Lớp học biết tuốt
Chương 07: Cuộc chiến của phái nữ (Phần 2) - Horikita Suzune
Lớp học biết tuốt
Chương 07: Cuộc chiến của phái nữ (Phần 2) - Horikita Suzune
Ngày mai, bài kiểm tra thực sự sẽ bắt đầu. Thường thì bây giờ, các học sinh đang thưởng thức một bữa tối tuyệt hảo.
Tôi, Horikita Suzune, đang liên lạc với một người trong phòng chung.
Hiện giờ các học sinh khác đang ở nhà ăn, nên việc ở riêng với nhau trở nên thật đơn giản.
"Này nhé Horikita-san. Thú thật tớ không nghĩ cậu thấy được tình hình hiện tại."
Trước mặt, Kushida-san đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng.
Dù sao chúng tôi cũng đang ở trong một ngôi trường ngoại khóa chật hẹp. Chẳng biết ai có tai mắt ở đâu. Ít nhất tôi cũng không thể rời mắt khỏi Kushida Kikyou-san, với tính cách của công chúng, đang đứng trước mặt.
"Tôi không thấy được tình hình. Ý cậu là sao?"
"Để tiện theo dõi tớ… hay nói cách khác, để tớ công nhận cậu là đồng minh bằng cách lôi tớ vào cùng nhóm. Đúng không?"
Luôn cho rằng ai đó đang đến, Kushida-san đáp lại với thái độ không khác mấy so với thường ngày. Nhưng có gì đó rất mạnh mẽ ẩn sau cách nói đó. Ắt hẳn vì đây không phải tình huống có thể xài những mánh khoé như thu âm bằng điện thoại. Nhưng tôi nên hoan nghênh điều này. Vì nếu cô ta cứ giấu đi bản chất thật, chúng tôi sẽ không đi đến đâu cả.
"Phải. Tôi không phủ nhận mục tiêu đó là một phần lý do."
Tôi nhấn mạnh chữ 'một phần', nhưng Kushida-san có vẻ không quan tâm.
"Dường như cậu đang hành động theo cảm xúc cá nhân, nhưng tớ tự hỏi làm thế nào để biến nó thành một chiến lược đây. Quả thật tớ và cậu không hòa hợp với nhau. Nhưng vì điểm của nhóm... không, nếu nghĩ cho lớp thì chẳng phải cậu nên gạt bỏ cảm xúc cá nhân sao?"
Nói rồi Kushida-san khoanh tay thở dài, cho rằng những gì mình nói là chính xác.
"Ưu tiên của cậu chỉ là tớ, nên thắng thua là mối lo thứ yếu thôi. Đúng không?"
"Phải, tôi không phủ nhận."
"Vậy là cậu thừa nhận à."
Thực ra tôi cũng chẳng có điều gì để phủ nhận. Từ khi bài thi Paper Shuffle được quyết định tổ chức, tôi chỉ biết nghĩ về Kushida-san mà hành động. Cũng vì thế mà tôi mời cô ta uống trà vào kỳ nghỉ đông. Tôi đang làm những điều mà mình chưa từng làm từ trước đến giờ.
"Làm gì cũng vô ích thôi. Mong cậu thấu hiểu cho."
"Đáng tiếc, yêu cầu đó bất khả thi."
Tôi sẽ không thể bước tiếp, cho đến khi giải quyết xong vấn đề với Kushida-san.
"Tớ không nên nói ra điều này, nhưng cậu quên mất lời hứa trước mặt Hội trưởng Hội học sinh mà cậu ép tớ tham gia rồi sao? Bỏ qua nỗi lòng vẫn chưa dịu xuống của tớ đi, tớ đã hứa sẽ không phá Horikita-san nữa. Cứ ngỡ chí ít cậu cũng hiểu là tớ sẽ không hành động bộp chộp. Hay có khi nào cậu nghĩ tớ sẽ thất hứa ngay lập tức?"
Câu hỏi đó, tôi không thể đáp lại nên lời.
Dường như Kushida-san biết được cảm xúc của tôi.
Chính xác một nửa. Ngay cả khi hy vọng rằng Kushida-san là kiểu người miễn cưỡng tuân theo lời hứa đó, nhưng cũng có thể cô ta đang hành động lén lút hòng tống cổ tôi, và hai dòng cảm xúc này đang trộn lẫn vào nhau.
Nếu không nghi ngờ Kushida-san, tôi không cần phải bám lấy cô ta cả ngày lẫn đêm.
Hơn nữa, nii-san không phải loại người hay ba hoa, nhưng một khi anh ấy tốt nghiệp thì lời hứa sẽ vô hiệu. Nếu tôi muốn hành động, thì phải là trước khi nii-san ra trường. Thời gian còn lại không nhiều.
"Tôi muốn cậu tin tưởng tôi."
Tôi quyết định ném bóng thẳng với cô ta.
"Thẳng thắn ghê."
Đối đầu trực diện với nó, Kushida-san cười nhạt. Nhưng đó không phải một nụ cười khẳng định. Tôi không được phép mắc sai lầm.
"Cho dù chuyện gì xảy ra chăng nữa, tôi cũng sẽ không tiết lộ quá khứ của cậu. Phải làm gì thì cậu mới tin tôi?"
"Rất tiếc, tớ sẽ không bao giờ tin đâu."
Kushida-san dứt khoát nói.
"Có nói cho người khác tôi cũng chẳng được lợi gì."
"Có thể. Tôi mà biết được cô tiết lộ với ai thì tôi sẽ không nhân nhượng đâu. Có khi tôi sẽ xem xét phá hoại cái lớp này như hồi trung học. Một người đang nhắm đến lớp A như Horikita-san đương nhiên sẽ không làm chuyện mạo hiểm vậy đâu. Cách nghĩ như thế là bình thường."
Suy nghĩ của tôi như thể được truyền đạt toàn bộ cho Kushida-san vậy.
Nhưng dù vậy vẫn phải có lý do khiến cô ta chưa thể bớt gay gắt.
"Nhưng nếu cô hỏi tôi thì tôi sẽ nói hoàn cảnh của chúng ta đang khá gò bó."
"Gò bó…?"
"Ví dụ đi, cô bị một con dao chĩa vào sau đầu và bị yêu cầu hợp tác nếu không muốn bị thương, liệu cô có tuân lệnh không? Tình thế cô không thể bị tổn thương dù họ muốn, và tình thế họ có thể đả thương cô nếu muốn là hai lập trường khác nhau đấy. Cô hiểu mà nhỉ?"
Kushida-san không hề tin một ai. Cô ta không quyết định dựa theo mặt lợi và hại, mà chỉ đơn thuần là cô ta không chịu được việc để người khác ngoài mình nắm được thông tin mang lại lợi thế cho họ.
Đó là lý do cô ta đang cố trừ khử tôi.
Vấn đề ở chỗ, tôi cũng không thể buông bỏ con dao ấy.
"Nhưng chẳng phải vì thế mà cậu đang tự kìm hãm mình sao? Thật ra thì số người biết về cậu đang tăng dần dần đấy."
"Đúng là như thế. Tôi công nhận mọi thứ đang dần trở nên khó khăn hơn."
"Cậu rất thông minh. Cậu đứng trên mức trung bình về học lực và thể thao, và kỹ năng giao tiếp cũng là số một năm nhất… không, tùy tình huống mà có khi là số một toàn trường. Dù đang nói chuyện thế này nhưng tôi khá ấn tượng về cách ứng biến của cậu. Cậu sẽ là một đóng góp lớn cho lớp nếu chịu hợp tác với tư cách một bạn học cùng lớp. Từ đó cậu cũng sẽ được xung quanh biết ơn nhiều hơn."
"Có biết cái giọng điệu biết tuốt đó làm tôi ức chế hơn tất thảy không? Chính vì biết được tính cách thực sự của tôi nên cô mới đề nghị như vậy. Tôi không thể chịu được điều đó. Nếu cô không biết gì thì đã không giở cái giọng đó trước mặt tôi rồi."
"Chuyện này."
Tôi không chấp nhận bất cứ ai biết về quá khứ của tôi – quyết tâm đó của cô ta truyền đến tôi một cách dữ dội.
"Cô thông minh hơn tôi, chẳng phải học ở trường nào cũng được sao? Hơn nữa theo như tôi biết, Horikita-san đến đây vì muốn học cùng trường với anh trai đúng không? Nhưng anh cô sẽ tốt nghiệp sớm thôi, nên cô không cần ép mình phải ở lại đây nữa đâu. Đi học ở trường khác và học cao hơn hoặc kiếm việc là ngon lành rồi mà. Thôi đủ rồi nhỉ?"
Ngụ ý rằng nói thêm nữa cũng chỉ phí thời gian, Kushida-san tỏ vẻ muốn rút ngắn đi cuộc trò chuyện này. Tôi không thể ngăn cản cô ta nữa, đành im lặng thở dài.
"Tôi sẽ ở ẩn một thời gian. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tin tưởng hay hợp tác với Horikita-san. Nên nhớ rằng cho đến khi tôi, hoặc Horikita-san, một trong hai người biến mất khỏi trường, cuộc nói chuyện này sẽ mãi chỉ như hai đường thẳng song song mà thôi."
"…tôi hiểu rồi. Hôm nay đến đây thôi."
"Không chỉ hôm nay. Xem như đây là lần cuối đi."
Bỏ lại những lời đó, Kushida-san rời phòng.
"Mình thật bất lực."
Tôi không có nhiều đồng minh để dựa dẫm.
Ayanokouji-kun xem ra là người tôi dựa dẫm nhiều nhất, nhưng chúng tôi đã trở nên xa cách.
Có lẽ vì tôi ép cậu ta bàn về Hội học sinh trước mặt Kushida-san.
Nhưng tôi cũng có những thứ không thể bỏ qua.
Xung đột giữa tôi với cô ta chỉ có thể hoá giải bằng cách liên lạc với cô ta không ngừng nghỉ.
Cho dù có mất đi sự hợp tác của cậu ta, tôi vẫn sẽ chọn Kushida-san.
Không, tôi phải chọn cô ta.