Lớp học biết tuốt
Chương 03: Độ khó cho sự cứu rỗi
Chương 03: Độ khó cho sự cứu rỗi
*Chương có nội dung hình ảnh
Sáng dậy, mở điện thoại lên kiểm tra.
Nhóm Ayanokouji vẫn sôi nổi ngay cả khi tôi ngủ.
Chủ đề vẫn xoay quanh kì thi vừa được công bố vào hôm qua.
“Bất an à..”
Tôi dễ dàng đọc được nỗi lo ấy qua từng câu chữ, đặc biệt là về Airi.
Nếu ai đó trong nhóm mà trở thành mục tiêu công kích thì phiền phức lắm.
Không chỉ những phần thi có liên quan, mà đưa ra đối sách cũng khó khăn nữa
Tôi sẽ tập trung chuẩn bị quanh Hirata hay Kei, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo cả.
Dù đe dọa, cưỡng ép, hoặc kí kết hợp đồng riêng tư thì đều có thể thay đổi tên nạn nhân vào hút chót. Phương pháp để an toàn tuyệt đối là 0%.
Con đường bằng phẳng không tồn tại với những người có nguy cơ.
Khi lướt lên các tin nhắn, tôi thấy Keisei đã đưa ra một phương án khá thú vị. Tôi lật lại từ đầu và đọc.
[3 ngày tới, mỗi ngày một người trong chúng ta sẽ đến trường sớm và nghe ngóng tình hình nhé?]
[Ý hay đấy, nhóm ta cũng ít người. Tớ đồng ý luôn!]
[Được đấy. Tớ đang lo lắm nên cũng muốn hóng chuyện nữa.]
[ Tớ cũng vậy.]
[ Được rồi. Vậy ngày mai tớ là người đầu tiên nhé.]
Tôi cũng được nhắc đến, nhưng do vắng mặt. Toàn thể nhóm đã tự ý quyết định theo số đông.
“Ra là vậy.”
Tôi không nghĩ sẽ dễ dàng lấy được tin tức, nhưng còn đỡ hơn là không làm gì. Một chiến lược nhẹ nhàng, nhưng cũng đáng kì vọng.
Đây là đoạn chat hôm qua, giờ này hẳn Haruka đã đến phòng học rồi.
Cứ như thế, phần còn lại cũng do 3 tên khác đảm nhiệm, tôi nằm há miệng chờ sung chắc không vấn đề gì đâu.
3 ngày sau sẽ là ngày bỏ phiếu. Nghĩa là, bỏ phiếu cho ai đó sẽ được quyết định muộn nhất là hôm nay. Trước mắt, nếu nhóm Ayanokouji có được thông tin trong hoạt động sáng thì quả là may mắn trời ban.
Mặt khác, tôi định vừa đợi xu hướng hành động của nhóm nữ sinh và báo cáo từ Kei, vừa nghe ngóng thông tin bọn nam sinh từ Horikita đang quản lý Sudo, hoặc trực tiếp từ Hirata.
Việc cần làm lúc này là nhanh chóng nắm bắt thông tin.
1.
Thói quen sẽ trở thành bản năng nếu thời gian đủ dài à.
Tôi vừa nhận ra mình đã vào trường được gần 1 năm rồi đấy.
“Hoài niệm ha..”.
Cảm nhận về thời gian sẽ thay đổi theo cảm hứng của mỗi người.
Ngày xưa, khi được học điều này, thành thật thì hiểu gì chết liền.
Đối với tôi, khoảng thời gian trước khi nhập học, dù là từng giây thì cũng không có sự khác biệt.
Nhưng giờ đây nó lại mang một cảm giác khác lắm.
Rõ ràng ngày vẫn cứ thế, nhưng khi nhìn lại chỉ còn 2 năm đến khi tốt nghiệp.
Và tôi lại cảm thấy rằng ngày ấy ở ngay trước mắt đây. Kì lạ thật.
“Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun!”
“A. Chào buổi sáng, Ichinose.”
Không biết là do thời điểm cả hai rời kí túc xá giống nhau hay gì mà tôi chỉ mới bước ra ngoài thì từ sau lưng, Ichinose í ới gọi.
Tuy nhiên, Ichinose bỗng nhiên khựng lại.
“Hửm?”
Cũng không tiến lại gần, cứ đứng yên như thế.
“Sao vậy?”
Và khi tôi mở miệng hỏi, Ichinose như được giải phóng, bắt đầu tiến lại gần dù có chút cứng nhắc.
“Ây dà, à thì, nay trời cũng lạnh ghê nơi ha~”
“Đúng thật.”
Mỗi lần chúng tôi trò chuyện, hơi thở biến thành những làn khói trắng bay xung quanh.
“Cậu đang chờ ai đó à?”
“Không. Tớ đi một mình.”
“Ồ...Vậy thì... Tớ đi chung được không?”
Ichinose mời thì có ai từ chối nổi không nhỉ.
Tôi gật đầu đáp ứng.
“...”
“...”
Thường những lúc này thế này, Ichinose sẽ luôn là người gợi chuyện. Nhưng hôm nay, cái bầu không khí im lặng vẫn cứ kéo dài, để những tiếng bước chân vọng lại phía sau lưng. Ichinose vẫn cứ để tôi bước trước và lẽo đẽo theo sau.
Thôi thì mở lời trước về cuộc thi vậy.
“Lần này, Lớp B của cậu gặp không ít khó khăn đúng nhỉ?”
Đoàn kết đến mức áp đảo là thứ mạnh nhất mà lớp B có.
Nên đâm ra việc quyết định loại trừ bất kì ai trong lớp là điều vô cùng khó xử.
“A,ừ...Phải. Tớ nghĩ đây là kì thi khó nhất từ trước đến nay.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Biểu cảm chất chưa tâm sự của Ichinose đã nói lên điều đó.
Chỉ có nhân vật trung tâm của lớp như Ichinose mới có thể hoàn toàn nằm trong vòng an toàn.
Khác với Hirata hay Kushida. Trong cuộc thi này, cô nàng này mới là học sinh duy nhất chắc chắn sẽ vượt qua.
Chính vì thế, đưa ra phán quyết phải loại bỏ ai đó sẽ vô cùng đau đớn.
Tha rằng thể chế không thuộc phía học sinh, và cô nàng chỉ việc đứng 1 bên quan sát.
Cũng có thể Ichinose đã nghĩ tới 1 chiến lược tương tự rồi cũng nên.
“Dù phiền phức, nhưng mà vẫn có thứ bọn mình có thể làm mà nhỉ?”
“À ừ thì.”
“Phải...Phải làm gì đó nhỉ.”
Nói thế, Ichinose bước lên đứng song hành với tôi.
Nụ cười gượng gạo kèm theo gương mặt nghiêng qua 1 bên đấy.
“Lẽ nào... Cậu định thôi học à?”
“Ể? Cậu thật là... Tớ còn chưa nói với ai nữa đâu đấy?”
Ichinose ra vẻ phủ nhận, nhưng đôi mắt thì đầy dao động.
Có lẽ cô ấy cũng đã nghiêm túc nghĩ về nó rồi.
“Tớ không nghĩ lớp B sẽ ghi tên cậu dễ thế đâu.”
“Tớ chưa bao giờ đề cập mà Ayanokouji-kun nghĩ vậy rồi.”
“Chữ hiện rõ trên mặt cậu kìa. Thêm nữa, cậu cũng đã nghĩ tới rồi còn gì.”
“V-vậy hả?”
Ichinose hoảng loạn.
Thật hay diễn.
Có vẻ là cái trước.
“Haa...Giữ bí mật với mọi người nhé.”
“Vì ai thế?”
“Không đâu, cậu nhầm rồi. Chỉ là nghĩ tới trận chiến mà mình phải đối mặt thôi.”
Trận chiến mà mình phải đối mặt à.
Nói cách khác, chiến lược đứng nhìn đã bị loại bỏ.
“Tớ không hiểu lắm. Cậu định nói với họ thế nào?”
Dù là gửi đến ai, thì cũng không ai muốn mọi chuyện thành ra như thế cả.
Tôi không tưởng tượng ra khung cảnh có ai bị đuổi học mà vẫn cười được.
“Tới đây thôi, cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Tớ cũng không muốn kể. Hơn nữa, Ayanokouji-kun là thành viên lớp C mà. Dù là đồng mình, nhưng mỗi bài thi vẫn có thứ không thể can thiệp mà.”
“Cũng đúng.”
Việc giữa chúng tôi, chỉ có thể là trao đổi và bàn bạc mà thôi.
Ichinose có thể vượt qua bài thi chỉ với 1 phiếu tán dương.
Và như thế, ngay từ đầu cô nàng đã không cần nó rồi. Nên việc dùng điểm mua phiếu là không khả thi. Nên cũng chẳng có lời khuyên nào ở đây cả.
Và mấy phiếu tán dương có thể mua được, nó cũng chỉ là tấm bùa phòng thân ở mức nào đó thôi.
“Nghĩ cũng tàn nhẫn thật, dù là có thể lấy được phiếu tán dương từ lớp khác, thì vẫn chắc chắn có ai đó bị đuổi học.”
Không phải ai cũng vui vẻ gì với kì thi này.
Cưỡng chế đuổi học ngay khi sắp vừa kết thúc năm nhất.
“Ayanokouji-kun không sao chứ?”
“Để coi, có trời mới biết... Tớ cũng không phải một thành viên thiết yếu gì cho cam.”
“Nếu cậu thấy được, chúng ta có thể hợp tác đấy.”
“Hửm?”
“Tớ sẽ dành 1 phiếu cho cậu.”
Tôi không định bàn luận thêm, nhưng Ichinose đã gợi ý.
“Chỉ có một phiếu chắc sẽ không đủ đâu nhỉ...”
“Tớ rất biết ơn đấy. Nhưng mà thôi, tớ không xứng đáng đâu.”
“Không đúng. Tớ nghĩ cậu là người xứng đáng nhất. Tớ muốn bầu cho cậu, cậu là người đã cứu tớ.”
Quả nhiên cô nàng vẫn nghĩ tới điều đó.
“Hiểu rồi. Vậy thì nhờ cậu vậy.”
“Ừm. Tớ nhớ rồi.”
Ichinose cuối cùng cũng bật cười.
“Honami, chào buổi sáng!”
Một giọng nói vang lên từ sau lưng cả hai.
“Chào buổi sáng, Asahina-sempai.”
“Hôm nay em cũng vẫn năng động ghê~. Cơ 2 đứa khác lớp mà nhể? Ể- thân thiết quá ta?”
“A à, vâng. Cậu ấy là bạn...”
1 câu trả lời đầy lúng túng.
“Hể~ Bạn cơ à~”
Nếu cô ấy bình tĩnh hơn chút thì sẽ đỡ hiểu lầm rồi.
“Mà kệ đi. Cho chị mượn Ayanokouji-kun tí được không?
Asahina tiến lại gần, kèm ẩn ý có chuyện cần nói.
“Vâng, em hiểu rồi. Thế thì Ayanokouji-kun, tớ đi trước nha!”
Không chút khó chịu, Ichinose cúi đầu chào chị ấy.
“Xin lỗi em nhé, Honami. Gặp sau.”
“Không sao đâu ạ. Em xin phép”
Chẳng có gì khác thường giữa cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người họ cả.
Trái lại, khá thân thiết giữa một tiền bối và một hậu bối.
“Cô bé được quá nhỉ. Vừa dễ thương lại còn thông minh. Ngay cả năm 2 cũng không một lời nói xấu.”
“Vậy à, năm nhất cũng không khác gì, nổi bật ở cả nam và nữ.”
“Hay là, tên nhóc mi đánh cắp trái tim cô bé đi!”
Quả nhiên là do cái thái độ lúc nãy.
“Thôi em xin.”
Không riêng Ichinose, tôi muốn ít bị nhìn thấy cùng Asahina càng ít càng tốt.
Nếu người của Nagumo nhìn thấy thì mệt lắm. Nên vào thẳng chủ đề thôi.
“Nếu có việc gì quan trọng, em vẫn đang lắng nghe đây.”
“Cái thằng nhóc này. Chỉ thấy 2 đứa dễ thương quá nên phá đám đấy.”
Nụ cười rạng rỡ lúc nãy vẫn còn thường trực trên mặt Asahina dần dần biến mất.
“Chị đã nghe qua kì thi. Cưỡng chế thôi học đúng không?”
“Phải.”
Có lẽ kì thi này cũng đã trở thành chủ đề bàn tán của năm 2 rồi.
“Cậu cũng thừa biết Honami không phải là người dễ dàng chấp nhận việc đuổi học ai đó trong lớp B.”
“Đúng nốt. Tuy không ai nói gì, nhưng chắc ai cũng chú ý đến lớp B rồi.”
Vẫn là một câu trả lời nhạt nhẽo, nhưng là cách thông thường của 1 học sinh năm nhất.
“Thế cậu nghĩ Honami sẽ làm gì.”
Vẫn là đôi mắt chăm chú ấy.
Chị ta đang tìm kiếm sự thõa mãn trong câu trả lời của tôi.
Nếu vô ý thì sẽ phản tác dụng à.
“Nếu theo phương châm của lớp B…Tích số điểm tương ứng, cứu học sinh bị đuổi. Ai cũng đoán được mà.”
“Ừ! Đoán giỏi đấy! Khen thì khen vậy, chứ còn cách nào khác đâu.”
Trên tiền đề của lớp B, ai cũng nhìn ra được cả.
Nhưng thực hiện nó lại là 1 vấn đề hoàn toàn khác.
‘Cách để có 20 triệu điểm’. ‘Cách’ là cả một vấn đề.
“Con bé hình như đã tìm tới Miyabi. Cậu nghĩ thế nào?”
“Không chút do dự?”
“...Chuẩn luôn.”
Cũng chẳng phải điều ngoài dự đoán.
“Chỉ để cho chắc thôi, nhưng làm gì dễ thế đúng không?”
Dù là lớp B, chắc chắn vẫn còn thiếu.
Chắc cỡ 1 triệu mấy.
“Tất nhiên, rõ ràng thế còn gì. Vài ngàn, thậm chí vài vạn còn đỡ, ở đây là hàng triệu đấy!”
Asahina trả lời ngay tắp lự.
“Năm 3 và cả năm 2, ai cũng cần phải chuẩn bị cả. Để sống sót đến phút cuối, điểm cá nhân là thứ luôn được ưu tiên. Nên việc cho năm nhất mượn là không khả thi đâu.”
Phải rồi.
Chính vì thế, Chabashira mới nói nếu được thì cứ làm.
Dù có tích lũy thế nào từ lượng điểm cá nhân ít ỏi đó, thì việc cho mượn vài chục hay vài trăm ngàn là bất khả thi. Và sau khi mượn, dù có nhiều cách trả nhưng với một năm 3 sắp sửa tốt nghiệp thì cũng khó lòng xoay xở để trả kịp. Giả sử được cả sự đồng ý của năm 2 thì việc cung cấp ngay một lượng điểm khổng lồ như thế là bất khả thi.
“Nên nếu có ai đáp ứng được, thì chỉ có mỗi Nagumo nhỉ.”
“Tên đó cũng tích kha khá rồi mà.”
“Và rồi?”
Mạch câu chuyện vẫn còn đang tiếp diễn.
Sự do dự của Ichinose kia chắc chắn là không phải mượn khơi khơi rồi.
“Gấp làm gì. Chị đây còn đang thắc mắc tên đó lấy lí do gì cho mượn đây. Dù sao Honami cũng là 1 cô bé rất dễ thương? Nhưng mà cô bé miễn nhiễm tuyệt đối rồi mà nhỉ?’’
“Có lẽ vậy. Chiến lược lần này có lẽ không phải để đuổi học Ichinose.”
“Vậy nên là. Đừng có nợ nần gì Miyabi sất. Nợ cho lớp thì là chuyện khác… cơ mà Honami tội nghiệp.”
“Điều kiện khắt khe lắm à? Lãi suất cao chẳng hạn?”
“Là hẹn hò.”
“Ra vậy.”
Một phong cách rất Nagumo.
Hẹn hò rồi cho mượn điểm à.
Theo thông thường thì làm gì có chuyện này. Từ chối gần như là chắc chắn. Nhưng Nagumo biết rõ Ichinose sẽ làm thế để bảo vệ lớp mình.
“Mà có sao không, khi chị cứ khơi khơi với em thế này.”
“Chị nói rồi mà, chị đây là đang bảo vệ lớp thôi. Nếu Miyabi lấy điểm vào mục đích cá nhân thì sẽ rắc rối lắm, và Honami còn sắp bán mình nữa. Chẳng có gì tốt đẹp cả.”
“Cơ mà. Sao lại là em, em lớp C mà. Kẻ thù đấy senpai.”
“Chả biết nữa. Tuy nhiên, linh tính chị mách bảo là nhóc sẽ làm gì đó nhỉ.”
“Đề cao em quá rồi. Em kiếm đâu ra bằng đấy điểm.”
Câu chuyện sẽ khác nếu mượn được ai đó khác Nagumo, nhưng thực tế thì.
“Ừ nhỉ…Dù sao cũng là đối thủ.”
Trong vai là một địch thủ, thì rõ ràng nên phấn khích khi loại bỏ được một cá nhân nào đó, việc giúp đối thủ chỉ tổ rõ thêm sự ngu ngốc mà thôi. Để có được hàng triệu điểm, cần phải tập hợp cả lớp C lại. Một thứ không tồn tại.
“Em không làm gì được đâu.”
“Không sao, chị chẳng trách móc gì đâu. Cơ mà cứ cầu nguyện đi vậy. Chị sẽ đặt cược cho vận may.”
Asahina vỗ cái bốp vào lưng tôi rồi cất bước.
“Điều cần nói thì đã nói rồi. Mọi chuyện còn lại nhờ cậu hết đấy nhá!”
Và cứ thế, chị ta bước vào trường.
Từ câu chuyện và thái độ đó, chắc không phải giả rồi.
“Hợp đồng với Nagumo à.”
Tuy không giống cách của cậu, nhưng cũng có thể coi là 1 chiến lược đấy, Ichinose à.
Nếu làm vậy, vừa có thể cứu bạn. Với một lớp đoàn kết như thế, trả lại được là khả thi. Nhưng theo senpai thì cái điều kiện hẹn hò kia rõ ràng là một trở ngại.
Nếu không ngại chuyện đó thì rõ ràng nên tranh thủ lúc Nagumo chưa đổi ý sẽ an toàn hơn.
Có lẽ là do khi bắt đầu một mối quan hệ, chia tay là việc không thể.
Nếu là cuộc thi về sự đoàn kết thì đã khác, nhưng tiền bạc thì không phải dễ dàng như thế.
Khoảng điểm cần mà lên tới 4m5 thì có lẽ sẽ vượt ngưỡng để kêu gọi giúp đỡ.
Vứt bỏ bạn bè cũng là một giải pháp. Ichinose sẽ chọn gì nhỉ.
“Cơ mà đó là Ichinose mà nhỉ..”
Cũng chẳng khó để tưởng tượng ra.
2.
Đây là một kì thi mà thảo luận với chính lớp mình cũng rất khó.
Không khí nặng nề leo thang, các học sinh đều nâng cao cảnh giác cả.
“Chào buổi sáng, Kiyopon”
“Chào buổi sáng.”
Haruka vào bàn sau tiếng chào.
Tôi cũng chẳng cảm nhận được tham vào nào của các học sinh trong lớp cả.
Bỏ phiếu cho ai đấy, cái suy nghĩ đó trở thành một rào chắn, ngăn cản ngay cả những mối quan hệ thông thường trong lớp.
Tình trạng này sẽ kéo dài cho đến khi kì thi này kết thúc.
Và có lẽ sẽ còn tiếp diễn đến sau kì thi một lúc nữa có khi.
“Cái bầu không khí u ám gì thế này….đáng sợ thật~”
Tin nhắn cá nhân đến từ Haruka.
“Có nghe ngóng được gì không?”
“Vẫn không. Mọi người ai cũng cảnh giác hết ~”
Dù hỏi cũng bảo không biết.
Và cũng chẳng ai nói cái tên nào cụ thể à.
“Hi vọng mai sẽ khác.”
“Aaaaaa”
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi cất điện thoại đi.
Chúng tôi, không nổi bật, không cản trở lớp, tiếp tục chờ đợi vậy.
Cơ mà cái suy nghĩ ngây thơ ấy còn phụ thuộc vào lớp mình nữa.
3.
Giờ nghỉ trưa bắt đầu, tôi lết thân tới thư viện.
Không hẳn là tôi bất mãn với nhóm của mình, nhưng thỉnh thoảng ta cũng cần thời gian riêng. Hơn nữa một người thích sách giống tôi cũng đang ở đó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cô nàng tên Shiina Hiyori cũng ghé thăm kho tàng này.
“Buổi sáng tốt lành, Ayanokouji-kun.”
Thư viện vào những ngày này luôn vắng tanh. Tiếng gọi dễ dàng nhận thấy.
Trên tay cô nàng là một cuốn sách với thể loại tương tự.
“Vẫn mọt sách như mọi khi ha.”
“Chỗ này tuyệt quá mà.”
Hiyori ngầm hỏi ý rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Hai bên đều im lặng tận hưởng cuốn sách của mình.
Vốn dĩ, không cần phải thừa lời cho những kẻ yêu sách.
Đọc sách, cũng là một cách giao tiếp mà.
Cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, chúng tôi vẫn chăm chú vào sách mà không hề cất một lời.
Tôi đoán đã 30 phút trôi qua rồi.
“Đến giờ về rồi.”’
“Phải ha.”
Tôi nhìn vào đồng hồ, thư viện giờ chỉ còn lại cả hai.
“Này Hiyori, tớ hỏi cái.” (*)
“Sao thế?”
Cô ấy ngẩng đầu với khuôn mặt mơ màng.
“Tớ muốn biết tình hình của Ryuuen.”
“Tình hình của Ryuuen, à... Nói thẳng thì, không tốt lắm đâu.”
“Ứng cử viên hàng đầu cho chức thôi học à.”
“Ừ. Gần như cả lớp tán thành luôn rồi.”
“Bao gồm cả Ryuuen?”
“Tớ tin là vậy. Gần đây Ryuuen-kun cũng hay ghé thư viện. Tớ với cậu ấy có trao đổi vài câu nên chắc là không sai đâu.”
Vậy ra lần trước cuốn sách cậu ta cầm ở tiệm Café là mượn ở thư viện này.
Tôi đến đây quả là chính xác
“Thế Hiyori nghĩ sao?”
“Tớ nghĩ không tránh được. Nếu là tớ thì cũng chỉ biết chấp nhân thôi. Nhưng nếu ngày nào còn mơ tới vị trí cao hơn, sự tồn tại của Ryuuen-kun là cực kì cần thiết…”
Dù là không quá thân thiết, nhưng cậu ấy cũng thừa nhận à.
Nghĩ lại thì Ryuuen cũng chưa bao giờ nghi ngờ Hiyori.
“Xin lỗi, tớ hỏi chuyện không nên rồi. Về lớp D ấy…”
Khi thốt ra điều này, tôi nghẹn họng.
“À không…có lẽ tớ cũng muốn cứu Ryuuen-kun chăng.”
Đáng lẽ hôm nay là một ngày thừa thãi, nhưng tôi biết tình trạng của Ryuuen. Có lẽ phải chuyển hướng.
“Thêm một người bạn vẫn tốt hơn nhỉ.”
“…ừm.”
Tôi và Ryuuen, có lẽ chỉ là kẻ thù thôi. Nhưng có chút gì đó xoẹt qua.
“Này...”
“Hửm?”
“Tớ không nghĩ những lời này sẽ thốt ra từ miệng tớ đâu nhưng mà...”
Hiyori tỏ vẻ khó nói rồi tiếp tục.
“Ayanokouji-kun đừng đi nhé...? Tớ không hề muốn mất (một người bạn như) cậu đâu.”
“Tớ sẽ cố.”
Cảm kích, cả 2 chúng tôi về lớp.
4.
Không khí tiêu điều của lớp sau giờ học vẫn không thay đổi.
Cô nàng Horikita đây vẫn cứ bình thản mà dọn đồ.
Kì thi này tự mình vượt qua là cả 1 vấn đề. Người người sẽ cố gắng lôi kéo thật nhiều đồng minh. Nhưng rõ ràng Horikita là ngoại lệ.
Tuy là không nên nhưng nhỏ chắc chắn nhận được 1 phiếu từ Sudo rồi ha.
Cơ mà….
Tôi chợt nhớ lại cuộc gặp mặt giữa nhỏ và Ryuuen hôm trước.
Cân nhắc xem bản thân còn thiết sót gì và cần gì để vạch ra các chiến lược à.
Dường như nhỏ muốn tạo ra điều khác biệt.
Dù thực hiện hóa cũng không phải là dễ dàng gì.
Nếu chiến lược là tương đồng, thì tôi chỉ việc để nhỏ thực hiện, và mong đợi rằng nó sẽ thành công.
Chuyển đôi mắt sang những người khác trong lớp.
Hình dung về ánh nhìn của Horikita.
“Không cần lời khuyên gì sao. Hiếm khi đấy, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Tôi quyết định mở lời.
“Dù có hỏi thì cậu sẽ thành thật chắc.”
“Ờ nhỉ.”
Horikita cũng bắt đầu nhận ra rồi.
“Với lại…. tìm kiếm sự giúp đỡ cũng không dễ.”
“Phần lớn đều cố tạo nhóm và kết đồng minh nhỉ.”
“Kệ đi, muốn làm gì thì làm.”
Horikita đứng dậy, toan rời ghế.
“Vậy cậu thì sao?”
“Làm điều có thể.”
Nói xong, Horikita ra về.
Tôi có hơi lo lắng và đuổi theo.
“Gì hả?”
Nhỏ nhăn mày và liếc lại.
“Chỉ là có hứng thôi.”
“Bình thường thì tránh như tránh hủi, giờ thì bám như trúng bùa?”
Tại sao nhỉ.
Chắc là do kì vọng vào chiến lược mà nhỏ sắp làm chăng.
Nếu nhỏ tự mình làm gì đó, tôi sẽ cổ vũ hết mình.
Thật đấy. Cơ mà nói ra là vạ mồm ngay.
“Cậu không có nhóm đúng không? Nếu cần gì, tớ sẽ giúp.”
“Cậu đang lo lắng cho tôi đấy à? Nếu tôi mở lời thì cậu sẽ cho tôi vào nhóm ?”
“Tớ không phiền đâu.”
“Thôi xin kiếu. Người tôi cần lúc này không phải cậu.”
Nghĩa là nhỏ đã nghĩ thông rồi.
Nhưng vẫn còn khan hiếm tài nguyên.
‘Tài nguyên’ ấy thì không phải tôi.
“Cậu gì ơi…” (*)
Cô ấy lườm còn ghê hơn hồi nãy nữa.
“Tớ cũng muốn giúp...”
“Để tôi yên.”
Gắt thế.
Giờ mà bám tiếp có khi đi thật. Thôi.
Tôi liếc nhìn ra hành lang.
“Hôm nay về vậy.”
“...Ayanokouji-kun, cậu có thể cho tớ chút thời gian không?”
Như thể tình cờ lướt qua, Hirata tiến đến chỗ tôi. Cậu ta theo sau từ đầu à.
Nhìn thời điểm xuất hiện này, cậu ta có lẽ đã đợi tôi và Horikita tách nhau ra.
“Nếu cậu không phiền, có thể cùng đi với tớ sau giờ tan học được không? Tớ có chuyện muốn nói.”
Lời mời hiếm có từ Hirata. Tôi cũng chẳng có lí do đặc biệt nào để từ chối cả.
Tôi gật đầu đồng ý, và Hirata thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Việc trải qua 1 ngày với không khí như thế ở lớp có lẽ hơi quá sức với Hirata.
Chắc chắn là do kì thi lần này rồi.
“Vậy 4 giờ rưỡi, ở Keyaki Mall... Xem nào, gặp nhau ở cổng phía Nam nhé?”
“Tớ biết rồi.”
Chúng tôi chỉ hẹn nhau như thế.
Có lẽ là việc không thể nói ở đây.
Vì các học sinh hướng đến câu lạc bộ hay về nhà vẫn đang đi ngang qua đây.
Hôm nay sau giờ học sẽ có buổi tụ tập với bọn Keisei, tôi nhắn với họ mình có thể sẽ tới muộn. Hirata có hẹn với tụi bạn thân trong lớp, nên tôi quyết định đợi trước ở Keyaki Mall.
5.
Rời phòng học, trong lúc bưới dọc hành lang.
Tôi tình cờ bắt gặp Sakayanagi Arisu lớp A, Kamuro cũng bên cạnh cô ấy.
“Ayanokouji...”
Kamuro căng cứng cơ thể.
Tuy nhiên, Sakayanagi lại rất điềm tĩnh và thản nhiên như không có gì.
Tương phản giữa hai người họ làm tôi thấy chút thú vị.
“Trùng hợp thật nhỉ, Ayanokouji-kun.”
“Ừ. Có việc gì với lớp C à?”
Tôi có biết việc Sakayanagi đến lớp C.
Nhưng cô ta không trả lời mà còn hỏi ngược lại với cái nụ cười kia nữa.
“Cậu đang định đi đâu thế?”
“Keyaki Mall, 30 phút nữa.”
“Òa. Cậu đang tận hưởng cuộc sống học đường à. Có thể dành cho tớ chút thời gian không?”
Sakayanagi rút điện thoại.
Giờ là 4 giờ 10p chiều.
Vẫn dư 10p để kịp lúc.
“Cứ đứng thế này à ?”
“Phải rồi nhỉ. Ở đây hơi nổi bật, đi chỗ khác nhé?”
“Tùy.”
Bản thân tôi muốn tránh nổi bật hết sức có thể.
Không rõ người khác thế nào, chứ riêng sự hiện diện của Sakayanagi cũng đủ thu hút rồi.
Hiểu rõ nên chúng tôi đi đến nơi khác.
Tôi thong thả cuốc bộ theo sau, người vẫn đang tốn rất nhiều thời gian cho việc di chuyển.
“Nói sao nhỉ…Ayanokouji-kun, Masumi-san, hai người thấy cuộc thi này có nhảm nhỉ không? Đuổi học ai đó vì chưa có học sinh nào bị đuổi ấy. Nhà trường hình như hơi vội vã thì phải.”
“À ừ. Khuôn mặt của Majima-sensei cũng xuất hiện chút bất bình nữa.”
Vậy là không chỉ riêng Chabashira.
“Có lí do cả đấy.”
“Cậu biết được gì à ?”
“Chuyện gia đình thôi, vừa có công văn đình chỉ công tác cha tớ.”
“Đình chỉ công tác… chủ tịch trường?”
Để xem Kamuro biết điều đó không.
“Chi tiết thì không rõ, nhưng nhiều bất lợi xuất hiện chống tại cha tớ. Cha tớ không phải người dung túng cho mấy việc dơ bẩn. Tuy nhiên, có vài điều dù là con gái tớ vẫn không biết được… Nhưng rõ là có ai đó đang cố kéo ông ấy xuống.”
Lời này nghe thì giống đang kể cho Kamuro, nhưng ám chỉ cho tôi rất rõ ràng. Nếu cha Sakayanagi vô tội, thì người đàn ông đó đã hành động rồi.
Xem ra ấn tượng của tôi về chủ tịch không sai.
“Mà chuyện này cũng không liên quan lắm. Học sinh bọn mình thì chỉ coi như buôn dưa lê thôi.”
Dường như chuyện như thế cũng không quan trọng lắm với Sakayanagi.
“Vậy thì liên quan gì đến kì thi này?”
“Cậu không nghĩ là để đuổi học ai đó à?”
“Ai mới được…”
Kamuro liếc qua tôi, sau đó nhìn về lại phía Sakayanagi.
“Cứ làm như vô định, nhưng sao mắt cậu cứ dán lên Ayanokouji thế?”
Kamuro hỏi.
“Ara, từ nãy đến giờ tớ làm bộ không quan tâm à?”.
“…Không mới lạ.”
Khuôn mặt Sakayangi nghiêng nhìn, nổi bật lên điều cô ấy rõ nhất.
Không đi sâu hơn, 1 câu trả lời thẳng.
“Bạn thuở nhỏ, hài lòng chứ?”
Đáp lại sự hiếu kì của Kamuro.
Dựa trên những gì tôi chưa biết, thì câu trả lời mơ hồ quá đấy.
Thật ra là để xem phản ứng của tôi. Nếu tôi tỏ ra chút hoảng sợ thì có lẽ sẽ bị khai thác.
Mà, kệ đi.
“2 người gặp lại nhau vô tình ở đây? Cái xác xuất gì thế này.”
“Phải. Như trúng xổ số ấy nhỉ. Ha, Ayanokouji-kun.”
“Chắc vậy.”
Tôi không nhớ mình có quen người nào như vậy, nhưng thái độ của Sakayanagi thì không sai được.
Cô gái này biết quá khứ của tôi.
“Kì phùng địch thủ à? Dù chẳng giống tí nào.”
Kamuro đưa ra suy đoán từ manh mối Sakayanagi cho.
2 người họ giống nhau phết.
“Cậu tiến bộ ghê. Trước giờ có bao giờ cậu hỏi tớ nhiều thế đâu.”
Sakayanagi cũng ngạc nhiên về sự tò mò này.
Có lẽ là do Kamuro trực tiếp gặp tôi.
“Cậu nghĩ tôi là ai. Trước giờ cậu có đặc biệt quan tâm ai đâu.”
“Cậu thì khác. Mấy chuyện thế này trước giờ có lọt vào mắt cậu đâu. Nên tớ mới bảo cậu theo dõi Ayanokouji-kun… Cơ mà tò mò phát sinh à.”
Đâu đó có mùi của sự đắc ý.
Có lẽ do phán ứng của thú vị của Kamuro.
Trong lúc tám nhảm, nơi cần đến cũng đã đến.
“Giờ thì vào việc thôi.”
Tòa nhà này quả là phù hợp.
“Masumi-san, thật xin lỗi nhưng cậu về trước nhé.”
Kamuro đồng hành chỉ để kiếm người chém gió à.
“….hả, à ra thế.”
Sakayanagi không tính tiết lộ nhiều hơn. Hiểu được điều này, Kamuro xuống lầu đi mất.
“Thõa mãn chưa?”
“Rồi. Ayanokouji-kun có khó chịu không, khi tớ lỡ mồm vài chỗ?”
“Không sao.”
Cảm xúc chỉ tổ thừa thãi.
Tôi không định bày vẽ với Sakayanagi.
“Đầu tiên, cảm ơn vì đã chấp nhận tớ như một đối thủ.”
Chẳng thèm đoái hoài đến ý kiến của tôi luôn.
“Tôi còn đang nghĩ cô sẽ để Kamuro thăm dò trước cơ. Vậy cô cần nói riêng chuyện gì?”
Cả 2 đã tốn kha khá thời gian cho việc di chuyển rồi.
“Về lời hứa của tớ và Ayanokouji-kun.”
“Lời hứa là về cuộc thi tiếp theo. Nghĩa là cuộc thì này nhỉ.”
“Phải. Ban đầu là vậy. Tuy nhiên.. nếu được thì tớ muốn dời lại vào lần tới. Cuộc thi này không phải là giao chiến giữa các lớp, mà là thanh lọc nội bộ. Thứ duy nhất tác động được chỉ là phiếu tán dương.. vậy nên dời lại cũng không sao đâu nhỉ?”
Có lẽ vì không phân được người chiến thắng nên không tính à.
“Đồng ý chứ?”
“Cô thích là được.”
“Cảm ơn cậu. Tớ đã rất lo nếu cậu một mức quyết đấu. Giờ thì tớ có thể tập trung cho lớp A rồi. Bất quá…”
“Bọn mình đang đình chiến, nên để có được tin tưởng từ cậu, thì việc xúi giục người khác bỏ phiếu cho cậu- tớ tuyệt đối sẽ không làm.
Cô ấy tự trói buộc bản thân vào lời hứa ấy.
“Vạn nhất, nếu tớ tham gia vào chuyện nội bộ lớp C và gây hại đến Ayanokouji-kun… Lúc đó cậu có thể ngừng chiến. Và từ chối lần tiếp theo.”
Vạn hạnh, tôi bị đuổi.
“Tôi mà tạch kì này thì lấy đâu ra lần tiếp theo.”
“Đúng rồi nhỉ, nhưng tớ muốn cậu yên tâm.”
Lịch sự để có được sự tin tưởng à.
“Trước đó, không lo thuộc hạ làm cách mạng à.”
“Fufu, cậu cứ đùa.”
Hầu hết thành viên lớp A đều là thủ hạ của Sakayanagi.
Họ sẽ không bất cẩn làm rắn mất đầu đâu nhỉ.
“Từ khi cuộc thi này được công bố, tớ đã quyết định sẽ đuổi học người nào rồi.”
“Ngay lập tức à. Nghe hay thế.”
Cai trị tuyệt đối, và đưa ra thủ đoạn lập tức.
“Cô định khi nào công bố?”
“Làm rồi mà. Để mọi người chờ đợi thì chỉ tổ gây bất an. Nói luôn không phải dễ hơn sao?”
Học sinh đó thế nào nhỉ.
Tuy nhiên lớp A rõ rất bình thản.
“Cậu biết ai không?”
“Chịu.”
Trong đầu tôi hiện lên 1 cái tên.
“Katsuragi Kouhei-kun đấy.”
“Rõ ràng nhỉ.”
“Dù là cựu vương. Nhưng một nước không thể có 2 vua mà.”
Katsuragi vốn là một người điềm tĩnh.
Cậu ta có lẽ cũng ý thức được ngay thi kì thi công bố rồi.
Không chút phản kháng à.
Người dưới trướng cậu ta có lẽ không ít, nhưng chắc là không đủ.
“Thật dễ để quyết định.”
Nói đến tài năng thì Katsuragi chiếm vị trí khá cao.
Khó chấp nhận được, nhưng với vị trí của Sakayanagi thì cậu ta là 1 sự tồn tại không cần thiết.
“Bạn tớ cũng không ít người không thích Katsuragi-kun, và tớ cũng không thích cách suy nghĩ kiểu bảo thủ. Và việc đuổi cậu ta phe tớ sẽ tăng thêm sĩ khí, mất gì đâu.”
Chém tướng hầu dân à.
“Vậy chủ đề là? Cậu tính nói gì?”
“Để bảo vệ cậu ta, Ayanokouji-kun sẽ không thể đứng chỉ đạo được nữa.”
Có lẽ nổ lực thôi là không đủ.
“Cậu định thế nào với lớp C?”
“Không biết. Không liên quan lắm, kệ bọn kia thôi.”
“Vậy người bị ghét hoặc năng lực thấp sẽ ăn đủ à. Còn lớp D thì rõ là Ryuuen-kun rồi.”
Cái này thì không cần bàn nữa.
Lớp A sẽ chẳng giúp Ryuuen vì lí do gì cả.
Ngược lại đuổi học Ryuuen cũng để kết thúc hợp đồng luôn. Một công đôi việc.
“Lớp B thì không đọc vị được. Ai sẽ là người hi sinh trong tập thể đoàn kết ấy là điều tớ vô cùng hứng thú. Ichinose liệu sẽ làm gì đây.”
“Xin lỗi. Đến giờ rồi.”
Giấc mơ là tự do riêng mỗi người, nhưng tôi quyết định sẽ để cô ta tự huyễn một mình.
“Phải rồi nhỉ. Chúng ta xong rồi. Kì thi kế tiếp sẽ bắt đầu ngay tuần sau thôi.”
Cạch. Tiếng gậy gõ nhẹ xuống nền đất.
Một thoáng, tầm nhìn của Sakayanagi rơi vào camera.
Nếu không quan sát kỹ thì sẽ không thấy được cử động nhỏ trong đôi mắt ấy.
Không rõ là vô tình hay cố ý nữa.
“Vậy thì phân bại theo kế hoạch là bài thi cuối năm nhất. Được rồi.”
Gật nhẹ đầu, tôi rời tòa nhà.
6.
Cửa hàng nơi gặp nhau cũng không đông đúc lắm.
Thường thì bọn tôi sẽ hẹn nhau ở quán café bên trong Keyaki Mall, nhưng nay thì khác.
“Cảm ơn cậu đã đến.”
“Cũng không phải gì to tát. Tớ cũng có chuyện cần nói.”
“Vậy, tản bộ chút nhé.”
Sau khi gặp nhau ở cổng Nam, Hirata di chuyển để xác định tình hình.
“Xin lỗi cậu, Ayanokouji-kun. Thay đổi kế hoạch chút được không?”
“Sao thế?”
“Bọn mình nói chuyện tại phòng tớ nhé? Ở đó thoải mái hơn.”
“Không sao, không vấn đề gì.”
“Cảm ơn cậu.”
Hình như cậu ta không thích Mall này cho lắm.
Và chuyện sắp nói sẽ là bí mật.
Chúng tôi vừa rảo bước đến kí túc xá.
“Vậy là sắp hết một năm rồi. Ayanokouji-kun cảm thấy thế nào?”
Cậu ta thở ra hơi trắng, ngước mắt lên bầu trời.
“Xem nào, quăng lên đảo, vào trại, ồn ào phết.”
“Ừ, tuy thật vất vả, nhưng tớ lại thấy rất vui. Tớ còn có rất nhiều bạn bè tin tưởng từ lúc nhập học đến giờ.”
“Phải rồi nhỉ. Tớ cũng thấy thế.”
Không ít người mang lòng ganh ghét, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Quá trình này ép buộc bạn bè trong lớp phải nảy sinh ‘một mối liên kết’.
“Kì thi này…vốn không có vấn đề gì ngay từ đầu nhỉ?”
Bóng râm che khuất nụ cười của Hirata.
“Quả nhiên là chuyện này à.”
“Ừ. Xin lỗi cậu. Nhưng việc mà Ayanokouji-kun không mong muốn tớ đều biết hết.”
Bản thân tôi thì chưa bao giờ dính líu quá sâu tới các bài thi.
Horikita thì bơ thẳng và mỗi bài kiểm tra đều mạnh mẽ đòi hợp tác.
Hài hước thật, lần này ngược hết.
Horikita không nhờ, Hirata lại tự mò đến.
Horikita trưởng thành giúp tôi rồi chăng.
Nhận ra rằng không thể lệ thuộc nên số lần nhờ cậy cứ thế giảm dần.
“Cuộc thi này, tớ không tìm thấy đối sách dù nghĩ bao nhiêu lần đi chăng nữa.”
“Bao nhiêu lần thì có hơi...”
Nếu quan sát kĩ, dưới mắt Hirata xuất hiện quầng thâm.
Áp lực đến mất ngủ cơ à.
“Khó cho cậu nhỉ. Một tên luôn nghĩ cho lớp, chắc sẽ đau lắm.”
“Ể...?”
“À không, đừng để ý.”
Càng nói thừa thãi chỉ tổ nhúng đầu cậu ta vào vực thăm mất.
Lúc này, im lặng là vàng.
“Nếu có cách, tớ muốn cậu nói tớ biết.”
Có vẻ phản ứng của tôi khiến câu ta nghĩ tôi biết câu trả lời.
“20 triệu điểm. Cậu thấy sao?”
“Tớ đang nghĩ đến rồi. Hôm qua tớ cũng đã thảo luận với các senpai trong câu lạc bộ. Nhưng họ bảo, họ có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, khác hẳn với bọn mình.”
“Tức mượn điểm là bất khả thi à.”
“Ừm...”
Nói thì nói thế, cái phương án để bảo toàn lực lượng mà không có bất kì sự hy sinh nào vô cùng vô lí.
“Xin lỗi, tớ chẳng nghĩ thêm được gì cả. Nếu có, tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Vậy à... Ừm, cảm ơn cậu.”
Hirata nở nụ cười gượng gạo cảm ơn tôi.
Cuộc thi này, nói khó thì cực khó mà nói dễ thì cũng cực dễ.
Chỉ cần thay đổi một chút quan điểm thôi.
Tuy nhiên, Hirata lại không nhận thấy điều này.
Đây là chỉ đơn giản là một kì thi “loại bỏ những học sinh không cần thiết.”
Tôi và Kouenji đều hình dung được đích đến của bài kiểm tra tại thời điểm nội dung được công bố.
Tất nhiên tôi không biết ai sẽ bị đuổi học, nhưng chỉ cần không phải tôi là được.
Tuy nhiên, Hirata không phải hạng người như vậy.
Cậu ấy không thể dứt khoát chọn ai.
Vì lẽ đó, cậu ta cứ mắc kẹt trong chính mê cung mình tạo ra.
“Ayanokouji-kun này, cậu đang nghĩ ai bị đuổi cũng được nhỉ?”
“Không có nạn nhân thì tốt. Nhưng không phải vì thế mới khó sao.”
“...Tất nhiên là vậy. Nhưng phải có cách nào đó để...”
“Cậu rõ nhất mà, chẳng phải cậu mất ngủ vì nó à?”
Tôi chen vào cắt ngang lời Hirata.
“Cái đó là do...”
Gần tới kí túc xá là một bầu không khí tĩnh lặng.
Dù hành lang vẫn có vài học sinh đang thảo luận.
Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở đó.
Cả 2 nhìn thấy một người ngồi ở sô pha trong hành lang, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
“Ô kìa, ô kìa. Không phải Hirata-boy và Ayanokouji-boy đây sao. Trùng hợp quá nhể.”
“Thế Kouenji, cậu đang đợi ai à?”
Có lẽ Hirata cũng đã để ý ngay từ khi bước vào.
“Cậu quan tâm à?”
Kouenji đáp lại bằng một câu hỏi.
“Có hơi khác cậu thường ngày.”
“Tôi không ghét người thật thà. Tiếc thay, tôi không có hẹn gì cả.”
Kouenji không phải là loại người lấy sảnh làm chỗ nghĩ ngơi.
“Chúng ta đi thôi.”
Hirata đến trước thang máy, cậu vươn tay ra định bấm nút thì từ đằng sau, câu nói của Kouenji vọng tới.
“Mà, các cậu cứ vắt hết chất xám của mình rồi tiếp tục cố gắng trong kì thi này đi nhá.”
“...Cậu một chút cũng không thay đổi nhỉ, Kouenji-kun?”
Hirata khó chịu, cất tiếng hỏi.
Ngón tay cậu dừng lại ngay nút bấm.
“Vì kì thi chẳng chịu thay đổi gì cả.”
“Vậy luôn.”
Chuyện lạ của năm, Hirata mà cũng có lúc nói xéo người khác.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Kouenji. Tất nhiên, không phải lườm nguýt.
Đơn thuần là cái nhìn lãnh đạm.
“Dù bảo là kì thi không thay đổi, nhưng tớ thấy cậu là người cần nó nhất đấy. Rồi sẽ có một ngày, Kouenji sẽ là ‘người được chọn’… tớ nghĩ thế đấy.”
Chuyển hướng nỗi lo, một lời đe dọa.
Bao gồm cả yêu cầu đòi hợp tác.
Cậu ấy cũng đã nghĩ đến trường hợp nhờ Kouneji giúp đỡ.
“Vô nghĩa. Tìm cách để giải quyết- không phải là nghĩa vụ của cậu sao, hỡi trung tâm của lớp?”
“Bản thân tớ cũng có thứ không làm được. Chưa chắc gì là giúp được cậu đâu.”
“Không hẳn đâu.”
Kouenji vẫn kì vọng vào Hirata, người còn chẳng ổn nổi với bản thân mình.
Dù thật lòng hay giả tạo, tôi không cảm nhận được.
Kouenji tiến lại gần, vỗ nhẹ lưng Hirata.
“Vết thương thì cứ để bạn bè thi nhau liếm hộ, còn giúp rác rưởi thì vốn không cần thiết.”
Tách, công tắc thang máy được bấm sau lời nói đó.
“...Ayanokouji-kun, chúng mình đi thôi.”
“À ờ.”
Giọng điệu thoáng chút khó chịu, Hirata đang mất bình tĩnh.
Rác rưỡi hòa mình vào bạn bè cùng lớp.
Câu nói của Kouenji đã tát thẳng vào mặt Hirata.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hirata lại lần nữa mở miệng.
“Phùuuu... Xin lỗi nhé. Lỡ để cậu thấy điều không nên rồi...”
“Không, không có gì đâu. Kouenji mới có vấn đề mà.”
Đầu Hirata hơi hướng xuống.
“Bị đâm một phát đau nhỉ…Dù ngay từ đầu tớ biết rằng để không ai bị đuổi học là mộng tưởng. Dù tỏ ra như thế, nhưng tớ cũng đã nghĩ đến bỏ cuộc rồi.”
Thang máy nhanh chóng đến tầng có phòng Hirata và chúng tôi bước xuống.
“Mời vào.”
“Phiền cậu rồi...”
Lần đầu tiên tôi đặt chân dến phòng Hirata. Trang trí nội thất đơn giản khá giống tôi, phòng thoang thoảng mùi sáp thơm.
Tuy ảm đạm nhưng ngăn nắp, rất Hirata.
“Ngồi đi. Cậu uống cà phê không?”
“Xin lỗi, không cần đâu.”
“Không có gì phải xin lỗi hết, là tớ mở miệng nhờ cậu mà.”
Bình thường tôi hay đón tiếp khách đến phòng chơi nên lần viếng thăm này cảm giác mới lạ ghê.
“Nói tới đoạn bàn vừa nãy ...”
Vừa quay lưng chuẩn bị cà phê, cậu ta vừa mở lời.
“Thật không có cách nào giúp đỡ mọi người trong lớp sao?”
“Chịu. Tớ không nghĩ ra gì cả.”
Tôi vẫn trước sau như một mà trả lời.
Dù rõ câu trả lời, Hirata vẫn hi vọng.
Tuy nhiên, càng hi vọng, càng thất vọng.
“Cậu mà không nghĩ ra đươc thì còn ai khác có thể nữa đây.”
“Cậu đánh giá tớ quá cao rồi.”
Từ khi nào mà địa vị của tôi trong suy nghĩ của Hirata đã lên tới ngưỡng này vậy.
“Qua sự kiện của Karuizawa-san, tớ thấy cậu là người có thể trở thành sức mạnh cho cả lớp nhất.”
Hirata nói như thể nhìn thấu tim tôi.
“Cho tớ xin đi.”
Nước sôi sùng sục, Hirata cầm cà phê đến.
“Là thật đấy. Tuy cậu khiêm tốn và không chịu nhận.”
Tôi có nói gì đi nữa thì đâu cũng vào đấy, không tác dụng gì.
Có phủ định đi nữa thì Hirata bây giờ cũng không thừa nhận.
Lúc này nên đổi chủ đề thi hơn. Tôi nghĩ thế và Hirata cảm nhận được.
“Kì thi mà nhất định phải chọn ra người bị đuổi học. Tớ không tài nào hiểu được cái logic này. Không ai lại không màng quan tâm tới bạn mình sẽ biến mất cả.”
“Không phải là tớ không hiểu, nhưng ta buộc phải làm. Cuối tuần sẽ biết thôi.”
“Biết à? Ayanokouji-kun…cậu đang nghĩ ai bị đuổi cũng không sao phải không?”
Đôi mắt sắc sảo, cố nhìn thấu nội tâm tôi.
Nhìn lướt qua thì rất dịu dàng, nhưng bao gồm nhiều thứ khác nữa.
“Không hẳn.”
Có thể hèn nhát, nhưng tôi thực sự nghĩ thế. Người muốn tán dương rất ít, nhưng khiếu nại thì lại không một ai. Người bị đem ra thảo luận sẽ là người lãnh chịu. Đó chính xác là câu trả lời.
“Chúng ta cần phải chấp nhận sự việc ‘mất’ đi ai đó.”
“Bình tĩnh thật. Quả nhiên, cậu phù hợp với vị trí lãnh đạo lớp hơn tớ.”
Hirata, người từ trước giờ luôn là tấm gương sáng, mang cả lớp tiến về phía trước giờ lại buông những lời yếu đuối.
Chỉ vì không thể tìm ra một biện pháp cụ thể.
“Tớ nên làm gì để đối mặt đây.”
Đưa ra lời khuyên lúc này thì rất ngu ngốc, nhưng tôi được giúp đỡ khá nhiều.
Tôi muốn đáp trả tí gì đó…
“Tớ không muốn cậu mù quáng tin, nhưng tớ sẽ nói những gì mình nghĩ.”
“Ừ!”
“Cứu tất cả mọi người. Đó là chuyện lúc trước. Bây giờ là lúc ‘loại bỏ ai’, điều khiến cậu mãi phiền não đúng không?”
Hirata có hơi đắn đo, rồi cũng gật đầu.
“Vậy giờ nghĩ thế này. Không phải là ‘loại bỏ ai’ mà là ‘giữ lại ai’ thì sao?”
“Giữ lại ai à?...Tất nhiên là mọi người rồi..”
“Vậy gán số thứ tự ưu tiên. Sắp xếp từ trên xuống dưới, bao gồm cả bản thân. Sẽ có những người không thể chọn được. Nhưng dù thế nào cũng phải sắp xếp 1 lần. Dù theo bất cứ tiêu chuẩn nào, thành tích, trí tuệ, cống hiến, hay cậu thích ai, cái nào cũng được.”
Tạo ra một bảng xếp hàng, học sinh đứng chót sẽ xuất hiện.
“Chuyện đó... nhưng...”
Đúng, chuyện đơn giản như con thỏ.
Nhưng Hirata thì không. Nó sẽ ám ảnh cậu ta.
Gán hạng cho bạn bè là 1 việc ngu ngốc.
“Gán thứ hạng giữa tớ và các bạn trong lớp sẽ không giống nhau!”
Vẫn lảng tránh vấn đề.
Cậu ta định tiếp nhận bài thi mà chẳng có chút chuẩn bị.
“Kệ nó. Trước tiên phải là cậu đã. Tớ nghĩ thế đấy.”
Đó là thứ duy nhất tôi có thể nói cho Hirata lúc này.
Câu trả lời như thế nào, là chuyện của cậu ta.
Phần tôi thì biết ơn và nhận cà phê là đủ.
Cà phê này khác với nhãn hiệu tôi mua, chua chua.
“Ừ, phải ha. Có lẽ phải thế. Lúc này, tớ lại toàn trốn tránh vấn đề.”
Hirata lắng nghe và cố gắng suy nghĩ.
Nhìn điệu bộ đó thì còn khướt mới thông được. Tiêu hoá không tốt coi chừng còn nôn ngược lại ấy.
Ráng mà nuốt vào cổ họng rồi tiêu hóa.
“Phù... Ừ. Cảm ơn cậu.”
Hirata nặn ra lời cảm ơn.
Cuộc thảo luận hôm nay chắc đến đây thôi.
“Tớ hỏi cậu chút chuyện hơi tế nhị được không?”
Đổi chủ đề vì thấy chút hứng thú, tôi quyết định hỏi tiếp.
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Sau khi chia tay với Karuizawa-san, cậu được ai đó tỏ tình à?”
“Bất ngờ thật đấy. Chưa bao giờ tớ nghĩ sẽ nghe loại chuyện oái oăm này từ miệng Ayanokouji-kun.”
Hirata hơi kinh ngạc.
Người tôi hứng thú trong số các ứng cử viên cho chức vị bạn gái của Hirata là Miichan cùng lớp.
Vì trước kì thi cuối năm, tôi đã tư vấn cho cô ấy quanh việc thích Hirata, giờ thì chẳng biết ra cơm cháo gì chưa. Có lẽ cô ấy đã hành động rồi.
“Tớ sẽ ẩn tên “ai đó” nhưng...Ừ, đúng là có một cô bé đánh tiếng với tớ.”
Nói cách khác, cậu ta đã bắt đầu nhận được tín hiệu từ cô gái ấy.
Là Miichan, hay là người khác. Tôi không thể hỏi sâu thêm được.
Tuy nhiên, người nổi tiếng sướng thật. Chẳng cần làm gì sất, các cô gái sẽ lo hết. Không đúng, vì những hành động ngày thường của cậu ta tác động tới à. Tuyệt đối không phải là không nỗ lực.
“Cậu đang hẹn hò với cô gái đó?”
“Không đâu. Tớ bây giờ không có ý định hẹn hò với ai cả.”
Thẳng thừng quả quyết vậy.
“Cậu đang thích ai, hay đại loai vậy à?”
Tôi có thể lý giải nếu cậu ta chỉ chấp nhận ai khác ngoài người mà mình thích ra.
“Giờ tớ đã qua cái thời hẹn hò với ai đó rồi. Tớ không đủ tư cách đâu.”
“Hirata mà còn thế thì tớ đây có mà ước mơ chỉ là mơ ước mất.”
Vốn dĩ từ đầu trong tình yêu, tư cách là chút gì đó hư vô.
“Tớ không đến thế đâu.”
Người có thể lại khiêm tốn.
Kẻ không thể lại ngạo mạn.
Kết cục sau đó, tôi và Hirata tạm biệt mà không đào sâu thêm cậu chuyện.
7.
Xin lỗi nha Ichinose. Giờ này mà còn gọi cậu ra thế này.”
Tối 11 giờ, tôi mời Ichinose vào phòng mình.
Theo lẽ thường sẽ bị cảnh cáo rồi từ chối cũng không lấy làm lạ, nhưng Ichinose lại không hề tỏ ra chống cự.
“Hoàn toàn không sao hết. Nhưng hiếm thật, tớ mà lại được Ayanokouji-kun lại mời đấy.”
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu. Trước hết, được thì mời cậu cứ ngồi trên giường tớ. Sàn nhà có lẽ hơi lạnh.”
Ichinose cảm ơn tôi và ngồi xuống giường.
“Lạ thật, tự nhiên thấy hồi hộp ghê….”
“Ể?”
“À, à không, không có gì. Sao cậu lại không dùng điện thoại để hỏi?”
Tại sao, à. Tôi vừa dùng bình siêu tốc đun nước, vừa lấy cốc trắng ra.
“Vì có nhiều điều tớ không hiểu nếu nói qua điện thoại. Điều tớ muốn xác định lần này, chuyện lần đó ấy.”
“Ra vậy à.”
“Không vòng vo tam quốc, tớ hỏi thẳng, cậu định làm gì trong kì thi này?”
“Cậu muốn tiếp tục đề tài buổi sáng đúng không. Tớ đang tìm cách đột phá trong kì thi này mà không chọn ra người bị đuổi học... Chắc vậy.”
“Cụ thể thì cậu nghĩ ra gì rồi?”
Tôi vừa hỏi lại lần nữa vừa đánh giá quan sát biểu cảm cô ấy.
Tất nhiên cái này giống giống như phép tắc xã giao.
Cả hai đều hiểu rõ ngoài việc bỏ ra 20 triệu điểm thì không còn cách nào khác.
“Không, tiếc thật nhưng vẫn chưa... Thời gian sắp hết rồi, giờ tớ như đang ngồi tên chảo lửa đây.”
Từ lời nói và biểu cảm, tôi không nhìn đến được bản chất thứ cô ấy đang che dấu. Tôi đã lĩnh hội được khả năng che giấu cảm xúc của Ichinose ở bài kiểm tra trên tàu đợt rồi, bây giờ cũng thật ấn tượng.
“Tớ nghĩ phải chăng cậu đã đề xuất hợp tác với hội trưởng hội học sinh Nagumo ấy chứ.”
“Hợp tác là sao?”
Nếu không có sự chuẩn bị, cô ấy sẽ tỏ ra bối rối, nhưng không, Ichinose hỏi lại với dáng vẻ như mọi lần.
Bất quá, nếu nghe thêm lời tiếp theo, có thể biểu cảm cô ấy sẽ dao động.
Nước sôi lên, tôi làm cốc cacao và đưa nó cho Ichinose.
“Cảm ơn cậu.”
“Kì thi thêm vào lần này khác với mọi kì thi từ trước đến giờ. Chúng ta sẽ không vượt qua nếu không cưỡng chế chọn ra người thôi học. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ duy nhất, đó là tiết kiệm đủ 20 triệu điểm. Có bao nhiêu lớp B đi nữa cũng không cách nào chạm tới mốc 20 triệu này. Dẫn tới mượn sức của bên thứ ba là tất yếu.”
Tầm mắt Ichinose rơi vào cốc ca cao nhưng hơi thở nhỏ lại.
“Vậy à, ra Asahina cũng biết đến điều kiện lần này nhỉ. Tớ không nghĩ chị ấy lại đi nói chuyện đó với Ayanokouji-kun đấy.”
Cô ấy đang nghĩ mình không che dấu được và phỏng đoán sao tôi lại biết tới điều kiện này.
“Tức là, cậu nghe được điều kiện để thay lấp khoản thiếu hụt lớp tớ?”
Tôi gật nhẹ đầu và Ichinose cười khổ.
“Câu chuyện ngu ngốc nhỉ? Theo nhiều nghĩa luôn ấy.”
Cho mượn điểm, đổi lại là hẹn hò.
Chuyện cô ấy đang nghiêm túc cân nhắc điều khoản đấy.
Theo nhiều nghĩa của cô ấy, chắc là như vậy.
“Tạm thời, Nagumo-sempai đã nghiêm cấm nói ra ngoài chuyện giao dịch. Nếu là từ tớ rò rỉ ra thì đã không có cuộc trò chuyện này. Nếu là từ phía Asahina-senpai tiết lộ thì nghe hợp lý hơn.”
“Mấy chuyện nhỏ nhặt ấy mà, cậu không cần để ý đâu.”
“Nhưng, chuyện đó, đâu hề liên quan đến Ayanokouji-kun đâu...?”
“Phải ha”
Ichinose mới là người sẽ quyết định hướng đi của lớp B.
“Cậu còn thiếu bao nhiêu điểm?”
“Hơn 4 triệu điểm thì phải.”
Bằng việc hẹn hò, cô ấy sẽ lấp được 4 triệu điểm đó, không ai phải bị thôi học, và mọi chuyện xem như kết thúc.
“Đúng là điều kiện khó khăn.”
“Ừ. Tớ ấy mà, hẹn hò với Nagumo-senpai rồi có thể mượn điểm là không thể nào đâu. Tớ lại còn đang ở thế nhờ vả nữa.”
Lắng nghe Ichinose, tôi có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì trong đầu. Nhất định sẽ không để ai trong thành viên lớp B bị thôi học. Cô ấy cũng dần giác ngộ việc đem bản thân ra hy sinh luôn rồi.
“Để cứu được toàn thành viên lớp B, tớ chỉ có cách này mà thôi.”
“Vậy à...”
Giờ tôi có nói gì cũng không giúp được Ichinose.
Chỉ có điểm cá nhân lúc này mới có thể giúp được Ichinose.
Với số điểm lên tới 4 triệu điểm, tôi có chổng ngược đầu thì cũng không moi ra được gì.
“Nè... Cậu lo lắng cho tớ, à?”
“Có thể cậu sẽ nghĩ tớ thật ngu ngốc.”
“Không có chuyện đấy đâu. Tớ vui còn không hết ấy chứ.”
Cô ấy trả lời thế nhưng khuôn mặt hơi xám xịt.
“Tuy nhiên có lẽ tớ hơi hơi thấy bối rối... Nếu không nói với Ayanokouji-kun thì mọi chuyện đã được quyết định đàng hoàng rồi.”
Ichinose nâng cốc cao cao đã lạnh ngắt lên thong thả uống.
“Ayanokouji-kun, cậu nghĩ sao?”
“Về giao dịch lần này?”
“Ừ, qua đôi mắt mình, cậu thấy cách giải quyết của tớ như thế nào?”
Tôi mặt đối mặt chấp nhận câu hỏi và trả lời.
“Để không mất một ai, phương pháp duy nhất Ichinose có thể làm được là tích đủ điểm, và dùng vai trò hội học sinh để làm cầu nối tới Nagumo. Rồi đạt đến con số 20 triệu điểm, công nhận là một cách làm đúng đắn.”
“Cậu không móc mỉa tớ đâu nhỉ?”
“Không có đâu. Mà bỏ ra 20 triệu điểm để cứu một người bạn, tớ không phán xét được.”
“...Vậy à.”
Ichinose một lần nữa chậm rãi nâng cốc ca cao uống.
“Nè, Ayanokouji-kun.”
Ichinose nhìn vào mắt tôi.
“Hửm?”
“Ayanokouji-kun, cậu…. là một người vô cùng tuyệt vời đúng không?”
Được một người khen là vô cùng tuyệt vời, tôi nên phản ứng thế nào cho phải đây.
Tôi chỉ đơn giản là thuật lại lời đã nghe từ Asahina thôi mà.
“Cậu nghĩ gì mà cho rằng tớ là người như thế nhỉ? Tiếc thật, bản thân tớ hoàn toàn không cảm nhận được.”
“Cả điểm đó cũng khiến cậu tuyệt vời hơn nữa đấy. Bởi vì, Ayanokouji-kun...”
Cô ấy nói đến đây rồi dừng lại.
“Sao vậy?”
“Không, không có gì đâu.”
Giống như cô ấy cũng không hiểu nổi bản thân muốn nói gì cả.
Môi nhanh hơn não sao.
“...Định nói gì vậy ta...”
Ichinose nhỏ giọng thì thào tự hỏi bản thân.
May là tôi đã gọi cô ấy đến đây và hỏi vụ lần này.
Bằng mọi giá, để bảo vệ lớp B, Ichinose sẽ hành động.
Tôi lại một lần nữa nhận thức rõ điều này.
Sau khi buồn rầu phiền lòng, Ichinose sẽ đưa ra quyết định.
Về lựa chọn hẹn hò với Nagumo Miyabi.
Ghi chú
Awase- trans mới *giờ mới để ý, 2 đứa nó gọi tên riêng rồi, Shiinaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Hiyoriiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii*( đừng bận tâm, chỉ là lời kêu gào của 1 thuyền trưởng vô vọng nào đó) (*) chọc chó cực mạnh :))))))))))))