Lớp học biết tuốt
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 4]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 4:
Từ vài tháng đến vài năm một lần, chúng tôi luôn có một sự thay đổi lớn.
Nó bắt đầu khi một số lượng lớn trẻ em bắt đầu xuất hiện không thể theo kịp chương trình giảng dạy.
Sau khi chuyển sang cấp độ 2 và 3, tình trạng học sinh bỏ học dần bắt đầu xuất hiện.
Ngay cả sau khi dành cùng một khoảng thời gian học tập, sự khác biệt giữa các cá nhân vẫn trở nên rõ ràng.
Từ lần đầu biết đến phép cộng và trừ
Rồi đến các phép nhân và phép chia.
Mọi người đều ở cùng một vạch xuất phát, nhưng nhìn lại thì đã có sự khác biệt giữa điểm mạnh và điểm yếu.
Tất nhiên mọi người vẫn có thể lặp đi lặp lại quá trình để có thể thành thục hơn nhưng mà mỗi ngày lại nạp thêm một đống kiến thức mới khiến cho người không theo kịp không thể nào thu gọn khoảng cách.
Tất nhiên những người lớn cũng không vui vẻ gì khi phải đảo thải những đứa trẻ không theo kịp
Nhưng những đứa trẻ không theo kịp không thể giữ lại để làm vật cản đường
Nếu để những người đó ở lại sẽ không thể nào phối hợp với phần còn lại. Phải tốn công cho top dưới sẽ làm chậm tiến độ phát triển của những người nằm ở top trên. Ngoài ra còn là chuyện tiền nong nữa
Năng suất chung sẽ từ đó mà giảm theo
Vì vậy, việc “loại bỏ” là điều tất yếu.
"10 phút nữa"
Trước khi biết được mình có bị đào thải hay không, chúng tôi sẽ thường xuyên làm một bài kiểm tra.
Tôi nhận thấy một điều khi tham gia nó từ ngày này qua ngày khác. Về cơ bản thì bài kiểm tra sau sẽ khó hơn bài kiểm tra trước. Nói cách khác, nếu bạn đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra lần này, thì nó sẽ được sử dụng để làm mức sàn cho chính bài kiếm tra sau. Những đứa trẻ bị điểm thấp lần này sẽ gặp khó khăn hơn vào lần sau.
Bất chấp sự khó khăn của nó, những lời bào chữa như lỗi tính toán nhỏ và quên mất một nét nhỏ cũng đều vô dụng.
Đó là lý do tại sao chúng tôi liên tục kiểm tra lại câu trả lời của mình ngay cả khi chúng đã làm xong tất cả các câu hỏi trong thời gian quy định.
Để tránh cho mình mắc lỗi, tất cả đều thật sự phải gặm nát cả bài thi để chắc chắn mình không mắc sai lầm nào.
Không giống như cảm giác bận rộn xung quanh, tôi chỉ cầm bút và nhìn chằm chằm vào mặt trước của tờ giấy, giả vờ rằng tôi đang làm bài kiểm tra.
Trên thực tế, tôi đã trả lời tất cả các câu hỏi và dành phần thời gian còn lại của mình trong sự trống rỗng.
Nếu tôi đã viết một cái gì đó sai thì sao? Nói thật thì tôi không lo lắng lắm.
Tại sao? Bởi vì tôi sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy.
Các câu hỏi và câu trả lời trên tờ giấy đã khắc sâu vào não tôi từng chữ một.
"Còn 5 phút"
Cùng với thông báo, tiếng bút xung quanh tôi ngày càng dồn dập hơn.
Tôi không biết tâm trạng của mình có trở nên lo lắng hay không, nhưng tôi nghe thấy âm thanh của cục tẩy cọ xát ngày càng lớn hơn từ người ngồi ở ghế bên cạnh.
Bài kiểm tra này khó hơn một chút so với bài kiểm tra trước.
Việc giải các bài toán về các điều kiện trong đó dấu bằng đúng cho các trung bình cộng và hình học mất nhiều thời gian hơn dự kiến.
Trong 30 phút làm bài, tôi chỉ mất một nửa thời gian để giải quyết, trừ câu hỏi cuối cùng được viết sau khi những người còn lại chỉ nhìn chằm chằm vào mặt trước của tờ giấy thi, bây giờ tôi chỉ chờ tín hiệu kết thúc bài kiểm tra.
Đột nhiên, một người đàn ông, có vẻ là người của Whiteroom, bước vào phòng với vẻ mặt dữ tợn.
Cho đến nay, việc người lớn xuất hiện trên đường đi thi không phải là hiếm.
Những trường hợp như suy sụp và co thắt vì không theo kịp kỳ thi, thở gấp,…..
Bây giờ không có cảm giác rằng có một đứa trẻ có vấn đề như vậy.
Hoặc một trường hợp rất khó xảy ra khi ai đó gian lận mà không có kế hoạch trả lời các câu hỏi?
Nhưng tôi biết ngay mục đích của vị khách không ai khác mà chính là tôi.
Ông ấy dừng lại bên trái tôi và ngay lập tức nhìn tôi sau khi liếc qua bài kiểm tra.
"Kiyotaka"
Tôi ngẩng đầu lên vì được gọi tên.
“Hãy nhớ điều này. Kẻ ngu ngốc thực sự là kẻ có sức mạnh nhưng không biết sử dụng nó.”
Cảm giác như đang ám chỉ tôi vậy
"Giờ thì đi ra khỏi đây ngay."
Với mệnh lệnh đó, tôi bước ra khỏi phòng với người đàn ông.
"Con muốn gì đây, Kiyotaka?"
"Ngài đang nói gì thế?"
"Bớt đùa đi. Ta thừa biết con hiểu rất rõ mục đích của bài thi lần này"
Tôi được đưa đến một căn phòng nhỏ và ngồi xuống.
"Có vẻ như tất cả các câu hỏi đã được trả lời nhỉ?"
"Vâng."
"Con có tự tin đạt điểm tuyệt đối không?"
"Không."
"Ta cũng vậy."
Tôi cố tình hạ điểm của mình xuống 80.
"Tại sao lại cố tình làm sai?”
"Vì không có ai bảo rằng con không được làm sai cả.”
Tôi biết rằng ngay cả khi tôi không đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra này, tôi sẽ không bị loại.
"Con có biết rằng con đang kiểm soát tất cả mọi người không?"
"Có."
"Vậy thì, chỉ có một lý do để con làm vậy."
Người đàn ông chỉ vào tôi và nói.
"Con đã biết được cơ chế vận hành của bài thi này. Nếu con đạt điểm tuyệt đối, độ khó dành cho thế hệ thứ 4 cũng sẽ tăng theo. Tất nhiên, số người bị loại cũng sẽ tăng lên. Con đang cố gắng ngăn chặn những điều này?"
Câu trả lời này là chính xác.
"Ta không mong đợi con phát triển cảm giác đồng cảm với những đứa trẻ đó"
Ra thế. Đó là thứ ông ta kết luận được à?
"Ta nói không sai chứ?"
"Vâng, đúng hết."
"Vậy ngài nghĩ sao, Ayanokouji-sensei?"
Tôi rất quan tâm đến câu trả lời của ông ấy.
"Giúp đỡ những kẻ yếu đuối bằng cách giảm đi năng năng lực của mình chỉ làm hại cho cả chúng lẫn con thôi.”
Liệu điều đó có thật sự đúng?
Tôi tự hỏi bản thân.
"Không đúng"
Tôi phủ nhận nó.
"Vậy thì cố thuyết phục ta đi."
Được lệnh phải làm như vậy, tôi nói những gì tôi nghĩ.
"Con chưa bao giờ xem những người khác xứng đáng đứng ngang hàng với mình.”
“Vậy lý do khiến con không muốn đạt điểm tuyệt đối?”
"Người hướng dẫn đã hiểu rằng lần này con có thể đạt điểm tuyệt đối. Nếu đã như vậy thì con cần gì phải cố gắng chứng minh điều đó nữa. Sẽ hiệu quả hơn nếu để giấy trống và nộp nó.”
"Con thật sự quá ngạo mạn rồi. Kiến thức sẽ mất dần theo thời gian. Vì vậy, con phải luôn cố gắng hết sức để không quên kiến thức của mình. Ngay cả khi con có đủ sức đạt điểm tuyệt đối thì không có nghĩa có có thể đạt điểm tuyệt đối mãi. Để tránh điều đó, con phải luôn ở trong trạng thái tốt nhất.”
"Con sẽ không bao giờ mắc sai lầm.”
"Con có vẻ chắc chắn nhỉ?”
"Ngoài ra còn có lý do khác nữa.”
"Hả?”
"Nếu con nghiêm túc làm bài thi, tỷ lệ những đứa trẻ bị loại sẽ cao hơn nhiều so với bây giờ. Vì vậy, nếu con cố tình làm sai, những đứa trẻ bị loại vẫn sẽ ở đây."
"Ra vậy, đó gọi là tình bạn nhỉ?"
“Không. Con đã nghĩ rằng mình sẽ mất liên lạc với những đứa trẻ bị loại, tức là sẽ mất kinh nghiệm.”
Ông ta hoàn toàn ngạc nhiên.
Bởi vì bộ não của tôi muốn thu thập kiến thức và muốn phân tích bất kỳ loại kiến thức nào, đó là câu trả lời.
"Giai đoạn này vứt bỏ bọn họ rất dễ dàng, có điểu con cũng đang trong thời điểm học hỏi nên muốn xem thử những kẻ yếu sẽ có cảm giác như thế nào."
"Có quá sớm để loại bỏ chúng sao?"
Tôi gật đầu. Chẳng mấy chốc, hầu hết những đứa trẻ xung quanh tôi sẽ không thể theo kịp.
"Ý là con đang cố gắng vượt lên trước chúng bằng cách sử dụng kiến thức làm lá chắn? Nhưng hãy nhớ quyết định có loại bỏ chúng hay không không phải do con mà là ta."
"Đó là điều hiển nhiên. Lệnh Whiteroom mới là tuyệt đối."
Thật vô ích khi tranh luận với người đàn ông này.
Tóm lại vấn đề là do không có quy định “làm bài đúng với khả năng của mình”
Dù sao thì có thêm cũng chẳng thế làm được gì phải không?
Giả sử ngay cả khi tôi bị điểm 0, cách duy nhất để xác định xem tôi có đang sa sút hay không là nhờ bên thứ 3 tức những người hướng dẫn.
Cuối cùng ông ấy quyết định rằng tôi không hề sa sút. Tất nhiên bản thân đối phương cũng không thể nào tin tưởng hoàn toản một người thừa sức được 100 điểm nhưng luôn có tư tưởng để giấy trắng
"Liệu chuyện này có phải là ổn không? Xem ra vẫn cần phải quan sát thêm mới có thể chắc chắn được”
"Anh nghĩ sao, Suzukake?"
"Tôi đồng tình với Ishida-sensei. Suy cho cùng chúng ta chưa từng gặp trường họp này trước đây, vậy nên để chắc chắn vẫn phải nên theo dõi”
Sau một lúc im lặng, người đàn ông đó tiếp tục nhìn tôi.
"Hãy làm những gì con muốn. Nhưng không được quên những gì ta đã nói với con"
Có quyền lực mà không sử dụng nó là một kẻ ngu ngốc.
Bất kể điều này có đúng hay không, tôi quyết định giữ nó trong tâm trí mình như một sự quan tâm trong thời điểm này.
Nhưng đồng thời, những cảm giác khác xuất hiện.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không thích người đàn ông này.
Những gì Yuki nói về việc ghét cà rốt, bây giờ tôi có thể hiểu được một chút.
Tôi đã sẵn sàng để trở về phòng và ngồi vào chỗ của mình khi chuông reo.
Cùng lúc đó, mọi người cùng nhau dừng bút và đặt lên bàn.
Đúng là quy tắc là thứ không thể làm trái.
Nhưng, sau khi chuông reo, vẫn có những chổ tiếng lật giấy và bút kêu lạo xạo.
Đây không phải là hiếm.
Một cậu trai thở gấp và tiếng thút thít phát ra từ cổ họng cắn môi cắn lọi viết.
Ngay cả sau khi cánh cửa tự động mở ra và những người lớn bước vào, cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế thi của mình mà không có bất kỳ thay đổi nào.
Một người lớn lập tức dè thằng vào cánh tay đang cầm bút.
"Không! Buông em ra! Đừng! Em còn có thể làm được! Em có thể làm được! Ahhh! Em không muốn bị đào thải đâu!!!"
Cậu ta làm đổ dịch dạ dày của mình lên tờ giấy kiểm tra vì quá căng thẳng kết hợp với việc nhận ra thất bại của mình.
Mặc cho dịch vị chảy xuống cổ và làm vấy bẩn quần áo của cậu bé, những người lớn vẫn vô tình xách nách và kéo kẻ đang cố gắng chống cự ra ngoài mà không cần quan tâm. Những đứa trẻ đã mất đi tình cảm của mình, nhưng chỉ có một ngoại lệ duy nhất là vào thời điểm bị đào thải. Đây là trường hợp bản năng sinh tồn được đánh thức vào lúc chết và do đó mất đi lý trí
Mặc dù có người nhìn về phía đó, nhưng hầu hết họ vẫn nhìn về phía trước mà không có bất kỳ phản ứng nào.
"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy vang vọng trong phòng, và cậu bị đưa đến cánh cửa tự động.
Ngay sau khi bị kéo ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại và căn phòng trở lại im lặng.
Tên đó thực sự không biết gì cả.
Chỉ cần có điểm trong bài kiểm tra này thì chắc chắn sẽ không có chuyện bị loại.
Nhưng cậu ta thậm chí không thể nhận thấy điều đó, vì vậy mà không thể tránh khỏi kết cục này