Lớp học biết tuốt
Chương 05: Thiện và ác
Chương 05: Thiện và ác
Khoẳng khắc khi tôi vừa bước vào cửa lớp, phần lớn học sinh liền quay lại gần như cùng lúc vào tôi.
Tuy vậy, họ liếc đi tức thì.
Rồi, họ lại liếc tôi thêm lần nữa. Việc này cứ tiếp diễn được khoảng một lúc.
Có vẻ họ thật sự đã nhắm vào tôi.
Đây chắc là cánh gà của cảm giác lạc lõng còn lưu đọng lại từ hôm qua.
Thành viên của nhóm tôi, Akito hoặc Keisei có vẻ như không nhận ra điều khác thường ấy.
Dù sao thì kỹ năng diễn diễn của họ cũng không đủ để thuyết phục tôi tin rằng họ tìm ra được nạn nhân.
Hơn nữa, đối thủ đã rất thận trọng để không lộ ra tôi là người bị chỉ điểm.
Nếu tôi hành động thừa thãi lúc này, thì Kei cũng sẽ bị liên lụy vô ích.
Nên tôi cũng không định nói cho họ biết về tình hình hiện tại.
Tôi buộc phải tự thân giải quyết mớ rắc rối này.
“Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun.”
“Ah. Chào buổi sáng.”
Horikita chắc cũng chưa nhận thức được.
“Yo!”
Sudou chắc là đi cùng, họ chào gần như cùng lúc.
“Tình cờ đi chung thôi.”
“Tớ có hỏi đâu.”
Vì 1 số lí do Sudou nhìn tôi 1 cách khoa trương trước khi về chỗ.
Chắc cậu ta không dính dáng việc kia đâu.
Dù rằng cậu ta có lẽ cũng bỏ phiếu khiếu nại tôi, nhưng nếu đâm theo Yamauchi chỉ tổ bị Horikita ghét cậu ta thêm. Hơn nữa, cậu ta cũng không diễn cái mặt ngu ngơ không biết gì được.
“.... Nhân tiện”
Horikita thì thầm với tôi.
“Hả?”
“Cậu đã làm gì vậy?”
“Ngắn thế? Rõ hơn xem nào.”
“Kệ đi. Mà tóm lại là cậu đã làm gì?”
Hỏi gì mà trừu tượng thế.
“Không hiểu lắm, nhưng tớ không có làm gì cả. Tớ không rảnh thế đâu.”
“Không rảnh? Cậu đang nói gì thế?’
“Là vấn đề của riêng tớ. Đừng bận tâm”
Lớp học sẽ bắt đầu sớm thôi.
Dựa vào thái độ của Horiktia, chắc nhỏ vẫn chưa liên lạc gì với ông anh rồi.
Chiều nay sẽ khác vậy.
1
Thứ 6, giờ ăn trưa, còn 1 ngày trước bài kiểm tra.
Tôi, Horikita Suzune vẫn còn đang nghĩ lại về tối qua.
Trước khi đi ngủ, điện thoại reo lên một tin nhắn.
Tim tôi dường như lỡ nhịp khi thấy người đưa tin.
ANH HAI TÔI.
Chỉ 1 dòng duy nhất.
“Hối hận gì ko?”
Có vẻ như là 1 câu hỏi.
Tôi thực sự mất phương hướng, dù đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Dẫu vậy, đây có lẽ là một cơ hội cả đời.
Nếu lỡ lần này…lần tiếp theo được nghe giọng anh mình có lẽ là lúc tốt nghiệp mất.
“Anh muốn nói chuyện với em thật sao?”
Dù chỉ là nhấn nút gửi thôi, ngón tay tôi nặng trĩu và dường như không thể bấm được.
“Haa...”
Tôi cân bằng nhịp thở và nhấn. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi.
Mọi nỗi lo tan biến khi có 1 cuộc gọi đến.
Tôi thấy nhẹ nhõm.
May mắn thay, anh ấy đã gọi. Nhắn tin với bàn tay run lẩy bẩy thế này, có hơi…
“....Em đây. Suzune”
“Em nói là muốn nói chuyện?”
“Vâng...”
“Muốn nói gì?”
“..Uh, tin nhắn của anh.... sao anh lại gửi thứ như thế cho em...?”
“Có quan trọng ko? Vì thế mà em muốn nói chuyện qua điện thoại à?”
“K-không phải thế”
Thấy có vẻ như anh ấy sắp dập máy, tôi phát hoảng và điên cuồng phủ nhân để ngăn anh ấy làm vậy.
“Nếu được... anh muốn gặp em trực tiếp không?”
“Trực tiếp?”
“V-vâng”
“Khi mà em vừa đăng kí vào, anh đã nói là em thôi học sẽ tốt hơn. Cái lúc mà em từ chối, mối quan hệ của em với anh đã đứt rồi. Em hiểu mà nhỉ?”
Đi thẳng vào vấn đề. Quyết định bất chợt thế này từ anh tôi có hơi tàn khốc dù chỉ là tôi tưởng tượng ra.
Cái mối quan hệ anh em của chúng tôi nó xa cách như vậy đấy.
Thật lòng, tôi muốn nói với anh tôi đủ thứ trên đời.
Về những gì đã xảy ra. Về những gì sẽ xảy ra.
Nhưng... anh ấy sẽ không bao giờ hỏi tôi những thứ như thế.
“Đó là điều em muốn hỏi anh trực tiếp.”
Anh ấy im lặng. Tôi từ tốn nói tiếp.
“Đây sẽ là lần cuối... sau đó em sẽ không dính dáng gì đến anh nữa.”
Đây là điều duy nhất tôi có thể đề nghị.
“Hiều rồi”.
Đó là cuộc trò chuyện tối qua.
Bây giờ thì tôi đang đi gặp anh ấy đây.
Để tránh bị nhìn thấy, chúng tôi thống nhất gặp nhau ở 1 tòa nhà đặc biệt, nơi gần như hoang vu đúng nghĩa.
Vào lúc tôi đến nơi, anh ấy đã ở sẵn đó.
2
“Xin lỗi đã bắt anh chờ...”
Manabu đứng đó im lặng. Theo quan điểm của Suzune, anh ấy không thay đổi chút gì từ khi họ còn bé.
Anh ta vẫn là người cô ấy theo gót từ ấy đến giờ.
“Bao lâu rồi chúng ta mới nói chuyện riêng thế này?”
“..Nếu không tính những gì xảy ra ngay sau khi em nhập học, thì khoảng 3 năm..”
“Hiểu rồi. Chắc là từ hồi ấy cơ à.”
Manabu nhớ đến hồi em gái mình học năm nhất sơ trung.
Khi quyết định theo học trường này, anh ta đẩy em gái mình ra xa.
Vào lúc đó, cậu ta không hề nghĩ em mình sẽ đi theo.
Cơ mà, rõ như ban ngày, Suzune đang đứng đây, trước mặt cậu ta.
“Em nói có chuyện muốn nói, nên nói đi.”
Cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay nếu cô ấy nói rằng mục đích là để hàn gắn tình anh em.
Nếu đây mà là cô ấy của ngày xưa, thì có nói vậy cũng rất chi là bình thường.
Trong trường hợp đó, hẳn là Manabu sẽ không nói gì. Anh ta chắc sẽ rời đi không do dự.
“Nó có liên quan đến bài kiểm tra phụ này. Anh biết những gì năm nhất đang phải trải qua chứ ạ?”
“Mhm. Mỗi lớp đều bị buộc đuổi 1 học sinh.”
“Vâng.”
“Và?”
Anh ta thúc Suzune nói tiếp.
Suzune, người mới còn nói trôi chảy, ngập ngừng tiếp tục.
“Nếu muốn nguồn cung cấp điểm cá nhân của anh ấy, thì nó gần như cạn sau vụ trại huấn luyện rồi. Nếu chỉ có thế thì em đang phí thời gian thôi.”
“Không hề đâu ạ. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ anh hỗ trợ.”
Suzune chốt, quyết tâm đánh bay đi bất kì sự nghi ngờ nào của anh mình.
“Những gì em muốn nói hôm nay... Xin hãy cho em sự dũng cảm.”
Lời ấy đi ra, và sau 1 khoảng ngừng ngắn, cô ấy tiếp tục.
“Em muốn đối mặt với bài kiểm tra này ngẩng cao đầu. Những người khác đang lập các nhóm, cố kiểm soát số phiếu bầu để chắc chắn họ an toàn. Nhưng chắc chắn họ sẽ hối hận đã làm vậy sau này. Vì thế em... em muốn đứng lên chống lại họ.”
Manabu lặng đi nhìn cô ấy nói, nhận ra sự quyết tâm trong ánh mắt con bé.
Cũng lúc ấy, anh ta nhớ lại những gì Ayanokouji đã nói hôm trước.
Những gì cô ấy muốn làm dù thế nào cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng, bằng chính sức mình, cô ấy muốn làm điều không ai có thể.
Để tự kiên định lại, cô ấy quyết định đến gặp anh mình.
“Em còn bao nhiêu thời gian?”
“Em không còn kế hoạch nào khác sau cái này...”
“Thật sao?”
Suzune hơi khựng lại trước câu hỏi đột ngột của Manabu.
“Vậy trước khi nghe, anh muốn hỏi em vài thứ. Em nghĩ sao về trường này?”
“Eh?”
“Em có thích không?”
“Ah. Uhm ..em hiểu.”
Câu hỏi bất ngờ này làm cô ấy mất cảnh giác hoàn toàn.
“E-em xin lỗi. Cái đó, uh...”
Manabu không quở trách cô ấy dù có đang lóng ngóng.
“Em có thích hay ko... thật lòng em cũng không biết. Ít nhất thì, nó không tẻ nhạt.”
“Vậy cơ à?”
Suzune không hiểu ẩn ý của Manabu
Sau cùng, cũng lâu rồi cô ấy mới có cuộc trò chuyện bình thường với anh mình.
“Có vẻ như em đã vượt qua 1 trong những thiếu sót của mình.”
“Thiếu sót của em?”
“Đúng thế. Em quá tập trung vào bản thân mà ngơ đi những gì xảy ra xung quanh. Bằng cách cởi mở hơn, em đã có thể thoát khỏi việc dành cả ngày trong nhàm chán.”
“Anh 1 cách nào đó.. hơi khác hôm nay.”
Trong mắt Suzune, anh mình là người nghiêm túc và tận tâm. 1 người gần như không bao giờ cười.
Cô ấy nghĩ là không thể nào anh mình nghĩ việc tới trường là 1 cái gì đó vui.
“Em luôn chú ý đến thành tích học tập của anh, ám ảnh về việc đạt điểm cao.”
“Là vì... anh đã luôn là hình mẫu của em.”
Đây là điều Suzune đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, và mặt Manabu xám đi mỗi lần nghe thấy.
“Hình mẫu, huh?”
“... Em hiểu. Bắt kịp anh chắc chắn là điều không thể. Nhưng mà cố gắng rút gọn khoảng cách không nên là điều xấu.”
Dù biết được sự tự trọng giới hạn, cô ấy vẫn muốn anh biết mình đã nỗ lực thế nào.
Không hồi đáp lại cảm xúc em mình, Manabu khẽ nhắm mắt 1 lúc.
“Em nghĩ sao về Ayanokouji?”
“...Em nghĩ sao về cậu ta?”
“Cứ nói cho anh suy nghĩ thật lòng của em.”
“Cậu ta là 1 người khó chịu. Dù có khả năng được anh công nhận, em không thích cách cậu ta còn chả thèm cố gắng. Nhưng em nghĩ, ngày nào đó, em có thể bắt kịp anh và hi vọng là, có thể vượt qua cậu ta nữa.”
“Xui xẻo thay, chuyện đó là không thể.”
“...”
“Nói vậy thôi, em không cần bắt kịp. Hoàn toàn ổn để em tự trưởng thành với vận tốc riêng của mình.”
“Vận tốc riêng của em…”
Manabu tiến gần hơn chút đến cô em gái của mình.
Nếu Suzune cũng làm thế, khoảng cách giữa 2 người sẽ đủ để nắm tay nhau.
Dù vậy, Suzune không làm được.
“Em sợ sao?”
“..Vâng...”
Cái cảm giác về khoảng cách này, Suzune không thể vượt qua được, ngay cả khi cô ấy còn nhỏ.
Dù nó thật gần, nhưng cũng như vạn lí thiên thu.
“Để đến gần hơn, em phải muốn bước tiếp 1 bước.”
“Em có thể làm gì..? Em có thể làm gì để xóa đi khoảng cách này…?”
“Để anh giúp em trả lời câu hỏi này. Nói xem, em muốn lớp bước thêm thế nào?”
Với 1 cái gật đầu, Suzune từ từ giải thích cho anh mình.
3
Sau giờ học, trước ngày hiến tế.
Ngày mai, vật tế thần sẽ được quyết định, và ghế lớp sẽ trống đi 1 phần.
Cảm giác nặng nề đè lên bất cứ ai, dù ai cũng tự trấn an rằng mình sẽ ổn.
Có lẽ vì đã chọn ra được vật hi sinh.
Ayanokouji Kiyotaka sẽ bị đuổi.
Đã hơn nửa lớp đồng ý với hành động này.
Phần đông chắc là đang cảm thấy tội lỗi.
Cơ mà, cảm giác day dứt ấy chỉ là cái giá cho sự an toàn.
Sau 1 thời gian, cảm giác ấy sẽ phai mờ đi.
1 năm sau, họ sẽ chỉ đơn giản là nhớ tôi từng là 1 học sinh lớp này.
Nói thế thôi, tôi cũng không căm ghét họ hay gì cả. Để tránh đuổi học, ai cũng vật lộn tìm ra giải pháp. Cuối cùng, tôi chỉ tình cờ là mục tiêu thôi.
Sau khi có được sự thương hại của bạn học, Yamauchi đã giành được Kushida 1 cách tinh tế và gợi ý 1 mục tiêu dựa trên sự thông cảm và thấu hiểu.
Kushida sau đó thâu tóm những người có thể. Vì lời mời đến từ 1 người bạn đáng tin mà họ đã thổ lộ bí mật, họ không thể từ chối.
Chiến lược của Yamauchi cũng được đấy. Cậu ta đã mạo hiểm và làm được như thể kẻ chủ mưu vậy.
Nhưng mà chọn tôi là sai lầm rồi.
Nếu mục đích chỉ là tránh đuổi học, đáng lẽ nên nhắm Ike hay Sudou cơ.
Sau cùng, 2 người đấy không thể làm gì trong trường hợp này được.
Ừ thì, vì Sakayanagi là chủ mưu nên không đời nào chuyện đấy xảy ra đâu.
Vì chuyện đã đến mức này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi ai đó khác.
Nhưng lần này, tôi sẽ không phải người làm thế.
Tôi chỉ là 1 người có sự xuất hiện mờ nhạt, không mấy tác động đến lớp và bị nhắm bởi Yamauchi. Tôi không phải người có thể lật thế cờ.
Cái người con gái ngồi cạnh tôi đã trải qua nhiều sự đổi thay hơn tôi mường tượng.
Toàn thân cô ấy tỏa ra 1 hào quang khác hẳn mọi khi, lấp lánh như thể trúng ma pháp vậy.
“Vậy, nay đến thế thôi. Mai là thứ 7, nhưng vẫn có bài kiểm tra, đừng ngủ quên đấy.”
Lời Chabashira đánh dấu kết thúc cho giờ học hôm nay.
Mọi người chuẩn bị gói ghém đồ đạc về nhà.
1 khoảng khắc trầm lặng ngắn ngủi.
Cố lên, Horikita. Di chuyển đi. Tớ biết cậu làm được mà.
Cô ấy đẩy ghế ra sau và đứng dậy.
“Mọi người có thể dành chút thời gian ko?”
Horikita, giọng tràn đầy tự tin, gọi tới mọi học sinh trong lớp.
Theo lẽ thường, nó thu hút sự chú ý của cả lớp, tò mò về việc xảy ra.
“Tôi xin lỗi, nhưng mong mấy em không về nhà vội.”
Ngay cả Chabashira cũng có vẻ tò mò xem Horikita định làm gì, vì cô ấy ngừng đi ngay trước cửa lớp.
“Sao thế, Horikita-san?”
Hirata phản hồi, nhanh hơn bất kì ai.
Cậu ta là, sau tất cả, người nhạy cảm nhất với dù là thay đổi nhỏ nhất trong lớp.
“Tôi có điều muốn nói về bài kiểm tra ngày mai.”
“Bài kiểm tra ngày mai?”
“O-oh nhìn đồng hồ này... Tớ có kế hoạch đi chơi cùng Kanji rồi nên...”
“Chu… chuẩn rồi”
Yamauchi và Ike lên tiếng, nhấn mạnh là họ không có thời gian lảng vảng ở đây
“2 cậu có vẻ bận rộn nhỉ. Cái quyết định rủ nhau đi chơi dù 1 trong 2 cậu có thể bị đuổi ngày mai là sao thế?”
Khi cô ấy nhìn Yamauchi, cậu ta nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
“Là vì... không ích gì cả, dù có cố gắng thế nào nữa. Chúng tớ đã chuẩn bị cho khả năng xấu nhất rồi.”
“Thế cơ à? Thật đáng khen. Nhưng thật đáng tiếc, không phải ai cũng nghĩ như cậu. Nếu không phải cả lớp nghe được tôi nói thì không có ích gì, nên cậu có thể làm ơn hoãn lại chút được không?”
“Thế cậu đang muốn nói cái quái gì?”
“Có điều quan trọng tôi muốn nói với ai quan tâm đến bài kiểm tra ngày mai và ai sẽ là người được chọn.”
Horikita đúng lên trươc lớp trên bục giảng.
Chắc cô ấy muốn thấy mặt mọi người rõ ràng.
“Về người bị đuổi sao...? Cậu đang định nói gì thế?”
Yamauchi bắt đầu nói nhanh hơn 1 cách đáng kể.
Cậu ta ắt đang làm vậy 1 cách vô thức bởi sự tội lỗi của mình cộng thêm bầu không khí trong lớp.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều mấy ngày qua. Ai nên bị đuổi? Ai nên ở lại? Làm thế nào để đưa ra quyết định đúng đắn? Và hôm nay, tôi đã tìm ra câu trả lời thỏa mãn. Vậy, xin phép được tiếp tục.”
“Đợi đã, Horikita-san.”
Không phải Yamauchi, là Hirata đã lên tiếng.
“Không ai trong lớp này đáng bị đuổi cả.”
“Vậy ư? Vậy nếu có thì sao?”
“Đ-điều như thế...”
“Tôi đã có những quan ngại nhất định từ lúc nghe thấy bài kiểm tra này. Đành rằng là bàn luận với nhau và quyết định ai bị đuổi là rất quan trọng, trường học không cho ta nhiều thời gian đến thế chỉ để làm vậy. Vì thế, nó là 1 cuộc chiến nơi chúng ta hình thành các nhóm và cố kiểm soát kết quả. Chúng ta có nguy cơ sẽ đuổi 1 học sinh tài năng, dù họ không đáng bị đuổi 1 chút nào. Chúng ta có thể gọi 1 điều như thế là 1 bài kiểm tra sao?”
Chabashira là người đầu tiên lộ vẻ ấn tượng, không lâu sau là Kouenji.
“Tôi không rõ cậu có bị gì nhập vào không, nhưng với tôi cậu như 1 con người khác vậy. Cậu hiểu mà nhỉ?”
Vỗ tay, Kouenji nói tiếp.
“Nói tiếp đi nào. Cậu gợi ý chúng tôi làm gì?”
“Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta nên có 1 cuộc bàn luận và thu thập ý kiến mọi người. Nhưng tôi hiểu rằng, thực tế mà nói, điều này rất khó. Vì vậy, cho phép tôi đề cử người nên bị đuổi.”
Hirata ngắt lời.
“Đ-đợi đã Horikita-san!”
“Xin lỗi, nhưng tôi nói luôn đây. Tôi sẽ giải thích rõ ràng sau.”
Nhận ra được không còn nhiều thời gian, Horikita nói tiếp.
“Không đời nào. Tớ không cho phép cậu quăng cả lớp vào hỗn loạn thế này.”
Dù vậy, Hirata từ chối rút lui.
Thế mới là Hirata.
“Ít nhất cô ấy cũng có quyền nói. Mấy lời của mày để sau.”
Sudou cản Hirata can dự.
“Đúng như Tóc đỏ-kun nói, tôi đã dành ra quá nhiều thời gian quý báu của mình để ở lại, nên tôi sẽ rất vui nếu cậu không lãng phí nữa.”
Kouenji nói ủng hộ việc nghe Horikita, có vẻ hứng thú với cuộc trò chuyện.
“N-nhưng...”
Lợi dụng sự do dự của Hirata, Horikita 1 lần nữa mở mồm.
“Bài kiểm tra này... tôi quyết định nên đuổi học Yamauchi Haruki-kun.”
Dưới con mắt dò xét của bàn dân thiên hạ, Horikita nói 1 cách dứt khoát họ tên của lá phiếu.
Đến giờ, trong bí mật, vài học sinh đã được đề cử để đuổi. Horikita là người đầu tiên công khai thế này. Có thể sẽ có người hỏi, tại sao không ai khác làm điều như thế này? Là vì họ sẽ ngay lập tức trở thành cái gai trong mắt người mà họ đề cử. Hơn nữa, nếu thất bại trong việc thuyết phục lớp, khả năng cao chính họ sẽ trở thành mục tiêu.
“T-tại sao, Horikitaa!?”
Theo lẽ tự nhiên, Yamauchi là người đầu tiên phản ứng.
Sau cùng, nếu Horikita vận động đủ phiếu, cậu ta sẽ thành mục tiêu. Và đó là 1 cú án tử chuẩn xác.
“Có lí do rõ ràng. Đầu tiên, đóng góp của cậu cho lớp căn bản là thấp.”
“K-không đúng! Điểm của tớ cao hơn Ken từ trước đến nay!”
“Cậu bị vượt mặt lần trước đúng ko?”
“Cái đó..nhưng, chỉ là 1 lần thôi!!!”
“Thôi thì cứ nói là cậu học giỏi hơn Sudou-kun đi. Ngay cả thế, cậu thua xa cậu ta về mặt thể thao”.
“Không phải Kanji cũng vậy sao!? Chắc chắn cậu ta yếu hơn tớ trong mấy vụ thể thao!”
Như thường tình, Yamauchi tuyệt vọng bào chữa cho mình.
“Đúng là có 1 vài học sinh có cái gì đó giống nhau. Cái đó cho qua đi.”
“Đ-đúng vậy. Thiệt tình... tha cho tớ đi mà...?”
“Tuy vậy, cậu vẫn còn thua kém, ngay cả đối với bọn họ. Khi cân nhắc về hành vi trong giờ học, sự trì trệ và trốn học, điểm mạnh và yếu, cậu đứng chót bảng. Ngay trên là Ike-kun, và theo sát là Sudou-kun. Đây là kết luận của tôi đến hôm qua.”
“T...tớ cũng là ứng cử viên sao!?”
Hơi hoảng chút, Sudou nói.
“Đúng là cậu đã trau dồi khả năng học tập và suy nghĩ suốt vài tháng qua, nhưng vẫn không bù đắp lại những lúc cậu là gánh nặng cho lớp. Hay là tôi sai?”
“..K-không, cậu nói đúng.”
Bị phơi bày những sự thật này trước mắt, Sudou đồng tình.
Biểu cảm của Ike thật nặng nề, có vẻ cũng đã chấp nhận rồi.
“Nghiêm túc đây à!? Tôi bắt đầu bực rồi đấy! Phải không vậy!? Kanji!? Ken!?”
Yamauchi cố kêu gọi 2 người vừa bị nêu tên, nhưng cả 2 đều không thể phản đối lời Horikita.
“Hơn nữa, tôi cũng khá đáng mến mà nhỉ? Ít nhất là đối với Kouenji. Cái thằng rắc rối này bỏ rơi lớp liên tiếp mấy bài kiểm tra đặc biệt rồi!”
“Đúng là Kouenji rất cần cải thiện hành vi của mình. Tuy nhiên cậu ta hiểu tầm quan trọng của cuộc bàn luận này. Nếu mà tôi so sánh giá trị giữa 2 người thì cậu ta và cậu khác nhau 1 trời 1 vực, đến mức không cần phải so sánh. Ít nhất thì, bài thi này không phải lúc để đuổi cậu ta.”
Kouenji lộ ra 1 nụ cười nhởn nhơ, bắt chéo tay thoả mãn.
“Tôi không chấp nhận điều này! Chỉ là không thể!”
“Vậy, nếu tôi nói lí do cuối cùng tại sao cậu là người được chọn thì sao?”
Horikita chèn ép Yamauchi, ngắt cơn thịnh nộ của cậu ta.
“L-lí do cuối cùng?”
Bầu không khí xung quanh Horikita làm Yamauchi như thấp bé đi vậy.
“Có 1 điều mà cậu cảm thấy tội lỗi mà cậu chưa muốn nói cho ai. Hay là tôi sai?”
Yamauchi hoàn toàn choáng ngợp trước lời Horrkita.
“Tôi chả thấy tội lỗi về cái gì cả...”
“Có vẻ cậu không muốn nói, tôi sẽ nói thay vạy. Để bảo vệ chính mình, cậu dùng Kushida-san như 1 đại sứ để thu thập sự ủng hộ từ cả lớp, để đuổi học Ayanokouji-kun. Đúng chứ?”
“Hah!?”
Cả lớp trở nên om sòm.
Dù rằng hơn nửa lớp biết về vụ dàn xếp phiếu bầu, không một ai rõ kẻ chủ mưu là Yamauchi cả.
“Cậu dàn xếp để đuổi Ayanokouji-kun sao...?”
Trừ nhóm tôi, Hirata là người thực sự, sốc nặng khi nghe vậy.
Hirata là người luôn trung lập và nghĩ cả lớp như 1 thể thống nhất, nên cũng có lí khi mà cậu ta trở nên như thế.
“Đúng. Đó là 1 sự thật không thể chối cãi. Có ai phản đối không ?”
Kushida đã kéo nhiều người vào kế hoạch của Yamauchi.
Dù là họ không nhìn cô ấy, chắc chắn họ cũng thấy hơi lẩy bẩy nếu cũng mập mờ biết chuyện xảy ra.
Thế này là đủ để Hirata nhận ra hơn nửa lớp đã câu kết với Yamauchi.
“Hmm... mọi người có vẻ bình tĩnh hơn tôi hình dung…?
“Kế hoạch của cậu bắt đầu với 1 nhóm nhỏ và cậu từ từ mở rộng ra. Nếu cậu có thể thu thập đủ phiếu khiếu nại của lớp, mục tiêu của cậu sẽ gần như ăn chắc?”
“Tôi-Tôi chả liên quan gì cả!”
Dù đã nói không phải, Yamauchi cũng chẳng biết làm gì để bào chữa nữa cả.
“Vậy là ai?”
“Tôi không biết, được chưa!? Tôi ...chỉ là được bảo là bầu phiếu khiếu nại cho Ayanokouji thôi!”
Chìm trong tuyệt vọng thế này thường không cho ra kết quả mong đợi.
“Nếu cậu không biết ai khởi nguồn, vậy cậu có thể nói là ai bảo cậu không?”
“Cái đó...uh..”
“Cậu ắt phải nghe từ ai đó? Cậu không định nói à?”
Yamauchi như đã vào bước đường cùng và ngó quanh lớp.
“...Kanji! Từ Kanji! PHẢI MÀY KHÔNG!?”
Cậu ta tiếp tục đổ lỗi lên người bạn thân nhất của mình.
“Cái? Đéo! Không phải tao!”
Hiển nhiên là, Ike phủ nhận.
“Đúng vậy không, Ike-kun?”
“Không không không. Chắc chắn không phải từ tôi. Tôi nghe từ...”
Cũng dễ hiểu là, Ike đang không thể nói gì cả.
Sau cùng, người đã gợi ý cho cậu ta không ai khác ngoài Kushida, và cậu ta không thể bán rẻ cô ấy được.
“Từ sự im lặng của cậu, tôi cảm thấy như cậu không thể đưa ra 1 câu trả lời. Trong trường hợp đó, có lẽ nào cậu đúng là chủ mưu như Yamauchi-kun nói?”
“Không, không! Thì , err... Kikyou-chan đến gặp tớ, nhờ giúp đỡ. Cô ấy nói là có người đang gặp rắc rối, nên cô ấy cần tớ bỏ phiếu cho Ayanokouji.”
Lần này, Ike đổ lỗi cho Kushida.
Tất nhiên, Kushida không thể để yên được.
“Đừng nói với tôi cô là chủ mưu nhé, Kushida-san?”
Horikita kiên quyết truy cùng diệt tận theo mỗi đầu mối cho đến khi làm rõ việc này.
Trong tình huống kiểu 1 người cụ thể bị nhắm vào, cũng không phải vấn đề gì lớn nếu cô ấy không tìm ra danh tính chủ mưu. Bằng cách truy hỏi từng người thế này, cuối cùng cô ấy cũng sẽ tìm ra thôi.
“Tớ...thì...có 1 người đặc biệt đến gặp tớ, nói họ cần tớ giúp, nên... cũng khó mà từ chối...”
“Và cái “người đặc biệt” này là ai?”
Cuối cùng, cái kim trong bọc cũng lòi ra.
Nhưng Yamauchi, bị choáng ngợp bởi lo âu, nhanh chóng cố thoát tội 1 lần nữa.
“Đ-đúng rồi! Tớ nghe được từ Kikyou-chan! Cô ấy nhờ tớ giúp cô ấy đuổi học Ayanokouji!”
Thốt ra 1 lời nói dối, không có cách nào biết được cái móc xích buộc tội này kéo dài đến đâu.
“T-tớ!?”
“Mọi người cũng nghe được từ Kikyou-chan nhỉ? Nhỉ? Đúng chứ?”
Đúng là Kushida đã thành người được tin tưởng trở thành 1 đại sứ.
Tuy vậy, có điều mà ai trong lớp cũng hiểu.
Và đó là, Kushida Kikyou là người sẽ chỉ hành động vì bạn bè, và cô ấy sẽ không bao giờ cố để đổ oan hay lừa lọc ai.
Cái sự chênh lệch về niềm tin họ gây dựng được khác nhau như trời với đất.
“Cậu thật tàn nhẫn Yamauchi-kun...Tớ.. dù tớ đã rất không muốn bỏ rơi Ayanokouji-kun, cậu đến nhờ tớ giúp.. nhưng, dù tớ đã làm mọi thứ có thể...”
Kushida nói, vùi mặt xuống bàn, giọng nói tràn đầy căm hận.
Đây chắc là tất cả mọi thứ mọi người cần nghe để nắm bắt câu chuyện. Cảnh tượng Yamauchi thành khẩn cầu xin Kushida giúp cậu ta chắc đã xuất hiện trong tâm trí họ.
Khó khăn chồng chất khó khăn, và nó sẽ lại thêm khó khăn nữa. Tất nhiên, điều này chắc cũng rất đau đầu cho Kushida, nhưng với tình huống này, cô ấy phải làm vậy.
Sau cùng, viễn cảnh tệ nhất là bị đuổi học.
“..Kushida-san.”
Horikita gọi Kushida, người đang ôm mặt.
Mọi người chắc đang nghĩ cô ấy định nói gì đó an ủi.
“Cậu, thật sai lầm.”
Với 1 chất giọng mạnh mẽ, Horikita chỉ trích cổ.
“Trong lớp này, cậu có ảnh hưởng như Hirata-kun hay Karuizawa-san... Không, thậm chí còn hơn ấy chứ. Vì thế, nếu cậu đề cử ai đó, có lẽ sẽ hơn nửa lớp nghe cậu.”
“T-tớ không muốn điều đó. Tớ chỉ muốn giúp Yamauchi-kun...”
“Ngừng ngụy biện đi, cậu đâu có đần đến thế. Cậu rõ hơn ai hết về hậu quả mà nhỉ.”
Đối mặt với lời của Horikita, Kushida đứng dậy, nức nở.
“Tớ không nghĩ xa thế! Chỉ là, tớ không thể ngó lơ vấn đề của Yamauchi-kun.. nỗi khổ của cậu ta... tớ phải giúp bằng cách nào đó!”
“Không, cậu rõ hơn bất cứ ai. Cậu ngó lơ vấn đề, dù biết rõ hậu quả.”
Đối mặt với những lời của Horikita, Kushida choáng váng, đổ gục vì lời đáp.
Trong trường hợp này, cô ấy không thể gào lại Horikita được.
Cũng không thể bỏ lớp mặt nạ kia.
Và Horikita biết rõ điều này.
“Cơ sự thế này bởi chính sự sai sót trong đánh giá của cậu. Cậu đáng ra đã có thể làm gì đó sớm hơn.”
“Cái đó... tớ không biết phải làm gì...”
“Cậu nên tiếp nhận những gì đang xảy ra ở đây và rút kinh nghiệm rồi cật lực vì lớp đi.”
Horikita nói những lời cuối, bơ đi những lời bào chữa của Kushida.
“Dù vậy, có vẻ bị cáo ở đây chính là Yamauchi-kun rồi.”
Horikita thôi tập trung vào việc làm sai trái của Kushida và 1 lần nữa quay ra Yamauchi.
“Đ-đợi đã Horikita. Đã bảo không phải rồi mà..”
“Ara ara, quả là 1 cuộc thảo luận thú vị. Tuy vậy, không phải rất bình thường nếu 1 cậu bé cố tìm cách làm ai đó khác bị đuổi sao? Đẩy hết mấy cái cách thức vở vẩn ra sau đi, bài kiểm tra này không gì hơn là 1 cuộc chiến trụ lại. Hay là, còn lí do khác khiến cậu ta bị kết án, hmmm?”
Kouenji phát biểu 1 câu nghe có vẻ trung lập, dù là nó kết cục sẽ thuận ý Horikita.
“Đúng là thế. Dù tập hợp 1 nhóm để đuổi ai đó không phải 1 hành động đáng tự hào lắm, cũng không công bằng nếu đổ lỗi cho cậu ta vì đang cố sống sót. Nhưng, chỉ khi chuyện chỉ có mỗi thế.”
“Oh?”
“Yamauchi-kun. Cậu không cố đuổi Ayanokouji-kun để bảo vệ mình đâu nhỉ?”
“Đ-đợi đã! Tôi nói đợi đã! Đã bảo không phải tôi rồi mà!”
“Xấu xí làm sao. Mọi người trong lớp đều tin thế, nên giờ nghe thử xem. Sao cậu ta nhắm đến Ayanokouji-boy?”
Horikita gật đầu đồng tình.
“Cậu ta, Yamauchi-kun, đã câu kết với Sakayanagi-san, nhận lệnh và tiến hành.”
Sự thật đã được đưa ra ánh sáng.
“Đúng là 1 thông tin đáng lo đấy nhỉ? Hợp tác với 1 học sinh lớp A... Thật khó chịu.”
Đây chắc là lí do Kouenji tham gia cuộc trò chuyện.
Kouenji vẫn có khả năng bi đuổi học, nên cậu ta chắc đang dùng Horikita để tránh nguy hiểm. Bằng cách phô ra 1 học sinh vô dụng thật sự, lớp sẽ nhắm vào họ thay vì cậu ta.
Thậm chí nếu Yamauchi không câu kết với Sakayanagi hoặc nhắm vào ai đó khác, sự thật rằng cậu ta là học sinh phế nhất là bất biến. Chắc là cũng kết cục thế này thôi.
Cũng đúng khi nói là thời gian cần thiết để dồn Yamauchi và chân tường đã giảm 1 cách đáng kể, vì cậu ta đã làm theo âm mưu của Sakayanagi.
“Này Haruki, mày câu kết với Sakayanagi-chan à…?”
Không chỉ danh tính là chủ mưu, mối quan hệ của cậu ta với lớp A cũng tốt nữa.
“V-vớ vẩn! Làm gì có chứng cứ!”
“Cậu có thể cho tôi xem điện thoại cậu chứ? Cậu chắc là có số của Sakayanagi mà.”
“Thì… vì bọn tôi là bạn! Vậy nên có số cũng đâu có gì đáng nghi!”
Đúng là không có gì đáng nghi nếu nói là họ có tình bạn xã giao thật.
Tuy vậy, việc mà gần đây, Sakayanagi đã công khai liên lạc với Yamauchi vẫn còn mới trong tâm trí mọi người trong lớp.
Chắc là Horikita hỏi thế để khơi lại cho mọi người những gì đã xảy ra.
“Có…có phải mày thực sự qua lại với Sakayanagi-chan?”
Từ người bạn thân nhất của mình, lời của Ike có vẻ cay đắng.
“Đ-Đã nói mà... Sao tao phải câu kết với lớp A!? Tao không bao giờ phản bội bạn mình! Đây là lần đầu tao nghe điều này đấy! Tha cho tao đi...!”
Đến đường cùng, Yamauchi chơi trò nạn nhân.
“Được rồi. Dưới lệnh cô ấy, cậu thuyết phục lớp nhắm vào Ayanokouji-kun. Sau cùng, cô ta mưu mô hơn cậu nhiều. Vả cả cách thức chi tiết để đuổi học Ayanokouji nữa.”
“K-không, không, không phải thế!”
“Hơn nữa, cũng có thể có 1 điều gì đó làm Yamauchi-kun sẵn sàng hợp tác.1 lời mời hẹn hò, chẳng hạn?”
“Agh!”
Trúng tim đen rồi. Vì Horikita chỉ ra 1 bí mật cậu ta muốn giữ hơn bất kì điều gì khác, Yamauchi thể hiên 1 sự bối rối hoàn toàn mới.
Chắc đây là điều Horikita đã nhắm đến từ nãy đến giờ, và dựa vào phản ứng của cậu ta, có vẻ đúng rồi.
“Không có lí do gì để lớp đuổi 1 người vượt xa cậu như Ayanokouji-kun bởi cái lí do ngu ngốc, thảm hại của cậu cả. Đây là lí do chính làm tôi đề cử cậu.”
Horikita không chỉ muốn nói với Yamauchi, mà cả lớp.
“Không ai trong lớp muốn mất đi bạn học cả. Tuy nhiên, cậu bán đứng lớp mình và câu kết với địch. Cậu thậm chí còn nhắm vào bạn mình.... Cậu, không nghi ngờ gì nữa, là học sinh thừa thãi nhất lớp này.”
“Đ-điều đó...”
Thực sự có thể nghe tiếng bánh răng đang quay trong não Yamauchi cố vùng vẫy lúc này.
“Nếu... Dù giả dụ cậu nói đúng... sao tôi lại là người duy nhất bị đả kích? Cố bảo vệ bản thân bằng cách hợp tác với lớp khác cũng là 1 hành vi tự vệ mà!? Ai chẳng muốn bản thân an toàn, riêng gì tôi đâu!”
“Tôi hiểu rồi. Vậy căn bản là cậu đang nói là “Tự vệ có gì sai... phải không?”
Đúng là 1 cái cớ đang thương và bướng bỉnh, nhưng Yamauchi vẫn chưa định thừa nhận
“Tự vệ quan trọng đấy. Tuy vậy, tôi không thấy giá trị trong 1 người sẵn sàng vứt bỏ bạn bè, 1 người đã bán đi chính linh hồn của mình.”
Horikita sẽ không lùi bước, dù Yamauchi kháng cự đến đâu.
“C-cậu chỉ đang về phe Ayanokouji vì 2 người thân thiết với nhau thôi!”
“Không hề. Đây là kết luận từ 1 từ rất nhiều tình huống minh bạch. Cả cậu và Ayanokouj-kun khởi đầu như nhau. So sánh 2 cậu, sự chênh lệch rõ ràng 1 cách đau đớn. Hơn nữa, tính cả việc câu kết lớp A của cậu, nói thêm cũng vô ích.”
“Không phản đối. Horikita-girl hoàn toàn đúng. Đúng là không ai muốn giữ lại 1 người có thể sẽ phản bội lớp. Đúng hơn là tôi không thừa thời gian với một kẻ phản bội được. Tôi tán thành.”
Nói vậy, Kouenji là người đầu tiên ủng hộ Horikita.
“Đợi đã! Tôi đã phản bội gì đâu! Tôi thề đấy!”
Yamauchi lên tiếng với chút nỗ lực còn sót lại.
Đến hiện tại, lay động số đông chỉ với thế có hơi khó khăn.
“Oh! Phải rồi, sao lại là Ayanokouji, hả?”
“Ý cậu là sao?”
“Nếu tôi thực sự bằng cách nào đó nhận lệnh từ Sakayanagi-chan, thay vì đuổi Ayanokouji, không phải hợp lí hơn nếu đuổi ai đó ở trung tâm lớp như Hirata hay Karuizawan sao?”
“Tôi đoán là vì cậu ta không nổi bật. Nếu cô ta muốn cậu đuổi ai đó nổi trội hơn, thì cậu cũng không đủ sức. Nên cô ấy chọn người như Ayanokouji-kun. Những gì cô ta quan tâm, không phải là ai bị đuổi. Cô ta chỉ muốn 1 gián điệp, 1 quân cờ để cô ta thôi.”
Không đời nào 1 người như Yamauchi có thể kháng cự 1 tình huống giăng bẫy khéo léo như vậy.
“Tôi đoán là 1 số trong các cậu cũng không đồng tình với tôi. Nếu vậy, cứ tự nhiên bầu cho tôi. Nếu muốn bầu cho ai, Yamauchi-kun hay Ayanokouji-kun, hay ai khác, cứ làm đi. Tôi chỉ thấy muốn chia sẻ ý kiến của mình với mọi người, cũng chính là lí do tôi đưa ra buổi thảo luận này. Xin hãy cân nhắc điều này trước khi quyết định.”
Horikita nói tự tin, kiên quyết nói ra những gì cô ấy cho là đúng, và có thể cũng sẽ được đền bù kết quả xứng đáng.
Tuy nhiên, Sudou tiếp tục khơi lại.
“Đợi đã, Suzune... tớ nghĩ tớ cũng nắm được mơ hồ tình hình rồi. Tớ cũng hiểu là Haruki là người tồi tệ nhất ở đây…”
Biểu cảm cậu ta u ám. Đây chính là 1 sự kháng cự tuyệt vọng từ người luôn tuân theo lệnh Horikita.
“Nhưng, tớ phản đối việc đuổi Haruki.”
“Thì, cậu ta là bạn cậu mà. Tôi cũng biết cậu ta quan trọng với cậu thế nào.”
Tuy nhiên, Horikita cũng đã đoán là Sudou sẽ chống lưng cho Yamauchi.
Nhưng, Sudou không đơn giản chấp nhận lùi bước.
“Cậu ta là bạn tớ, nên tớ phải bảo vệ cậu ta. Cũng hợp lí, phải chứ? Tớ biết những gì cậu ta làm khá tồi tệ nhưng… đâu cần phải đuổi vì điều đó. Không phải là miễn cậu ta rút kinh nghiệm và nghiêm túc đóng góp cho lớp từ rày về sau là ổn sao?”
“Nếu thế thì, cũng không cần đuổi Ayanokouji-kun, vì cậu ta chưa làm gì sai cả”.
“C-cái đó.”
“Quan điểm của cậu sai hoàn toàn rồi, Sudou-kun.”
Horikita cho ra 1 tiếng thở ngắn, chuẩn bị tiến lên với toàn bộ dũng khí cô ấy huy động được.
“Bằng việc bảo vệ 1 người, cậu bỏ rơi 1 người khác. Bài kiểm tra này không phải là về tình cảm. Mà là về lí thuyết”
Sudou định mở mồm nhưng rồi chìm vào im lặng.
Mong muốn giúp đỡ bạn mình là có.
Nhưng để làm vậy, nghĩa là hi sinh một người khác.
Lập nhóm và khống chế số phiếu, bản thân nó vốn đã sai rồi.
Đến hôm nay, lớp đã được tự do. Mọi người bị nuốt trôi bởi ý nghĩ tiêu cực, nghĩ rằng 1 người cụ thể nào đó đáng bị đuổi. Nghĩ rằng không ích gì khi cố chống lại những điều đã được quyết định.
Chính xác vì vậy mà cơ sự phải đến mức này. Mọi người đã nhận ra rằng họ đã không hành động vì lợi ích cả lớp mà chỉ muốn cứu bản thân. Nếu Horikita làm thế này vào hôm kiểm tra, còn khuya nó mới tác động đến mức này. Quan trọng hơn, nếu cô ấy yêu cầu cả lớp trước khi họ bị bắt trải qua bài kiểm tra này, lời cô ấy chắc cũng chả cón tác dụng mấy. Nhưng giờ, mọi người nên hiểu là chủ động cố gắng đuổi 1 bạn học của mình khó khăn và đáng sợ thế nào.
“Xin lỗi, Haruki... Tao không giúp gì được mày rồi...”
Thật sự đấy, sự trưởng thành của Sudou thật đáng kinh ngạc. Dù vẫn còn cái tính dễ nóng nảy sau 1 vài lời khiêu khích, nên dù còn 1 chặng đường dài để đi, cậu ta đang nhích từng chút,từng bước từng bước 1.
Dù là 1 lựa chọn giữa tôi và 1 người bạn chí cốt, cậu ta đã gạt đi mỗi quan hệ khá thân thiết của tôi với Horiktia sang 1 bên và bình tĩnh đưa ra 1 quyết định sau cùng.
“Có vẻ như mọi sự đã định rồi nhỉ, Horikita-girl.”
Kouenji và những khán giả khác đã chốt.
“Đợi đã! Đợi! Dừng lại!”
Yamauchi bắt đầu hét, van xin họ dừng lại.
“Phí phiếu bầu cho tôi là 1 hành động ngu xuẩn!!!”
“Tôi đã quyết định rồi. Không ai ở đây đáng ăn phiếu khiếu nại hơn cậu cả”
“Nhưng! Mọi người đã thống nhất bầu cho Ayanokouji-kun rồi cơ mà!”
“...Tớ....rút lại tất cả...”
“Huh?”
Kushida nói khẽ, mắt cụp xuống.
“Tớ sai lầm rồi... Tớ muốn giúp Yamauchi-kun...nhưng tớ không nhận ra sức nặng của vấn đề. Tớ rút lại hết những điều tớ nhờ mọi người....”
Thuận theo tình hình, để tránh phá hủy danh tiếng của mình, Kushida không còn cách nào khác ngoài việc ủng hộ Horikita.
“Khoan khoan. Cậu nói gì vậy!? Cậu đang phá vỡ lời hứa của mình đấy!!! Tàn nhẫn quá!”
“Cậu mới là người tàn nhẫn đó Yamauchi-kun ... thậm chí còn phản bội chính bạn học của mình...”
Và giờ đây, Yamauchi hoàn toàn đơn độc.
Cái cảm giác bị nhiều người nhắm đến là cảm giác cậu ta hiểu rõ hơn ai hết.
“Cậu là mắt xích thừa thãi nhất, và còn là 1 tên phản bội nữa.”
Horikita nhấn mạnh quan điểm của mình 1 cách thờ ơ và điềm tĩnh.
“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”
Với điều này, cô ấy đang định đem cuộc trò chuyện này đến hồi kết.
Có vẻ sẽ không ai phản đối cô ấy nữa.
“Tóm lại, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người. Ý mấy người thế nào?”
Tuy nhiên....
“Tớ muốn cậu dừng ở đây, Horikita-san”
“...Có vấn đề gì sao?”
1 nam sinh giơ tay và đứng dậy
Nếu có 1 nhân tố nào đó nằm ngoài tính toán của Horikita, thì đó là sự hiện diện của Hirata Yousuke.
“Dù rằng tớ đã im lặng để cậu muốn nói gì thì nói, tớ phải phản đối cái cách cậu đang khuyến khích cả lớp bỏ phiếu như cậu. Hội đồng với nhau để đá ai đó ra như thế này... căn bản là sai trái.”
Lời của Hirata không đến từ cảm tính như Sudou, hay từ logic như Horikita. Thay vào đó, nó đến từ sự chịu đựng và phản kháng, xoay quanh sự bất lực trong việc tìm kiếm 1 câu trả lời.
“Không còn cách nào khác. Bài kiểm tra này không có kẽ hở. Nó vô lí, nhưng ai đó trong lớp ta, không nghi ngờ gì nữa, sẽ phải hi sinh. Đừng nói là cậu vẫn chưa chấp nhận điều này nhé?”
“Thế quái nào mà tớ chấp nhận được? T..tớ không muốn mất ai cả. Sẽ là chuyện khác nếu ai đó muốn bị đuổi, nhưng dù là Yamauchi-kun hay Ayanokouji-kun, cả 2 người họ đều không muốn.”
“Cả 2 người họ không muốn sao? Cậu sẽ phải lực tàn sức kiệt nếu muốn tìm ra người thực sự muốn đấy. Vậy nếu tôi hỏi cả lớp cái câu hỏi vô lí này nhé? Có ai muốn bị đuổi ko? Nếu có ai giơ tay thì không cần làm điều này nữa. Chúng tôi sẽ công khai bầu cho người đó và quên sạch chuyện vừa rồi.”
Không có bất kì ai giơ tay. Mà nếu thuận tiện thế thì họ đã nói từ thuở nào rồi.
“Cậu hiểu chưa?”
“Không. Không đời nào tớ chịu chấp nhận 1 việc tàn nhẫn thế này được.”
1 học sinh gương mẫu hoàn hảo, giỏi cả về thể thao lẫn học tập. 1 người tiết hạnh.
Nhưng dù thế, Hirata Yousuke đã lộ ra điểm yếu của mình.
Khi thời khắc mà cậu ta phải đưa ra 1 quyết định quan trọng dưới áp lực đến, cậu ta choáng ngợp, và không thể làm gì cả.
“Tôi tin tưởng vào quyết định của mình, dù cậu có chấp nhận hay không, vậy nên hãy bầu đi. Ngay bây giờ và ngay tại đây.”
“Chả có lí do gì phải làm thế cả. Không thể cố định một người rồi bỏ phiếu được.”
“Không đúng. Thống nhất việc bỏ phiếu rất quan trọng.”
“Nó vô nghĩa. Mấy cậu...mấy cậu đang cố đuổi học bạn mình đấy! Tớ không thể...!”
Hirata hẳn đang sợ rằng hành động của Horikita sẽ thắp lên 1 ngọn lửa mà sẽ bùng lên ngoài tầm kiểm soát, khiến những thông tin cá nhân như “ai ghét ai” đồn xa.
“Vậy thì, mọi người, tiến hành thôi.”
Horikita bơ đi Hirata và 1 lần nữa cố thực hiện.
Không ai cản được cô ấy nữa. Đây là khoảnh khắc của sự thật.
“Horikita-san!”
1 âm thanh lớn, thiếu tự nhiên vang vọng khắp phòng.
1 điều mà không 1 người nào trong phòng nghĩ sẽ xảy ra.
Hirata đá bàn mình, khiến nó bay lên trước trước khi rơi xuống đất.
“Cá... Uhm, H-Hirata-kun?”
Tôi có thể nghe thấy 1 cô gái, reo lên trong sự kinh ngạc.
Và nói thật thì, tôi cũng bất ngờ vậy thôi.
Đây là tình huống khiến tôi tự hỏi là có phải đơn giản là cậu ta giận quá mất khôn mà cái chân lỡ đá vào bàn ko.
Chabashira cũng thế.
1 hành động không thể tin được chỉ đơn giản là không thể ngờ được.
“Cô có chịu dừng không, Horikita-san?”
Cậu ta hạ tông giọng, như thể đang cố dọa cô ấy lùi xuống vậy.
“... Cậu muốn tôi dừng cái gì?”
Horikita trả lời với 1 câu hỏi, chỉnh lại mái tóc mình để giấu đi cú sốc.
“Tôi nói rồi, ngừng ngay cái vụ bầu cử này lại.”
“Cậu không có quyền...”
Nhưng lời nản chí của Hirata làm cô ấy hơi khựng lại.
“Cuộc trò chuyện này đã là 1 sai lầm rồi.”
“Nếu vậy, thì ta nên làm cái quái gì? Nói rác dụng của cậu xem. Từ lúc bài thi xuất hiện, cậu ở đâu.”
“...Thế thì sao?”
“...Thế thì sao á? Tôi đang nói là đây là 1 vấn đề. Cậu thậm chí còn chưa đưa ra được 1 ý kiến cần thiết.”
“Ngậm mồm...”
“Ko, tôi không ngậm. Tôi -”
“Horikita...câm mồm.”
Hirata biến sắc. Lời của cậu ta nặng nề hơn tất cả những gì chúng tôi đã nghe được từ cậu ta đó giờ.
Không khí lớp đóng băng.
“Nghe này, mọi người.”
Hirata đã đổi tông giọng khi trình bày với cả lớp.
“Không quan trọng là những gì đã được nói có đúng hay không.”
“...Không đúng đâu mà! Cô ta chắc chắn đang nói dối đấy, Hirata! Tớ chỉ là nạn nhân thôi!”
Yamauchi hét về hướng Hirata, người bị ép buộc vào tình thế tàn bạo này.
“Nạn nhân?”
“Er...”
Ánh mắt sâu thẳm gay gắt của Hirata.
“Sau từng ấy, vô tội?.”
“Cái đó... tớ..”
“Cái điều mà các cô cậu đây thông đồng rồi đuổi học bạn mình làm tôi ghê tởm tận xương tủy.”
Cơn giận của cậu ta không trực tiếp đến mỗi Yamauchi, mà cả lớp.
“Là 1 bài kiểm tra mà. Không còn lựa chọn nào khác.”
“Dù vậy, làm thế này là đúng à.”
“Mai hạn chót đấy. Cậu tính bảo cả lớp không làm gì à? Hay mặc kệ Yamauchi tác oai tác quái.”
“Không làm gì thì sao? Cậu đủ tư cách đánh giá ai đó à.”
“Cậu đang nói cái gì thế...? Đấy là yêu cầu bài kiểm tra? Mà thật ra, ai cũng biết mình cần phải làm gì mà.”
Horikita biết chính xác điều này, vì cô ấy đã đứng trên bục giảng, quan sát ánh mắt của tất cả.
Tuy vậy. Hirata vẫn chưa chấp nhận.
“...Không phải cô mới là vấn đề ở đây sao?”
Lời nói trầm, nặng nề vang vọng khắp cả lớp.
Thậm chí bây giờ, não của tôi còn ko tải nổi tình hình.
"Bài kiểm tra vô lí. Tôi cũng không chấp nhận. Nhưng, dù thế...cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì nó cũng không hơn gì một cuộc bỏ phiếu bình thường. Không đời nào lại là một cuộc hành quyết thế này."
"Nhảm nhí. Lớp mình đã bỏ phiếu hội đồng trong thầm lặng đấy. Và Ayanokouji-kun sẽ lãnh đủ tất cả, một mình cậu ta đấy."
"Đúng. Cái đó đáng ghê tởm thật. Nhưng đó là thầm lặng, còn yêu cầu của cô là công khai, khác hoàn toàn đấy."
"Giống nhau cả thôi. Vậy cậu chặn nó thầm lặng theo cái tư tưởng giả tạo của cậu xem."
Không ai can thiệp được vào cuộc trò chuyện này được cả.
Hirata là người đang ở bờ vực của sự tuyệt vọng, và người duy nhất nói cho ra lẽ với cậu ta là Horikita.
“Hơn nữa, dù không bầu ở đây, tôi đã xong phần trình bày rồi. Cậu không nhận ra vụ “Bỏ phiếu bình thường” của cậu đã đi hoàn toàn rồi sao?”
“Đúng thế....nước cũng tới chân rồi. Rút cũng không được nữa.”
Hirata hít 1 hơi thở sâu trước khi tiếp tục.
Lấy lại tâm thế 1 chút, nhưng cái thái độ lạnh lùng của cậu ta không thay đổi.
“Tôi sẽ tặng cô 1 phiếu vào ngày mai. Tôi thả rông cô hơi lâu rồi.”
Hirata có lẽ cũng ý thức được sự mâu thuẫn của mình. Cậu ta hòa đồng, trân trọng và thân thiết sự đoàn kết hơn bất cứ ai. Đó cũng là lí do cậu ta khổ sở thế này.
“Được. Cứ làm như cậu muốn.”
Horikita không có vẻ gì là khó chịu. Cứ như thể cô ta đang khuyến khích lớp làm theo nếu họ đồng tình với cậu ta.
Chứng kiến toàn bộ vụ việc. Chabashira lặng lẽ tiến tới bục giảng.
“Thế thôi sao, Horikita?”
“Vâng.”
Horikita rời bục giảng và tiến về chỗ.
Giờ học đã kết thúc, và không còn chỗ đễ giáo viên can thiệp.
Nhưng thâm chí thế, Chabashira 1 lần nữa đứng trước học sinh.
“Các em có thể nghĩ bài kiểm tra này là 1 điều bất công, tồi tệ bị giáng lên đầu. Tuy nhiên, 1 khi vào xã hội, các em chắc chắn sẽ gặp 1 tình huống mà ai đó phải bị gạt sang 1 bên. Những người có chức cầm quyền phải sẵn sàng phán quyết nếu cần. Những học sinh học trường này được nuôi dưỡng để trở thành nhân tố quan trọng trong thành công tương lai của Nhật Bản. Các em sẽ không trưởng thành nếu các em cho rằng bài kiểm tra này là 1 phương tiện đơn giản mà nhà trường dùng để đàn áp các em đâu.”
Trong xã hội, những người là gánh nặng bị sa thải để bảo vệ toàn thể.
Theo chuỗi logic này, cũng có những vụ thỏa hiệp ngầm hay vu khống khá giống những gì xảy ra vài ngày qua.
Chắc chắn là có những yếu tố của bài kiểm tra này giúp chúng tôi trưởng thành. Tuy vậy, đáng ra không nên để 1 nhóm học sinh, non nớt về cả thể xác lẫn tinh thần, đưa ra quyết định này. Bài kiểm tra này có thể cuối cùng sẽ ảnh hưởng xấu đến tương lai học sinh.
“Tôi sẽ không nói ra ý kiến của tôi về cuộc thảo luận này. Tôi tin là ý kiến mọi người đều quan trọng. Tôi hi vọng các em sẽ suy nghĩ thông suốt trước khi bỏ phiếu ngày mai.”
Nói thế, Chabashira rời phòng, lắng nghe toàn bộ cuộc thảo luận.
Tôi? Yamauchi? Horikita? Hay có khi Hirata cũng nên? Hay thậm chí là ai đó khác nữa.
Không rõ ràng ai chính xác là người họ sẽ bầu vào ngày mai. Nói cách khác, người sẽ bị đuổi ngày mai vẫn đang là dấu chấm hỏi, và không ai thấy điều đó sai cả.
Chỉ là cái bài kiểm tra này nó thế.
4
Haruka và phần còn lại của nhóm tôi gặp tôi ngay sau khi Chabashira rời lớp.
Horikita và Yamauchi vội vã rời cùng.
“Cậu rảnh ko?”
“Hm? Ừ.”
Tôi thực ra muốn nói chuyện với Hirata chút nhưng...
Không lộ ra bất kì biểu cảm đặc biệt nào trên mặt, Hirata lặng lẽ rời lớp học 1 mình.
Vì tình trạng của tôi đã công khai, lờ đi nhóm Ayanokouji có vẻ không hay cho lắm.
“Đi cafe đi!”
Chúng tôi đồng nhất trí với lời gợi ý của Haruka và để lớp học lại phía sau.
Cả bọn rời lớp cùng nhau, không còn ai nghĩ đến việc đi 1 mình cả.
“Thế này ổn không? Nếu điều tệ nhất xảy đến, các cậu sẽ bị nhóm Yamauchi để ý đấy.”
“Nếu mà muốn thì nhào vô! Tớ chắc chắn sẽ không để ai trong nhóm mình bị đuổi đâu.”
Trái ngược với cách hành xử thông thường, cơn giận của Haruka còn rõ ràng hơn.
“Tớ cũng nghĩ vậy. Không có lí do nào để Kiyotaka bị đuổi cả.”
Keisei đồng tình, Akito và Airi gật đầu hưởng ứng.
“Tớ nghĩ là thật lạ là chúng ta không thấy thông tin gì, cơ mà cũng hợp lí, vì mục tiêu nằm trong nhóm mà.”
Điều tra đến mấy cũng vô ích.
Keisei có vẻ cũng hiểu điều này.
Chúng tôi đến quán cafe. Sau khi mọi người gọi đồ xong, Haruka bắt chuyện.
“Tớ nghĩ là Yamauchi-kun là ứng cử viên tốt cho phiếu khiếu nại đấy. Mà, đúng hơn là tớ nghĩ không nghĩ ra ai khác nữa.”
“Đây không ý kiến gì, nhưng 2 phiếu còn lại thì sao?”
“Không phải là, kiểu, bầu 2 phiếu còn lại cho phe cậu ta ý?”
“Giờ thì số người ủng hộ cậu ta sụt giảm công khai rõ ràng vì việc câu kết với Sakayanagi rồi mà? Cả Ike hay Sudou cũng có ai đứng ra bảo vệ cậu ta đâu.”
“Ừ, nhưng vì họ là bạn, tớ nghĩ họ sẽ bố thí cho cậu ta 1 phiếu tán dương, kiểu thế.”
Haruka hẳn không sai.
Dù là bị gán cái danh phản bội, Yamauchi chỉ hành động để tự vệ.
Từ quan điểm khác, có thể nói là đơn giản cậu ta bị lợi dụng bởi Sakayanagi. Đâu phải là không thể thương hại.
Horikita là người đã dấy lên sự thù ghét cậu ta... À thì... Không, tôi làm đấy.
Yamauchi là chủ trì, và Sakayanagi là người giật dây.
Tôi nói hết cho Horikita anh, và nhờ anh ta truyền lại cho em mình.
Nếu, có khả năng, nhỏ không hành động, tôi sẽ chỉ phải làm y chang vậy.
“Tớ tự hỏi là sẽ có bao nhiêu phiếu khiếu nại cho Kiyotaka đây? Trong đám con trai, có Yamauchi và Ike, Sudou, hơn nữa là Hondou, Ijuin, Miyamoto, và Sotomura cũng có vẻ thân với cậu ta nữa.”
Có vẻ chỉ có 7 phiếu khiếu nại chắc cú từ đám con trai trong lớp.
“Đám con gái thì sao?”
“Tớ cam đoan Horikita-san sẽ cho cậu 1 phiếu tán dương và 1 phiếu khiếu nại cho Yamauchi-kun. Cơ mà tớ cũng không biết đám con gái sẽ ra sao... Cậu biết không Airi?”
“...Satou-san và Karuizawa-san chắc sẽ không khiếu nại Kiyotaka-kun đâu… tớ nghĩ thế...”
“Tại sao?”
“Tớ không biết sao, chỉ là linh cảm thôi,nhưng...” (* cho ai không biết thì Airi linh cảm kinh khủng cực kì, có khả năng em này là vu nữ ấy chứ)
Airi lạc giọng đi khi cố giải thích cho Keisei, và Haruka chen vào.
“Trực giác con gái đấy.”
“Thế thôi á.”
Keisei sẽ không loại bỏ những phiếu này chỉ vì lời giải thích kia.
“Có chứ. Hơi lạ, nhưng tớ nghĩ cậu ấy đi đúng hướng rồi. Đây là Airi cơ mà.”
“Cái đó nghĩa là sao? Bỏ Satou đi, thế nào mà Kiyotaka quen biết Karuizawa được?”
Không hiểu được lí lẽ của cậu ta, Keisei nghiêng đầu nghi ngờ.
“Đừng lo. Kiểu, cứ coi như loại được 2 phiếu đấy đi.”
“Cẩu thả quá...”
“Tuy nhiên, trừ 3 người đó, không rõ được đám con gái còn lại sẽ làm gì.”
“Ừ. Có rất nhiều người không ưa Yamauchi-kun. Dù có hứa sẽ khiếu nại Kiyopon, có thể họ sẽ khiếu nại cả cậu ta nữa.”
“Từ góc nhìn tâm lí, có khi đúng đấy. Với ai đó chỉ nhìn vào bài kiểm tra, họ sẽ có thể tự cứu mình bằng cách bầu cho người có tỉ lệ bị đuổi cao nhất. Họ sẽ nghĩ đây là cuộc so tài giữa Kiyotaka và Yamauchi, và những phiếu còn lại thì rải rác giữa xung quanh.”
Keisei nói đến bản chất của vấn đề dựa trên những gì cậu ta đã nghe được từ trước tới giờ.
Giả sử, Kouenji đã là ưu tiên hàng đầu cho nạn nhân, nhưng dù vậy, tư tưởng đó có lẽ đã phải đi. Bầu cho cậu ta thật phí phạm. Và cũng có vài người đang lê lết kéo lớp xuống nữa, Kouenji chắc sẽ ổn.
“Tớ chắc kèo là cậu ổn thôi, Kiyotaka-kun.”
“Ừ, cảm ơn cậu nhé.”
Sâu thẳm trong tâm trí, Airi chắc vẫn có gì đó lo lắng về những phiếu sẽ bầu cho cô ấy.
Ấy vậy mà, cô ấy cho tôi những lời đầy hứa hẹn mà cố không lộ ra nỗi lo kìa.
“Cơ mà, sao Kiyopon bình thản quá vậy?”
“Thì tớ có làm được gì đâu. Đầu tớ toàn mấy thứ khó chịu thôi.”
“Không phải lo. Nhờ Horiktia, mọi thứ có vẻ không quá tệ nữa. Mà đúng hơn là, cậu có vẻ được cô ấy cứu rồi.”
Nếu không nhờ Horikita, có khả năng cao là phần đông lớp sẽ đối mặt với bài kiểm tra mà không biết điều gì đang xảy ra.
Không cần suy nghĩ lần thứ 2, họ sẽ bầu cho tôi để tự vệ.
1 kết quả như vậy quá đơn giản để hình dung.
“Mà.... tớ tự hỏi là Horikita-san biết về Yamauchi-kun kiểu gì.”
Airi bình thản đưa ra 1 câu hỏi quan trọng.
“Nhóm ta thân với Kiyotaka-kun, nên cũng có lí nếu không ai biết, nhỉ? Tớ nghĩ là Horikita-san cũng sẽ thế chứ...”
“Đúng vậy... cũng không có vẻ Horikita đã cố lập 1 nhóm nữa.”
Yamauchi chắc cũng đang căng thẳng về điều này. Ắt hẳn cậu ta đang nghĩ là ai đó trong nhóm cậu ta đã phản bội, đi xa đến mức phun ra mọi thứ cho Horikita.
Ngay từ đầu, cậu ta đã không thể để ý đến thông tin rò rỉ, hay tương tự thế.
“Tớ không biết là ai, nhưng chắc là có ai đó không muốn Kiyopon bị đuổi?’
“Chắc vậy. Ít ra cũng có 1 người tốt trong cái đám ấy.”
Không ai nhận ra “cái người ấy” là Kei và tôi.
5
Trên đường về, chúng tôi đi ngang qua Hirata đang ngồi trên 1 ghế đá với cùng cái biểu cảm phờ phạc kia.
Nếu ai đó thấy thế này, có lẽ họ sẽ cân nhắc lại việc gọi cậu ta.
Sau cùng, chưa ai từng thấy cậu ta như thế cả.
“Cậu ấy trông có vẻ khổ sở.”
“Ừ… trông khác hẳn mọi khi.”
Cả Haruka và Akita ngay lập tức nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
“Tớ nghĩ tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy 1 chút.”
“Thôi bỏ đi Kiyotaka. Không phải để cậu ta 1 mình tốt hơn sao?”
“Có lẽ, nhưng có điều vẫn làm tớ khúc mắc.”
“Khúc mắc, cậu sao?”
“Xin lỗi, nhưng cứ về trước đi. Tớ không nghĩ cậu ta sẽ nói nếu kéo bè đi thế này đâu. Và nếu có vấn đề gì thì một mình tớ vẫn đỡ hơn cả nhóm.”
“...Được rồi, nhưng bài thi vào ngày mai đấy, đừng làm gì dại dột nhé. Thật tình không thể đoán được Hirata sẽ làm gì lúc này đâu.”
Tôi gật đầu đồng tình với lời khuyên của Akito và tách nhóm.
Tôi rất biết ơn rằng họ đã có thể đọc tình huống và về thẳng kí túc xá mà không ngoảnh lại.
Trước khi làm điều gì khác, tôi chụp lại cậu ta và gửi cho Kei cùng vài chi tiết khác.
“Hirata.”
Để kiếm được nhiều nhất từ cơ hội này, tôi gọi cậu ta ngay sau khi nhấn gửi.
“…Ayanokouji-kun à.”
“Cậu có rảnh ko?”
“Chắc chắn rồi. Tớ, ừ, cũng muốn nói với cậu vài chuyện.”
Có khi cậu ta ngồi đây đợi tôi cũng nên.
Không thì ngồi ở chỗ lạnh thế này làm gì.
Với lại, cậu ta ngồi ở 1 bên ghế, có thể là để ai đó ngồi cùng.
Tôi ngồi xuống.
“Một mùa xuân ấm áp sẽ đến đấy.”
“Phải rồi nhỉ.”
“Tớ... đã tin là, tất cả chúng ta, có thể chào đón mùa xuân này cùng nhau. Không, ngay cả bây giờ, đâu đó trong tim tớ, vẫn mong thế.”
Hirata nói dù gần như đã sụp đổ hoàn toàn trước đó.
Dù ai cũng chứng kiến hành động ngu ngốc, cục súc của cậu ta, gốc rễ của tính cách cậu ta vẫn không đổi.
“Phải để ai đó lại... tớ khó chịu lắm.”
“Chúng ta đâu làm gì được. Dù là tớ, Yamauchi, hay ai đó khác, chắc chắn vẫn có 1 người mà.”
Hirata vẫn không bộc lộ cảm giác gì.
“Tớ có thế giao phó cho cậu ko?”
“Giao phó gì cơ?”
“Lớp C. Tớ muốn cậu dẫn dắt mọi người thay tớ từ bây giờ.”
“Đừng nông cạn thế. Tớ không làm được điều to lớn vậy đâu. Hirata, nếu cậu muốn bảo vệ lớp, cậu cần đích thân làm.”
“Không thể nào. Chỉ là... tớ không thể.”
Chắc cậu ta đang căng thẳng vì không thể quyết định. Những ý nghĩ kiểu này chắc là thứ duy nhất trong đầu cậu ấy.
Nhưng mà không phải mọi thứ.
“Tớ lại phạm sai lầm đấy rồi. Tớ còn nhớ về hồi đấy, vậy mà...”
Đắm chìm trong cay đắng, những giọt nước mắt ứa ra trên khóe mắt cậu ta.
Tôi tự hỏi cậu ta đã chịu đững bao nhiêu nỗi khổ chỉ vì bài kiểm tra này.
“Tớ sẽ thấy dễ chịu hơn nếu có thể phó thác lớp lại cho cậu.”
Cậu ta thở, làn khói trắng hòa tan vào không khí.
Không còn tồn tại gì ánh hào quang hay cảm giác ghen tị trên vị lãnh đạo lớp tôi lúc này cả.
“Bài kiểm tra này. Bầu cho tớ 1 phiếu và Yamauchi. Nếu cậu muốn thì phiếu còn lại bầu cho Horikita cũng được.”
“Vậy ý cậu là để cả lớp quyết định sao?”
Hirata không cần dứt khoát chọn ai cả.
"Chỉ cần để 39 con người còn lại quyết."
“Cậu tuyệt thật đấy, Ayanokouji-kun.”
“Đâu có gì đặc biệt đâu.”
“Cả Horikita-san và Yamauchi-kun đều gặp tớ khi tớ ngồi đây. Horikita-san thì bảo tớ bầu cho Yamauchi-kun, còn Yamauchi-kun bảo bầu cho cậu. Họ đều muốn điều tệ hại cho người kia. Chỉ mỗi cậu là không muốn kéo ai xuống cả. Không phải ai cũng làm được đâu.”
Chỉ là vì, từ quan điểm chiến thuật, điều đó tốt hơn là không nói gì.
Trong trường hợp này, ép Hirata bầu theo mình là không ổn.
Chỉ là tôi đã dự tính từ trước.
“Tớ rất vui vì đã nói chuyện với cậu. Tớ… tớ thật sự nghĩ mình tìm ra đáp án rồi.”
“Thế à?’
Hirata đứng dậy.
Có vẻ cậu ta đã tìm ra lối đi của mình.
Nhưng tôi, không đồng tình với cách nghĩ của cậu ta.
“Muốn quay về không?”
Sau lời gợi ý của cậu ta, 2 chúng tôi bước về kí túc xá mà không thêm lời nào cả.