Lớp học biết tuốt
Chương 03: Con chiên lạc lối.
Chương 03: Con chiên lạc lối.
Kì nghỉ xuân, chớp mắt đã đến ngày 30 trước khi tháng tư đến.
Tôi không dành thời gian ra để làm gì trong những ngày qua, chỉ tận hưởng những kì nghỉ như thế này ở trong phòng riêng. Nghĩ rằng bản thân sẽ tiếp tục dành thời gian thư giãn như thế này.
…Nhưng…
Khi thức dậy vào lúc 8 giờ sáng, một dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại. Người gửi là một học sinh năm nhất lớp B [Ichinose Honami].
Nội dung của tin nhắn là về việc muốn được gặp mặt tôi. Có vẻ như tôi sẽ không thể dành toàn bộ thời gian còn lại một cách đơn giản rồi.
Về ngày gặp thì lúc nào cũng được, nhưng cô ấy nhắn là nếu có thể thì cũng muốn gặp cả Horikita. Từ câu từ có thể đoán được rằng tôi chỉ là người đi cùng thôi và tâm điểm vẫn là cô nàng tóc đen nào đó.
…Dù sao thì, có thể đoán được phần nào nội dung của cuộc trò chuyện này rồi.
Cô ấy chắc hẳn muốn biết thêm thông tin về bài kiểm tra đặc biệt cuối cùng của năm nhất. Để biết được thêm về lí do làm thế nào mà chúng tôi có thể đạt được kết quả 3 trận thắng và 4 trận thua khi phải đối đầu với lớp A.
Thêm nữa, những chủ đề về năm 2 chắc cũng sẽ được đề cập đến.
Liệu mối quan hệ hợp tác giữa hai lớp sẽ vẫn tiếp tục hay là kết thúc? Cô ấy hẳn muốn xác nhận việc này. Thay vì chỉ bàn luận về một chủ đề, sẽ tốt hơn nếu đề cập đến cả hai.
Và còn một điều nữa cần phải được nói đến trong kì nghỉ xuân này.
“Liệu Ichinose đã hồi phục hay chưa?”
Tôi vẫn nhớ hình ảnh về một cô gái hay cười mà giờ đây chưa một lần ra khỏi kí túc xá. Bài kiểm tra đặc biệt trước đó có lẽ đã tác động rất lớn đến tâm trí của Ichinose.
2 thắng và 5 thua. Đây hẳn là một thất bại rất cay đắng đối với lớp B. Dù lớp của chúng tôi đã về lại lớp D, khoảng cách điểm số đã không còn lớn như trước.
Trong bài kiểm tra đặc biệt tiếp theo, thứ hạng của các lớp chắn hẳn sẽ thay đổi. Lớp B vào thời điểm hiện tại đang ở một vị trí rất là khó khăn, dù sớm hay muộn thì họ cũng sẽ cần phải bàn luận về việc này.
Mối quan hệ hợp tác mà chúng tôi có ở đầu năm học không quá tệ. Nêu tiếp tục mối quan hệ hợp tác này, gánh nặng về mặt tâm lí sẽ được giảm bớt đi.
Nhưng trong tương lai không xa, mối quan hệ này sẽ trở thành trướng ngại lớn cho cả hai.
Khi tình hình trở lên cấp bách, chắc chắn sẽ có một bên bắt buộc phải làm những điều đi ngược lại với mối quan hệ hợp tác này. Việc đó có thể diễn tả bằng từ ‘phản bội’.
Dù sao thì… Để có thể làm mọi thứ rõ ràng, đường lối chỉ đạo cho tương lai là điều cần thiết, không chỉ cho những lớp dưới mà còn đối với cả những lớp trên.
Phán đoạn dựa vào cách tiếp cận của Ichinose…Chắc hẳn Horikita cũng nghĩ tương tự. Đây không chỉ là một cuộc bàn luận thông thường mà là thời điểm quyết định quan trọng cho tương lai.
Kể cả khi Ichinose không có đề cập đến, chắc hẳn Horikita cũng sẽ nói.
Không có lựa chọn nào khác cả.
Phần còn lại tùy thuộc vào hai người họ. Ngày hôm nay đối với tôi không quan trọng nhưng còn về phần Horkita thì sao? Theo những lời mà Horkita anh nói, anh ta sẽ rời trường vào ngày 31st.
Chắc hẳn cô nàng mong muốn, tự tận sâu thẳm trong con tim, sẽ được nói chuyện lần cuối với anh trai của mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Ít nhất là trong ngày hôm đó, họ có thể dành thời gian cho nhau như là anh em.
Việc này cũng phụ thuộc vào Horikita anh liệu có cho phép hay là không và liệu Horkita có thể gặp được anh trai của mình hay là không, đấy lại là một vấn đề khác.
Bây giờ, liệu tôi có nên gửi tin nhắn đến cho Horikita?
[Cậu đã nói chuyện với anh trai chưa?]
Tôi cũng nhắn thêm một câu như thế. Ngay khi tôi gửi tin nhắn về việc Ichinose muốn gặp mặt, thông báo đã đọc hiện lên vài giây sau đó.
Và tin nhắn trả lời chắc cũng sẽ đến sớm thôi
[Bất kì lúc nào cũng được]
Đương nhiên câu trả lời luôn luôn là như vậy...Mà không, không phải lúc nào cũng thế.
Tôi tự hỏi sẽ nhận được hồi âm như thế nào, nếu tôi quyết định buổi gặp mặt vào ngày mai, nhưng nếu lại vào lúc nhạy cảm của cô nàng thì chỉ khiến mọi việc rắc rối.
Cô ấy hoàn toàn ngó lơ chủ đề về anh trai của mình.
[Ngày 2 tháng 4 được không?]
Tôi sẽ không nhập ngày tháng vào tin nhắn kế.
[Hôm nay tôi rảnh]
Cô ấy ngay lập tức trả lời tin nhắn, có nghĩa là tôi sẽ không cần phải quan tâm đến những nhân tố ảnh hưởng khác.
Dù rằng rất khó để cô nàng có thể nói là ‘Việc dành thời gian ra để gặp anh trai sẽ bị ảnh hưởng’ nhưng nếu đã có sẵn một kế hoạch nào đó rồi thì nên gạt đi những thứ khác.
Nếu tôi nói rằng tôi đã có kế hoạch cho ngày hôm nay...Chắc hẳn cô nàng sẽ rất khó để tin.
[Ừm, đương nhiên là tôi sẽ muốn gạt bỏ những vấn đề rắc rối sớm nhất có thể] Nếu cứ để mặc mà không quan tâm đến thì những vấn đề đó sẽ dần rắc rối lắm, vậy nên giải quyết chúng càng sớm càng tốt.
Kể cả khi buổi thảo luận kết thúc vào tầm chiều, cô nàng vẫn sẽ có đủ thời gian để gặp mặt anh trai.
[Ừm...Vậy cứ như thế đi]
Có vẻ như ngoài những khoảng thời gian kia ra, chắn hẳn cả hai người bọn họ sẽ không hẹn gặp nhau bí mật đâu.
Tôi gửi tin nhắn lại cho Horikita và quyết định sẽ hẹn gặp Ichinose vào ngày hôm nay.
Sau đó, tôi lên kế hoạch để gặp Ichinose khoảng 10h trên tầng 2 của Keyaki.
1.
Tháng tư đến, nhiệt độ bắt đầu nóng dần lên.
Khoảng tầm 9.30 sáng. Dù rằng thời tiết hiện giờ đang rất là nắng, tôi quyết định sẽ đến điểm gặp mặt sớm bởi vì dự báo thời tiết có nói là trời sẽ chuyển mưa vào tầm trưa. Buổi gặp mặt chắc sẽ kết thúc trước lúc đó.
Vì vẫn còn chút thời gian rảnh, tôi quyết định sẽ dạo một vòng quanh Keyaki tiếp đó là bước chân vào thang máy. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên có khá nhiều học sinh ở đây.
Cả bạn học cùng lớp của tôi và cả những học sinh năm nhất từ những khối lớp khác.
Tôi, một người không có quá nhiều bạn bè, dạo quanh được một lúc...thì gặp phải một gương mặt quen thuộc.
Do việc tốt nghiệp nên sự xuất hiện của các học sinh năm 3 ngày càng giảm, và tôi gần như không gặp mặt Horkita anh thêm lần nào cả. Vào ngày mùng 1 tháng 4, thì sẽ không còn nhiều học sinh nữa nên những ngày này mang lại cảm giác khá là trống trải.
Ngay khi những suy nghĩ đang ở trong đầu tôi, một học sinh nữ xuất hiện trong tầm mắt, và tôi cùng cô nàng này đang đứng ở trong tháng máy. Cô ấy cũng học ở khối năm nhất.
“...Lại là cậu nữa à?”
Người đó chính là Ibuki lớp C. Nhìn thấy tôi, cô nàng liền giãn khoảng cách và nói với một giọng điệu không hài lòng.
Chắc hẳn cô nàng có cùng suy nghĩ với tôi. Một cảm giác khá quen thuộc xuất hiện, đặc biệt là lại trong cái thang máy này.
“Hôm nay là ngày nghỉ. Việc gặp nhau đâu phải là hiếm gặp.”
“Đúng là vậy...nhưng cậu là người mà tôi không bao giờ muốn dính dáng đến.”
“Tớ biết.”
Cô ấy có vẻ chán ghét ở lần đến phòng tôi trước đó, nếu không phải Ishizaki nài nỉ, chắc hẳn cô nàng sẽ không bao giờ đồng ý.
Dù ghét tôi, Ibuki vẫn sẵn sàng hạ mình để cứu giúp Ryuuen.
Sự hiện diện của Ryuuen là cần thiết để lớp D có thể dành được chiến thắng, việc đó không cần phải bàn cãi nữa. Vì không còn bất kì sự lựa chọn nào khác. Tôi quyết định bước chân vào thang máy.
“...Nó sẽ không dừng lại giống như lần trước đâu...nhỉ?”
“Nghĩ về điều đó, việc này đã từng xảy ra một lần rồi.”
Vào khoảng thời gian kì nghỉ hè thì phải? Khi tôi và Ibuki bị kẹt trong thang máy? Chúng tôi đều để ý tới tình hình hiện tại, nhưng đương nhiên sự trùng hợp đó sẽ không xảy ra đến lần thứ hai.
Khi thang máy lên đến sảnh chính ở lầu 1, Ibuki quyết đinh ra khỏi thang máy ngay lập tức.
Có vẻ cô nàng cũng đang hướng đến Keyaki.
“Có ổn không nếu cậu đi cùng tớ như thế này?”
Tôi bảo cô ấy nên giữ khoảng cách khỏi tôi một chút nhưng...
“Tại sao tôi phải làm vậy? Sao cậu không nhanh chân lên và đi khỏi đi?”
Dù rằng không ưa việc đi cùng nhau, nhưng cô nàng cũng không rời đi.
Tôi có thể thấy được một phần tính cách của Ibuki từ hành động này, một người đặt nặng vấn đề thắng thua. Mà ngay cả khi cô nàng nói vậy, sẽ rất là kì lạ nếu tôi tự nhiên rời đi trước.
Hơn nữa, đây cũng không phải là vấn đề lớn khi mà Ibuki đi bên cạnh tôi. Nếu tôi đến Keyaki quá sớm thì tiêu nhiều năng lượng lắm.
Cô nàng quyết không bỏ cuộc, và cả hai đều đi với cùng một tốc độ. Khoảng cách đến trung tâm còn khoảng 5 phút nữa. Cả hai đứa sẽ sớm chia ra ngay khi đến đó.
“Thật là tốt nhỉ, Ryuuen đã chịu trở lại.”
“Ồn ào quá...Ngậm miệng lại. Đừng nói chuyện với tôi.”
Bầu không khí giữa cả hai không cho phép một trong hai người có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Tôi không thấy phiền với khoảng lặng giữa cả hai nên quyết định sẽ giữ im lặng giống Ibuki.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy bầu không khí giữa cả hai đứa sắp sửa bị phá vỡ.
“Yo...Ibuki...chờ đã.”
Một giọng nói khá quen thuộc vang lên sau lưng.
Chủ nhân giọng nói đó chính là Ishizaki.
Một người khá là thân thiết với Ryuuen và thường đi cùng cô nàng. Việc này khá là bất ngờ vì tôi không phải kiểu người có nhiều mối quan hệ. Cậu ta là một trong những người mà tôi có thể nói chuyện gần đây. Ibuki không dừng lại và tiếp tục bước, không có bất kì thay đổi nào trên khuôn mặt của cô nàng. Không đời nào cô ấy không nghe thấy những lời vừa nãy.
“Này..Đợi đã...Này.”
“Ồn quá...Đừng có hét lên như vậy.”
“Tại cậu chẳng trả lời gì cả...Ồ? Cậu đi cùng với Ayanokouji à? Hai người đang…hẹn hò?”
Ngay khi Ishizaki vừa dứt lời, Ibuki ngay lập tức tung một cá đá vào dưới đầu gối của cậu ta.
“Aww...Đau quá...Cậu làm cái quái gì vậy?”
“Cậu thừa biết lí do tại sao lại bị ăn cú đá đấy...Nóng nực quá...Tránh xa tôi ra...!”
“Cái quái gì vậy...Dở hơi à? Hơn nữa bọn ta hẹn gặp nhau ở đây mà...!”
“Ryuuen cũng sẽ đến à?”
“Ừm...Đúng vậy. Eh...Không...Việc đó...”
Ngay sau khi những lời đó đến tai tôi, Ishizaki ngậm chặt miệng lại như thể vừa lỡ mồm.
“Thằng ngu...”
Có vẻ như cả hai người họ đã có kế hoạch gặp mặt ở Keyaki. Dựa trên cách mà họ phản ứng với cái tên Ryuuen, không khó để có thể tưởng tượng ra được rằng, đây là một cuộc gặp mặt bí mật.
“Ừm thì...thế này cũng có sao đâu? Dù gì thì cố gắng che dấu việc đó với Ayanokouji cũng vô dụng mà.”
Biểu cảm của Ishizaki quá dễ dàng để có thể đọc được trong khi Ibuki vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm ra chiều không quan tâm như thường lệ.
“Cậu ta biết hay không cũng chả quan trọng. Đằng nào không hạ được cậu ta thì mọi việc đều vô nghĩa.”
“Ừm...Đúng là như vậy...”
Đây đâu phải là chuyện nên nói khi mà tôi đang đi cùng đâu nhỉ?
Vẫn còn một vài nghi vấn về sự trở lại của Ryuuen, nhưng sau khi quan sát thì có vẻ như việc đó là sự thật.
Và lí do đằng sau buổi họp mặt bí mật này là vì cậu ta vẫn chưa chính thức trở lại chiến tuyến.
Đối với một người từng bước xuống khỏi vị trí leader như Ryuuen, sẽ rất khó để những thành viên khác trong lớp có thể chấp nhận được sự trở lại của cậu ta ngay.
Ishizaki cũng sẽ phải đối mặt với một vài vấn đề khi được nhận là người hạ bệ.
“Này, Ayanokouji-kun.”
“Hửm?”
Trong khi tôi đang sắp xếp một vài thông tin trong đầu, Ishizaki lên tiếng.
“Để có thể lên được lớp A, tôi đã cân nhắc được một chiến thuật tối thượng. Cậu có muốn giúp không?”
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi này của cậu ta như thế nào. Những lời cậu ta vừa nói quả hơi bất ngờ.
“Hãy nghe về ‘chiến thuật tối thượng’ mà cậu vừa mói nói đến đã.”
“He!” Ishizaki vỗ ngực và nói với giọng điệu phấn khích. “Cậu hãy gia nhập vào lớp của chúng tôi đi. Bằng cách này, chúng ta chắc chắn có thể leo lên được lớp A.”
“Hở? Tự nhiên nói cái gì thế hả thằng ngu?”
“Thì chẳng phải nếu Ryuuen và Ayanokouji hợp tác với nhau, bọn họ sẽ trở thành bộ đôi bất khả chiến bại. Kể cả có là Sakayanagi hay Ichinose cũng chẳng thể nào có cơ hội được.”
Vậy ra đây là chiến thuật tối thượng mà Ishizaki nhắc tới…
Ibuki liên tục từ chối chiến thuật mà Ishizaki vừa nói ra.
“Không thể nào, không bao giờ có chuyện đó được.”
Hợp tác với Ryuuen...
“Tôi cũng nghĩ rằng đây không phải một chiến lược tồi.”
“Cậu...nghiêm túc à?”
Ibuki liếc nhìn cả hai chúng tôi với điệu bộ ghê tởm.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu cậu đến và hợp tác với lớp chúng tôi, tất cả sẽ chào đón cậu. Tôi nghĩ cậu và Ryuuen sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo. Cả Albert cũng rất thích cậu vì bất cứ khi nào nhắc đến cậu trong một buổi trò chuyện, cậu ta đều trở nên phấn khích.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng Yamada Albert thích thú với tôi đấy.
‘Thích’ có phải là một từ nên dùng để diễn tả cảm xúc của cậu ta không?
Tôi không có tiếp xúc với cậu ta nhiều lắm. Mà hơn nữa, lần duy nhất mà tôi với cậu ta nói chuyện với nhau là khi trên sân thượng.
Cậu ta trở nên thích thú sau trận chiến đó à?
Về phần tôi, tôi cứ nghĩ rằng trận đấu chỉ tạo ra thêm nhiều sự thù địch hơn.
“Cậu ta chưa từng nói như vậy?”
Ibuki có vẻ cũng thắc mắc về việc này, tiếp đó cô ấy hỏi Ishizaki.
“Đàn ông có thể hiểu được những cảm xúc thế này của nhau. Đó là trực giác đấy, là trực giác.”
Một trực giác không đáng tin chút nào.
Cũng có thể nếu như tôi thực sự tham gia vào lớp của Ryuuen, Albert sẽ cố để gây chiến.
Ishizaki càng nói về chủ đề này, cậu ta càng trở lên phấn khích.
Tôi muốn cảm ơn về ý định này của cậu ta, nên tôi đưa ra một câu trả lời nghiêm túc.
“Việc này không thể nào thực hiện được. Khoản tiền 20 triệu điểm để chuyển lớp thì cậu tính sao?”
“Việc đó...ừm thì, Ryuuen chắc chắn sẽ làm gì đó.”
“Cậu ta sẽ không từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình để theo một kế hoạch như thế này đâu.”
“Cậu có chắc không? Tôi nghĩ rằng nếu cậu tự nguyện tham gia, Ryuuen chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Cậu ta chắc chắn sẽ không giúp đâu.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với Ibuki. Cậu ta không phải kiểu người sẽ từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình để đi thỏa mãn yêu cầu của người khác.
Cậu ta sẽ không dựa vào tôi chỉ với lí do để leo lên được lớp A.
Lòng tự trọng của một thằng đàn ông không cho phép cậu ta làm điều đó.
Không, tôi cũng không muốn cậu ta trở thành kiểu người sẽ làm những việc như vậy.
“Rất vui vì lời mời nhưng tôi đành phải từ chối. Dù gì thì làm đối thủ sẽ thú vị hơn làm đồng minh.”
“Thật á? Chết tiệt, tôi cứ nghĩ rằng đây là một kế hoạch tuyệt vời.”
“...Mà cậu cũng thật là kì lạ. Tại sao cậu lại vui khi sắp sửa phải đối mặt thế, Ayanokouji?”
Ibuki không nhìn vào mặt tôi, mỉm cười một cách kiên định.
“Xem nào, tôi rất mong chờ xem cậu ta sẽ tấn công tôi thế nào.”
Dù rằng không muốn thể hiện bản thân quá nhiều, Nếu đối thủ là Ryuuen, tôi sẽ sẵn lòng tái đấu với cậu ta.
Nhưng để có thể tái đấu với tôi, cậu ta cần phải phát triển thêm nhiều hơn nữa.
Cậu ta cần phải cho tôi thấy được rằng bản thân có thể thắng được Horikia, Ichinose và cả Sakayanagi.
Không lâu sau đó, chúng tôi đã đến Keyaki.
“Xin lỗi Ayanokouji, chắc hãy kết thúc ở đây thôi. Sẽ rất là phiền toái nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta đi cùng.”
Dù không biết bọn họ sẽ gặp nhau ở đâu, trao đổi thông tin qua cuộc trò chuyện thế này cũng không quá tệ.
Tôi phải công nhận việc Ishizaki đã để ý đến cả tôi, điều mà cậu ta thường không hay làm vậy.
Sau khi tách khỏi Ishizaki và Ibuki, tôi di chuyển thẳng đến cổng vào của khu trung tâm mua sắm.
Sau ấn tượng ban đầu với Ishizaki, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể tiếp tục một cuộc trò chuyện lâu như vậy với cậu ta.
Dù rằng mối quan hệ của tôi với Ibuki không mấy tốt đẹp, nhưng ít nhất thì nó đã thay đổi so với trước.
“Đã một năm trôi qua rồi...”
Rất nhiều thứ xung quanh đã thay đổi một cách chóng mặt chỉ sau một năm.
Giờ thì tôi thậm chí còn có thể trò chuyện với cả Ryuuen và Sakayanagi, không kể đến những học sinh khác.
Đây là bằng chứng rõ rệt nhất cho thấy rằng thời gian quả thực đang trôi đi.
Trước đây, tôi không thật sự hiểu về nó, nhưng bây giờ thì có cảm giác như bản thân đã hoàn toàn chìm đắm theo nó rồi...
Nói về vấn đề này làm tôi gợi nhớ về những việc đã xảy ra vào năm trước.
Khoảng thời gian trước khi tôi vào học tại nơi này. Để tránh không cho bất kì ai biết được những việc mà tôi định làm, tôi định thầm lặng tiếp tục cuộc ngày thường.
Tôi đã được trải nghiệm một chút về những cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Đặc biệt là khi cố gắng để không khiêu khích người đàn ông đó...Tôi đã cố gắng hết mức để giấu việc này khỏi ông ta.
Bởi vì tôi biết rằng, một khi ông ta biết được chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ tìm mọi cách để ngăn cản tôi lại.
Có thể nói rằng tôi khá may mắn nhờ vào rất nhiều yếu tố. Nếu ông ta bỏ thời gian để mắt đến tôi nhiều hơn, ông ta hẳn sẽ không để cho tôi chạy thoát dễ dàng đến như vậy.
Ông ta không thường xuyên về nhà vì vướng phải rất nhiều công việc.
Sau ki thuê một người trông nom tôi, hầu hết 70-80% thời gian ông ta dành trong năm là ở khách sạn.
Về phần tôi, tôi cũng không quen thuộc mấy với nơi gọi là nhà ấy dù rằng tôi sống ở đó.
White room là nơi mà tôi dành hầu hết thời gian của mình. Nơi mà tôi gọi là ‘Nhà’ chỉ là một vỏ bọc tạm thời dưới danh nghĩa là một công dân. Nó cũng không khác gì một cái khách sạn theo mặt nào đó.
“White room.”
Người đàn ông đó vẫn chưa bỏ cuộc.
Tôi đã cảm nhận rõ được quyết tâm muốn tống cổ tôi ra khỏi ngôi trường này của ông ta.
Tôi không biết được đã có những gì đã xảy ra trong một năm qua, nhưng có một điều chắc chắn rằng, White room đã bắt đầu hoạt động trở lại.
Và nếu White room vẫn cần đến tôi, tôi sẽ quay lại.
Việc này sẽ xảy ra trong một tương lai gần, khoảng sau 2 năm nữa.
Nhưng...Tôi vẫn còn 2 năm để hưởng thụ cuộc sống học đường nơi đây.
Sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi nghĩ về nó vào lúc này.
Đơn giản mà nói, thì tôi của một năm trước sẽ chẳng thể nào tưởng tượng ra được cuộc sống bản thân sẽ biến chuyển thành như bây giờ.
Và những kí ức có được trong một năm đã khắc sâu trong con tim tôi.
Đi đến cửa vào hướng Bắc của Keyaki, nơi mà chúng tôi đã hẹn gặp.
Thường thì các cửa hàng sẽ mở cửa vào 10h những ngày trong tuần nhưng có những cửa hàng đã bắt đầu mở cửa vào khoảng 9h trong những ngày nghỉ.
Tiệm cà phê mà chúng tôi hẹn gặp là một trong những cửa hàng như vậy.
“Đây mới là cuộc sống.”
Làm bất cứ thứ gì mình thích, thoải mái sống cuộc sống của bản thân như một học sinh cấp 3 bình thường. Trò chuyện với bạn bè ở lớp qua điện thoại, rồi đi chơi đây đó với họ.
Đôi lúc, tưởng chừng như những gì xảy ra xung quanh tôi không phải là thật. Sẽ là nói dối nếu nói rằng những tháng ngày này với tôi không ý nghĩa.
Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều vấn đề trong cuộc sống học đường của tôi.
So sánh vài tháng trước đây với hiện tại, đã có nhiều thứ thay đổi. Tôi cũng đã dần chấp nhận sự tồn tại của những người con gái gần gũi tôi.
...có vẻ như tôi đã thực sự đang trở thành 1 người bình thường mất rồi.
Tạm dừng dòng suy nghĩ của bản thân và chuyển sự chú ý sang một thứ hoàn toàn khác. Tôi sẽ phải tập trung vào cuộc nói chuyện sắp tới.
“Cậu đến rất sớm nhỉ...Vẫn còn 20 phút nữa mới đến giờ hẹn. Cậu không có việc gì khác để làm à?”
Horkita mặc quần áo thường ngày nói với tôi trong khi đang nhìn vào điện thoại.
“Nói như vậy, chẳng phải cậu cũng đến đây sớm như tớ sao?”
Như thể bọn tôi đang khẳng định với nhau rằng cả hai đều hoàn toàn rảnh.
Chúng tôi không đề cập ngay đến nội dung của buổi thảo luận khi cả hai đi lên tầng trên.
“Tốt hơn hết, cậu nên làm rõ về nội dung mà chúng ta sẽ nói đến trong buổi thảo luận ngày hôm nay đi.”
Chắc là do tôi không đả động gì đến chuyện này, cô nàng nghĩ rằng hẳn tôi đã biết về nội dung của buổi thảo luận sắp tới.
Cô ấy nói đúng, nhưng tôi sẽ thử chút vậy.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu hoàn toàn hiểu những gì mà tôi định nói mà, ngưng giả vờ đi.”
“Không, tớ thực sự không hiểu những gì mà cậu đang nói, Ichinose sẽ gặp bọn mình làm gì?”
Tôi muốn buộc Horikita phải nói về nội dung của buổi thảo luận, và làm rối cô nàng, nhưng...
“Cậu thật sự không biết? Nếu cậu biết mà giả vời thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
“...Ừm thì, cậu nên bình tĩnh lại đã.”
Tôi nhìn Horkita và quyết định không nên trêu cô nàng nữa, ánh mắt cô ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Để phần nào đoán được nội dung của buổi thảo luận này cũng không quá khó.”
“Không khó thì hãy cứ nói thằng ra, đừng có cố dẫn dụ tôi như vậy.”
Cô ấy thẳng thừng vạch trần những gì mà tôi đang làm.
Có vẻ như sử dụng cách này để đoán ra những gì mà Horkita đang suy nghĩ là vô dụng.
“Cậu đang cố gắng để xem tôi biết được nhiều đến đâu à?”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Có thật là như vậy không?”
Có vẻ như cô nàng đã dần quen và hiểu được những điều tôi thường làm.
Một câu trả lời đơn giản như vậy sẽ không hiệu quả với Horkita nữa.
Nếu bị tra hỏi một lần nữa, tôi có thể sẽ bị công kích ở nhiều mặt, nên tôi quyết định lảng tránh vấn đề này.
“Dù sao thì...đi thôi.”
Tôi nhìn thấy Ichinose đang đợi trước cửa của tiệm cà phê nên chuyển chủ đề.
Vẫn còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn nhưng Ichinose đã có mặt.
“Có vẻ như Ichinose cũng giống với chúng ta.”
“Tớ không nghĩ cô ấy vừa mới đến. Cô ấy đã đợi ở đây bao lâu rồi?”
“Cô ấy không rảnh như chúng ta đâu. Đánh giá từ tình hình hiện tại. Cô ấy có vẻ như chỉ muốn đến đây đúng giờ thôi. Hẳn cô ấy ghét phải bắt người khác chờ đợi.”
Chắc đúng như những gì Horkita nói.
“Đấy là những gì mà cậu nghĩ về Ichinose à?”
“Ban đầu, tôi cứ nghĩ Ichinose là kiểu người giả tạo, đang cố để diễn vai người tốt.”
Cô ấy chắc đã suy nghĩ hơi quá cũng như đánh giá quá nhanh chỉ dựa trên suy nghĩ riêng của bản thân.
“Nhưng sau một năm, tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của bản thân về cô ấy. Ichinose thật sự là một người tốt.”
Rất khó để có thể thực sự tìm được một người lương thiện.
Và Ichinose là một trong số ít những người như vậy, vậy nên không ai có thể gắn mác Ichinose là một kẻ đạo đức giả được.
“Tôi tự hỏi cuộc sống trước đây của cô ấy thế nào.”
Đây cũng là điều mà tôi không thể hiểu được.
“Lòng tốt chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của cô ấy, nhưng đồng thời cũng chính là nhược điểm lớn của cô nàng.”
Khi cả hai cùng đi đến nơi gặp mặt, Horikita khẽ cúi đầu trước Ichinose và thở dài như thể đang lo lắng cho cô ấy.
Càng lương thiện càng dễ bị lợi dụng.
“Cậu có nghĩ sẽ tốt hơn nếu không trở thành kiểu người như vậy không?”
“Nếu muốn làm người tốt thì lên núi mà sống, hòa mình với thiên nhiên. Chứ ở xã hội đầy thị phi thế này, làm người tốt bất lợi lắm.”
“Tôi hiểu. Nhưng dựa vào tính cách của Ichinose, tôi không nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ đâu.”
Horikita đang nói rằng Ichinose sẽ không bao giờ từ bỏ sự lương thiện của bản thân kể cả khi đó là bất lợi với cô nàng.
“Dù vậy, Ichinose vẫn biết phân biệt rõ việc tốt và xấu. Nếu có chuyện gì xảy ra mà khiến lớp của cô ấy rơi vào trạng thái nguy hiểm, Ichinose sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.”
“Nếu là vấn đề đấy thì chẳng có gì phải lo cả, chúng ta nên dừng cuộc nói chuyện nhàm chán này.”
Để chuẩn bị cho cuộc thảo luận sắp diễn ra, Biểu cảm của Horkita trở nên nghiêm túc.
Tôi cũng ngừng nói và lên tiếng gọi ichinose.
“Ichinose, cậu đến khá là sớm đấy. Cậu đã đợi ở đây lâu chưa?”
“Chào buổi sáng Horkita, Ayanokouji. Mình vừa mới đến thôi.”
Ichinose trong trang phục thường ngày chào chúng tôi với nụ cười thường lệ.
“Vào sáng sớm, đúng là sẽ dễ để tìm được chỗ ngồi hơn ha.”
Với những học sinh đã ở trong quán cà phê ngồi dãn ra ở khắp nơi, thoạt nhìn thì chỗ ngồi nào cũng được.
“Okay, hãy gọi bất kì thứ gì mà hai người muốn ăn đi, mình sẽ đãi.”
Cô ấy nắm tay lại và vỗ ngực, nói rằng bản thân sẽ lo chuyện thanh toán.
“Việc này không phải là để khiến bọn tôi dễ nói chuyện hơn trong buổi thảo luận hôm nay đâu nhỉ.”
Vì đã có kinh nghiệm sử dụng tài nghệ nấu ăn của bản thân để nhận được ưu thế trong một cuộc nói chuyện, Horikita ngay lập tức tỏ ra nghi ngờ.
“Cô ấy không phải cậu đâu, Ichinose sẽ không làm thế.”
“Tôi không thích cách mà cậu nói nhưng...”
Như những gì mà Horkita nói, người ngồi trước chúng tôi bây giờ không ai khác chính là Ichinose.
Cô ấy sẽ không bao giờ sử dụng phương thức như vậy để đạt được lợi thế trong một cuộc nói chuyện thế này.
Và kể cả khi cô ấy có làm thế thì Horikita cũng sẽ có cách riêng để đáp trả.
“Nếu vậy thì, cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Đương nhiên. Không có vấn đề gì đâu, Horkita, cậu có thể gọi món trước.”
Được Ichinose thúc giục, Horkita đi trước và gọi món.
Hơi lo lắng cho Ichinose, tôi thu hẹp khoảng cách và nói chuyện với cô ấy.
Dù chỉ hơi phảng phất, tôi có thể ngửi được hương cam từ cô ấy hôm nay.
“Ichinose, liệu có vấn đề gì với điểm cá nhân của cậu không?”
Dù rằng tôi rất cảm kích khi cô ấy thiết đãi, điểm cá nhân của Ichinose chắc hẳn đang ở mức 0 khi mà cô nàng đã phải sử dụng tất cả để cứu bạn cùng lớp của mình khỏi việc bị đuổi học.
Dù rằng việc thiết đãi người mà mình mời đến là bình thường. Tôi vẫn khá lo lắng về tình hình tài chính của cô ấy.
“À, um, sau khi trả tiền ở đây thì mình vẫn sẽ còn khoảng 3000 điểm, nên không cần phải lo lắng đâu.”
Tháng tư đang đến.
Nếu cô ấy vẫn còn chừng đó tiền trong tài khoản, Ichinose vẫn có thể chi trả được những khoản cần thiết.
Nhưng số dư tài khoản của cô ấy bây giờ hẳn phải là 0.
Chắc là đã thấy được sự nghi ngờ của tôi, Ichinose nói thêm.
“Mình có được số điểm cá nhân này từ việc bán máy sấy tóc cho Nishikawa lớp A. Mình phải làm vậy để có thể sống sót qua được tháng 3 này. Những người khác cũng phải làm những việc tương tự.”
Dù rằng hệ thông của nhà trường cũng hộ trợ cho những người không có điểm cá nhân nhưng vẫn cần phải có một lượng điểm nhất định.
Nếu có một món hàng được bán với giá rẻ hơn so với trong cửa hàng, bình thường thì mọi người sẽ có xu hướng chấp nhận mua nó.
“Vậy nên Ayanokouji-kun, cậu không cần phải chần chừ gì đâu. Hãy cứ gọi món mà cậu thích.”
Ichinose đứng ra đằng sau, đẩy nhẹ lưng của tôi và nói.
Mà, nếu tôi cứ quá khiêm tốn, Ichinose hẳn sẽ không vui.
Sau khi Horkita gọi món xong, tôi đi đến và gọi một cốc cà phê.
Rồi cả ba người bọn tôi lấy phần ăn của mình và di chuyển ra góc quán.
Vì bây giờ không có nhiều người ở trong tiệm, Horkita ngay lập tức vào thẳng vấn đề.
“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu nói về về bài kiểm tra cuối kì hay là về thỏa thuận giữa lớp của chúng ta đến tháng tư này?”
Không cần tôi phải nói gì cả, Horkita có thể đoán được nội dung của cuộc trò chuyện rồi.
“Ahahaha, vậy ra cậu đã nhìn thấu được hết rồi.”
Ichinose mỉm cười trong khi đối đáp lại. Đồng thời, nhìn chúng tôi với ánh mắt rất nghiêm túc.
Cả hai người họ đều biết rằng buổi nói chuyện này cực kì quan trọng.
“Mình có làm các cậu khó xử không?”
“Không đâu, tôi cũng cảm thấy rằng chúng ta sẽ phải nói chuyện, nên thật sự phải cảm ơn cậu vì đã là người đề xuất việc này trước. Dù gì thì cậu cũng khá là nổi tiếng, rất khó để có thể nói chuyện riêng được với cậu như thế này.”
“Bây giờ thì không đâu. Mình không thật sự bận lắm trong kì nghỉ xuân này. Cậu có thể nói chuyện với mình bất cứ khi nào.”
Cô ấy đáp lại và mỉm cười nhẹ nhàng.
Từ những biểu cảm trên khuôn mặt, có vẻ như cô ấy đang cố che giấu cảm xúc của bản thân.
Như thể có người nào đó mời cô ấy đi hẹn hò, và cô ấy phải từ chối ấy.
Chính vì lí dó đó, Horkita cũng đã để ý.
“Bài thi cuối kì có vẻ như đã ảnh hưởng rất nhiều đến cậu.”
Tôi nói như vậy với Ichinose dù rằng bắt đầu cuộc trò chuyện như thế này không thích hợp lắm.
Dù có tránh nhắc về nó trong buổi thảo luận giữa hai bên thì sau cùng mọi thứ đều sẽ xoay quanh việc này mà thôi.
Nếu là vậy, chi bằng đề cập về nó trực tiếp thì sẽ tốt hơn và Ichinose cũng có thể hồi phục nhanh hơn từ việc này.
Bởi vì không muốn nhắc ngay về thất bại của Ichinose, Biểu cảm của Horkita trở nên cứng nhắc trong một khoảng khắc.
Rồi cô nàng nhận ra những gì mà tôi làm và thuận theo nó.
“Ahh, um, mình đã để thua. Bọn mình đã hoàn toàn thất bại trước chiến lược của Ryuuen.”
Có vẻ như cô ấy đã nhớ lại gì đó. Ichinose thở dài và lắc đầu của mình, rồi nói với một tông giọng chắc chắn.
Có vẻ như Ichinose liên tục thở dài vì thất bại.
“Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả. Nguyên nhân dẫn đến thất bại của lớp cậu là gì?”
“Nguyên nhân lớp mình thua quá rõ ràng mà. Là do mình thiếu khả năng lãnh đạo lớp.”
Ichinose không đổ lỗi cho đối thủ hay bạn bè cùng lớp.
Cô ấy đáp lại không chút chần chừ rằng nguyên nhân dẫn đến thất bại chính là vì cô ấy dưới vị trí là lãnh đạo trong kì thi cuối cùng.
“Dù rằng tôi không có chứng kiến bài thi, thật khó để có thể tưởng tượng ra rằng cậu có thể mắc lỗi sai được.”
“Cậu đề cao mình quá rồi. Lúc đấy, mình nghĩ rằng mình đã đánh mất bản thân vì sợ hãi.”
Ichinose ngay lập tức từ chối sự khen ngợi của Horikita.
Mà chắc cũng đúng như những gì cô ấy nói, Ichinose đã hoang mang vào lúc đó.
Cô ấy hẳn đã gặp khó khăn từ sự xuất hiện bất ngờ của Ryuuen, điều đã ảnh hưởng rất lớn đến kết quả của tỉ số.
“Ban đầu, chúng tớ cứ nghĩ rằng, người chỉ huy hẳn phải là Kaneda và khi nhận ra mọi việc không phải như vậy, điều đó đã làm ảnh hưởng đến nhịp đấu của lớp mất rồi.”
“Việc đó có thể hiểu được. Ryuuen đã bước xuống khỏi vị trí leader của lớp và cậu ta cũng không điểm bảo vệ nên đáng ra không thể nào là chỉ huy được. Đấy là những gì mà chúng ta nghĩ nhưng có vẻ việc đó đều trong dự tính của Ryuuen.”
Đúng vậy. Đến cả tôi với Sakayanagi cũng không thể ngờ được.
Đối với một người làm đối thủ của cậu ta như Ichinose, không thể nào mà cô ấy không thấy hoang mang.
Nếu cậu ta thua, cậu ta sẽ được hình phạt cao nhất. Ryuuen thường sẽ không thực hiện một kế hoạch đầy rủi ro như vậy.
“Mình đã không thể lấy được bình tĩnh để chỉ huy mọi người cho đến khi kết thúc, vậy nên mình phải chịu trách nhiệm cho thất bại của lớp. Sự thật này không thể thay đổi được.”
Khi họ đang nghĩ về cách để chiến đấu trống lại Kaneda thì Ryuuen lại bất ngờ xuất hiện.
Dù rằng đây không phải là vấn đề của tôi, nhưng tôi vẫn thấy đồng cảm với Ichinose.
Những việc mà chỉ huy có thể làm rất hạn chế.
Nhưng trong khi được quyền trao đổi lời nói với đối phương, Ryuuen hoàn toàn có thể công kích và dồn Ichinose vào nghõ cụt chỉ với ngôn từ.
“Mình nghe rằng lớp các cậu đã đạt được kết quả xuất sắc khi đối đầu với lại lớp A nhỉ.”
Ichinose khen ngợi chúng tôi khi đáp lại.
Giờ thì, sẽ có một vấn đề khác. Vào trước lúc bài thi cuối kì, tôi đã nhờ Ichinose nhường cho chúng tôi đấu với lớp A.
Horkita không biết đến việc này, trước đó cô ấy đã bảo tôi lựa chọn lớp để đối đầu là lớp D. mọi việc không theo đúng kế hoạch trong đợt quay số, nên chúng tôi đã phải đấu với lớp A. Đó chính là kịch bản diễn ra ở bề mặt.
Dựa vào hướng đi của cuộc nói chuyện, mọi việc có thể sẽ trở nên phức tạp hơn nếu Horikita nhận ra được sự thật trái với những gì mà Horikita đã suy tính.
Sẽ tốt hơn hết nếu bàn luận với Ichinose trước về nó, nhưng vấn đề là tôi đã bảo với Ichinose rằng Horikita muốn nhắm vào lớp A.
Ichinose nghĩ rằng Horkita mới là người yêu cầu.
Và Horkita nghĩ rằng là do tôi thua lượt.
Cả hai người bọn họ đều ở trong tình cảnh không biết chính xác sự thật đằng sau.
Cũng sẽ không thể nào tránh được chủ đề này nếu mà cuộc trò chuyện tiếp diễn.
Nếu là tôi bình thường thì tôi đã phải chuẩn bị trước với những tình huống như thế này.
Hoặc là sử dụng một phương thúc nào đó để giải quyết khi đang không ai để ý.
Sau khi suy nghĩ về việc đó, tôi quyết định sẽ để cho cô ấy tự tìm hiểu ra được.
Tôi muốn thấy xem Horikita đã trưởng thành đến múc nào.
“Thua là thua. Mình nhớ rằng cậu là người đã bảo ‘để lớp A cho tớ’. Nếu lớp B là lớp đối đầu với lớp A thì kết quả hẳn sẽ khác.”
Sau khi nghe thấy điều đó, Horikita lập tức quay sang lườm tôi.
Không cần phải giải thích ý nghĩa nữa.
“Ý cậu là sao, bảo cô ấy để lớp A cho tớ.” hẳn là những gì cô ấy muốn nói.
Nhưng thấy được rằng những điều tôi nói phù hợp với dòng chảy của cuộc trò chuyện, Horikita quyết định để như vậy.
Cách mà cô ấy nhìn tôi cũng rất là tự nhiên và không để lộ gì nhiều, Ichinose không hề chú ý đến điều đó.
Cô ấy tự nhận định rằng điều tôi vừa nói không phải là lần đầu tiên được nghe.
Nếu là Horikita trước đây, cô nàng hẳn sẽ tra hỏi tôi ngay lập tức.
Kể cả khi không đến mức ấy thì nó vẫn sẽ làm cho Ichinose nhận thấy được điều gì đó.
Khả năng thấu hiểu phán đoán tình huống của cô nàng đã tốt hơn rất nhiều. Không, tôi nên nói rằng cô ấy đã trở nên sắc xảo hơn.
Thông qua cử chỉ điềm tĩnh, Ichinose đã hoàn toàn tin rằng Horikita chính là người chọn mục tiêu nhắm vào lớp A.
Bỏi vì vậy, sự hiện diện của tôi sẽ giảm bớt đi trong nhiều chiều khác khác nhau và cách các lớp khác nhìn nhận.
“Vì yêu cầu của tôi mà lớp các cậu đã buộc phải đấu một trận khó khăn rồi.”
Để hỗ trợ cho tôi, Horikita xin lỗi Ichinose.
“Đây là trách nhiệm của tớ nên không có lí do gì để cậu phải xin lỗi cả.”
Lớp B đối đầu với lớp D là một cặp đấu tệ hại. Kết quả là lớp B chỉ thằng được 2 trận và để thua đến 5 trận.
Việc này đã khiến cho lớp B mất một lượng điểm lớp rất lớn.
“Tình huống ấy, lớp tớ cũng có làm gì được đâu. Người giành được chuyện chọn đối thủ là Kaneda và họ đã chọn đối đầu với lớp B, nên chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Quả thực đây chính là việc đã xảy ra khi nhìn vào kết quả.
Trận chiến giữa lớp D và lớp D là không thể tránh khỏi được, kể cả khi bọn họ có chuẩn bị để việc đó không xảy ra.
“Vậy nên cậu không cần phải cảm thấy có lỗi về việc này đâu Horikita-san. Mình...Mình cần phải tìm ra được chiến lược hiệu quả hơn để có thể dẫn dắt lớp đến với chiến thắng. Mình mới là người cần phải nhìn nhận và rút ra bài học từ việc này.”
Dù rằng những lời của Ichinose vẫn rất thuyết phục nhưng cách mà cô ấy nhìn nhận sự việc này lại là một chuyện khác.
“Nếu được thì cậu có thể giải thích chiến thuật mà cậu đã sử dụng là gì không? Đương nhiên, tôi cũng sẽ giải thích kĩ về trận đấu với lớp A để đổi lại.”
Chắc hẳn Horikita cũng đã nghe ngóng được một số tin đồn về họ.
Nhưng chỉ có chỉ huy mới biết được chính xác những gì đã xảy ra.
Ichinose gật đầu chấp nhận trao đổi thông tin.
Những hạng mục mà Ichinose và Ryuuen đã chọn.
Trật tự những hạng mục diễn ra, những hạng mục nào đã được chọn, và cách mà Ryuuen đối phó với các hạng mục.
Cô ấy đã thắng như thế nào và thua như thế nào. Ichinose tiết lộ toàn bộ câu trả lời về lí do tại sao cô ấy lại thua mà không giấu diếm gì cả.
Ryuuen đã để cử toàn bộ hạng mục của lớp D nghiêng về mặt sử dụng sức mạnh vất lí của mỗi cá nhân.
Đối với lớp B thì những hạng mục này chính là yếu điểm của họ.
“Họ sử dụng phương pháp chiến đấu nghiêng về mảng sức mạnh thuần vật lí. Dù là vậy thì lớp chúng ta vẫn sẽ đối đầu được với họ.”
“Nếu gặp phải lớp D thì chúng ta không thể nào đánh bại được họ đâu.”
“Ừ...kể cả về phía con trai, chỉ có mỗi Sudo mới có thể giành được chiến thắng. Không, nếu đối thủ của cậu ấy là Yamada-san thì không có gì có thể đảm bảo cả.”
Nếu Koenji nghiêm túc thì có thể, nhưng ngay cả Horikita cũng không chắc chắn.
Về phía con gái thì loại trừ Horikita ra thì tôi cũng không nghĩ ra ai.
“Lớp A có thể chiến thắng được nếu đối đầu với cách của Ryuuen.”
“Mình đồng ý với điều đó.”
Tất cả đều dựa vào may mắn. Nếu mà may mắn nghiêng về bên phía của Ryuuen thì cậu ta hoàn toàn có thể hạ gục được tất cả các lớp khác.
Nếu đánh giá từ tất cả các trận chiến thì tỉ lệ thắng của họ sẽ cao hơn khi đối đầu với lớp B.
Đấy cũng chính là lí do tại sao họ lại có ý định tấn công lớp B ngay từ ban đầu.
“Nhưng cũng có một vài hạng mục của lớp cậu được chọn, tại sao cậu lại để thua hai trong số đó.”
Dù rằng phương thức của Ryuuen rất mạnh nhưng tất cả dựa vào may mắn và những yếu tốt khác.
4 hạng mục của lớp B đã được chọn nên lẽ ra Ichinose vẫn có thể dành chiến thắng trước những hạng mục đó.
“Ừm...”
Hoikita hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, và cả tôi cũng vậy. Nên thay vào đó chúng tôi lắng nghe từ chính Ichinose.
Ryuuen chính xác thì đã làm những việc gì? Ichinose đã kể cho chúng tôi tất cả mọi thứ.
Cậu ta không trực tiếp tác động đến các thành lớp B mà thay vào đó liên tục công kích tâm lí của họ.
Cậu ta chỉ tác động vừa đủ và đặt áp lực lên lớp B.
Cũng có những vấn đề liên quan đến thể chất của các thành viên lớp B khiến cho họ không thể sử dụng được tất cả khả năng của bản thân vào ngày hôm đó.
Sau khi nhắc đến điều đó, Ichinose nói thêm.
“Mình đã để thua những hạng mục mà đáng ra phải dành chiến thắng và mình cũng không thể xử lí được các tình huống. Toàn bộ đều là lỗi của mình dưới tư cách là một chỉ huy.”
Cô ấy không đổ lỗi cho Ryuuen mà thay vào đó nói rằng đây là lỗi lầm của riêng cô ấy.
“Rất nhiều học sinh ở lớp cậu gặp vấn đề về sức khỏe và cho thấy những dấu hiệu của việc tâm lí không ổn định...”
Đương nhiên Horikita có thể nhận thấy được đây toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của Ryuuen.
“Mình chắc chắn rằng đây là một phần kế hoạch của Ryuuen. Mình đã nghe nói từ những học sinh cảm thấy không khỏe rằng họ đã gặp Ishizaki-san trước ngày kiểm tra khi họ ở trong quán Karaoke.”
Karaoke à? Đây là một trong những nơi mà học sinh hiếm khi đi đến.
Rủi ro sẽ rất là cao nếu thực sự muốn hạ độc bọn họ tại chỗ này.
“Chẳng phải cậu nên báo cáo chuyện này lại với nhà trường à?”
Bài kiểm tra đã kết thúc được khoảng một tuần.
Đồ ăn và nước uống của học sinh đương nhiên đã bị dọn sạch.
Vẫn có thể lần theo lịch sử mua bán thuốc của họ nhưng chắc chắn vẫn sẽ có tranh cãi từ lớp D rằng họ không sử dụng số thuốc ấy.
“Dù báo cũng không được gì, nhưng việc đó sẽ lưu lại tiền lệ. Nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra, nhà trường sẽ lấy cớ đó để nhúng tay vào.”
Nếu tìm hiểu ra được lớp D đứng sau tất cả. Khi sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, nhà trường sẽ phải hành động.
“Có thể như vậy. Nhưng bây giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa, mình sẽ không báo cáo lại việc ày với nhà trường đâu.”
Ichinose từ chối những điều mà chúng tôi nói. Trong tuần qua sau bài kiểm tra cuối kì, bạn cùng lớp chắc hẳn đã khuyên cô ấy rất nhiều về việc báo cáo với nhà trường, và dù vậy cô ấy vẫn không làm.
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu cứ chịu để cho họ làm vậy với lớp của mình à? Đây là một sự việc nghiêm trọng và hoàn toàn có thể thay đổi kết quả của bài thi. Tất cả những gì mà cậu cần phải làm là đưa ra những chi tiết này.”
Không quá khó để có thể tìm được bằng chứng, đây chính là điều Horikita muốn nói.
Tùy thuộc vào hoàn cảnh, lớp D thậm chí có thể bị kỉ luật vì những hành động của họ.
Càng để lâu thì sẽ càng khó để lớp B có thể làm được điều đó.
“Tôi sẽ hỗ trợ nếu cậu muốn.”
Nếu đặt mình vào vị trí của Ichinose thì Horikita chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ việc này. Vì vấn đề lần này là của Ichinose nên Horikita ngỏ lời giúp đỡ.
“Cảm ơn Horikita-san. Nhưng mình thực sự không muốn phàn nàn. Vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào cho đến hiện tại và hơn nữa...Sực việc lần này, mình sẽ coi đó là một bài học.”
“Bài học? Ý cậu là sao?”
Ichinose không có ý định nghe theo dù Horikita đã cố thử thuyết phục.
“Mình nghĩ là mình khá may mắn.”
Vừa mới biểu lộ ra biểu cảm cam chịu, trong ánh mắt của Ichinose bây giờ lóe lên một chút sức sống.
Như một chiếc động cơ hỏng hóc đang tuyệt vọng để hoạt động trở lại.
“Mình không biết mọi việc sẽ thế nào nếu sự việc lần này lại xảy ra trong năm 2 và năm 3 nhưng nếu là bây giờ thì vẫn còn thời gian để mình và lớp có thể hồi phục.”
Ichinose gật đầu, đôi mắt tuyệt đẹp ấy chứa đầy khát vọng và quyết tâm. Và chút gì đó trong tôi bừng nổ.
Có lẽ khoẳng khắc đó đã cho tôi thấy Ichinose tuyệt vời đến nhường nào.
“Lớp của mình cũng nghiêm túc kiểm điểm bản thân qua thất bại lần này và quyết định sẽ không lặp lại sai lầm này thêm một lần nào nữa trong tương lai.”
“Ừm, vì đây là vấn đề riêng của lớp cậu nên tôi sẽ không nói thêm gì nữa.”
“Được rồi vậy thì.”
Lớp B đã kể tất cả về những gì xảy ra giữa họ với lớp D. Giờ thì đến lượt của chúng tôi.
Horikita nhìn tôi, truyền đạt những suy nghĩ của cô ấy thông qua ánh mắt.
[Cậu có định nói với cô ấy dưới vị trí là chỉ huy hay không?] là điều mà cô ấy muốn hỏi.
Dưới tư cách là chỉ huy giống như Ichinose, chúng tôi có cùng một chức vụ trong việc lựa chọn cho hạng mục thi đấu.
Nhưng những chi tiết mà tôi sẽ kể cho cô ấy sẽ rất là nhạt nhẽo và mơ hồ.
Những hạng mục mà chúng tôi đã thi đấu, cách chúng tôi thắng những hạng mục mà chúng tôi thắng, cách chúng tôi thua những hạng mục mà chúng tôi thua.
Đương nhiên tôi sẽ không đề cập đến những chi tiết không cần thiết như là việc tôi trả lời câu hỏi trong phần thi tính nhẩm.
“Mình đã biết kết quả của trận đấu nhưng phần thể hiện của lớp cậu cũng rất là tuyệt với.”
“Kể cả vậy, cuối cùng chúng tớ vẫn thua Sakayanagi trong trận thứ 7.”
Cờ vua chỉ là một trò chơi. Tôi chỉ nói ra những lời như vậy khi mà tôi đủ tự tin sẽ giành chiến thắng. Đây không phải là việc nên điều tra sâu hơn vì họ chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi là người yếu thế.
“Tin tốt duy nhất mà chúng tớ có được...Ừm thì có thể gọi nó như vậy, lớp chỉ mất có vỏn vẹn 30 điểm thôi. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì khi mà khoảng cách giữa các lớp đang ngày càng mở rộng ra.”
“Lớp của các cậu đang ngày càng mạnh lên nên tụi mình sẽ không dễ dàng nữa.”
Kể cả với đối thủ trong tương lai, Ichinose vẫn thẳng thửng khen ngợi.
“Ừm. Lớp của tôi đúng là sẽ mạnh hơn nữa.”
Sau khi thấy được sự tự tin trong từng câu chữ mà Horikita vừa nói và nhìn thấy điều đó phản chiếu trong ánh mắt của cô nàng, Ichinose khẽ gật đầu.
“Tôi cũng có một số chuyện muốn nói liên quan đến buổi thảo luận ngày hôm nay của chúng ta.”
“Mhm.”
Đây chính là khởi đầu cho nửa sau của cuộc trò chuyện. Mục đích chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay.
Người đưa nó lên không phải là Ichinose mà là Horikita.
“Nói thẳng ra thì, tôi muốn hủy bỏ mối quan hệ hợp tác giữa hai lớp kể từ năm hai trở đi.”
Horikita đưa ra một quyết định rất bất ngờ nhưng có vẻ như Ichinose cũng đã chuẩn bị tâm lí.
“Mình đã tin rằng cậu sẽ nói vậy.”
“Lớp của bọn tôi đã để thua trước lớp A và sẽ về lại lớp D vào năm tới. Nếu chỉ nhìn vào thứ hạng thôi thì đây sẽ là một trận thua lớn với lớp C. Nhưng nếu đang giá tình hình một cách tổng thể hơn thì lớp chúng tôi không thực sự thế. Còn có thể nói rằng hiện tại đã rút ngắn được khoảng cách với các lớp khác.”
“Đúng là như vậy nhỉ. Đánh giá từ việc điểm của lớp C tụt về 0 vào đầu năm, các cậu chính là lớp nhận được nhiều điểm nhất trong năm qua. Và cả việc có được thành tích 3 thắng 4 thua trước đối thủ là lớp A...”
Sau một hồi tính toán, Ichinose đã để ý thấy được một số thứ.
“Sự khác biệt giữa những con số ấy sẽ rút ngắn đi đến khi nào chúng tôi thực sự giành chiến thắng.”
Dù rằng sự can thiệp của Tsukishiro ảnh hưởng đến kết quả thì sự thật không bàn cãi là tôi có đủ khả năng.
“Nhưng, liệu chúng ta có thể tiếp tục mối quan hệ hợp tác như hiện tại không?”
Ichinose không đồng ý với ý định hủy bỏ sự hợp tác của Horikita giữa hai lớp.
“Xin hãy bàn luận lại chuyện này khi các lớp rút ngắn số điểm hơn nữa.”
“Tôi rất biết ơn vì cậu vấn muốn tiếp tục suy trì mối quan hệ này. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi hủy bỏ mối quan hệ hợp tác tại đây.”
Có 2 điều kiện thiết yếu để có thể duy trì mối quan hệ hợp tác giữa hai lớp.
Điều kiện đầu tiên chính là sự khác biệt về điểm lớp quá lớn đến nỗi mà việc bắt kịp với lớp còn lại là không thể.
Điều kiện thứ hai là cả hai bên đều muốn thiết lập và duy trì một mối quan hệ ổn định với bên còn lại.
Vào tháng 5 năm ngoái, sự khác biệt giữa hai lớp là 650 điểm và điểm của lớp B vẫn duy trì ổn định trong năm qua. Chính vì vậy nên mới có thể duy trì được mối quan hệ hợp tác giữa cả hai phía mà không có bất kì vấn đề gì cả.
Tuy nhiên, hai điều kiện này đã không còn hiệu lực. Lớp D đã nhận được đến 300 điểm trong khi điểm lớp của lớp B đã bị giảm xuống rất nhiều, khoảng cách giữa các lớp khác cũng đã rút ngắn.
Hay nói cách khác, các điều kiện đã không còn được thỏa mãn nữa.
“Vào năm tiếp theo, tôi nhất định sẽ dẫn dắt lớp để lên được đến lớp B và hơn thế nữa. Và để có thể làm được điều đó thì tôi cần phải có được càng nhiều điểm lớp càng tốt.”
Đối diện với một Horikita đã đặt ra một mục tiêu vũng chãi đến như vậy, Ichinose có vẻ như hơi run một chút.
“...Òo, ừmm.”
Điều mà cô ấy muôn nói rằng lớp chúng tôi cũng sẽ phải đánh bại được lớp B của Ichinose.
Đương nhiên, nếu đấy là vấn đề chính thì không có nghĩa lí gì để mối quan hệ hợp tác giữa hai lớp tiếp diễn.
“Có phản đối gì không, Ayanokouji?”
“Tớ không ý kiến. Đây là nước đi đúng đắn để đưa lớp tới lớp A.”
Horikita hỏi và tôi gật đầu đống ý với cô nàng. Đánh giá của cô ấy không sai.
Ichinose nhắm mắt và hít vào thật sâu.
“Tôi rất là biết ơn Ichinose, có được một mối quan hệ hợp tác với lớp của các cậu khi lớp tôi đang trong tình trạng yếu nhất. Nhưng...Kể cả khi cậu có nổi giận với chúng tôi ngay lúc này thì trong tương lai chúng ta vẫn sẽ phải trở thành kẻ thù.”
Ichinose lặng lẽ đồng tình với nhữn gì mà Horikita nói.
“Làm sao mà mình có thể nổi giận với các cậu được? Ngay từ đầu chúng ta đã là đối thủ rồi. Mối quan hệ hợp tác này chẳng qua chỉ là sự tin tưởng tạm thời với nhau thôi. Mình cũng cảm ơn điều này trong thời gian qua.”
Cuối cùng, Ichinose mở mắt nhìn thẳng vào Horikita. Tôi thấy bất kì tủi hờn nào trong đôi mắt ấy.
“Bắt đầu từ năm 2 chúng ta sẽ là kẻ thù.”
“Ừm.”
Horikita chẫm rãi bắt tay với bàn tay đang đưa ra của Ichinose.
Chắc hẳn cô nàng đang có cả rất nhiều thứ để suy nghĩ trong đầu vào lúc này.
Điểm yếu của lớp B và cách để có thể khai thác được nó.
Và Ichinose cũng sẽ phải đo đếm sức mạnh của lớp chúng tôi bây giờ.
Tôi cũng sẽ phải tìm cách để tránh rò rỉ những thông tin quan trọng này ra ngoài.
Và đây chính là kết thúc của buổi thảo luận của chúng tôi.
Bắt đầu từ tháng 4, trận chiến giữa chúng tôi với lớp B chính thức bắt đầu.
2.
Ngay cả khi tất cả đã giải tán, Ichinose vẫn ngồi yên tại đó thêm một lúc.
Bị đánh bại và giờ đây mối quan hệ hợp tác lại bị hủy. Chắc hẳn đang có rất nhiều thứ trong đầu cô ấy ngay lúc này. Dù vậy, chúng tôi vẫn quyết định quay trở về kí túc xá trước.
Một lúc sau, khi cả hai đang đi xuống cầu thang...
“Đợi một chút đã...”
Horkita gọi tôi lại từ sau lưng. Cô nàng dừng chân khi đang đứng giữa cầu thang.
“Cậu không cần phải quay lại nhìn đâu, có một vài thứ tôi muốn hỏi cậu.”
Tôi làm theo những gì mà cô nàng vừa mới nói
Với một giọng điệu nghiêm túc như vậy, tôi quyết định đứng yên không quay đầu lại như một dấu hiệu thể hiện sự đồng ý.
“Tự dưng có việc gì vậy...?”
“Tự dưng gì? Chẳng phải có một số điều cậu cần phải xin lỗi tôi trước hay sao?”
Một giọng điệu giận dữ vang lên từ sau lưng.
“Tớ không biết cậu đang nói về cái gì cả.”
Dù rằng tôi đã cố để lảng tránh, không có chút hoài nghi gì, cô nàng nói trực tiếp vào vấn đề.
“Cậu chính là người đã sắp đặt với lớp B của Ichinose để lớp chúng ta đối đầu với lớp A?”
“Cậu đang nói gì vậy.”
“Nếu tôi không hợp tác với cậu để lấp liếm chuyện đấy, cậu không sợ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối à?”
“Nhưng cậu đã hợp tác hoàn hảo mà?”
“Điều đó...Bởi vì tôi không muốn có thêm bất kì rắc rối nào mà thôi. Cậu có thể giải thích được không?”
“Ichinose đã nói về điều đấy rồi mà, Kaneda đã giành được quyền lựa chọn và chọn đối đầu với lớp B. Nói cách khác, nhưng gì mà tớ đã làm cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả.”
“Những gì mà tớ muốn nghe là...Tại sao cậu lại ngầm sắp đặt để đấu với lớp A mà không có sự cho phép của tôi.”
“Tớ phán đoán dựa trên cơ hội chúng ta có thể thắng.”
“Nghĩ về việc đó...Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta đấu với Ryuuen sao?”
“Khả năng lớn là chúng ta sẽ lại rơi vào vết xe đổ lớp B thôi. Ít nhất thì cả lớp chỉ có Sudo và cậu mới có thể dụng sức đấu lại bọn họ.”
“Chỉ là do bây giờ đã biết được kết quả và phương thức mà bọn họ sử dụng thôi. Trước đấy thì lớp D mới chính là sự lựa chọn phù hợp nhất vào thời điểm đó.”
Giọng của cô ấy đến gần hơn, cô ấy bước một bước về phía tôi.
Nhưng cô ấy không đi đến quá gần.
“Tôi có nói điều gì sai không?”
“Không. Và đúng thật là lựa chọn đấu với lớp A vào thời điểm đó là tồi tệ nhất. Mình không thể phủ nhận được.”
“Tạm gác chuyện cậu phớt lờ mệnh lệnh của tôi sang một bên. Lí do mà cậu muốn đấu với lớp A là gì?”
Dù biết được việc tôi đã hành động phía sau để sắp xếp, Horikita vẫn không thể hiểu được lí do đằng sau.
“Cậu nghĩ sao? Tại sao tớ lại đi sắp xếp để chúng ta có thể đối đầu với lớp A, cậu có đoán được không?”
Tôi hỏi ngược lại cô nàng. Dù rằng đây là câu hỏi mà cô ấy không thể nào mà trả lời chính xác được.
Cô ấy không biết về mối quan hệ giữa tôi với Sakayanagi, và cô nàng cũng không biết gì về Whiteroom cả. Chẳng thể nào Horikita có thể trả lời được câu hỏi này.
“Nếu dựa vào dữ liệu mà tôi thu thập được và cố gắng để đưa ra được một câu trả lời qua đó thì...câu trả lời sẽ như những gì mà cậu nói, cơ hội thắng tốt nhất là khi đối đầu với lớp A. nhưng còn lớp B và lớp D thì sao? Tại sao hai lớp đó lại không nằm trong cơ hội chiến thắng mà cậu tính đến? Chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại lớp B trước.”
Kể cả khi chúng tôi không bàn bạc gì về nước đi với họ, chúng tôi vẫn còn mối quan hệ hợp tác với lớp B.
Khả năng Ichinose phản bội và nhắm vào lớp chúng tôi là rất rất thấp.
“Vấn đề chính là lớp D. Thường thì lớp D chính là lựa chọn hiển nhiên nhất...Nhưng trong trường hợp này, lớp B đã thua thảm hại trước lớp D bởi vì họ đã mắc bẫy của Ryuuen. Nếu chúng ta bị bắt buộc phải đấu với họ, sẽ chẳng có gì đảm bảo kết quả sau đó cả.”
Chúng ta sẽ đấu ngang cơ hoặc thậm chí là bất lợi hơn so với lớp D.
“Mọi người nghĩ rằng lớp D là đối thủ dễ nhất. Và cũng chính vì vậy nên cậu mới nảy sinh ra nghi ngờ về điều đó.”
Chắc đây là giới hạn cho khả năng lập luận suy diễn của cô nàng rồi.
“Hay nói cách khác, cậu đã đoán được rằng Ryuuen sẽ trở lại trong bài kiểm tra cuối cùng?”
“Có thể nói là như vậy. Đó là lí do tại sao tớ sử dụng lớp B như một vât hi sinh.”
“Nếu đúng là vậy thì đáng ra cậu nên thảo luận trước với tôi.”
“Ừm.”
Tôi không phủ nhận và chọn cách đồng tình với những lời mà cô ấy nói.
Nhưng đấy không phải là một lời giải thích tốt cho lí do tại sao tôi lại hành động khi không có sự cho phép của cô nàng.
“Nhưng...liệu đây có thực sự là lí do chính không?”
“Hửm?”
“Trong đợt bầu phiếu của lớp, cậu là người nhận được số phiếu tán dương nhiều nhất từ lớp A. Và sau khi nhận được điểm bảo vệ thì cậu lại quyết định nhắm vào lớp A mà không mang đến lợi ích từ việc có điểm bảo vệ và rủi ro từ việc sẽ bị đuổi học. Như thể...Cậu và Sakayanagi đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ vậy.”
Dù rằng những điều mà Horikita nói chỉ vô tình đúng một phần với sự thật thôi nhưng có vẻ như cô nàng đã bắt đầu để ý tới mối quan hệ của chúng tôi với Sakayanagi và hoàn cảnh đằng sau nó.
“Mà quên đi...Việc này thật là lố bịch. Quan trọng hơn là không có bất kì bằng chứng gì cho điều tôi vừa mới nói.”
Nói như vậy, Horikita rút lại những nhận định của mình.
“Tôi muốn biết cậu đang nghĩ cái gì. Cậu có định hợp tác để leo lên được lớp A hay không?”
“Tớ đã nói về việc đó rồi mà.”
“Đúng là vậy. Nhưng tôi không biết được liệu bao nhiêu phần trăm cậu đang nói là sự thật. Từ thời điểm bắt đầu năm học cho đến bây giờ, cậu có vẻ luôn hờ hững với mong muốn đạt được mục tiêu ấy.”
“Mọi người đều đã bắt đầu thay đổi. Kể cả đến cậu cũng đã thay đổi, và điều đó càng khiến tôi tin rằng tôi gần như hoàn toàn không hiểu được cậu ngay từ đầu.”
Sự thực rằng tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc tiến lên lớp cao hơn. Nhưng cũng không khó hiểu khi bắt đầu đặt nghi vấn rằng tôi không đáng tin cậy. Đặc biệt là với Horikita khi mà tôi không thường hợp tác làm việc với cô nàng.
Từ nhiều góc nhìn khác nhau, không quá bất ngờ nếu như có người cảm thấy không hài lòng với sự hiện diện của tôi.
“Đúng vậy, con người sẽ trưởng thành...và cả nhận thức cũng sẽ đổi thay.”
Dù cô nàng vẫn hơi không hài lòng với câu trả lời, Horikita bằng cách nào đó vẫn tự thuyết phục bản thân của mình.
Nhưng cuộc trò chuyện vẫn không dừng lại ở đó.
“Lớp của chúng ta vẫn đang trưởng thành hơn và sẽ còn tiếp tục mạnh dần lên. Nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ để có thể lên lớp A được.”
“Cậu đang cố nói điều gì vậy?”
“Cho đến hiện tại, cậu chỉ luôn đóng góp cho lớp một cách nửa vời, cả ở trong thể thao lẫn việc học hành. Câu chỉ luôn giữ bản thân ở mức một học sinh trung bình. Tuy không là gánh nặng nhưng đồng thời cũng không đóng góp.”
Khá là đau khi nghe những lời đó từ cô ấy. Nhưng mà đúng là ở bể nổi thì có vẻ như tôi chưa đóng góp được gì cho lớp cả.
“Liệu cậu có thể từ bỏ những hạn chế tự đặt lên bản thân của mình không? Từ hôm nay trở đi, tôi mong rằng cậu sẽ làm mọi thứ có thể để đóng góp cho lớp. Chỉ khi làm vậy, cậu mới có thể chứng minh cho tôi thấy được bản thân thực sự có ý muốn lên được lớp A.”
Việc này hoàn toàn khác với một lời đe dọa hay là yêu cầu.
Những điều Horikita muốn tôi làm là để tôi có thể chứng minh được thực sự bản thân có ý muốn tiến tới lớp A. Đương nhiên là theo một cách cực kì lòng vòng. Cũng có thể hiểu được tại sao cô nàng lại nói như vậy.
“Tớ từ chối.”
“Đúng là sẽ như vậy nhỉ.”
Thay vì bất ngờ, cô nàng mỉm cười hơi chua chát.
“Cậu chỉ biết nói thôi, cậu không hề có ý định muốn giúp tôi leo lên lớp A.”
“Ít nhất thì đó là điều mà cậu nên nghĩ vào lúc này.”
Tôi đáp trả lại Horikita và chuyển hướng dòng chảy của cuộc nói chuyện.
Horikita sẽ sớm hiểu được những gì mà tôi nói.
“Là sao? Vào lúc này?”
Trước đó, cô nàng luôn nghĩ rằng tôi chưa bao giờ thực sự hợp tác với cô nàng cả.
Nhưng tôi nghĩ rằng bản thân ở thời điểm hiện tại có thể hợp tác giúp đỡ cô ấy ở một mức độ nhất định.
“Có lí do mà tớ phải dè dặt. Nếu đột nhiên tớ bộ lộ toàn bộ khả năng của bản thân ngay sau kì nghỉ thì sẽ có rất nhiều lời đồn xuất hiện cả trong và ngoài lớp, không...với toàn bộ khối lớp. Tớ muốn tránh tình trạng đó nếu có thể.”
“Tôi công nhận rằng cậu thực sự là một học sinh xuất sắc, nhưng kể cả khi tự đánh giá bản thân chỉ chẳng phải là cậu hơi đề cao mình quá rồi à. Chỉ nói về trình độ học vấn, kể cả những học sinh trong lớp chúng ta như Yukimura và tôi cũng như học sinh từ các lớp khác như Ichinose và Sakayanagi đều ở một mức độ tương đương nhau. Có cả những học sinh khác với những môn học sở trường của họ. Liệu cậu có thể cạnh tranh với họ được không?”
Horikita nói với hàm ý không tin tưởng. Cô ấy không nghĩ rằng tôi có thể so sánh được với những người đó.
“Dù rằng đột nhiên xuất hiện và tạo khoảng cách lớn giữa năng lực của cậu với những người khác sẽ tạo ra rất nhiều nghi vấn tiêu cực. Nhưng nếu khả năng của cậu ở trong top 10-20% thì từ từ cậu sẽ được chấp nhận như một học sinh xuất sắc. Sau cùng thì việc một học sinh có tiến bộ vượt bậc và nhận được những kết quả bất ngờ không phải là điều chưa bao giờ xảy ra.”
Sau khi đánh giá mọi thứ, Horikita đi đến kết luận như trên.
Nếu đánh giá của cô ấy là đúng thì có thể dừng cuộc trò chuyện ở đây được rồi.
Nhưng nếu không phải vậy, thì cuộc nói chuyện này sẽ chưa thể kết thúc được.
“Xin lỗi Horikita. Tớ không nghĩ có bất kì học sinh cùng khối nào ở cùng đẳng cấp với tớ cả.”
Kể cả với những học sinh chưa khai thác toàn bộ tiềm năng của bản thân hoặc là chưa thật sự nghiêm túc sử dụng năng lực của mình.
“...Cậu thật sự có thể nói nhưng thứ như vậy à! Thật không thể tin nổi!”
Horikita không đồng ý với những gì mà tôi nhận định và nói vặn lại.
“Cậu không nhận thấy được điều đó dù trong suốt 1 năm qua à?”
“Dù có thể đứng đầu trong việc học thì sao? Vậy còn những chuyện bên ngoài? Nếu cậu muốn người khác công nhận những gì mà cậu nhận định, cậu phải chứng minh được điều đó. Dù rằng cậu đã nói Cờ vua là một trong những môn sở trường của bản thân nhưng cuối cùng vẫn để thua Sakayanagi đấy thôi. Tôi thừa nhận rằng trận đấu ấy ở một mức độ cực kì cao nhưng cuối cùng thì người thua lại là cậu. Và cậu vẫn dám tự nhận rằng không ai có thể sánh được.”
“Cậu nghĩ về nó nhiều đến mức nào là tùy ở cậu, Horikita. Hiện tại tớ có thể cũng đang lừa cậu lắm chứ.”
“Cuối cùng thì, cậu lại lựa chọn lảnh tránh khỏi việc này nữa. Cậu không khác gì một kẻ bịp bợm cả.”
“Cứ thoải mái mà gọi tớ bằng những cái tên như vậy, nếu điều đó làm cậu thấy vui.”
Đối mặt với câu trả lời như vậy, Horikita giữ im lặng.
Nếu để có thể khiến cho Horikita cảm thấy thỏa mãn bằng cách xóa bỏ sự tức giận của cô nàng. Tôi sẽ ngừng cuộc nói chuyện này tại đây.
Và khi tôi chuẩn bị bước xuống bậc thang tiếp theo.
“Hãy để cho tôi kiểm tra cậu.”
Cô ấy nói với một tông giọng kiên định.
“Kiểm tra gì?”
“Sức mạnh thực sự của cậu. Dù tôi biết là cậu rất thông minh và khả năng thể chất cũng ở một mức độ nhất định, cậu vẫn thực sự là một bí ẩn. Tôi vẫn không thể biết được chính xác khả năng của cậu đến đâu.”
Cô ấy muốn ước lượng tôi bằng cách riêng của cô nàng à?
“Tôi muốn biết rằng liệu sức mạnh của cậu có phải là thứ xứng đáng để giấu đi không?”
“Cậu có chắc là có thể đo được chính xác khả năng của tớ chứ?”
“Tôi tự tin là tôi có thể đánh bại được cậu trong bài thi viết nếu tôi nghiêm túc.”
Quả thực là như vậy, điểm của Horikita đã luôn cao hơn tôi trong tất cả các môn.
Tôi cũng hiểu được suy nghĩ của Horikita, dù rằng đàn ông ưu việt hơn phụ nữ ở khoản năng lực thể chất. Nếu xét về đầu óc và chiến lược thì cô ấy có thể xem chiếm được ưu thế.
Nhưng thực chất Horikita đã chiến đầu rất đang ngưỡng mộ khi phải đối đầu với Ibuki dưới tình trạng sức khỏe xấu.
Và Horikita cũng đã thấy tôi trao đổi một vài đường cơ bản với anh trai của cô nàng.
Và dựa vào những thông tin mà cô ấy có được cho đến hiện tại, cô ấy tự tin khẳng định rằng có thể đánh bại được tôi trong một bài kiểm tra viết.
“Vậy thì, cậu muốn kiểm tra tớ bằng cách nào?”
“Nhiều như thế nào cũng được, tùy vào cậu. Dù là về những môn sở trường của tôi hay là những môn sở trường của cậu, chúng ta sẽ sử dụng bài thi viết để phân định người thắng cuộc.”
Cô ấy không muốn quay đầu lại nhìn để tránh bất kì sự tiếp xúc nào ngoài trừ âm thanh.
Đoán biết được đối phương đang nghĩ gì vả cảm thấy như thế nào chỉ bằng việc nhìn vào họ là hoàn toàn có thể.
Cô ấy đánh giá rằng bản thân sẽ gặp bất lợi nếu nói chuyện trực diện với tôi, nên cô nàng đã chọn cách đứng đằng sau tôi.
Cô ấy không muốn đứng trên mặt trận tâm lí học với tôi nên đã chọn cách thận trọng hơn để.
“Tớ có thể chấp nhận nó, nhưng mà tớ chẳng được lợi gì từ vụ việc lần này cả, đặc biệt là khi mà cậu lại còn là người lựa chọn hạng mục mà chúng ta sẽ cạnh tranh.”
“Đây có thực sự là một câu hỏi về việc được hoặc mất không? Tôi biết về năng lực thật sự mà cậu đã cố để giữ bí mật. Nếu cậu không chấp nhận thử thách của tôi, tôi sẽ phanh phui bí mật của cậu ra ngoài. Gần đây cậu cũng đã nhận được khá nhiều sự chú ý rồi, và nếu tôi làm như vậy thì không thể nào mà cậu có thể lấm liếm cho việc đó nữa?”
Những gì cô ấy đưa ra quá yếu để có thể được gọi là một lời đe dọa. Chắc hẳn cô nàng hiểu rằng việc lan truyền bí mật của tôi ra ngoài chẳng có ích lợi gì trong tương lai cả, Horikita chắc chắn sẽ không làm vậy.
Nhưng mà, vì Horikita đã trưởng thành hơn chút, chắc là cũng nên chiều vậy.
Horikita đợi chờ câu trả lời của tôi trong im lặng. Sau một hồi suy nghĩ, tôi nói.
“Như thế này thì sao. Trong bài thi viết tiếp theo của chúng ta vào tháng tư, hãy chọn một môn học nào đó để canh trạnh điểm. Nếu ta làm vậy, kể cả khi tớ đạt được 100 điểm thì cũng sẽ chỉ phải giải thích là do cậu đã nhồi nhét cả đống kiến thức vào đầu tớ.”
Và nếu điểm ở những môn khác không cao thì đây sẽ trở thành lí do có thể chấp nhận được.
“Chỉ như thế thì không thể đo lường cậu được...Chẳng phải là đấu với nhau trong tất cả các bài kiểm tra bình thường thì sẽ tốt hơn à?”
“Cậu có thể nghĩ như vậy trong trường hợp tớ để thua. Nếu mà chúng ta làm vậy, tớ sẽ đạt 100 điểm trong tất cả các môn học. Tớ muốn hạn chế việc đó xảy ra.”
“Được thôi. Tôi đồng ý với những gì mà cậu nói. Nhưng còn môn học mà chúng ta sẽ thi đấu thì sao?”
“Cái đó là tùy vào cậu. Thêm vào đó, cậu có thể nói với tớ môn học mà chúng ta sẽ thi đấu lúc nào cũng được, kể cả khi trước giờ bắt đầu thi, tớ không quan tâm.”
“Tôi hiểu rồi...Vậy cậu định thắng mà không cần phải biết trước được môn học mà chúng ta sẽ thi đấu, đối với người bình thường thì học tất cả các môn sẽ là điều kiện tối thiểu. Nếu làm theo cách này, kể cả chỉ cạnh tranh một môn thì vẫn có thể thể hiện được tài năng của cậu.”
Nếu là vậy thì hẳn Horikita sẽ chấp nhận ở một mức độ nào đó.
“Nếu tôi thắng thì tôi sẽ đánh giá rằng khả năng của cậu chỉ ở mức độ đó mà thôi, và trong tương lai, cậu sẽ phải làm tất cả những gì cậu có thể và làm việc để hướng đến lớp A, như vậy ổn với cậu chứ?”
“Ừm. Nhưng nếu tớ thằng thì cậu phải làm theo yêu cầu của tớ.”
“Được thôi, dù sao đây cũng là thỏa thuận đến từ một bên. Cậu muốn gì?”
“Tớ vẫn chưa biết nữa, tớ sẽ nghĩ về chuyện đó.”
“...Chắc phải là có gì đó không hợp lí à? Nếu tôi đồng ý thì tôi có thể sẽ phải chấp nhận một yêu cầu kì lạ từ cậu.”
“Cậu đã lo lắng về hậu quả khi cậu thua rồi à? Tớ tưởng rằng cậu tự tin hơn cơ?”
“Cậu nghiêm túc…?”
“Cậu cũng không cần phải ép buộc mình đâu. Nếu cậu không cảm thấy tự tin vào bản thân, cậu nên bơ đi kết quả, nó cũng chả quan trọng vì dù gì thì tớ cũng sẽ là người chiến thắng.”
Nếu tôi nói vậy thì Horikita sẽ không còn đường lui nào nữa.
“Được thôi. Nếu tôi thua, cậu có thể yêu cầu tôi làm gì cũng được. Vừa ý cậu chưa?”
Và trận đấu giữa tôi và Horikita trong bài kiểm tra kiểm tra tiếp theo đã được quyết định sau khi năm học sắp tới bắt đầu.
Horikita bước lên trên và đứng kế bên tôi.
Rồi cô nàng tiến thêm một bước nữa, đi trước tôi và bắt đầu đi xuống cầu thang.
“Tôi rất mong đợi cuộc đối đầu trực tiếp này đấy.”
Đương nhiên, Horikita sẽ làm mọi cách có thể để chuẩn bị đối mặt với bài kiểm tra sắp tới.
Ừm thì...Tôi sẽ cứ hành động như bình thường.
Tôi cứ đứng đó và trông theo bóng lưng kiên định của Horikita cho đến khi nó đi khuất.
“Giờ thì, mình nên làm gì tiếp theo đây?”
Tôi dự định đi thằng về nhà nhưng rồi thay đổi ý định.
Tôi có hơi lo lắng về tình trạng của Ichinose.
Dù rằng cô ấy đã bảo chúng tôi về trước, cô ấy thực sự đang suy nghĩ gì ngay lúc này?
Trong lúc đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tôi thấy một người đang nhìn về hướng của tôi.
Ánh mắt đó nhử thể đang mời tôi đi đến vậy, tôi bước xuống cầu thang.
3.
Cùng ngày, 11:30 trưa.
Ở trong nhà vệ sinh nam tầng 2 Keyaki.
Có hai người đứng ở đó trò chuyện.
Một trong số họ là Ryuuen Takeru, người đã từng bước xuống khỏi vị trí lãnh đạo, nhưng đã trở lại tiền tuyến một lần nữa.
Và người học sinh còn lại là Hashimoto Masayoshi lớp A, lớp mà đã giữ vững được vị trí đầu bảng của họ trong cả một năm nay.
Họ không có tình cờ gặp nhau, Hashimoto đã liên lạc với Ryuuen, và họ chọn địa điểm này làm nơi gặp mặt.
“Rồi sao? Cậu muốn trêu đùa gì mà gọi tôi ra chỗ này vậy?”
“Gọi đây là một trò đùa đúng thì không đúng lắm đâu. Tớ chỉ muốn tóm tắt lại những gì đã xảy ra trong một năm qua thôi mà.”
Hashimoto đáp lại một cách thờ ơ.
Ryuuen không thực sự ghét kiểu người kiểu người bí ẩn và không thể đoán trước được như thế này.
Nhưng mà cậu ta cũng không thích kiểu người đó.
Một tên não cơ bắp như Ishizaki và Ibuki thì sẽ dễ hiểu hơn, và họ cũng đã làm cho Ryuuen ấn tượng không chỉ một lần.
Đươg nhiên, Hashimoto không tin tưởng Ryuuen cũng như nghĩ rằng Ryuuen không tin tưởng mình.
Mối quan hệ giữa bọn họ chỉ dựa trên lợi ích có thể mang lại cho cả 2 bên.
Nhưng, cả hai người họ đều biết rằng trong một vài trường hợp thì mối quan hệ này sẽ tiến triển thành một thứ gì đó ổn định hơn.
“Cậu đã đánh bại lớp B trong bài kiểm tra cuối cùng nhỉ. Liệu có thể nhận định rằng cậu đã hoàn toàn quay trở lại từ việc đó hay không?”
“Ai biết. Có khi đấy chỉ là ý thích bất thời thôi.”
Ryuuen đáp lại, đưa tay lên và nở một nụ cươi ngạo nghễ.
“Ý thích bất chợt? Nếu đúng là vậy thì ý thích bất chợt mà cậu vừa nói quả đúng là đáng sợ và khủng khiếp đấy. Tớ chắc sẽ chẳng thể chịu được nếu cậu nhắm vào lớp A với ý thích bất chợt ấy đâu.”
Hashimoto nhẹ nhàng dơ tay làm điệu cậu ta không muốn chiến đấu, như thể cậu ta đang giờ cờ trắng trước Ryuuen.
“Cậu đang đề phòng à?”
“Với một người vừa mới thoái lui khỏi ngôi vị mà giờ đây lại một lần nữa bước ra từ trong bóng tối và show ra cả 1 màn biểu diễn như thế. Thận trọng là chuyện thường.”
Con người luôn quan tâm đặc biệt đến những cá nhân có khả năng cản trở họ khỏi việc đạt được mục đích của bản thân.
“Cậu đến đây dưới lệnh con loli đó?”
“Tiếc rằng đây là một câu hỏi mà tớ khó có thể trả lời được.”
Dù rằng Hashimoto nói với giọng điệu mơ hồ nhưng Ryuuen biết rằng cậu ta không đến đây theo chỉ thị.
Để hiểu rõ hơn về tình hình,Ryuuen cố tình nhắc đến cái tên Sakayanagi để xem thử phản ứng của Hashimoto.
“Vậy thì, giờ sao? Cậu đã dự tính gì trong tương lai chưa.”
“Tôi đã có dự tính gì trong tương lai chưa à?”
Ryuuen tiếp cận Hashimoto với điệu bộ khinh bỉ.
Hashimoto cứng người lại và vào sẵn thế phòng thủ để đề phòng.
Dù rằng Hashimoto là người đã chọn nơi này làm nơi gặp mặt, đây vẫn là nơi không có thứ gì có thể can thiệp vào được.
Không có máy quay an ninh để đảm bảo an toàn.
Dù rằng Hashimoto đã biết trước việc này có thể xảy ra, cậu ta hoàn toàn có thể đặt máy quay trước để ghi hình, nhưng nếu cậu ta làm vậy và bị phát hiện, mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
“Đừng có nghĩ rằng sẽ chiến thắng chỉ bằng cách quanh quẩn giữa hai bên chiến tuyến làm điệp viên hai mang như vậy.”
Dù vẫn đang nở nụ cười trên môi, áp lực tỏa ra từ Ryuuen không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
“Ha! Kể cả sau khi bị đánh bại và quay trở lại, cậu vẫn hành động như thể bản thân vượt trội hơn người khác. Thật sự rất táo bạo!”
Hashimoto vẫn cảm thấy rất lo lắng nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm thấy rất vui.
Dù rằng vị trí của lớp A hiện tại đang ổn định, điều này có thể thay đổi bất cứ lúc nào tùy thuộc vào ý muốn của Sakayanagi.
Và nếu thứ hạng của họ giảm xuống, khả năng cao là lớp của Ryuuen sẽ vươn lên và thay thế bọn họ trở thành lớp A.
Vì thế, ưu tiên hành động trước sẽ là phương án tối ưu vào lúc này.
Bởi vậy, Hashimoto chỉ ra điều mà Ryuuen đã nói sai.
“Xin lỗi nha Ryuuen. Nhưng tớ không định cứu bản thân chỉ bằng cách dựa lưng giữa hai lớp đâu.”
“Oho, ý của cậu là sao?”
“Dù rằng vẫn còn hơi sớm.”
Hashimoto lấy điện thoại ra và cho Ryuuen xem những gì hiển thị trên màn hình của điện thoại.
Khi đã chứng minh rằng bản thân không ghi âm cuộc trò chuyện này, cậu ta gọi điện cho người nào đó. Không lâu sau, người đó nhấc máy.
Ryuuen nhanh chóng nhận ra được người mà cậu ta vừa nhấc máy gọi là ai.
“Đến đây đi. Nơi mà chúng ta đã nói với nhau trước đó.”
Sau khi nói một cách ngắn gọn, cuộc gọi kết thúc.
“Cậu nghĩ người đó là ai vậy? Ryuuen.”
“Ai biết.”
“Là Ayanokouji đấy.”
“Ayanokouji? À, trong một khoảng khắc tôi cứ nghĩ là tên kia cơ.”
Ryuuen có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi cái tên Hasimoto đề cập.
Hashimoto đã mong rằng có thể kiếm thêm được một chút thông tin mà cậu ta không ngờ tới từ việc này.
Nhưng vẫn còn quá sớm để từ bỏ, và tiếp tục theo đuổi một cách cứng đầu điều mà cậu ta muốn biết.
“Cậu có thể nghĩ ra được lí do mà mình gọi cho Ayanokouji đến đây không?”
“Không.”
Ryuuen thằng thừng đáp trả, và nhanh chóng tiếp tục.
“Cậu thật sự gọi nó đến đây à? Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Mục đích ban đầu là làm cho Ryuuen sơ hở nhưng giờ đây, Hashimoto lại là người bị lung lay.
“...Thật đấy à! Có vẻ như những lời nói dối mơ hồ không có tác dụng với cậu.”
Hashimoto cố gắng để thử Ryuuen bằng cách nói đến tên của Ayanokouji.
Nhưng Ryuuen hành động như thể cậu ta không nghe thấy điều gì đáng bận tâm cả, và điều đó thật sự rất rắc rối.
“Những điều cậu nói rất là khó hiểu đấy . Liệu có câu chuyện đằng sau không vậy?”
Thay vào đó, Ryuuen còn hỏi ngược lại Hashimoto nếu cậu ta có bất kì thông tin gì từ việc làm tay trong cho cả hai bên.
Ryuuen không diễn gì cả khi nói ra những lời đó.
Kể cả vậy, điều đó cũng không thể loại bỏ được nghi ngờ rằng Hashimoto đã nắm được một phần nào đó tình hình giữa Ryuuen và Ayanokouji.
Lí do là vì không đời nào Ryuuen có thể để thua trước Ishizaki và những đứa khác.
Cậu ta cũng đã nhìn thấy được Ayanokouji đằng sau những hành động của Sakayanagi.
Nếu có thêm một manh mối gì đó nữa thôi thì những nghi ngờ của cậu ta sẽ hoàn toàn được loại bỏ.
“Người thực sự mà tớ đã gọi đến là-”
Tiếng bước chân đến gần nhà vệ sinh nam ở tầng hai, và một học sinh nam xuất hiện.
“Có vẻ như cậu đã gọi đến một người khá là thú vị đấy, Hashimoto à!”
Xuất hiện trước Ryuuen và Hashimoto chính là Ryuji Kanzaki lớp B.
Ba người thường không trao đổi gì với nhau giờ đây trực tiếp tụ họp cùng một chỗ.
“Cậu ta bảo rằng rất muốn nói chuyện với cậu nên tớ đã làm người đứng giữa để thu xếp.”
“Vậy? Cậu đã nhận được gì từ việc này?’
“Chẳng phải là đã rõ ràng rồi sao? Đường nhiên là mối quan hệ với lớp B.”
“Sakayanagi đã từng làm cho Ichinose sụp đổ. Hay nói cách khác, bọn họ là kẻ thù. Cậu thực sự nghĩ rằng Kanzaki sẽ chấp nhận à?”
“Cậu ấy sẽ chấp nhận thôi, Phải không Kanzaki?”
“Tôi không tin tưởng cậu, Hashimoto. Nhưng bây giờ thì cậu là một lá bài đáng giá.”
“Cậu nghe thấy rồi đấy!”
Hashimoto cho Ryuuen thấy được rằng, chỉ cần có thể mạng lại lợi ích cho đôi bên thì đến cả cậu ta với Kanzaki cũng có thể hợp tác với nhau được.
Tiếp đó, Hashimoto đặt tay lên vai của Kanzaki sau đó cười lớn.
“Hãy lắng nghe những gì mà cậu ấy muốn nói, hãy làm điều đó vì mình nhé.”
“Ra là vậy. Cậu không định chỉ dựa vào hai lớp.”
Cho đến bây giờ, Hashimoto chỉ hứng thú với mỗi lớp của Ryuuen.
Nhưng kể từ khi Ryuuen lui xuống khỏi vị trí lãnh đạo thì cậu ta đã nới rộng mối quan hệ của bản thân.
“A. Mình cũng đã có ý định can thiệp vào lớp của Ayanokouji nữa.”
Hashimoto tuyên bố ý định tự cứu lấy bản thân của cậu ta dù lớp nào đứng đầu đi nữa.
Nhưng sự chú ý của Ryuuen đã chuyển từ Hashimoto sang Kanzaki.
“Cậu không bao giờ nhàm chán cả?”
“Dù không biết rằng cậu đang mong đợi điều gì nhưng tôi không định làm cậu hài lòng đâu.”
Kanzaki tiếp tục không tỏ ra chút sự sợ sệt nào đối với Ryuuen.
Cậu ta đến đây để nói những điều này.
“Bài kiểm tra cuối cùng của năm. Đây là thứ mà tôi muốn nói đến.”
“Cậu muốn kể lại cảm giác sau khi thất bại thảm hại đấy à?”
“Xin lỗi Ryuuen, tôi không nghĩ rằng tôi thua.”
Nghe những lời mà Kanzaki nói ra, Hashikomo huýt sáo một tiếng.
“Cậu đã chơi xấu để giành lấy chiến thắng. Đừng quên điều đó!”
Lời phàn nàn của Kanzaki không phải là điều khó hiểu.
Cũng là vì cậu ta có đủ tự tin để có thể đánh bại Ryuuen trong một cuộc đối đầu trực tiếp, nhưng chiến thắng đã bị tước đi bởi chiến thuật đáng khinh bỉ của Ryuuen.
“Thật là nhàm chán. Cậu đến chỉ để nói điều đấy thôi à?”
Trong mắt của Ryuuen, không có sự khác biệt nào giữa chiến lược trong sạch và chiến thuật chơi xấu cả.
Chiến thắng là chiến thắng. Và thất bại của Kanzaki là điều sẽ không bao giờ thay đổi.
“Dù gì thì, cái chiến thuật chơi xấu mà cậu nói là gì vậy? Có phải là về việc tôi trờ thành người chỉ huy không?”
“Đừng có giả ngu, tôi đang nói đến những cơn đau bụng và những chiêu trò tấn công tâm lí.”
Hashimoto không biết cho tiết về những gì đã xảy ra trong ngày kiểm tra, cười và tán dương Ryuuen.
“Thảo nào cậu ấy tức giận đến như vậy. Tấn công đẹp lắm Ryuuen!”
“Những trò bẩn thỉu như vậy sẽ không bao giờ còn hiệu quả trong tương lai nữa.”
“Hahaha. Cậu nghĩ rằng có Ichinose có thể chống trả được những đòn tấn công của tôi à? Hay cậu định khóc lóc và đi phàn nàn với nhà trường?”
“Không, cô ấy sẽ không thể làm được gì.”
Kazaki ngay lập tức phủ nhận. Bởi vì đây không phải là điều mà một người với trái tim hiền hậu như Ichinose có thể thực hiện được.
“Vậy thì ai mới có thể đây?”
“Người đó sẽ là tôi.”
Đối mặt với Kanzaki không do dự, hai dòng suy nghĩ trái chiều lướt qua tâm trí của Ryuuen.
Cậu ta chỉ đang lảm nhảm hay là-
“Chỉ là chân chạy việc thì làm được gì?”
Ryuuen có gắng tìm ra được những gì mà Kanzaki định làm bằng cách nói những câu ấy.
“Trong một năm qua, tôi đã đứng bên cạnh và giúp đỡ Ichinosee dưới tư cách là cánh tay phải của cô ấy. Nhưng đó là thời điểm tôi mới đến, tôi đã nhận định rằng khả năng lãnh đạo của Ichinose tốt hơn những người khác trong lớp. Chỉ vậy thôi. Niềm tin của tôi vào cô ấy vẫn chưa thay đổi, nhưng Ichinose thiếu xót khả năng giải quyết những tình huống nghiêm trọng thế này. Cô ấy cũng có một khuyết điểm rất lớn là không thể tự tay loại bỏ những kẻ yếu.”
“Hô? Cứ nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ nhàm chán lắm cơ. Không ngờ rằng cậu lại khá thú vị đấy. Ai mà ngờ được một người từ lớp B tình bạn và chân ái lại có những suy nghĩ như vậy.”
Ryuuen không tỏ ra lo ngại một chút nào.
“Nhưng cậu cũng chỉ biết nói thôi. Chó nào mà chả biết sủa.”
“Chống mắt lên mà xem.”
Hashimoto đồng ý giúp Kanzaki chỉ để cậu ta có được một mối quan hệ với lớp B, nhưng giờ đây đánh giá của cậu ta về Kanzaki đã thay đổi. Có vẻ cậu ta có thể làm được nhiều thứ hơn là chỉ nói mồm.
“Được thôi. Như cậu muốn. Tôi sẽ nghiền nát bọn cậu kinh khủng hơn vào lần tới.”
“Không cần biết cậu giở thủ đoạn gì, nhưng tôi không phải Ichinose. Tôi không nhân từ. Và tôi ghét thấy cảnh thất bại. Tôi sẽ dùng mọi thứ tôi có.”
“Hy vọng là vậy, chứ lớp cậu thảm quá.”
Ryuuen cười một cách nửa vời và bắt đầu giải tỏa bản thân.
Hashimoto vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện tiến gần đến chỗ Ryuuen đang đứng.
“Mọi việc đang ngày càng trở nên thú vị hơn nhỉ, Kanzaki. Nếu có gì xảy ra thì nhớ phải kể cho mình đấy.”
Hashimoto nghĩ rằng Kanzaki sẽ rời đi sau khi để lại lời khiêu chiến nên cậu ta nói với ra Kanzaki.
Thay vào đó, Kanzaki đi đến gần Hashimoto và đứng bên cạnh cậu ta.
Cậu ta cho thấy áp lực của bản thân với những người có mặt ở đây, để thể hiện rằng, cậu ta không có ý định để thua bọn họ.
Sau khi giải quyết xong, Kanzaki một lần nữa.
“Hãy nhớ lấy những gì mà tôi nói.”
Cậu ta rời đi sau khi để lại những lời như vậy.
“Hehehe. Đáng sợ quá!”
“Vậy cậu có ý định hủy diệt hoàn toàn lớp B ngay bây giờ không?”
“Ai biết.”
Ryuuen cười như thể cậu ta muốn lảng tránh câu hỏi, và rồi nhớ ra một việc gì đó hoàn toàn không liên quan.
Và đây là cuộc nói chuyện giữa cậu ta và Hashimoto với Kanzaki xảy ra một tiếng trước đó.
4.
Sau khi rời khỏi Ichinose và Horikita, tôi đang phân vân không biết nên quay trở lại hay không.
Thay vào đó, tôi lại gặp mặt Ryuuen người mà đang dẫn tôi đi đến một góc vắng trong Keyaki.
Chúng tôi giữ một khoảng cách nhất định để đảm bảo nếu có ai nhìn vào, chúng tôi cũng có thể giả vờ là chỉ tình cờ đi cùng hướng.
“Cậu đã nghe từ Ishizaki à? Về việc tôi đang ở Keyaki.”
“Ờ, tôi đến đây để tìm cậu, dù tốn thời gian để chào hỏi, nghe chứ?”
Vậy là cậu ta đã nói chuyện với Ishizaki và Ibuki trong khoảng tầm một tiếng à? Hoặc có thể kết thúc sớm hơn.
Dù sao thì, trong đôi mắt của Ryuuen bây giờ chứ đầy tinh thần hơn trước đó.
“Cậu có số liên lạc của tôi mà. Nói chuyện qua điện thoại chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
“Tôi nghĩ là chuyện trò với khuôn mặt vô cảm của cậu tốt hơn.”
Ừm thì, chắc tôi sẽ lắng nghe điều mà cậu ta cần phải nói một chút.
“Ý cậu là gì về ‘việc đó’?”
“Việc đó” chắc hẳn là về tin nhắn mà mà tôi bảo Hiyori truyền đạt đến cho cậu ta.
Tôi có thể đạt được 5 chiến thắng với một chiến lược hiệu quả hơn. Tôi bảo cô ấy nói thế với Ryuuen. Có vẻ như cô ấy đã làm đúng như những gì tôi nói.
Sau khi nghe lời nhắn mà tôi nhờ Hiyori gửi đi, cậu ta chắc hẳn đã cố gắng để tìm tôi và dẫn tới tình cảnh hiện tại.
“Như đã nói, tôi làm tốt hơn cậu.”
“Tôi dùng phương pháp nào thì tùy tôi chứ.”
“Tôi không muốn mọi thứ kết thúc một cách vớ cẩn như vậy. Nếu cậu bị đuổi học, thì tôi sẽ cảm thấy cô đơn lắm.”
Tôi nói những từ ngữ như vậy một cách tự nhiên, nhưng có vẻ như không tác động được gì nhiều tới tâm trí của Ryuuen.
“Kuku, trò đùa đó là sao? Cậu khá kiêu ngạo dù thua Sakayanagi đấy.”
“Đúng là lớp tôi thua Sakayanagi. Và vì tôi là chỉ huy, tôi không thể bào chữa khỏi trách nhiệm của sự thất bại. Còn về việc Sakayanagi có mạnh hơn tôi hay không, cậu tự tìm hiểu được mà?”
“Cái quái—Cậu đang khinh tôi đấy à?”
Nụ cười của Ryuuen biến mất và cậu ta tiến tới tiếp cận tôi.
“Người đã đánh bại tôi sẽ không bao giờ thua kém cô ta.”
Có vẻ như cậu ta đang khiêu khích tôi.
“Dù rằng rất biết ơn vì cậu đang cố mua vui, nhưng nếu là tôi, không thể nào nửa vời như thế nhỉ?”
“Xin lỗi nhưng tôi không định tin. Thay vì việc tin rằng cậu đã nghiêm túc, thà tin cậu không quan tâm thắng thua còn hơn. Cũng có khả năng là nhà trường đã dàn xếp để lớp A chiến thắng, giữ thể diện cho bộ mặt của họ. Nghĩ vậy còn hợp lí.”
Chỉ giả thuyết mà đã đúng 1 phần rồi.
Trong ngôi trường này chắc chỉ có mỗi Ryuuen mới có được khả năng suy diễn tình huống bao quát đến mức nực cười như vậy.
Bởi vì cậu ta đã từng đối đầu với tôi, cũng không lạ gì khi cậu ta chắc chắn như thế.
“Vậy...? Cậu đã dự định bước đi tiếp theo sau khi trở lại chưa, Ryuuen?”
“Cậu không có quyền quyết định việc tôi có trở lại hay không. Tôi định tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời này lâu hơn một chút nữa.”
Ý của Ryuuen là cậu ta chưa thật sự tham gia trở lại vào cuộc chiến giữa các khối lớp trong thời điểm hiện tại.
“Nhưng…Nếu tôi chán kỳ nghỉ này rồi, tôi sẽ hủy diệt Ichinose và Sakayanagi để làm nóng người vậy.”
“Có vẻ như cậu đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ!”
“Kukuku, thực ra thì. Tôi cũng ngạc nhiên đấy. Tôi không ngờ rằng sẽ có cơ hội trả thù cậu sớm như vậy đâu. Tôi đã bắt đầu cảm thấy phấn khích rồi.”
“Ra là vậy.”
Một con rắn sắp tỉnh dậy khỏi đợt ngủ đông.
Nếu điều đó thực sự xảy ra thì ngay cả đến lớp B hay lớp A cũng không thể làm ngơ trước Ryuuen được.
Dù rằng đây chính xác là thứ mà Sakayanagi mong muốn, không lạ gì nếu một trong hai lớp của họ vươn lên đứng đầu.
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cậu làm như vậy. Nếu cậu có thể hủy diệt Ichinose và Sakayanagi thì đỡ quá. Như vậy thì lớp C mới đỡ vất vả hơn.”
Những lớp trên cạnh tranh với nhau là điều kiện cần để chúng tôi có thể leo lên trong bảng xếp hạng.
“Tôi nghĩ cậu không quan tâm lớp mà?”
“Giờ thì hơi khác rồi. Lớp đó sẽ đứng ở một thứ hạng tốt ở năm tiếp theo. Dù cho tôi không có ở đó.”
“Gì cơ?”
‘Ngay cả khi tôi không có tôi ở đây’ là thứ Ryuuen quan tâm.
“Có khả năng tôi đang bị để ý. Nên dễ là bị đuổi học vào năm sau lắm.”
Nếu thật sự Tsukishiro muốn làm điều này, một số tình huống không thể tránh được sẽ xảy ra.
Đó chính là vấn đề kể cả khi tôi có dùng biện pháp nào để cố gắng phòng thủ trước họ.
Đương nhiên, tôi cũng sẽ không dễ dàng để cho đối phương làm được điều đó.
“Thoải mái đi. Người duy nhất có thể đuổi học được cậu là tôi.”
Ryuuen nói những lời như vậy với một tông giọng tự tin.
“Nhưng-”
Ryuuen đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Bất ngờ rung ra một đòn tấn công vào mặt tôi mà không có bất kì sự chần chừ nào. Đầu ngón tay của cậu ta nhắm thằng vào mắt của tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài né tránh.
«Raaahhh!!»
Ryuuen sử dụng quán tính để xoay người và tung một cú đá nhắm vào tôi bằng chân phải, nhưng đó chỉ là đòn nhử, và chỉ bay vượt qua tôi.
Đòn tấn công thực sự là từ chân trái, sử dụng lức xoay để khiến cú đá trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi tránh nó một lần nữa, và giãn rộng khoảng cách với Ryuuen.
“Ha, cả đòn đó mà cậu cũng tránh được. Cậu quái vậy đến mức nào vậy!”
“Và cậu vẫn dám tấn công tôi thôi.”
Dù rằng chỉ có mỗi tôi và cậu ta, camera quanh đây vẫn có rất nhiều.
Nhưng nếu học sinh không tạo ra bất kì rắc rối gì thì họ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra và bỏ qua những việc nhỏ nhặt này. Đây chính là lí do cho hành động trơ trẽn của Ryuuen vừa rồi.
“Bản năng của tôi mách bảo rằng muốn ăn tươi nuốt sống cậu.”
Kể cả khi ngủ đông thì rắn vẫn có thể xơi tái con mồi của mình dựa vào bản năng.
“Vậy sao không đánh trả?”
“Tôi muốn tránh rủi ro khi chiến đấu với cậu ở đây. Bên cạnh đó, vẫn chưa đến lúc để làm vậy.”
“Hah, lòng từ bi của kẻ mạnh sao? Cậu nói như thật ấy, phấn khích quá.”
Đôi mắt của cậu ta sáng rực lên giống với lúc đó. Không, ánh mắt của cậu ta bây giờ thậm chí còn tỏa sáng hơn thế nữa.
Đây không còn là Ryuuen người mà đã ẩn nấp, ngụp lặn dưới nước trong vài tháng qua.
“Cậu có tiềm năng. Đó là lý do cậu phải trưởng thành đúng cách, Ryuuen.”
Có vẻ cậu ta không thích cách mà tôi nói theo kiểu bao đồng như vậy. Cậu ta đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Trưởng thành đúng cách? Từ khi nào cậu trở thành giáo việc của tôi vậy?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật. Nhưng đừng thảm hại đến mức để dễ dàng bị kéo xuống đấy.”
“Gì cơ?”
“Có vẻ cậu dùng vài thủ đoạn đê tiện để sử dụng Ishizaki cùng những người khác. Dùng quán karaoke để làm những việc đó không phải là ý tồi, nhưng lỡ may mà để lại dấu vết thì cậu tiêu đời. Cậu sẽ bị đuổi học ở điểm đó. Dù cho cậu có giả dối vô minh đi chăng nữa, nếu những việc kỳ lạ cứ diễn ra ở bài kiểm tra thì đương nhiên nhà trường sẽ nghi ngờ cậu. Sự thật là Ichinose đã không nộp đơn khiếu nại là chỉ để trả ân sủng của cậu, Ryuuen.”
“Tôi dùng sự nhân ái của cô ta trong tính toán của mình.”
“Chính vậy mới là điểm ngây thơ của cậu. Cậu sẽ chẳng bao giờ bắp kịp tôi với tốc độ này đâu.”
“...Cậu thực sự nói vậy luôn hả?”
Ryuuen tiếp cận tôi một lần nữa.
Không giống với trước, lần này cậu ta không có ý định tấn công tôi.
Nếu cậu ta lại bất ngờ tấn công tôi lần nữa, cũng không quá khó để có thể giải quyết.
“Cậu không cần phải nghe theo lời khuyên của tôi. Nhưng lựa chọn đối đầu với tôi ngay lúc này là không khả thi.”
Liệu Ryuuen có chấp nhận lời khuyên từ kẻ thù của mình hay không? Điều này sẽ quyết định xem liệu khả năng của cậu ta có thể đạt được ở mức nào. Ryuuen có vẻ đã hạ hỏa và bỏ nắm đấm xuống.
“Tôi sẽ chấp nhận lời khuyên, nhưng tôi chắc chắn sẽ đánh bại được cậu, một ngày nào đó.”
“Đấy không phải là một người động lực quá tồi đâu Ryuuen. Cũng không quá tệ nếu người khiến tôi bị đuổi học là cậu.”
Dù vẫn đang rất giận dữ, Ryuuen lắng nghe những lời mà tôi nói ra.
Trong tương lai, những sách lược của Ryuuen sẽ càng trở nên khéo léo hơn nữa.
Những cuộc cạnh tranh của chúng tôi trong năm hai sẽ càng trở lên khó khắn hơn so với những gì có thể tưởng tượng được.
Liệu Ryuuen có đủ sức để loại bỏ Sakayanagi và tiến thắng lên lớp A, hay là Sakayanagi sẽ ngăn cản được cậu ta lại.
Hay là Ichinose sẽ trở lên mạnh mẽ hơn trong tương lai?
Đối mặt với ba mũi nhọn tấn công như vậy, liệu Horikita có thể dẫn dắt lớp tiến xa đến mức nào?
Những trận chiến ở năm hai sẽ khác xa so với năm nhất và sẽ không lâu nữa cho đến khi có thể tận mắt chứng kiến nó.
5.
Đấy là những sự việc đã xảy ra trước sự việc ở trong nhà vệ sinh.
Liếc nhìn Kanaki rời đi. Ryuuen nói.
“Về trận đấu đó. Dù rằng đã hoàn toàn hủy diệt được lớp B những vẫn còn nhiều thứ cần lưu lại lắm.”
Ryuuen thừa nhận điều này. Để có thể hạ gục được Ayanokouji, cậu ta cần phải thừa nhận những gì cần phải được thừa nhận.
“Thật là đang ngưỡng mộ làm sao. Tớ đang tự hỏi cậu sẽ sử dụng chiêu trò bẩn thỉu nào vào lần tiếp theo đây. Liệu cậu có chịu chiến đấu công bằng như những gì Kanzaki nói hay không?”
“Ha! Ai nói rằng tôi sẽ làm như vậy?”
“Hử?”
“Dù rằng tận dụng sự ngây thơ của Ichinose là một nước đi tốt, việc đó để lại quá nhiều cơ hội để khai thác. Đấy là lí do mấy con ruồi muỗi đó cứ đeo bám miết.”
“Vậy đấy là ý của cậu.”
Việc sử dụng phương pháp để hạ bệ đối thủ không phải là thứ mà cậu ta cần phải rút ra bài học.
Thay vào đó, là việc cậu ta đã không cẩn thận khi thực hiện kế hoạch của mình như trước kia và có rủi ro rất lớn sau khi thực hiện.
“Vào lần tiếp theo, tôi sẽ hủy diệt bọn nó một cách hoàn hảo hơn và hào nhoáng hơn.”
Dù Kanzaki có nói như thế nào, Ryuuen sẽ không hành động một cách mù quáng trong thời điểm này.
Nếu cậu ta đang giấu đi nanh vuốt của bản thân thì hẳn Ryuuen sẽ ngay lập tức phát hiện ra được.
“Cậu đã trưởng thành hơn rồi Ryuuen. Thành lập một mối quan hệ với cậu trước đó quả là một ý định sáng suốt. Có vẻ như tôi sẽ phải tính toán xem khả năng mà Sakayanagi sẽ bị đánh bại bởi cậu.”
Hashimoto cẩn thận quan sát lớp B khi cậu ta bắt đầu tiếp cận.
Để có thể thành công, cậu ta phải tốt nghiệp từ lớp A dù thế nào đi chăng nữa.
6.
Đã vào tầm giữa trưa và trời bắt đầu mưa nặng hạt, như thể có ai đó đổ một xô đựng đầy nước xuống vậy. Lượng mưa vượt quá 30mm.
Tôi không biết tại sao bản thân lại không muốn trở về kí túc xá vào lúc này, tôi quyết định nán lại Keyaki.
Rất tiện lợi khi gần như tất cả mọi nhu yếu phẩm đều có ở khuôn viên. Dù trời có mưa thì tôi vẫn có thể trờ vể kí túc xá mà không gặp vấn đề gì cả bởi học sinh được phép mượn ô.
Chỉ cần trả lại ô trước một khoảng thời gian cụ thể thì có thể thoải mái sử dụng mà không mất phí. Đây là điều làm cho rất nhiều học sinh sử dụng dịch vụ này.
Có một vài học sinh ra ngoài vào sáng nay nhưng không mang theo ô. Dịch vụ này cũng là để phần nào hạn chế bớt những thứ mà họ phải mang theo và chi trả.
Thường thì là vậy, hôm nay thì mọi thứ có hơi khác một chút.
Với lượng mưa nhiều và rơi nặng hạt như thế này, chỉ dùng ô thôi cũng sẽ chẳng tạo nên sự khác biệt gì. Ướt là điều chắc chắn.
“Chẳng có dấu hiệu ngưng lại gì cả.”
Theo như dự báo thời tiết thì nó sẽ liên tục mưa từ trưa ngày hôm nay cho đến sáng ngày hôm sau.
Điện thoại tôi cũng thường rung lên từ những tin nhắn trong nhóm Ayanokouji.
Họ thường hay bàn luận về rất nhiều thứ, từ cơn mưa hôm nay cho đến các việc lặt vặt thường ngày.
“Mình nên làm gì đây?”
Tôi không thích tham gia vào cuộc trò chuyện ngay lúc này, nên tôi sẽ để yên. Như vậy thì tin nhắn sẽ không hiển thị rằng đã đọc.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trắng trơn và cũng không còn đề ý đến cuộc trò chuyện trong nhóm.
Và đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi liên tục nhìn ngắm cơn mưa bên ngoài cửa sổ để mặc thời gian trôi đi.
Tôi thật sự không biết tận dụng thời gian, lãng phí nó thế này.
Nhưng thỉnh thoảng làm những chuyện như vậy cũng không quá tệ.
Tôi không quay trở lại quán cà phê.
Thay vào đó, tôi ngồi lên một băng ghế gần đấy để giết thời gian.
Như đã nói trước đó, tôi không thể cứ tiếp tục như thế này hàng tiếng đồng hồ được.
Sau khi ngồi hưởng thụ và nghe tiếng mưa khoảng độ 20, 30 phút. Tôi quyết định quay về.
Tôi lấy thẻ ID học sinh của mình và mượn một cái ô từ máy tiện lợi gần đấy.
Dù có che ô thì phần bên dưới của tôi, đặc biệt là từ vùng đầu gối trở xuống chắc chắn vẫn sẽ bị ướt. Nhưng như vậy còn hơn là không có gì.
Ý định ban đầu của tôi là đi thẳng về kí túc xá từ đây, nhưng ngay sau khi bước ra khỏi cửa, tôi nhận thấy được một khuôn mặt thân thuộc, Ichinose. Và dù đang trong cơn mưa nặng hạt, trên tay cô ấy không cầm một chiếc dù nào cả.
Có vẻ như cô ấy vẫn ở lại Keyaki sau khi nói chuyện với chúng tôi xong.
Không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy cô ấy đã đi chơi với bạn bè sau buổi hẹn, cô ấy cứ đứng đấy một mình.
Ichinose hẳn đã ngồi lại và suy nghĩ rất nhiều sau khi tách khỏi chúng tôi.
“Cô ấy hẳn vẫn đang sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân từ lúc ấy.”
Nhưng đánh giá từ vẻ ngoài, có vẻ mọi thứ với cô nàng không được tốt cho lắm.
Nếu cứ thế quay về, chắc chắn rằng từ đầu đến chân sẽ ngập nước hết.
Suy nghĩ cô nàng đợi bạn mang ô đến sượt qua trong đầu tôi.
Chắc sẽ tốt hơn nếu cứ để cô ấy một mình...Nhưng tôi hơi lo lắng đánh giá từ việc lớp để đã phải hứng chịu một thất bại toàn tập trong bài kiểm tra cuối kì.
Tôi nhanh chóng quay trở lại và mượn thêm một cái ô nữa.
Khi quay lại chỗ của cô ấy, tôi thấy Ichinose bước đi về phía trước và mặc kệ bản thân.
Ichinose không đi thẳng về kí túc xá mà thay vào đó bước đi về hướng ngược lại hoàn toàn, thẳng đến trường học.
Dù tôi vẫn có thể cứ thế nhìn cô ấy bước đi-
Tôi vẫn cầm lấy chiếc ô và đuổi theo sau.
Vì cơn mưa khá nặng hạt, cô ấy có vẻ như không nghe được tiếng bước chân của tôi.
Kể cả nếu tôi có gọi cô nàng bằng giọng bình thường, cô ấy cũng sẽ không thể nghe thấy.
Ichinose tiếp tục bước tiếp trên con đường thẳng đến trường học. Trường học giờ đây đã hiện ra trong tầm mắt của cả hai.
Trong một cơn mưa như thế này, hẳn sẽ không có ai xung quanh.
Ichinose dừng lại, đứng nguyên tại chỗ và nhìn thẳng lên trên bầu trời, nghĩ về những vấn đề của riêng cô ấy.
Thay vì cố để tránh cơn mưa, cô ấy muốn tận hưởng nó.
Cô ấy đang cảm thấy thế nào? Cô ấy đang nghĩ gì?
Không quá khó để đoán được.
Dù rằng tôi không phiền cho đến khi cô nàng thỏa mãn, nhưng nếu để lâu hơn nữa thì cảm lạnh mất.
Và khi thực sự cảm rồi, thì tâm lí còn khó ổn định hơn bây giờ nữa.
Như thế sẽ rất tàn nhẫn với Ichinose và tình trạng của cô ấy lúc này.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh nếu tiếp tục đứng trong mưa như thế đấy.”
Khẽ nâng cao giọng của mình, tôi cất lời gọi Ichinose và tiến laị gần.
“Ayanokouji-kun...”
Cô ấy không nghĩ rằng tôi lại xuất hiện bên cạnh, Ichinose hơi tỏ ta bất ngờ, nhưng sau đó cô ấy nhìn về phía tôi.
“Ừm...”
Cô ấy thì thầm nhỏ nghe, nhưng không di chuyển.
Cô ấy lại một lần nữa hướng ánh mắt lên bầu trời, không sợ việc những hạt mưa rơi xuống.
“Cậu nên về trước đi Ayanokouji...Mình muốn để bản thân ngâm mình trong mưa một chút.”
Ichinose cất tiếng nói với tôi, cả hai đứa đã đứng đủ gần để tôi có thể nghe được những lời thì thào nhỏ nhẹ của cô ấy.
“Hiểu rồi.”
Không đúng lắm khi cô ấy sử dụng từ “một chút” để diễn tả cơn mưa nặng hạt này.
Nếu cứ để cô ấy một mình, Ichinose có thể sẽ đứng trong cơn mưa ấy trong khoảng 1-2 tiếng nữa.
Dù tôi có cố thuyết phục thì với tình trạng hiện tại, chắc chắn cô nàng sẽ không nghe lời.
Vậy thì, để cô ấy nghe theo thì tôi phải sử dụng cách thức mạnh mẽ hơn.
Có một cách có thể tác động được đến Ichinose vào lúc này.
Tôi hạ cái ô của mình xuống và cất nó đi.
Trong nháy mắt, cơn mưa đã rơi xối xả lên toàn bộ cơ thể của tôi.
“Aya-Ayanokouji-kun?”
“Tớ nghĩ mình sẽ đứng đây với cậu.”
Bản tính lương thiện của Ichinose khiến cô ấy không thể nào làm ngơ được hành động kì lạ này.
“Tại sao...?”
“Thỉnh thoảng tắm mưa thế này cũng hay, cần gì lí do chứ.”
Hành động này tạo lên một sự tương phản với Ichinose khi cô nàng hoàn toàn có lí do chính đáng.
Ướt cả đôi dù mang 2 chiếc dù.
Đúng là một trải nghiệm kì lạ.
“Cậu không sợ bị cảm lạnh à?”
“Còn cậu thì sao?”
“Mình không bận tâm với việc đó. Thậm chí, mình nghĩ như thế sẽ tốt hơn.”
Vậy ra đấy là những gì cô ấy muốn.
“Vậy chắc tớ cũng sẽ làm thế.”
Đương nhiên câu trả lời của tôi sẽ làm cô ấy cảm thấy bối rối. Sau cùng thì, bản thân cô nàng sẽ không nói những thứ kiểu như “hãy cảm lạnh cùng nhau!” hay điều gì đó tương tự.
“Không đâu, Ayanokouji-kun. Cậu nên quay lại trước đi. Sau cùng thì cậu cũng mang theo ô mà.”
“Hiện tại thì nó cũng chẳng giúp được gì nữa rồi.”
Tất cả quần áo trên người tôi đều đã ướt đẫm và thầm thấu tận cơ thể.
“...Thật là!”
“Xin lỗi vì việc này nhé.”
Nếu Ichinose không quay trở lại, tôi cũng sẽ đứng đây cùng với cô nàng. Cô ấy có vẻ đã chịu thua trước những gì mà tôi nói.
“...Mình hiểu rồi. Hãy cùng quay lại thôi.”
“Nếu cậu đã nói vậy-”
Tôi muốn đưa ô cho cô ấy nhưng lại thôi.
“Chúng ta đã ướt sẵn rồi, sử dụng ô cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Haha. Đúng vậy nhỉ.”
Sẽ mất vài phút để trở về kí túc xá từ đây.
Sử dụng ô hay không cũng chẳng khác nhau là mấy.
Cả hai đều ướt đẫm, bắt đầu bước đi về phía kí túc xá.
Dù rằng tôi cảm thấy ổn với việc cả hai đều giữ im lặng trên đường trở về, Ichinose thở dài và nói.
“Ahh. Mình lúc nào cũng để lộ mặt yếu kém của bản thân với cậu...Mình thật là vô dụng...”
“Mặt yếu kém? Mà chắc đúng là thế thật.”
Trước đó, Ichinose đã bị Sakayanagi chơi đùa và đánh mất bản thân một lần.
“Trước mặt người khác, mình luôn nghĩ mình có thể trở nên quyết đoán và mạnh mẽ hơn, vậy mà sao...chuyện này lại xảy ra nhỉ?”
“Người ta chỉ bộ lộ mặt yếu đuối với người tin tưởng thôi. Đấy là những gì tớ nghĩ.”
Vì không ai muốn bộc lộ với người mình ghét cả.
Dù chỉ là nói dối, họ vẫn sẽ cố hành động như thể bản thân rất mạnh mẽ. Chỉ khi họ ở một mình thì mới để lộ điểm yếu của bản thân.
“Mà tớ có hơi kiêu ngạo khi nói mấy lời như thế, xin hãy quên nó đi.”
“Không...Mình lại nghĩ những lời cậu nói rất đúng. Cậu là người mà mình rất tin tưởng. Đấy cũng chính là lí do cậu luôn là người lắng nghe những lời phàn nàn của mình. Và...Cảm giác như bất cứ khi nào mình tuyệt vọng thì cậu đều luôn bên cạnh.”
“Ừm, trùng hợp nhiều ghê.”
“Mình rất xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi cả. Bên cạnh đó, tớ không nghĩ nó tệ thế đâu, nếu có ai đó biết được, họ còn tức giận ấy chứ.”
Ichinose là một cô gái rất nổi tiếng trong khối.
Nếu một thằng con trai bình thường biết được chuyện này thì chắc hẳn sẽ ghen tị lắm.
“Nếu thấy ổn, cậu có thể đến phàn nàn với tớ bất cứ khi nào cậu muốn.”
“Việc đó-”
Với một cái nhìn tràn ngập sự lo lắng, Ichinose lắc đầu.
“Không...Mình cảm thấy không ổn khi cứ phơi ra mặt thảm hại của bản thân như vậy. Nó thảm hại lắm.”
Dù rằng trời đã bắt đầu ấm hơn, nhiệt độ vẫn rất là thấp.
May mắn là trên đường về chúng tôi không chạm mặt ai cả, cả hai đã về đến kí túc xá.
Sắp bước chân vào sảnh chính nhưng một lần nữa, Ichinose lại không cử động.
“Mình nghĩ cậu nên đi về trước đi Ayanokouji-kun.”
“Cậu định sẽ làm gì?”
“Mình muốn ở đây thêm một lúc nữa, mình...mình không muốn quay về phòng lúc này.”
Ichinose từ chối quay lại và nói.
Lần này thì có rất nhiều yếu tố đằng sau việc cô ấy không muốn quay lại.
“Dù vậy, cậu nên về vẫn tốt hơn.”
Liên tục bị ướt dưới mưa, chắc hẳn điều này làm cô ấy sao lãng khỏi những gì mà bản thân thực sự cảm thấy.
Nhưng cơn mưa chỉ là sự sao lãng mà thôi. Nó không thể giải quyết được những vấn đề về tâm lí.
Tôi không muốn bỏ cuộc trước sự kháng cự của Ichinose.
“Kể cả vậy...Mình không muốn quay về...Ít nhất là bay giờ.”
“Vậy hả? Vậy tớ sẽ ở đây cùng cậu.”
Ichinose có vẻ bất ngờ và bối rối bởi thái độ kiên quyết của tôi.
“Nhốt thân vào phòng rồi chìm trong mấy chuyện đó sẽ chỉ làm mình thêm tuyệt vọng...Vậy nên mình không muốn quay về.”
Ichinose không đi tiếp nữa, dù cả hai chúng tôi tiếp tục đứng dưới cơn mưa này.
Nếu vậy thì tôi phải dùng cách khác để khiến cô ấy di chuyển.
“Nếu vậy, cậu có muốn đến phòng tớ không?”
“Ẻee?”
Nhận được một câu trả lời không thể ngờ tới, Ichinose thay vào đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi.
“Nếu có người nào đó để nói chuyện cùng thì cậu không còn buồn phiền nữa nhỉ.”
“Nhưng...mình ướt hết rồi...”
“Cũng như nhau thôi mà. Nếu cậu không muốn lên phòng, vậy thì tớ sẽ ở đây cùng với cậu, dù có mất thêm vài tiếng đi nữa.”
“Cậu cứng đầu một cách không ngờ đấy,”
“Tớ cho là vậy.”
Và rồi chúng tôi lê thân thể ướt nhẹp của cả hai vào kí túc xá.
Thật tốt rằng không có ai ở sảnh chính vào lúc này.
Và cứ như vậy, Chúng tôi dùng thang máy và đi thằng lên phòng của tôi ở tầng 4.
“Mời vào.”
“Cậu có chắc không?”
“Ừm.”
“...Xin lỗi, cảm ơn cậu.”
Tôi đưa Ichinose vào phòng vả bảo cô ấy ngồi xuống.
Ngồi trên sàn nhà chỉ khiến cho cơ thể lạnh hơn thôi.
Và mặc quần áo ướt cũng không tốt cho cơ thể.
Tôi bật chể độ sưởi của máy điều hòa để giúp Ichinose cảm thấy ấm hơn.
Rồi lấy một cái khăn trong ngăn tủ và đưa nó cho Ichinose.
“Giờ thì trò chuyện chút nhé?”
“Nói...về chuyện gì?”
“Nói về tất cả những thứ mà cậu đang nghĩ đến, những gì mà cậu đang lo lắng, và những thứ liên quan đến nó.”
“Việc đó...nhưng...nhưng…mình...không thể!”
Ichinose từ chối, tỏ vẻ khá là bối rối.
“Mình đã luôn dựa vào cậu quá nhiều, Ayanokouji-kun. Cậu là người đã giúp đỡ mình nhiều hơn bất kì ai. Nếu như vậy thì sẽ thật là trơ trẽn...Không, mình không thể nói được.”
Ichinose là một cô gái yếu đuối.
Và cô ấy luôn phải giữ sự điềm tĩnh bản thân dưới tư cách là một người lãnh đạo.
Đấy là kĩ năng mà một nhà lãnh đạo cần phải có.
Sự điềm tĩnh chính là nhân tố cần thiết đề khiến người khác cảm thấy vững tâm khi đi theo chỉ dẫn của người lãnh đạo.
Người lãnh đạo phải cho thấy được điềm tĩnh của bản thân với những người mà họ đang dẫn dắt.
“Ayanokouji-san, chắc hẳn cậu đã biết được rất nhiều rồi.”
“Ừm, tớ đã nghe rất nhiều về tình cảnh của cậu. Nhưng những điều đó chỉ giới hạn ở bản thân của cậu mà thôi. Tớ cũng không biết được những rắc rối mà cậu gặp phải dưới tư cách là chỉ huy của lớp B.”
“Cậu đâu cần phải làm tới mức như vậy...”
Ichinose cố gắng che mặt bằng khăn, tránh đối diện với chính mình.
Như thể cô ấy từ chối không cho tôi đọc được biểu cảm khuôn mặt.
“Cậu có tin tưởng tớ không?”
“Ẻee?”
Ichinose trả lời, vẫn che khuôn mặt của mình lại.
“Nếu đó là vấn đề thì không cần ép bản thân nói nữa. Dù sao tớ cũng là người ngoài mà.”
“Không...Không phải vậy đâu. Bây giờ thì Ayanokouji...là người mà...mình tin tưởng…nhất.”
Những lời cô ấy nói là thật lòng hay giả dối đều không quan trọng.
Dù là gì thì tôi vẫn có ý định nói những lời tiếp theo với cô nàng.
“Thật vinh dự, nhưng sao cậu dễ tin người thế? Cậu cũng không biết là tớ có đang lợi dụng cậu hay không? Lần kể cho Sakayanagi cũng thế này à?”
Những việc đã diễn ra chắc hẳn vẫn còn tồn đọng trong tâm trí của Ichinose.
Tội lỗi mà cô ấy phạm phải hồi còn học trung học, và cách mà cô ấy muốn giữ bí mật điều đó.
Dù đã ăn cắp vặt vì em gái của mình. Cô ấy lại đi kể chuyện đó cho Sakayanagi từ lớp A.
Dù rằng đây là việc rất khó, kể cả với bạn thân nhất. Cuối cùng Ichinose lại kể cho một trong những kẻ thù.
Thậm chí là bị chi phối. Còn nếu bảo là do tốt bụng thì việc này cũng hơi quá mức rồi.
“Làm gì có ai đi kể cho người mà mình không tin chứ.”
Đương nhiên nếu có lí do đằng sau thì đấy sẽ là một câu chuyện khác.
“Nhưng những gì cậu làm lại thật vô nghĩa.”
Không, cô nàng biết rằng bản thân sẽ hối hận nhưng vẫn chọn làm như vậy.
“Cậu sẽ làm gì nếu nó xảy ra thêm lần nữa?”
(Giải thích cho ai không hiểu, nó ở đây ám chỉ việc main sẽ phản bội Honami như cách Sakayanagi đã làm)
“Thì, mà mình không muốn nó xảy ra lần nữa đâu.”
Nói vậy, Ichinose chạm vào mái tóc ướt của mình.
“Hiểu được là tốt rồi. Và vì cậu đã cẩn trọng hơn, tớ sẽ không đả động đến nữa.”
“A, không. Mình chắc chắn…sẽ không gục ngã với 1 lí do tương tự đâu. Nhưng, Ayanokouji, cậu khác mà.”
“Tớ không phải bạn cùng lớp của cậu. Tớ vẫn là kẻ thù đấy?”
“Mình thật sự không muốn… nghe cậu sử dụng từ ngữ đó như vậy.”
“Kể cả cậu không muốn. Đó vẫn là sự thật.”
“...Nhưng...”
Không thể chấp nhận được, Ichinose sửa lại câu từ của cô nàng.
“Cậu không phải kẻ thù...Cậu..là người rất đáng tin.”
Bằng cách truyền tải như vậy, kẻ thù đã bị loại bỏ.
Nước mà tôi đã chuẩn bị từ trước đó đã bắt đầu sôi lên.
“Mình chỉ có cà phê, cà phê sữa, và ca cao nóng thôi.”
“Nếu được thì...cho tớ ca cao nóng.”
Tôi gật đầu với với một Ichinose đang rất niềm nở ở hiện tại và đổ bột ca cao vào trong cốc.
Uống đồ uống nóng sẽ giúp sưởi ấm cơ thể.
Không lâu sau đó, cơn mưa bắt đầu tạnh dần, và mặt trời bắt đầu ló dạng khỏi các rặm mây.
Ichinose nhìn ngắm cảnh tượng này thêm một lúc, rồi quay về phía tôi, nở nụ cười hiền hậu.
Sau một hồi, Ichinose bắt đầu nói về cảm xúc của bản thân.
“Khi được phân vào lớp B và gặp những bạn học, mình rất tự tin vào chiến thắng. Mọi người nói mình có thể hơi quá tự phụ, nhưng thật sự mình cảm thấy rất biết ơn khi có những người bạn cùng lớp tuyệt vời như thế. Cảm xúc đó đến giờ chưa từng thay đổi.”
Như thể đang khảng định lại một điều gì đó. Ichinose cất lời.
“Nhưng, điểm mà đã tính toán sai chính là việc mình trở thành người lãnh đạo. Nếu mình làm tốt hơn nữa, lớp B chắc chắn đã có thể được đươc nhiều điểm hơn.”
“Tớ không nghĩ vậy đâu. Tớ luôn luôn tin rằng Ichinose là một người rất tuyệt vời.”
Lắc đầu của mình, cô ấy từ chối lời tán dương của tôi.
“Sau khi nói chuyện với Horikita-san ngày hôm nay. Mình nhận ra rằng cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều sau một năm qua. Đến cả Sakayanagi và Ryuuen-kun cũng như vậy. Dù là lớp nào đi nữa, thì lãnh đạo của họ đều đang dần trở nên giỏi hơn.”
Không giống với những người đang liên tục thấy được sự trưởng thành của họ. Ichinose, ngược lại, không nhận thấy ở bản thân điều đấy.
Chính bởi những cảm giác này đã làm cho Ichinose đánh mất sự tự tin vào bản thân.
Cảm thấy dường như đã đánh mất sự tự tin của mình. Cô ấy đồng thời cảm thấy rằng dường như mọi người đang dần bỏ cô ấy lại phía sau.
“Liệu...Liệu mình có thể chiến thắng ở trong tương lai được không?”
“Liệu cậu có thể giành chiến thắng được không à?”
“Nếu mình nói là mình muốn lắng nghe ý kiến từ chính bản thân cậu...liệu cậu có thể thành thật không?”
“Nếu đấy là điều cậu muốn.”
Câu trả lời của tôi hiện tại của không thực sự đúng.
Nhưng Ichinose thực sự muốn một câu trả lời.
Đây không phải việc có thể trả lời rõ ràng vào thời điểm này.
Tương lai vẫn còn chưa rõ và vẫn có hàng vạn khả năng có thể xảy ra.
Tôi biết Ichinose không phải kiểu người sẽ chịu bỏ cuộc.
“Sắp tới chúng ta sẽ bắt đầu năm hai sớm thôi. Một năm mới sẽ lại bắt đầu.”
“Ừm...”
“Trong năm tới, dù có việc gì đi nữa thì cậu cũng phải chiến đấu. Trong khoảng thời gian đó, cậu sẽ phải trải qua những cung bậc cảm xúc vui, buồn, và những thử thách nữa. Nhưng kể cả là vậy, cậu không bao giờ được phép ngừng bước.”
Ichinose vốn đã hoàn thành vai trò của mình rất tốt cho đến giờ, có thể nói đó là toàn bộ khả năng của cô ấy.
Nên điều duy nhất Ichinose Honami có thể tiếp tục sống cuộc sống của cô ấy giống như những gì mà cô ấy đã làm cho đến giờ.
Cô ấy cần phải tin tưởng vào bạn bè của mình. Đây là lựa chọn duy nhất của cô ấy trong thời điểm hiện tại. Đây là thứ vũ khí duy nhất mà chỉ riêng lớp B mới có.
“Vậy sau đó...liệu mình có thể...có được câu trả lời...sau một năm không...?”
Cô ấy đang nói về bản thân một năm sau.
Chắc chắn cô ấy đang cảm thấy cực kì lo lắng về nó.
“Mình sợ...mình sợ khi nhận ra...Những điều mà cậu bảo trong một năm tới...”
Bắt đầu xuất phát tại lớp B từ ngôi trường này là một khởi đầu rất thuận lợi.
Ichinose đã dành một năm với bạn cùng lớp để bảo vệ vị trí.
Được bao quanh bởi những người bạn, cuộc sống học đường của cô ấy đã trôi đi suôn sẻ.
Nhưng, nếu không chú ý kĩ, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, cũng có thể nhận ra rằng khoảng cách giữa các lớp đang dần thu hẹp đi.
Thất bại đến với Ichinose rất nhanh chóng và điều đó được phản chiếu bên trong ánh mắt của cô ấy.
“Mình-”
“Tớ biết. Rất khó để chấp nhận đó như một câu trả lời.”
Ichinose chuyển ánh nhìn của mình đi nơi khác.
Tôi cũng không thể trả lời được câu hỏi của Ichinose. Không, không cần thiết phải trả lời nữa.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, một khoảng cách rất lớn đã xuất hiện giữa các lớp về mặt năng lực cá nhân.
Nếu đánh giá từ những số liệu đưa ra ở tình hình hiện tại, có thể lớp B sẽ là lớp đứng cuối bảng trong năm tới.
Đây mới chính là điều mà Ichinose lo sợ.
“Mình nên làm gì đây..Liệu mình có thể làm gì được...?”
Bộ mặt yếu đuối của cô ấy bây giờ. Ichinose chắc chắn sẽ không để bất kì học sinh nào khác thấy được bộ dạng lúc này của cô ấy.
Đặc biệt là bạn bè cùng lớp của cô nàng.
Quá dễ dàng để nói những lời đường mật với Ichinose, người vốn đã mở cửa trái tim với tôi. Không quá khó để để thì thầm những lời dịu dàng vào tai cô ấy, lấp đầy chúng với những ngôn từ ngọt ngào, mặc cho chúng len lỏi vào từng ngõ ngách và bịt kín những khoảng trống trái tim.
Thậm chí tôi còn có thể chạm tay vào làn da ẩn bên dưới bộ đồ ướt sũng đó.
Khi tôi khẽ di chuyển, Ichinose cũng khẽ phản ứng và ngước đầu lên nhìn.
Tôi đi đến bên Ichinose và ngồi xuống, giữ nguyên vị trí của mình, và khóa chặt ánh mắt của cô ấy hướng về phía tôi.
“A-Ayanokouji-kun...?”
Tôi đưa tay phải ra và chạm vào mái tóc ướt sũng của Ichinose, rồi nhẹ nhàng sờ lên má.
Có một cảm giác mềm mại và hơi lạnh nơi bàn tay.
Tiếp đó, hơi ấm bắt đầu hiện lên một cách mờ nhạt, tỏa ra từ các đầu ngón.
Tiếp đó, tôi di chuyển ngón cái của mình, và nhẹ nhàng mơn trớn đầu môi.
Bằng việc làm như vậy, cơ thể đang lo lắng, run rẩy ấy phần nào đã dịu đi.
Ở trong hoàn cảnh bình thường, những hành động như thế này chắc chắn sẽ rất cấm kị và đối phương sẽ vùng vẫy để thoát. Nhưng, Ichinose đã không làm thế.
“Thật kì lạ...Cậu thật sự là một người kì lạ... Ayanokouji-kun...”
“Có lẽ.”
Sau khi kết thúc những câu từ với với Ichinose. Tôi tiếp tục nhìn thẳng vào Ichinose.
“Giờ thì, Ichinose này, cậu nghĩ liệu 2 đứa mình có thể gặp nhau vào ngày này năm tới không?”
“...Ý của cậu là sao?”
Cô ấy không cố gắng để thoát khỏi lòng bàn tay đang đặt trên má của mình và nhìn tôi với một đôi mắt ẫm lệ.
“Như những gì tớ vừa nói. Tớ muốn thế này, một lần nữa. Không ai khác cả, chỉ có hai ta .”
Điều tôi vừa nói không khác gì 1 lời tỏ tình cả.
Nhưng mọi thứ sẽ chỉ dừng lại ở đây. Tôi nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay rời khỏi má và từ từ đứng dậy.
“Trong nắm tới, đừng để bản thân bị kẹt trong sự hoảng loạn và không kiên định thế này. Hãy cứ tiếp tục tiến bước về phía trước. Rồi một lần nữa, hãy tự mình tới tại đây vào năm sau. Cậu có thể hứa với tớ điều này không?”
“Việc đó...”
Cô ấy lưỡng lự một lúc.
“Nhưng...khi ấy...lớp của mình...”
“Không quan trọng. Tớ chỉ muốn được thấy Ichinose khi ấy thôi."
Ichinose khẽ nhắm mắt và nhẹ nhàng gật đầu.
“Lúc đấy, tớ sẽ nói ra những điều mình muốn nói với cậu vào lúc này. Tớ hứa đấy.”
“Ừm...cảm ơn cậu...Ayanokouji-kun.”
Mắt của cô ấy đã lấy lại được một chút sức sống, không còn trống rỗng như trước nữa.
“Tớ cũng hứa rằng, sẽ nghiêm túc lên lớp A bằng toàn bộ khả năng.”
Ichinose vừa cho tôi thấy nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ.
Chúng tôi đã hứa sẽ gặp mặt lần nữa vào 1 năm sau.
Nếu cả 2 có thể sống sót, lời hứa này sẽ có thể thành hiện thực.
Lớp B, dẫn dắt bởi Ichinose Honami.
Điều gì sẽ xảy ra với họ trong tương lai?
Có rất nhiều yếu tố đáng lo ngại vào năm tiếp theo, nhưng tương lai thì sẽ không bao giờ ổn định.
Nếu...cô ấy thực sự sẽ thất bại, thì tôi sẽ tự tay là người kết liễu.