Lớp học biết tuốt
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 9]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 9:
Đến lúc này, thế hệ thứ 4 chỉ còn lại 2 người là Shiro và tôi.
2 chúng tôi đã ở bên nhau trong một thời gian dài.
Trong thời gian đó, chúng tôi không nói chuyện và chúng tôi im lặng mỗi ngày.
Nhưng tôi không bận tâm, thậm chí còn cảm thấy dễ dàng.
Khi một đứa trẻ luyên thuyên như Yuki biến mất, tập trung vào việc học sẽ tốt hơn nhiều.
Môn học hôm nay là judo, có điều tôi đã không tập trong vài ngày.
Do sự đa dạng của các lớp ngày càng tăng, các cuộc thi cụ thể diễn ra một lần trong vài ngày.
Tuy nhiên, Shiro và tôi đã có thể trau dồi kỹ năng của mình cho nhau. Có một chút khác biệt khi nói rằng đó là một giai đoạn cạnh tranh, nhưng kết quả của việc tập luyện đã khiến tôi thành thạo nhiều kỹ thuật chiến đấu.
"Tôi sẽ rời đi một lúc, hai đứa cứ chiến đấu như thường lệ.”
Huấn luyện viên kiêm trọng tài, vội vàng rời khỏi phòng như thể ông ta đã được yêu cầu rời đi.
Chúng tôi lại lao vào nhau như thường lệ. Chúng tôi nắm lấy áo của nhau.
Trận đấu với Shiro đã được lặp đi lặp lại hàng chục, thậm chí hàng trăm lần
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Phá vỡ sự im lặng hàng tháng trời, Shiro thì thầm vào tai tôi.
Tôi nghĩ đó là một cuộc tấn công tinh thần, nhưng chuyển động của đối thủ của tôi đã dừng lại hoàn toàn.
"Mình đã đánh bại cậu trong môn judo nhiều năm trước."
"Đúng thế."
Sau khi thua trận đầu tiên, tôi đã thắng trận thứ hai liên tiếp.
"Quyền anh, Karate, Triệt Quyền Đạo,…. Mình luôn có thể thắng cậu trong 1hay 2 trận đầu tiên. Nhưng sau đó năng lực của cậu lại phát triển một cách vợt bậc, mình không thể nào thắng được.”
Tại sao cậu ta lại làm điều này giữa trận đấu chứ?
"Mình có chuyện này muốn nói.”
"...... Gì thế?”
Cậu ấy thì thầm vào tai tôi bằng một giọng mà người lớn không thể nghe thấy.
"Mình sẽ ra khỏi nơi này”
"Những người duy nhất ra khỏi đây là những người bị đào thải."
"Vì vậy, mình sẽ cố tình thua để có thể ra khỏi đây. Từ cách hành động của những người lớn, thật khó để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với những người bị loại. Nhưng ít nhất họ sẽ không bị giết.”
"Nhưng tại sao cậu lại muốn ra khỏi đây? Làm như vậy có ý nghĩa sao?"
"Phải. Để tìm kiếm tự do."
"Tự do?"
"Mình muốn được tự do. Muốn có bạn bè. Cảm giác này không phải là bình thường sao. Nhìn xung quanh cậu đi. Tất cả những gì còn lại là mình và cậu, Kiyotaka. Tình trạng này sẽ tiếp diễn trong hơn 10 năm nữa."
Tôi không thể hiểu những gì Shiro đang nói.
Tại sao cậu lại muốn điều đó?
"Cậu không có chút hứng thú nào với thế giới bên ngoài sao? Không, rốt cuộc, cậu có thể chịu được nỗi đau mà mình đang phải chịu không?"
"Tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, hoặc có bất kỳ nghi ngờ nào.”
"Bị epos phải tiếp nhận kiến thức. Không được làm những gì mình muốn. Một không gian nhỏ hẹp. Cậu có hài lòng với điều đó không?
“Ít nhất tôi không bất mãn.”
Ngày qua ngày, khi tôi học ở Whiteroom và trưởng thành ở đây.
Tôi muốn biết mình có thể phát triển đến đâu, để khám phá những giới hạn của chính mình.
Không có nền giáo dục như vậy ở thế giới bên ngoài. Nói như vậy chỉ làm giảm hiệu quả tự hoàn thiện bản thân mà thôi.
"...... Cậu có vẻ không hiểu mình ha. Mình muốn nhìn thấy thế giới thực, không phải qua cái kính VR rẻ tiền đó"
Đánh giá một cách khách quan, cuộc sống bị gò bó và gò bó khiến người ta chán ngán, tôi đã thấy nhiều đứa trẻ như vậy nên tôi biết rõ điều đó.
Tôi biết. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ chủ động tìm cách rời đi vì không thể chịu đựng được.
“Mình thật sự rất ghen tị với Yuki, cậu ấy cuối cùng đã được rời khỏi đây."
"Là vậy sao?"
Nếu đó là câu trả lời mà Shiro nghĩ ra, thì tôi sẽ không nói gì cả.
"Mình nghĩ cậu cũng giống mình. Một ngày nào đó sẽ muốn nhìn ra thế giới bên ngoài."
"Tôi xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó."
"...... Thế sao, mình thật sự muốn cùng cậu vui chơi ở thế giới ngoài kia......."
Shiro có nhiều cảm xúc khác nhau với nơi này.
Tôi chắc rằng những người lớn chịu trách nhiệm giám sát không hiểu nó nhiều như tôi.
Đó là một khái niệm cố định mà bạn không thể biết những gì bạn chưa được dạy. Nhưng sự thật là người trước mặt tôi muốn rời khỏi Whiteroom ngay lập tức.
Nhưng vì tôi sẽ là người cuối cùng nên tôi không biết khám phá này có ích lợi gì không.
"Mình đi trước nhé...... Hy vọng sẽ có thể gặp lại cậu. Kiyotaka"
Tôi không đáp lại những lời này.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được quyết tâm phi thường của anh ấy.
Đồng thời, tôi cũng có thể cảm thấy rằng cậu ấy có một tinh thần chưa từng có muốn đánh bại tôi trong cuộc thi này bây giờ. Đối thủ trước mặt tôi này còn xảo quyệt hơn những người lớn nửa vời đó. Nhưng dù vậy——
"Woo!"
Sau khi chặn đòn tấn công của Shiro, tôi đã thực hiện một cú ippo để hạ knock out đối thủ.
Tôi sẽ không thua vì tôi không muốn thua.
Nếu đối thủ của tôi có 120 điểm sức mạnh, tôi sẽ cố lên 130 điểm.
Nếu đối thủ của tôi có 140 điểm sức mạnh, tôi sẽ đạt 150 điểm.
Whiteroom có thoải mái, tự do hay không, những điều này không phải là mấu chốt.
Điều quan trọng là tôi vẫn còn nhiều điều phải học.
Vì tôi có thể rèn giũa bản thân, tôi không nên chạy trốn.
Nói cách khác, mong muốn học hỏi đã thôi thúc tôi ở lại Whiteroom.
"Đây là kết thúc!"
Không có trọng tại gần đó, nhưng luôn có người theo dõi mọi hành động từ căn phòng tầng 2 đối diện với tấm kính.
Shiro bị tôi đè xuống tấm chiếu tatami, và cái kết có thể dễ dàng đoán được.
“Trời ạ——lại thua rồi. Mình ước mình có thể nhớ nhiều hơn về cảm giác chiến thắng khi đó.”
Cậu ta đặt tay lên trán. Thở hổn hển, nhìn lại những ký ức đã phai mờ.
"Mình đã thua thảm hại suốt 5 năm. Mình biết chứ, cho dù có ở lại đây bao lâu đi nữa cũng không thể nào thắng được cậu......"
"Cậu thật sự muốn từ bỏ sao?"
"Ừ. Mình đã luôn muốn rời Whiterrom khi tìm được thời điểm thích hợp.”
Tôi không hiểu. Rơi khỏi Whiteroom theo một nghĩa nào đó là cái chết.
Tôi không thể tự mình làm điều đó.
Nhưng Shiro có những cân nhắc của riêng mình.
Tôi sẽ không ngăn đói phương ‘tự sát’ nếu cậu ta quyết định làm như vậy.
"Tạm biệt, Shiro."
"Tạm biệt, Kiyotaka."
Đây là lần cuối tôi nói chuyện với Shiro