Lớp học biết tuốt
Chương 02: Một ngày đầy tai vạ của Ibuki Mio
Chương 02: Một ngày đầy tai vạ của Ibuki Mio
*Chương có nội dung hình ảnh
Đây là những dòng viết về sự kiện trước Giáng sinh hai ngày.
Buổi sáng ngày 23. Tôi đang một mình tới trung tâm thương mại Keyaki với một mục đích trong đầu. Tôi lướt qua một cửa tiệm để tìm thứ mình cần.
"Mình chưa bao giờ xài cái này nhỉ…"
Sau khi đọc đánh giá trên internet cũng như hỏi nhân viên, tôi quyết định làm hai nháy.
Tôi cho hàng vào một cái túi giấy nhỏ rồi mang ra thanh toán.
Thật kinh ngạc, mấy thứ này có giá đắt đỏ không ngờ. Tôi rời cửa tiệm với chiếc túi giấy trên tay và quyết định quay về ký túc xá. Giờ chỉ cần ghé qua cửa hàng tiện ích trên đường về để mua vài thứ nữa thôi là xong. Sau đó, tôi sẽ quay lại trung tâm thương mại Keyaki lần nữa để xem một bộ phim sắp ngừng chiếu.
Đó là kế hoạch của tôi vào hôm nay. Thế nhưng, do đụng mặt một người, kế hoạch này đang dần phá sản.
"Hôm nay cậu khoẻ chứ, Ayanokouji-kun?"
Sân trường tuy rộng nhưng vẫn khá chật chội. Nếu cứ quẩn quanh thế này chắc chắn tôi sẽ đụng mặt rất nhiều học sinh.
Ngay trước lối ra trung tâm thương mại, một cô gái lên tiếng. Tay chống gậy, cô ấy từ từ bước lại gần tôi. Sakayanagi Arisu năm nhất lớp A. Cô ấy biết tôi ở Căn Phòng Trắng. Và là con gái của chủ tịch ngôi trường này.
"Cậu ra ngoài sớm như vậy sao? Hôm nay cậu ở một mình à."
Bình thường Sakayanagi có một người luôn theo sau, nhưng tôi không thấy ai cả.
"Tôi đến đây chơi với Masumi-san, nhưng chưa thấy cô ấy đâu."
Sakayanagi để ý cái túi giấy trên tay tôi.
"Cậu bị ốm sao?"
"Không, không hề. Như cậu thấy, tôi vẫn khoẻ re."
Tôi khẽ giơ hai tay ra, làm thêm vài trò mèo để thể hiện rằng tôi đi một mình.
Trên hết, tôi cho cái túi giấy vào túi áo.
"Vậy thì tốt quá. Nếu không ngại, cậu có muốn chơi với tôi không?"
Cái đề nghị phiền phức đến khó tin gì thế này. Tôi chẳng cần phải đáp lại.
"Tôi từ chối. Cậu nổi bật lắm."
Nếu tôi bị bắt gặp đang chơi với Sakayanagi thì sẽ gây ra ồn ào không đáng có.
"Fufu. Tiếc quá."
Sakayanagi có lẽ cũng không muốn khiến tôi nổi bật bằng những trò vô bổ như vậy. Rõ ràng cô ấy rủ tôi chơi cùng chỉ là để chọc tôi thôi.
Nếu muốn tiết lộ hoàn cảnh của tôi, cô ấy đã hành động từ lâu rồi.
Nhưng kể cả trước mặt Ryuuen, cô ấy cũng không hé răng nửa lời về tôi. Từ đó, có thể nói Sakayanagi định một chọi một với tôi.
"Vậy thì đứng tán gẫu một chút cũng không vấn đề gì đúng không?"
"Đứng tán gẫu sao, có chuyện gì vậy?"
"Gọi thế này chắc cậu ta sẽ phát điên lên cho xem, nhưng Dragon Boy-san đang lùng cậu đúng không? Nói đúng hơn thì cậu ta đang tìm tên trùm thao túng lớp D từ trong bóng tối chứ nhỉ. Chuyện đó sao rồi?"
Hiện giờ, ngoại trừ những bên liên quan, chắc hẳn chưa ai biết về vụ sân thượng cũng như kết cục của nó.
Tuy nhiên, cũng không có gì lạ khi cô ấy có thể moi được một phần thông tin vụ đó. Ví dụ như là—
"Học sinh lớp C đang lục đục với nhau, xem chừng vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi. Cậu biết chưa?"
Đúng vậy. Bọn Ryuuen đã bị thương trong cuộc ẩu đả với tôi. Chuyện này vốn đã hiển nhiên, nên cũng thật dễ dàng mà suy đoán đủ thứ về bọn họ. Bề nổi câu chuyện là lớp C đang có mâu thuẫn nội bộ, hẳn Sakayanagi đã nghe ở đâu đó.
"Tôi có nghe chuyện đó nhưng không rõ chi tiết."
"Dường như Dragon Boy-san đã cãi cọ với đám lýnh. Nhưng tôi thấy khá vô lý, tôi nghĩ Ayanokouji-kun có liên đới đến vụ này."
"Sao tôi lại liên đới? Vì cậu quả quyết rằng tôi là trùm đúng không? Theo quan điểm của tôi, đó là một sự vụ bất ngờ. Tôi cứ nghĩ lớp C đoàn kết lắm chứ."
"Lớp C đoàn kết ấy à?"
"Dù là bằng cách khủng bố hay áp bức độc tài, họ vẫn đoàn kết mà?"
"Ra thế, có thể lắm chứ. Có vẻ Ayanokouji-kun không dính lýu nhỉ. Như tôi thấy thì cậu không bị thương chút nào…"
Dường như cô ấy đang quan sát kỹ lưỡng cử chỉ và nét mặt của tôi, nhưng tôi sẽ không bị huỷ diệt đâu.
"Xem ra mâu thuẫn nội bộ là thật rồi. Chỉ là tôi không lý giải được tại sao cậu ta lại hứng thú với lớp D đến vậy."
"Lớp D cũng có khá nhiều tài năng đấy. Kouenji chẳng hạn."
"Vậy sao. Quả thật cậu ta có vẻ cũng là một đối thủ thích hợp với Dragon Boy-san."
Cuối cùng, Sakayanagi đã kết luận như vậy.
"Mà thế cũng được. Khi học kỳ ba bắt đầu, tôi sẽ tìm ra toàn bộ sự thật thôi."
"Tôi chuyển chủ đề được không?"
Thay vì nhẹ nhàng, tôi đề nghị chuyển chủ đề thẳng mặt.
"Dĩ nhiên là được rồi."
Không chút phản đối, Sakayanagi chấp nhận.
"Gần đây tôi thấy tò mò chuyện này, mấy ngày trước trông cậu rất hoà thuận với Ichinose. Bỏ qua vấn đề của lớp cậu, tôi không nghĩ cậu là người hoà đồng với các lớp khác đâu."
Tôi nhớ mấy hôm trước, Sakayanagi và Ichinose đã đi chung với nhau trông rất thân thiện.
Đã cất công dành thời gian nghỉ lễ để đi chơi với nhau, không hoà thuận với nhau thì là gì.
"Fufu. Mong cậu hãy bớt đùa đi."
Dường như câu nói của tôi rất đáng lưu tâm, Sakayanagi cười lớn.
"Tôi với cô ấy… không phải là bạn đâu?"
"Tức là?"
"Mặt khác, cô ấy lại nghĩ tôi và Ayanokouji-kun là bạn đấy…"
Nói rồi cô ấy dừng lại một chút.
"Lớp C đang rất ám ảnh về lớp D, làm tôi hơi ghen tị đấy. Tôi chỉ đang giỡn với lớp B để gạt bỏ nỗi buồn chán thôi mà."
Có vẻ như họ chỉ là đối thủ để cô ấy giết buồn chán.
"Quan trọng hơn, khi bắt đầu học kỳ ba, cậu muốn chơi với tôi không?"
"Rất tiếc tôi không có ý định như vậy. Nếu muốn, mời cậu đi mà chơi với bọn Horikita ấy."
"Cô ấy không thích hợp để làm đối thủ của tôi đâu."
"Thế thì Ryuuen, hay anh chị khoá trên chẳng hạn. Tôi muốn cậu lờ tôi đi."
"Đó là việc không thể. Bởi tôi rất muốn đấu với Ayanokouji-kun mà không chậm trễ một ngày nào."
Dù tôi đã bảo rằng mình không có ý định hùa theo, nhưng Sakayanagi không từ bỏ.
Cứ tiếp tục tỏ ra khiêm nhường trước mặt Sakayanagi chắc cũng chẳng có tác dụng gì. Chừng nào cô ấy còn biết về Căn Phòng Trắng, cô ấy sẽ không ngừng săn đuổi tôi.
"Nếu tôi cứ lờ cậu đi thì sao?"
"Tôi không phiền đâu nhưng… như vậy có ổn không đây? Nếu Ayanokouji-kun không làm đối thủ của tôi, tức là ai đó sẽ phải thế chỗ cậu. Dù lớp B đang liên minh với các cậu có sụp đổ, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu."
"Vậy mấy lời vu vơ vừa nãy có liên quan à."
Có vẻ như ý nghĩa đằng sau việc Sakayanagi tiếp cận Ichinose là để bắt đầu tấn công lớp B. Bao nhiều phần là sự thật đây? Trong khi nói chuyện với Sakayanagi, tôi thấy đôi chút thú vị.
"Đến khi cậu quyết định làm đối thủ của tôi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ chơi cùng lớp B. Một lỗ hổng hoàn hảo sẽ lộ ra, khi đó Ayanokouji-kun và các bạn hiển nhiên có thể lên lớp rồi."
Cô ấy chỉ nói với mình tôi về cuộc xâm lăng kẻ địch. Dù vậy, lúc này tốt hơn hết không nên kết luận rằng cô ấy sẽ thực sự tấn công họ. Có thể đó chỉ là lời khiêu khích, hay một lối chơi chữ. Nhưng không thể lầm được, đây là cơ hội. Khi ánh mắt của Sakayanagi chuyển từ tôi sang Ichinose, tôi có thể tránh dính vào xung đột thừa thãi.
"Cậu có thể thắng được bọn Ichinose không?"
"Ý cậu là?"
"Từ lúc nhập học đến cuối học kỳ hai, lớp B tỏ ra vô cùng bền chặt. Mặt khác lớp A thì đang tự níu chân mình. Dù cậu có thể hiện mình có khả năng siêu việt, tôi vẫn khó lòng tin cậu được."
"Ra vậy. Cậu nghĩ rằng tôi muốn nói gì cũng được à."
Mặc dù điềm tĩnh thừa nhận, nhưng Sakayanagi vẫn để tôi liếc nhẹ thấy cảm xúc của cô ấy.
Vậy thì tôi sẽ nhỏ thêm vài giọt dầu vào lửa.
"Gần đây tôi cũng đã biết được thân phận của cậu. Cậu là con gái của Chủ tịch."
"Vậy sao. Nhờ đâu mà cậu biết được chuyện này vậy?"
Sakayanagi trả miếng. Vì đây là chủ đề cô ấy không thể không phản pháo.
"Nhờ đâu không quan trọng. Có một thứ đã rõ ràng. Chí ít bố cậu đã có chút tác động trong việc chỉ định cậu vào lớp A. Nói cách khác, không thể chắc chắn rằng cậu được lựa chọn dựa theo năng lực. Dù có nổ to đến mấy về việc đánh bại Ichinose cũng rất khó để tin ngay được."
Năng lực của học sinh tên Sakayanagi Arisu đây vẫn chưa hề được bên thứ ba xác nhận.
"Vậy cậu giải thích thế nào về việc tôi đang điều hành phần đông của lớp?"
"Điều hành lớp? Nó chẳng nói lên được gì về khả năng của cậu. Cả Ryuuen và Ichinose mà cậu cho là thấp cổ bé họng cũng đang làm được đó thôi. Ở lớp D thì Hirata cũng vậy. Nếu nói về cách thức thống nhất mọi người, Hirata tỏ ra vô cùng xuất sắc và điều đó không phải là bằng chứng về khả năng nổi bật của mọi người."
Gõ gậy cái cộp, Sakayanagi bắt đầu xem lại cách tiếp cận từ một góc độ khác.
"Với đối thủ của tôi là cậu thì mấy lời bịp con nít ấy không có tác dụng nhỉ. Xin lỗi vì thất lễ."
Sakayanagi nói lời xin lỗi.
"Tuy nhiên, Ayanokouji-kun. Liệu cậu có hơi kiêu căng quá không nhỉ? Cậu đang quá say sưa vì mình là thành công đầu tiên của Căn Phòng Trắng thì phải?"
Theo cách nhìn của Sakayanagi, tôi là như vậy sao.
Trước giờ tôi chưa hề nghĩ về nó, nhưng dù tôi có bị hiểu thành như vậy thì cũng hết cách. Nếu phải chọn giữa làm một tên thành công hay thất bại, thì không nghi ngờ gì nữa, tôi được phân loại là một con người thành công. Nếu không thì lão ta… ông già tôi đã không ám ảnh tôi đến vậy.
"Đúng là Ayanokouji-kun đang hiểu lầm gì đó rồi. Cậu không nghĩ việc cậu 'ở phía sau tấm kýnh' rất tuyệt vời sao? Quả thật, lượng kiến thức mà cậu đã thu nạp từ nhỏ đến giờ thật quá đỗi phi thường. Dường như cậu đang giấu diếm sự thật đó tại ngôi trường này, nhưng tôi không hề nghi ngờ sự xuất chúng của cậu trong cả học tập và thể thao. Thế nhưng, nơi đó dành cho những 'kẻ thiếu thiên bẩm'. Những người sinh ra đã là thiên tài có thể nói là không cần một nơi như vậy."
"Cũng đúng."
Tôi không phủ nhận. Thật ra lòng tin của ông già tôi cũng chỉ có vậy. Có gen trội hay không không quan trọng. Bằng cách giáo dục con người một cách triệt để từ lúc mới lọt lòng, quản lý mọi thứ từ quãng thời gian phân bổ cho giấc ngủ đến cả những thứ được phép ăn, một con người hoàn hảo sẽ được hình thành. Đó là cách duy nhất để tạo ra một siêu thiên tài phục vụ cho Nhật Bản. Lão già tin vào điều đó.
"Tại sao cậu lại thù địch tôi như vậy?"
"Bởi vì đánh bại Ayanokouji-kun là bằng chứng cho thấy con người ta tuyệt đối không thể chiến thắng được thiên tài bẩm sinh. Dù bỏ ra bao nhiêu công sức đi nữa vẫn có một khoảng cách không thể nào san lấp. Đó là đức tin của tôi."
Tức là cô ấy tin chắc mình là thiên tài sao.
Từ phía sau, Kamuro chầm chậm bước tới, vẻ như đang tìm kiếm Sakayanagi.
"Ra cậu ở đây à. Này, đừng có tự dưng biến đi khỏi chỗ hẹn chứ. Chân cậu có ổn đâu."
Dù có để ý tôi, Kamuro không bắt gặp ánh nhìn của tôi mà chỉ biết nói xấu Sakayanagi.
"Tớ xin lỗi. Tớ đến trước và chỉ đang đi dạo thôi mà."
"Thế thì ít nhất phải liên lạc với tôi chứ."
Vì đang gặp mặt Kamuro, cô ấy sẽ không lỡ miệng gì về tôi đâu. Có vẻ như Sakayanagi chẳng hề hứng thú muốn năng lực của tôi được biết đến. Đúng hơn thì, cô ấy không thích bô bô chuyện của tôi ra xung quanh để kẻ khác nẫng tay trên con mồi của mình.
"Hơi đột ngột chút, nhưng Masumi-san, cậu nghĩ gì về Ichinose Honami-san?"
"Đúng là đột ngột thật..."
Vừa mới gặp mặt, Kamuro dường như đang hơi lúng túng với câu chuyện thiếu mạch lạc này.
Nhất là việc có tôi đứng cạnh là một trong những rào cản khiến cuộc hội thoại khó khăn hơn.
"Là thế này, tớ đang nói chuyện với cậu ấy về kế sách công kých Ichinose-san."
"Công kých... à. Hỏi tôi nghĩ gì thì... Ichinose là một học sinh ưu tú và luôn giúp đỡ người khác. Một người tốt. Chắc vậy?"
"Đúng vậy. Một phần cô ấy là học sinh ưu tú thì hiển nhiên rồi. Cô ấy dường như luôn đứng đầu trong các bài kiểm tra, và còn thống nhất cả lớp nữa. Cậu nghĩ sao, Ayanokouji-kun?"
Lần này cô ấy hỏi tôi.
"Tôi cũng cùng ý kiến."
Tôi trả lời không chút lưỡng lự.
"Vậy cậu nghĩ đánh bại một học sinh ưu tú như vậy có đơn giản không, Masumi-san?"
"Khó chứ sao không? Lớp B dường như rất keo sơn nên họ sẽ không sụp đổ từ bên ngoài đâu. Mấy trò đút lót cũng không ăn thua với Ichinose. Chẳng còn cách nào khác ngoài tấn công trực diện, nhưng nếu nói lớp ta cũng đoàn kết thì hơi đáng nghi đó."
"Quả thật, mới nhìn thì công kých Ichinose-san là một nhiệm vụ khó khăn."
"Ý cậu là không phải vậy?"
"Đúng. Thật ra không phải vậy. Ai ai cũng có yếu điểm. Ichinose-san cũng vậy. Một yếu điểm chí mạng."
Nói rồi Sakayanagi cười to.
"Cô ấy là một học sinh ưu tú, đó là điều hai cậu đã vốn đã công nhận và tất nhiên là sự thật. Thế nhưng, những khía cạnh như giúp đỡ người khác và thánh thiện, có thật đó là bản tính của cô ấy không? Các cậu không nghĩ rằng đâu đó trong thâm tâm cô ấy luôn coi thường người khác sao?"
"Không biết nữa… phần đông con người, chí ít bên ngoài sẽ tỏ thái độ như vậy. Miệng thì nói toàn lời hay ý đẹp, nhưng ai biết được trong lòng họ nghĩ gì. Nhưng như vậy không phải là xấu. Rõ ràng ai cũng hành động theo ý thích của mình. Nhưng cái cô Ichinose đó đúng là một vị thánh ngu ngốc mà."
Như Kamuro nói, phần đông con người luôn có một bộ mặt bí mật bên trong.
Không bàn đến chuyện bộ mặt bí mật ấy có bạo lực như Kushida hay không, việc sở hữu một bộ mặt đen tối cũng là bình thường. Tuy nhiên, cô gái Ichinose Honami này tuyệt đối không để ai đánh hơi thấy điều đó. Chuyện Ichinose đã bị tóm lấy điểm yếu cũng có liên quan chăng?
"Cậu không nghĩ vậy à?"
"Ừ. Cô ấy rất nghiêm chỉnh. Đúng hơn thì, nói cô ấy đầy đủ phẩm hạnh cũng không sai chút nào."
"Tức là cô ấy thật sự là một vị thánh ngu ngốc à?"
"Chuẩn rồi."
Sakayanagi nở nụ cười.
"Vậy thì, có vẻ như Masumi-san và Ichinose-san khá tương tự nhau?"
"Hả? Ý cậu là sao? Chúng tôi khác nhau một trời một vực, định xỉa xói gì đây?"
"Không đâu. Có vẻ hơi bất ngờ với cậu, nhưng Masumi-san và Ichinose-san khá tương tự nhau."
Kamuro cáu tiết phản bác lại rằng họ không giống nhau, nhưng Sakayanagi vẫn tiếp tục.
"Hai người tương tự nhau. Vì sao, vì vấn đề của cô ấy và của Masumi-san 'giống hệt nhau'."
"Vấn đề giống nhau? Gượm đã. Tức là sao?"
Cậu hiểu chứ, Ayanokouji-kun? – ánh mắt cô ấy hỏi tôi. Đời nào tôi biết được, nên tôi đành khẽ lắc đầu phủ nhận.
"Cậu chưa hiểu sao? Tức là bí mật của cậu mà tớ đang nắm giữ và bí mật cô ấy giấu kýn trong lòng là giống nhau. Tất nhiên, chỉ giống nhau quá trình thôi, chứ kết quả thì không hề."
Sau khi nghe giải thích cặn kẽ như vậy, có gì đó đã trỗi dậy bên trong Kamuro.
"Ichinose, làm những chuyện giống như tôi…?"
Không thể tin ngay được, nét mặt của Kamuro trở nên phức tạp.
"Chuyện đó đâu có kém phổ biến đâu."
"Chính miệng Ichinose nói với cậu hả? Cơ sở đâu mà cậu nói vậy?"
Việc Kamuro bật lại thế này thật không bình thường. Tôi cứ nghĩ cô ấy ít nhiều cũng là một người lý trí, nhưng xem ra cô ấy không thể làm ngơ trước vấn đề mà Ichinose được cho là đang gặp phải.
"Đương nhiên rồi. Cô ấy kể tôi nghe chi tiết. Cô ấy đã dịu dàng cởi mở tấm lòng, vốn đã khoá chặt dưới lớp vỏ cứng cáp kia, với tôi. Bằng kỹ thuật đọc nguội."
Cô ấy kể chi tiết với một giọng điệu giảng giải, thật nhã nhặn làm sao.
Đọc nguội là một bộ phận của thuật đối thoại. Thông qua khả năng quan sát kỹ lưỡng, đây là một phương pháp dùng để khai thác và nắm bắt thông tin từ mục tiêu. Nghiêm túc mà nói, ắt hẳn cô ấy đã kết hợp nó với đọc nóng để tiếp cận Ichinose.
"Con người luôn sẵn sàng nói dối để tỏ ra tốt đẹp. Cậu và Ichinose-san chỉ là phần nổi của tảng băng thôi. Chắc chắn còn nhiều hơn thế nữa. Con người quả đúng là thú vị mà. Dù có tài năng thế nào đi nữa, họ vẫn dễ dàng mắc lỗi."
Nói rồi cô ấy hướng ánh nhìn về phía tôi và kết luận.
"Hơn hết, cũng có nhiều điểm có thể xem như lỗ hổng, nhưng tóm lại, gợi ý để công kých Ichinose-san tôi đã nói ở trên. Tôi sẽ nghiền nát hoàn toàn Ichinose Honami-san. Mong cậu lấy đó làm bằng chứng."
Dường như cô ấy muốn chứng minh rằng mình có thể tự đi đến sự thật, nhưng đáng tiếc tôi không có hứng. Tôi muốn Sakayanagi nổi điên lên từ tận tâm can kỳa.
Xem ra tôi thao túng cô ấy khá tốt.
Sakayanagi đáng lẽ nên nhận ra trò trêu ngươi rẻ tiền của tôi, nhưng có vẻ cô ấy vẫn bị khiêu khích để rồi lao vào trả lời.
"Vậy chúng ta đi thôi nhỉ, Masumi-san?"
Nói rồi Sakayanagi và Kamuro bước đi. Tôi cũng toan bước ngang qua họ. Đúng lúc chúng tôi thực sự đi ngang qua nhau, Sakayanagi cất lời.
"Dù vậy cậu vẫn không nói gì sao, Masumi-san?"
"Hả? Nói gì?"
"Cậu thấy chỉ hai bọn tớ nói chuyện với nhau, và bọn tớ đang bàn về chiến lược sắp tới. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không hỏi câu nào đúng không? Bình thường cậu sẽ ném hàng tá câu hỏi về phía tớ rồi…"
"Hả? Vậy là sao? Tôi chỉ không hề hứng thú tí nào thôi."
"Thế cơ à? Cậu có một xu hướng đáng ngạc nhiên, đó là luôn nói thành lời những thứ thú vị với cậu. Vậy mà lần này lại không như vậy. Là sao ta?"
Kamuro không trả lời. Sakayanagi tiếp lời.
"Lẽ nào, cậu vốn đã kiếm được chút thông tin liên quan đến Ayanokouji-kun chăng. Nếu vậy, cậu đã bới móc được những thông tin ấy ở đâu nhỉ… chả có nhẽ hai người đã có cơ hội gặp nhau ở một nơi riêng tư mà tớ không biết?"
Đánh hơi được sự kỳ lạ nhè nhẹ ấy, Sakayanagi hướng ánh nhìn sắc lẻm về phía tôi. Nhưng tôi không đáp lại thành lời, cũng không đáp trả ánh nhìn ấy.
Nếu có lỗi lầm thì nó thuộc về Kamuro.
"Fufu. Thôi không sao. Hôm nay tâm trạng tôi đang rất tốt nên tôi sẽ bỏ qua. Vậy chúc cậu một ngày vui vẻ, Ayanokouji-kun."
Sau đó cô ấy cùng Kamuro rời đi.
Ngay cả trong kỳ nghỉ đông mà vẫn bị Sakayanagi lợi dụng như vậy, hẳn Kamuro cực khổ lắm. Liệu như vậy có phải yếu điểm của cô ấy lớn đến vậy không. Chỉ là, chí ít nghe được rằng Kamuro và Ichinose có cùng một vấn đề cũng đáng, dù chỉ nửa chừng.
Lúc đó, Sakayanagi có nói dối cũng chẳng được gì, nhưng cũng không phải tin răm rắp lời Sakayanagi là khôn ngoan. Nếu biết được sự thật khi Ichinose đánh mất vị thế hiện tại thì cũng được.
"Chí ít có nên cho Horikita biết không nhỉ… sao giờ ta."
Vì bây giờ họ đang là đồng minh, Horikita có thể sẽ quay sang yểm trợ Ichinose. Cá nhân tôi nghĩ cứ để mọi chuyện như vậy thì tốt hơn, nhưng quyết định là ở người lãnh đạo, nói cách khác đó là vai trò của Horikita. Tôi sẽ trực tiếp báo cho cô ấy vào lúc nào đó trong kỳ nghỉ đông. Tôi cho rằng việc này không gấp gáp, nên không cần phải nhắn ngay cho cô ấy.
Sóng gió đã trôi qua, tôi khoác lên mình một bộ mặt ngây thơ vô tội và quay về ký túc xá.
Để hoàn thành mục tiêu ban đầu: gửi đi những thứ tôi vừa mua. Thế nhưng, mục tiêu ấy đã dập tắt nhanh đến không ngờ. Vừa đến cổng trung tâm thương mại Keyaki, tôi bắt gặp một cô gái trông rất khoẻ mạnh.
Vẻ như đang vội, cô ấy đang rảo bước đến đâu đó mà không để ý thấy tôi. Để chắc ăn, tôi bám theo thì thấy cô ấy gặp mặt một người bạn. Bóng dáng cô ấy biến mất vào trong một cửa hàng.
Tôi cứ nhìn chằm chằm đến khi cô ấy thoát khỏi tầm mắt, và tôi xoá luôn ý định quay về ký túc xá ra khỏi đầu.
"Chắc mình đi xem phim thôi."
Rồi tôi hướng về phía rạp chiếu phim.
1.
Đến rạp không phải điều lạ lẫm gì đối với tôi. Bởi tôi thường tới đây trong những kỳ nghỉ lễ. Với nhiều người, thật lãng phí khi chi điểm ra để thưởng thức phim, nhưng việc có nhiều sở thích quan trọng đến không ngờ. Với tôi, thưởng thức phim đã trở thành thói quen.
Đây không chỉ là một hình thức thư giãn lý tưởng, nó còn giúp tôi tiếp thu kiến thức mới. Tôi thường xuyên thấy kých thích trí tò mò bởi những bộ phim đề cập đa chiều.
Mặc dù vậy, bộ phim tôi xem ngày hôm nay không được làm chuyên nghiệp đến vậy. Cũng chẳng phải ba cái phim lãng mạn ngọt ngào đau thương mà các cặp đôi thường xem trong cơn sốt Giáng sinh. Đó là một bộ phim hành động tập trung vào một xung đột nhỏ giữa những băng đảng mafia chốn nông thôn.
Có những lúc tôi chỉ muốn cất não đi mà theo dõi câu chuyện. Nhân tiện, dù bộ phim có chiếu đến hết hôm nay, nó cũng chẳng phải là kiệt tác về lâu về dài. Một bộ phim hạng B vô vọng. Vậy nên, dù đã dễ dàng đặt được chỗ trên mạng nhưng tôi vẫn phân vân có nên đi hay không. Thế rồi vào ngày chiếu cuối cùng, với một mục đích khác, tôi quyết định đi xem bộ phim này.
Sau một hồi trao đổi với nhân viên, tôi chọn tên phim và thời gian chiếu. Tôi được đưa cho một tờ giấy mỏng có in sơ đồ chỗ ngồi.
Tiện thể, có chút sai sót ở đây. Những ghế ngồi tít phía xa tôi thường đặt để thưởng thức phim có vẻ đã kýn và dường như không có nhiều chỗ trống lắm.
Chỉ với chút chậm trễ trong xuất chiếu của một bộ phim rất nổi, có vẻ các khách hàng đã chuyển hướng sang bộ phim này. Trên hết, ắt hẳn vì Giáng sinh đã đến gần, nên phần lớn chỗ ngồi được đặt theo đôi. Thay vì đi với nhau mà chẳng xem gì, thôi thì chí ít cứ xem một bộ vẫn hơn. Đại loại vậy.
Cảm thấy khoảng trống lớn ở giữa trên hàng ghế đầu giúp xem phim dễ hơn, tôi nói với nhân viên. May thay, dường như vẫn còn vài chỗ trống ở khu giữa, và tôi đặt được một ghế.
Những ghế tít trên cùng được ưa chuộng như vậy, liệu có liên quan gì đến sự xuất hiện hay vắng mặt của các đôi không nhỉ? Về khía cạnh này của rạp chiếu phim thì tôi không rõ.
Vẫn còn khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, tôi quyết định giết thời gian trong góc, nơi có những tờ quảng cáo phim.
Tầm mười phút trước khi họ bắt đầu cho phép vào, tôi một mình bước vào.
Từ phía sau, các cặp đôi học sinh cũng huyên náo đi vào.
Tôi ngồi ở trung tâm hàng ghế trên cùng, kiên nhẫn chờ phim bắt đầu.
Những ghế xung quanh tôi bắt đầu kýn từ tương đối sớm.
Tôi hướng mắt về phía màn hình. Trước khi phim chính bắt đầu, tôi khá thích xem trailer của các bộ phim sắp được công chiếu.
Vậy nên trước khi chiếu những trailer ấy, tôi luôn phải ngồi vào chỗ của mình. Thay vì ngồi trong phòng xem trên TV, hứng thú trong tôi dâng trào mãnh liệt hơn khi xem xét những bộ phim mình nên theo dõi lần sau.
Cái màn hình lớn kia cũng thật hấp dẫn vô cùng, nói rằng tôi vác xác đến rạp chỉ vì nó cũng không ngoa.
Thế nhưng bây giờ rạp đang chiếu không phải là một quảng cáo phim đầy phấn khích, mà là quảng cáo về những món hàng trong cửa hàng tiện lợi. Cảnh dùng muỗng đảo một nồi cơm nóng dẻo, hay cảnh những lá rong biển giòn giòn trên vỉ nướng. Cả đoạn phim về bọn trẻ con đang ăn những nắm cơm đầy đặn nữa.
Giờ chiếu sắp đến gần và các chỗ ngồi dần dần được lấp đầy. Tôi tò mò dáo dác nhìn quanh xem có gì hay ho không.
Hàng ghế gần như đã kýn và ngồi bên phải tôi là một cặp đôi. Bên trái tôi cách một ghế có một cặp đôi khác. Bọn họ đang lợi dụng phòng tối mà nắm tay nhau.
Một bộ phim chất lượng chỉ đến mức này mà vẫn thu hút được các cặp đôi.
Chỗ ngồi ngay bên trái tôi vẫn còn trống, có lẽ nó sẽ trống đến khi hết phim.
Chẳng ai vô vị đến mức đi xem phim một mình trước dịp Giáng sinh cả.
Đặt điện thoại về chế độ im lặng, để cho chắc tôi tắt luôn nguồn. Trong lúc đó, ánh đèn trong rạp khẽ mờ dần và trailer phim bắt đầu.
Đến thời khắc hào hứng rồi đây.
Cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện ngay bên trái tôi. Một học sinh ngồi vào chỗ của mình.
Xem ra vẫn còn một người rỗi hơi giống tôi, cũng đi xem phim một mình trước dịp Giáng sinh. Lại còn chọn bộ phim này nữa chứ, thật đáng khâm phục mà. Nghĩ vậy, tôi đánh mắt sang nhìn.
"……….."
Tôi á khẩu ngay tại chỗ. Người học sinh đó chính là Ibuki Mio lớp C.
Mới hôm trước trên sân thượng, sau vụ việc hoành tráng kia, một cảm giác kỳ quái cứ kéo dài.
Thật may là đèn trong rạp đã tắt. Ibuki không để ý tôi và hướng mắt lên màn hình.
Tôi là kiểu người xem đến hết phần credit, nhưng nếu ngồi đến tận phút cuối thì đèn sẽ bật lên. Đành chịu vậy, hôm nay tôi sẽ chuồn êm ngay khi bắt đầu phần credit.
Tuy nhiên, tôi đã tính sai một điều.
Đó là rắc rối thường xuyên xảy ra trong rạp với cái 'để tay'.
Khi ngồi trong góc, tôi có thể toàn quyền để tay bên nào cũng được. Thế nhưng, ở những ghế không phải trong góc, cuộc chiến tranh giành chỗ để tay luôn diễn ra.
Theo như nội quy của rạp, không có điều luật nào quy định ai để tay ở đâu và trong nhiều trường hợp, trâu chậm phải uống nước đục. Cặp đôi đến trước đã choán lấy chỗ để tay bên phải tôi, nên tôi đành phải dùng bên trái, nhưng Ibuki đang thản nhiên chống cằm ở bên đó.
Không phải là không đủ chỗ cho hai người để tay, nhưng chỉ với vài thứ nho nhỏ thôi, hai khuỷu tay đã chạm vào nhau. Dường như Ibuki để ý, cô ấy nhìn sang phía tôi như bất chợt muốn xem đối phương là ai.
Lẽ dĩ nhiên, vì tôi cũng đang quan sát mọi thứ, nên ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
"Geh."
Ngay lập tức là một âm thanh tỏ vẻ ghê tởm từ phía Ibuki. Kỳ diệu thay, quảng cáo và trailer cũng im bặt đúng lúc đó, nên tôi nghe thấy khá rõ.
"Trùng hợp nhỉ."
Cảm thấy không nói gì thì khá thiếu tự nhiên, tôi lên tiếng.
Thế nhưng, Ibuki quay mắt đi không thèm trả lời tôi.
Có vẻ cô ấy có ý định phớt lờ tôi.
Vậy nên tôi cũng có một quyết định dứt khoát để mọi chuyện êm xuôi hơn. Tôi sẽ tập trung lên màn hình.
Tuy nhiên…
Suốt từ lúc phim bắt đầu chiếu, tôi cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Ibuki. Có vẻ như cô ấy không tập trung lắm vào bộ phim, cô ấy đang tò mò về sự hiện diện của tôi chăng.
Sao cậu không ngồi xem phim đàng hoàng đi? – tôi muốn hỏi vậy, nhưng thật khó khi tôi không thể nói to trong lúc chiếu phim được. Hay là tôi thì thầm vào tai cô ấy nhỉ?
Không, làm vậy thì Ibuki sẽ cạp tôi mất. Giờ đây chắc tôi nên đơn thuần chịu đựng cái nhìn của Ibuki, vờ như không quan tâm mà xem phim tiếp. Cũng may là từ nhỏ đến giờ, tôi đã quen bị 'giám sát' rồi.
Không để lộ những điều mình đã nhận ra trong đầu, tôi theo dõi bộ phim.
Chỉ là nếu có vấn đề gì, thì đó là bộ phim này không hay cho lắm. Đúng là phim hạng B.
Từ lúc bắt đầu chiếu đến giờ, sắp đến lúc thôi lặp đi lặp lại 1 cảnh rồi thì phải?
Từ giờ, nhân vật chính sắp sửa xông thẳng vào lãnh địa quân thù để tấn công kẻ địch và ngay trước khúc cao trào đó.
Thoạt đầu cứ tưởng đây là diễn, các học sinh vẫn im lặng nhìn lên màn hình. Nhưng dù chúng tôi đã đợi trong mười giây, rồi hai mươi giây nhưng vẫn không có dấu hiệu hình ảnh hay âm thanh nào tiếp diễn.
Lạ lùng thật? Khi tôi nghĩ vậy, một thông báo vang lên trong khán phòng.
"Chúng tôi vô cùng xin lỗi về sự bất tiện này. Do có trục trặc về thiết bị, bộ phim sẽ tạm thời ngừng chiếu. Đây là một sự cố bất ngờ, xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát."
Một thông báo như vậy phát ra. Dù cho các học sinh đồng loạt lên tiếng than phiền, nhưng rồi có vẻ họ đã quyết định nói chuyện khe khẽ trong lúc chờ đợi.
"Số mình đen thế quái nào ấy…"
Ibuki nói vậy cùng một tiếng thở dài thườn thượt, như thể muốn ám chỉ tôi.
Ý muốn nói trục trặc thiết bị là do lỗi của tôi à?
"Bất ngờ thật. Cậu lại chọn đến rạp hôm nay à."
"Tôi đi đâu lúc nào đâu phải việc của cậu?"
Có vẻ cô ấy không ưa mấy lời của tôi.
"Đây cũng thế." - Tôi trả lời như vậy cho hợp.
"Cậu…"
Một lát sau, Ibuki cất tiếng lên với một cái nhìn đầy mạnh mẽ.
"Trước giờ sâu trong lòng cậu vẫn luôn chế giễu tôi. Tôi không thể tha thứ được."
Không phải tôi không hiểu sự tức giận của Ibuki, nhưng cô ấy đâu có quyền căm thù tôi.
Dù tôi có an ủi cô ấy và bảo rằng không phải vậy, cũng chẳng tác dụng gì với Ibuki cả.
Vậy nên tôi chọn phương án tốt nhất.
"Đó là sức mạnh đấy, Ibuki."
"Hả…?"
Tại một góc trong rạp, giữa tôi và Ibuki, một bầu không khí khó chịu tỏa ra. Dĩ nhiên, nó đến từ phía Ibuki.
Một ánh nhìn sắc lẻm đầy phẫn nộ chĩa về phía tôi. Nhưng tôi không mấy để ý và nói tiếp.
"Dẫu tình thế như nào, chỉ cần cậu có sức mạnh để vượt qua kẻ thù thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa, đúng không? Chỉ vì đối thủ đang che giấu thực lực hay gì đó mà khiến cậu bận tâm thì đúng là không nên. Nếu cậu ngăn tôi lại, bọn Ryuuen có khi đã thắng. Chí ít là hoà."
Nếu sau mấy lời cay độc này, tôi bị ngậm hành trên sân thượng thì đúng là không còn gì bẽ mặt hơn.
"Thì…"
Ibuki chắc chắn không thể bắt bẻ lại.
Đó là sức mạnh của con người. Đối thủ có giấu bài hay không cũng chỉ là chuyện lặt vặt.
"Hơn nữa, không như Ryuuen và Sakayanagi, tôi không định nhắm tới lớp trên, cũng không định nổi bật bằng mấy màn độc diễn. Tất nhiên, vì không muốn nổi bật, tôi sẽ không phô trương năng lực thừa thãi. Việc tôi đánh nhau với Ryuuen, đó là một lựa chọn sau khi tôi đã cân nhắc nhiều phương án và quyết định rằng không còn cách nào khác. Nhạo báng hay coi thường đối phương, tôi không bao giờ có ý nghĩ đó."
Tôi nói điều này không phải để xoa dịu Ibuki. Có khi Ibuki còn cảm thấy nhục nhã hơn trước nữa.
Sỉ nhục đối phương, theo một nghĩa khác, là còn chẳng thèm xem họ như mối đe doạ.
Nhưng, điều tôi muốn nói ở đây là với tôi, Ibuki cũng chỉ như hòn đá bên đường mà thôi.
"…tôi không thích tí nào."
Dù tôi đã lập luận logic đến vậy, rõ ràng vẫn thật khó để cô ấy chấp nhận trong lòng.
"Cậu nói mình không muốn nổi bật, nhưng quá kỳ lạ. Nếu cậu không làm gì khiêu khích Ryuuen trong vụ trên đảo hoang, chuyện thế này đã không xảy ra. Không, trước đó nữa. Đáng ra cậu nên làm ngơ vụ ẩu đả của Sudou."
"Phải. Về điểm này thì cậu nói đúng."
Nếu tôi im lặng để Sudou bị đuổi học, mặc cho Ibuki bày trò ném lớp D vào hỗn loạn và để bài thi trên tàu diễn ra bình thường, thì ngay từ đầu Ryuuen đã không để mắt đến lớp D rồi. Đặc biệt là trong cuộc chiến với lớp B, đáng lẽ tôi nên ẩn mình đi.
"Mồm thì cứ ba hoa, nhưng cậu vẫn sử dụng khả năng đó thôi. Dù đang trốn nhưng cậu vẫn thể hiện."
Ơ hay, khả năng của tôi thì tôi có quyền chứ.
Nhưng, với một người ghét cách làm đó như Ibuki, đây là thực tế không thể chấp nhận được.
Có vẻ như Ibuki cho rằng kéo dài cuộc đối thoại này cũng chỉ tổ phí thời gian, cô nàng lại hướng mắt về phía cái màn hình tối sầm.
Tôi cũng không phản đối, chuyện gì đã qua thì cho qua luôn.
Dù gì đi nữa, phim sẽ sớm được chiếu tiếp. Rồi khoảng thời gian ngồi cạnh Ibuki cũng sẽ chấm dứt thôi.
2.
Một khi phim kết thúc, tôi sẽ chuồn ngay, không xem phần credit nữa.
Nhưng, viễn cảnh ấy đã vỡ vụn một cách chóng vánh. Một tình huống ngoài dự kiến đã diễn ra.
Tôi cứ chờ mãi, chờ mãi mà phim vẫn không chiếu tiếp. Xem ra trục trặc về thiết bị khá khó sửa, hoặc chỉ đơn giản là thiết bị quá dởm.
Cả tôi và Ibuki đều cảm thấy kỳ quái, tôi muốn nhanh nhanh giải quyết chuyện này cho rồi.
"Haa."
Ibuki cứ liên tục thở dài không chút nao núng. Nhưng trong tình huống như thế này, việc thở dài cũng dễ hiểu. Tôi đã bắt đầu mất hứng với bộ phim rồi.
"Ahh—…cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra?"
Không chịu nổi sự im lặng này nữa nên tôi thử bắt chuyện. Hẳn cô ấy cũng đang tò mò xem chuyện gì sắp đến, nên sẽ không rời ghế đâu. Nếu không, cô ấy đã về từ lâu rồi.
Hay chỉ đơn thuần là các học sinh khác không có dấu hiệu bỏ về, nên cô ấy cũng không thể về? Tuy nhiên, Ibuki chỉ chống cằm trên cái để tay đối diện mà không thèm nhìn mặt tôi.
Cảm tưởng như có một tấm kýnh đục, hay một tấm kýnh vô cùng dày đang ngăn cách tôi và Ibuki.
Khỏi cần nói, thái độ của Ibuki là kiểu 'Cậu phiền phức vãi, đừng nói chuyện với tôi'.
Tôi nghĩ vậy, nhưng tốt hơn hết là tôi nên thôi vòng vo lại. Giờ đây tôi có cảm giác như một con rắn độc sắp xồ ra và cắn vào tay mình vậy. Thế nên, tôi quyết định khoá họng lại.
Nhưng mà, đến khi nào phim mới chiếu tiếp đây trời.
Dẫu chỉ lác đác đó đây, nhưng có một số học sinh cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi đã bắt đầu ra về.
Tôi cứ tưởng Ibuki sẽ thuận theo dòng người mà đi về, nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì là định rời ghế. Có thể cô ấy đơn thuần chỉ muốn xem diễn biến tiếp theo của phim, hoặc có thể là—
Dù gì đi nữa, tôi cũng muốn theo dõi bộ phim này đến cuối và xem kết cục thế nào. Nếu không thì việc tôi đến đây sẽ chẳng còn tí ý nghĩa nào. Thiết nghĩ đã đến lúc tôi thể hiện độ kiên trì của mình rồi. Bật điện thoại lên, tôi kiểm tra thời gian.
Đã khoảng hai mươi phút kể từ lúc có thông báo. Không chỉ xuất chiếu này, sự việc này có thể ảnh hưởng đáng kể đến xuất chiếu tiếp theo nữa. Khi tôi quay lại nhìn, số lượng khán giả còn lại đã tụt xuống thê thảm, chỉ còn lác đác vài người, trong đó có tôi và Ibuki.
Nếu chỉ đến rạp một mình thì họ có thể kiên nhẫn chờ, nhưng nếu đi theo đôi, họ không thể bắt người kia đợi được. Hẳn là họ không muốn lãng phí thời gian quý báu với người yêu ở trong này. Tôi đoán rằng họ đã di cư đi trước khi mọi thứ trở nên quá nhàm chán.
"…ê, cậu không định đi về à?"
Tôi đang cúi xuống nhìn điện thoại thì Ibuki nói. Cô ấy quay đầu ra chỗ khác nên tôi không thể thấy nét mặt của cô ấy.
Dường như nỗi nghi ngờ khi thấy tôi chưa về đã cất lên thành lời.
"Tôi đã xem được 80% rồi, thú thật là tôi rất tò mò xem kết cục ra sao. Đã đợi hai mươi phút rồi nên phim sẽ sớm chiếu lại thôi."
Tôi đã kiên trì tới tận bây giờ, quay về thì thật uổng phí. Cái lý luận huyền bí ấy hình thành trong đầu tôi.
"Nếu là kết phim, cậu lên mạng tìm phải có mấy nghìn kết quả tìm kiếm, đúng không? Thậm chí cả nhận xét phim hay dở như nào cũng có."
"Tôi không muốn đánh giá phim bằng ý kiến của người khác."
Chất lượng thực sự của bộ phim, tốt hay kém, là thứ tôi không biết được nếu không tận mắt theo dõi.
Đương nhiên, nó có thể là chỉ số tham khảo dùng để quyết định có nên xem phim hay không, nhưng không đời nào nó được sử dụng để đánh giá bộ phim. Chưa kể đến việc, nếu một hai dòng giải thích cũng quan trọng như cách khúc cao trào khiến bạn hài lòng, thì cớ gì phải nghĩ đến chuyện vác mông đến rạp ngồi xem phim.
"Tôi cóc quan tâm đến phim nữa. Tôi chỉ không muốn về trước cậu thôi, chấm hết."
"Thẳng thắn chưa kìa."
Xem ra cô ấy cố đợi vì một lý do hoàn toàn chẳng liên quan đến bộ phim. Nhưng buồn thay, Ibuki không thắng nổi cuộc thi này đâu.
Cả hai bên hoà nhau. Tôi không có ý định rời khỏi chỗ cho đến khi bộ phim tiếp tục. Có thể coi như đây là lợi thế của một thằng chẳng có kế hoạch gì vào dịp Giáng sinh ngày mai.
Kết cục của màn thi thố giữa hai chúng tôi là một thông báo đáng buồn. Vấn đề về thiết bị không thể sửa chữa được, xuất chiếu bị huỷ. Và cả thông báo tiến hành hoàn tiền cho chúng tôi nữa.
"Số mình đúng nhọ thật mà."
Nói cách khác, nếu muốn biết kết phim, hoặc là tôi phải chờ đến khi mượn được phim, hoặc đơn thuần là tôi phải đọc spoiler trên một trang đánh giá.
Không thèm nhìn tôi, Ibuki vẫn không có dấu hiệu động đậy, mặc dù việc huỷ xuất chiếu đã được thông báo.
Nên tôi quyết định rời rạp, vì tôi hết việc ở đây rồi.
3.
Giờ thì, có lẽ do khoảng thời gian chờ đợi kỳ lạ kia mà đôi vai tôi cứng đơ ra một cách không bình thường.
Còn có những vướng mắc khó lường với Sakayanagi và Ibuki nữa nên tôi không muốn đi đường vòng về.
Lúc tôi định rời rạp để quay về, một giọng nói cất lên từ phía sau.
"Chờ đã. Cậu nghĩ có thể che giấu thân phận thế này mãi à?"
Là Ibuki. Đuổi theo tôi đến mức này làm tôi tự hỏi cô ấy muốn nói gì, nhưng hoá ra chỉ có vậy.
"Lúc nói chuyện cậu không chú ý à? Hãy chôn chặt những thứ đã xảy ra lúc đó ở trong lòng đi."
"Tôi không đùa. Trước giờ trong đầu cậu luôn chế nhạo tôi."
Không thể tha thứ được – điều đó chẳng cần phải nói ra, nó được viết khắp trên mặt Ibuki. Dường như sự bất mãn của cô ấy với hành động, lời nói và ý kiến của tôi ban nãy đang ngày một lớn lên.
"Vậy thì sao? Cậu định loan tin à?"
"…tôi sẽ không làm vậy. Lúc đó không chỉ mỗi tôi dính vào rắc rối, đúng chứ?"
"Đúng. Tuỳ tình hình, không chỉ những người trên sân thượng mà cả bọn Manabe cũng bị liên luỵ."
Nếu nhà trường theo ngược dấu chuỗi sự kiện, thậm chí họ có thể truy ra tôi. Tuy nhiên, tôi có thể bịa ra bao nhiêu lời bào chữa cũng được. Cùng lắm họ cũng chỉ có thể đình chỉ học tôi thôi.
"Ngay từ đầu, xung đột giữa các lớp là nền tảng của ngôi trường này. Trách móc tôi thì cậu nhầm đường rồi."
Dù cô ấy có muốn tôi chiến đấu đường đường chính chính ở đây thì cũng chỉ tổ rắc rối thêm thôi.
"Hiểu rồi, hiểu rồi mà… chỉ là xét về mặt sinh lý học, tôi không thể chấp nhận cậu được."
Khi phân tích cô nàng Ibuki Mio này, tôi thấy cô ấy vẫn chưa hề bước lên bậc nào trong nấc thang trưởng thành.
Chắc chắn một điều, cô ấy đã luyện võ từ lúc nhỏ và luôn hãnh diện về sức mạnh của mình.
Khi còn nhỏ, gần như không có khác biệt nào giữa nam và nữ về mặt sức mạnh. Thành ra, chỉ cần có kỹ thuật bài bản, khá dễ để cô ấy nắm được sức mạnh để áp đảo con trai. Tuy nhiên, khi con người lớn lên, điều này càng ngày càng khó đạt được và khi đến tuổi trung học, chênh lệch về tiềm năng cơ thể ngày càng giãn cách. Nếu chỉ xét đến sức mạnh cơ thể, có thể nói không thể nào nữ giới vượt qua được nam giới.
Đây không phải kỳ thị, sự chênh lệch đó là có thật.
Dĩ nhiên, so với một học sinh cao trung bình thường, Ibuki có thể được liệt vào nhóm khá mạnh. Một anh chàng không luyện võ sẽ chẳng có cửa đấu với cô ấy.
Thế nhưng, trước một anh chàng có tiềm năng ngang bằng, thậm chí vượt mặt cô ấy và cũng trải qua cùng mức độ tập luyện thì thật đáng tiếc, cô ấy không đời nào thắng nổi đâu.
Người ta hiển nhiên công nhận sự thật đó.
Nhưng Ibuki mới là học sinh cao trung năm nhất. Có lẽ cô ấy vẫn chưa muốn công nhận bức tường chênh lệch này.
"Tự dưng im bặt vậy, cậu đang nghĩ gì thế?"
"Tôi đang tính cách để giải quyết trong hoà bình."
"Rồi sao? Cậu nghĩ ra chưa?"
"Buồn thay tôi chẳng nghĩ được gì. Tôi có nói gì cậu cũng không chấp nhận."
Lần đầu tiên trong ngày, Ibuki thả lỏng đôi môi mình dù chỉ rất khẽ.
"Đúng rồi đấy. Tôi không chấp nhận, tôi không rút lui đấy."
Biết ngay mà…
Để tháo gỡ mảnh ghép khó hiểu này, có lẽ tôi phải tấn công trực diện.
"Mà này… cậu có thích xem phim không?"
"Hả?"
Hiển nhiên Ibuki sẽ tỏ thái độ 'Cậu đang hỏi cái quái gì thế?' rồi.
Tuy nhiên, tôi ngó lơ và tiếp tục.
Tôi cả gan thử gợi ra một chủ đề thảo luận bình thường.
"Chẳng phải cậu đi xem một mình sao. Mặc dù phim này khá dở."
"Không được à? Tôi có mục tiêu riêng."
Tôi có chút bận tâm tới biểu cảm kỳ lạ đó.
"Mục tiêu?"
"…xem hết mọi bộ phim được chiếu trong trường. Có lớn lao gì đâu."
Không, kinh ngạc đến không ngờ đó.
Ai ai cũng mang trong mình một mục tiêu mà họ tự đề ra cho cuộc đời học sinh của mình.
Kết bạn. Luôn được đi chơi trong ngày lễ. Tốt nghiệp mà không vắng mặt hay đến muộn một lần nào. Liên tục giành hạng nhất trong những bài kiểm tra. Từ những thứ đơn giản đến những điều khó khăn.
Trong số đó, mục tiêu Ibuki mang trong mình, 'xem hết mọi bộ phim được chiếu', nghe thì đơn giản nhưng tôi tin đây là một trong những điều khó đạt được nhất. Đương nhiên, xem những bộ phim mà mình thích thì dễ rồi, nhưng với những thể loại không có hứng thú, lết xác đi xem sẽ gian nan hơn nhiều.
Phần đông người sẽ tưởng mục đích này chỉ để giải trí.
Tuy nhiên, dù gì đi nữa, thiết lập và theo đuổi mục tiêu là một điều quý giá đến ngạc nhiên.
"…gì đây, đang mỉa mai tôi hả?"
"Chả biết nữa."
Nhìn nhận sự im lặng của tôi theo nghĩa tiêu cực, Ibuki trừng mắt với tôi. Đáng lẽ tôi có thể thành thật ca ngợi cô ấy, nhưng tôi chẳng dám. Để thế này cũng hơi phiền cho tôi.
Dù sao, sẽ tốt hơn nếu tôi nhanh chóng tách khỏi Ibuki. Nếu còn bám dính với cô ấy, chúng tôi sẽ bị các học sinh khác chứng kiến suy diễn lung tung.
"Vậy giờ cậu định làm gì? Hay chúng ta đi uống trà nhé?"
"Đéo. Tôi về đây."
Đương nhiên cô ấy không chấp nhận lời mời của tôi. Tôi thừa biết mình sẽ bị từ chối. Nhưng để theo quy trình tôi tiếp tục cất lời.
"Vậy cậu rẽ phải, tôi rẽ trái. Hôm nay tạm thế thôi."
Nói rồi tôi chỉ tay về phía hai lối trái phải. Nếu chúng tôi mỗi người một ngả, sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Nước đi mới lý tưởng làm sao.
"Gì cơ? Tôi cũng không muốn ở cạnh cậu thêm một giây nào nữa. Chẳng cần cậu phải nói đâu."
Chúng tôi có vẻ khá tâm đầu ý hợp, Ibuki ngay lập tức rẽ phải. Tôi cũng quay lưng lại với Ibuki mà rẽ trái.
Thế nhưng—
Tay tôi bị tóm lấy từ phía sau. Ibuki đang kéo tay tôi.
"Hử, gì đấy?"
"Im coi. Bọn Ishizaki đang đến."
Cô ấy kéo tôi vào trong góc tối như định trốn rồi im lặng quan sát tình hình.
Một lúc sau, theo ánh nhìn của Ibuki, tôi thấy Komiya và Kondou cùng với Ishizaki ở giữa.
Trước giờ, Ryuuen vẫn hay đi với bọn họ, nhưng hiện cậu ta không có mặt ở đây.
"Ishizaki có ổn không? Trông vẫn hơi tập tễnh kỳa."
"Ngậm mồm coi. Cậu ta ổn sẵn rồi."
Nhưng có vẻ do toàn thân đang ê ẩm, Ishizaki bước đi với nét mặt thi thoảng nhăn nhó vì đau đớn. Komiya lo lắng nhìn quanh rồi nói.
"Nói mới nhớ, vụ lần trước… mày đánh nhau với Ryuuen-san, có thật không?"
"…ờ. Cả Albert với Ibuki nữa. Thời của Ryuuen-san... không, của Ryuuen đã hết rồi. Từ giờ thằng chó Ryuuen sẽ không chỉ trỏ ai được nữa."
"Vậy thì tốt quá, nhưng mà này. Từ giờ ai sẽ đề ra kế sách đây?"
"Bố ai biết được. Chắc Kaneda lo hết."
Ba người bọn họ lướt qua chúng tôi trong khi trao đổi những lời đó.
"Fuu. Chúng nó không thấy mình."
Ibuki thở phào. Hẳn là cô ấy không muốn bạn cùng lớp thấy cô ấy đi một mình với tôi. Đặc biệt là Ishizaki, không thể biết được khi ấy cậu ta sẽ phản ứng kiểu gì.
Tuy nhiên, những lời Ishizaki nói đã lọt vào tai chúng tôi.
"...lúc nãy Ishizaki gửi mail cho tôi. Rốt cuộc, tên Ryuuen kia không bỏ học nữa."
"À thế à?"
Tôi làm như đó là chuyện của người khác. Ibuki tiến lại gần.
"Cậu đã làm gì rồi. Nếu không, thật khó tưởng tượng Ryuuen lại đổi ý đấy."
"Cứ cho là tôi đã làm gì để ngăn cậu ta đi, cậu không định ngăn cậu ta lại à?"
Từ những lời buột miệng, thái độ và giọng điệu của cô ấy, tôi có cảm giác mọi chuyện là như vậy, và dường như tôi đã đúng.
"Tôi hận Ryuuen đến chết. Nhưng, một tên thậm chí còn không cùng lớp với chúng tôi như cậu mà tác động mạnh đến cậu ta đến vậy, điều này còn đáng ghét hơn và không thể tha thứ được."
"Chính vì là kẻ ngoại đạo nên tôi mới tác động được đến cậu ta. Và ngược lại, những chuyện tôi không làm được lại là những chuyện cậu ta làm được. Như cái cách Ishizaki đang định thực hiện bổn phận của mình thôi."
Dẫu chỉ là nghe trộm lúc họ đi ngang qua, không khó để tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Người ta gọi cái này là tinh thần nghĩa hiệp thì phải.
Có thể nói, Ishizaki dù đã bắt đầu ghét bỏ Ryuuen, vẫn làm chuyện này vì xã giao.
"…cậu nghĩ vậy à? Chẳng phải vì cậu trên cơ Ryuuen nên mới bào chữa vậy sao?"
Ibuki không hề dễ dàng công nhận ý kiến của Ishizaki.
Nhưng đó chỉ là câu hỏi dẫn dắt thôi.
Ibuki đang cố moi móc suy nghĩ thực sự của tôi về việc này. Đôi mắt của cô ấy đã nói lên tất cả.
"Thế có thật cậu nghĩ vậy không?"
Vì vậy tôi quyết định hỏi ngược lại cô ấy.
"...tôi nên nói không, nhưng, chúng tôi đã bị đàn áp quyết liệt. Dù là công của cả ba đứa chúng tôi, việc đánh bại Ryuuen sẽ nâng cao địa vị của Ishizaki lên."
"À. Nhìn theo cách đó cũng được nhỉ."
Tôi đang gật đầu cho rằng điều đó là đúng, cô ấy đá nhẹ vào phía sau đầu gối tôi.
"Cậu không tránh cú đó được à?"
"Này nhé, tôi không phải siêu năng lực gia mà muốn né là né đâu."
Dù vẫn còn ngờ vực, nhưng Ibuki có lẽ không muốn truy cứu thêm gì nữa.
"Vậy cậu nghĩ sao, tuyên bố của Ishizaki ấy?"
Xem chừng bất mãn vì chỉ có ý kiến của mình được hỏi, cô ấy hỏi lại tôi.
"Mồm nói là không thích, thì có nghĩa là cậu ta vẫn thừa nhận khả năng của Ryuuen."
Mặt trái của việc đuổi học Ryuuen, Ishizaki có thể đã thoáng cảm nhận được.
Cậu ta hiểu cho kế sách của Ryuuen, rằng hãy giả vờ hai bên đã rạn nứt.
Không hé răng nửa lời về những chuyện xảy ra với tôi, có vẻ như cậu ta vẫn tôn trọng lời hứa.
Tất nhiên, tất cả đều nằm trong tính toán của tôi, nhưng cũng không có gì là bảo đảm tuyệt đối cả. Dù gì đi nữa, khả năng cậu ta sẽ thay đổi suy nghĩ vào ngày mai rồi tiết lộ tất cả cũng không phải là bằng không. Kể cả vấn đề của Karuizawa nữa, nếu thích thì cậu ta có thể tuyên bố cho toàn trường.
"Albert có lẽ sẽ không nói gì đâu, nhưng mà cậu nghĩ Ishizaki sẽ giữ im lặng được bao lâu?"
Ibuki cũng nhận thức được điều đó, đó là lý do cô ấy đang sử dụng nó để khiêu khích tôi.
"Muốn nói thì cứ nói. Còn tôi đang nghĩ nên làm gì tiếp theo."
"...à, thế cơ à."
Tôi không biểu lộ sự ngạc nhiên hay bối rối, nên có vẻ Ibuki nhanh chóng mất đi sự hứng thú.
Dù sao đi nữa, bọn Ishizaki đã đi qua rồi. Cuối cùng thì tôi cũng có thể tách khỏi—
Tôi lập tức quỳ xuống và cúi thấp đầu xuống khoảng vài chục phân.
Ngay lúc đó Ibuki đá vào khoảng không trên đầu tôi với tốc độ dứt khoát.
"......cái gì mà không né hết được. Cậu vừa né kìa?"
"Quả này cậu đá từ đằng trước. Hơn nữa cậu vừa dùng hết sức còn gì?"
Một cú đá vòng cầu từ phía một người luyện võ dày dạn kinh nghiệm. Nếu dính pha này trực tiếp, chấn động não là điều khó tránh khỏi.
"Ngay cả khi mạnh như thế, cậu vẫn không chịu bộc lộ dù chỉ một chút. Tại sao vậy?"
"Thế cậu có đi rêu rao sức mạnh của mình cho người ta biết không?"
"Ờ thì..."
"Võ thuật hay gì chăng nữa, nếu không có cơ hội sử dụng, cậu sẽ chẳng được ai công nhận cả. Không như Sudou, hay bọn Ishizaki, tôi không phải loại nóng máu."
"Đấu với tôi đi."
"Gì cơ?"
"Tôi bảo là đấu với tôi một trận nữa. Đánh hết sức và nghiêm túc vào."
Ibuki một lần nữa chuyển sang trạng thái chiến đấu, có lẽ cô ấy đơn thuần không thể bỏ qua chuyện này. Nếu bọn Ishizaki không xuất hiện ở đây thì tôi đã té lâu lắm rồi...
"Sao lại thành ra thế này nhỉ?"
"Tôi ghét cậu. Tôi ghét cái kiểu cậu trưng hai bản mặt khác nhau cho những mục đích khác nhau."
"Ra vậy."
Vì những gã như Ryuuen và Ishizaki tốt xấu ra sao thì như đã thấy. Ibuki cũng tương tự.
Dù đã làm gián điệp lúc còn ở trên đảo, nhưng Ibuki thì vẫn là Ibuki.
"Tính tôi vốn đã luôn như vậy rồi, nên cậu chẳng có quyền thù hằn tôi. Mà giờ tôi nói gì cũng vô dụng nhỉ?"
"Vô ích."
Cô ấy phủ nhận chỉ với hai tiếng như vậy.
"Bỏ qua những việc xảy ra đến giờ, trừ khi tôi nhận lại đủ món nợ ở trên sân thượng, tôi sẽ không tha cho cậu."
Dù có nói gì đi nữa, cô ấy cũng sẽ bỏ ngoài tai.
Giờ đã phục hồi, Ibuki đang tìm cơ hội để chiến thắng.
Té thì đơn giản thôi, nhưng khi học kỳ ba bắt đầu và cô ấy cứ chèn ép thế này thì sẽ rất rắc rối. Đương nhiên là Ibuki cũng hiểu điều đó.
"Học kỳ tới nếu tôi bất cẩn đụng mặt cậu thì sẽ rất phiền toái đúng không?"
Dù tin đồn không được lan truyền trực tiếp, nhưng chỉ cần đi chung với một người khác lớp thôi cũng đủ dấy lên nghi ngờ từ những người xung quanh rồi
Cậu thấy ổn hả? – Nói như vậy cũng ít nhiều là một lời đe doạ cứng rắn.
Nếu phải nói thì như vậy cũng na ná 'loan tin khắp nơi', nhưng Ibuki như muốn phủ nhận điều này.
"Nếu muốn tôi tha thì phải đấu với tôi một trận nữa."
Từ 'đấu' có thể có vài nghĩa.
"Đừng nói cậu muốn đấu cờ vây với cờ tướng nhé?"
"Tôi cóc biết luật của cái nào cả."
Tiếc ghê. Đánh cờ gì tôi cũng rất tự tin mà.
"Vậy cái cách để giải quyết từ 'đấu' khá rõ ràng rồi đúng không?"
Nói xong, cô ấy thủ thế trong lòng trung tâm thương mại nhung nhúc những người.
Không cần suy diễn, nó rành rành trước mắt rồi.
Cô ấy hẳn là muốn định đoạt trắng đen bằng điều này.
".......chắc là, chẳng có gì thay đổi đâu."
"Hả. Cậu đang bảo rằng kể cả có chiến một trận, kết quả vẫn không thay đổi?"
Có lẽ những lời vừa rồi của tôi khiến cô ấy khó chịu, Ibuki tức hộc máu bĩu môi.
Bờ môi ấy, mới đây thôi còn đang rất thư thái, nhưng giờ tựa như những ký ức xa vời.
"Không chỉ kết quả mà cả cách nghĩ của Ibuki nữa."
Nhìn cái cách mình đã thua trên sân thượng, dường như cô ấy cũng hiểu rằng dù có tái đấu thì kết quả vẫn tương tự.
Tuy nhiên, dẫu có thua theo cách nào đi nữa, chắc chắn một điều Ibuki không thể thấy thoả mãn.
Không phải là vấn đề về giới tính... chỉ là cô ấy không muốn thừa nhận thất bại của mình.
'Rồi, cậu thắng rồi.' – Nói vậy chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa.
"Rốt cuộc cậu vẫn không chấp nhận trận đấu đúng không?"
Tất nhiên, trên nguyên tắc thì không đời nào tôi chấp nhận. Nhất là hiện giờ tôi quá mệt mỏi rồi, thực lòng tôi không muốn hành động bừa bãi nữa.
Nhưng—
"Vậy giờ cậu rảnh không?"
Tôi lên tiếng với Ibuki.
"......chẳng sao cả. Ngoài xem phim thì tôi không có lịch trình gì. Không lẽ cậu chấp nhận?"
Hiển nhiên Ibuki sẽ lúng túng, vì cô ấy vốn đinh ninh tôi sẽ từ chối. Thực tế, dường như cô ấy đang lùi lại một bước.
"Đùa đấy à?"
"Không phải. Tôi hy vọng là cậu sẽ chấp nhận mà."
Dù bất ngờ nhưng Ibuki vẫn ngay lập tức bật lại.
Cô ấy nghiêng người về phía trước, vẻ như muốn bắt đầu trận đấu ngay.
Nhưng chúng tôi không thể làm vậy.
Có quá nhiều người đang ra vào trung tâm thương mại Keyaki. Nơi này quá nổi bật.
"Cậu đang chấp nhận? Hay từ chối thế?"
"Xem nào. Tôi nghĩ nơi này thì hơi lộ liễu? Nếu làm một trận theo yêu cầu của cậu, cậu nghĩ nơi nào thì thích hợp?"
Đây là trung tâm thương mại Keyaki. Có vô số cặp mắt đang dõi theo chúng tôi. Nếu muốn tránh bị nhìn thấy, thay đổi địa điểm là cần thiết.
Nói vậy chứ khuôn viên trường cơ bản là không phù hợp. Trong kỳ nghỉ đông này, ai dám đảm bảo là không có tai mắt theo dõi. Vậy thì lựa chọn duy nhất là tới phòng của một trong hai đứa ở ký túc xá, nhưng không thể nào đánh nhau trong đó được, Ibuki cũng hiểu điều này.
".....vậy thì tìm. Giờ đi tìm thôi."
"Không có lựa chọn từ bỏ à?"
"Gặp nhau ở đây là đời cậu xác định rồi."
Nói rồi Ibuki quay lưng bước tiếp. Có vẻ cô ấy muốn tôi theo sau.
"Không sợ tôi trốn à?"
"Tôi sẽ đuổi theo cậu, bắt kịp cậu, và khi tóm được cậu tôi sẽ cho cậu ăn song phi cước."
Nguy hiểm quá. Kìm hãm thôi thúc bỏ chạy, tôi đi theo cô ấy.
"Nhắc cậu nhớ, chủ đề chính cho cuộc hội thoại này là tìm ra nơi lý tưởng đấy."
"Biết rồi, khổ lắm nói mãi.
Cô nàng đã chấp nhận rồi nên giờ tôi sẽ tạm xuôi lòng.
Nếu không tìm được một nơi thích hợp, thì cuộc trò chuyện kia cũng giống nước trôi qua cầu.
So với tôi thì đơn phương từ chối, Ibuki sẽ không dại mà làm mấy chuyện liều lĩnh.
Tôi đang dựa vào đó mà hành động.
Dù chỉ đi sau Ibuki vài mét, tôi vẫn chẳng muốn dính dáng quá lâu tới cô ấy.
Thế rồi Ibuki đi đi lại lại quanh trung tâm thương mại Keyaki. Cô ấy nhìn quanh để kiếm một góc vắng vẻ. Nhưng đâu có dễ vậy. Có những nơi bên trong trung tâm thương mại tuy học sinh không thể đặt chân vào nhưng ở đó có camera giám sát. Hơn nữa, dù những chỗ đó không có học sinh thì vẫn còn sự hiện diện của các nhân viên.
Nhưng nếu ra khỏi trung tâm thương mại thì hoàn toàn có thể. Sẽ là một câu chuyện khác nếu chúng tôi ra phía sau trường học, nhưng chúng tôi lại không thể vào trường mà không mặc đồng phục, vậy điều đó là bất khả thi.
Nếu chúng tôi cất công về thay đồng phục rồi quay lại gặp nhau thì càng quái dị, và giả như có học sinh nào đó thấy chúng tôi vào trường cùng nhau, thì nội việc đó thôi cũng là thất bại rồi.
Tôi đã dự tính trước những điều đó mà hùa theo lời khiêu khích của cô ấy, và đây quả là một lựa chọn đúng đắn.
"Xong chưa? Ngay từ đầu, góc vắng vẻ trong trường—"
"Chờ đã."
Cô ấy ngắt lời tôi.
Cô ấy quay mắt nhìn về một hướng nào đó, xem chừng đã nghĩ ra ý tưởng gì đó.
Nơi mà Ibuki hướng mắt tới là một cánh cửa với những ô kýnh ở trên kèm dòng chữ 'Chỉ dành cho nhân viên' được viết trên đó. Dường như đang có nhân viên đang làm việc bên trong, nhưng anh ta đi ra ngoài với một cái xe chở hàng.
Anh ta mặc bộ tạp đề màu vàng với bảng tên 'Kimura'. Và ở mặt trước là dòng chữ 'Tiệm thuốc Keyaki' được in cỡ lớn.
Trên xe hàng, có ba thùng bìa carton có vẻ đang chứa hàng. Anh ta đang đẩy chiếc xe hướng về phía hiệu thuốc bên trong trung tâm. Chắc chắn một điều, anh ta đang đi cung hàng.
"Theo tôi."
"Oi, chỗ này hơi—"
Ibuki lên tiếng và đặt tay lên cánh cửa.
Cánh cửa mở ra, bên trong có vẻ như là một nhà kho chứa hàng hóa dự trữ.
Không có nhân viên nào ở đây, chỉ là một không gian mờ mịt với rất ít đèn được bật lên.
Nhìn vào các thùng carton, chỉ toàn thuốc ngậm và băng gạc chất thành đống.
Quả nhiên hàng hóa ở đây là dành cho hiệu thuốc kia.
Máy sưởi không hoạt động và trong này hơi lạnh.
"Ở đây thì không ai dòm ngó được rồi."
Công nhận, ở một nơi chỉ được dùng bởi nhân viên thì sẽ không có cái camera nào.
Thế nhưng, chẳng phải đây là nơi thường xuyên bị khoá sao. Thật khó tưởng tượng một chỗ thế này mà lại để cửa mở. Vậy nghĩa là một nhân viên đã tình cờ quên khoá cửa chăng. Hay là họ sẽ quay lại sớm nên không thèm khoá nhỉ.
Dù gì đi nữa, ở lại đây quá lâu cũng dẫn tới nhiều rắc rối. Học sinh mà lại vào đây thì đúng là cực kỳ đáng ngờ. Nếu bị phát hiện, ăn chửi là còn may.
"Có gì phải sợ đâu? Chỉ cần bảo là chúng ta đi lạc thôi. Trộm đồ thì lại khác, nhưng chúng ta thậm chí còn chẳng có cái túi nào để mà giấu đồ. Chúng ta hoàn toàn tay trắng."
Kiếm lý do thì dễ nhưng…
Xem chừng khao khát giải quyết chuyện này bằng mọi giá của Ibuki vô cùng mạnh mẽ. Nghĩa là cô ấy ít nhiều sẵn lòng chịu rủi ro.
Dù đã biết kết cục ra sao, nhưng cái cảm giác 'lỡ như' sẽ không thể tan biến.
"Không phải chứ, ở nơi chật chội thế này, đánh thế nào được?"
Cũng không khác lắm so với một căn phòng ở ký túc xá mà tôi đã tưởng tượng.
"Tôi không bận tâm đâu?"
Nghĩa là chỉ cần không ai nhìn thấy chúng tôi, có lẽ cô ấy sẽ không đòi hỏi gì thêm.
"Nói vậy thôi chứ... nếu nhân viên bất thình lình quay lại thì cậu tính sao?"
Bên cạnh đó, những nơi thế này thường phải khóa để tránh có người đi lạc vào. Hàng hóa ít khi bị đánh cắp, nhưng xác suất cũng không phải bằng không.
Có lẽ họ không khóa vì họ vẫn còn việc để quay lại, hoặc đơn giản là họ quên. Nhưng dù thế nào đi nữa, không có chuyện nơi này bị bỏ trống lâu được.
"Vậy chỉ cần kết thúc trước lúc đó, phải không?"
Cô nàng thậm chí còn chẳng thèm nghe, cái sự lạc quan gì thế này.
Trong khi tôi đang thuyết phục trối chết cô ấy thay đổi địa điểm thì 'cạch' một cái, có vẻ đó là tiếng khóa cửa.
"Có vẻ giờ tình huống đi theo hướng xấu nhất rồi, họ nhớ ra và quay lại để khóa cửa rồi đấy."
"Đâu cần phải hoảng loạn như thế."
"Nhìn đi."
Tôi giục Ibuki nhìn vào cái nắm cửa. Ibuki nhìn theo vẻ đầy nghi hoặc.
"...này. Sao lại không có chỗ cắm chìa?"
"Với kiểu cửa gắn ô kính như này, một số loại không có chốt xoay để mở từ bên trong. Chốt xoay là chỗ để cậu nhét chìa vào ấy."
Để chống trộm nên chốt xoay cửa đã không được lắp. Bởi vì nếu ai đó đập vỡ kính, họ có thể dễ dàng luồn tay qua và xoay chốt để mở cửa.
"Vậy là ta không thể ra ngoài sao?"
"Có thể lắm."
"Cái quái gì thế này? Tại sao cứ mỗi lần dính dáng đến cậu thì y như rằng tôi lại bị kẹt trong một cái phòng bị khóa? Aaa mou, nhớ đến vụ thang máy thôi cũng làm tôi phát ói rồi."
"Lần này tôi vô tội nha. Do cậu muốn vào đây chứ?"
"Hả? Ý cậu là lỗi của tôi?"
Không, thật đấy, còn ai khác ngoài Ibuki phải chịu trách nhiệm.
Trước đó là vụ thang máy giữa hè, còn giờ thì giữa đông. Mấy chuyện kỳ lạ hay xảy ra ghê.
"Dù sao, vụ này vẫn khác so với lần trong thang máy. Kết cấu của kính có vẻ không có gì khác thường nên trong tình huống xấu nhất, đơn giản chỉ cần đập vỡ nó là xong."
"Vậy dù trong tình huống tệ nhất, ta vẫn ra ngoài được?"
"Nhưng sau đó, một bên thứ ba cũng sẽ biết việc ấy."
Việc chúng tôi chui vào nhà kho chắc chắn sẽ bị phát hiện.
"...được. Thay đổi cách nghĩ theo hướng lạc quan đi."
"Tôi có linh cảm xấu về việc này."
"Linh cảm chính xác đó. Nếu là ở đây, sẽ chẳng có ai cản trở nữa."
Ibuki nhìn về phía tôi và thủ thế.
"Tôi sẽ để cậu ra luật. Tới khi một bên nhận thua? Hay tới mất ý thức mới thôi?"
Trong tình thế không lối thoát này, có vẻ Ibuki định lợi dụng điều đó.
Lần này muốn chuồn cũng không được.
"Vậy thì bên nào tuyên bố đầu hàng thì bên đó thua."
"…đợi đã. Nghĩ lại thì, tôi sẽ ra luật."
"Oi."
"Nếu theo luật đó, trước khi bắt đầu đấu cậu chỉ cần nhận thua ngay là thoát phải không?"
Chuẩn cmnr.
"Vậy nên, cho tới khi rõ trắng đen, ta sẽ vẫn tiếp tục trận đấu này."
Thật là độc đoán và vô lý hết sức mà.
"Hiểu rồi. Tôi không phiền với lời đề nghị của cậu đâu. Ngược lại, vì cậu đã ra điều kiện, nên cậu cũng phải đồng ý một điều kiện của tôi."
"Điều kiện gì?"
"Một khi đã giải quyết xong, cấm cậu thách đấu tôi thêm lần nào nữa. Rõ chưa? Dĩ nhiên, nếu đó là trận đấu chính đáng do nhà trường chỉ định thì tôi không có quyền cấm cậu nhưng ít nhất thì với những trận cá nhân như này, tôi muốn cậu coi đây là lần cuối cùng."
"…từ đầu tôi đã tính thanh toán hết ở đây rồi."
Có vẻ không ý kiến gì, Ibuki khẽ gật đầu chấp nhận.
Nếu đã thỏa thuận xong thì bây giờ tôi đành phải vặn dây cót bản thân thôi.
Từ vụ ở sân thượng đến vụ này, trận đấu tay đôi này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi nhưng thôi kệ vậy.
Trái lại, sau khi tôi đánh bại Ibuki mới là vấn đề thực sự.
Tốc chiến tốc thắng thôi nào.
"Đúng là đồ phiền phức. Cậu đang ưu tiên nghĩ cách ra khỏi đây chứ gì."
"Do cái chỗ này thôi, nếu họ biết chúng ta vào nhà kho thì rắc rối to đấy."
Cái cớ 'vào nhầm' sẽ không có trọng lượng trừ khi chúng tôi liên lạc với họ ngay lập tức.
Việc vào nhà kho, nơi cất trữ hàng hoá trong thời gian dài, là một tội nghiêm trọng.
Không biết cô ấy có hiểu được cảm giác của tôi hay không, nhưng Ibuki vẫn phi cước về phía tôi với sự cảnh giác.
Quả nhiên cốt lõi là động tác chân của cô ấy.
Né đòn trong cái nhà kho bé xíu này chẳng dễ dàng gì. Và trên hết, tôi muốn tránh làm hỏng chồng thùng carton nếu có thể.
Tôi có hàng đống chi phí, và vì tôi cũng đang vay 'một khoản khá khá điểm cá nhân' của Karuizawa nên tôi muốn tránh các khoản chi tiêu không đáng có.
Tuy nhiên, tôi nghĩ một lượt phản công nhỏ sẽ không đủ để đập tan tinh thần của Ibuki. Trong trận đấu đặt cược danh dự của mình, cô ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thậm chí nếu tôi đánh cô ấy bất tỉnh thì cũng vậy thôi. Ibuki vẫn sẽ cố chấp không thừa nhận thất bại của mình.
Thứ luật mà chính cô nàng sẽ quyết định thắng thua, một trận đấu rắc rối bám dính lấy tôi.
Để giành chiến thắng, tôi phải tấn công, nhưng chỉ đánh không thôi thì không được. Nếu đây là trận tử chiến thì tôi sẽ không khoan nhượng, nhưng đây chỉ là một trận đấu vô nghĩa chẳng mang cho tôi lợi ích nào. Dù là trên khuôn mặt hay bụng, tôi không muốn bất cẩn để lại một vết sẹo hay vết sưng tấy nào trên người cô ấy.
Khi đó, những chiêu mà tôi có thể dùng chắc chắn chỉ có hạn. Buộc cô ấy nhận thua mà không làm cô ấy bị thương. Phải bắn mũi tên ra sao để trúng cả hai cái đích này.
Dĩ nhiên, không phải cả hai đều chắc chắn xảy ra nhưng…
Tôi tránh cú đá của Ibuki với những chuyển động cần thiết ở mức tối thiểu. Tôi dùng tay trái mặc dù đó không phải tay thuận.
"Bam" một cái khô khốc, tôi dùng lòng bàn tay vã vào trán của Ibuki.
Đây là kỹ thuật dùng phần cứng của lòng bàn tay để tấn công đối thủ.
Đòn đánh có thể gây thương tổn bởi nó thẩm thấu vào cơ thể của đối phương.
Ibuki bật ngửa về phía sau như bị thổi bay bởi âm thanh dữ dội và cơn đau.
"Ha—"
Bị dính một cú trời giáng mà không hề hay biết mình bị đánh bởi cái gì, ý thức của đối phương đã loạng choạng bởi cơn đau và sự hoảng loạn.
Nếu tôi dồn thêm chút lực nữa, chắc cô ấy sẽ bất tỉnh.
Ibuki liều lĩnh dồn toàn sức vào việc đánh bại kẻ thù trước mặt. Dù tôi có thể dễ dàng triệt tiêu nhận thức của cô ấy, nhưng triệt tiêu cảm xúc của cô ấy thì không hề.
"…..ý cậu là cậu không cần phải nghiêm túc á?"
Để tầm nhìn không bị lắc lư, Ibuki lấy tay giữ trán và lườm tôi.
"Nếu là một người luyện võ đầy kinh nghiệm, thì hẳn cậu cũng hiểu."
"Tôi hiểu. Chẳng cần cậu phải chỉ ra... thế nhưng có những thứ tôi không thể chấp nhận."
Nói cách khác, chính là trận đấu này với tôi.
Ibuki gào lên những lời nghe còn chẳng đâu vào đâu và một lần nữa phi cước về hướng tôi.
Lỗ hổng để lọt ra không hề nhỏ chút nào, một cú đá không có gì ngoài sức mạnh.
Có lẽ vì hiểu rằng không thể hạ tôi bằng mánh khoé, cô ấy đặt cược tất cả vào pha nhất kích tất sát này. Hay cô ấy đang chuẩn bị một đòn đáp trả khi hai bên cùng tung chiêu?
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không định để đòn tấn công ấy dính vào người mình.
Tôi dùng tay phải chặn cú đá của Ibuki và dùng tay trái đang rảnh để túm lấy cổ họng Ibuki.
"Gah.......!"
Một trình trạng mà cô ấy không thể thở bình thường được nữa.
Ibuki giãy giụa dùng cả hai bàn tay nắm lấy tay trái của tôi. Cô ấy cào bằng móng tay của mình và chống cứ trong tuyệt vọng, nhưng tay trái của tôi không hề nới lỏng.
"Quyết định đi, Ibuki. Muốn tôi dừng lại, hay lao đầu tiếp tục? Nếu cậu chọn cái sau thì chẳng có sau đó nữa đâu."
Nếu có thể thuyết phục cô nàng dễ dàng như thế thì sự tình đã không như thế này.
"Ryuuen đã thể hiện rồi. Cậu thì sao, Ibuki? Cậu đủ khả năng để thể hiện không?"
"Guu!"
Ibuki lườm tôi đầy phẫn nộ y như trước.
Tuy nhiên—
Tay của Ibuki run rẩy và cô ấy từ từ đặt nó lên trên tay trái của tôi.
Ton, ton, ton. Cô ấy tát tôi ba cái yếu ớt. Từ cử chỉ đó, đôi mắt nhắm nghiền và vẻ mặt cam chịu, tôi đã hiểu. Tôi nhẹ nhàng nới lỏng tay trái và thả Ibuki ra.
"Haa… haa. Tôi không nghĩ cậu sẽ dễ dãi chỉ vì tôi là con gái, nhưng thậm chí cậu còn chẳng lưu tình tí nào."
"Cậu đâu phải đối thủ mà tôi có thể dễ dãi được, phải không?"
Với lại, nếu tôi dễ dãi, Ibuki sẽ càng kích động hơn nữa.
Chà, đúng là tôi không cố gắng sử dụng hết khả năng của mình cho lắm, nhưng đó là chuyện khác.
Điều quan trọng là trông tôi không giống như đang nương tay với cô ấy.
"Aaa mou. Tại sao…?"
Dù trông có vẻ bực bội nhưng xem ra Ibuki đã nguôi ngoai. Cô ấy ngồi bệt xuống.
"Rồi. Tôi phải chấp nhận thôi. Cậu thắng."
Tôi không buồn để tâm việc thắng thua, nhưng nếu Ibuki hài lòng thì tôi cũng chẳng phủ nhận. Trận đấu liều lĩnh này cũng có chút ý nghĩa đối với cả hai chúng tôi.
"Tôi chưa từng thấy ai mạnh như cậu, ngay cả người lớn. Sao cậu có thế mạnh đến thế?"
"Không ngừng luyện tập hằng ngày. Đó là lẽ đương nhiên với người am hiểu võ thuật, không phải sao?"
"À, thế à."
Ý thức được câu trả lời của tôi không hề nghiêm túc, Ibuki thở dài bỏ cuộc.
"Vậy? Làm sao chúng ta ra khỏi đây? Ý tôi là tôi cũng sẽ hợp tác với cậu."
"Đơn giản thôi."
Từ website của trường học, tôi sẽ gọi cho trung tâm thương mại Keyaki, hay đúng hơn là hiệu thuốc trong trung tâm bằng điện thoại.
"Thứ lỗi, có nhân viên tên Kimura-san ở đó không ạ?... phải, nếu anh ấy có ở đó, làm ơn hãy đưa máy cho anh ấy được không ạ?"
Chỉ một chốc sau, người nhân viên tên Kimura trả lời điện thoại. Tôi đã thông báo cho anh ta việc chúng tôi mắc kẹt ở đây.
"Thế này không phải sẽ rắc rối sao?"
"Phải. Không có gì đảm bảo ta có thể qua được vụ này mà không bị phạt. Để không làm vấn đề trở nên ồn ào hơn, cậu sẽ phải giả ngu đấy, Ibuki."
Không lâu sau, người nhân viên khóa cửa trước đó đã mở cửa bước vào. Sau khi thấy chúng tôi trong nhà kho, anh ta bắt đầu tra hỏi tại sao chúng tôi lại vào đây và không liên lạc ngay với họ.
"Thực sự xin lỗi. Em hơi hừng quá trong cuộc hẹn với cô ấy và rồi tìm được một chỗ không người. Em không nhận ra nơi này bị khóa."
Tôi lợi dụng việc Giáng sinh đang đến gần và đóng vai một cặp đôi ngu ngốc quá phấn khích.
Đương nhiên, dù nói dối, tôi cũng không bảo rằng chúng tôi là 'người yêu' bởi nếu nhân viên quyết định báo cáo việc này lên cấp trên, hẳn nó sẽ được xem là bịa đặt. Tôi chỉ đơn giản nói tránh đi và lái họ nghĩ theo hướng đó.
"Nhỉ, Mio? Cậu cũng nên xin lỗi đi chứ."
"H-hả? Cậu đang—"
Ibuki trả lời ngay khi bị tôi gọi tên, nhưng tôi trừng mắt để khiến cô ấy im lặng.
Trong lúc này, cô ấy nên hiểu rằng lỡ lời một chút thôi là đâm bản thân một nhát chí mạng.
Dĩ nhiên, tôi đã lường trước được khả năng cô ấy có thể phản bội tôi và chuẩn bị theo hướng đó. Trong tình huống xấu nhất, tôi cũng phải nhận thiệt hại nhưng chắc kèo là cô ấy sẽ chịu nhiều hơn tôi. Tôi đã chuẩn bị đùn đẩy hơn nửa trách nhiệm lên Ibuki. Bởi không khó để chứng minh rằng Ibuki có ý định bước vào căn phòng này.
"…em xin lỗi ạ."
Dù trông đầy bất mãn nhưng Ibuki vẫn cúi đầu xuống.
Tiếp đó, tôi nói với họ rằng mình chưa đụng vào bất cứ thứ gì.
Nam nhân viên đó liên tục nghiêm khắc cảnh báo chúng tôi, nhưng trách nhiệm cũng nằm ở họ khi đã quên khóa cửa, thế nên vụ việc này kết thúc với quyết định không báo cáo lên cấp trên. Đó là lý do tại sao tôi lại không gọi ngẫu nhiên một nhân viên, mà cụ thể là người đã quên khóa cửa, vì tôi đang nhắm vào điều đó.
Để cho chúng tôi đi sau khi đã giảng đạo, người nhân viên tên Kimura khóa cửa rồi quay lại làm việc.
"Thoát nạn rồi."
"…..cậu, chỉ trong một thoáng, cậu đã nhìn thấy tên người nhân viên đó?"
Xem ra cô ấy hứng thú với điều này hơn cả việc tôi gọi nhỏ bằng tên.
"Không phải cố ý, chỉ là nó đập vào mắt thôi."
"À thế cơ à."
Dù là người hỏi nhưng câu trả lời của cô ấy có vẻ gì đó lạnh nhạt.
"Tóm gọn lại, tôi sẽ không bao giờ dính dáng tới cậu nữa. Thỏa thuận xong."
"Tôi rất biết ơn về điều đó."
"Mà trước đó… tôi muốn nghe ý kiến từ cậu về một điều cuối cùng."
"Ý kiến á?"
"Để lên lớp A, một người cần phải có 20 triệu điểm cá nhân, cậu biết phải chứ? Và để cả lớp được lên lớp, tức là 800 triệu điểm. Với lượng điểm lố bịch đó, cậu nghĩ có thể gom góp đủ được trước khi tốt nghiệp không?"
"Không thể. Đó là điều mà ai cũng nghĩ đến, nhưng rồi họ sẽ lại bỏ cuộc thôi."
Tôi trả lời ngay lập tức.
"Ừ, phải, tôi cũng đoán vậy."
"Đây là điều cuối cùng cậu muốn hỏi tôi à?"
"Phải, hết rồi. Chào."
Có lẽ chẳng còn gì để nói thêm, cô ấy im lặng và rời đi.
Vậy là tôi đã cắt đứt liên hệ với Ibuki, hoặc tôi cho là vậy… nhưng chừng nào còn học cùng nhau ba năm nữa, sẽ có ngày tôi không thể nói như thế nữa.
Tôi có linh cảm như vậy.
4
"Đúng là thảm quá trời thảm mà."
Dù hơi lệch so với dự tính ban đầu, nhưng rồi tôi đã qua được nửa ngày dài đằng đẵng này và cuối cùng đã quay lại ký túc xá thành công.
Trong kỳ nghỉ đông, ra ngoài cũng tiềm ẩn khá nhiều nguy hiểm. Đầu tiên là Sakayanagi và Kamuro, sau đó là tranh cãi với Ibuki. Tôi còn lướt qua bọn Ishizaki nữa.
Kiểm tra đồng hồ trên điện thoại, xem ra đã gần 3 giờ chiều.
"Ahaha. Nói lại lần nữa xem nào—"
Khi đang đi ra từ trung tâm thương mại Keyaki để quay về ký túc xá, tôi thấy nhóm ba cô gái rẽ qua góc và đi trước tôi một chút.
Satou, Shinohara và cả Matsushita, họ đều là học sinh lớp D. Họ vừa đi vừa trò chuyện thân mật với nhau.
Ngày kia tôi có kế hoạch gặp Satou, ánh nhìn của tôi bất chợt bị cô ấy cướp mất.
Tôi giấu mình đi để không bị để ý và giữ khoảng cách đủ để có thể nghe được giọng của họ. Vì nếu có bất kỳ thông tin nào hữu dụng thì thật tốt quá.
"Rốt cuộc, đến tận Giáng sinh rồi bọn mình vẫn chưa có gấu—"
Matsushita nói, mắt nhìn các cặp đôi xung quanh rồi thở dài.
"Cậu mà nghĩ đến chuyện kiếm gấu là có gấu ngay thôi. Cậu dễ thương mà."
Shinohara khúc khích đầy tinh nghịch, tay chọc vào bên hông Matsushita.
"Tớ không muốn hẹn hò đến mức phải xuống nước đâu."
"Cũng đúng nhỉ ~. Nhưng, nghĩ lại thì, tớ vẫn muốn có bạn trai."
"Thế cậu đã có ứng cử viên nào chưa?"
Matsushita hỏi Shinohara. Shinohara khoanh tay lại và biểu lộ một nét mặt phức tạp.
"Chẳng có ai. Từ đầu con trai lớp mình đã là thảm hoạ rồi."
"Giải thưởng duy nhất và cuối cùng đã bị Karuizawa cướp mất rồi—"
Dĩ nhiên, giải thưởng tức là Hirata.
"Lúc nào cũng phải ganh đua với các lớp khác trong các kỳ thi, nên bọn mình gần như chẳng có thời gian để kết bạn. Đến nước này rồi, tốt nhất là hẹn hò với một senpai đi—tớ nghĩ vậy. Nói thật, sinh viên đại học ngon hơn hẳn đấy."
Xem ra nam sinh năm nhất nằm ngoài phạm vi của Matsushita rồi.
"Senpai ấy à—Tớ thì chắc ngược lại, tớ không muốn hẹn hò với ai đó hơn tuổi mình. Tớ mà muốn đâm đầu vào yêu thì phải là với người cùng tuổi cơ."
Nói cách khác, Shinohara xem ra thích ai đó cũng năm nhất như cô ấy hơn.
"Cậu thì sao, Satou-san?"
"Hể? Tớ á? Ừ, thì—tớ cũng như Shinohara-san, cũng thích bạn cùng lớp hơn thôi."
"Không, không. Có ai bảo bạn cùng lớp đâu."
Shinohara ngay lập tức phủ nhận. Dường như cô ấy cảm thấy đây là điều cần phải phủ nhận.
"Nói mới nhớ, Satou-san nè, chẳng phải cậu… đã nói chuyện với Ayanokouji-kun sao?"
Đột nhiên, tên tôi được thốt ra. Nếu tôi đột nhiên quay ra nhìn thì sẽ là dấu chấm hết.
Tôi đánh mắt sang một hiệu sách bên cạnh mình, hướng về góc đối diện với lối đi.
Lập tức từ bỏ việc bám đuôi họ, tôi thay đổi một chút.
Để tăng khoảng cách với Satou cũng như nhóm của cổ, tôi quyết định sẽ giết thời gian ở đây một lúc.
"Bảng xếp hạng những mặt hàng nổi bật trong năm, à."
Từ nhu yếu phẩm hàng ngày đến đồ điện tử, có vẻ như đó là một bảng xếp hạng bao gồm toàn những thứ quen thuộc. Chất tẩy rửa của nhà sản xuất này tốt hay không, những chi tiết như thế cũng được viết ra đầy đủ.
Cảm thấy một chút hứng thú, tôi cầm nó lên và xem qua.
"…mua về cũng được đấy chứ."
Những phụ tùng xe hơi tốt nhất trong phần phụ lục là không cần thiết, nhưng vì đó là phần bổ sung nên thôi kệ.
Tôi không biết nhiều về hàng điện tử tiêu dùng, nên có thể đây là tài liệu tham khảo hữu ích khi tôi cần mua.
Giờ thì, cảm giác như Satou và nhóm của cô ấy đã rời đi, tôi ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, trong tầm mắt của tôi, không hiểu sao Shinohara đang đứng một mình. Có vẻ như hai người kia đã đi vào nhà vệ sinh và để Shinohara đứng một mình ở đó.
Một lúc lâu sau, chắc tôi sẽ phải lục qua vài cuốn sách. Đằng nào tôi cũng đã cầm cuốn sách xếp hạng hàng hóa trong tay để mua, có lẽ tôi cũng sẽ xem qua vài cuốn khác.
Có khá nhiều người trong hiệu sách, nhưng, tôi phát hiện ra một người không hợp. Một người có những hành động như thể sắp làm điều gì đó rất tồi tệ. Đó là Ryuuen Kakeru.
Cậu ta nhìn qua góc sách học thuật. Không thể thấy gì ngoại trừ tấm lưng, tôi cũng chẳng thể thấy nét mặt của cậu ta.
"Chẳng hợp với cậu ta chút nào…"
Cậu ta không có tùy tùng bên mình, trông dáng vẻ cậu ta đứng một mình có đôi chút đơn độc.
Nhưng mà mới hôm qua còn bị tôi hành sml trên sân thượng, hôm sau vẫn có thể mạnh dạn ra ngoài như thế này, quả đúng là cậu ta có khác.
Chỉ cần xác nhận Ryuuen hiện giờ vẫn ra ngoài như thế này thôi cũng đáng. Dù có trông thấy tôi, mối quan hệ của chúng tôi cũng không phải kiểu đứng loanh quanh chém gió. Vậy nên giờ tôi quyết định không đến gần cậu ta.
"Này, cô năm nhất phải không?"
"Ể?"
"Nãy cô lườm bọn tôi đúng không?"
"K-Không. Em đâu… đâu có làm vậy…"
Trong khi tôi đang đọc qua những cuốn sách khác, tôi nghe thấy giọng nói hoang mang của Shinohara.
Tôi ngẩng mặt lên khỏi trang tạp chí, vì lý do nào đó, một cặp nam nữ trông như học sinh khoá trên đang lườm Shinohara như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy. Tuy không nhớ cô gái nhưng tôi nhớ mặt chàng trai này. Anh ta là học sinh lớp D năm ba và ngay sau khi vào trường, thông qua đàm phán, anh ta là người đã bán cho chúng tôi đáp án của các bài kiểm tra trước đây. Tôi nghe nói năm hai và năm ba đã có kha khá người bị đuổi học. Nhưng dù đã ăn một bữa chỉ toàn rau, anh ta vẫn tiếp tục bám trụ mà không bị tống cổ đến tận ngày hôm nay.
Hai học sinh khoá trên đó mặc đồ đôi. Quần áo bình thường với sọc chấm bi.
Hơn nữa, họ đang đứng ở một khoảng cách mà cánh tay của họ gần như chạm vào nhau. Méo thể nhầm lẫn được, họ là người yêu. ==!
"Rõ ràng cô lườm bọn tôi mà. Đi không biết nhìn đường à?"
"Thế là đủ rồi, đi thôi... quan tâm làm gì."
Chàng trai dường như không bận tâm lắm, nhưng bạn gái của anh ta vẻ đang vô cùng tức giận.
"Tớ không tha đâu. Chỉ là một đứa năm nhất, lại còn học lớp D phải không?"
"Đó là, thì—đúng nhưng… nhưng mà em, em không có lườm…"
"Đừng có bố láo. Rõ ràng cô đụng vào bọn tôi rồi còn nổi đoá nữa."
Từ tình huống này suy ra, có lẽ một trong hai bên đã không chú ý phía trước và vai của họ va vào nhau, đại loại vậy.
Nhưng thực tế là cả hai đều không bị ngã hay thương tích gì cả, vậy cú va chạm giữa họ đâu phải mạnh.
"Từ đầu nhé, đâm vào anh chị mà cái thái độ đó là sao? Xin lỗi mau."
"N-nhưng người không nhìn đường là..."
"Hả? Làm sao, cô định nói là lỗi của tôi à?"
Shinohara cố gắng khẳng định mình không sai, nhưng có vẻ như không thể chịu được áp lực từ một học sinh khoá trên, cô miễn cưỡng cúi đầu.
"...... không. Em rất xin lỗi."
Tuy nhiên, thái độ miễn cưỡng của cô ấy không chỉ tôi mà cả chị kia cũng nhận ra.
Cơn thịnh nộ của chị khoá trên kia đã được châm ngòi và giờ thì phát nổ.
"Hả. Xin lỗi với cái kiểu thái độ như thế, tôi chẳng thấy tí chân thành nào từ cô cả."
"C-Chân thành… nhưng người không nhìn đường, em nghĩ, là senpai ạ."
Có vẻ như từ góc nhìn của Shinohara, trước cả khi có lườm họ hay không, chính họ là người đã va vào cô trước.
"Bớt giỡn mặt đi. Cô là người không nhìn đường, phải không?"
"Sao lại…"
Từ lời nói của chị khoá trên kia, dường như người không nhìn đường khi đi là Shinohara, hoặc đó là những gì chị ta muốn nói. Nó mâu thuẫn với những lời phàn nàn của Shinohara.
Nhưng chuyện gì thực sự đã xảy ra chỉ những người có liên quan cũng như nhân chứng mới biết được. Đó là một tình huống mà Shinohara khó mà tự mình giải quyết.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nhúng tay vào. Nhưng tôi cũng không chứng kiến toàn bộ vụ va chạm, nên tôi cũng không thể phán xét được... mà lỡ như lại được thì sao.
Ngay khi tôi nghĩ vậy và toan trả cuốn sách lại lên kệ, tôi thấy bóng dáng của một học sinh.
Dường như nhận thấy Shinohara đang vướng vào một vấn đề, cậu ta tiến lại gần.
Để phòng hờ thôi, tôi nghĩ vậy và quan sát họ, cậu ta gọi Shinohara.
"Cậu đang làm gì vậy, Shinohara?"
Mặc kệ những học sinh khoá trên, cậu học sinh cùng lớp, Ike Kanji lên tiếng.
"A... Ike-kun... umm…"
Đó không phải là kiểu cảm xúc 'Mình được cứu rồi'. Nếu hỏi tôi, nó giống như khi cô ấy đang chờ cơn bão này đi qua, nhưng một cơn bão khác lại ập đến vậy. Shinohara trưng ra nét mặt đầy lúng túng.
Bình thường Ike là kẻ mang đến rắc rối nên cũng thật dễ hiểu.
"Cậu là ai? Tránh ra chỗ khác."
Thấy cậu ta bất ngờ xen vào, chị ta bật lại.
"À, không, em xin lỗi senpai. Nhưng đây là bạn cùng lớp của em. Cô ấy đã làm gì chị ạ?"
Từ giọng điệu của chị ta, có vẻ như Ike cũng đã nắm bắt được tình hình. Xem ra cậu ta đã theo dõi tình hình từ xa, giống tôi.
"Làm gì ấy à? Cô ta va vào bọn tôi. Hơn nữa, cô ta còn tỏ thái độ thù hằn và lườm bọn tôi."
"Aa~ hiểu, em hiểu rồi. Em cũng hay bị nó lườm mà."
Ike cười chếnh choáng và chỉ tay vào Shinohara.
Chắc hẳn Shinohara phải rất bất mãn, nhưng dường như không hiểu nổi hành động của Ike, cô ấy đứng ngơ ngác.
"Tại mắt cô ấy luôn khó chịu kiểu này nên trông giống như cô ấy hay lườm. Chứ cô ấy không đủ can đảm để nhìn chằm chằm vào senpai đâu, đúng hơn thì cô ấy sinh ra đã như vậy rồi."
Cứ như vậy, vừa bồi thêm vài điểm xấu của Shinohara, cậu ta vừa cố gắng thúc giục họ hòa giải.
Cậu ta không đào sâu về vụ va chạm, hay đúng hơn là người nào sai.
"Với lại em nghĩ tốt hơn hết là không nên gây ồn ào. Có một giáo viên đang ở đây đấy."
Nếu họ bị giáo viên thấy, rắc rối sẽ lan rộng như một đám cháy.
Cứ như thế, Ike đã khéo léo khiến họ nghe lời. Trên hết, điểm quan trọng nhất ở đây là cậu ta nói những lời đó không phải đến cô gái, mà là đến chàng trai kia.
'Anh hiểu mà đúng không?' – ánh mắt cậu ta nói với anh chàng kia như vậy và có vẻ như nó có hiệu quả.
"...đi thôi."
Giáng sinh đã ở rất gần rồi. Người bạn trai có vẻ cũng muốn tránh xung đột. Theo cách nhìn của anh ta, người không muốn bất hoà xảy ra, đây là cơ hội để kết thúc vụ này.
Chị gái kia vẫn có vẻ hơi bất mãn nhưng dù vậy, dường như cơn giận của chị ta đã ít nhiều vơi đi.
"Hmmph."
Để lại một tiếng thở qua mũi, chị ta bắt đầu rời đi cùng bạn trai.
Vậy là bằng cách nào đó họ đã tránh được vụ này.
Sau khi hai người học sinh đó đã rời đi, Shinohara cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu..."
Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ vui mừng vì được cảm ơn, nhưng không ngờ cậu ta lại bật mode lạnh lùng boiz. ==!
"Không cần... có gì to tát đâu."
Cậu ấy trả lời ngắn gọn.
"Nhưng ban nãy cậu lắm mồm quá đó. Làm như lúc nào tớ cũng lườm không bằng."
"Đó chỉ là cách để tớ giúp cậu thôi."
"Không còn cách nào tốt hơn sao?"
"Không biết nhé ~."
"…ừ, thì… c-cảm ơ—"
"C-Chào. Tận hưởng Giáng sinh của cậu mà không có bạn trai nhaaa!"
"H-Hả!? Thứ như cậu mười nghìn năm nữa cũng đừng mơ có bạn gái nhé!"
Không hiểu vì sao, Ike quyết định bỏ lại lời nói đó phía sau như lời chia tay và cố gắng rời khỏi nơi này. Có lẽ vì cậu ta nhìn thấy Satou và Matsushita đã trở về từ phòng vệ sinh.
Tuy nhiên, kiểu gì hai người họ cũng nhìn thấy cậu ta rời đi. Khi gặp lại Shinohara, hai người họ tỏ vẻ mặt đáng ngờ.
"Hmm? Đó là Ike-kun, phải không? Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Cậu ta lại làm phiền cậu phải không? Sao lớp mình toàn lũ ngốc thế này?"
"K-Không, không phải đâu mà."
Tôi tưởng cô ấy sẽ ném sự tức giận của mình về phía hai bọn họ, nhưng có vẻ như Shinohara không định nói với họ về vụ việc vừa rồi.
Và rồi, Shinohara lặng lẽ nhìn Ike rời đi.
Có vẻ như vấn đề đã ổn thỏa, tôi cũng nên quay lại thôi.
Xem ra tôi sẽ không thể lấy bất kỳ thông tin nào về Satou ở đây rồi.
5
Trên đường trở về với chiếc túi chứa sách trên tay, tôi nhận được một cuộc gọi.
Xác nhận cái tên hiển thị trên màn hình là Hasebe Haruka, tôi trả lời cuộc gọi.
"A, là tớ đây. Hơi đường đột chút nhưng ngày kia, sao tất cả chúng ta không tập trung thành một paripi nhỉ?"
"Ể? Tập trung và làm gì cơ?"
Lịch trình của tôi cho ngày kia đã được quyết định nhưng tôi lại vô tình hỏi về cái từ mà mình chưa từng nghe thấy trước đây.
"Cậu không biết paripi à? Party people ấy. Gọi tắt là paripi."
Không ngờ cái thuật ngữ mới toanh đó được sinh ra luôn.
Không, tua lại nào, cảm giác hình như tôi đã nghe ai đó trong lớp thốt ra từ này trước đây rồi. Nó chắc có nghĩa là một tập hợp những người yêu thích tiệc tùng.
"Giáng sinh không chỉ dành cho các cặp đôi, là chủ đề chính nhé."
Ra vậy. Có vẻ như ảnh hưởng của Giáng sinh không chỉ giới hạn ở các cặp đôi. Nó còn ảnh hưởng đến những kẻ độc thân xung quanh nữa.
"Xin lỗi. Nhưng tớ có kế hoạch cho ngày kia rồi."
Hẳn là vui lắm đây, nhưng hiện giờ tôi không có lựa chọn nào khác ngoài từ chối.
"…ửm? Ngày kia là Giáng sinh đấy, ý cậu là gì vậy?"
Thật đau đầu khi cô ấy hỏi ý tôi là gì, nhưng nếu bọn Haruka hôm đó cũng đi chơi thì có khả năng tôi sẽ bị họ nhìn thấy. Nên tốt hơn là tôi nên nói thật.
"Tớ đã hứa với Satou là sẽ đi chơi với cô ấy rồi."
"Satou? 'Satou' trong khối đường? Cậu sẽ bỏ chúng vào túi để đi chơi à?"
Cô ấy là loại đầu đất gì thế.
"Ể? Ể? Cái gì, có lẽ nào cậu sẽ hẹn hò với Satou-san? Vào Giáng sinh á?"
Chẳng cần phải giải thích, tự Haruka rồi sẽ hiểu ra thôi.
Tuy nhiên, tôi nên sửa lại lời cô ấy một chút.
"Hẹn hò gì đâu. Tớ chỉ đi chơi với cô ấy thôi."
"Mọi người trên toàn thế giới gọi đó là 'hẹn hò' đấy."
Có thể mọi người cho là như vậy, nhưng đối với tôi, tôi không định dùng từ 'hẹn hò' trong tình huống này.
"Trước đây tớ đã từ chối khá nhiều lời mời của cô ấy. Nên Satou đã đề nghị tớ đi chơi với cô ấy vào ngày 25 này."
"Không, không, không. Hỏng, hỏng hết rồi."
Tất nhiên, sau khi vào ngôi trường này, tôi cũng đã học về thứ được gọi là xã hội.
Không phải là tôi không hiểu ý nghĩa đằng sau việc một đôi trai gái đi chơi cùng nhau vào ngày Giáng sinh.
Nhưng lý do duy nhất tôi chấp nhận lời mời của Satou, đơn giản là vì ngày cô ấy chọn là ngày 25 và không có gì khác.
"Tớ chỉ muốn xác nhận thôi nhé, cậu không phải đang hẹn hò với cô ấy, phải không?"
"Như lần đi với Shiina thôi. Tớ có đang hẹn hò với ai đâu."
"Cũng đúng. Mà, tớ chẳng có chỗ để nói gì đâu nhưng... Airi ấy."
"Airi?"
"Ngày kia, nếu Kiyopon không tham gia cùng bọn tớ, tớ nghĩ cô ấy sẽ tò mò nhiều điều lắm đấy. Cậu cũng đừng mong giả ốm mà giấu diếm gì nhé."
Vậy thì nói ra sự thật là xong. Nói ra thì dễ, nhưng tôi không thể làm được.
"Hiểu rồi. Tớ sẽ làm gì đó. Ngày kia các cậu định đi đâu?"
"Vậy nghĩa là cậu sẽ hành động dựa trên lịch trình của tớ?"
"Còn cách nào khác đâu đúng không? Nếu cô ấy tình cờ thấy Kiyopon và Satou-san đi hẹn hò vào ngày Giáng sinh, tớ nghĩ cô nàng sẽ ngất xỉu mất."
Nói cô ấy sẽ ngất xỉu thì hơi quá rồi – tôi thầm nghĩ, nhưng nếu là Airi thì cũng có thể lắm.
Tùy theo hoàn cảnh, thậm chí cô ấy có thể rơi vào tình trạng trầm cảm nặng.
Khi tôi nghĩ vậy, ở phía bên kia của điện thoại, thái độ của Haruka đã thay đổi.
"Không lẽ, tình cảm của Airi ấy... cậu nhận ra rồi sao?"
Thắc mắc của Haruka gần như đã chính xác.
"Có đúng như Haruka nghĩ không không quan trọng, ít nhất tớ cũng hiểu được cảm xúc của cô ấy đối với mình hơi khác so với cảm xúc mà những người khác dành cho tớ."
"Sao~ mà trả lời kỳ quặc quá vậy, nhưng tớ hiểu rồi. Tức cậu không vô tâm đến vậy. Tất nhiên, vì cậu đã hiểu rồi, tớ cũng sẽ không nói gì thừa thãi nữa."
Thừa thãi. Nói cách khác, 'cậu không định đáp lại cảm xúc của Airi sao?', đó là những gì cô ấy đang muốn nói.
Nếu bạn hỏi tôi, Airi giống như một chú chim nhỏ vừa mới bắt đầu tự mình tập tễnh những bước đầu tiên.
Cô ấy vẫn ở trong tình trạng không biết nhiều về người khác, nên việc bám lấy một trong số ít người khác giới mà cô ấy thân thiết, nói cách khác là tôi, và ít nhiều dành tình cảm cho tôi là điều không thể tránh khỏi.
Trước hết, cô ấy cần dành nhiều thời gian hơn với thật nhiều học sinh nam nữ khác, và từ đó, cô ấy phải trưởng thành hơn.
Bằng cách đó, một cảm xúc mới sẽ nảy sinh ở cô ấy, khác với cảm xúc lãng mạn mà cô ấy đang thấy trước mắt.
Điều này có thể cũng đúng với tôi nữa.
Trường học là gì, bạn bè là gì và việc yêu một người thực sự có ý nghĩa gì. Tất cả những điều này tôi vẫn chưa hiểu rõ, vậy nên tôi chưa thể đưa ra quyết định quá vội vàng.
"Dù sao tớ cũng sẽ liên lạc lại với cậu, được chứ?"
"Xin lỗi vì không thể tham gia với các cậu."
Tôi xin lỗi như vậy, nhưng Haruka lập tức đáp lại.
"Ngay từ đầu, nhóm bọn mình tập hợp cùng nhau để vượt khỏi những ràng buộc đó, phải không? Nếu những ràng buộc đó trở nên chặt chẽ một cách kỳ lạ, nó sẽ khiến nhóm mất đi ưu điểm của mình. Tập trung với nhau khi bọn mình thích và từ chối khi bọn mình không muốn. Chính vì nhóm bọn mình có thể làm như vậy nên nó mới có sức cuốn hút đó."
Trả lời như vậy, Haruka kết thúc cuộc gọi.
"Quả thật là như vậy."
Nếu hình thành một thứ tựa như nghĩa vụ liên quan đến một lời mời, ưu điểm của nhóm này sẽ bị mất đi.
Tôi nhận ra rằng mình nên cảm thấy biết ơn vì đã tham gia vào nhóm này.