Lên nhầm kiệu hoa
Chương 41: Nét mực
Chương 41: Nét mực
Khi Hà thị về đến nhà, cả người vẫn còn đang run rẩy. Tô ma ma không có cách nào khác, đành phải cho hạ nhân lui xuống hết, bà đi đến trước mặt Hà thị trấn an nói: “Phu nhân, người nhất định đừng như vậy, tam cô nương còn quá nhỏ, lại là từ nhỏ không được nuôi ở bên người, không biết nghe thấy những lời vớ vẩn gì của người khác, nói hươu nói vượn. Hơn nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể của người, đừng vì vài lời nói của tam cô nương mà khiến bản thân không thoải mái, lại hại đến thân thể của mình.”
Hà thị than một tiếng, tâm tình có chút ổn định lại.
Tô ma ma bưng cho bà một chén trà nóng, hầu hạ bà uống. Mặc dù tâm tình của Hà thị ổn định hơn một chút, nhưng lại không nói một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Tô ma ma nhìn bộ dáng này của bà, cũng biết không khuyên được cái gì, đành phải đứng canh ở một bên không nói thêm gì nữa, nghĩ rằng có một số chuyện không phải người ngoài có thể khuyên, mà là cần bản thân tự thông suốt.
“Bà đi tìm Thẩm Khước rồi phải không!” Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng xông vào phòng, gầm lên với Hà thị: “Bà lại đi tìm nàng làm cái gì? Bà lại muốn làm gì?”
Cơn giận của Hà thị không dễ gì mới đè xuống được lại bùng lên lần nữa, bà đột nhiên đứng dậy nhìn Thẩm Hưu, hỏi: “Ta tìm nó làm gì còn cần phải xin chỉ thị từ con sao? Có phải trong mắt con mẫu thân của con không thể đi tìm nó, một khi đi thì chính là đi tìm phiền phức cho nó không?”
Thẩm Hưu cười lạnh một tiếng, nói: “Bà có tìm phiền phức cho nàng hay không thì trong lòng bà so với bất cứ ai khác đều rõ hơn!”
Tô ma ma đứng ở một bên nhìn khí thế của hai người có chút không đúng, vội vàng nói: “Đại thiếu gia a, phu nhân đến Yên gia đương nhiên là đi đón cô nương về nhà! Bây giờ Trầm Tiêu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, tam cô nương ở Yên gia cũng không phải phép, rốt cuộc vẫn nên quay về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, vài ngày này người đang bị bệnh, trong miệng liên tục nhắc tới tam cô nương, phu nhân cũng là vì tốt cho người, biết người nhớ muội muội, vì vậy mới đích thân đi một chuyến, muốn đón tam cô nương về!”
Thẩm Hưu trừng mắt nhìn Tô ma ma, nói: “Nhiều lời như vậy! Ta không biết hoá ra quy củ ở đây của mẫu thân ít như vậy! Chủ tử nói chuyện mà một nô tài có thể tuỳ tiện xen miệng vào!”
Ma ma cả kinh, vội vàng lùi về sau hai bước, trên miệng vội nói: “Không dám không dám, là nô tỳ quá phận!”
Hà thị có chút mệt mỏi vung tay, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Tô ma ma ra ngoài, lúc đi ra không quên đóng cửa lại. Trong tử viện có vài tiểu nha hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng, đang tò mò nhìn về phía bên này. Tô ma ma trừng mắt nhìn bọn họ, trách mắng: “Đi! Đi! Đi! Đi làm việc của các ngươi đi, ở đây xem náo nhiệt cái gì!”
“Con à,” Hà thị thả nhẹ ngữ khí, nhìn Thẩm Hưu, “Con nên biết mẫu thân vì con cái gì cũng có thể làm, con chính là mạng của ta! Ta đi Yên gia chỉ đơn thuần muốn đón Thẩm Khước về nhà, không phải mấy ngày này con luôn lo lắng cho nó sao? Nó quay về rồi, con cũng không cần bệnh như vậy lại phải chạy ra ngoài.”
Ánh mắt của Hà thị loé lên, làm bộ lơ đãng hỏi: “Con à, gần đây có phải có người nào nói hươu nói vượn bên tai con không? Ly gián quan hệ của chúng ta.”
Thẩm Hưu hừ lạnh, nói: “Ly gián quan hệ giữa mẫu tử chúng ta? Quan hệ giữa mẫu tử chúng ta còn cần ly gián sao?”
“Con!” Cỗ oán khí trong ngực bà lại bùng lên, bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ương bướng của Thẩm Hưu, đành phải đè hoả khí trong lòng xuống một lần nữa. Nói: “Mặc kệ là ai đang ly gián quan hệ của mẫu tử chúng ta, mặc kệ đã nói những lời nói bừa bãi gì lừa dối người khác. Nhưng con đã lớn, tương lai cả Thẩm gia đều dựa vào con, con có thể không nghe lời mẫu thân. Nhưng, con cũng nên tự phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai, không để bất cứ ai sắp đặt!”
“Đúng sai phức tạp, nhi tử tự biết phân biệt, không nhọc mẫu thân phí tâm dạy bảo! Trông sắc mặt của mẫu thân cũng không tốt lắm, vậy thì bản thân tự dưỡng sức cho tốt đi! Nhi tử cáo lui!” Thẩm Hưu phất tay áo, không nhìn sắc mặt của Hà thị, đạp cửa đi ra.
Hà thị nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Hưu, mắng cũng không được, tức cũng không xong! Thật sự là không có biện pháp! Giống như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng bà, ngọn lửa đó thiêu cháy khiến bà như sắp phát nổ! Bà vung tay, đem tất cả mọi thứ trên bàn hất xuống đất. Chén trà bằng sứ vỡ đầy mặt đất, nước trà bắn lên làm bẩn chân váy của bà.
Ngựa chạy như bay cả đoạn đường, đưa Thẩm Khước và Thích Giác quay về Trầm Tiêu phủ.
Vương quản gia giống như thường ngày đứng ở cửa viện, híp mắt cười đến cung kính mà hiền hậu. Ngư Đồng từ phía xa không tiếng động đi đến, đứng ở bên cạnh Vương quản gia. Trên khuôn mặt của đứa trẻ mười mấy tuổi kia không có biểu tình gì, trong mắt lại mang theo chút tang thương.
“Cô nương!”
Niếp Tuyết, Lục Nghị và Hồng Nê đều nhấc chân váy chạy chậm đến, vui mừng nghênh đón Thẩm Khước.
Thích Giác nhảy xuống ngựa, sau đó liền muốn ôm Thẩm Khước xuống, nàng vội vàng nhíu mày, liên tục lắc đầu. Trong mắt nàng có chứa uỷ khuất, trên mặt có chút xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Thích Giác tiến lại gần nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Khước liền nghiêng người, hai tay đặt lên trên vai của Thích Giác, nghiêng đầu tới gần, dán sát bên tai chàng nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, con…..váy của con hình như….hình như lại bẩn rồi…”
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt của Thẩm Khước ngay lập tức đỏ lên.
Nàng rũ mắt, không dám nhìn vào mắt Thích Giác.
Thích Giác trong nháy mắt đã hiểu.
Chàng cởi áo choàng bên ngoài khoác lên người Thẩm Khước, áo choàng rộng lớn bao bọc cả người nàng lại. Thích Giác lại duỗi tay ôm Thẩm Khước xuống ngựa, có điều không đặt nàng xuống đất, mà bế ngang người nàng lên ôm vào lòng tiến vào trong phủ.
Cả người Thẩm Khước nép vào trong lòng Thích Giác, chôn mặt vào trước ngực chàng, hận không thể mở vạt áo của Thích Giác ra, chôn mặt vào trong y phục của chàng.
“Là đại cô nương rồi, sau này tự mình tính ngày cho tốt, trước mặt ta thì không sao, sau này không được ở bên ngoài làm xấu mặt.” Thích Giác ôm Thẩm Khước về phòng, còn chưa kịp thả nàng xuống, đã nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Tiên sinh người đừng nói nữa! Con không nghe! Không nghe!” Thẩm Khước bịt tai, ở trong lòng Thích Giác lắc lắc cái đầu nhỏ, hiển nhiên có chút bực.
Thích Giác biết nàng đang cực kỳ xấu hổ, cũng không nói gì nữa. Vỗ vỗ cái gáy của nàng, nói một câu: “Được rồi, được rồi, không nói nữa.”
Thích Giác đặt Thẩm Khước xuống, sau đó lại triệu vài nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng.
Lúc Thích Giác đi ra, Thẩm Khước nhìn lén một cái, trong lòng rất ảo não, sao lần thứ hai có nguyệt sự lại khiến y phục của tiên sinh bị nhiễm bẩn nữa rồi. Thật sự….quá mất mặt đi!
Nàng ở đây vừa ảo não vừa giận dỗi, âm thầm hạ quyết tâm tháng sau nhất định sẽ không mất mặt! Nhưng trên thực tế, có lẽ vì tuổi của nàng còn nhỏ, ngày nguyệt sự mỗi tháng lại không chuẩn, hai năm kế tiếp không biết sẽ nhiễm đỏ bao nhiêu y phục của Thích Giác.
Đợi Thẩm Khước tắm rửa sạch sẽ xong, nàng hỏi Niếp Tuyết: “Những ngày này mọi người đi đâu? Người Yên gia đều không thăm dò được tin tức của mọi người.”
Niếp Tuyết lắc đầu, nói: “Ngày đó Vương quản gia bảo bọn muội lên một chiếc xe ngựa, đem ba người muội và các gia đinh khác thu xếp ở một trạch tử khác. Sáng hôm nay mới đưa bọn muội trở về.”
Thẩm Khước gật gật đầu, nghĩ đến vài tiểu nha hoàn cũng chỉ đành để Thích Giác tuỳ ý an bài, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Qua hơn nửa ngày, Thích Giác cũng chưa quay về.
Thẩm Khước nhíu mày, hỏi: “Các muội nói xem, tiên sinh đi đâu vậy?”
Ba tiểu nha hoàn chỉ có thể lắc đầu, sao có thể biết được.
Thẩm Khước lại đợi rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng Thích Giác quay về, mắt thấy sắp đến thời gian dùng bữa, Thích Giác vẫn chưa quay về phòng.
“Cô nương, người dùng bữa trước có được không?” Lục Nghị hỏi.
Thẩm Khước lắc đầu, nàng xuống giường, đi tìm Thích Giác. Nàng đi về phía hồ cá chép, đi hoa phòng, đi tiền sảnh, đi hầm rượu ở hậu viện, gần như đem Trầm Tiêu phủ tìm hết một vòng. Sau cùng mới nhớ đến còn chưa đi qua thư phòng.
Vị trí xây dựng thư phòng của Trầm Tiêu phủ có chút kì quái, cách chính phòng rất xa, ở trong một rừng trúc vắng vẻ của Trầm Tiêu phủ, bình thường cũng rất ít người đến đây. Cấu tạo cũng tương đối kì quái, căn phòng đươc làm bằng trúc. Cả thư phòng ngập trong một mảnh màu xanh lục.
Thẩm Khước giẫm lên lá trúc, xuyên qua rừng trúc, xa xa liền nhìn thấy thân ảnh thấp thoáng trong thư phòng.
“Tiên sinh! Hoá ra người đến đây!” Thẩm Khước vui vẻ chạy qua đó, đã sớm đem chuyện xấu hổ trước đó vứt ra sau đầu.
Vài đạo hắc ảnh biến mất trong nháy mắt, đợi đến lúc Thẩm Khước chạy đến cửa phòng, chỉ kịp nhìn thấy một chút hư ảnh. Nàng chớp mắt, giả vờ không nhìn thấy gì, cười híp mắt nhìn Thích Giác đang ngồi trước bàn thấp. Thích Giác ngồi trên chiếu, hai tay gác lên bàn, trên bàn đặt một vài bức thư, thư tịch.
“Tìm ta?” Thích Giác giương mắt, hỏi.
Thẩm Khước bước đến gần, kéo tay trái đang đặt trên bàn của Thích Giác ra, sau đó cả người nàng chui vào, ngồi trong lòng chàng.
Thẩm Khước dựa đầu vào trước ngực Thích Giác, có chút hờn giận nói: “Tiên sinh, người biết con không thoải mái còn không đi thăm con!”
“Biết không thoải mái, còn chạy chậm một đường đến đây?” Thích Giác gõ nhẹ vào trán Thẩm Khước.
Thẩm Khước cướp lấy tay Thích Giác, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay của chàng, nhéo nhéo lòng bàn tay, lại đem ngón tay mảnh khảnh của chàng tuỳ ý xếp thành đủ loại hình thù Biến tay của chàng thành đồ chơi.
Thích Giác khẽ bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy khoé miệng mỉm cười của người trong lòng, cũng không tự chủ được cong cong môi. Tay phải của chàng vẫn luôn đặt ở trên bàn lật lại, mu bàn tay hướng xuống dưới, sau đó ngón tay ở giữa tuỳ ý gõ xuống hai cái vào trên bàn.
Vài người chưa rời đi kia, lần này mới thật sự rời đi.
Thẩm Khước ở trong lòng Thích giác chơi đùa bàn tay của chàng vô cùng vui vẻ, đột nhiên bên tai nghe thấy thanh âm sột soạt, nàng nhấc mắt, liền nhìn thấy Thích Giác đưa một chiếc bút lông đến.
Thẩm Khước khẽ sửng sốt, chiếc bút lông kia đã bị Thích Giác nhét vào trong tay.
Thích Giác khẽ đẩy người Thẩm Khước ngồi thẳng dậy, sau đó nắm lấy tay cầm bút của nàng, nói: “Nghe nói lúc con ở lớp học của Thẩm gia, thường xuyên bị tiên sinh dạy viết chữ trách mắng. Trước đây không thể dạy con viết chữ thật tốt, vì vậy từ hôm nay ta bắt đầu dạy cho con.”
Thích Giác cứ ôm Thẩm Khước như vậy, bao lấy cả thân thể nhỏ bé của nàng, giữ lấy tay của nàng, bắt đầu chuyên chú viết chữ.
Thẩm Khước nhìn chữ viết xinh đẹp dần dần lộ ra trên giấy Tuyên Thành được trải trên bàn, liền bắt đầu thấy vui vẻ. Giống như những chữ viết xinh đẹp này thật sự do nàng viết ra!
“Tiên sinh, vì sao chữ của người lại đẹp như vậy?” Thẩm Khước quay đầu nhìn Thích Giác.
Ánh mắt của Thích Giác không thay đổi, bạc môi khẽ mở ra, nói: “Chuyên tâm.”
“Con biết rồi!” Thẩm Khước híp híp mắt, ngọt ngào gật đầu. Nàng bỗng nhiên cảm thấy những chữ kia làm gì đẹp bằng tiên sinh của nàng! Có điều nàng thật sự yên tĩnh lại, quay đầu chuyên tâm viết chữ.
Thích Giác nắm lấy tay Thẩm Khước viết gần một canh giờ, cho đến khi tay của Thẩm Khước sắp mất đi cảm giác, Thích Giác mới thả tay ra, nói một câu: “Hôm nay đến đây thôi.”
Thẩm Khước thở ra một hơi, nàng có chút mệt dựa vào lòng Thích Giác, nói: “Tiên sinh, lúc con ở lớp học của Thẩm gia, vị Hứa tiên sinh dạy chữ kia nói đã từng được người chỉ điểm qua, có phải thật không?”
Thẩm Khước thập phần tò mò rõ ràng Thích Giác không nhìn thấy làm sao mà chỉ điểm cho người khác được?
“Hứa tiên sinh nào?” Thích Giác tuỳ ý hỏi.
“Ừm…” Thẩm Khước nhíu mày nghĩ, “Họ Hứa, tên Lam, tự….hình như là Chí Trầm.”
Thích Giác nói: “Không ấn tượng.”
“Ồ….” Thẩm Khước kéo dài giọng, hiển nhiên còn đang chìm trong suy nghĩ.
Nhìn dáng vẻ nàng nhíu mày tập trung suy nghĩ, Thích Giác liền nói: “Vạn vật trên thế gian này vốn tương đồng, học vấn và thành tựu ở mỗi lĩnh vực cũng như vậy. Cái gọi là chỉ điểm cũng chưa hẳn là chỉ điểm có ý nghĩa thông thường.”
Thẩm Khước cái hiểu cái không gật đầu, nàng bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, người đã biết bụng của con đang khó chịu sao còn kéo con viết chữ lâu như vậy?”
“Vậy bây giờ con còn khó chịu không?” Thích Giác buồn cười nhìn nàng.
Thẩm Khước sửng sốt, vậy mới phát hiện cỗ đau đớn kì quái trong bụng kia bất tri bất giác giảm đi không ít.
Thích Giác liền duỗi tay nhéo mũi nàng, cười nói: “Chuyên chú, có thể quên đi đau đớn.”
“A Khước nhớ kỹ rồi!” Thẩm Khước bật cười, nàng vui vẻ quay người, nhưng trong tay nàng vẫn đang cầm bút, đầu bút quẹt qua mặt của Thích Giác, ở trên mặt chàng lưu lại một nét mực.
“Ách…con, con không cố ý…” Thẩm Khước thè lưỡi, vội vàng đem công cụ gây án trong tay đặt trên bàn, sau đó lấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhìn Thích Giác.
Thích Giác bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ trách: “Vẫn hấp tấp như thế.”
Chàng vốn muốn nghiêm mặt, nhưng nhìn đôi con ngươi ngập tràn một tầng hơi nước kia của Thẩm Khước, tâm của chàng đều sắp mềm nhũn, vì vậy khi chàng nói những lời này, thanh âm trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ và nuông chiều.
Thẩm Khước nghe hiểu, biết Thích Giác không tức giận, lập tức vui vẻ cười rộ lên.
“Tiên sinh, con lau sạch cho người!” Thẩm Khước thẳng eo, dựa gần vào mặt Thích Giác, dùng ngón tay nhỏ bé lau vết mực trên mặt chàng. Nhưng vết mực kia gần như đã khô, không thể lau sạch được bao nhiêu.
Thẩm Khước nhíu nhíu mày, nàng thay đổi tư thế, khiến bản thân càng có thể đến gần mặt Thích Giác hơn một chút, đôi mắt của nàng nhìn chăm chú vào vết mực trên mặt chàng, cẩn thẩn lau sạch.
Hơi thở của Thẩm Khước phả vào trên mặt chàng, có chút ngứa, nàng cách chàng gần như vậy, Thích Giác suýt nữa duỗi tay ôm lấy nàng.
Nhưng loại mực nước này, nếu như khô rồi thì rất khó lau đi. Mắt thấy mặt của Thích Giác bị mình lau cho sưng đỏ, còn chưa đem vết mực lau sạch toàn bộ, Thẩm Khước có chút quýnh lên. Nàng quay người quan sát bàn thấp, thất vọng phát hiện trong chén trà không còn một giọt nước nào.
Thích Giác bất đắc dĩ cười nói: “Ở đây không có nước, chúng ta quay về rồi rửa.”
“Vâng.” Thẩm Khước gật đầu.
Không có nước?
Thẩm Khước cẩn thận nghĩ một lát, sau đó xích đến bên mặt Thích Giác một lần nữa, vươn đầu lưỡi nhỏ ra, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào mặt Thích Giác.
Thẩm Khước vừa muốn vươn tay lau đi vết mực còn đang ướt, cả người đột nhiên lại bị Thích Giác đẩy ra. Chàng gần như là đứng lên ngay lập tức, quay người đi, nói: “Ta tự lau là được rồi.”
Thẩm Khước sửng sốt, không biết bản thân đã sai ở đâu, chuyện vừa nãy không cẩn thận quẹt mực trúng mặt Thích Giác, tiên sinh không phải đã không tức giận sao? Lẽ nào là ghét bỏ mình chân tay vụng về không lau sạch vết mực? Chắc là như vậy rồi, tiên sinh vốn rất sạch sẽ.
Nàng đứng dậy, đứng ở trước mặt Thích Giác, nói: “Tiên sinh, con gây ra hoạ, cứ để con lau cho người. Hơn nữa ở đây không có gương, người tự lau không sạch đâu!”
Thích Giác bỗng nhiên hỏi: “Có đói không?”
Thẩm Khước sờ sờ bụng của mình, quả thật là đói rồi, hình như lúc nàng đến tìm Thích Giác đã là thời gian dùng bữa tối.
“Đi thôi, chúng ta quay về ăn gì đó.” Thích Giác nói, đã đi ra trước một bước.
“Tiên sinh! Người đợi con với!” Thẩm Khước đuổi theo, kéo lấy tay Thích Giác.
Chàng khẽ nghiêng mắt, nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh, sau đó trở tay nắm lấy tay nàng, đem cả bàn tay nàng nắm gọn trong lòng bàn tay.
Thích Giác bồi Thẩm Khước ăn chút đồ ăn, lại cùng nàng chơi cờ một lát, cho đến khi Thẩm Khước vừa lòng thoả ý lên giường đi ngủ. Thích Giác mới đứng dậy từ bên người nàng, tiến vào thư phòng trong rừng trúc một lần nữa.
Trong thư phòng, ngoài Thích Giác ra còn có ba người, có Ngư Đồng vẫn luôn đi theo bên cạnh Thích Giác và Huyền là thủ lĩnh ám vệ, còn một người khác, là một thanh niên trẻ tuổi, đôi mắt của hắn cực kỳ nhỏ, lại vô cùng sáng, ở trong hốc mắt đảo qua đảo lại, mang theo một cỗ bĩ khí.
“Đều xử trí rồi?” Thích Giác hỏi.
Huyền cung kính nói: “Hồi chủ thượng, người tham dự ám sát đã lén lút liên lạc cho những người kia, tất cả người có thể tra được đều đã xử trí xong.”
Huyền nhìn Thích Giác, có chút muốn nói lại thôi.
“Có chuyện cứ nói thẳng.”
“Vâng! Thần cảm thấy….những người này không giống người của Thích Nha, thậm chí không giống là người của Đại Thích.” Huyền nói.
Thích Giác gật đầu, nói: “Là người Ô Hoà.”
Huyền có chút kinh ngạc nói: “Lại thật sự là người Ô Hoà, trước đó thần chỉ đơn thuần phỏng đoán bọn họ không phải là người Đại Thích, vốn không thể xác định là người Ô Hoà và người Viêm Hùng.”
Ngư Đồng ở một bên mở miệng nói: “Nếu như thật sự là người Ô Hoà, như vậy tuyệt không phải là người của Thích Nha. Dựa vào thân phận của Thích Nha tuyệt đối không thể có quan hệ với nước khác.”
Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mặc dù buôn bán của chúng ta ở Ô Hoà quốc cũng có lướt qua, nhưng quy mô vốn không lớn, xưa nay cũng không có chạm trán gì. Dựa vào tin tức ngày hôm qua mà nói, buôn bán ở Ô Hoà của chúng ta vẫn bình thường hết thảy.”
Thích Giác cũng nghĩ không thông, chàng ở Ô Hoà sẽ có kẻ thù gì. Chàng nghĩ nghĩ, nói: “Vương quản gia, lại khổ cực ngươi chạy đi một chuyến rồi. Nếu như Ô Hoà có khả năng không biết, chúng ta chỉ có thể thăm dò đường trước thôi.”
Thích Giác dừng lại một lát, nói: “Thử mở rộng buôn bán của Ô Hoà, cho dù có dời đi tài lực của tam thành ở Đại Thích.”
“Vâng!” Trong lòng Vương quản gia khẽ rùng mình, là lão gia nô của Tiêu gia, ông so với bất cứ ai đều hiểu rõ tài lực của tam thành ở Đại Thích đại biểu cho cái gì.
Thích Giác vậy mới dời ánh mắt đến trên người thứ ba, nói: “Tiếu, làm một cơ quan hoàn chỉnh bao quanh cả Trầm Tiêu phủ cần bao lâu? Hơn nữa còn cần tiến hành trong âm thầm.”
Tiếu nhếch nhếch miệng, cười ha ha nói: “Cho ta thời gian một năm, ta bảo đảm sẽ khiến bên trong cả Trầm Tiêu phủ biến thành tường đồng vách sắt, bất cứ người nào muốn xông vào, chỉ cần khởi động cơ quan, tuyệt không còn khả năng còn sống!”
Thích Giác lắc đầu có chút bất mãn.
Tiếu tựa như cầu cứu nhìn thoáng qua Huyền, Huyền ôm quyền, nói: “Chủ thượng, dựa vào thực lực của Tiếu, ba tháng là đủ rồi.”
“Ngươi!” Tiếu nhảy dựng lên, nếu không phải phỏng đoán mình đánh không lại Huyền, hắn đã sớm một quyền xông lên.
“Sáu tháng, muộn nhất là sáu tháng.” Thích Giác nói.
Tiếu liền thu lại biểu tình cợt nhả trên mặt, cân nhắc một lát, cắn răng đáp ứng.
Thích Giác đột nhiên cong cong khoé miệng, mang theo một tia ý vị mạc danh, nói: “Nếu như bảo ngươi làm một cơ quan bao trùm hết cả Ngạc Nam thành thì sao?”
Tiếu há to miệng, giống như người nói lắp nói: “Ngươi, ngươi….ngươi, nhất định là nói, nói nói….đùa đúng không?”
“Ngươi cứ coi như ta nói đùa đi.” Thích Giác đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Khước sẽ lại đá chăn rồi.
Xuyên qua rừng trúc màu xanh, ý cười bên khoé miệng của Thích Giác thu lại từng chút một. Lần ám sát này thật sự quá đột ngột, kiếp trước người Ô Hoà vốn không ra tay với chàng, mà thám tử của chàng ẩn nấp ở toàn bộ Ngạc Nam thành trước đó lại không phát giác ra cái gì. Loại cảm giác đối với nguy hiểm không thể khống chế trong lòng bàn tay này chàng vốn không thích. Có lẽ từ khi chàng lấy Thẩm Khước, đã phá vỡ quỹ đạo của kiếp trước, tiến triển của tương lai cũng đang lặng lẽ xảy ra biến hoá. Xem ra, những thứ chàng đã chuẩn bị vốn không đủ.
Câu nói “Trước đây không thể dạy con viết chữ thật tốt, vì vậy từ hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy cho con” kia của Thích Giác hoá ra là thật, hơn nữa mỗi ngày đều để Thẩm Khước viết đến bốn canh giờ. Buổi sáng, Thẩm Khước còn có thể cười hì hì luyện chữ, nhưng đợi đến buổi chiều tay của nàng thập phần mỏi nhừ, thật sự ngay cả cầm bút cũng khó khăn. Vì vậy buổi chiều, Thích Giác liền đích thân cầm tay của nàng mà viết. Vì vậy, thời gian buổi chiều so với buổi sáng trôi qua nhanh hơn.
Mà dưới loại luyện tập này, chữ của Thẩm Khước đương nhiên là tiến bộ vượt bậc, sau nửa năm, nàng đem chữ của mình cho Hứa tiên sinh xem, phỏng chừng Hứa tiên sinh kinh ngạc đến ngay cả râu cũng run lên.
“Tiên sinh, tiên sinh! Người xem!” Thẩm Khước đưa chữ của mình tựa như hiến báu vật đến trước mắt Thích Giác.
“Được, rất tốt.” Thích Giác gật gật đầu.
Thẩm Khước chớp mắt, nói: “Vậy….hôm nay có thể nghỉ rồi có phải không?”
Thích Giác mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Thẩm Khước duỗi tay kéo tay áo của Thích Giác, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật mười hai tuổi của Thẩm Khước nha, tiên sinh cho con nghỉ một ngày đi!”
“Ngay cả khách đều mời rồi, bây giờ mới xin nghỉ với ta?” Thích Giác không nhịn được vươn tay nhéo khuôn mặt của Thẩm Khước.
Những ngày Thẩm Khước ở Thẩm gia, cả người càng ngày càng gầy đi. Bây giờ ở Trầm Tiêu phủ được nửa năm, khí sắc càng ngày càng tốt, thịt trên người cũng nhiều hơn chút.
Thẩm Khước cười rộ trong nháy mắt, nàng dang rộng cánh tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng của Thích Giác, ngẩng mặt nhìn chàng, nói: “Tiên sinh, tiên sinh! Quà của A Khước đâu? Năm nay chắc không phải người không chuẩn bị cho con chứ?”