Lớp học biết tuốt
Chương 4: Suy nghĩ của từng người
Chương 4: Suy nghĩ của từng người
*Chương có nội dung hình ảnh
Một ngày trước buổi gặp mặt giữa Sudou và lớp C.
Với sự hợp tác của Horikita và lời khai của Sakura. Cùng với những hành động của Kushia và Hirata, toàn bộ lớp của chúng tôi đã lấy lại tinh thần và sự can đảm của mình. Có thể nói rằng lớp chúng tôi đã đoàn kết trở lại. Nhưng có môt sự thật hiển nhiển rằng chúng tôi vẫn còn thiếu bằng chứng để chứng minh được sự vô tội của Sudou. Hi vọng là kết quả dựa trên sự uy tín được tạo ra bởi bản thân vậy.
“Ah, Hôm nay nóng quá.”
Chưa bao giờ tôi tin rằng mấy cái giả thuyết trái đất đang nóng lên từng ngày như bây giờ, chính xác là thời điểm tôi bước ra ngoài tầm với của chiếc máy lạnh kia…
Nghĩ đến việc phải chịu đựng cái nóng này mỗi ngày cho đến tháng tám thôi là đã đủ đề làm tôi cảm thấy kiệt quệ rồi. Vào khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi sảnh chính, hơi nóng và luồng khí nóng ẩm đồng loạt đổ ập đến. Trong khi cố chịu đựng cái nóng cháy da này, tôi sải bước trên con đường đến trường.
Có gì đó rất khác lạ hôm nay. Một thứ gì đó ở trên bảng thông báo gần đầu cầu thang, ở đằng trước tủ để giày.
Một tờ giấy ở trên bảng viết rằng đang tìm kiếm học sinh với thông tin liên quan đến Sudou và lớp C.
“Cái này-”
Rõ ràng là có ai đó đang cố giúp. Thật đúng là cảm kích vì chúng tôi còn chưa tính đên phương pháp này nữa. Người này đang hành động với ý muốn giúp đỡ. Hơn nữa, dù rằng trông nó chẳng kì công chút nào nhưng người viết có đề cập đến thù lao cho thông tin có giá trị. Như vậy thì nó dễ gây chú ý hơn.
Tôi khá là ấn tượng khi đọc lời nhắn ở trên tờ giây ấy.
“Chào buổi sáng Ayanokouji-kun!” Ichinose gọi tôi từ đằng sau.
Có vể cô ấy vừa mới tới.
“Tớ vừa thấy tờ giấy trên bảng thông báo, cậu là người đăng nó lên à, Ichinose?”
Ichinose đến đứng bên cạnh tôi và nhìn lên bản thông báo. Có vẻ cô ấy vô cùng thích thú.
“Hmm, ra vậy, ra vậy. Vậy ra còn có cả cách như thế này nữa.”
“Hử, chứ không phải cậu là người đăng à?”
Tôi đã nghĩ rằng đây chác chắn là chiến lược của cô ấy.
“Cái này chắc hẳn là…A, cậu ấy đây rồi! Chào buổi sáng, Kanzaki-kun.”
Ichinose vẫy tay và ra hiệu với một cậu học sinh đang bước đi một mình. Cậu ta nhìn thấy Ichinose và tiếp cận chúng tôi với những bước chân lặng lẽ.
“Cậu là người đăng cái này lên à Kanzaki-kun?”
“Ờm. Tớ đã làm và đăng nó lên vào thứ 6. Có vấn đề gì à?”
“Không, không hẳn đâu. Bạn tớ đây chỉ muốn biết là ai đã đăng nó lên thôi. Tớ sẽ giới thiệu cả hai người với nhau. Đây là Kanzaki-kun ở lớp B và đây là Ayanokouji-kun đến từ lớp D.”
“Rất vui được gặp cậu, Kanzaki”
Cách hành xử khá là cứng nhắc, có vẻ như cậu ấy là một học sinh rất nghiêm túc. Cậu ấy rất là cao và mảnh khảnh. Một người rất đẹp trai nhưng theo một cung cách khác hẳn với lại Hirata. Tôi nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cậu ta.
“Vậy thì thế nào rồi Kanzaki-kun? Cậu có bất kì tin tức khả quan nào không?”
“Tiếc rằng tớ vẫn chưa nhận được bất kì thông tin gì đáng giá cả”.
“Tớ hiểu rồi, vậy thì sao chúng ta không tìm kiếm trên bảng thông báo nhỉ?”
“Bảng thông báo? Cậu có đăng thêm một thông báo nào khác à?
Ichinose mỉm cười, ngụ ý rằng nó là một thứ gì đó khác.
“Cậu đã bao giờ kiểm tra trang chủ của trường chưa? Có một bảng tin nhắn ở trên ấy đấy. Tớ đã ra một yêu cầu. Tớ viết rằng nếu có bất kì ai chứng kiến sự cố bạo lực ở trong trường của chúng ta, tớ muốn nghe về nó.”
Sau khi nói xong, Ichinose cho chúng tôi xem màn hình điên thoại của cô ấy. Hiện lên là một tin nhắn tìm kiếm nhân chứng cho vụ việc này và hiện lên cùng với đó là số người đã xem nó. Số lượng người xem nó không nhiều nhưng mà vẫn hiệu quả hơn việc trực tiếp hỏi mọi người. Hơn nữa, đoạn tin nhắn được đăng lên trang chủ này còn đề cập đến việc thưởng cho nhân chứng và những người có thông tin hữu ích.
“À, về vấn đề điểm thì không cần phải lo lắng đâu. Chúng tớ đa tự quyết định làm việc này mà. Bên cạnh đó, có vẻ như sẽ khá là khó khăn để có them thông tin mới vào lúc này.Ău!”
“Có chuyện gì sao?”
“Vừa mới có 2 tin nhắn về cái thông báo ấy. Có vẻ như sẽ có thêm một chút thông tin rồi.”
Ichinose kiểm tra màn hình điện thoại của cô ấy để xác nhận. Sau khi đọc xong tin nhắn, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.
“Chỉ cần như thế này.”
Cô ấy đưa màn hình điện thoại ra để tôi có thể tự đọc đoạn tin nhắn ấy.
“Có vẻ một trong những học sinh từ lớp C, Ishizaki-kun, là một học sinh cá biệt thì phải. Cậu ấy rất giỏi trong việc đánh nhau và thường hay hăm dọa học sinh ở vùng mà cậu ấy từng học. Một học sinh ở cùng thành phố mà cậu ấy từng ở đã rỏ rỉ thông tin này ra. “
“Thú vị đấy” Kanzaki lẩm nhẩm trong miệng và tiếp tục đoạn tin nhắn được gửi đến.
Giống với Kanzaki, tôi cũng thấy thế. Lẽ thường thì mọi người sẽ tự nhận định rằng 3 học sinh mà Sudou đánh nhau cùng chỉ là học sinh bình thường. Nhưng nếu bọn họ cũng là những người gây rối, thì câu truyện sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Và với hai người còn lại cũng vậy, là cầu thủ chơi bóng rổ thì chắn hẳn các kĩ năng phản xạ của họ phải khá là cao. Vậy mà Sudou vẫn có thể lật ngược tình thế và đánh được tất cả bọn họ và thậm chí còn không bị ăn đòn nào dù chỉ là 1.
Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc cảm nhận được có chuyện gì đó không tự nhiên ở đây.
“Kanzaki-kun, cậu nghĩ như thế nào?’
“Có thể họ để cho Sudou đánh là do có chủ đích. Nếu mà cả ba người bọn họ muốn đặt bẫy và lùa Sudou vào thì câu chuyện sẽ trở nên hoàn toàn hợp lí.”
“Đúng đấy nhỉ, tớ cũng nghĩ như vậy. Tớ biết rằng cậu có thể tìm ra được câu trả lời mà, Kanzaki-kun. Làm tốt lắm, nếu chúng ta có thể chứng thực được những thông tin này thì chúng ta sẽ một bước nữa gần hơn với việc chứng minh sự trong sạch của Sudou-kun. Nhưng những gì chúng ta có bây giờ vẫn khá là ít nhỉ?”
“Ừm, kể cả khi chúng ta có thể thuyết phục mọi người với những chứng cứ mới này thì chúng ta cũng chỉ có thể tiến tới được nửa đường so vơi mục tiêu ban đầu mà thôi. Sự thật rằng chúng ta đang ở trong một trận chiến một chiều và nó đang tạo ra khá nhiều áp lực.”
Sudou chắc hẳn sẽ không muốn phải gánh thêm tội lỗi trên vai của mình. Dù rằng trong tình huống này thì một nhóm có thể trông đợi được nhiều hơn nhưng nếu chúng là lời khai từ lớp D thì cơ hội cho chỉ còn là 6-4 hoặc 7-3 thôi.
“Không, vẫn chưa thể nói trước được điều gì cả.” tôi giấu tên của Sakura đi vì bây giờ chưa phải lúc.
“Tớ hiểu rồi. Có bất kì lí do cụ thể nào không?”
Vì tình hình của Sakura khá là nhạy cảm nên tôi tránh giải thích về nó. Sau tất cả thì có thể cô ấy sẽ lựa chọn từ bỏ kể cả là trong cái ngày mà nhà trường đưa ra quyết định. Tôi vẫn muốn để lại một lối thoát cho cô ấy.
“Không có bất kì báo cáo nào về việc có một nhân chứng nào khác cả, như những gì tớ nghĩ. Khá là thú vị nếu có ai đó đứng ra tự nhận nhưng tớ cho rằng không nên trông cậy vào nó lắm. Chúng ta đang hết thời gian rồi. Lựa chọn duy nhất bây giờ là chờ đợi thông tin trên mạng và bảng thông báo mà thôi.”
“Nó có ổn không? Ý tớ là lớp C có thể sẽ nhắm vào lớp các cậu đấy.”
“Việc đó ổn mà. Với lại lớp tớ đã là mục tiêu của lớp A và lớp C ngay từ đầu rồi.
“Ichinose nói đúng đấy. Hơn thế nữa, dù rằng cậu muốn hành động theo luật lệ nhưng hành động của mọi người giờ đây đã ngoài tầm kiểm soát rồi. Nên tớ nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần nói lại với mọi người là được.”
Ichinose và Kanzaki nói khá rõ về việc họ muốn có sự công bằng trong việc cạnh tranh với các lớp khác.
“Dù sao thì, chúng ta sẽ phải chuyển điểm cho bất kì ai cung cấp thông tin. Nhưng trong trường hợp họ ẩn danh thì làm sao? Làm sao mà chúng ta có thể chuyển điểm cho họ được?”
“Tớ có thể nói cho cậu nếu cậu muốn.” Tôi nói với cô ấy
“Cậu biết à, Ayanokouji-kun?”
“Tớ vừa mới nhận ra khi đang nghịch điện thoại của mình. Cậu có biết số điện thoại của người đó không?”
“Nó là số điện thoại miễn phí nhưng tớ có nhớ.”
Ichinose sát lại gần tôi và chỉ tay vào điện thoại của cô ấy. Được gần gũi với ai đó như Ichinose thế này thì thường sẽ làm cho tôi mất cảnh giác. Thường thì tôi nghĩ con gái sẽ rất chú trọng khoảng không gian riêng. Nhưng có vẻ Ichinose không để tâm lắm. Nhìn cái cách cô nàng thoải mái kia dửng dưng kìa.
“Ở đây, khi mở màn hình chuyển khoản điểm cá nhân, cậu sẽ nhìn thấy ID của cậu ở góc trái bên trên màn hình.”
Nhịp tim của tôi ngày càng đập nhanh hơn khi mà tôi hướng dẫn cho cô ấy.
“Ừm…”
Những ngón tay của Ichinose cử động nhanh thoăn thoắt. Cô ấy bấm nút để mở cửa sổ điểm của cô ấy. Một lúc sau, nó đã được hiển thị ở trên màn hình.
“Yep yep. Nó đây rồi, giờ tớ phải làm gì tiếp khi mà tớ biết được ID của mình.”
“Từ cái số ID đấy, cậu có thể tạo được mã trao đổi tạm thời. Nếu cậu mở nó lên và gửi mã ấy đi, cậu có thể nhận được yêu cầu giao dịch.”
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
“Okay, đi thôi nào, Ayanokouji-kun”.
“Vâng vâng”
Ichinose bắt đầu bước đi.
“…………”
Vào lúc đó, khoảng chừng vài dây thôi, tôi đã thấy được một số thứ trên màn hình điện thoại của Ichinose.
Thứ hiện lên trên màn hình mà tôi vừa mới để ý thấy đấy đang liên tục ám ảnh tâm trí tôi và dính chặt ở đấy.Tôi nên làm gì đây? Việc đó cũng có thể sao?
Ichinose có lẽ sẽ là chướng ngại vật lớn nhất với Horikita trên con đường tiến đến lớp A của cô ấy.
(mấy vol đầu buff Honami cho cố vào rồi sau để em ấy yêu đến ngu cmn ra luôn…)
5.1
“Chào buổi sáng! Ayanokouji-kun!”
“Ồ, à, chào buổi sáng.” Kushida đang chào tôi với một dáng vẻ cực kì là rạng rỡ và tràn đầy năng lượng. Tôi hơi bị khựng lại bởi sự chói lòa của cô ấy.
“Cảm ơn vì ngày hôm qua, cậu thực sự đã cứu tớ đấy.”
Ừ thì tôi đang khá phởn, nhưng mà có thứ gì đó không đúng lắm. Lần đầu được hẹn hò là cùng với 2 mỹ nhân như Kushida và Sakura. Và đúng là tôi chưa thể nào quen được với điều ấy. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng khá tuyệt dờiiiii…… Nếu Ike hoặc Yamauchi mà biết được thì phiền lắm.
Ừ thì, tôi cho rằng khuôn mặt rực rỡ của cô ấy làm tôi thấy vui, nhưng có thứ gì đó làm tôi cảm thấy khá là băn khoăn nhưng mà tôi không thể nhớ ra được. Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó rủ đi ra ngoài chơi và tôi đã đi chơi với Kushida và Sakura. Và đúng là nó hơi quá đối với tôi. Nhưng tôi nghĩ rằng khoảng thời gian đó khá là tuyệt vời...chắc là cho đến khi Ike và Yamuchi đến trường. Nếu họ nghe được việc này thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy đố kị đối với tôi mất.
“Khi khác lại chơi tiếp nhé.”
“Nếu cậu không phiền.”
Kể cả khi đó chỉ là phép lịch sự, tim tôi vẫn có chút rung động.
Ừ thì nó cũng đâu phải là điều gì xấu đâu.
“Cậu dành cả ngày nghỉ để đi chơi với Kushida-san à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ừ. Kushida-san muốn có được sự hợp tác của Sakura-san nên cô ấy đã nhờ tớ đi cùng. Tớ cũng đâu còn lựa chọn nào khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Có vấn…. đề gì không?”
Tôi nhìn qua người hàng xóm của tôi và thấy được một biểu cảm trên khuôn mặt của Horikita mà tôi chưa bao giờ thấy được trước đây.
“C-Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
“Ý cậu là sao?”
“Ừ thì vừa nãy cậu vừa có biểu cảm khá là đáng sợ đấy.”
“Thật sao? Tôi chẳng có ý định chưng ra bất kì biểu cảm kì lại gì trên khuôn mặt của mình cả. Tôi vẫn luôn là tôi của mọi khi thôi. Nhưng có thể nói rằng tôi khá là ấn tượng với việc cậu vẫn phè phởn như vậy. Khi mà tôi yêu cầu sự giúp đỡ đến từ cậu thì cậu lươn lẩn tránh nhưng đến khi Kushida-san nhờ một chút thôi thì cậu lại chấp nhận ngay lập tức. Tôi đang phân tích một cách bình tĩnh và riêng biệt sự khác nhau giữa tôi và cô ta.”
Tôi chẳng thấy cậu bình tĩnh một chút nào cả.
Mới đây thôi ai đó đã còn vỗ nhẹ vào vai tôi và bảo tôi rằng hãy đi và gặp Kushida. Horikita bây giờ đang mang trên mình một vẻ mặt khó khiểu khi mà tôi đi về phía hành lang nơi mà Kushida đang ghé nhìn vào trong lớp học.
“Tớ cảm thấy tớ vừa mới thấy một cái gì đó kì diệu lắm.”
Không bết rằng Kushida có hiểu được ý nghĩa đằng sau cái biểu cảm của Horikita không nhỉ?
Có vẻ cô ấy khá là bất ngờ và thích thú.
“Kì diệu á? Tớ nghĩ nó đáng sợ thì đúng hơn…Horikita có vẻ rất giận.”
“Không phải vậy đâu, tớ nghĩ là cậu ấy buồn vì không được đi chung chăng.”
“Horikita á? Không có chuyện ấy đâu.”
“Chắc là cậu ấy không thể hiểu được cảm xúc của chính mình thì sao…Tớ chắc rằng sau khi dành thời gian cùng bạn bè cậu ấy sẽ hiểu ra thôi. Đấy là dấu hiệu tốt đấy chứ.”
Thật là một suy nghĩ kì dị. Horkita không có thiện cảm với Kushida. Nhưng vẫn không dị bằng Kushida nói rằng Horikita cảm thấy buồn khi không được đi cùng.
“Cậu cũng cảm nhận được mà phải không? Horikita hẳn rất buồn khi cậu không mời cô ấy đấy?”
“Có phải là cậu đã nhận ra được việc gì đó khá là quan trọng không, Ayanokouji-kun. Horikita-san hẳn là cảm tháy rất là buồn khi không được caaju mời đến.
Không, không thể nào…Horikita thích 1 mình. Tưởng tượng cái việc nhỏ tận hưởng bạn bè rồi cười tay trong tay xem. Ai mà hình dung nổi, ít nhất thì cũng không phải tôi.
Vào lúc ấy, tôi lại nhận thức được một vấn đề trở ngại khác.
5.2
Sau khi tiết chủ nhiệm kết thúc, chúng tôi gọi Chabasira-sensei đến phòng họp. Lần này là việc về Sakura.
Bởi vì tôi vẫn chưa giải thích hết tất cả mọi việc cho cô ấy qua điện thoại hôm qua, tôi đứng chờ ở cuối căn phòng.
Nếu là Kushida thì cô ấy có thể giải thích toàn bộ tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Chabashira-sensei.
“Một nhân chứng? Cho vụ sủa Sudou?”
“Vâng, Sakura-san đã chứng kiến toàn bộ tất cả sự việc đã xảy ra kể từ khi nó bắt đầu đến khi kết thúc.
Kushida gọi tên của Sakura, người mà đang lặng lẽ đứng đằng sau lưng của cô ấy. Cô ấy bước về phía trước và trông khá là căng thẳng.
“Theo những gì Kushida nói thì em đã quan sát được cuộc ẩu đả giữa Sudou và những người khác nhỉ.”
“Vâ..ng, đúng là em đã thấy ạ.”
Không phải là do cô giáo không tin tưởng nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn trước khi cô ấy nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy hoài nghi như vậy. Sakura chậm rãi kể cho chúng tôi nghe về tất cả mọi thứ đã xảy ra hôm ấy. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe được tường tận tất cả sự việc. Không ai trong chúng tôi kể cả Chabashira-sensei nói hay thậm chí là di chuyển cho đến khi kết thúc.
“Tôi hiểu những gì mà em mà em nói nhưng tôi không thể chỉ đơn giản mà chấp nhận toàn bộ sự việc như vậy được.” Chabashira-sensei nói.
Tôi cứ nghĩ rằng với tư cách là chủ nhiệm của lớp D thì cô ấy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi mà biết được rằng có nhân chứng trong lớp D. Kushida khá là bằng hoàng khi thấy rằng niềm tin của mình bị phản bội.
“Y-ý của cô là sao ạ, sensei?”
“Sakura, tại sao em lại thú nhận vào lúc này vậy? Khi mà tôi đề cập đến vấn đề này trong tiết chủ nhiệm, em hoàn toàn không có đứng lên. Và hôm ấy em cũng không có nghỉ ở nhà hay bị bệnh gì cả.”
“Dạ…tại vì…em không giỏi nói chuyện với người khác…”
“Em không giỏi nói chuyện với người khác vậy mà giờ em lại lựa chọn thú nhận vào thời điểm này? Chẳng phải nó khá là kì lạ sao?”
Chabashira-sensei bắt đầu tra hỏi Sakura. Nếu mà Sakura đứng lên trong lần đầu tiên cô ấy gọi tìm kiếm nhân chứng thì không biết liệu có đáng tin hơn không?
“Sensei, Có vẻ như Sakura hơi…”
“Bây giờ cô đang nói chuyện với Sakura.” Chabashira-sensei cắt lời của Kushida ngay lập tức.
“Uhm…tại vì…lớp mình đang trong tình thế kho khăn nên… em nghĩ việc mình thú nhận sẽ giúp được đôi chút…”
Ồ, nhìn như rắn đang nạt ếch ấy. Với tư cách là một giáo viên, cô ấy đáng ra phải nhận ra được kiểu học sinh như Sakura mới phải. Cô ấy nên hiểu ra rằng chỉ bằng việc nói về những gì đã xảy ra thôi đã cho thấy được sự nỗ lực tuyệt vời của Sakura rồi.
“Cô hiểu rồi, vậy là em đã lấy hết cam đảm để thú nhận với cô về việc này.”
“Vâng…”
“Được rồi, vì em là nhân chứng theo những gì em nói nên là cô có trách nhiệm phải thông báo tất cả mọi việc với mới nhà trường nhưng dù rằng nhà trường có nghe tất cả mọi chuyện đi chăng nữa thì cũng chẳng thể chúng minh được sự vô tội của Sudou”
“Ý-ý của cô là sao ạ?”
“Thực ra tôi quan tâm việc em có thực sự là nhân chứng hay không đấy. Giả thuyết em lo sợ đánh giá tiêu cực từ phía nhà trường rồi dựng lên 1 lời nói dối không phải không khả thi đâu?”
“Chabashira-seissei! Thật là phũ phàng khi nói ra những lời như vậy.”
“Phũ phàng? Nếu thực sự em đã ở đó thì em nên nói từ ngày đầu tiên mới phải. Hiện tại xác thực là điều tất nhiên. Thêm cả việc nhân chứng lại là bạn cùng lớp với bị cáo nữa. Bất kì ai cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ thôi. Em không nghĩ thế sao? Một học sinh cùng lớp tự dưng đi tới nơi đó rồi vô tình quan sát toàn bộ sự việc?”
Chabasira-sensei nêu ra rất nhiều điểm hợp lí. Sự thật rằng việc Sakura chứng kiến tất cả mọi thứ quá là thuận tiện. Chắc chắn rằng mọi người xung quanh sẽ nảy sinh nghi ngờ rồi. Nếu tôi là người ở bên thứ ba thì chắc chắn tôi cũng nghi ngờ lớp D đứng sau. Đánh giá khách quan thì lời thú nhận có hơi muộn màng
“Nhưng dù sao nhân chứng là nhân chứng. Không có bằng chứng xác thực nên lần tới mong em tham gia cùng cô ở buổi phán quyết. Em có làm được điều này không?”
Những lời của Chabashira-sensei làm cho Sakura cảm thấy hoang mang chưa kể đến việc cô ấy có vẻ như là đang thử Sakura.
Chắc hẳn Sakura, sau khi tưởng tượng đủ thứ, thì tái hẳn đi và biểu lộ rõ sự hoảng loạn của mình.
“Em vẫn có thể rút lại lời nếu muốn. Dù sao Sudou cũng sẽ có mặt.”
“Cậu có ổn không Sakura-san?”
“Ư-ừ…”
Để Sakura đứng khai ra trước toàn hội đồng có hơi quá sức. Nói là ác với cô ấy cũng không sai.
“Có phiền không nếu bọn em cũng tham gia cùng cô ấy?”
Người vừa lên tiếng là Kushida, có vẻ như cô ấy muốn giúp đỡ Sakura.
“Nếu mà Sudou đồng ý thì tôi sẽ cho phép. Nhưng không thể cho nhiều người như vậy vào được. Tối đa là 2 người có thể ngồi trong buổi xét xử mà thôi. Hãy nghĩ về điều đó thật cẩn thận.
Chúng tôi rời khỏi phòng họp, dù rằng nó giống việc bị đuổi ra hơn. Sau đó chúng tôi trở lại phòng họp và giải thích tất cả mọi chuyện cho Horikita.
“Đúng như tôi nghĩ.”
“Tình thế cũng không khác gì là mấy? Việc một nhân chứng đến từ lớp D chứng tỏ lớp mình chả có tí may mắn nào.”
Không biết có an ủi được Horikita tí nào không nhưng việc ép Sakura lên sân là thực tế đang diễn ra. Nếu việc này không chứng mình được Sudou là vô tội thì mọi thứ tới giờ là công cốc.
“Bây giờ thì Kushida-san. Lựa chọn tốt nhất là tôi và Ayanokouji-kun ngồi trong phòng xét xử. Tôi hoàn toàn hiểu được rằng việc cậu muốn hỗ trợ cho Sakura-san.”
Nhưng nếu là về thảo luận thì nó sẽ lại là một câu chuyện khác.
“Về việc đấy…ừ, cậu nói đúng. Tớ cũng không nghĩ rằng mình sẽ hữu dụng.”
Tôi đang đắn đo vì Kushida và Sakura phối hợp khá ăn ý. Nhưng như vừa rồi thì có lẽ tôi chỉ là vật thay thế thôi.
“Sakura-san, cậu có phiền không?”
“Kh-không, việc đó ổn mà…”
Có vẻ như không có quá nhiều sự lựa chọn lúc này.
5.3
Sau khi tất cả mọi thữ đã định, chúng tôi tập hợp lại với nhau vào giờ ăn chưa để bàn bạc thêm về chiến lược. Lúc đầu thì có vài trở ngại khi mà horikita không có ý định tham gia nhưng nhờ vào những giọt nước mắt quý báu của Kushida nên cô ấy đã đồng ý. Kể cả là người chỉ biết quan tấm đến bản thân mình đi chăng nữa, nếu Sudou nói rằng cậu ta không quan tâm và lờ đi thì rất có thể cậu ta sẽ rơi vào tình huống cực kì nghiêm trọng. Khi mà tôi nghĩ đến việc rất có thể Sudou sẽ bị đuổi đi trong vụ việc lần này, tôi quyết định giữ im lặng.
“Chúng ta thực sự có thể chứng minh đươc sự vô tội của Sudou vào ngay mai được không đây?” Kushida hỏi.
“Đươg nhiên rằng có thể rồi. Rõ ràng rằng tôi đã bị gài bẫy. Chắc chắn rằng tôi vô tội, phải không?” Sudou nói
Bọn họ đều nhìn về phía Horikita vì muốn nghe ý kiến của cô ấy. Horikita chỉ đơn giản là ăn bánh mì của mình trong yên lặng. Chắc là do cô ấy không biết phải nói gì hoặc là do cô ấy cảm thấy cuộc bàn luận này rất là phiền phức.
“Này Horikita, cô nghỉ sao về việc này?”
Sudou áp sát khuôn mặt vào gần Horikita.
“Đừng có di gương mặt kinh khủng của cậu vào gần tôi.”
“N-nó đâu có kinh khủng.”
Sudou bị khựng lại. Chắc là tổn thương lắm.
“Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc hoang mang bởi sự lạc quan của cậu. Dù có thêm bằng chứng nhưng giờ không phải lúc cậu có thể thở đâu.”
“Nhưng có nhân chứng rồi còn gì, cả cái lịch sử nhơ nhuốc của bọn kia nữa. Bọn nó rõ là một lũ khốn.”
Sudou hoàn toàn mù tịt trước tình hình hiện tại, ngạo mạng vắt chéo chân của cậu ta và tự gật đầu đồng tình với chính mình.
“Ê, đợi chút đã! Tao đang đọc mà! Trả lại đây!”
“Còn 1 nửa thôi, xong tao trả cho.”
Ike và Yamauchi đang vờn nhau vì một cuốn tạp chí Manga. Tôi nghĩ rằng họ nên yên lặng khi mà đang có một cuộc thảo luận quan trọng thế này.
Cơ mà sau 1 tràng nước mắt ngắn dài khi không còn điểm. Họ mua cuốn tạp chí kia kiểu gì nhỉ? Vi diệu thặc.
“Hửm…” Kushida ngồi xuông bên cạnh tôi dưới ánh nìn của Ike và Yamauchi “Có thể nào là…” cô ấy lẩm nhẩm.
“Có chuyện gì sao?” tôi hỏi
“À không, không có gì đâu, một số thứ vừa mới thoáng qua trong đầu tớ ấy mà.”
Tôi không hiểu gì nhưng sau đó Kushida lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm.
5.4
Sau khi trở về phòng của mình, tôi nằm trên giường và bình thản xem TV. Đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng khi mà tôi để bản thân nghỉ ngơi. Một lúc sau, tôi nhận được một email từ Sakura.
“Nếu mà ngày mai tớ không đến trường thì cậu nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Ý cậu là sao?”
Dù rằng đoạn tin nhắn của tôi khá ngắn, tôi vẫn phải đợi một lúc để cô ấy trả lời.
“Cậu đang làm gì bây giờ vậy?”
Tôi trả lời rằng tôi đang ở trong phòng của mình.
“Nếu mà ổn với cậu thì liệu chúng ta có thể gặp nhau không? Phòng tớ là 106”
“Nếu cậu có thể giữ bí mật với nhưng người khác…thì tớ rất biết ơn”
Tôi nhận được hai tin nhắn của cô ấy khá là nhanh chóng. Nó giống như là nhắn tin với nhau hơn là gửi email. Chính xác thì cô ấy đang muốn nói gì nhỉ, tôi tự hỏi? Tôi đang nghĩ về hỏi lại cô ấy nhưng sau đó ngừng bấm phím. Nếu tôi cứ tiếp tục nhắn cho cô ấy như thế này thì cô ấy sẽ tiếp tục nhắn tin với tôi mất và việc đấy mất thời gian hơn là gặp trực tiếp. Nên là tôi bắt đầu viết lại đoạn tin nhắn của mình.
“Khoảng 5 phút nữa tớ đến.”
Sauk hi gửi đi tin nhắn, tôi với tay lấy cái áo khoác của mình nhưng dừng lại. Vì chúng tôi đang ở trong cùng kí túc xá nên ra ngoài với một chiếc áo len là ổn rồi. Tôi đi thẳng đến phòng của Sakura. Lên đến tầng trên…hay nói cách khác là nơi bọn con gái ở. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây. Trường thì không cấm chúng tôi đến đây nên dù có bị nhìn thấy thì cũng không có vấn đề gì cả. Với lại, mấy gã nổi tiếng vẫn hay đến đây để chơi bời và vui thú.
Dù rằng nhà trường không cấm cản sự tự do ở một mức độ nào đó, nhưng giờ giới nghiêm là 8.00 tối. Vì vậy, việc đi đến khu vực tầng của phụ nữa vào lúc này đơn giản là đang bị cấm.
Tôi bấm nút mở cửa thang máy. Khi mà cánh của mở ra, Horikita đang đứng ở trong đó, chẳng đúng lúc chút nào.
Vì một vài lí do, tôi hoàn toàn không thể di chuyển, tôi cứ đứng yên ở đấy.
Đây là may mắn hay xui xẻo vậy? Trong cái tình hình huống trùng hợp như thế này, tôi tự hỏi.
“Sao? Cậu không định vào à?”
Khi liếc nhìn tôi, cô ấy đang cố để đóng cái cửa lại.
“À…ừ, tớ vào đây.”
Khi đang nghĩ rằng đây đúng là một ý định tồi tệ, Tôi đi vào trong thang máy và nhấn nút lên tầng 11. Tôi thấy nút tầng 13 đang sáng, đấy chắc hẳn là tầng của Horikita. Vì vài lí do, tôi có cảm giác như cô ấy đang nhìn chằm chằm từ đằng sau.
“Cậu..về nhà khá trễ nhỉ?”
Tôi hỏi nhưng không quay ra để nhìn cô ấy, bầu không khí yên lặng này khá là khó chịu.
“Tôi vừa mới đi mua đồ, cậu không thấy à?”
Tối nghe thấy tiếng xột xoạt của túi nhựa
“Nói mới nhớ, cậu tự nấu ăn nhỉ?”
Có cảm giác như cái thang máy di chuyển chậm hơn mọi ngày, chúng tôi mới chỉ đi đến tầng 6 mà thôi. Được mời đến phòng con gái một cách bí mật, tôi cảm thấy rằng tôi nên nói gì đó.
“Đây không phải là tầng 10, có ổn với cậu không vậy?”
Thế quái nào mà cô ấy lại đi hỏi tôi về tầng 10 vậy? Cô ấy có ý gì vậy?
“Với một người không thích những rắc rối thì cậu khá là năng nổ trong vụ việc này đấy. Hay là cậu vẫn còn những bước đi ẩn nào đó?”
Horikita hỏi thẳng như vậy
“Nếu cậu có gì muốn nói thì sao cậu không nói thẳng luôn đi?”
“Không phải là cậu định đi gặp Sakura đấy chứ?”
“Không, không phải đâu.”
Tôi phủ nhận trong tuyệt vọng.
“Hm,dù gì thì cậu đi đâu cũng đâu phải việc của tôi.”
Nếu vậy thì ngay từ đầu còn hỏi làm gì! Đấy là những gì mà tôi muốn nói...
Sau một lúc, cuôi cùng tôi cũng đến được tầng 11 trong im lặng. Tôi bước ra khỏi thang máy, cố gắng giữ bình tĩnh và không nhìn lại.
Cửa phòng Sakura đây rồi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Cậu vào đi.” Cô ấy chào tôi khi đang thường phục.
“Vậy, cậu cần gì ở tớ?”
“Um…Ayanokouji-kun, cậu có nhớ những gì cậu đã nói trước đó không? Cậu nói rằng tớ không có trách nhiệm phải đứng ra kể cả khi tớ là nhân chứng… cậu cũng nói rằng việc bắt tớ thú nhận là vô nghĩa ấy.”
Đấy là khi tôi tình cờ gặp Sakura. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tớ…Sau tất cả thì tớ chẳng có chút tự tin chút nào.”
“Có phải là do việc phải đứng nói trước nhiều người không?”
“Từ lâu tớ đã rất tệ ở khoản đó rồi… Tớ không giỏi nói chuyện trước nhiều người. Nếu tớ được yêu cầu phải khai ra trước toàn bộ giáo viên vào ngày mai, tớ không nghĩ rằng tớ có đủ can đảm để trả lời rõ ràng nữa. Nên là…”
“Vì vậy cậu đang tính tới chuyện nghỉ học vào ngày mai?”
Sakura gật đầu nhẹ trước khi đổ gục xuống vào cái bàn.
“hhhh,jzzz, sao tớ vô dụng thế nhỉ?”
Cô nàng co người lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như thế.
“Sakura này…tớ khá bất ngờ khi thấy cậu rụt rè thế này đấy.”
Sau khi gặp cô nàng này mấy ngày vừa qua. Tôi đang thực sự sốc.
“Hử?”
Sakura vừa mới nhận ra tôi đang nói về một mặt khác, mặt cô ấy đỏ bừng lên và lắc đầu lia lịa.
“Không-không phải lúc nào tớ cũng như thế này đâu.”
Có thể nói hiện tại cô ấy khả cởi mở. Hoàn toàn khác hẳn so với cái ánh nhìn tuyệt vọng thường ngày.
“Tớ hỏi chút nhé? Sao lại là tớ? Sao không phải là Kushida hay một bạn nữ nào khác ấy? Không phải con gái với con gái thì dễ nói chuyện hơn à?”
“Đó là vì…Tớ không sợ ánh mắt của cậu, Ayanokouji-kun.”
Hở? Nghĩa là sao? Không phải là tôi có ánh mắt đáng sợ hay là gì đâu nhưng…
“Nếu cậu muốn tìm ai đó để nói chuyện thì chẳng phải là Kushida sẽ tốt hơn sao, cô ấy khá là dịu dàng, cũng rất hòa đồng. Cô ấy đáng tin hơn nữa.”
“Không phải, ý tớ không phải là mắt cậu. Ý tớ là con người cơ, thứ bên trong con mắt ấy…nếu cậu tập trung nhìn vào mắt của ai đó cậu sẽ hiểu. Tớ-tớ xin lỗi, tớ cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng nữa.”
Vậy, chắc là nó giống bên trong nội tâm của con người nhỉ? Khi ai đó nhìn vào tôi thì họ sẽ thấy tôi khá là mờ nhạt và không có tí tham vọng nào cả? Việc này khá là phức tạp.
“Chỉ là…khi tớ gặp một người con trai nào khác…dù rằng bề ngoài họ rất dịu dàng…tớ vẫn cảm thấy rất là sợ hãi.”
Chắc đấy là thứ mà người ta gọi là bản năng phụ nữ. Nó đã trở thành điểu hiển nhiên, họ luôn cảm thấy khó chịu với con trai nhưng với Sakura thì nó là nỗi sợ hãi. Nói đến việc này, tôi nhớ lại cái ngày mà chúng tôi đi đến của hàng sửa camera cho cô ấy…
Nó quá hiển nhiên rằng đàn ông và phụ nữ có một sự khác biệt rất lớn giữa sức mạnh thể chất và thể lực. Nhưng mà, có một vài cô gái lại quá bận tâm về điều đó và sống với sự sợ hãi ở một mức độ nào đó. Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong quá khứ mà làm cho cô ấy phải sợ sệt về đàn ông như thế này.
…Và thế quái nào mà mình lại đi phân tích cô ấy nhỉ? Tôi lại cảm thấy kinh tởm bản thân mình một chút, giống như mọi lần ấy.
“Tớ biết rằng sẽ tốt hơn nếu như tớ cứ nói tất cả những gì tớ đã thấy. Nhưng dù tớ có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, tớ cũng chẳng thể tưởng tượng nổi đến việc đó…Làm sao mà tớ có thể nói một cách quyết đoán được?”
Cô ấy đã quá lo lắng đến nỗi mà cô ấy đã phải nhờ đến sự giúp đỡ đến từ một học sinh như tôi. Có vẻ như cô ấy đã chịu đựng mấy ngày hôm nay rồi. Cho dù có được sự giúp đỡ từ tôi thì áp lực vẫn đè lên đôi vai nhỏ bé kia.
“Nếu cậu đã quyết thì có cần tớ thuận lại không?”
“Cậu sẽ không nổi giận chứ?”
“Tớ đã bảo cậu từ trước rồi còn gì, nếu phải ép buộc cậu thì nó không đáng.”
Sakura là một nhân chứng vô giá nhưng mà bằng chứng của cô ấy thì không phải là đáng tin cậy. Có thể sẽ chẳng có một chút ảnh hưởng nào tới kết quả cả.
Nhưng mà nếu cô ấy nghỉ học thì có thể Sudou sẽ nổi điên lên mất. Ít nhất, tôi phải nghĩ ra cách gì đó để cô ấy có thể tham dự nhưng mà tôi hoàn toàn không biết cách để làm như vậy.
“Ưm… cậu nghĩ làm thế nào là tốt nhất hở Ayanokouji-kun.”
“Tớ nghĩ rằng cậu nên làm những gì mà cậu muốn, Sakura à.”
Chắc là cô ấy muốn có được thêm nhiều lời khuyên hơn nữa nhưng không may thay, đây là tất cả những gì mà tôi có thể làm. Tôi không phải là một người đặc biệt gì, và chắc chẳn rằng tôi cũng không phù hợp để đưa ra lời khuyên. Tôi không có phù hợp với việc đấy.
“Tớ… tớ hiểu rồi, chắc là đã làm phiền cậu rất nhiều rồi khi hỏi như vậy. Chỉ là tớ không đủ tốt thôi. Chắc đấy là lí do vì sao mà tớ chẳng thể kiếm nổi một người bạn.”
Sakura nhún vai và mỉm cười một cách cay đắng. Có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy ghét bỏ chính bản thân mình.
“Sakura này, tớ nghĩ cậu sẽ sớm kết bạn được thôi.”
“Tớ xin lỗi, tớ không biết làm sao để diễn tả được những gì mà tớ thấy nữa…Cậu có vẻ hòa đồng với mọi người nhỉ, Ayanokouji-kun? Tớ cảm thấy ghen tị với cậu đấy.”
“Không, không phải vậy đâu.”
Cô ấy lại nghĩ rằng tôi có rất nhiều bạn.
“Có thể hơi tùy tiện, nhưng tớ nghĩ bọn mình cũng là bạn mà.”
Sakura và tôi nhìn nhau.
“Chúng ta là bạn bè sao?...thật chứ?” cô ấy thì thầm.
“Chỉ nếu như cậu không nghĩ vậy.”
“Không, nó thật sự làm tớ cảm thấy vui lắm…Khi mà cậu nói những điều như vậy.” Sakura trả lời như vậy khi mà trông vẫn rất lúng túng.
Tôi vừa nhận ra rằng con người ta nếu tránh né sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc người đối diện cả. Khá là bất ngờ khi tôi thấy 1 khía cạnh khác từ Sakura. Nếu cô ấy có thể bộc lộ ra mặt này của mình thì có lẽ sẽ còn nổi tiếng hơn Kushida nữa. Thành thực thì chỉ cần điều chính tí thôi đã tạo ra được sự khác biệt rồi. Nhưng với cô ấy thì có lẽ khá khó khăn. Vấn đề lớn của người này là chuyện nhỏ với người kia, kiểu đại loại thế.
“Cảm ơn vì đã đến gặp tớ ngày hôm nay.”
“Không có gì đâu, cậu có thể gọi mình lúc nào cũng được.”
Nếu mà tôi có thể giảm nhẹ gánh nặng mà Sakura đang mang thì rõ là rất đáng. Tôi sẽ để tự Sakura quyết định xem cô ấy có đến trường vào ngày mai hay là không. Nghĩ đến việc cuộc nói chuyện của bọn tôi đã kết thúc, tôi đứng lên và chuẩn bị rời đi nhưng trông Sakura có vẻ vẫn chưa cảm thấy tốt lắm.
“Cậu có bất kì kế hoạch gì cho tối nay không? Ngay bây giờ ấy?” Tôi hỏi
“Ngay bây giờ? Không tớ không có bất kì kế hoạch nào cả.”
Hm, đến cả người như tôi cũng cảm thấy khá là buồn khi mà nghe cô ấy nói như vậy.
“Vậy thì sao không đi dạo với tớ một chút? Tất nhiên là nếu nó không làm phiền cậu?”
Tôi quyết định liều lĩnh thử rủ Sakura.
Cô nàng khựng lại, hiện tại cô nàng cứ như lâng lâng trên mây ấy, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu hay nghĩ gì. Trông cô ấy có vẻ như không hiểu được tôi đang nói gì nữa, quên mất khái niệm về không thời gian luôn. Sau đó, không một chút chần chừ, cô ấy bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ế…”
Khi mà cô ấy bật dậy, đầu gối cô ấy đập vào bàn. Kính cô ấy rơi khỏi mặt của cô ấy.
“Có vẻ như nó khá là đau đấy, cậu ổn chứ?”
“Tớ…tớ hoàn toàn ổn!”
Câu trả lời không quá thuyết phục cho lắm, cơn đau kinh khủng tới nỗi mà cô ấy còn suýt khóc. Tôi nhặt kính của cô ấy lên, đúng như những gì tôi nghĩ, không có tròng kính. Tôi đưa lại chiếc kính cho cô ấy. Tay cô ây run rẩy cầm lấy nó và cảm ơn tôi. Sakura vật lột với cơn đau mất một lúc trước khi có thể bình tĩnh lại và yên lặng.
“Câ-cậu muốn đi đâu?”
Cô ấy đang rất cảnh giác nhưng tôi không hiểu tại sao. Có thể cô ấy nghĩ tôi là một trong những tên cưa gái đang cố gắng để mồi chài cô ấy. Nếu cô ấy thật sự đang nghĩ như vậy thì đúng là tệ thật.
“Tớ vẫn chưa thật sự nghĩ về điều này. Tớ chỉ muốn đi lòng vòng thôi. À, nhưng mà tớ không thích mấy chỗ nóng…”
Sakura trả lời một cách cẩn thận như là đang lo lắng về những gì cô ấy đang nói ra. “Nếu cậu không phiền…Có một chỗ mà tớ muốn ghé qua…Liệu việc này ổn chứ?”
“Uhm, đương nhiên rồi, tớ không phiền đâu, làm ơn hãy chỉ dẫn cho tớ.”
Tôi thật sự không quan tâm về địa điểm cho lắm. Tôi chỉ muốn thay đổi cảnh quan và nói chuyện thôi. Nếu có chỗ nào mà Sakura muốn đi thì tất cả mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kể hoạch.
5.5
Sakura dẫn tôi ra chỗ mà cô ấy muốn đến. Tôi phải thừa nhận rằng tôi chẳng thể ngờ được địa điểm lại là ở đây. Chúng tôi đi đến một tòa nhà bỏ hoang chỉ sử dụng cho hoạt động câu lạc bộ nằm ở khá xa trường học. Cô ấy dẫn tôi quanh tòa nhà có cung cách nhật bản truyền thống, một bên là câu lạc bộ bắn cung, một bên khác là câu lạc bộ trà đạo. Từ một khoảng cách gần đó, chúng tôi có thể nghe được cả tiếng tên bắn.
“Cậu không có tham gia hoạt động câu lạc bộ nào đâu nhỉ?”
“Tớ không có nhưng mà tớ luôn muốn thử tham quan nơi này ít nhất một lần. Sẽ khá là nổi bật nếu tớ đến một mình nên…”
Nêu mà cứ đi loanh quanh ở đây thì sẽ bị người khác hiểu nhầm là có hứng thứ tham gia. Nhưng nếu là một đôi thì không khác gì ngoài hẹn hò cả.
“Tại sao cậu lại đột nhiên rủ tớ ra ngoài vậy.” Cô ấy hỏi.
“Xem nào. Tại sao nhỉ? Hơi khó để trả lời nhỉ.”
Tôi khá là lo lắng với những việc sẽ xảy ra vào ngày mai. Nhưng nói nữa cũng vô ích.
“Tớ nghĩ đổi phong thủy sẽ tốt hơn. Ý tớ là, tớ cũng là một người hướng nội nên hầu như chỉ toàn ở trong phòng thôi. Tớ có xu hương hay lưỡng lự trong mọi lúc.”
Sakura trông có vẻ không được thuyết phục lắm khi nghe câu trả lời.
“Ayanokouji-kun, chẳng phải cậu có rất nhiều bạn hay sao?”
“Tớ á? Như ai?”
“Horikita-san, Kushida-san, Ike-kun, Sudou-kun, Yamauchi-kun…”
Cô ấy liệt kê những cái tên ấy ra khi mà còn chẳng đủ đếm trên đầu ngón tay nữa.
“Ừ thì họ chỉ là để trưng thôi.Không, cậu nói đúng Sakura, một người bạn thì vẫn là người bạn. Tớ đoán rằng những gì tớ muốn nói là tớ cảm thấy chúng ta khá giống nhau. Tớ vẫn cảm thấy rằng tớ vẫn chỉ là người đứng ngoài nhìn vào nhóm mình mà thôi. Cậu nghĩ rằng chúng ta có thể hòa đồng được không?
Sakura gật đầu mà không có tí ngập ngừng. Nếu mà cô ấy nói vậy thì chắc rằng như vậy là đúng. Có lẽ tôi cũng chưa thể hiểu được chính bản thân của mình.
“Tớ không biết làm cách nào để kết bạn cả. Tớ khá là ghen tị. Cậu là người đầu tiên gọi tớ là bạn đấy.
“Thế còn Kushida thì sao, cậu ấy là người đầu tiên gọi cậu ra ngoài chơi rồi còn gì?”
Bằng một cách ngượng ngùng, Sakura nở một nụ cười tự kiểm điểm. “Ừm, chắc là lúc nào đó tớ nên đi xin lỗi Kushida-san, cậu ấy là người đầu tiên đến và rủ tớ đi chơi vì tớ không có đủ cam đảm…Thực ra tớ đã rất muốn được đi chơi với cậu ấy. Chỉ là tớ không thể trả lời cô ấy dù tớ có làm gì đi chăng nữa. Tớ thật là thảm hại.”
Nếu mà cô ấy ổn với việc bắt chuyện với người khác thì cuộc sống học đường này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tôi đã có lần rất ấn tượng với khả năng của Horikita khi có thể lấy Ike và yamauchi ra làm trò cười trong khi giải quyết một cách tự nhiên với những kẻ lạ mặt. Đấy đúng là một loại tài năng thiên phú.
“Tớ có thể cho cậu một lời khuyên vào ngày mai được không?”
Tôi không định cho cô ấy mấy thứ dũng cảm rỗng tuếch như là “Hãy làm tốt nhất có thể nhé.”
Sakura nên đối đầu với ngày mai bằng chính bản thân của cô ấy.
“Vì Sudou, vì Kushida, vì các bạn cùng lớp. Hãy vứt bỏ tất cả những suy nghĩ đó đi.”
“Hể? Vứt bỏ…những suy nghĩ ấy đi?”
“Khi mà cậu đưa ra lời khai vào ngày mai, hãy nói vì bản thân của cậu thôi. Nói với tư cách là một người đã chứng kiến tất cả mọi việc, với tư cách là một nhân chứng.”
Sẽ tốt hơn nếu ai đó đáng tin cậy cố gắng để giúp đỡ mọi người. Nhưng mà với trường hợp của Sakura người mà còn không thể chăm sóc cho chính bản thân của cô ấy. Cô ấy thường có xu hướng thu mình lại và chịu đựng, nỗi buồn và gánh chịu tất cả những thứ ấy một mình. Nếu mà không thể làm bản thân hạnh phúc thì cũng chẳng thể làm gì cho người khác được.
“Hãy tự mình nói sự thật, như vậy là đủ rồi.”
Tôi không biết lời nói của tôi hiệu quả đến mức nào. Có thể nó cũng chỉ là những lời vô nghĩa. Nhưng cũng có thể nó sẽ giúp Sakura có thêm can đảm để nói lên những lời mà cô ấy muốn nói. Cũng có thể tôi nói vậy vì tôi hiểu được cảm giác khi được cần đến. Bởi vì tôi cần ai đó biết được rằng tôi có thể thấu hiểu nỗi đau và chia sẻ sự cô đơn của họ.
“C-cảm ơn cậu, Ayanokouji-kun.”
Tôi mong rằng lời nói của tôi có thể chạm đến một góc nào đó trong trái tim của Sakura.
(ông tán đổ mẹ con bé luôn rồi…)
5.6
Tối hôm đó, sau khi nhận được yêu cầu của Kushida, tất cả mọi người ngoại trừ Sudou tập trung tại phòng của tôi. Đơng nhiên là Kushida cũng đã mời cả Horikita nhưng có vẻ là cô ấy không muốn nhập bọn.
“Vậy thì, Kushida-chan, đã có tí tiến triển nào chưa?”
“Đã có một số tiến triển nhất định rồi nhưng mà tớ cũng dã chú ý tới một số thứ khá là bất ngờ. Ayanokouji-kun, cậu có thể cho mình mượn máy tính một lúc được không?”
“Được thôi” tôi trả lời bằng một cái gật đầu. Kushida đi đến bàn học của tôi, khởi động máy tính và mở trình duyệt lên.”
“Được rồi. Hãy nhìn vào thứ này!”
Kushida truy cập vào một blog của ai đó. Và trông nó cũng khá là kì công và phức tạp. Không giống như website của một người bình thường, nó có vẻ giống như là một website của doanh nghiệp nào đó.
“Đợi đã, đấy chẳng phải là hình của Shizuku hay sao?”
“Shizuku?”
“Cô ấy là một idol mới nổi. Vừa mới đây, cô ấy còn được xuất hiện trên tạp chí thanh niên nữa đấy.”
Có rất nhiều bức hình về cô ấy và đương nhiên tôi không thể nào chê được dung mạo và tỉ lệ cơ thể của người trong hình.
“Cậu có nhận ra cô ấy không?”Kushida hỏi.
“Tớ có nghĩ vụ gì mà phải nhận ra cô ấy à?”
“Nhìn kĩ hơn đi.”
Kushida bấm vào bức hình chụp mặt của Shizuku. Ike mất một lúc lâu ngắm nhìn khuôn mặt trong bức hình ấy, và rồi…
“Cô ấy đáng yêu quá.”
(:))))))))))))))) )
“Không, không phải cái đấy! Đấy chẳng phải là Sakura sao?”
“Kushida-chan. Cậu dang nói về ai vậy?”
“Sakura-chan trong lớp chúng ta đấy.”
“Hả? Không thể nao, làm sao mà cô ấy có thể là Sakura được chứ? Không đời nào chuyện này lại là sự thật.” Ike cười nhưng biểu cảm của Yamauchi thì nhăn lại.
“Này Ike…thú thật thì khi nhìn gần hơn một chút thì chông cô ấy có đôi nét giống với Sakura ấy chứ.”
“Nhưng mà cô ấy không đeo kính phải không? Và tóc của cô ấy cũng khác nữa.”
“Những điều ấy quá đơn giản để nhận diện một ai đó.”
Dù rằng lúc đầu tôi không thể nhận được điểm tương đồng nhưng đấy đích thị là Sakura. Có vẻ như Ike vẫn không thể tin được và tiếp tục càm ràm trong khí dí mặt vào máy tính.
“Vậy Shizuku là Sakura? Đấy là đùa thôi phải không? Ý tớ là họ có một số điểm tương đồng nhưng chắc hẳn họ là hai người khác nhau. Ý tớ là nhìn xem Shizuku tươi sáng và rạng rỡ đến mức nào đi. Phải không? Nói gì đi chứ Ayanokouji.”
Tất cả những bức hình mà cô ấy đăng lên đều rất là dễ thương, có vẻ như tất cả đều là selfies cả. Nhưng mà tôi để ý đến một manh mối chứng minh được rằng Shizuku và Sakura là một.
“Không, Kushida nói đúng đấy. Đấy chính là Sakura, ở đây này.”
Tôi chỉ một điểm ở trên bức hình.
“Hơi khó để có thể thấy nhưng đấy cánh cửa phòng kí túc xá của cô ấy chính là cánh cửa này.”
“Nó giống hệt cánh cửa kí túc xá.”
Nói cách khác, đa số mấy tấm hình này là cô ấy chụp ở trong trường.
“Vậy ra Shizuku chính là Sakura…nhưng tớ vẫn không hiểu điểm cậu muốn nói là gì.”
“Làm tốt lắm, Kushida.” Tôi thật sự có ý khen cô ấy. Dù rằng nó khá là rõ ràng nhưng tôi cũng chẳng thể chú ý đến điểm này nếu Kushida không chỉ ra cho tôi.
“Khi mà tớ thấy Ike-kun đọc tạp chí tuần ấy thì tớ chợt nhớ ra một cái gì đó. Tớ cảm giác tớ đã nhìn thấy Kushida ở đâu đó trước đây.”Kushida nói.
“Ôi chúa ới, có một idol ở trong lớp của chúng ta! Tớ thấy phấn khích rồi đấy!” Ike tự nhận một cách khá là tùy tiện, không thể kiềm chế được sự phấn khích của bản thân. Sau những cái hành động lươn lẹo đấy, tôi nghĩ rằng Kushida sẽ muốn tránh xa cậu ta.
Dù rằng không thể nào mà đo đếm được mức độ lòng tốt của cô ấy, tôi không thể cảm nhận được sự chấp nhận cho những hành động của cậu ta ngay bây giờ
“Nhưng khi mà Shizuku bắt đầu nổi tiếng thì cô ấy lại đột nhiên biến mất.”
Cô ấy đang sống dưới tư cách là một idol giới trẻ được mến mộ dù là một học sinh bình thường. Và giờ đây thì cô ấy lại muốn tạo thêm một mặt khác cho bản thân mình? Nó giống như là một đồng xu có hai mặt riêng biệt vậy.
Tầm khoảng 9.00 tối cúng là lúc mà nhóm chúng tôi giải tan. Tôi đứng nhìn tất cả bọn rời đi khỏi cửa.
“Kushida, tớ vẫn còn một số thứ muốn hỏi cậu, liệu cậu có thể ở lại lâu hơn một chút không?”
“Hửm, có chuyện muốn nói với mình à? Được thôi.”
“Này Ayanokouji! Mày muốn nói với cô ấy chuyện gì vậy hả? Đừng có nói với tao là…?”
Tôi xóa tán cái ý nghĩ của Ike khi vẫy tay với cậu ta và nói rằng tôi chỉ muốn nói thêm về vấn đề của Sakura. Ike tiến sát lại gần tai của tôi và thì thầm rằng cậu ta không có tin tưởng tôi”Nếu cậu có ý định tỏ tình với Kushida thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu, hiểu rồi chứ.”
Cậu không cần phải bao đồng đến mức ấy đâu
Chẳng bao giờ có chuyện như vậy xảy ra đâu. Hơn thế nữa, nếu tôi làm vậy thì chắc chắn rằng sẽ bị cả khối hủy diệt mất.
“Nghiêm túc đấy, nếu cậu lo lắng thì hãy ra ngoài và đợi ở sảnh chính đi, chúng tớ sẽ xong ngay thôi.”
Ike đồng ý ngay tấp lự và chay ra đứng đợi bên ngoài sảnh. Sau khi cậu ta rời đi, tôi bắt đầu kể với Kushida về đoạn hội thoại mà tôi có với Sakura vào ngày hôm đấy.
“Ừm. Vậy còn vấn đề Sakura-san”
“Tớ khá là bất ngờ khi biết đươc rằng cô áy là idol nhưng một phần thì tớ cũng hiểu được chuyện đấy. Tớ tự hỏi rằng liệu đấy có phải là nhân cách thật của cô ấy không?”
Dù rằng tôi bắt đầu bằng cách tránh nói thẳng thửng về việc này và cũng đề cập đến việc Sakura có một nhân cách ẩn khác, giống như là Kushida. Nhưng mà Kushida lại hiểu vấn đề theo một cách khác và dẫn tới một kết luận hoàn toàn khác.
“Tớ nghĩ rằng…Nó giống như là Sakura đang nghĩ rằng mặt idol của bản thân là một thất bại. Ừm…Tớ nghĩ rằng dung từ thất bại thì không đúng lắm. Tớ đoán rằng cô ấy đã tạo nên một nhân cách khác bằng cách trang điểm.”
“Trang điểm…Hay nói cách khác rằng đó chính là nhân cách?”
“Ừm, tớ nghi rằng đây là cách diễn đạt tốt nhất, cô ấy thậm chí còn cười trước mặt người khác cơ mà.”
Những gì mà Kushida nói khá là thuyết phục. Nhưng có thứ gì đó trong những câu từ, trong một khoảnh khắc tôi bắt đầu nghĩ về những gì mà cô ấy cố gắng nói với tôi trên điện thoại.
“Này. Về những gì mà chúng ta nói trong cuộc gọi trước đó, ý cậu muốn bảo mình là gì vậy?”
Kushida nhúng vai nhẹ thay cho câu trả lời. Kiểu như là cô ấy không nhớ gì về nó cho đến bây giờ.
“Tớ sẽ bảo với cậu sau. Ngay bây giờ thì ưu tiên của chúng ta là giải quyết vụ này. Bên canh đó, đây cũng là một yêu cầu cá nhân.”
“Yêu cầu cá nhân?”
Tôi thấy những gì mà Kushida nói khá là thú vị nhưng có vẻ như cô ấy cần giúp đỡ với thứ gì đó. Tôi cũng không thể nào mà hoàn toàn đứng ngoài được. Tôi chẳng thể cung cấp được thứ gì mà Kushida còn thiếu cả. Cô ấy có tiền năng học tập và cô ấy cũng có tham vọng.
“Tớ xin lỗi nha. Nếu mà tớ kể chuyện đó ra ngay bây giờ thì nó cũng chỉ cản trở mà thôi.” Cô ấy gượng cười cay đắng cà chắp tay xin lỗi.
“Vậy thì nếu mà có tiến triển gì trong vụ của Sudou thì hãy nói với tớ nhé.”
“Được thôi, việc ấy ổn mà.”
Cô ấy quay lại và nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng đột nhiên cô ấy dừng lại và giữ nguyên như vậy trong một lúc.Nhìn từ đằng sau, tôi không thể biết được cô ấy đang biểu cảm như thế nào.
“Kushida?”
Có thứ gì đó đã biến mất. Sau khi tôi gọi tên của cô ấy, Kushida quay lại và thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Cô ấy đứng chỉ bằng những đầu ngón chân, gót chân kiễng lên trong khi đặt tay lên ngực và khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Nếu cậu chịu lắng nghe yêu cầu của tớ, Ayanokouji-kun…Tớ sẽ cho cậu tài sản quý giá nhất của tớ.” (NovarousKi: Mlem mlem)
Như thể lời thì thầm của phù thủy. Từng câu chữ cô ấy thì thầm bên tai của tôi giống như là đang giót mật ngọt vào trái tim này, như thể cô ấy muốn nắm lấy nó. Tôi không biết được liệu nụ cười của Kushida là thật lòng hay là giả dối khi mà cô ấy liên tục rót mật vào tai thế này. Điều duy nhất mà tôi có thể chắc chắc là Kushida chẳng phải thiên thần gì cả. Dựa trên những vấn đề và những gì mà cô ấy lo lắng thì tôi chẳng biết phải cảm thấy thế nào cả. Mỗi người đều có một thái cực khác của bản thân nhưng với trường hợp của kushida thì thái cực đó được biểu lộ rõ hơn bất cứ ai cả, như thể có một người hoàn toàn khác song bên trong cơ thể của cô ấy. Kushida này có chút gì đó đáng sợ.
Tôi không thể nói gì về trò chơi của cô ấy, những gì mà cô ấy đang nghĩ và những gì mà cô ấy đang làm.
Tôi còn không thể nào biết được cô gái tên Kushida Kyoko đã biến đi đâu rồi. Sự thay đổi nó quá nhanh đến nỗi mà tôi tự hỏi liệu cô ấy có một nhân cách khác hay không.
Khi cô ấy rời đi, tôi nhìn thấy Kushida đã quay trở lại thành cô gái với nụ cười thiên thần kia. Khi mà cô ấy mở cửa, cô ấy gọi Ike người mà đang kiên nhẫn chời đợi ở bên ngoài. Chẳng có bất kì dấu tích gì về con người kia của Kushida còn lưu lại.
5.7
Sau khi tất cả rời đi, tôi ngồi xuông trước máy tính và nhìn vào Sakura Airi- ý tôi là idol Shizuku – blog. Tôi nhìn vào phần tiểu sử và nhận ra rằng cô ấy đã bắt đầu lập nên blog này vào khoảng hai năm trước.
Vào khoảng thời gian Sakura hoạt động như là một idol, ước mơ và khát vọng của cô ấy được thể hiện qua việc viết lách. Tôi không thấy có bất kì dấu hiệu nào bất thường, không có cả cờ đỏ. Tôi kiểm tra cả những blog của các dol khác để so sánh nhưng họ cũng giống vậy.
Tôi tự hỏi làm thế nào mà một học sinh năm hai trung học có thể ra mắt thế giới giải trí được? Trong vòng một năm, hầu như ngày nào cô ấy cũng cập nhập blog của mình. Cô ấy viết về những gì đã xảy ra xung quanh cô ấy và những gì mà cô ấy nghĩ. Cô ấy cũng trả lời bất cứ bình luận nào đến từ fan của mình. Nhưng đúng như tôi dự đoán, cô ấy ngưng trả lời sau khi vào học trường này.
Cô ấy có vẻ như bị hạn chế vì những luật lệ đến từ nhà trường về việc liên lạc với bên ngoài. Mặc dù cô ấy không phải là trung tâm của sự chú ý, Sakura có vẻ như nổi tiếng hơn những gì mà tôi tưởng tượng. Cô ấy có hơn 5000 lượt theo dõi trên Twitter. Nhiều người trong số đó là fan với mong muốn rằng cô ấy hãy mau chóng trở lại với ngành tạp chí này sớm hoặc là hỏi xem cô ấy có dự định xuất hiện trên tivi không.
Giữa những bình luận này thì có một bài post từ ba tháng trước thu hút sự chú ý của tôi.
“Em có tin vào định mệnh hay không? Anh thì có đó, anh tin rằng chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời.”
Nó chỉ là một tin nhắn đến từ một fan ẩn danh về mộng tưởng của họ. Nhưng lại càng có nhiều ngày qua ngày và con số cứ dần tang lên nhanh chóng.
“Anh cảm thấy rằng em luôn ở gần bên anh.”
“Có vẻ như hôm nay em còn dễ thương hơn trước nữa.”
“Em có để ý khi ánh mắt của chúng ta gặp nhau không. Anh thì có đấy.”
Những dòng này không khác gì tra tấn tinh thần nếu Sakura đọc được mất. Nó gần giống với việc người đăng muốn gần gũi với Shizuku về mặt vật lí để có thể thì thầm vào tai của cô ấy vậy. Liệu đây có phải chỉ là tưởng tượng? Với một bộ luật nghiêm khắc ở trường này, chỉ có một số lượng người nhất định có thể tiếp cận được Sakura thôi.
Giáo viên, nhân viên… hoặc là bất kì ai làm việc ở trong trường này. Hình ảnh về người đàn ông làm việc ở tiệm đồ điện tử lóe lên trong tâm trí của tôi.
Sau đó, một bài viết trên blog của cô ấy hiện lên làm tôi dựng cả tóc gáy, chốt hạ những kết luận của tôi.
“Hãy nhìn đi, đúng là ông trời có mắt.”
Sakura đã mua một chiếc máy ảnh sau khi nhập học ngôi trường này. Đương nhiên, cô ấy sẽ cải trang để giấu đi thân phận thực sự của mình giống như những người nổi tiếng khác. Nhưng khi mà sự cải trang của cô ấy hiệu quả với những người khác, tên khốn ấy đã nhận ra Sakura là ai. Đương nhiên sẽ có một vài cách mà hắn có thể liên lạc được với Sakura.
Nhưng mà sau khi máy ảnh của cô ấy bị vỡ, hắn đã thấy cô ấy. Vì cô ấy rất thích cái máy ảnh ấy, cô ấy phải đi sửa nó. Trong tình trạng của lớp D chúng tôi thì chẳng ai có thể nào mà đủ tiền mua một cái máy ảnh mới cả. Bởi vì phải mang nó đi sửa nên có khả năng cô ấy đã gặp phải tên khốn đó.
Tên khốn đấy, nói cách khác, như đang lên mây vậy. Sau tất cả thì đây là cơ hội để hắn có được tên thật và số điện thoại của idol mà hắn yêu thích trên cái tờ đơn mà cô ấy phải ghi vào. Đấy cũng là lí do mà cô ấy gọi tôi vào tối hôm đó và hỏi những câu hỏi khá là quan trọng.
Khi mà tôi nghĩ về chuyện đó, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi. Tôi lướt qua những bình luận để tìm kiếm xem hắn ta có viết thêm gì không.
“Thật là xấu tính khi mà em cố tình bơ anh! Hay đấy chỉ là do em không để ý mà thôi?”
“Em đang làm gì bây giờ vậy? anh muốn gặp em, anh muốn gặp em, anh muốn gặp em.”
Những bình luận ác ý như thế này được đăng lên từng cái một. Đương nhiên những fan khác cũng cảm thấy kinh tởm vì những bình luận này nhưng mọi thứ lại rất khác đối với Sakura. Tôi tự hỏi rằng liệu cô ấy nhận thức được việc có người đang đẩy cô ấy đến mức độ có thể gọi là khủng bố tinh thần? Nhưng Sakura đã giấu nhẹm chuyện này đi với chúng tôi và giờ đang phải chiến đấu với tư cách là nhân chứng cho lớp D. Cô ấy chắc hẳn đã rất lưỡng lự khi nghĩ đến việc rời khỏi kí túc xá này tính đến việc tên đàn ông kia điên cuồng vì cô ấy đến mức nào.
Nếu họ đang ở trong cùng một nơi thì không quá bất ngờ khi mà cô ấy tỏ ra sợ sệt đến như vậy. Nhưng mà tôi chẳng thể làm được gì, chẳng có kế hoạch nào có thể giúp giải quyết vấn đề của tên bám đuôi này ngay trong ngày mai. Cuối cùng thì phương pháp khả thi nhất là đợi tín hiệu SOS đến từ cô ấy mà thôi.
Ghi chú
Novarouski