Lớp học biết tuốt
Chương 2: Chạy đà gấp rút [Phần 6]
Chương 2: Chạy đà gấp rút
~ • ~ • ~
Phần 6:
Một giờ sau, tôi đợi bên ngoài văn phòng để xem tên đó sẽ xuất hiện như thế nào.
Ngay lúc đó, một chiếc BMW màu đen xuất hiện.
"Tôi đi đỗ xe, xin chờ một chút"
Tsukishiro mở cửa và nói vậy, sau đó đỗ xe vào bãi và quay trở lại.
"Không ngờ anh lại tự lái đó"
"Tôi thường làm việc một mình. Và tôi không thích giao việc lái xe cho người khác, giống như để họ tự nắm giữ cuộc sống của mình vậy".
Tôi có cảm giác đối phương đang nói quá mọi chuyện, nhưng có lẽ là do bản thân luôn phải đối mặt với công việc nguy hiểm. Đôi khi tôi cũng có những suy nghĩ như Tsukishiro.
Tôi đưa Tsukishiro vào văn phòng và mời anh ấy ngồi xuống.
"Anh nói rằng có thể tôi không thể nào giúp đỡ anh nhưng trước đó tôi cũng nên biết vấn đề của anh đã chứ nhỉ?"
Tsukishiro vẫn giữ nụ cười và tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ.
"Hmm. Là về chương trình phát triển tài năng, phải không?
“Có vẻ như Naoe-sensei đã nhìn thấu mọi chuyện, và ngay từ đầu ông ấy không hề có ý định giao toàn bộ cho tôi.
Ngày hôm đó, tôi nghĩ rằng Naoe-sensei đã để lại mọi kế hoạch cho tôi và Kamogawa. Không, chính tôi là người đã tự suy diễn nó theo hướng đó. Đây là dự án lớn đầu tiên của tôi, và Naoe-sensei yêu cầu nó không được thất bại, vì vậy việc mua bảo hiểm trước cũng là tự nhiên.
"Nếu tôi thất bại, anh sẽ tiếp quản dự án, phải không?
"Có thể có, hoặc có thể không."
Tất nhiên, tôi sẽ không trả lời thành thật.
Người đàn ông này có vẻ trạc tuổi tôi, nhưng dường như đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.
Việc người này được giao phó trách nhiệm không phải là điều khó tin.
"Hoặc có lẽ anh sẽ tiếp tục quan sát người đảm nhận tháy tôi nếu như trường họp xấu nhất xảy ra,"
Nếu Kamogawa và tôi thất bại, sẽ có người khác thay thế.
Sau đó Tsukishiro sẽ thu thập thông tin về toàn bộ tình hình và báo cáo lại cho Naoe sensei.
"Đúng nhưng mà chỉ là một nửa thôi, Ayanokouji-san."
"Một nửa?"
"Phải. Tôi có hai nhiệm vụ. Một trong số đó đúng như Ayanokouji-san đã nói. Và nhiệm vụ còn lại là hỗ trợ chính trị gia đang thực hiện chương trình phát triển tài năng.”
"Hỗ trợ?"
"Tôi là một trợ thủ đắc lực. Nhưng có vẻ như Ayanokouji-san không hài lòng về điều đó.”
Đúng là tôi không hài lòng thật
"Tôi thật sự không hiểu. Tôi không nghĩ tới việc có thể dùng được một người tài giỏi và lại trạc tuổi tôi như anh đây."
"Đúng là cả tôi và Ayanokouji-san đều còn quá trẻ trong giới chính trị. Tuy nhiên, với tư cách là trợ lý của một chính trị gia, nếu đủ giỏi, anh sẽ được trọng dụng ngay cả khi bản thân vẫn còn trẻ. Chà, khách hàng của tôi cũng không chỉ là ở chính trị gia.”
Tsukishiro, người không có ý định che giấu sự xuất sắc của mình.
Liệu anh ta có ohair quá tự mãn rồi không, dù sao nó cũng khá hợp lý với những thứ anh ta có thể làm được.
"Trước khi giao phó công việc cho anh, tôi muốn xác nhận một điều trước.”
"Điều gì?"
Tôi lấy tờ báo sáng nay ra và chỉ vào mục bản tin trong góc.
"Thị trấn Oarai, Ibaraki. Tôi nghe nói rằng một thi thể đã được tìm thấy ở bến cảng gần đó."
"Có gì lạ đâu, Ở Nhật này lúc nào chẳng có người chết chứ”
"Tôi biết người đàn ông này, hắn là một nhà báo và là một con cừu đen với giới chính trị, đặc biệt là Đảng Công dân. Hắn đã nhiều lần đưa ra những thông tin không có lợi cho Naoe-sensei."
"Sau đó thì sao? Nó có liên quan gì đến chủ đề hiện tại không?"
"Anh làm phải không, Tsukishiro?"
"Một câu trả lời rất hay, rất trực tiếp, Ayanokouji-san. Anh nghĩ tôi sẽ thùa nhận sao?"
"Chuyện đó không quan trọng. Điều tôi muốn biết là liệu người này có theo dõi Naoe-sensei khi chúng ta gặp nhau ở nhà hàng hay không."
Vẻ mặt của Tsukishiro không thay đổi khi nhìn xuống tờ báo.
"Hắn ta muốn viết về vụ bê bối của Naoe-sensei, dù đã có gia đình và cặp kè với một phụ nữ trẻ hay đại loại như vậy. Điều này chắc chắn sẽ làm giảm uy tín của sensei với công chúng.”
Vậy ra đó chính là lý do tên này cố tình sắp xếp lúc cuộc hẹn hôm đó. Tên này cố tình chuẩn bị một người phụ nữ cho Naoe-sensei để câu kéo phóng viên đang theo dõi và giải quyết đối phương.
Đương nhiên hắn không thể thừa nhận dễ dàng...
Tôi nắm chặt tay và đập xuống bàn.
"Có vẻ như anh không phải đang sợ hãi. À đúng rồi... Là tức giận phải không?"
Tsukishiro vừa nói vừa phân tích hành động của tôi một cách thích thú.
Thật vậy, chủ đề này thường được theo sau bởi sự kinh hoàng, sợ hãi và run rẩy.
Người đàn ông đáng sợ trước mặt tôi có khả năng loại bỏ một người vì công việc của anh ta.
Nhưng tôi không sợ Tsukishiro.
"Anh đang tự hỏi tại sao sensei không giao việc này cho anh - sự tức giận nảy sinh từ đó, phải không?
Chỉ cần ra lệnh cho tôi, tôi tự tin rằng mình có thể xử lý tốt hơn người đàn ông này.
"Ít nhất tôi sẽ không làm điều ngu ngốc như để thi thể được tìm thấy."
"Tôi biết vài điều mối quan hệ của anh. Tôi nghe nói anh có mối quan hệ tốt với băng Ooba, Ayanoouji-san."
Dù sao thì việc hắn biết điều đó cũng chỉ là chuyện sớm muôn
"Vậy thì anh cũng hiểu là tôi không ngại gì anh cả."
" Oba không phải là băng lớn, nhưng cũng rất có tiếng thăm. Chắc hẳn anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để xây dựng mối quan hệ thân thiện với bên đó, tôi hiểu mà. Nhưng một thi thể không phải là một thi thể nếu nó không được tìm thấy. Việc cho con chuột đó mất tích thôi là không đủ để khiến cho mấy con chuột khác bám theo Naoe-sensei khiếp sợ"
Điều đó có nghĩa là nó không phải là một sự thất bại trong việc che giấu, mà là một sự phơi bày có chủ ý.
Cái chết của phóng viên đó có liên quan đến Tsukishiro hay không không quan trọng.
Nếu tôi tóm lấy cổ áo hắn ta lúc này, suy cho cùng cũng chẳng có lợi gì.
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là kế hoạch của hắn thật sự có tác dụng
"Tôi hiểu những gì anh đang nghĩ, nhưng đây là bằng chứng cho thấy Naoe-sensei đánh giá cao chương trình phát triển tài năng này. Vì muốn mở đường tiến thân cho anh, bọn này không thể để anh mạo hiểm chỉ để loại bỏ một phóng viên đơn thuần. Thậm chí nếu có gì sai sót trong sự cố này, sẽ có một người vô danh ngẫu nhiên đứng ra chịu trách nhiệm"
Người này nguy hiểm, nhưng rất mạnh mẽ. Nếu hắn ta có thể làm được đến mức đó rồi thì mọi thứ có vẻ cũng dễ dàng hơn phần nào.
Nếu thậm chí không thể xử lý người đàn ông trước mặt mình, thì việc cố gắng đạt đến cấp độ cao hơn thậm chí còn vô nghĩa hơn.
“Dù vẫn còn hơi thất vọng, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác."
"Đó là lựa chọn đúng đắn. Anh nên gạt cảm xúc cá nhân sang một bên và suy nghĩ về mọi thứ."
Chỉ là lãng phí thời gian để tiếp tục nói về nó.
Tôi nên đi thẳng vào vấn đề.
“Hiện tại, tôi vẫn đang phỏng vấn nhân lực cho dự án. Tôi đã chọn được vài người nhưng vẫn chưa thể tìm được một người quyết đoán khiến tôi ưng ý, có lẽ sẽ phải mất nhiều thời gian để tim ra người đó”
"Nói cách khác, anh muốn tôi tìm người chứ gì? Càng nhanh càng tốt phải không?"
"Đó là nếu anh có thể, tôi không cần mấy kẻ nghiệp dư hay nửa vời.”
"Đừng lo lắng, tôi biết một người có thể đáp ứng nhu cầu của Ayanokouji-san."
"Oh?"
"Nhưng tôi vẫn chưa thể giới thiệu anh được. Chắc anh cũng hiểu mà, phải không?"
Hầu hết mọi thứ trên thế giới này đều dựa trên trao đổi ngang giá.
Không quan trọng mối quan hệ sâu đậm đến đâu, thích hay không thích nhau.
"Được rồi, anh muốn bao nhiêu?"
Tôi không gặp vấn đề gì với việc trả giá để có được thứ mình muốn.
"Tất nhiên tốt nhất là giải quyết vấn đề bằng tiền bạc, nhưng tôi có nguyên tắc của riêng mình. Tôi luôn muốn nói chuyện với những người có khả năng trở thành khách hàng, vì vậy chúng ta có thể nói chuyện ngay bây giờ được không?
"Thật khôi hài làm sao. Tôi là người đã phỏng vấn cả ngày hôm nay, và bây giờ tôi đang được phỏng vấn.”
Đúng là một trò đùa. Nhưng sẽ thật ngớ ngẩn nếu từ bỏ cơ hội này vì một chút thời gian và thể diện.
"Được rồi, sao cũng được.”
Cứ tạm thời chơi đùa với Tsukishiro vậy, coi như đây là một cơ hôi để hiểu đối phương hơn
"Cảm ơn anh."
Tsukishiro lấy ra một tập tài liệu màu xanh nhạt và lấy ra một vài tờ giấy từ đó.
"Ayanokouji Atsuomi, 31 tuổi, nam. Sinh ra ở thành phố Aso, tỉnh Kumamoto, trình độ học vấn là cao trung --"
"Đợi một chút. Có cần thiết phải bắt đầu cuộc phỏng vấn bằng mấy cái thông tin lý lịch cơ bản vậy không?"
"Vâng, rất quan trọng."
Nó không giống như một trò đùa, nhưng khuôn mặt tươi cười của hắn khiến tôi nóng máu.
"Tôi với anh cũng đâu đó trạc tuổi nhau. Mà thật ra tôi cũng không chắc lắm. Tóm lại mối quan hệ của chúng ta thế nào là do anh quyết định, nếu như anh có điều gì cảm thấy không bằng lòng thì đừng ngại nói ra."
Người này luôn mỉm cười và không ai có thể biết hắn có thật sự nghiêm túc hay không.
Nhưng trong đầu tôi đã có nhận định rồi.
Nhìn có vẻ không liên quan nhưng thật sự rất liên quan.
"Mặc dù trước đây tôi không thực sự lịch sự, nhưng tôi đã có một số e ngại khi nghĩ đến Naoe-sensei sau lưng anh. Dù sao thì tôi sẽ cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhất có thể."
"Vậy cũng tốt."
Tsukishiro tiếp tục với một nụ cười khác.
"Tôi sẽ cố gắng dùng hết toàn bộ kinh nghiệm cả mình để đánh giá. Cuộc sống của anh không phải là một khuôn mẫu đơn, anh đã trải qua một thời thơ ấu và tuổi thiếu niên nghèo khó"
Có vẻ như tên này đã tiếp xúc với những người từ thời thơ ấu và học sinh của tôi.
"Tôi cũng đã điều tra về gia đình của anh. Bố mẹ bỏ anh đi biệt xứ từ khi anh còn nhỏ, người nuôi nấng anh là ông bà nội."
Từ giọng điệu của đói phương, có vẻ như một lời nói dối thông thường sẽ phản tác dụng.
"Tôi không cha mẹ, không tiền bạc, không nhà cửa tươm tất. Cuộc sống của tôi là thế đấy."
"Không có nhà cửa tử tế? Thế anh sống ở đâu?"
"Tôi sống trong một túp lều nơi những người lớn xung quanh tôi cất dụng cụ làm nông. Mái nhà làm bằng tôn, không có điện hay gas. Tôi tắm bằng cách đun nước trên bếp và đổ vào xô gỗ một hoặc hai lần".
Đó hoàn toàn không phải là quá khứ mà tôi có thể khoe khoang, nhưng theo quan điểm của người khác, tôi nghĩ rằng mình đang tự ngược đãi bản thân.
Nhưng tôi không cảm thấy bi quan về quá khứ của mình.
Thay vào đó, chính quá khứ này đã thúc đẩy tôi leo cao hơn.
“Khi tôi vào cao trung, ông nội tôi qua đời vì bạo bệnh. Đây là một bước ngoặt đối với tôi. Với số tiền bảo hiểm, tôi và bà đã có thể mua một căn nhà dột nát trong xóm và chuyển đến đó.”
Đó không phải là nơi mà bất cứ ai khác muốn sống.
Nhưng tôi vẫn nhớ là mình sung sướng như vớ được một lâu đài.
"Bà anh còn sống không?"
"Không. Tôi nhớ bà ấy đã chết khi tôi gần 20 tuổi. Chắc thế."
"Chắc thế?”
"Tôi không nhìn thấy bà mình chết như thế nào, và tôi không có hứng thú với những thứ như vậy. Tôi đã cố gắng hết sức để sống cho bản thân mình.”
Một người họ hàng xa đã gọi cho tôi một lần, nhưng tôi đã không tham dự đám tang. Chỉ trả phí tối thiểu và để lại tất cả cho họ.
Kể cả mộ ông bà tôi ở đâu tôi cũng không biết.
“Không biết mồ mả ông à mình ở đâu. Ông bà anh còng lưng ra nuối anh khôn lớn mà anh làm như họ là người dưng nước lã không bằng. Bộ anh không thấy mình bất hiếu à? Ông bà anh trên cao mà nghe điều này chắc sẽ buồn lắm”
Tất nhiên, tôi hiểu rằng rất khó để nuôi dạy một đứa trẻ, tôi biết chứ.
"Thật lòng mà nói thì tôi đôi lúc cũng hiểu được nổi lõng của họ. Đứa con trai họ vất vả nuôi nấng đã biệt tích không biết sống chết, đứa cháu trai chưa một lần báo hiếu cũng chẳng lo được một cái đám tang đàng hoàng. Mấy chục năm tôi sống trong cảnh bần cùng, chưa từng hưởng thụ xa hoa gì.”
Nếu tôi sống cuộc đời của ông bà tôi, tôi sẽ nói rằng đó là địa ngục trần gian.
"Anh cảm thấy thế nào khi nhìn vào tình huống đó một cách khách quan? Trái tim anh có quặn thắt không?"
"Không, đến bây giờ tôi vân không thay đổi quan điểm. Ông bà tôi đã sống cuộc sống của chính mình như một kẻ thất bại và chết như một kẻ thất bại. Ít nhất tôi có thể sống một cuộc sống tốt hơn một chút bằng cách bỏ lạ bà mình tôi và sử dụng tiền bảo hiểm mà ông mình để lại.”
Tôi không có ý định sống một cuộc đời khốn khổ.
Tuy nhiên, không có họ cha chắc tôi sống được đến hôm nay.
"Anh bắt đầu nhắm đến việc trở thành một chính trị gia từ khi nào?"
"Lần đầu tiên tôi nghe về nó là khi tôi còn là một tên lông bông và người phụ nữ đã vô tình đề cập điều đó với tôi. Các chính trị gia không chỉ có tiền và quyền lực.”
Trên thực tế, có rất nhiều nhà lập pháp đã đến hộp đêm để vui chơi.
Tôi cảm thấy ghen tị với những người đó khi họ sử dụng những đồng tiền thuế mà dân đen cật lực làm ra để đi vui chơi
"Khi anh lần đầu tiên tranh cử vào năm 25 tuổi, anh đã hoàn bị đánh bại một cách toàn diện không thể ngóc đầu lên nổi”
Tsukishiro đọc to thông tin cá nhân mà hắn ta có thể tìm thấy về tôi.
"Năm 27 tuổi, anh xuất hiện trở lại đúng lúc Hạ viện bị giải tán, lần đầu tiên được ủng hộ và đắc cử vì được Naoe-sensei ưu ái. Xem ra nha đã học được nhiều điều về chính trị trong hai năm đó.”
"Tôi thừa nhận rằng đó là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã sử dụng những phụ nữ từ những mối quan hệ trước đây của mình để giúp đỡ Naoe-sensei. Tất nhiên là tôi không thể được công nhận vì điều đó. Tôi đã phấn đấu và hỗ trợ sensei một cách nhiệt tình, không ngại gian nan khó khăn. Dần dần tôi cũng đã được sensei trọng dụng"
Tôi đã nghĩ Tsukishiro sẽ tiếp tục hỏi tận gốc vấn đề, nhưng anh ta chỉ gật đầu hài lòng.
"Cảm ơn anh đã giải thích chi tiết."
Tsukishiro đóng tập tài liệu lại và đối mặt với tôi.
"Được thôi, tôi chấp nhận anh là khách hàng của mình."
Tsukishiro nói, lôi ra một tập tài liệu mới.
"Đợi một chút. Chỉ chừng đó thôi mà anh đã có thể chấp nhận tôi là khách hàng rồi sao?"
"Đúng là điều này trông có vẻ hơi thiếu nghiêm túc nhưng điều đó không quan trọng. Mấy thứ khác của anh không quan trọng. Điều quan trọng nhất là suy nghĩ của anh. Tham vọng không thể che giấu được đã bị vấy bẩn bởi cái ác, và tôi đánh giá đó là một phẩm chất rất tốt để trở thành một chính trị gia"
Tôi chuyển mắt sang tập tài liệu trước mặt.
"Đây phải là những người đủ tốt để đáp ứng nhu cầu của anh.”
Có vẻ như Tsukishiro đã thấy rằng tôi cần một nhà nghiên cứu và sẽ liên lạc với anh ấy.
Không, cũng có thể là Naoe-sensei đang âm thầm chỉ đạo ở phí sauhậu trường.
"Anh muốn bao nhiêu?"
"Không phải lúc này. Sẽ rất tốt nếu tôi nhận được nhiều hơn trong tương lai. Ayanokouji-san đây có thể trở thành một nhân vật lớn trong tương lai. Đó là lý do lớn nhất tôi nhận việc này.”
"Đừng làm tôi cười chứ. Anh chắc đã nói điều tương tự với một vài chính trị gia. Anh có nghĩ rằng tôi sẽ tiếp thu tất cả những lời hoa mỹ xã giao này không?"
Hắn nói rằng bản thân tán thánh phẩm chất của tôi nhưng nững gì hắn làm nãy giờ chỉ là đọc lý lịch
"Tất nhiên là một con số lớn hơn hai"
Tsukishiro vô tư thừa nhận nó và đứng dậy.
"Trong thế giới chính trị, phẩm chất càng tốt càng dễ tăng thêm kẻ thù. Súng đã nổ thì chắc chắn phải có 1 người phải nằm xuống. Cái ác và tham vọng trong anh sẽ chỉ bị một thế lực mạnh hơn lấn át, phải không?
“Tôi sẽ không ngồi yên và chờ chết.”
"Đó là sự thật, phải không? Nếu anh phải đối mặt với một tình huống mà anh sẽ bị giết, anh sẽ không ngần ngại chết với đối thủ của mình. Những người như vậy thường sống sót."
Là một người mới tham gia vào thế giới chính trị, tôi không thể làm được gì nếu không có sự hỗ trợ của Naoe sensei.
Tôi cùng Tsukishiro bước ra khỏi văn phòng thì một người tiến lại gần tôi.
"Đây là người mà anh đang tìm kiếm. Tôi đã gọi cậu ấy đến đây lúc nãy"
"Vậy là anh đã tính toán ngay từ đầu?"
"Đương nhiên, nếu anh không vượt qua cuộc phỏng vấn, tôi sẽ không để anh gặp được cậu ấy.”
Tsukishiro nói vậy và cúi chào tôi, rồi rời khỏi văn phòng.
Một người mới đã được thêm vào cho cuộc phỏng vấn.
Trong lý lịch của người này có cái tên hơi lạ là " Suzukake Kaji".
"Xin chào?
"Vào trong đi"
Mặc dù đó là một ứng viên được chuẩn bị bởi Tsukishiro và Naoe-sensei, nhưng tôi không thể bất cẩn.
Điều quan trọng là phải đặt những câu hỏi chi tiết để kiểm tra xem có bất kỳ vấn đề nào với nhân tài này để tôi có thể tuyển dụng hay không.
Người đàn ông tên Suzukake bước vào phòng tạo ấn tượng với tôi về một người đàn ông trung niên với bộ râu dài, nhưng thực ra anh ta trẻ hơn tôi, mới 29 tuổi. Sau khi tốt nghiệp với tư cách là thủ khoa đầu ra của Đại học Todai, anh ta đã đến Hoa Kỳ, nhưng không có thành tích thực sự lớn nào.
Điều đó có nghĩa là anh ấy chỉ là loại người có đầu óc thông minh nhưng không có nhiều thành tựu, vì vậy tôi không hiểu tại sao Tsukishiro lại tiến cử một người như vậy.
“Anh đã làm gì ở nước ngoài? Sơ yếu lý lịch của anh không hề đề cập đến nó.”
"Tôi đã làm những gì tôi muốn làm."
"Hả. . . Nhưng mà là gì mới được chứ?"
"À, đủ thứ."
"Tôi không hiểu điều đó lắm. Cụ thể hơn đi."
"Quan sát con người."
Hay thật đấy, hôm nay tôi đã gặp cả một đám người mà không đứa nào chịu dùng kính ngữ đàng hoàng
"Vậy nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn đến phỏng vấn?"
"Tôi nghe nói rằng mức lương rất tốt. Về đấy vất giá nó cũng rẻ hơn nhiều so với ước ngoài."
“Không có gì ngạc nhiên khi giá cả ở nước ngoài cao hơn nhiều so với Nhật Bản.”
Tôi sẽ thuê anh ta ngay lập tức nếu tôi có khả năng, nhưng tôi nghĩ đó là một việc khó thực hiện sau khi nhìn thấy thái độ của người đàn ông này.
"Tôi có cái này muốn nói với anh..."
"Anh cứ nói"
"Trước tiên, tôi muốn anh học cách ăn nói đàng hoàng thay vì cách ăn nói có phần bất cần này. Anh có thể coi tôi thấp kém hơn anh cũng được nhưng nên nhớ tôi là chủ và anh là người làm việc cho tôi. Ít nhất mong anh cư xử đúng mực"
"...Tôi hiểu rồi. Được thôi, nhưng chẳng phải kết quả cuối cùng là tôi sẽ bị từ chối và buộc rời khỏi đây sao?"
Dù sao bên kia đã nó vậy rồi nên tôi cũng chẳng muốn giấu thêm nữa, tôi chỉnh lại tư thế ngồi của mình
"Tình huống hiện tại của anh lúc này không khác gì chỉ mành treo chuông. Tuy tốt nghiệp từ một học trưởng danh tiếng nhưng rồi cũng chẳng được trọng dụng"
"Bởi vì không có nơi nào phù hợp để tôi có thể bộc lộ hết khả năng của bản thân mà thôi."
Rồi anh ta tiếp tục
"Tôi không tìm kiếm danh vọng hão huyền. Tôi muốn hiểu con người hoạt động như thế nào. Tôi nghĩ cách tiếp cận phát triển con người của chương trình này là cơ hội tốt nhất để trả lời câu hỏi đó.”
"Không phải tìm kiếm danh vọng sao? Nếu anh có thể đưa ra được kết quả mà chúng tôi mong muốn thì đừng lo về việc tôi sẽ bạc đãi anh. Nếu anh thành công trong Dự án Whiteroom này, anh sẽ có được câu trả lời cho câu hỏi của mình và cả danh tiếng và tiền bạc nữa”
Tôi đưa thông tin về Whiteroom ra và anh ta ngay lập tức bắt đầu xem qua nó.
Bạn cần phải đặt đủ củ cà rốt trước mặt để họ có thể phát huy hết tài năng của mình. Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng thật sự mấy con người kiểu này đúng là khó hiểu thật đấy.
Suzukake ngay lập tức sáng bừng mắt như một đứa trẻ, xác nhận nguồn lực và môi trường của cơ sở, rồi lại nói về hy vọng và lý tưởng của mình với chính mình.