Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4619: Thần Linh Thánh Vương
Rầm rầm rầm phanh!
Tiếng nổ trầm đục vang lên, Hồng Hoang Hỏa Kỳ bốn đạo thân ảnh bay xa, vốn là siêu cấp cường giả vô địch, bây giờ cả bốn liên thủ cũng không thể chống lại một mình Thần Linh Nghiễm Hồng.
- Sư phụ.
- Sư đệ.
Hồng Vũ, Hư Thiên Thánh cô, Hậu Khánh Lâm, Nhược Linh thánh nữ, lão Ảnh, Tử Vi Thần Nữ, Đạm Niệm, Hoàng Phủ Minh Long tám người gần như theo sau Hồng Hoang Hỏa Kỳ bốn người lao thẳng về phía Thần Linh Nghiễm Hồng, tám công kích toàn lực đánh vào hư không.
- Bốn tên bọn chúng không phải là đối thủ, các ngươi càng không phải.
Một thân ảnh trong Thiên La minh lao ra, thân ảnh Thích Thiên xuất hiện cản trở tám người, vào lúc này bộc phát năng lượng khủng khiếp, trực tiếp đông cứng hư không, lúc này phật quang thần thánh bùng phát, khí tức quỷ dị bao phủ lòng người, làm cho người ta có xúc động buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật, rất khó sinh lòng phản kháng khi đối mặt lực lượng quỷ dị này.
Rầm rầm rầm...
Trong khí tức năng lượng quỷ dị, tám đạo quang ấn đánh thẳng vào thân thể đám người Hồng Vũ, đánh tám người bay ra xa.
Vào lúc này người chung quanh đang quan sát tình hình cũng chấn động.
Đám người Mạc Trường Lăng, Thiên Tí Tu La Nữ không biết phải làm sao, ánh mắt đều nhìn vào Thần Linh Nghiễm Hồng cùng Thích Thiên hai người.
Chỉ có Thần Linh Thiên Cơ cùng Thần Linh Phạt Thiên hai người vui vẻ, dường như tất cả đã tính trước, không có gì kỳ lạ.
Đánh bay đám người Hư Thiên Thánh cô, Hậu Khánh Lâm, lão Ảnh, Hồng Hoang Hỏa Kỳ khiếp sợ nhìn qua, thực lực khủng bố như vậy làm người ta khó tin, không ngờ năng lượng mênh mông như vậy lại xuất phát từ Thần Linh Nghiễm Hồng cùng Thích Thiên hai người.
- Tại sao có thể như vậy... Việc này không đúng, Thần Linh Nghiễm Hồng, Thích Thiên có khí tức tương tự nhau, chẳng lẽ...
Thân thể Lục Thiếu Du ổn định trên không trung, khóe miệng máu tươi đầm đìa, ngũ tạng lục phủ lệch vị trí, ánh mắt nhìn Thần Linh Nghiễm Hồng cùng Thích Thiên, từ khí tức chấn động của hai người vừa rồi đã dẫn động nguyên đan chữ vạn.
- Thần Linh Thánh Vương, ngươi là Thần Linh Thánh Vương, tại sao ngươi có bộ dạng bây giờ?
Hồng Hoang Hỏa Kỳ kinh hãi hét lớn, lúc này Hồng Hoang Hỏa Kỳ, Thiên Mộc Thần Thụ, Cổ Hoang Băng Thiên Hùng, và với Hỗn Độn Hoàng Cương Hổ dường như nhìn thấy quỷ khi nhìn Thần Linh Nghiễm Hồng, dường như gặp phải vật khủng khiếp nhất, thân thể run rẩy lui về phía sau, lui tới bên cạnh Lục Thiếu Du, ánh mắt đầy sợ hãi.
- Thần Linh Thánh Vương.
Hư Thiên Thánh cô, Hậu Khánh Lâm, lão Ảnh, Nhược Linh thánh nữ, thậm chí không ít cường giả già nua biến sắc, Thần Linh Thánh Vương, đây là cái tên quá xa xưa, đó là cái tên làm các viễn cô đại năng khiếp sợ.
- Ha ha, không nghĩ tới các ngươi còn có thể nhớ rõ ta, thật sự không ngờ đấy.
Thần Linh Nghiễm Hồng cười, khí tức thần linh chấn động, ánh mắt như quan sát chúng sinh, như nhìn con sâu cái kiến, giờ phút này Thần Linh Nghiễm Hồng hiện tại và Thần Linh Nghiễm Hồng lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Thần Linh Thánh Vương, tại sao ngươi có thể đi ra ngoài, ngươi rõ ràng bị chủ nhân phong ấn trong mộ địa chúng thần, tại sao có thể thoát được?
Thiên Mộc Thần Thụ nhìn Thần Linh Nghiễm Hồng, ánh mắt kinh hãi và nghi hoặc, nói:
- Không, ngươi còn chưa khôi phục, ngươi lại giống như không phải Thần Linh Thánh Vương, ngươi có khí tức của hắn, thế nhưng mà lại không phải Thần Linh Thánh Vương chân chính, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ha ha, tính toán của hai lão gia hỏa Đông Hoàng Thái Huyền và Đế Phách Thiên kia đã thất bại, đáng hận hai tên vô sỉ kia âm thầm liên thủ, vận dụng Thiên Đạo chi lực phong ấn mộ địa chúng thần, cho rằng như vậy là có thể giải quyết tất cả sao, chỉ tiếc Thần Linh Thánh Vương ta làm gì dễ đối phó như vậy, ta cũng lưu lại hậu chiêu, trải qua vô số năm, trải qua mấy lần luân hồi, tất cả đều thành toàn ngày hôm nay, ba ngàn đại thế giới đều là của ta, không còn người nào có thể tranh đoạt với ta.
Ánh mắt Thần Linh Nghiễm Hồng ngạo nghễ, vì ngày hôm nay, hắn đã chuẩn bị quá lâu.
- Thần Linh Thánh Vương là ai, Đông Hoàng Thái Huyền là ai, có quan hệ gì với sư phụ Bát Hoang Thánh Tôn Đế Phách Thiên?
Lục Thiếu Du kinh ngạc.
Tiếng cười thu liễm, đôi mắt Thần Linh Nghiễm Hồng nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, mỉm cười, vẫn là gương mặt tuấn lãng bất phàm đó, hắn nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mang theo khinh thường và đắc ý, nói:
- Lục soái, Lục Thiếu Du, ngươi chính là hậu chiêu mà lão gia hỏa Đế Phách Thiên kia an bài, một trận chiến lúc trước thật sự đa tạ ngươi, bằng không ta cũng khó có thể triệt để thức tỉnh. Mà bây giờ ngươi cuối cùng không đúng như nguyện vọng của Đế Phách Thiên, đạt được Đông Hoàng Thái Huyền lưu lại Hỗn Độn Thiên Thế Giới, nhất phi trùng thiên, chấn kinh thiên địa, cuối cùng vẫn chưa trưởng thành, so với chúng ta lúc trước, ngươi còn kém xa, Đế Phách Thiên tính toán lâu như vậy, an bài lâu như vậy, nhưng đến bây giờ lại là giỏ trúc múc nước.
Thần Linh Nghiễm Hồng nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du, ánh mắt biến thành lạnh giá, ánh mắt tham lam nói:
- Khặc khặc, nếu như ta có được Hỗn Độn Thiên Thế Giới, đến lúc đó không ai làm gì được ta, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!