Lên nhầm kiệu hoa
Chương 12: Say rượu
Chương 12: Say rượu
Người hầu hầu hạ bên cạnh Thẩm Hưu tên là Kinh Thiền. Tiểu tử Kinh Thiền này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, bình thường rất nhanh nhạy. Những năm này luôn ở bên cạnh Thẩm Hưu, không ít lần bị răn dạy, đương nhiên cũng hiểu biết rất rộng về nhiều phương diện, có được sự can đảm cũng nhờ Thẩm Hưu luyện thành.
Sợ?
Đúng vậy, hôm nay hắn thật sự sợ rồi.
Kinh Thiền lau mồ hôi trên đầu, đến gần “Thẩm Hưu” nói: “Đại thiếu gia, chúng ta đi một vòng rồi về thôi! Đừng để chạm trán người quen gì nữa…”
Anh khí trên mặt “Thẩm Hưu” biến mất một ít, ngọc khí quẩn quanh.
Rõ ràng chính là Thẩm Khước nữ phẫn nam trang!
“Không gấp, đi thêm mấy vòng!” Thẩm Khước cố ý đè thấp giọng thô ráp nói. Nhưng thanh âm đó vừa nghe liền thấy không giống Thẩm Hưu.
Kinh Thiền âm thầm than nhẹ một tiếng, đành phải nâng cao tinh thần bước theo sau. Ngay cả trên mặt đất xuất hiện nhiều hơn một cục đá, đều muốn đi lên trước một bước đá đi. Kinh Thiền không phải sợ cái gì khác, hắn sợ chính là chủ tử Thẩm Hưu của mình! Trước khi ra cửa Thẩm Hưu đã nói nếu như Thẩm Khước có một chút tổn thất nhỏ, cho dù chỉ làm bẩn một góc áo thì nhất định sẽ chặt hắn ra!
Thẩm Khước đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nói với Kinh Thiền: “Đi Trầm Tiêu phủ, dẫn đường!”
Ở Ngạc Nam thành đông đúc này, Trầm Tiêu phủ cũng được coi là một nơi không giống với nơi khác.
Trầm Tiêu phủ rõ ràng nằm ở cuối đường của con phố này, nhưng phủ đệ ở con phố này trừ Trầm Tiêu phủ ra thì đều trống không.
Kinh Thiền đi gõ cửa, qua một lúc Ngư Đồng mới ra mở cửa. Ngư Đồng có chút kinh ngạc nhìn “Thẩm Hưu” đang đứng ngoài cửa, quy củ nói: “Tham kiến Thẩm công tử.”
Thẩm Khước để tay ra sau, gật gật đầu một cách tiêu chuẩn, nhấc chân đi vào bên trong.
“Đợi chút!” Ngư Đồng đuổi theo, híp mắt nói: “Ngươi không phải là Thẩm Hưu!”
“Vậy mà bị ngươi nhận ra rồi!” Thẩm Khước đi quanh Ngư Đồng một vòng, “Nói xem, chỗ nào không giống?”
Ngư Đồng hết cách lắc lắc đầu, nói: “Ca ca của ngươi sẽ không giống ngươi bước đi quy củ như vậy.”
Thẩm Khước nhíu mày, hỏi: “Tiên sinh đang ở đâu? Có phải lại ở Liêu Từ đình sau hậu viện không? Ta đi tìm người!”
Nàng nói xong, không đợi Ngư Đồng trả lời đã chạy biến đi. Kinh Thiền nhếch miệng cười nhìn Ngư Đồng, vội vàng đuổi theo Thẩm Khước.
“Đợi…” Ngư Đồng nhăn mày, hôm nay Liêu Từ đình đang có khách.
Mắt thấy sắp đến Liêu Từ đình, Thẩm Khước thả chậm cước bộ, bỏ tay sau lưng nhàn nhã đi đến, còn không quên kéo dài cước bộ như Ngư Đồng nói. Nhìn vào, chính là một công tử tuấn tú thật sự.
Nàng muốn thử xem tiên sinh bao lâu mới có thể nhận ra nàng.
“Thẩm Hưu! Sao huynh lại đến đây!”
Đột nhiên một thiếu niên tuấn tú nhảy ra, lông mày chàng sắc như dao, tròng mắt đen như mực, mặt trắng như ngọc, khí thế anh hào, một thân hoa phục màu xanh lam, ở giữa eo buông xuống một miếng ngọc trắng, vì anh khí của chàng mà thêm mấy phần xa hoa. Có điều bây giờ trên mặt chàng mang theo ba phần hồng nhuận, cộng thêm hai phần men rượu.
Chàng ra sức vỗ lên vai Thẩm Khước, lại gác tay lên trên vai nàng, xấu xa nói: “Haiz, vết thương trên mặt huynh khỏi cũng thật là nhanh! Thẩm gia của huynh thế mà còn có linh đan diệu dược như vậy!”
Toàn thân Thẩm Khước căng thẳng, cánh tay đang đặt trên vai nặng tựa ngàn cân. Cô nương lớn lên trong nhung lụa, nam nhân ở bên ngoài gặp được có thể đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói tiếp xúc khoảng cách gần như vậy….
Thẩm Khước đột nhiên ho mạnh hai tiếng.
Kinh Thiền nhanh trí, vội tiến lên trước nói: “Yên nhị gia, thiếu gia của chúng tôi bị nhiễm phong hàn, cổ họng đau đến không nói ra lời được!”
“A!” Hai tay Yên Đoạt nắm lấy vai Thẩm Khước, kéo nàng quay lại, hỏi: “Làm sao vậy? Bị nhiễm phong hàn rồi? Sáng nay không phải vẫn tốt sao!”
Thẩm Khước đẩy tay của Yên Đoạt ra, liên tục vẫy tay.
Kinh Thiền vội vàng thông dịch: “Công tử nhà chúng tôi không có trở ngại gì lớn, là vừa mới uống thuốc. Đại phu nói thuốc vẫn chưa ngấm nên tạm thời không thể mở miệng!”
Kinh Thiền ở trong lòng tự thấy kiêu hãnh vì sự thông minh của mình.
Ngư Đồng lật đật chạy tới, nhìn thấy ba người đang ở đây, mí mắt nhảy lên, nói: “Hai vị công tử đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, mời vào bên trong.”
“Đúng đúng đúng! Thẩm Hưu, đi! Chúng ta vào trong uống rượu! Ta nói với huynh nha, rượu trong Trầm Tiêu Quân phủ là tuyệt nhất!” Yên Đoạt trực tiếp kéo tay của Thẩm Khước đi vào bên trong.
Thẩm Khước cảm thấy cánh tay đang nắm lấy tay mình nóng tựa như mỏ hàn, nhưng nàng không có cách nào giật ra, chỉ đành phải miễn cưỡng để Yên Đoạt kéo đi.
“Trầm Tiêu quân, rượu này của huynh quá mỹ vị rồi! Công tử Thẩm gia cũng đến xin uống rượu!” Yên Đoạt chung quy cũng là một thiếu niên mười ba tuổi, tuy khí lực hơi lớn một chút, bình thường hống hách một chút, nhưng trên mặt vẫn chưa mất đi khí chất non trẻ, khi đối diện với Thích Giác nói chuyện cũng rất cung kính.
Cuối cùng đã vào Liêu Từ đình, Thẩm Khước nhấc mắt nhìn Thích Giác.
Thích Giác nghiêng người nằm trên chiếc ghế bạch ngọc dài, cánh tay của chàng chống nửa thân trên, đoan chính cầm ly ngọc đựng đầy rượu quý. Trên người chàng vẫn như cũ khoác chiếc áo bào màu trắng, nhưng chiếc áo bào ấy bây giờ đang phanh ra, lồng ngực lộ ra hơn một nửa. Có lẽ đã uống rất nhiều rượu, hai má màu trắng ngọc của chàng nhiễm một chút màu hồng nhạt, lại có rượu ngon thuận theo xương quai xanh chảy xuống, thấm ướt bộ ngực màu lúa mạch của chàng.
Mặt của Thẩm Khước liền đỏ lên trong giây lát.
Trong lòng Kinh Thiền là một trận tuyệt vọng, vội vàng nói chuyện để lảng tránh hình ảnh đó: “Tham kiến thế tử, công tử nhà chúng tôi mấy ngày trước bị phong hàn, sau khi uống thuốc tạm thời không thể mở miệng nói chuyện…”
Thanh âm của Kinh Thiền đều đang phát run, cái cớ này nói ra hoàn toàn không có khí thế như vừa nãy nói với Yên Đoạt.
Thích Giác nhẹ nhàng ngồi dậy, khẽ nhăn mày.
“Trầm Tiêu Quân không phải người nhiều quy củ như vậy, Thẩm Hưu, chúng ta lại đây uống rượu nào!” Yên Đoạt kéo tay của Thẩm Khước, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
Thích Giác nghiêng tai lắng nghe, âm thanh cước bộ lộn xộn rơi vào trong tai chàng, ánh sáng trong mắt chàng liền đọng lại. Chàng bất động thanh sắc ngồi dậy, kéo kéo cổ áo bị phanh ra.
Ngư Đồng nhìn sắc mặt của Thích Giác, hiểu được chàng đã biết, càng không nhiều lời nữa.
“Đến đến đến, vì chúc mừng sáng nay đã đánh Lưu đại một trận, chúng ta uống ly rượu này!” Yên Đoạt rót cho Thẩm Khước một ly rượu đầy, lại rót cho mình một ly đầy như vậy.
Thẩm Khước nhìn rượu trong ly, chỉ hận bản thân hôm nay ra cửa không xem ngày.
“Uống uống uống! Rượu của Trầm Tiêu phủ hiếm khi được uống như vậy!” Yên Đoạt nhét ly rượu vào trong tay Thẩm Khước.
Thẩm Khước nhìn đôi mắt cố chấp của Yên Đoạt, trong lòng nghĩ ly rượu này nếu như không uống, người này e rằng có thể tiếp tục rót rượu cho nàng! Nàng hết cách, đành nhắm mắt một hơi uống hết ly rượu.
“Đúng vậy! Đến, chúng ta lại uống!” Yên Đoạt nhếch miệng cười lớn, lại rót cho Thẩm Khước một ly.
Kinh Thiền khóc không ra nước mắt, gấp gáp nói: “Yên Đoạt công tử, đại phu đã dặn dò, công tử của chúng tôi không thể uống…”
Trong thanh âm của Kinh Thiền đều đã có một chút nghẹn ngào.
“Đừng ở đây khóc nháo, Thẩm Hưu lúc nào thì sợ uống rượu?” Yên Đoạt công tử hỏi Ngư Đồng: “Trong phủ có chén không? Uống rượu phải dùng chén lớn!”
Ngư Đồng giật giật lông mày, nhìn về phía Thích Giác.
Thích Giác chơi đùa ly rượu bạch ngọc trong tay, ánh mắt ngưng đọng vào sắc mặt nhiễm hồng của Thẩm Khước. Chàng nói: “Lấy trong hầm rượu hai hũ rượu lâu năm ra đây!”
Bàn tay chàng khẽ lật lại, ngón tay trỏ trắng như sứ nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Ngư Đồng khom lưng lui ra.
Yên nhị lập tức bỏ tay Thẩm Khước ra, vỗ tay nói tốt: “Đều nói rượu trong hầm mạnh nhất, chúng ta ôm hũ rượu uống mới càng có hứng thú!”
Thích Giác cười nhẹ.
Thẩm Khước xoa xoa bàn tay ở dưới bàn, nàng lại không nhịn được ngẩng đầu lén nhìn Thích Giác, khi đụng trúng ánh mắt của Thích Giác, trong giây lát liền quay người cúi đầu xuống.
Ngư Đồng xách hai hũ rượu từ trong hầm đến, mở nắp ra. Hương rượu nồng đậm ngay lập tức tràn ra rợp trời kín đất.
“Mời.” Thích Giác nói với Yên Đoạt, chàng ôm lấy hũ rượu, ngửa mặt mà uống.
“Mời.” Yên Đoạt đứng dậy, ôm một hũ rượu khác. Chàng cũng không ngồi xuống, cứ như vậy đứng ngửa đầu uống từng hớp lớn. Mãi đến khi cả hũ rượu đều được rót hết vào trong bụng, chàng mới đặt nó xuống.
Yên Đoạt nhếch miệng, than thở cười nói: “Thế nào! Tửu lượng của ta vẫn rất…”
“Thịch” một tiếng, Yên Đoạt còn chưa nói xong, đã ngã trên mặt đất, ngủ mê man không tỉnh.
Thích Giác bỏ hũ rượu xuống, ngón tay mảnh khảnh ưu nhã lau đi vết rượu còn sót lại bên khoé miệng, chàng nói: “Yên nhị công tử say rồi, đưa huynh ấy đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Ngư Đồng khom người đáp, một tay nhẹ nhàng nhấc Yên Đoạt lên.
Ngư Đồng đi ngang qua Kinh Thiền, nói: “Cùng ta lui xuống đi.”
“Không không không, ta phải chăm sóc công tử nhà ta, ta…” Lời của Kinh Thiền còn chưa nói xong, tay đã bị Ngư Đồng kéo đi. Hắn kinh ngạc phát hiện, người nam đồng trước mặt này so với mình còn nhỏ hơn nhưng khí lực lại lớn đến doạ người! Bản thân thế mà lại không thoát ra được sự kiềm chế của Ngư Đồng, chỉ đành tuỳ tiện bị hắn kéo đi.
Thẩm Khước thư thái thở ra một hơi.
Vậy mà, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, trong lòng Thẩm Khước lộp bộp một tiếng, nàng chậm chạp đứng dậy, nhấc mắt lén nhìn Thích Giác, sợ hãi nói: “Tiên sinh, con, con đến thăm, thăm người…”
Thích Giác rũ mắt xuống, ngón tay trỏ gõ nhẹ lên bàn đá.
“Qua đây.” Chàng nói.