Lớp học biết tuốt
Chương 07: Đầu đuôi mọi chuyện
Chương 07: Đầu đuôi mọi chuyện
*Chương có nội dung hình ảnh
Quay lại câu chuyện vào thứ Sáu ngày 11 tháng Hai, ngày mọi người nhận được lá thư viết 'ICHINOSE LÀ TỘI PHẠM'.
Vào thời điểm Ichinose bị dao động, và Kamuro tiếp cận tôi để kể về quá khứ trộm cắp của mình.
Tôi quyết định bày binh bố trận, chống lại chiến lược của Sakayanagi. Và để thực hiện điều này, lúc chập tối tôi gọi điện cho một nữ sinh, hẹn gặp người đó ở phòng tôi.
Giờ hẹn đã điểm. Chuông không reo lên, thay vào đó là một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Cửa không khóa nên tôi mở ngay.
Cơn gió lạnh buốt tràn vào, mang theo làn hương hoa êm dịu văng vẳng khắp khoang mũi.
"Chào buổi tối Ayanokouji-kun."
Bởi đã hơn 12 giờ đêm, nên giọng của Kushida nhỏ hơn hẳn một bậc.
"Xin lỗi vì gọi cậu vào giờ này. Vào phòng đi."
"Chắc chứ?"
"Đứng trước cửa lạnh lắm."
"Ừm. Cảm ơn cậu."
Đêm hôm khuya khoắt, con gái vào phòng con trai.
Lại còn là tình cảnh cô nam quả nữ. Thông thường, không thích chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Kushida không chút do dự bước vào phòng.
"Ayanokouji-kun. Giờ có hơi sớm, nhưng tặng cậu này."
Cô ấy lấy ra từ trong túi áo khóc một hộp socola đính ruy băng màu hồng.
"Được sao?"
"Ngày 14 tớ còn phải tặng nhiều người lắm, nên ai tặng sớm được thì tặng."
Nếu vậy thì tôi nên biết ơn mà nhận thôi. Chẳng có lý do gì để từ chối.
"Rồi, cậu muốn nói chuyện gì nào? Giờ này còn gọi tớ ra, có hơi bất bình thường nha."
Nếu nói là bình thường thì phải là lúc sáng hay trưa. Hiển nhiên là cô ta sẽ nghi ngờ gì đó.
"Có chuyện này muốn thảo luận với cậu."
"Hể…"
Vẻ hơi sửng sốt, Kushida tiếp lời.
"Tưởng Ayanokouji-kun ghét tớ, không muốn thảo luận chuyện gì với tớ chứ."
"Tớ đâu có ghét cậu. Tớ nghĩ mình bị tránh như hủi thì đúng hơn."
"Ahahahaha, vậy à. Phải rồi."
Không phải bộ mặt bên ngoài cũng chẳng phải bộ mặt bên trong, nụ cười của Kushida nằm đâu đó giữa hai tính cách này.
"Nhưng có Horikita-san mà? Cô ấy đáng tin hơn tớ nhiều đó."
"Vấn đề là, tớ chỉ có thể dựa vào Kushida thôi."
"Không biết tớ có giúp được gì không, nhưng cứ lắng nghe xem sao. Nhưng mà, chỉ có thể hợp tác với tớ thôi nghĩa là sao?"
Cô ta nghiêng đầu, vẻ như không hiểu những gì tôi nói.
"Trong số các học sinh năm nhất, tớ cần những thông tin cá nhân gây phiền phức nếu bị phát tán ra; hay nói cách khác, kể cho tớ nghe bí mật của họ."
"…ý cậu là sao?"
Nụ cười trên gương mặt Kushida vẫn còn đó, nhưng nụ cười trên đôi mắt cô ta đã biến mất.
"Lúc trước cậu từng nói rồi. Rằng cậu đã có lượng thông tin đủ để đánh sập một lớp. Không chỉ lớp C chúng ta, mà còn bao gồm những học sinh lớp khác."
Kushida, kẻ không ngừng đóng vai người của công chúng với nhân cách cao đẹp, luôn được nhờ cậy tư vấn hàng ngày.
Cô ta hẳn phải nắm trong tay một lượng thông tin không nhỏ về học sinh các lớp khác, dù ít hơn so với lớp C.
"Tại sao Ayanokouji-kun lại muốn biết chuyện đó?"
"Hiện giờ Ichinose đang phải chịu khổ vì những tin đồn, biết chứ?"
"Đúng rồi. Hôm nay cũng có mấy lá thư kinh khủng kia nữa…"
"Đây là để chấm dứt những tin đồn đó."
"Hmm—xem nào, tớ không hiểu lắm. Đây là ý tưởng của Ayanokouji-kun à? Hay là—"
"Horikita không liên quan."
"Hmm? Ayanokouji-kun đúng là người có lòng trắc ẩn đó. Dù sao cậu cũng giúp Sudou-kun trước đây mà."
Dĩ nhiên, Kushida biết tôi đã ra tay trong vụ Sudou bị đuổi học không lâu sau khi nhập học.
"Nhưng mà, biết được thông tin cá nhân của người khác có liên quan gì đến việc ngăn chặn những tin đồn đó sao?"
"Ờ."
"Tớ không hiểu lắm. Nếu tung ra những tin đồn làm tổn thương nhiều người khác, chẳng phải mọi chuyện sẽ khó nhai hơn sao? Hay chỉ cần lái vấn đề ra khỏi Ichinose-san là được?"
Hy sinh nhiều người để cứu một người. Có thể cô ta cho rằng đó là chiến lược của tôi.
Cách nghĩ đó cũng chính xác, nhưng cô ta sai rồi. Kushida tiếp lời.
"Tớ và Ichinose-san là bạn tốt của nhau. Nên nếu giúp được gì cho cô ấy, tớ sẽ giúp. Quả thật tớ đã nghe được nhiều bí mật hơn so với những người khác. Nhưng chính vì vậy nên tớ sẽ không dễ dàng mở miệng đâu. Dù sao tớ cũng đã hứa là sẽ không kể với ai mà."
Đương nhiên là vậy.
Chẳng mấy người lấy làm vui vẻ gì khi bí mật họ chôn giấu bị rêu rao khắp nơi.
Nếu thế thì chỉ cần không kể cho ai là được. Nhưng con người đâu có đơn giản như vậy.
Ai ai cũng tiết lộ bí mật với gia đình, bạn thân và người yêu. Họ muốn chia sẻ cảm xúc của mình.
"Tớ không thể bán đứng bạn bè được. Vả lại nếu tớ hợp tác với cậu vì Ichinose-san, chẳng hoá tớ là người phát tán tin đồn sao?"
"Tất nhiên, nên mới cần chọn lọc để tránh bị như vậy."
Những bí mật hạng nặng, kiểu như chỉ mình Kushida biết sẽ không được dùng tới.
Mặt khác, những chuyện quá nhẹ nhàng mà bạn bè họ đều biết cũng không ổn. Quan trọng là những bí mật mà không nhiều người biết, yêu cầu một cảm giác cân bằng tuyệt diệu.
"Cậu nghĩ tớ sẽ hợp tác trong một chiến lược mà mình không hiểu nổi, để rồi phản bội bạn bè sao?"
"Đâu có đơn giản như vậy."
Nếu tôi không biết về mặt tối của Kushida, cuộc đàm phán này đã không tồn tại.
Bởi vì Kushida luôn đóng vai một thiên thần, cô ta không thể tiếp tay cho hành vi giở trò với người khác.
Tuy nhiên, vì tôi đã biết về mặt tối của Kushida nên sẽ có cách.
"Nếu cậu cung cấp những thông tin thích hợp, tớ sẽ có thưởng thích hợp."
"Thưởng?"
"Tớ định sẽ cố hết sức để đáp lại nguyện vọng của Kushida."
"Tức là cậu sẽ lắng nghe mọi điều tớ mong muốn?"
"Nói trắng ra là như vậy."
"Chẳng có gì đảm bảo cậu sẽ giữ lời cả. Ayanokouji-kun cùng phe với Horikita-san mà."
"Đã vậy thì lấy cuộc trò chuyện này để đảm bảo đi."
"Ý cậu là sao?"
"Có cần thiết phải nói không?"
Tôi hạ ánh nhìn xuống túi áo trên của Kushida.
"Hmm?"
Cô ta vẫn làm bản mặt ngơ ngác, nên tôi tiến thêm một bước.
"Chắc chắn không cần nói cậu cũng hiểu. Điện thoại, máy ghi âm, hoặc cả hai."
Không lý nào cô ta không tận dụng cuộc đối thoại này.
"Cậu biết tớ đang thu âm rồi à?"
"Tớ nghĩ nếu là Kushida thì sẽ cần phòng hộ đến mức đó."
"Nhưng cậu rất chắc chắn nhỉ?"
Cô ta vòng vo, nghĩ rằng tôi đang nhử.
"Nếu cắt đi những đoạn gây bất lợi cho cậu, tính xác đáng của bản ghi âm sẽ giảm ngay. Cậu sẽ muốn giữ nguyên dữ liệu hết sức có thể. Để làm như vậy thì hành động và lời nói của cậu phải thật an toàn."
Bước chân vào phòng tôi ngày hôm nay, Kushida đã cẩn thận lựa lời hết sức có thể.
Lỡ sau có gì trục trặc, nhờ đoạn hội thoại này mà bản thân cô ta sẽ không có lỗi lầm gì.
"Chỉ có thế mà cậu đã quả quyết như vậy… khá lắm."
Kushida móc điện thoại ra, giơ màn hình ghi âm và tắt nó đi trước mặt tôi.
"Rồi. Đoạn ghi âm kết thúc. A—ức chế vãi."
Thế là Kushida vứt bỏ hoàn toàn những cử chỉ dịu dàng ban nãy.
"Đúng là tôi đã biết rồi. Quả nhiên Ayanokouji-kun đã giúp Horikita-san phải không?"
"Tớ thừa nhận là có gợi ý cho Horikita."
"Thôi, bỏ qua. Từ bây giờ chuyện đó lúc nào nghe cũng được mà."
Nói rồi Kushida quay lại câu chuyện lúc nãy.
"Rồi, làm thế nào để ngăn chặn tin đồn của Ichinose-san bằng thông tin cá nhân của người khác?"
Trọng tâm đấy – Kushida chuyển trạng thái, làm tư thế lắng nghe câu chuyện.
"Đó là—khiến cho nhà trường cố tình đứng ngoài cuộc phải vào trong cuộc."
"Khiến nhà trường, phải vào trong cuộc…?"
"Hiện tại Ichinose đang giữ im lặng, không có bất cứ đối sách gì chống lại những tin đồn. Nên tất nhiên nhà trường sẽ không làm gì cả."
"Áp đặt như vậy có ổn không? Có khả năng nhà trường sẽ làm gì đó vì Ichinose-san lắm chứ?"
"Đại loại vậy. Cứ cho là chủ nhiệm của cô ấy hỏi han xung quanh đi, nhưng họ vẫn không hành động vì Ichinose không yêu cầu giúp đỡ. Vậy nên phải căng thẳng hoá nó lên, tới mức họ không thể nào làm ngơ được nữa. Nếu làm vậy, nhà trường nhất định sẽ xem đây là vụ việc nghiêm trọng."
Dẫu cho nhà trường tách biệt với thế giới bên ngoài đi nữa, cái thời xấu xa có thể đậy lại đã chấm dứt.
Nếu những chuyện học sinh vu khống nhau bị phát tán khắp nơi, dẫn tới bỏ học, hoặc tồi tệ nhất là tự tử thì địa vị và danh tiếng của nhà trường sẽ tan biến ngay lập tức.
Nhà trường tuyệt đối không thể bỏ qua những rắc rối có thể dẫn đến tình trạng bắt nạt.
Dĩ nhiên, đòn tấn công của Sakayanagi chỉ suýt soát ở ngưỡng quá trớn.
Vậy thì tôi sẽ ra tay từ phía sau, đẩy mọi chuyện vượt khỏi ngưỡng đó.
Và rồi sự vụ sẽ rẽ theo hướng bắt buộc phải dập tắt. Đó chính là mục tiêu của tôi.
"Không phải ai cũng giữ được im lặng như Ichinose-san. Nên thành ra các học sinh phải đi khóc lóc với nhà trường sao?"
"Chính xác. Giả sử không có học sinh nào báo cáo vì bài thi cuối kỳ trước mắt đi. Những tin đồn hợp lại với nhau sẽ khiến tình hình trở nên ngứa ngáy. Những cuộc nổi loạn đánh nhau có thể sẽ khởi phát."
"Nếu thế thì nhà trường sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa…?"
Phát tán những thông tin thật giả lẫn lộn về một vài người trong từng lớp.
E rằng quá nửa những học sinh bị tin đồn nhắm tới sẽ lên tiếng đó là dối trá.
Cũng có thể là tất cả đều không thừa nhận.
Nhưng khi đó, tự nhiên sẽ lộ tẩy rằng những chuyện này có ẩn chứa sự thật nào đó.
"Với tình trạng tin đồn lan truyền như hiện giờ, lớp A sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Đó chính là lợi thế."
Phe Sakayanagi đã lan truyền những tin đồn nhằm hãm hại Ichinose, nên họ sẽ nhận ra ngay đó là bên thứ ba.
Nhưng kể cả họ có nhận ra thì cũng chẳng làm được gì.
Dù họ có chối bỏ hết mực những tin đồn mới thì vẫn không chối bỏ được việc họ đã lan truyền những tin đồn về Ichinose. Họ chứ không phải ai khác sẽ không tránh khỏi việc bị nghi ngờ.
Nhìn ra được con đường này, Kushida cũng nhìn ra được sơ lược những gì tôi nói.
"Nhưng cậu tính lan truyền cả đống tin đồn đó kiểu gì? Không đơn giản đâu."
"Lan truyền kiểu gì ấy à. Dùng bảng tin nhà trường."
"Bảng tin của nhà trường, ở trong cái ứng dụng ấy hả? Cái đó đâu có ai dùng đến? Hơn nữa nếu nhà trường hành động, chẳng phải người tung tin đồn sẽ bị phạt à? Cậu có thể đăng ẩn danh lên bảng tin, nhưng chẳng phải họ sẽ nhanh chóng truy ra ai là người đăng sao?"
Kushida hỏi tôi dồn dập.
"Đương nhiên tớ sẽ xem xét những rủi ro đó."
"Nói cách khác… trong trường hợp tệ nhất, Ayanokouji-kun đã sẵn sàng để mình bị truy ra là kẻ tung tin?"
"Ờ. Tất nhiên khi đó, tớ nhất quyết sẽ không hé răng nửa lời gì về Kushida."
Dĩ nhiên tôi đã tính tới đối sách, nhưng vào lúc này thì chưa thể nói nó là tuyệt đối.
Dù vậy, ngay từ đầu tôi cũng chẳng muốn đăng bất cứ thứ gì lên bảng tin có thể khiến mình bị phát hiện.
"Tôi thấy hơi nguy hiểm đó."
"Phải. Nếu tớ biết quá nhiều về nội tình của người khác thì rất thiếu tự nhiên. Có thể họ sẽ nghĩ rằng đây là chủ ý từ ai đó."
Quan trọng vào lúc này tôi không được hành xử quá hoàn hảo trước mặt Kushida.
Cần phải khiến cô ta nghĩ rằng tôi đã bỏ sót vài thứ.
"Chỉ là, chúng ta phải chọn lọc kỹ càng nội dung tin đồn, để làm giảm bớt cảm giác bất an."
"…ừm. Tôi hiểu mục đích của Ayanokouji-kun rồi, để tôi xem xét – về chuyện hợp tác."
Xem xét có nghĩa là hiện giờ cô ta vẫn chưa thể chắc chắn.
"Tuỳ xem tớ có đạt đủ điều kiện không, có phải không?"
"Chính xác là vậy."
Màn tác chiến này, nếu không có Kushida thì rất khó tiến hành.
Tôi có thể bịa ra vài điều, nhưng làm vậy không thực sự rung chuyển được tâm can mọi người.
Chính vì vô số sự thật bị pha trộn vào nhau, nên những người xung quanh mới sốt ruột.
Sự sốt ruột sẽ biến thành đám cháy lan rộng.
"Vậy điều kiện là gì?"
Tất nhiên, nếu điều kiện đưa ra không được chấp nhận, thỏa thuận sẽ thất bại.
"Đuổi học Horikita Suzune."
"Không được."
"Biết ngay mà."
Khát khao lớn nhất của Kushida.
Cô ta biết khát khao ấy không thể hoá sự thật, mà vẫn đề cập tới.
"Đuổi học Ayanokouji-kun cũng thế?"
"Như vậy còn khó chấp nhận hơn việc đuổi học Horikita."
"Ahaha."
Dường như thấy hơi kỳ lạ, Kushida phá lên cười.
"Nhưng ngoài cái đó ra tôi chẳng mong gì khác."
"Vậy thì, tớ có một đề nghị."
Tôi quyết định tự mình nói ra phần thưởng.
"Được thôi. Gì nào?"
"Số điểm cá nhân nhận được từ giờ trở đi, tớ sẽ đưa cậu một nửa."
"Gì vậy trời. Thế thì khác gì Ryuuen đâu…"
Đương nhiên, Kushida biết về bản hợp đồng giữa Ryuuen với lớp A.
"Ờ, nghĩ vậy cũng được. Tất nhiên nếu muốn, tớ sẽ cho cậu xem lịch sử gửi và nhận hàng tháng để không bị lừa. Như vậy là cho tới khi tốt nghiệp, Kushida sẽ nhận được từ vài trăm nghìn cho tới vài triệu điểm cá nhân. Với những thông tin đó, cái giá này rất đặc biệt đấy."
Một chút yên lặng. Kushida đang mải mê suy nghĩ.
"Đúng là không tệ. Nhưng tiếc thay tôi không gặp vấn đề gì về điểm cá nhân. Càng nhiều tiền càng tốt thật, nhưng tôi đủ tiêu rồi."
Kushida đã kiếm được cả đống tiền từ bài thi trên con tàu.
Dù có tiêu pha đến mức độ nào đó thì có thể nói cô ta vẫn còn cơ man điểm.
Vậy nhưng, con đường giao dịch dễ hiểu và hiệu quả nhất, rốt cuộc vẫn là tiền.
"Tiêu vặt thì đủ, nhưng trong trường hợp khẩn cấp thì có thêm cũng đâu phiền hà gì. Chabashira-sensei cũng nói rồi. Để bảo vệ bản thân thì rất cần điểm cá nhân."
Nếu xem điểm là một món bảo hiểm, thì nên kiếm được càng nhiều điểm càng tốt.
"Đề nghị này, nghĩ kiểu gì cũng thấy Ayanokouji-kun không hề bất lợi. Nếu Ayanokouji-kun đang có nguy cơ bị đuổi học thì còn hiểu được. Nhưng cậu lại hy sinh một nửa linh hồn mình để giúp Ichinose-san, tôi cứ thấy là lạ."
"Tớ thích Ichinose."
"Đừng có đùa."
Tưởng như Kushida sẽ cười, nhưng có vẻ cô ta chẳng thấy vui chút nào.
"Thôi nói thật vậy. Đúng là mất phân nửa lượng điểm cá nhân cũng đau lắm. Nhưng cũng là để tớ bảo vệ bản thân."
"Có nghĩa là?"
"Tớ là một trong những người mà cậu muốn tống cổ, không biết lúc nào sẽ bị đâm sau lưng. Nên đây là kế hoạch phòng thủ."
"Nếu đưa mình vào vị trí cấp điểm cá nhân cho tôi, thì sự tồn tại của Ayanokouji-kun sẽ có lợi cho tôi, phải không?"
"Đúng vậy. Gây thù chuốc oán với Kushida thì rắc rối lắm. Nên tớ nghĩ phân nửa cũng đáng."
Hiệp định được ký kết với việc cung cấp điểm cá nhân.
Chỉ cần chúng tôi không vứt bỏ đối phương, điểm cá nhân vẫn tiếp tục được cấp.
Điều kiện này không tồi chút nào.
"…thì ra là vậy."
Cân nhắc một hồi, Kushida đưa ra kết luận.
"Được thôi, vụ này tôi theo. Điều khoản bắt buộc là tôi không xem Ayanokouji-kun là kẻ địch, chỉ vậy thôi hả? Muốn bảo đảm gì cho Horikita-san luôn không?"
"Tớ không tham lam đến thế đâu. Nếu yêu cầu bảo vệ cả Horikita, để rồi phá vỡ thoả thuận này thì càng đau đầu hơn."
"Điều khoản cực kỳ thơm phải không?"
"Nếu cậu lo tớ hứa suông thì để tớ viết ra giấy."
"Không, không cần."
Nói rồi Kushida rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại… không, một chiếc máy ghi âm.
Không chỉ điện thoại, cô ta còn dự phòng thêm hai máy ghi âm.
"Đây cũng có bằng chứng rồi. Nếu dám phản bội tôi bằng cách nào đi nữa… thì cậu hiểu rồi chứ?"
"Ờ."
Nếu tôi đi ngược lại với lời hứa, tệ nhất là cô ta sẽ đưa chuyện này lên nhà trường.
Cũng có thể cô ta sẽ không công khai nó và bòn rút tôi tàn bạo.
"Không hổ danh là Ayanokouji-kun. Khác hẳn với Horikita-san."
Give and take.
Cho đi và nhận lại.
Chỉ nhờ cảm xúc mà tự tin vào chính mình là chuyện vô lý.
Không như cảm xúc vô hình, những con số có thể nhìn thấy được.
Cách làm của Horikita không hề tệ.
Mối quan hệ dựa trên cảm xúc có những lúc vượt trội hơn cả mối quan hệ bằng hợp đồng và những con số.
Tuy nhiên, chướng ngại khi đó vô cùng lớn.
Phương thức thuyết phục Kushida kiềm chế cảm xúc, là một sai lầm.
"Nhưng mà có chắc là chia nửa cho tôi không?"
"Tớ nghĩ ít quá thì không thể lay động Kushida được."
Dĩ nhiên, việc liên tục chi điểm cá nhân sẽ là một gánh nặng đối với tôi.
—vậy nhưng, vấn đề này sẽ sớm được giải quyết thôi.
"Thoả thuận xong rồi, nói tớ nghe được rồi chứ?"
"Xem nào. Cậu muốn yêu cầu gì?"
"Chuyện xấu cũng được, quá khứ đáng xấu hổ cũng được. Tóm lại là những gì có thể gây phiền phức nếu công khai."
"Được thôi… tôi sẽ kể đàng hoàng cho mà nghe."
Nói rồi Kushida hào hứng kể ra những bí mật mà mình nắm được.
Ai thích ai, ai ghét ai.
Bắt đầu từ những chuyện đó, rồi đi vào những thông tin về hoàn cảnh gia đình hay tiền sử giáo dưỡng.
Kushida kể một cách đầy sống động.
Và ngay lúc này đây, cô ta vẫn không biết ý định thực sự của tôi.
Giải cứu Ichinose.
Đáp trả lời khiêu khích của Sakayanagi.
Lái sự chú ý của Hashimoto ra khỏi tôi.
Mối hiểm họa mang tên Nagumo.
Tất cả mọi thứ chỉ là một phần của quá trình, không hơn không kém.
Tôi chỉ muốn biết một điều duy nhất từ chuỗi sự việc này.
Tôi sẽ xác nhận số lượng cũng như chất lượng thông tin mà Kushida Kikyou nắm giữ, từ đó—tống cổ cô ta.
Nói là đuổi học Kushida chỉ trong một khắc, nhưng nếu làm sai cách thì có thể dẫn đến rắc rối.
Tôi cần phải ước lượng uy lực của quả bom cô ta đang mang theo.
Mạng lưới thông tin áp đảo của Kushida.
Và khảo sát cẩn mật những thông tin đó.
Cô ta nghe được những tin đồn gì, từ ai, có bao nhiêu người biết về chúng.
Tính cách và đặc trưng của các học sinh được cô ta nắm bắt một cách khủng khiếp. Có thể nói trong khối năm nhất của trường, không ai có thể vượt qua Kushida ở khoản nắm bắt thông tin.
Đây chính là khả năng ưu việt của Kushida, được mài dũa để bảo vệ bản thân, cũng như để bản thân được công nhận là một nhân vật cao quý.
"Ra là vậy…"
"Có ích chứ?"
Dĩ nhiên, những thông tin mà tôi được nghe không phải là tất cả những gì Kushida biết.
"Trong lớp C, tớ sẽ lan truyền thông tin về Satou và Hondou."
"Tốt thôi. Satou-san ghét Onodera thì nhiều người biết lắm."
Ý rằng chuyện này đến tai Onodera chỉ là vấn đề thời gian sao.
"Tớ cũng xấu tính đấy, nhưng con gái ai chẳng thế"
Nói rồi Kushida lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chat. Số lượng bạn bè của cô ta khác một trời một vực so với tôi. Hằng hà sa số nhóm chat được lập ra.
"Ví dụ, đây là nhóm A mà một vài đứa con gái lớp mình lập ra. Có sáu người đúng không? Nhưng thực ra còn một nhóm nữa cũng do những thành viên đó lập ra, gọi là nhóm B. Với lại có một người không tham gia nhóm này, là Nene."
Mori Nene, một trong những thành viên của nhóm Kei.
"Ý cậu là Mori cũng bị ghét?"
"Chính xác. Nếu nhóm A là mặt ngoài thì nhóm B là cảm xúc bên trong. Thỉnh thoảng cả bọn lại rủ nhau nói xấu Nene. Đương nhiên là tôi không phát ngôn bừa bãi được. Bên ngoài thì cười đùa hả hê ra chiều thân thiết lắm, nhưng bên trong thì ai cũng có người mình ghét. Ngồi với nhau chửi người ta là chuyện bình thường. Dù sao thì mấy nhóm hai mặt thế này không chỉ có một hay hai đâu. Như tôi biết hình như có tận mấy chục nhóm."
Vẻ như đã thỏa mãn vì được nói những chuyện mà bình thường không được nói, Kushida đứng lên.
"Muộn rồi, tớ về đây. Tớ rất trông chờ vào thỏa thuận này đấy Ayanokouji-kun à."
Kushida quay lưng lại, đang xỏ giày tại cửa ra vào.
"Kushida."
"Hm?"
"Hôm nay có cậu thật đỡ quá."
"Ồ không có gì. Ngủ ngon Ayanokouji-kun. Từ giờ giúp đỡ nhau nhé."
Tôi có cơ hội để hỏi về chuyện Kushida tiếp cận Nagumo.
Tuy nhiên tôi cố tình không đả động đến vụ đó.
Tôi tình cờ biết rằng Nagumo và Kushida đã liên lạc với nhau. Chẳng có lý do gì để không tận dụng điều này.
Và rồi, với thông tin của Kushida, tôi bắt đầu chuẩn bị những tin đồn để lan truyền tới từng lớp.
1
14 tháng Hai, ngày Valentine. Vào hôm đó trong giờ nghỉ trưa, tôi quyết định sẽ xử lý cái đuôi Hashimoto không ngừng bám theo mình sau giờ học. Đoán trước được Kei sẽ tặng socola Valentine, tôi lợi dụng chuyện này.
Nếu Kei tặng socola cho tôi thì sẽ vào lúc sáng sớm hoặc chiều tối; chứ không phải giữa ngày tại trường. Cô ấy vừa chia tay với Hirata nên không thể cất socola trong cặp. Vốn dĩ, nội việc có người để cô ấy tặng quà thôi đã đủ gây rùm beng rồi. Nên tôi cố tình tắt nguồn điện thoại từ đêm 13.
Khả năng cô ấy hấp tấp liên lạc với tôi là không có, nhưng tôi vẫn tắt máy để khỏi phải viện cớ buổi sáng không thích hợp. Lúc chúng tôi gặp nhau phải thật tự nhiên.
Hashimoto không thu được kết quả gì khi theo dõi tôi, có lẽ cậu ta đang vô cùng nóng ruột.
Vậy nên tôi quyết định gợi ý cho cậu ta rằng có chuyện sắp xảy ra.
Đó là cuộc hẹn bí mật với Kei, cùng màn trao tặng socola Valentine. Cuộc hẹn được sắp xếp vào lúc 5 giờ, bởi vì lúc nào Hashimoto cũng không ngừng bám đuôi tôi cho tới tầm 6 giờ. Chắc chắn một điều, Hashimoto đã để ý đến tôi. Cậu ta đã theo dõi tôi qua camera giám sát ở sảnh khi tôi rời khỏi toà nhà.
Một cơ hội chạm mặt khó hiểu xuất hiện lần đầu tiên kể từ lúc bám theo tôi. Hashimoto cũng cả gan tiếp cận chúng tôi. Mà, kể cả cậu ta có đứng từ xa quan sát thì kết quả vẫn vậy.
Biết được rằng người mà tôi thường xuyên liên lạc gần đây có thể là Kei, Hashimoto tỏ ra hí hửng.
Những ngày sau đó, cái đuôi Hashimoto không còn nữa. Cậu ta chuyển sang ôn thi cuối kỳ.
Cuối cùng cũng tới ngày tôi được đi lại tự do.
Tôi đến trường với socola Valentine mà Kei tặng vẫn để trong cặp.
Tôi gặp mặt Shiina Hiyori tại thư viện. Dĩ nhiên, phần lớn cuộc trò chuyện là về sách, chứ không phải yêu đương gì.
Tuy nhiên, trọng tâm thì lại khác.
Đây là màn chạy đà cho vô số tin đồn sắp được lan truyền vào ngày mai.
Ngoài những tin đồn về Ichinose ra, lớp A dường như đang ủ mưu gì đó.
Tôi quyết định gieo một hạt mầm như vậy. Để rồi vài ngày sau, hạt mầm đã đơm hoa kết trái. Bằng việc cố tình chọn hai tên hám choảng nhau là Ishizaki và Ibuki làm nạn nhân, một tình thế mong manh dễ vỡ được thiết lập. Tuy nhiên đó chỉ là phần phụ thêm. Kể cả mọi thứ có diễn biến khác thì kết quả vẫn không đổi.
Quan trọng là sau đó. Cần đăng lên bảng tin ra sao, vào thời điểm nào.
Tôi liên lạc với nhân vật đang nắm giữ chìa khoá để làm điều đó. Người mà tôi chọn là Hội phó Kiriyama.
Một học sinh năm hai lớp B muốn hạ bệ Nagumo.
Sau khi trò chuyện với Hiyori tại thư viện, tôi gặp Kiriyama tại trường khi không còn bóng dáng một ai.
Rồi tôi giải thích toàn bộ với anh ta. Về chiến lược giải cứu Ichinose.
"Ra vậy. Xong đăng những tin đồn đó lên từ điện thoại của tôi? Làm vậy chẳng có lợi ích gì."
"Không hề. Hội phó Kiriyama cũng được lợi. Thông qua cuộc trao đổi này, mối quan hệ giữa em và Hội phó sẽ được hình thành. Nếu cứ chờ anh hành động thì mối quan hệ này sẽ không bao giờ tiến triển được."
Thực tế thì từ lúc quen nhau, tôi chưa từng nhận được chỉ thị nào từ Kiriyama.
"Dĩ nhiên. Vì tôi đang nghi ngờ năng lực của cậu."
"Đúng vậy. Vậy nên trước hết hãy để em ghi nợ anh, chứ không phải để em chịu nợ anh. Ngộ nhỡ sau này có gì bất trắc thì anh có thể dễ dàng nhờ em giúp. Hơn nữa, việc đăng bài lên bảng tin, đối với Hội phó mà nói cũng không quá tệ đâu."
"…ý cậu là gì?"
"Ichinose Honami là một người quan trọng của Hội học sinh. Để mất cô ấy thì vô cùng đáng tiếc. Nếu nhờ những tin đồn được đăng lên bảng tin mà nhà trường phải nhúng tay vào, Ichinose sẽ được bảo vệ."
"Nhưng nếu tôi đăng tin đồn lên, dây dưa vào chuyện của năm nhất, chẳng phải mọi người sẽ đặt dấu hỏi về uy tín của Hội học sinh à?"
"Chuyện đó thì có vấn đề gì sao?"
"Cái gì…?"
"Nếu uy tín Hội học sinh tụt giảm thì Hội trưởng Nagumo sẽ chịu thiệt hại nhiều hơn ai hết. Nếu muốn hạ bệ anh ta, thiết nghĩ chẳng phải anh nên hoan nghênh em sao?"
"Ngu ngốc. Nếu bị phát hiện là người đăng tin đồn lên bảng tin thì tôi sẽ gặp rắc rối to. Không chỉ bị nhà trường xử lý, khả năng Nagumo bãi nhiệm tôi khỏi vị trí Hội phó cũng—"
"Anh có vẻ lấp liếm giỏi quá vậy? Đằng nào anh cũng đang đấu tranh với Hội trưởng Nagumo mà? Hay anh không thể chống đối lại Hội trưởng Hội học sinh nữa?"
"Năm nhất thì biết cái gì…"
Ánh nhìn nộ khí xung thiên của Kiriyama đâm xuyên tôi.
"Việc Kushida tiếp xúc với Hội trưởng Nagumo, có vẻ đã được báo cáo lên cựu Hội trưởng rồi."
"Sao lại… Horikita-senpai có vẻ tin tưởng cậu quá nhỉ?"
"Cô ta là người đứng đầu về mặt tình báo của cả khối. Hay nói cách khác, những tin đồn được đăng trên bảng tin lần này có thể xem như chiến lược của Kushida hòng rò rỉ thông tin cho Nagumo. Có thể bịa ra một câu chuyện không tưởng như vậy."
Kushida tuồn thông tin cho Nagumo, từ đó Nagumo chỉ thị cho Kiriyama cứu Ichinose.
Giải pháp khó tin này đang lập lờ xuất hiện.
"…cậu liên lạc với tôi sau khi đã tính xa đến thế?"
Kiriyama trầm ngâm. Anh ta đang tưởng tượng những chuyện sẽ xảy ra khi đăng tin.
Nhưng chỉ nhiêu đây thì anh ta vẫn chưa thể nói có.
"Nếu anh nói không tại đây, em đoán là anh đã đầu hàng Nagumo. Hoặc là—em sẽ báo cáo với cựu Hội trưởng là anh đã bị Nagumo thu phục?"
Những lời nói này có thể xem như đe dọa, nhưng là nhân tố quyết định để lay chuyển Kiriyama.
"Anh sẽ làm chứ?"
"…lúc nào đăng thì được?"
"Tại đây, ngay và luôn."
Nếu trì hoãn bất cẩn, Kiriyama có thể dùng điện thoại của người khác để đăng tin.
Đương nhiên là cũng không sao, nhưng tôi muốn tránh gây rối loạn hết sức có thể cho những kế hoạch về sau.
Trên hết, cũng cần phải nhớ rằng Kiriyama có thể tiết lộ thông tin cho bên thứ ba.
"Được rồi. Lần này cậu nợ tôi nhiều đấy."
"Cảm ơn anh rất nhiều."
Tôi bắt Kiriyama gõ bằng tay những ghi chép về từng lớp được hiển thị trên điện thoại.
Công việc hoàn tất sau khoảng mười phút.
Giờ thì chưa ai để ý, nhưng ngày mai mọi chuyện sẽ lan rộng.
2
Vậy là mọi nền tảng đã được chuẩn bị kỹ càng.
Sau đó là đòn quyết định… chỉ còn lại một việc: nghiền nát trái tim của Ichinose Honami.
Vì tôi biết rằng Sakayanagi cũng sẽ đập vỡ trái tim đó sớm thôi.
Kế hoạch của Sakayanagi thành công đáng kinh ngạc, Ichinose vẫn tiếp tục chuỗi ngày vắng mặt dù có vẻ sức khoẻ cô ấy đã hồi phục.
Ngày 18 tháng Hai. Cuộc đụng độ giữa nhóm Hashimoto và nhóm Ishizaki diễn ra.
Đã năm ngày kể từ khi Ichinose bị ốm, nhưng cô ấy vẫn nghỉ học.
Ắt hẳn cô ấy đã khỏi bệnh. Nhưng vết thương trong tim dường như vẫn chưa lành.
Sau khi biết được Ichinose vẫn tiếp tục vắng mặt, tôi quyết định liên lạc.
Tuy nhiên nếu tôi lộ liễu đến gặp cô ấy sau giờ học hay vào ngày nghỉ, khả năng cao ai đó sẽ nhìn thấy tôi.
Nên tôi chọn thời điểm ban ngày vào các ngày trong tuần, lúc mà ký túc xá gần như trống vắng.
Tôi không hề gọi điện trước.
Tôi không có ý định để lại cho cô ấy đường thoát thân.
Tới trước cửa phòng Ichinose, tôi bấm chuông.
"Tớ muốn nói chuyện chút. Cậu có thể ra ngoài được không?"
Một lúc sau có phản hồi từ bên trong.
"Xin lỗi Ayanokouji-kun. Cậu đã tốn công đến đây rồi, thế này thật không phải, nhưng để lần sau được không?"
Một chất giọng thiếu sức sống, nhưng đúng như tôi đoán, quả nhiên cô ấy đã hết cảm.
"Lá thư đó quan trọng với Ichinose vậy à?"
Ichinose không trả lời câu hỏi này.
Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào cửa.
"Thứ Hai cậu có đi học không?"
"…xin lỗi. Tớ không biết nữa."
Ngoại trừ những câu hỏi gần với cốt lõi của câu chuyện, xem ra cô ấy vẫn trả lời những thứ khác.
"Vẫn còn thời gian cho tới khi hết bữa trưa. Tớ ở đây một chút vậy."
Và rồi tôi cứ thế ngồi im cho tới phút cuối của bữa trưa.
"Tớ quay về trường đây."
"Tớ… chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi. Khi nào tâm trạng ổn định lại, nhất định tớ sẽ tới trường. Nên là, mong cậu đừng ghé qua nữa…"
Nghe xong câu nói gượng gạo của Ichinose, tôi trở lại trường.
3
Cuối tuần đã trôi qua. Ngày 21. Kỳ thi cuối kỳ sẽ bắt đầu vào thứ Sáu tuần này.
Đã là thứ Hai, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ichinose đâu.
Trong khi đó Kanzaki, Shibata và những cô bạn thân của Ichinose đã gọi điện, đã gửi tin nhắn, đã gửi mail.
Họ cứ liên tục làm vậy.
Song tôi lại chẳng thấy ai đến thăm cô ấy. Chỉ có thể nghĩ rằng cũng giống như tôi, Ichinose đã khuyên mọi người đừng tới.
Tôi ra khỏi trường trong bữa trưa, tới phòng của Ichinose.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa và lên tiếng, không cần chờ phản hồi.
"Hôm nay cậu cũng nghỉ à?"
Cô ấy đã bảo tôi đừng ghé qua nữa, nhưng tôi vẫn to gan làm ngơ.
Không có câu trả lời nào từ Ichinose.
Tôi không nói gì suốt một hồi lâu, chỉ ngồi dựa lưng trước cửa phòng Ichinose cho tới khi gần hết giờ, giống như cuối tuần trước.
4
Thứ Ba cũng tương tự. Không cần giải thích gì thêm.
Xác nhận rằng Ichinose vẫn nghỉ, tôi ghé qua phòng cô ấy.
Nếu là bạn cùng lớp thì sẽ không bị ghét. Nhưng tôi là học sinh lớp khác, nên Ichinose có đoạn tuyệt với tôi thì cũng không hại gì. Đó là lý do lớn nhất khiến tôi hăng hái đến vậy.
Không còn nhiều thời gian trước kỳ thi cuối kỳ.
Cứ đà này, có khả năng cô ấy sẽ nghỉ luôn vào ngày thi.
Không, cứ cho là cô ấy xuất hiện đúng hôm kiểm tra, khi đó tinh thần của lớp B sẽ trở nên mệt mỏi tột độ. Có thể điểm số của họ sẽ tụt giảm vì những rắc rối ngoài dự kiến.
Không có ai bị đuổi học, nhưng điểm lớp cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Ichinose cần phải đi học vào thứ Năm để trấn an lớp B.
Nếu nghĩ như vậy thì thứ Tư ngày mai chính là hạn chót.
5
Cuối cùng thì hạn chót, tức thứ Tư đã đến chỉ trong nháy mắt.
Cầm trên tay lon cà phê mới mua ở cửa hàng tiện lợi, tôi thở ra một làn hơi trắng xoá.
Hôm nay tôi cũng sẽ không thúc giục gì.
Vì sao, vì Ichinose phải biết rằng hôm nay chính là thời hạn cuối.
Cô ấy nhất định sẽ hành động.
Tôi chắc chắn.
"Sắp hết tháng Hai rồi. Sau khi vượt qua kỳ thi đặc biệt vào tháng tới, chúng ta sẽ chính thức lên năm hai. Người ta cứ nói thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, nhưng liệu có thật như vậy không?"
Bài thi trên đảo hoang, bài thi trên tàu, cả Paper Shuffle nữa – những bài thi dị thường được diễn ra hết lần này đến lần khác.
"Lên năm hai rồi mấy kỳ thi đặc biệt có kỳ lạ hơn không đây?"
"…nè. Tớ hỏi cậu một chuyện kỳ lạ nhé…?"
Ichinose cất tiếng sau một khoảng thời gian dài, cô ấy lẩm bẩm như đang trò chuyện với chính mình.
"Ừ. Nếu nói chuyện qua cánh cửa cũng được thì cậu cứ việc hỏi."
Tôi sẵn lòng hoan nghênh, nhưng Ichinose không đáp lại ngay.
Có lẽ đây là những lời đầu tiên của cô ấy sau bao ngày.
"Tại sao Ayanokouji-kun không nói gì, cũng không hỏi tớ chuyện gì?"
"Ý cậu là sao?"
"Các thành viên trong lớp cũng như bạn bè, mọi người luôn cố thuyết phục tớ đến trường. Họ bảo, nếu gặp khó khăn gì thì hãy tâm sự với họ. Ấy thế mà Ayanokouji-kun lại không nói những lời đó, dù vẫn đến đây hàng ngày… tại sao vậy?"
Dường như cô ấy không muốn tôi lo lắng như những học sinh khác.
Cô ấy không hiểu vì sao tôi lại ra khỏi trường, vì sao tôi lại bỏ bữa trưa.
"So với tớ, những người vô cùng lo lắng cho Ichinose đã thuyết phục cậu biết bao lần rồi. Tớ không nghĩ một đứa giao thiệp nông cạn như tớ có thể lay động được tâm trí cậu."
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong căn phòng.
Có cảm giác cô ấy đang ngồi cạnh tôi, ở bên kia cánh cửa.
"Có lẽ, tớ đến đây mỗi ngày là để chờ cậu nói ra hết mọi chuyện."
"Chờ… tớ nói ra?"
Ngay tại đây, lần đầu tiên tôi quyết định bước vào trái tim của Ichinose.
"Tớ đã biết cậu phạm phải tội gì rồi."
"…"
"Nói là biết vậy chứ tớ vẫn chưa rõ hoàn cảnh phía sau. Bị Sakayanagi đào bới tới mức phải nghỉ học cho đến tận bây giờ, tớ nghĩ là mình hiểu bản thân Ichinose đang bị áp lực đè nặng đến thế nào. Nhưng mà, tớ có nói ra những điều như vậy cũng vô dụng."
"Làm thế nào… cậu biết?"
"Bây giờ, điều đó không quan trọng. Hơn nữa, tớ cũng không có ý định kể chi tiết."
Nếu Ichinose không muốn nói, cuộc trò chuyện kết thúc.
"Ichinose có lẽ không giỏi khoản chia sẻ nỗi đau của mình với người khác. Cậu là kiểu người biết giúp đỡ người khác, nhưng lại không biết giúp đỡ bản thân. Vậy nên bây giờ tớ đang ở đây."
Cảm xúc mà tôi muốn diễn tả đang được truyền tới Ichinose từng chút, từng chút.
Một khoảng lặng ngắn.
Đau khổ biết mấy vào những lúc mình muốn trút bầu tâm sự mà không có ai lắng nghe.
Tôi đã từng chứng kiến vô số đứa trẻ như vậy ở Căn Phòng Trắng.
Những đứa trẻ rồi cũng tự mình gục ngã, biến mất, và không thể đứng dậy trở lại.
"Bây giờ tớ là cánh cửa. Cậu không thể thấy mặt tớ, cũng không thể chạm vào tớ. Tớ chỉ là một cánh cửa. Thổ lộ sự yếu đuối của mình với một cánh cửa, sẽ chẳng có ai cười nhạo cậu đâu."
Tôi đặt lon cà phê xuống đất cái cộp.
"Cậu sẽ làm gì đây, Ichinose? Đây là thời điểm sống còn của cậu đấy."
Bạn bè của Ichinose Honami, ai ai cũng hiền lành và khiêm nhường. Không khó để tưởng tượng rằng họ đã không ngừng trao những lời dịu dàng tới leader đáng tin cậy của mình.
Tuy nhiên, làm vậy không ổn. Đối với một người ủng hộ Ichinose thì có thể là đúng, nhưng đối với một người đang sửa chữa lỗi lầm thì như vậy là sai. Bạn phải tạo ra áp lực để khuất phục họ.
"Thảm hại như tớ… cũng được sao?"
"Đâu ai có quyền phủ nhận."
"Một tội phạm như tớ… liệu có được tha thứ không…?"
"Tất cả mọi người đều có quyền được tha thứ."
Tôi đã gõ cửa trái tim cô ấy.
Giờ chỉ còn xem liệu Ichinose có hồi đáp hay không.
Ichinose chậm rãi cất tiếng nói từ phía bên kia cánh cửa.
"Tớ—từng ăn cắp vặt. Để rồi vào năm ba trung học, tớ nghỉ học nửa năm trong dằn vặt. Không hề tâm sự với ai, chỉ biết trách cứ chính mình. Tớ đã nhốt mình trong căn phòng chật chội, như bây giờ đây…"
Buông bàn tay đang nén chặt con tim rỉ máu, Ichinose bắt đầu kể.
Cô ấy đã làm gì. Cô ấy thu bản thân yếu đuối vào chiếc vỏ ra sao.
Cô ấy chỉ chia sẻ câu chuyện này với Nagumo. Sakayanagi bàn bạc với các thành viên trong lớp, được nghe kể là có một học sinh từng ăn cắp vặt. Nhất định không phải là trùng hợp. Có cảm giác Sakayanagi đã biết được quá khứ kia từ Nagumo. Chẳng thể nói dối được nữa, cô ấy đành phải khai hết.
Cô ấy luôn tỏ ra kiên cường, không thể để lộ điểm yếu của bản thân.
Thừa nhận tội lỗi của chính mình. Khó khăn và đáng sợ đến nhường nào, bạn có biết không?
Có nhiều người trẻ tuổi, tâm hồn chưa chín chắn đã từng trộm cắp… không, đã từng một lần phạm phải tội nào đó. Nhưng khi giải thích trước đám đông, họ sẽ đồng loạt lên tiếng rằng 'tôi không hề làm chuyện xấu xa như vậy'. Đương nhiên rồi. Thú nhận tội lỗi của bản thân trước công chúng vô cùng khó. Vậy nên có nhiều kẻ hay đổ lỗi cho tội phạm dưới danh nghĩa công lý. Rồi những tội phạm biết rõ tương lai bi thảm đang chờ đợi họ. Vậy nên họ che giấu. Họ cứ ôm khư khư tội lỗi trong lòng, không nói ra với ai. Họ khoác lên mình vỏ bọc người tốt và sống tiếp.
Ichinose đã dày vò bản thân, cô độc trong nửa năm trời.
Và rồi cuối cùng cô ấy đã được giải thoát… không, đã trốn thoát khỏi xiềng xích của chính mình.
Nhưng nó vẫn sẽ đi theo cô ấy, đeo bám cô ấy cho tới chết.
Thực tế nó đang đứng chắn lối Ichinose, công kích liên hồi tâm trí cô ấy.
Vì vậy cô ấy buộc phải đối mặt với nó.
Thời khắc tôi lắng nghe xong mọi chuyện thì giờ ăn trưa đã hết, nhưng chẳng quan trọng.
Giờ học buổi chiều đã bắt đầu, nhưng tôi vẫn tiếp tục ngồi nghe Ichinose trải lòng.
Không an ủi, không quở trách.
Ichinose khóc nức nở bên kia cánh cửa.
Tôi không nói một lời động viện nào.
Những lời đó, đối với Ichinose hiện giờ là vô nghĩa.
Đối thủ mà cô ấy phải chống lại đã ấn định ngay từ ban đầu.
Là chính bản thân cô ấy. Liệu cô ấy có tự mình đặt dấu chấm hết cho mọi thứ hay không, tất cả chỉ có vậy.
Chẳng mấy ai có thể đối mặt đúng nghĩa với tội lỗi của mình.
Nhưng khi đã có thể… thì con người ta sẽ tiến thêm một bước trên nấc thang trưởng thành.
Đó—là cuộc trao đổi giữa tôi và Ichinose, trước khi cô ấy mở lòng với bạn bè mình. Tất cả mọi chuyện.