳng ai muốn mình bị đuổi học cả.”
“N-Nhưng mà khá ít người dám nghĩ là có thể leo lên lớp trên mà không có Ryuuen-san giúp đấy?!”
Không thể phủ nhận rằng vẫn còn những học sinh công nhận tài năng của Ryuuen trong lớp D.
Nhưng vậy vẫn không đủ.
Nó không đủ để đánh bại nguy cơ mà chính mình sẽ bị đuổi học.
“Nhắm mục tiêu vào kẻ bị ghét là Ryuuen thì lương tâm không cắn rứt nhất.”
Đúng như Ibuki nói.
“Nếu rơi vào trường hợp tệ nhất là không lên được lớp A, thì ít nhất ai cũng muốn an toàn tốt nghiệp đúng chứ? Chả ai muốn mang tiếng là bỏ học cấp 3 giữa chừng cả.”
Có lẽ mọi người trong lớp cũng đã bàn bạc với nhau về chuyện này rồi.
Nó được viết rành rành trên bản mặt của Ishizaki.
“Người mang danh lật đổ Ryuuen như cậu thì chắc hẳn phải nghe qua chuyện này rồi chứ?”
Ishizaki gật đầu. Cậu ta phải giả vờ đồng tình trước mặt mọi người mà.
“Tôi nghĩ ngoài Ibuki, Albert, và Shiina thì tất cả đều đồng ý đuổi học Ryuuen-san.”
“Trông kiểu gì cũng là đường cùng?”
“Ờ, đúng đường cùng thật.”
Hết nước hoàn toàn.
“Thế nên tôi mới đến nhờ chứ. Cậu, người đã chiến thắng Ryuuen-san.....”
“Bỏ vấn đề còn hay không cách giải quyết qua một bên, tôi có điều này muốn hỏi trước.”
“Gì đây...”
“Cứu Ryuuen, điều đó đồng nghĩa với một ai đó khác sẽ bị đuổi thay thế. Cậu hiểu điểu đó chứ?”
Phần trọng yếu của kì thi. Cái này chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng.
“Cái đó thì, đúng là thế thật....”
“Nếu đã hiểu điều đó, thì cậu có trong đầu ai sẽ là người đó chứ?”
“L-Làm gì có. Tôi không có ý nghĩ muốn bỏ bạn bè bao giờ.”
“Như thế là đi ngược với tiền đề rồi. Hi sinh là bắt buộc trong kì thi này.”
Đây không phải là bài thi mà có thể dễ dàng phát ngôn rằng muốn cứu lấy ai đó như thế.
“Ayanokouji nói đúng rồi còn gi? Nếu cậu thực sự muốn cứu Ryuuen thì tự đi mà xả thân cứu người đi? Nếu cậu kêu gọi mọi người bầu phiếu khiếu nại cho cậu thì có khi cứu được hắn đấy.”
Quả là một ý kiến lạnh buốt nhói qua tim, cơ mà đó lại là là phương pháp có khả năng cao nhất.
Ryuuen thu hút khá nhiều sự thù ghét từ bạn bè trong lớp. Cho dù cậu ấy có là một nhân tài với gan hơn người, với những mưu lược xuất sắc đi nữa, nếu nghĩ tới việc lớp bị đá xuống hạng bét thì không muốn loại bỏ cũng không được.
“Không có cách nào mà không ai phải... nghỉ học sao?”
“Đương nhiên mọi người đều nghĩ vậy. Và mọi người đều từ bỏ.”
“....Chắc hẳn rồi.”
Ibuki thở hắt ra chán nản.
Ibuki hiểu rằng đây không phải là do tôi không được tích sự gì, mà sự thật đây là một chuyện không tưởng ngay từ đầu rồi.
“Chỉ phí thời gian mà thôi. Không thể xoay chuyển được tình thế của Ryuuen đâu.”
“Chết tiệt....!”
Ishizaki bất lực vung nắm đấm về phía bức tường.
“Tôi nghĩ Ryuuen đã định yên thân nhìn 3 năm trôi đi. Nhưng ngay khi nghe nội dung của đợt thi bổ sung, hắn chắc hẳn đã vứt bỏ suy nghĩ đó rồi. Rằng mình bị đuổi học cũng phải chịu thôi. Vậy nên chẳng phải hắn lẳng lặng chờ kì thi này qua đi sao?”
Chắc không phải cậu ta nghĩ tự nguyện hi sinh là thứ gì đó cao cả đẹp đẽ đâu.
Cậu ta chỉ buông xuôi mà thôi.
“Đồng cảm và để hắn yên, đó cũng là một nghĩa vụ của người dưới trướng Ryuuen đấy.”
“Tôi, tôi.....”
Ishizaki buồn bực nghiến chặt tay lại.
Muốn cứu Ryuuen, à.
Dù kẻ địch có đồng đến mấy, có đồng đội trung thành theo mình cũng không tệ.
Dù có thể phủ nhận nhưng, Ryuuen à, cậu có đồng bọn tuyệt vời đấy.
Một con đường mòn lờ mờ dần hiện ra trong đầu tôi.
Để thực hiện thì vẫn còn thiếu vài thứ.
“Nếu tôi có thể khuyên gì bây giờ thì đó là...”
“Là gì, cái gì cũng được mày nói đi!”
Ishizaki lấn người ra phía trước. Khi con người quá mức tuyệt vọng, kể cả một sợi tơ nhện họ cũng sẽ cố bám víu lấy.
Rất tiếc, nhưng tôi đành phải từ chối làm sợi tơ đó thôi.
“Cứ đà này mà để đống điểm cá nhân của Ryuuen thối rữa thì khá phí phạm đó. Tính theo số điểm mà lớp A đều đặn gửi, thì bây giờ Ryuuen hẳn phải có vài triệu điểm rồi. Đúng chứ?”
“Cũng phải tầm đó đấy. Nếu như hắn chưa dùng hết.”
“Không có gì đảm bảo rằng, khi hắn vẫn giữ nguyên số điểm đó mà bị đuổi học thì chỗ đó sẽ được phân phát hay chuyển đổi cả. Như thế thì cần phải lấy lại số điểm đó trước khi quá muộn. Nó chắc hẳn sẽ có ích cho lớp D về sau.”
Chia ra mà giá trị của nó giảm xuống thì thà giữ riêng còn hơn.
Chỉ yêu cầu chừng đó thì Ryuuen cũng sẽ đồng ý thôi.
“T-Tôi không có muốn mấy thứ như thế! Tôi muốn biết cách để cứu Ryuuen-san kia mà!”
“Thôi đi mà Ishizaki. Làm gì nữa cũng vô ích thôi.”
Ibuki quở, đá nhẹ cậu ta một phát.
“Cậu biết gì không Ayanokouji. Tôi không có ý định nhặt lại đống điểm đó của Ryuuen đâu.”
Cô ta dứt khoát rằng nếu phải quỳ xuống xin thì thà vứt bỏ còn hơn.
“Vậy à. Thế còn Ishizaki?”
“Không đời nào!”
Xem ra dù cách suy nghĩ khác nhau nhưng lại thống nhất về hành động nhỉ.
Ryuuen mà bị đuổi thì đồng nghĩa với vứt bỏ điểm cá nhân.
Họ đã quyết tâm trên tinh thần đó.
Không, sự quyết tâm đó không cao cả gì cho cam.
“Rất tiếc, nhưng với các cậu thì không thể cứu Ryuuen được.”
“!!”
Ishizaki nhìn tôi với vẻ mặt buồn bực pha với sự giận dữ.
“Việc mà hai người có thể làm chỉ là đi thu lại số điểm cá nhân đó thôi, hiểu không? Bài thi này không dễ ăn tới mức chỉ cần nói cứu là cứu được đâu.”
“Cậu đừng có nói nhảm nữa! Lấy điểm từ Ryuuen-san rồi chào tạm biệt? Làm sao bọn tôi làm chuyện đó được!”
Ishizaki vung nắm đấm lên. Lập tức, Ibuki chặn lại.
“Đã bảo đừng làm chuyện gì thừa thãi nữa. Gã này trông thế thôi, ác quỷ đấy.”
“Biết là không lại nổi rồi nhưng cứ ăn một cú đã thằng kiaa!”
“Làm sao mà được.”
Ishizaki bị ăn tát cái bép.
“Nói trắng ra thì là bên này đến nhờ một việc vô lý thôi. Ayanokouji chả nói gì sai cả, mình cáu ngược lại làm gì? Mất mặt lắm nên cậu dừng lại hộ tôi cái.”
“Urgh.....”
Máu chảy xuôi giờ chạy dồn lên não Ishizaki.
Cứ đụng đến chuyện Ryuuen là không giữ được bình tĩnh hửm.
Xem ra hai người đều không định ra tay gì cả. Nghĩ đến viễn cảnh vài triệu điểm lửng lơ trên đầu mà biến mất thì lớp D cũng nên lấy lại vì bản thân chứ.
Nếu Ibuki lẫn Ishizaki là đồng đội mà không mong muốn thì cũng chẳng còn cách nào khác....
“Thực ra tôi muốn nhìn rõ sự quyết tâm của các cậu thêm một chút nữa cơ.”
“...Hả? Quyết tâm gì cơ?”
“Chuyện này không liên quan gì tới người mà còn không thể đi lấy lại điểm cá nhân của Ryuuen cả.”
Nói vậy, tôi chốt lại câu chuyện này ở đây. Dù vậy tôi vẫn tin một cách nửa vời, rằng hai người bọn họ chắc hẳn sẽ lấy được điểm cá nhân lại từ Ryuuen.
5
Trước ngày thi, vào buổi tối. 10 giờ hơn, điện thoại tôi reo.
“Tôi đây. Tôi đã lấy lại tất cả điểm cá nhân của Ryuuen rồi.”
Ibuki báo cáo.
“Cô cũng biết số điện thoại của tôi cơ đấy.”
Tôi thử hỏi, nhưng Ibuki không trả lời lại.
Tôi có cho Shiina số tôi thì phải. Chắc cũng từ đó ra.
“Đã lấy được rồi à.”
Tôi có đoán được là họ sẽ hành động, nhưng quả thật hơi bị sát nút đây.
“Cô có thể dẫn theo Ishizaki tới phòng tôi bây giờ được không?”
“Eh? Bây giờ luôn?”
“Có vấn đề gì à? Tôi có chuyện muốn nói về số điểm cá nhân đó.”
“Không vấn đề gì lắm.... Tôi hiểu rồi.”
Ibuki ngắn gọn xác nhận, nói rằng sẽ liên lạc với Ishizaki rồi cúp máy.
Chắc có dự cảm về việc sắp tới hay sao, mà tầm 10 phút sau cả 2 đã có mặt.
Ishizaki cùng Ibuki cứ thế vào thẳng phòng.
“Ryuuen có tất cả bao nhiêu?”
“Hơn 5 triệu một chút.”
“Thế là đủ rồi. Nếu không thì bên này cũng phải vội chuẩn bị cơ mà.”
Quả nhiên không có vẻ gì là bị dùng hoang phí cả.
“Chuyện này là sao đây? Cậu định làm gì?”
Ishizaki mờ tịt, hỏi.
Ibuki đã sẵn sàng, không chút do dự.
“Chẳng phải cậu định dùng cái này làm gì đó sao?”
“Chính xác.”
“Làm gì là làm gì...?”
“Cách dùng điểm cá nhân thì chỉ có một thôi. Dùng số điểm này để cứu Ryuuen.”
“C-Chờ chút đã. Đó không phải là cái 20 triệu điểm đấy chứ?”
Con số không thể nào với tới.
“Trước đó, tôi muốn hỏi cái này. Ishizaki. Cậu đã thực sự quyết tâm gánh vác chuyện này chưa?”
“T-Tự nhiên hỏi gì thế chứ. Mà gánh vác là sao....?”
“Ryuuen ở lại, tức là bỏ đi một người khác. Tôi nói rồi, đúng chứ?”
“....À ờ.”
Dù có hơi luống cuống, Ishizaki vẫn gật đầu.
“Tôi sẵn sàng rồi.”
“Vậy à. Vậy thì tốt. Thế thì, người đó sẽ là ai?”
“Đuổi ai....”
Ishizaki vẫn chưa quyết xem sẽ đuổi học người nào.
“Nếu cậu không quyết được thì tôi quyết hộ cho. Như thế mà làm giảm bớt cảm giác tội lỗi cũng tốt. Tất nhiên, nếu nghĩ tôi muốn hạ những người chủ chốt bên đó thì cậu không cần phải nghe theo.”
“C-Chờ chút. Cho tôi nghĩ thêm chút...”
“Thời gian không còn đâu.”
“Tôi sẽ đưa ra quyết định ngay, ngay đây.”
Miệng thì nói vậy, chứ nếu quyết được nhanh thế đã không thành vấn đề.
“Chờ đã. Ừ thì cần phải loại bỏ một người, nhưng cái quan trọng là chiến lược nó như nào? Bảo cứu bằng điểm nhưng thực chất đang thiếu tận 15 triệu điểm đó?”
Ibuki sốt ruột vậy cũng không sai.
Nhưng bên này cũng có sự tình riêng nữa.
“Để Ryuuen không bị đuổi học, tôi cần hai người quyết định xem sẽ nhắm vào ai thay thế.”
Chiến lược chi tiết thì phải quyết xong đã.
“Ví dụ như, thành phần gây rối trong lớp chẳng hạn?”
Hơi có lỗi với Ibuki đang thắc mắc, nhưng tôi buộc phải hướng câu chuyện về phía trước.
“Nói đến gây rối .... nam thì có tôi hay Komiya này, nữ thì là Nishino hay Manabe, chắc thế.”
“Muốn để Ryuuen ở lại, thì việc loại bỏ mấy người phần nào hiểu được Ryuuen như cậu, nói thẳng ra không tốt chút nào. Nếu có thêm kì thi nào kiểu này nữa cũng không có gì đảm bảo rằng Ryuuen sẽ an toàn cả.”
Như vậy thì Ishizaki cũng phải ra được vài cái tên rồi.
“Tức là Nishino hoặc Manabe....”
Cậu ta nói.
Tôi có biết hai cái tên này. Về Manabe thì đó là người mà tôi có ý định xóa bỏ.
Nói vậy chứ quyền quyết định là ở hai người kia.
Tôi sẽ chỉ nghe theo người mà họ quyết định đuổi thôi.
“Một trong hai người đó. Hoặc là một ai đó khác. Cái đó tùy vào hai người.”
Ishizaki cũng biết về vụ của Manabe với Kei trong kì thi trên thuyền. Chỉ cần chuyện đó gây ảnh hưởng dù chỉ 1% lên suy nghĩ Cậu ta thôi, thì người mà Ishizaki loại bỏ hầu như chắc chắn sẽ là [Manabe].
Lùng sục khuyết điểm của kẻ mình muốn loại bỏ. Cố gắng trốn chạy với lí do “Vì cậu ta như thế này nên bị loại cũng đành chịu thôi”. Nên cũng không còn cách nào khác ngoài đuổi học Manabe, do gây sự với Kei mà vô tình đánh thức rồng.
Suy nghĩ đó dần hiện thành trong đầu Ishizaki.
Dù tôi đã giải quyết xong vụ việc từ trước, thì sự tồn tại của Manabe vẫn là cái gai trong mắt Kei. Chỉ cần cái gai đó biến mất, chắc Kei sẽ thoải mái hơn nhiều. Đồng thời, để cho cô ấy nhận thấy tôi chính là người làm chuyện đó, sự tin cậy của tôi cũng sẽ tăng thêm 1 bậc.
Tuy nhiên, một lời nói không ngờ tới phát ra.
“Để cho tôi quyết định được không?”
“Hử? Cô á?”
“Đúng. Vừa hay có đứa tôi muốn cho nghỉ học.”
“Ai?”
Không đợi sự đồng ý từ Ishizaki, tôi hỏi.
“Manabe. Chỉ là thù ghét cá nhân, không hơn không kém.”
“Quyết theo kiểu đó có ổn không đấy?”
“Chính là kiểu này nên mới ổn chứ. Tôi nói sai à?”
Trong mắt Ibuki không có gì như là do dự cả. Tôi nắm lấy cơ hội đó.
“Nếu Ishizaki không phản đối, thì chúng ta quyết là Manabe. Nhưng, về việc này thì chưa có gì đảm bảo thành công cả. Ryuuen không phải nghỉ học, và người có nhiều phiếu khiếu nại nhất sẽ rời trường thay thế. Đây chỉ là phương hướng giải quyết không cho cậu hay Ibuki trở thành người tiếp theo thôi. Thời gian còn lại không nhiều đâu.”
“Hiểu rồi... Tôi sẽ bảo với đám con trai rằng bỏ vào Manabe do có chút chuyển đổi. Nếu tao mà nói là để dọa cô ta chết đứng khi có số phiếu khiếu nại chỉ sau Ryuuen thì chắc hẳn bọn họ sẽ đồng ý thôi.”
“Ý tưởng không tồi đâu.”
Ý tưởng của Ishizaki dùng được.
Số phiếu khiếu nại nhắm vào Ryuuen là con số tuyệt đối, ai cũng nghĩ là có chuyển đổi giữa các học sinh khác với nhau thì chắc sẽ không có vấn đề gì to tát lắm.
“.... Có khi tôi mới là người tạch cũng nên.”
“Há? Cô nói thế là có ý gì?”
“Manabe cùng đồng bọn sẽ viết tên tôi cùng Ryuuen. Nghĩa là tôi đang hơi căng đấy.”
“C-Chờ đã. Chuyện đó là thật hả?”
“Ít nhất cậu cũng phải biết là tôi với Manabe như chó với mèo còn gì?”
“Cái đó, đúng thì đúng cơ mà....”
Não Ishizaki bắt đầu thông và bắt đầu lo lắng.
“Nghĩa là Ibuki cũng đã quyết tâm đến chừng ấy rồi.”
Tất nhiên, nếu không trúng Manabe thì lúc đó đành từ bỏ thôi.
“Về phía con gái thì cứ bàn bạc với Hiyori là được.”
“Shiina á?”
“Cô ấy có thể giúp ích trong vụ này đấy. Chỉ cần nói rằng chúng ta muốn hướng phiếu khiếu nại vào Manabe để cứu Ryuuen là được.”
“.... Đã hiểu.”
Ibuki gật đầu, soạn tin nhắn gửi cho Hiyori.
“Cậu với Shiina thông đồng với nhau hay gì? Tôi không tưởng tượng nổi cô ấy lại đồng ý giúp việc loại bỏ Manabe đâu.”
“Tôi có hỏi qua cô ấy về kì thi này rồi.”
Cô ấy là một học sinh theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng đồng thời cô ấy cũng đặt lớp mình lên ưu tiên hàng đầu.
“Cô ấy có nói nếu là vì lớp thì sẽ giúp một tay. Cô ấy đánh giá việc Ryuuen ở lại là có lợi cho lớp D nên chắc cô nàng sẽ tham gia thôi.”
Điểu khiển số phiếu của nam và nữ trong khả năng có thể.
Giảm phiếu tán dương, tăng phiếu khiếu nại cho Manabe.
Tăng phiếu tán dương, giảm phiếu khiếu nại cho Ibuki.
Với chừng này cũng đủ để thu hẹp khoảng cách ban đầu rồi.
“Bây giờ thì cậu nói chiến lược ra xem nào. Cậu định cứu giúp như nào chỉ với 5 triệu điểm đây?”
Ánh mắt Ibuki thúc giục.
Tôi lấy điện thoại, gửi tin nhắn tới một người.
Người đó xem ngay lập tức, và nói rằng sẽ đến phòng tôi.
Không tới 2 tiếng nữa là đến giới hạn cơ mà.
Đã để cậu ấy chịu đựng đợi chờ rồi.
“Cậu đang làm gì đây?”
“Bây giờ sẽ có 1 người tới. Đó là con át chủ bài cho toàn bộ kế hoạch ngăn Ryuuen rời trường của chúng ta.”
“Con át chủ bài... của toàn bộ kế hoạch?”
Điều này cũng khó để mà tin ngay được.
Vài phút sau, chuông cửa reo.
Lòng cảnh giác của Ibuki với Ishizaki tăng cao.
“Có ổn không khi để bị nhìn thấy bọn tôi đang ở với cậu?”
“Cái đó không cần lo. Chỉ cần hai người ăn nói hợp ý với tôi một chút.”
Trong khoảng thời gian chờ người đó đến, tôi truyền đạt những gì cần nói cho 2 người họ.
6
“Làm phiền rồi~”
Tất nhiên 2 người phải ngạc nhiên trước khách mời này lắm.
Có lẽ họ không bao giờ nghĩ ra đâu.
“Thật luôn...?”
“Ố ồ.”
“Wow. Mình đã đoán rằng sẽ có ai đó ở đây mà... Chào buổi tối.”
“C-Chào.”
Không hiểu sao tự dưng Ishizaki lại hơi ngượng.
Phải, người vừa tới phòng tôi, chính là Ichinose Honami.
Và ở cùng tôi là Ibuki cùng Ishizaki lớp D.
Có vẻ như khi thấy Ichinose, Ibuki đã suy ra được câu trả lời.
“Cùng chung lợi ích, hả.”
“Là sao cơ? Chuyện này là như nào?”
Ishizaki vẫn ngu ngơ hỏi.
“Có vẻ là như vậy rồi, Ibuki-san.”
“Không ai lại muốn cứu Ryuuen cả. Giả như có ai đó tuyên bố sẽ bỏ phiếu tán dương thì không chắc được đó là sự thật hay không. Nhưng.... cái gì cũng có có ngoại lệ mà nhỉ.”
“Đ-Đúng rồi. Ishinose-san điều khiển phiếu lớp B được....!”
Cuối cùng Ishizaki cũng thông.
“Phải. Mình sẽ kêu gọi mọi người, bỏ tất cả 40 phiếu tán dương lớp B có cho Ryuuen-kun. Đổi lại, Ibuki-san sẽ bù cho tụi mình số điểm cá nhân còn thiếu.”
Chiến thuật thực hiện được một lần duy nhất.
Với Ichinose thực hiện kế hoạch tích lũy điểm từ bạn bè ngay từ lúc nhập học, cùng hợp đồng dài hạn với lớp A của Ryuuen.
Một team chỉ hình thành được khi kết hợp 2 người này với nhau.
“Hai người mà bắt tay thì không ai lớp B bị đuổi, và lớp D sẽ giữ được Ryuuen.”
Số phiếu khiếu nại nhiều nhất cũng là 39 phiếu.
Tại thời điểm nhận được sự trợ giúp từ lớp B, số âm của Ryuuen lập tức được xóa sạch và chuyển thành số dương.
Ibuki và Ichinose, ánh mắt hai người gặp nhau.
Giữa hai con người không có tí can hệ từ thường ngày, thì không thể có sự tin tưởng nhất định được.
Nhưng, chỉ cần mắt nhìn mắt là có thể phán đoán rằng nên tin tưởng đối phương hay không.
Một chốc, Ichinose chuyển ánh nhìn từ Ibuki qua tôi.
“Mình thì dùng 20 triệu điểm để cứu người bị chỉ định đuổi học.... nhỉ.”
Và rồi cô ấy lại đưa mắt về phía Ibuki.
“Cậu tính sao. Nhận lời hay không, người quyết định là cậu đấy Ichinose.”
Quyền lựa chọn nằm trong tay Ichinose.
Vì cô ấy có thể từ chối lời đề nghị của đám Ibuki, và chọn sự trợ giúp của Nagumo.
“Mình có câu trả lời rồi. Nếu Ibuki-san và Ishizaki-kun không có vấn đề gì, thì mình muốn được hợp tác.”
“Cậu thật sự chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn mà. Mình cũng hiểu được cảm xúc của 2 cậu là thật nữa rồi.”
“Cậu thật sự ngốc ngếch đấy, Ichinose.”
“Ể?”
“Bị lan truyền mấy tin đồn xấu mà cậu lại đi dùng sạch số điểm tích lũy cùng mọi người ngay tại thời điểm này cơ chứ.”
“Điểm cá nhân thì tích lại là được mà. Mình cũng biết rằng 1 năm đủ để tích gần 20 triệu điểm rồi. Với cả, mình nghĩ Ibuki-san không nói mình như thế được đâu đấy? Bây giờ cậu có thể cất 5 triệu điểm làm của riêng, nhưng cậu lại quyết định dùng hết để cứu Ryuuen-kun cơ mà.”
Ibuki lảng tránh ánh mắt, không trả lời.
“Tôi với cô khác nhau. ....Với lại, lớp tôi thể nào cũng có người khóc hộ Ryuuen cho xem. Có khi người đó lại là tôi ấy chứ.”
“Dù thế cậu vẫn sẽ cứu Ryuuen-kun còn gì?”
“Tôi... chỉ không muốn sự việc kết thúc trong khi tôi vẫn còn món nợ chưa trả thôi.”
Cô ấy thực sự quyết tâm cứu Ryuuen dù có đổi lấy sự thù ghét từ người khác.
Ibuki chuyển khoản số điểm được chỉ định tới điện thoại Ichinose.
“Cô kiểm tra đi.”
“Ừm.”
Ichinose lập tức kiểm tra tài khoản của mình xem đã đủ 20 triệu hay chưa.
“Cảm ơn cậu. Mình nhận được rồi.”
Cô ấy giơ điện thoại ra, cho xem con số 20 triệu tròn trĩnh.
“Tôi sẽ làm nhân chứng cho cuộc thương lượng này. toàn bộ cuộc nói chuyện cũng đã được ghi âm rồi.
Tôi lấy điện thoại ra chứng minh.
“Ibuki cung cấp tầm 4 triệu điểm. Đổi lại, Ichinose sẽ bỏ toàn bộ phiếu tán dương của 40 người cho Ryuuen. Trường hợp thất hứa thì──”
“Mình không nghĩ là nó có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng lúc đó mình sẽ tự nguyện nghỉ học.”
Tất nhiên cả tôi, Ibuki lẫn Ishizaki đều nghĩ chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Thực chất sự chuyển đổi khoản điểm khổng lồ này sẽ được lưu trong hệ thống, nên không lạ gì nếu phía nhà trường có nghi ngờ đây là một vụ lừa đảo.
Hơn nữa, có khi vì chính Ichinose Honami, nên Ibuki với Ishizaki mới có thể an tâm giao phó được phần nào.
Vừa rồi là câu chuyện xảy ra giữa tôi, Ichinose và Ibuki cùng Ishizaki.
7
Sân sau trường quả là im ắng.
“Cậu mà nghiêm túc thì không thể bị đuổi được. Cậu tuyên bố được như thế là do có nước đi này, đúng chứ?”
“Ờ. Tao biết là nhỏ Ichinose đang tích kha khá điểm mà. Nhìn tính cách của nhỏ xem. Dù tao có bị ghét thì chắc vẫn có thể thương lượng chứ. Nhưng ở Ibuki không có kĩ năng nói chuyện cùng kiến thức đủ để trao đổi điểm cá nhân kiểu này. Thế nên tao mới an tâm đưa lại cơ mà... không ngờ mày lại dính vào đấy.”
“Thuận tiện thôi. Với lại, mấy khi có dịp gây dựng lòng tin với Ichinose. Nếu ra mặt trực tiếp thì cậu chắc gì đã giao điểm?”
“Không nói trước với Ibuki là quyết định đúng đắn đấy.”
Tôi mà làm thế thì Ryuuen phát hiện ra có tôi liên quan ngay.
“Mày là người nhắm con nhỏ Manabe hả?”
Từ sự việc Kei trở thành đối tượng bắt nạt của Manabe, tất nhiên cậu ta sẽ nghĩ vậy rồi.
“Không, cái đó hoàn toàn là trùng hợp. Cậu biết cô ta cũng lục đục này nọ với Ibuki chứ?”
“Thảo nào, với cô ta thì hơi bị khá đấy. Nhỏ Manabe la hét loạn xạ lắm.”
Tôi phần nào cũng tưởng tượng được cái phản ứng đó.
“Nghĩa là tao được Ishizaki với Ibuki cứu một mạng hả. Đếch biết nên khóc hay cười nữa đây.”
“Có vẻ vậy rồi.”
Tôi sẽ không đi sâu thêm nữa. Nếu hôm đó, hai người bọn họ không tới phòng thì tôi cũng đã bàn chuyện này với Hiyori rồi.
Xong cũng lấy lại điểm cá nhân, và hành động tương tự.
Để cho Ichinose mắc nợ ân này, với cả, không hiểu sao tôi cũng không muốn Ryuuen bị đuổi học.
Kì thi hòa lẫn nhiều xúc cảm như vậy với nhau.
“Nếu lần sau lại có bài thi kiểu này, cậu định làm thế nào?”
“Kuku, đoán xem.”
Cậu ta không có nói “Tao không định làm gì cả”.
Tức là Ryuuen cũng có chút ít cảm xúc đối với Ibuki cùng Ishizaki.
Ryuuen mà trở lại tiền tuyến vào một ngày không xa, chắc hẳn mọi chuyện sẽ trở nên khá thú vị.
Đương nhiên, có hay không thì đều tùy thuộc vào Ryuuen cả.
Điện thoại reo lên. Trên màn hình ghi tên Ichinose.
Biết được đối tượng gọi tới, Ryuuen lẳng lặng quay về trường.
“Có vẻ như lớp B thành công rồi nhỉ.”
“Ừ. Kanzaki-kun tự nguyện nhận phiếu khiếu nại, nên tụi mình bỏ phiếu vào cậu ấy, chờ quyết định đuổi học. Còn lại thì dùng 20 triệu điểm để xóa bỏ lệnh đó thôi. Đúng là sát nút thật, nhưng toàn bộ lớp B vượt qua kì thi an toàn rồi.”
“Vậy à. Dù cái giá phải trả không hề rẻ.”
Vào thời điểm này, có thế nói lớp B đã trở nên nghèo hơn cả lớp D.
Tháng 4 có gửi điềm vào tài khoản thật. Nhưng sinh hoạt vẫn sẽ khó khăn hơn nhiều
Với lại điểm cá nhân vừa lên năm 2 có thể trở nên cần thiết hơn cả.
Mà bây giờ xác nhận lại cũng chả có ý nghĩa gì lắm.
“Điểm cá nhân có mất vẫn lấy lại được. Nhưng bạn bè thân thiết một khi đã mất thì không trở lại được mà.”
Xem ra tôi nói ra điều hơi thừa thãi rồi.
Ichinose không có gì gọi là do dự cả.
Tôi đã thấy được ý chí sắt đá mong muốn tốt nghiệp cùng mọi thành viên lớp B của cô ấy.
“Có khi Ryuuen-kun không ưa kết cục này cho lắm. Cuối cùng người bị đuổi học là Manabe-san mà.”
Không đụng chạm tới việc tôi vừa mới gặp cậu ta, tôi bỏ qua điểm đó.
“Cậu thân với Manabe à?”
“Mình thì không thân mấy. Chắc cũng chỉ là nói chuyện vài lần với nhau thôi, nhưng vậy cũng đủ làm mình buồn lòng rồi. Lớp A là Totsuka-kum, lớp C có Yamauchi-kun nữa....”
Có lẽ cô ấy không thể tin nổi điều vừa mới xảy ra.
“Chẳng lẽ sau này cũng sẽ có ai đó biến mất như này sao?”
Ichinose trở nên lo lắng, hỏi.
“Ừ, có thể.”
Bóng dáng quen thuộc của một người học sinh bỗng dưng biến mất.
“Dù vậy cậu vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, đúng chứ?”
“Ừm. Mình sẽ tốt nghiệp cùng với tất cả mọi người với tư cách là lớp A cho xem.”
Cho đến bây giờ, có thể vẫn còn những kẻ gán cho Ichinose cái danh đạo đức giả.
Nhưng qua chuyện này, tiếng xấu chắc hẳn sẽ không còn nữa.
Rằng có gì xảy ra đi chăng nữa, Ichinose vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu đến cuối cùng để bảo vệ cả lớp.
“....Mình thực sự cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun. Nếu như không có Ayanokouji-kun thì mình đã....”
“Đã phải hẹn hò với Nagumo, hả?”
“.....Ừm.”
Ichinose trả lời.
“Mình biết như thế là ngu ngốc, nhưng nếu bạn bè được cứu thì có là gì đâu, mình tự nhủ với bản thân như vậy. Nhưng──khi biết rằng có thể không cần phải chọn cách đó mà vẫn vượt qua được, mình thực sự rất vui đấy.”
Qua điện thoại, tôi cảm nhận được cô ấy vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Mình nghĩ mình hẳn đã rất hối hận nếu phải chọn phương án kia rồi.”
Nói vậy, Ichinose lại cười lần nữa.
“Không có tớ hay hội trưởng thì cậu định đối mặt với bài thi này như nào?”
“....Cậu hỏi cái đó luôn à?”
“Tớ tò mò thôi. Làm gì có chuyện cậu không nghĩ gì chứ dúng không?”
“Ừ. Mình vốn có 2 kế hoạch. 1 là mình từ bỏ.”
Như tôi nghĩ, đúng là Ichinose có nghĩ tới việc tự mình rút lui.
“Nhưng mà nhé, mình thấy nó hơi sai sai ấy. Mình cũng là học sinh của trường này mà, mình cũng muốn cố gắng cho đến cuối cùng chứ.”
Tức là cái kế hoạch còn lại mới là thật.
“Cái còn lại là.... bốc thăm, vậy thôi.”
“Thì ra....”
Cách mà ai cũng nghĩ ra, và rồi không bao giờ dùng được do không ai đồng ý cả.
“Cả lớp B đã chuẩn bị trên tinh thần sẽ bốc thăm rồi à?”
“Ừ. Cho đến hôm thi mà vẫn không có cách nào cứu vớt, thì tụi mình định bốc thăm chọn ra tên 3 người. Còn bỏ phiếu tán dương cho ai thì không phải bàn bạc trước mà cứ làm tới thôi.”
Chỉ còn cách phán xử theo kiểu công bằng chứ không phải theo ưu nhược à.
Ichinose có rút phải đi nữa thì chúng cũng bị số phiếu tán dương áp đảo thôi, và chả ai bất mãn về chuyện đó cả.
“Đó là một cách xử lý công bằng hết mức rồi. Lớp khác thì chắc chắn không làm được đâu.”
Học sinh càng xuất sắc lại càng phủ nhận
“Không ai muốn mình bị đuổi, nhưng cũng không muốn bạn bè đi mất. Sau khi giải thích rõ ràng, mọi người đều đồng tình với mình.”
Đó là do họ chỉ có một người lãnh đạo duy nhất là Ichinose.
“Phục cậu thật đấy.”
Qua điện thoại nên không thể truyền tới cô ấy được, nhưng tôi cúi đầu xuống thể hiện sự kính trọng đối với Ichinose.
Bản thân kế hoạch không có gì to tát.
Mà cái xuất sắc là cô ấy tạo ra môi trường có thể thực hiện được kế hoạch đó.
“Vậy thì, gặp lại sau nhé. Thực sự cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun.”
“Tớ chỉ làm trung gian thôi. Biết ơn thì biết ơn Ryuuen và bạn cậu ấy chứ.”
8
Tôi nhận thấy có một tin nhắn gửi tới.
“Sakayanagi à.”
Tôi không biết thông tin đó lấy từ đâu, mà cứ gặp đã nhỉ.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tới xem bảng tin cơ....
Tôi hướng tới tòa đặc biệt, nơi Sakayanagi chờ hẹn gặp.
Thời gian hẹn cũng sắp sửa trôi qua đến nơi rồi, nhưng bây giờ chắc vẫn kịp.
Đã đến tòa đặc biệt, nơi 2 người bọn tôi nói chuyện lần trước.
“Cuối cùng cậu cũng đến.”
“Nếu biết địa chỉ thư thoại thì không phải cô cũng biết cả số điện thoại của tôi sao?”
“Không gặp mặt nói chuyện được thì mình cũng đành chịu vậy thôi.”
“Thế có chuyện gì đây?”
“Mình định giải thích chút cho cậu ấy mà.”
Nói vậy, Sakayanagi chống gậy, thu hẹp khoảng cách với tôi.
“Mình có làm vài thứ gây hỗn loạn nên cứ ngỡ cậu sẽ hơi bất an một chút, nhưng có vẻ như mình lo lắng không đâu rồi.”
Tất nhiên vài thứ mà Sakayanagi đang nói tới là việc dùng Yamauchi để bầu phiếu khiếu nại vào tôi.
“Tại thời điểm cô trực tiếp nói rằng muốn hoãn lại trận so tài, tôi đã tin trên 90% rồi. Chỉ là tôi không thể tin tưởng hoàn toàn được, nên tạm thời tôi có ra tay chút.”
“Mình hiểu. Nhưng cái này không tính là thất hứa đâu nhỉ?”
“Sẽ không gây bất cứ bất lợi nào cho tôi. Đó cũng không phải dối trá gì cả mà.”
Về mặt tinh thần thì có chịu áp lực một chút, nhưng nhìn vào kết quả thì người có số phiếu tán dương áp đảo lại là tôi.
Chẳng có gì tôi phải trách Sakayanagi ở đây cả.
“Mình rất cảm kích.”
Sakayanagi nhẹ cúi đầu.
“Mà... số phiếu khiếu nại của Totsuka-kun là 36, nhưng đáng ra có tất cả 38 phiếu cơ. Cậu bầu cho cậu ấy à?”
“Tôi cũng chưa chắc chắn. Chỉ là tôi thấy cách cô nói hẳn ra miệng rằng sẽ đuổi học Katsuragi như bẫy ấy.”
Như vậy thì khả năng cao người mà theo trướng Katsuragi, Yahiko sẽ bị nhắm tới.
Mà bầu cho cậu ta 1 phiếu cũng không ăn thua gì đâu.
“Tuyệt vời. Đúng là đáng mà.”
“Rồi sao? Vụ việc lần này chỉ đơn thuần là cô muốn trêu tôi thôi hay gì?”
“Cái đó... mà bảo không thì sẽ thành nói dối nhỉ. Kì thi lần này mình muốn hoãn lại là có lí do cả. Như mình đã nói trước đây, kì thi phụ này chắc chắn do một kẻ nào đó vì muốn đuổi học cậu mà dựng lên. Sự thật là, có người gửi thư cho mình, nói rằng hãy đuổi học cậu.”
“Thư?”
“Đúng vậy. Đó hẳn là người đã buộc bố mình bị đình chỉ công việc đến từ phía nhà trường. Bởi vì kì thi này, ban đầu nó vốn là bầu phiếu khiếu nại chứ không phải là phiếu tán dương cho lớp khác, nên không sai đâu. Đó đúng là một bài thi quá mức phi lý.”
“Vậy nếu cái luật này được thông qua, thì có thể câu kết với nhau mà đuổi học bất cứ ai à.”
Nó sẽ trở thành một kì thi khủng khiếp khi có thể lật đổ cả Sakayanagi hay Ichinose nếu muốn.
“Phải. Nhờ các thầy cô kịch liệt phản đối mà chúng ta đã có thể tránh được tình trạng đó. Cùng hợp tác với bên đó đuổi học cậu, có gì vui hơn thế chứ? Nên để bảo vệ cậu trong mọi tình huống, mình đã quyết định bỏ tất cả phiếu tán dương lớp A có cho cậu. Như thế thì dù có ai ngấm ngầm hành động thì cậu cũng không thể bị đuổi học được.”
“Vậy tại sao lại là Yamauchi? Ngẫu nhiên bị cô lợi dụng thôi à?”
“Cậu còn nhớ chứ? Hồi trước ở trại tập huấn cậu ta có va vào mình, xong có thái độ thô lỗ nữa.”
Nói thế mới nhớ, hình như có vụ đấy thật.
“Trả thù chuyện đó, vậy thôi.”
Chỉ vì chuyện cỏn con đó mà trở thành mục tiêu à.
Không hẳn, chỉ cần chừng đó đã đủ với Sakayanagi rồi.
“Dù sao thì mình cũng chỉ là người tạo ra cái cớ. Đối với lớp, đơn giản là thành phần vô dụng nên mới bị loại bỏ thôi.”
“Đúng thật.”
Lần này không có sự can thiệp của Sakayanagi, thì kết quả vẫn gần giống nhau thôi.
“Vừa rồi là lí do lớn nhất cho việc mình tránh bài thi lần này. Còn lại mình mong cha sẽ sớm quay lại, và ngôi trường trở lại bình thường thì tốt──”
Tòa đặc biệt không có một ai.
Giữa 2 con người, đột nhiên có bóng người thứ 3.
“Chà, xin chào.”
Một người đàn ông trong bộ vest xuất hiện.
“Chả là lần đầu tiên tôi tới trường này. Cô cậu có biết phòng giáo vụ ở đâu không nhỉ?”
“Phòng giáo vụ ư, vậy thì ngài tìm ở chỗ khá sai rồi. Xin thất lễ vì hỏi như này, nhưng ngài đây là ai ạ?”
“Tôi là người nhậm chức chủ tịch lâm thời sắp tới, tên Tsukishiro.”
Ông ta khoát tay, cười hiền từ.
Chắc phải tầm bốn mấy tuổi, ông ta cũng là một chủ tịch khá trẻ, như cha của Sakayanagi vậy.
“Fufu, là như vậy ạ. Cơ mà ngẫu nhiên đi lạc sang tận khu này thì chủ tịch lâm thời cũng mù đường khá nặng đấy ạ. Hay là.... em cứ nghĩ thầy phát hiện bọn em qua camera và tới đây để dò xét tình hình cơ. Đây là nơi mà em với Ayanokouji-kun hẹn gặp bí mật trong kì thi. Nếu thầy đã canh sẵn từ trước thì không có gì khó khăn khi tới đây theo dõi cả.”
Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra ánh nhìn không tự nhiên của Sakayanagi.
Nếu có ai quan sát cuộc gặp gỡ này từ trước, thì có thể dụ người đó ra bằng cách này.
Cuộc gặp mặt này cũng có lí do như này cả. Tức là đối phương đã mắc vào kế của cô ấy rồi.
Chủ tịch lân thời Tsukishiro tiếp nhận những lời lẽ đó bằng nụ cười.
“Em nghĩ ra được câu chuyện hay đấy. Tôi có nghe trường này thú vị lắm, có phải học sinh nào cũng như em không thế? À, tôi xin phép trước nhé.”
Người đàn ông bước qua chúng tôi.
“Nếu thầy tìm phòng giáo vụ, thì phải quay ngược lại và đi xuống phía dưới đấy ạ? Thầy nhầm mất rồi.”
Sakayanagi tận tình chỉ dẫn là thế, Tsukishiro mặt tươi cười, đá bay cây gậy của cô ấy.
Không kịp đối phó với tình huống bất ngờ này, Sakayanagi gần như ngã xuống.
“Oops.”
Tôi vội vàng ôm bao quanh cô ấy, và ngay sau đó, một cú đấm nhắm thẳng vào tôi.
Do vẫn còn phải bảo vệ Sakayanagi nên đành ăn trọn cú đó, nhưng tôi cố giảm tác động xuống mức thấp nhất có thể, và đặt cô ấy ngồi xuống sàn. Không ngừng nghỉ, tiếp theo cánh tay đó bắt lấy cổ tôi, ấn vào tường với sức mạnh không tưởng.
“Không giống như lời đồn cho lắm nhỉ, Ayanokouji Kiyotaka-kun.”
Cổ họng bị ấn mạnh, tôi không thể phát ra lời nào được.
Sức mạnh không tưởng tượng nổi nếu chỉ nhìn từ vẻ ngoài. Có vẻ sẽ khó nếu muốn thoát ra đây.
“....Không phải ngài đang làm hơi mạnh bạo sao, chủ tịch lâm thời?”
“Đáng lẽ đã có chỉ thị cho em, rằng hãy đuổi học cậu ấy rồi mà nhỉ?”
“Tin nhắn đó đúng là của thầy à. Mà, cũng không lạ gì khi phải nhờ tới người như em khi mà người phía nhà trường không thể lộ liễu đuổi học học sinh được.”
Chầm chậm đứng dậy, Sakayanagi nở nụ cười.
“Cảm ơn cậu đã cứu mình, Ayanokouji-kun.”
Với cơ thể yếu ớt của Sakayanagi, bảo tránh cú vừa rồi là chuyện không thể.
Sự việc có khi đã trầm trọng hơn là ngã không thôi.
“Chủ tịch lâm thời có hành vi bạo lực với học sinh, thầy không nghĩ nó sẽ là vấn đề khá lớn sao?”
“Việc đó thì không cần lo. Camera khu này đã bị thay thế bởi đoạn video giả rồi.”
Tức là có chuyện gì xảy ra thì cũng không còn gì được ghi lại.
“Tiếp theo là tiết mục cho lời nhắn từ phụ thân đây. [Cha không có ý định chơi đùa với con thêm nữa. Về đây ngay.], cha cậu nói vậy đấy. Đồng ý thì ta chớp mắt 2 cái nhỉ.”
Không cho nói, và không cho chọn phương án “Không”.
Đúng là cách làm đậm chất lão ta mà.
“Không có ý nguyện tự rời trường ta.”
Thấy tôi im lặng không trả lời, ông ta lẩm bẩm chán nản.
“Cậu không định kháng cự chút nào sao? Cho tôi thấy rằng cậu không phải là một đứa trẻ bình thường đi.”
Sức chèn lên cổ họng tôi mạnh thêm.
Đây không phải đối thủ mà học sinh cao trung bình thường có thể đối mặt được, một đối thủ đã được huấn luyện kĩ càng.
“Khả năng quan sát hơn người. Tôi cũng muốn chứng kiến khả năng đó của cậu lắm đó?”
Lời khiêu khích lặp lại lần nữa.
Nhưng tôi không hề chống cự.
Hiểu ra tôi không có ý định phản kháng, Tsukishiro buông tay ra.
“Tôi sẽ làm việc chính thức tại ngôi trường này từ tháng 4 sắp tới. Mong cô cậu hãy đón chờ.”
Nói xong, ông ta rời khỏi tòa đặc biệt.
“Lựa chọn khôn ngoan đấy, Ayanokouji-kun.”
Sakyanagi khen tôi đã không thể hiện bất cứ hành vi phản kháng nào.
“Đối thủ là chủ tịch lâm thời. Tôi mà chống lại thì không biết chúng sẽ bị lợi dụng kiểu gì nữa.”
Du có nói rằng ông ta đã thay thế bằng đoạn video giả, không có gì đảm bảo những việc xảy ra tại đây không bị ghi hình lại cả. Nếu mà bị cắt riêng đoạn có hành động bạo lực với chủ lịch lâm thời thì bên này chết chắc.
“Thân thể cậu có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, nhiêu đây nhằm nhò gì. Mà Sakayanagi này.”
“Vâng, chuyện gì đây?”
“Lấy kì thi tiếp theo làm trận đấu chính thức với tôi không?”
Nghe vậy, Sakayanagi mở to mắt ngạc nhiên.
“Mình không nghĩ cậu sẽ lại nói trực tiếp như vậy với mình.”
“Ông ta mà nhúng tay từ tháng 4, thì không có nhiều thời gian dư dả đâu. Tôi muốn kết thúc nhanh chóng.”
“Không vấn đề. Mình chỉ cần một lần cũng đủ rồi, rất vui được làm đối thủ của cậu.”
Kì thi cuối cùng của năm nhất sắp bắt đầu. Cùng với đó, kết thúc trận đấu mà Sakayanagi mong ngóng.
9
Thứ hai.
Biết đâu trong đám học sinh kia vẫn còn bóng dáng Yamauchi tới trường.
Biết đâu quyết định đuổi học của bài thi đó chỉ là dọa dẫm.
Có lẽ có một số người còn ấp ủ hi vọng nhỏ nhoi như thế.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc.
Bàn học được xếp trong lớp nay đã giảm đi 1 bộ.
Còn đâu chốn ở cho Yamauchi Haruki.
Nụ cười không còn trên môi Hirata.
Kushida cũng vậy.
Còn đâu bầu không khí hiếu thắng của Sudou với Ike.
“──Bây giờ, tôi sẽ công bố bài thi cuối cùng của năm thứ nhất.”
Năm nhất lớp C chúng tôi đành tiến lên, hướng tới kì thi đặc biết cuối cùng của năm thứ nhất.