Lớp học biết tuốt
Chương 2: Chạy đà gấp rút [Phần 1]
Chương 2: Chạy đà gấp rút
~ • ~ • ~
Phần 1:
Ở một khu dân cư cao cấp, nằm ở Shirokane, Minato.
Có một ngôi nhà nổi bật nằm trong góc của khu vực này.
Có lẽ đã được tu sửa nhiều lần với rất nhiều tiền nên bên ngoài không có cảm giác cũ kỹ. Đó không phải là nơi dành cho một chính trị gia đơn thuần sinh sống.
Với rất nhiều camera giám sát trước lối vào, nó có một bầu không khí nghiêm ngặt.
Sau khi liếc nhìn bảng tên đẹp đẽ với dòng chữ Sakayanagi được viết trên đó và nhấn chuông, người đầu tiên bước ra là một người đàn ông trung niên trông có vẻ là người hầu của chủ nhân nơi này.
Vì đã hẹn trước nên tôi được phép đi qua cổng mà không gặp rắc rối gì.
Những tấm chiếu tatami rộng rãi với mùi cỏ cói mềm mại không có dấu hiệu hư hỏng.
Có lẽ được in lại trong các khoảng thời gian nhất định, tôi có thể nhìn thấy lần đầu tiên rằng đã có rất nhiều tiền được chi cho lĩnh vực này.
Khi tôi tiến sâu hơn vào tòa nhà, một căn phòng kiểu phương Tây hiện ra trước mắt tôi, và tôi được yêu cầu ngồi trên ghế sofa và chờ đợi.
Tôi đang suy nghĩ về cách tôi nên cư xử với người mà tôi sắp gặp.
Không do dự, tôi chọn ngồi thật sâu trên ghế sofa và chờ đợi.
Là người làm việc cùng với Naoe-sensei và là người đảm nhiệm dự án cho tương lai, tôi không có ý định làm cho mình trở nên nhỏ bé.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào hơi nước từ tách trà đã được mang đến cho tôi, người mà tôi đang chờ đợi đã xuất hiện.
“Cảm ơn vì đã đợi.”
Ấn tượng đầu tiên của tôi lúc này là một người đàn ông gầy gò nhưng thanh tú.
Giọng nói của người này trầm lắng và không có thái độ kiêu ngạo mà nhiều người giàu có.
"Hân hạnh được gặp anh. Tên tôi là Ayanokouji. Cảm ơn vì đã dành thời gian bận rộn của anh cho tôi.”
Trong khi giữ thái độ tự tin, tôi vẫn thể hiện phép lịch sự tối thiểu.
“Tôi là Sakayanagi. Tôi đã nghe nhiều lần về anh từ Naoe-sensei.”
"Hy vọng tôi không bị ông ấy phê bình quá nhiều."
“Tất nhiên là không rồi. Ngài ấy nói anh thật sự là một con người vô cùng tài năng. Hơn nữa, khi tôi nghe nói anh bằng tuổi tôi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ...”
Không đời nào một người vốn được sinh ra với một cuộc đời thẳng tắp trải đầy hoa hồng lại quan tâm đến người dưới quyền mình. Nếu đó chỉ là sự khiêm tốn đơn giản, tôi sẽ ca ngợi anh ta là một kẻ nói dối giỏi.
"Cám ơn rất nhiều. Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng Sakayanagi-san đây cũng khá nổi tiếng,”
Đầu tiên, tôi sẽ bắt đầu bằng cách xác nhận tính cách và suy nghĩ của Sakayanagi.
“Anh quá khen rồi, tôi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi. Thật sự so với ông cụ thân sinh của tôi thì tôi vẫn còn kém xa.”
Anh ta không đồng tình với lời khen của tôi, mà cười cay đắng như thể bản thân được tâng bốc quá đà.
Kể từ đó, chúng tôi tiếp tục thăm dò lẫn nhau bằng lời nói trong một thời gian, nhưng ấn tượng của tôi về anh ấy không thay đổi.
Anh ấy không có dấu hiệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện, vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên chủ động trước.
“Lý do tôi ở đây làm phiền anh như thế này là vì Naoe-sensei đã nói với tôi rằng nên tìm đến sự giúp đỡ của anh nếu tôi lo lắng về điều gì đó. Vậy nên lần này tôi lặn lội đến muốn nhờ anh giúp cho vài chuyện.”
Hầu hết những người giàu có không hoan nghênh một cuộc trò chuyện bắt đầu theo cách này.
Về lý do thì đó là vì tiền là gốc rễ của hầu hết những lo lắng.
Muốn đầu tư nhưng thiếu vốn, hoặc muốn khởi nghiệp. Tất cả đều liên quan đến tiền bạc.
“Anh cần gì ở tôi?”
Anh ta trông không có vẻ đề phòng, nhưng biểu cảm khuôn mặt đã hơi thay đổi.
“Hiện tại, tôi đang muốn bắt đầu một dự án. Tuy nhiên, tôi sẽ cần một số tiền lớn để tiến hành dự án này.”
"Tôi hiểu rồi. Vậy, cái rắc rối đó... À xin lỗi, anh cần tôi đầu tư cho dự án của anh phải không?"
“Tôi nào dám bảo anh vung tiền ngay lần đầu gặp mặt, Sakayanagi-san. Tuy nhiên, tôi ở đây để yêu cầu một cái gì đó gần như vậy. Tôi muốn anh trở thành cầu nối giữa tôi và giới tinh hoa.”
Tôi lấy ra một tập tài liệu mới cóng mà bản thân đã tự chuẩn bị, và chỉ vào nó.
Không với có ý lấy nó, Sakayanagi tiếp tục nhìn tôi.
Tôi không thể nói điều đó từ biểu hiện của anh ấy, nhưng sau tất cả, anh ấy đã cảnh giác.
Không, anh ấy chắc chắn phải thế.
Mặc dù đã nghe qua tên tôi, nhưng tôi vẫn là một người xa lạ đối với anh ấy.
Không phải chức danh của các chính trị gia lúc nào cũng được công chúng công nhận.
Nếu sự thật là vậy, anh ta sẽ không chỉ đơn giản xem qua các tài liệu.
Nếu hiểu quá rõ mọi thứ, hẳn anh ta sẽ nhận ra đây là một rắc rối không nên dính vào
"Tôi hiểu rồi. Tức là anh đến đây không phải là muốn tôi đầu tư tiền đúng chứ?”
"Vâng. Tôi không thể đột nhiên xông vào và yêu cầu anh đưa tiền cho tôi được. Nếu anh đồng ý với dự án thì không sao, nhưng lý do tôi đến đây hôm nay không phải là cúi đầu xin tiền mà là phải thuyết phục được và có nhiều người cho tiền”.
Tuy nhiên, nếu tôi thậm chí không có cơ hội trình bày dự án, nó sẽ chỉ là một lý thuyết suông chưa được thực hiện.
“Chúng tôi muốn khởi động dự án này để cứu sống càng nhiều trẻ em càng tốt và đảm bảo rằng chúng được giáo dục đúng đắn. Tôi hy vọng sẽ cung cấp một cơ sở như vậy. Tôi là một trong những người có ấn tượng sâu sắc về trường trung học nuôi dưỡng tiên tiến mà cha bạn đã thực hiện.”
Trẻ em, Giáo dục, Đời sống.
Chắc chắn rằng những lời này sẽ kết nối với Sakayanagi.
Cha của người đàn ông này khá có tiếng trong ngành giáo dục và bản thân anh ấy cũng đang tiếp bước cha mình.
Anh ta không thể cho phép mình đi vào con đường sai lầm mà không có bất cứ tính toán thiệt hơn nào.
“Trong trường hợp đó, chẳng phải anh nên tìm kiếm lời khuyên từ cha tôi thay vì tôi sao?”
“Tất nhiên nếu tho lẽ thường tôi sẽ làm điều đó. Tuy nhiên, thế giới chính trị không đơn giản như vậy. Chính Kijima-sensei đã thông báo cho thế giới về trường Cao trung nâng cao. Tôi tin rằng cha anh có mối liên hệ sâu sắc với Kijima-sensei. Trong trường hợp đó, làm sao tôi-một thành viên thuộc phe đối thủ của ông ấy là Naoe-sensei, có thể xin lời khuyên được chứ?”
“Anh không tính đến khả năng tôi có thể có mối quan hệ thân thiết với Kijima-sensei sao?”
“Đương nhiên là tôi có nghĩ đến. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó lần nào. Tôi nghĩ rằng, trong trường hợp này, tôi sẽ nắm lấy cơ hội.”
Có những lời nói dối xen lẫn trong lời nói của tôi, nhưng sự thật chiếm đa số. Ngay cả khi cha của người đàn ông này là một người nắm giữ quyền lực cao và nếu anh ta thuộc phe Kijima, tôi không thể nói với con người này toàn bộ về kế hoạch của mình được.
“Tôi muốn hỏi anh một câu thật lòng, anh chắc chắn muốn tránh thông tin này bị rò rỉ cho Kijima-sensei. Có phải vậy không?”
“Tôi sẽ không phủ nhận điều đó.”
“Trong trường hợp đó, tôi thấy hơi khó tin. Tôi liệu sẽ đứng về phía Kijima-sensei không, Naoe-sensei, hay ở giữa 2 người đó? Anh không hề biết được điều này. Mặc dù vậy, anh không lo lắng về việc nói với tôi về chuyện cơ mật này sao? Nếu tôi xem những tài liệu đó, tôi sẽ thu thập thông tin. Anh không thể biết tôi sẽ nói với ai về dự án này.”
“Điều đó cũng có khả năng. Tuy nhiên, nếu tôi nói dối và bảo rằng tôi tin tưởng anh chỉ sau vài phút nói chuyện ... Mọi thứ có thể dễ dàng kết thúc tại đó”
Sakayanagi gật đầu không giấu diếm.
“Tuy nhiên, với tư cách là một chính trị gia, có những điều mà tôi cũng cố tin tưởng. Có thể nói, tôi hoàn toàn tin tưởng Naoe-sensei. Naoe-sensei biết rất rõ trọng lượng của lời nói. Nếu anh là loại người tiết lộ cuộc nói chuyện của chúng tôi với Kijima-sensei hoặc cha anh, thì Naoe-sensei sẽ không bao giờ bảo tôi dựa vào anh nếu gặp vấn đề khó.”
“Anh thật sự tin Naoe-sensei hả?”
“Hầu hết các chính trị gia sớm muộn gì cũng tham gia vào một phe phái. Bất kể thuộc phe nào, một khi đã quyết định ủng hộ ai đó thì việc duy nhất là phải là cần tin người đứng đầu đến cùng. Tôi nghĩ thậm chí không nên có một chút do dự nào trong đó.”
"Tôi hiểu rồi. Chính vì thế mà Naoe-sensei rất coi trong anh”
“Như anh đã biết, Ayanokouji-sensei, cha tôi là bạn thân của Kijima-sensei. Anh có bao giờ nghĩ rằng thật kỳ lạ khi tôi có mối liên hệ với Naoe-sensei không?
"Tất nhiên, tôi không thể nói rằng tôi chưa bao giờ đặt câu hỏi về nó."
“Tôi tôn trọng cha mình, nhưng đồng thời, tôi coi ông là mục tiêu vượt qua của mình. Tôi không biết liệu chúng tôi sẽ đi theo cùng một con đường hay những con đường khác nhau, nhưng ít nhất tôi muốn khám phá những khả năng khác nhau. Đó là lý do tại sao tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng với Naoe-sensei, người được coi là đối thủ xứng tầm của cha tôi. Cha tôi không phản đối điều này, và trên thực tế, ông ấy âm thầm ủng hộ điều tôi đang làm.”
“Mở rộng tầm nhìn ngay cả khi là với kẻ thù là một việc khá khó tin. Hơn nữa, đồng thời, không ai có thể đảm bảo rằng tôi liệu có tiếp cận đối phương với mục đích gì hay không?”
Ở vị trí của người này, về cơ bản đó là một cách tiếp bước cha anh ta.
Nếu bạn có quan hệ với một tổ chức thù địch, bạn có cơ hội thu thập thông tin về họ, nhưng cũng có nguy cơ chuyển thông tin đó cho họ.
Tuy nhiên, tôi có thể thấy rằng Naoe-sensei có hứng thú với anh ấy, và có lẽ đúng là Sakayanagi đã được sensei tin tưởng.
“Trong trường hợp đó, tôi thậm chí còn tự tin hơn. Tôi chắc chắn muốn anh xem qua.”
“Tùy vào những gì anh thể hiện, tôi đã định ngay lập tức từ chối yêu cầu của anh, nhưng tôi cho rằng tôi không thể làm như vậy vào lúc này. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy tinh thần và niềm tin của anh vào nó. Để tôi xem thử."
Cuối cùng, Sakayanagi cầm tài liệu lên và xem qua chúng.
Sau khi đọc qua chúng, anh ta lẩm bẩm một mình mà không suy nghĩ quá sâu.
“Đúng là có hàng trăm trẻ em bị bỏ rơi ở Nhật Bản mỗi năm. Chúng tôi không chấp nhận thực tế này, và việc một chính trị gia cố gắng làm điều gì đó với nó không phải là điều xấu. Trên thực tế, nó nên được hoan nghênh.”
“Vậy là anh cũng đồng ý với tôi?”
"Tất nhiên rồi. Dù sao đây là một vấn đề nên nằm trong chương trình nghị sự của chính phủ, và tôi không có ý tỏ ra thô lỗ, nhưng, với tư cách là một công dân bình thường... đây không phải việc của tôi sao? Tôi hyvongj anh sẽ xem xét vấn đề này và tìm ra các biện pháp đối phó.”
“Nếu tôi có thể thì nhất đinh tôi sẽ cố hết sức. Tuy nhiên, hệ thống chính trị nước ta không đơn giản như vậy. Vẫn còn những đứa trẻ bị bỏ rơi. Vẫn còn những em nhỏ không được học hành như ý vì mồ côi cha, không mẹ, nhà nghèo. Vòng luẩn quẩn nghèo đói này không có dấu hiệu dừng lại và sự bất bình đẳng trong xã hội ngày càng gia tăng. Tôi nói không sai chứ?"
"...Đúng thế."
“Nếu xem TV thì chắc anh cũng đã rõ. Những bà mẹ tuyệt vọng bí mật sinh con ở ga tàu. Đó chắc chắn không phải là một câu chuyện hiếm. Tôi cho rằng, việc một người mẹ phải tự kết liễu đời con mình vì sự thiếu chặt chẽ của các quy định pháp luật hiện nay, hay vì sự quan tâm của dư luận là điều rất đáng tiếc. Tất nhiên, có những người có thể trở nên tàn nhẫn với những đứa trẻ sinh ra ngoài ý muốn, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đều muốn trở thành tội phạm. Nếu có một nơi hào phóng mà mọi người có thể được giúp đỡ với vòng tay rộng mở, thì số người đau buồn sẽ được giữ ở mức tối thiểu.”
Nếu dự án này thành hiện thực, nó sẽ cứu được mạng sống của một hay hai đứa trẻ mà là cả trăm đứa trẻ.
Không, tôi chắc chắn rằng nó sẽ tăng hơn thế.
“Tôi chắc chắn rằng Sakayanagi-san cũng hiểu rằng một người không thể làm bất cứ điều gì họ muốn chỉ bằng cách trở thành một chính trị gia. Cho dù là nghị viên của quốc hội hay chỉ là ấp độ địa phương, chức danh của bản thân nói lên rằng người này là kẻ ban hành luật, quyết định ngân sách và ban hành sắc lệnh, nhưng trong khi những người nắm giữ thực quyền hành động vì lợi ích cá nhân của họ, thì không ai lắng nghe các chính trị gia trẻ tuổi không có tiếng nói cả. Anh có muốn tôi tiếp tục nhắm mắt làm ngơ cuộc sống khốn khổ của những đứa trẻ trong 20 hoặc 30 năm nữa cho đến khi tôi trở thành một chính trị gia hàng đầu và có quyền phát biểu ý kiến của bản thân không?
Sakayanagi, người đang lắng nghe tôi cũng cảm thấy chút tội lỗi nếu anh ta không hành động.
“Nhưng... Anh vẫn là nghị viên quốc hội, Ayanokouji-sensei. Anh là người nên đối mặt với cả quốc hội và chiến đấu cho điều đó. Làm thế nào để anh có ý định tiến hành mà không đưa điều này vào chương trình nghị sự với tư cách là nghi viên chứ?
“Chúng tôi là chính trị gia và cùng là công chức nhà nước, nhưng đó là một công việc đặc biệt. Những người có công việc đặc biệt này đôi khi phải làm những việc phụ để có thể hỗ trợ cho công việc chính của mình. Tôi không có ý định kiếm lợi nhuận, nhưng tôi đang nói rằng vẫn có cách để tôi tiếp tục với việc này.”
“Ý anh là anh sẽ đích thân tự mình cứu lấy lũ trẻ ngoài kia?”
“Tôi tin rằng hiện tại mong muốn của tôi đang được mọi người lắng nghe và tạo cơ hội để có thể biến nó thành hiện thực với vai trò là một chính trị gia, dần dần mọi người xung quanh sẽ hiểu và lắng nghe tôi. Đó chính xác là lý do tại sao tôi nghĩ rằng việc nhớ anh giới thiệu tôi với giới tinh hoa là bước đầu để thực hiện mong muốn tốt đẹp của mình.”
“Đúng là không giống như những người bình thường, mọi người sẽ nhìn anh khác đi khi chỉ đơn giản nói rằng anh là một chính trị gia. Nếu dự án được viết ở đây được thực hiện, thì thực sự có thể sẽ có người ngả mũ kính phục, nhưng…”
Người đàn ông này, là thế hệ thứ hai của người cha vĩ đại của mình, ít nhất có năng lực hơn nhiều so với Kamogawa và những người khác mà tôi biết.
Trong khi thể hiện một khuôn mặt tốt bụng, anh ấy không đưa ra những câu trả lời rẻ tiền.
“Có nhiều cách để gây quỹ. Như Ayanokouji-sensei đã nói, anh đôi khi vấn phải tìm những việc khác để hỗ trợ cho việc chính của mình đúng chứ? Nếu chúng tôi gửi thông điệp của mình trên internet, chúng tôi không chỉ có thể thu hút những người trong nước mà còn ra thế giới.”
“Thế khác nào muốn cả thế giới nhận ra rằng những vấn đề bất cập còn tồn đọng trong đất nước chúng ta chứ? Gửi một thông điệp như thế ra thế giới... thì bộ mặt không chỉ của tôi, mà là của Naoe-sensei…Ở giai đoạn này, đây là vấn đề phải được tiến hành với sự bảo mật và nghiêm ngặt. Đó là lý do tại sao chúng ta cần sự giúp đỡ của các mạnh thường quân có cùng chí hướng muốn giúp đất nước đi lên. Xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của anh.”
“...Tôi không có vấn đề gì với việc giới thiệu anh cả. Tuy nhiên, để nó thực sự phát huy tác dụng lại là một vấn đề khác. Mọi người sẽ không hài lòng chỉ bằng việc nghe anh thuyết trình. Thay vào đó, tôi nghĩ họ sẽ cảnh giác là phần nhiều.”
“Vậy thì tôi nên làm gì đây?”
"Đừng giấu diếm gì hết. Hãy phơi bày tất cả những suy nghĩ và mục tiêu của anh cho mọi người biết.”
Nếu có thể làm được như vậy thì tôi đã không cần phải đến đây rồi.
“Cái gì mà ‘Tôi hiểu rằng điều đó thật khó khăn. Tuy nhiên, tôi không hề nghĩ đến việc thu lợi nhuận. Tôi chỉ muốn cứu mạng bọn trẻ’. Anh nghĩ mấy lời hoa mĩ đó người ta nghe xong tin được mấy phần, sensei?”
Thật vậy, nếu một người như vậy xuất hiện trước mặt tôi, tôi có lẽ sẽ cười nhạo anh ta.
“Anh muốn có địa vị và uy tín. Anh muốn tiền. Đó là lý do tại sao anh muốn cứu lấy bọn chúng. Tôi nghĩ mọi người sẽ dễ tin anh hơn nếu bạn nói với họ điều đó. Chưa kể anh là một nghi viên trong quốc hội. Nếu họ biết rằng đây là nền tảng của cho những mục tiêu cao hơn của anh, tôi nghĩ một số người trong số đó có thể nghĩ rằng họ sẽ nhận được lợi ích khi anh thật sự trở thành một tên tuổi lớn trong chính trường sau này.”
"...Thậtvậy."
“Tất nhiên, sẽ tốt hơn cho bọn trẻ nếu anh không có chút tư lợi nào nhưng tôi không dám nó rằng đây là lý do duy nhất thúc đẩy anh. Anh đang muốn đạt được điều gì khi thiết lập dự án này?”
“Địa vị, uy tín và tiền bạc. Đây thực sự là những thứ không thể thiếu, những thứ mà một ngày nào đó tôi sẽ muốn có.”
Như người đàn ông này nói, chúng đều là những thứ cần thiết để tôi có thể tồn tại.
Tuy nhiên, có một lý do lớn hơn khiến tôi tập trung toàn lực cho dự án này.
“Với tình hình hiện tại, Nhật Bản không thể cạnh tranh với thế giới. Tuy nhiên, nó không thể bắt kịp thế giới toàn cầu bằng cách chỉ xem việc giáo dục nguồn nhân lực có thể cạnh tranh một cách tự nhiên. Đó chính là lý do tại sao tôi muốn khuyến khích giáo dục toàn diện cho trẻ em của chúng ta, và phát triển những con người có khả năng, những thiên tài, những người có thể cạnh tranh với thế giới. Đó là những gì tôi nghĩ. Đây không chỉ là về việc cứu chúng ra khỏi con đường tội lỗi. Tôi muốn biến những đứa trẻ hôm nay thành những tinh anh đưa đất nước ta sánh ngang với cường quốc năm châu, đó là mục tiêu thực sự của tôi.”
Hỗ trợ cuộc sống và giáo dục bắt buộc cho trẻ từ nhỏ. Điều này sẽ khó chấp nhận đối với thế giới.
“Việc giáo dục con cái hoàn toàn phụ thuộc vào cha mẹ chúng. Vì vậy, anh nghĩ rằng những đứa trẻ vắng cha mẹ có thể được nuôi dưỡng và giáo dục vì lý tưởng của anh, phải không?
“Đó không phải là vì lợi ích của tôi. Đó là vì tương lai của Nhật Bản.”
Sau chiến tranh, Nhật Bản đã phát triển với nền kinh tế bong bóng nhưng sau sự vụ Dotcom thì những dấu hiệu sụp đổ vẫn còn đó.
Chúng ta phải chấm dứt tình trạng hiện nay, một trong số đó là việc Nhật Bản đang dần bị lấn át không chỉ bởi các nước lớn mà còn là những quốc gia thuộc diện đang phát triển.
“Anh có thấy rằng Nội các hay Quốc hội Nhật bản đều có phải toàn là những người già không? Anh có nghĩ rằng những người lớn tuổi 70 hoặc 80 tuổi thực sự nghĩ về Nhật Bản không? Họ không quan tâm những gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà họ sẽ sống. Họ cũng không nghĩ về điều gì sẽ xảy ra trong 50 hay 100 năm nữa. Ngay cả tôi, một ngày nào đó, cũng có thể thay đổi lối suy nghĩ sai lầm như vậy. Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ, với tư cách là đại diện của những người trẻ tuổi, tôi đang nghĩ về tương lai và tôi muốn cứu nó. Đó là lý do tại sao tôi phải hành động càng sớm càng tốt.”
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã thể hiện ra những mong muốn thầm kín nhất của mình.
Tôi bị thúc đẩy bởi lối suy nghĩ sắc sảo của người đàn ông này, hay bản năng làm chính trị gia của tôi đã trỗi dậy?
“Naoe-sensei có biết tham vọng đó của anh không?”
“Không, đó chỉ là suy nghĩ mà tôi không dễ gì nói với ai.”
Tôi không thể trả lời là có ở đây được.
Tuy nhiên, như thể biết trước, Sakayanagi gật đầu sau khi nhìn vào mắt tôi.
“Triết lý giáo dục của tôi và cha tôi và cả anh dường như rất khác nhau. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nó là một điều xấu. Thay vào đó, tôi tin rằng đó là một trong những cách tiếp cận quan trọng. Nó cũng là một trường hợp để đánh giá bên nào đúng. Tình huống rất giống với những gì tôi thấy mình đang ở, gần Naoe-sensei lúc này.”
Cha của anh ta là người đang nắm giữ vị trí cao nhất của trường cao trung Nâng cao
Tất nhiên nếu dự án này có thể nhận được sự hợp tác từ bên đó thì cũng là một ý tưởng
Tuy nhiên, như Sakayanagi nói, điều đó phần lớn khác với chính sách của tôi.
“Được rồi, tôi sẵn lòng giới thiệu anh với những người khác. Tuy nhiên tôi vấn có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Khi dự án này thực sự thành hiện thực, tôi muốn cùng anh hợp tác và theo dõi cách anh thực hiện ước muốn của mình.”
“Thật sự đó là những gì anh muốn sao?”
“Đối với tôi, điều này rất quan trọng. Tôi sẽ học được rất nhiều.”
"Tôi hứa. Một khi cơ sở thực sự được xây dựng, anh sẽ được tự do ra vào tùy ý.”
Đó là một cái giá rẻ phải trả cho việc tôi có thể dễ dàng bước chân vào giới tinh hoa.
Bên cạnh đó, ngay cả tôi cũng tò mò về cái nới mang tên trường cao trung Nâng cao đó.
Tôi cũng có thể tìm hiểu một số thông tin về Kijima-sensei, đối thủ của Naoe-sensei.
Cho dù bạn hay thù, thông tin là sức mạnh.
Nhưng, mọi thứ sẽ thực sự diễn ra dễ dàng như vậy?
Người trước mặt tôi đã mỉm cười ngay từ đầu, và ngay cả khi chúng tôi trao đổi ý kiến trái chiều, anh ấy vẫn thể hiện thái độ thân thiện với tôi.
Không phủ nhận khả năng vẫn có một âm mưu gì đó ở đắng sau?
Chỉ vì Naoe-sensei đề nghị tôi làm điều này, không có bằng chứng nào cho thấy đối phương không dưới sự bảo trợ của một người khác.
Nếu những gì tôi đang cố gắng bị làm rò rỉ từ người đàn ông này......
Đúng là tôi đang cần hy động vốn một cách nhanh chóng nhưng có phải tôi đã đi quá xa vói mục đích ban đầu rồi không?
Mặc dù tôi đã nghiên cứu trước về người đàn ông này, nhưng tôi không có đủ thời gian để làm nhiều như tôi muốn. Sẽ rất nguy hiểm nếu chấp nhận anh ta mà không đặt câu hỏi, nhưng...
Tôi phải có quyết tâm để liên tục đối phó với những rủi ro như thế này.
“Nếu anh không phiền, tôi muốn mời anh dùng bữa. Tôi rất muốn hỏi thêm ý kiến của anh về một số vấn đề giáo dục.”
“Tôi cũng hy vọng được nghe về chính trị từ anh, ngoài dự án này. Hy vọng 2 chúng ta có thể giữ được mối quan hệ hảo hữu này.”
Những thứ như lời mời ăn tối chỉ là một nghi thức để làm cho một mối quan hệ nông cạn đơn giản có vẻ gắn kết hơn.
Giờ thì đã đến lúc bắt đầu công việc tiếp theo rồi, phải không?