Legendary Moonlight Sculptor
Chương 7: Ngày Ramen (phần 1)
Vụ cướp hang rồng là một sự thành công lớn!
Lee Huyn chìm trong sự khoái trá về việc sẽ bán được một lượng trang bị khổng lồ.
“Bán cùng lúc thì nhiều quó...”
Giao dịch trên các trang đấu giá hiện tại khá ít. Tất cả là để chuẩn bị cho việc mua các trang bị từ hang rồng ngay khi chúng được rao bán.
“Mình mà giàu nhanh thì sẽ có rất nhiều thẳng nhảy vào ăn hôi cùng.”
Lee Huyn học được một bài học để đời trong khi xem các bộ phim về trộm cắp rằng các băng trộm sẽ tan đàn xẻ nghé vì việc chia chác chiến lợi phẩm.
“Phải bịt ngay những lỗ hổng đó.”
Cậu quyết định sẽ giảm tiến độ phân bổ kho báu.
Đám kho báu không có chân nên không cần lo chúng sẽ chạy mất. Sau khi phần thưởng được chia cho các Dwarf, đội đột kích và Thương hội Mapan, cậu sẽ vẫn còn hơn một nửa số châu báu.
“Như kiểu tráng Vietlott luôn.”
Lee Huyn bình thắn nói.
"Chắc mình nên mua gì đó cho bản thân”
Cậu sẽ mua một cái áo khoác mùa đông thật dày.
Quần áo hàng chợ không ấm bằng hàng hiệu trong các trung tâm thương mại.
“Tìm hàng giảm giá, thế là sẽ không phải bỏ ra nhiều tiền. Chỗ tiền còn lại mình sẽ đầu tư vào bất động sản.”
Cuối cùng, tất cả đều quy về bất động sản!
Lee Huyn đưa ra quyết định khi cậu tìm kiếm trên Internet và những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất lọt vào tầm mắt cậu.
- Vụ cướp hang rồng
- Hắc Long Kaybern
- Đám cháy tại dấy núi Ulta
- Cái chết của Oberon
- Cơ thể hoàn mỹ của Seoyoon
- Hang ổ của Kaybern
- Chiều cao của Seoyoon
- Kho báu trong hang rồng
- Giọng của Seoyoon
Vụ trộm hang rồng chiếm hầu hết các vị trí đầu.
Về phần Seoyoon, cô luôn luôn hiện diện trong top đầu suốt cả năm nên điều này chẳng có gì ngạc nhiên.
“Nhưng, Oberon-nim chết sao?”
Có những video về anh ta một mình tả xung hữu đột nhằm cứu các Dwarf trong đội đám quái vật bao vây.
Anh ta cứu được những người đồng đội nhưng cũng đã nằm xuống.
Anh ta đã nâng khả năng của mình lên rất nhiều nhờ sử dụng “Lò rèn Hiến tế” và nhờ đó đã có thể cứu rất nhiều người.
Anh ta dụ đám quái vật để hỗ trợ những đội vận chuyển khác tẩu thoát.
“Thế là thành anh hùng rồi”
Lee Huyn tán dương Oberon nhưng vẫn thấy không thoải mái.
“Liệu sống nhữ vậy có vui không?”
Đối với cậu, mạng sống chỉ có giá trị khi được sống cho bản thân mình.
Oberon có một phong cách sống mà cậu không thể nào hiểu nổi, nhưng cậu vẫn tán dương điều đó.
“Tính tới cả tình hình trong hang rồng, mình công nhận Oberon-nim có đóng góp lớn nhất. Ít ra thì mình cũng có lương tâm. 2 món trang bị thì không đủ được”
Một điều đau đầu là phải nghĩ xem cậu sẽ thưởng cho Oberon ra sao.
Lee Huyn nghĩ rằng sự chân thành rất quan trọng, vậy nên cậu lấy thông tin liên hệ của Oberon và các Dwarf sử dụng “Lò rèn Hiến tế”. Cậu đích thân gửi họ một tin nhắn.
- Xin chào, tôi là Weed. Tôi xin gửi tới bạn sự biết ơn sâu sắc nhất của tôi vì sự giúp đỡ to lớn của bạn khi ở hang rồng. Dường như sẽ chẳng có cách nào để tôi có thể thể hiện sự biết ơn sâu sắc này một cách đầy đủ nhất. Hmm-hmm.
Gia đình của chúng tôi sẽ tụ họp với nhau vào ngày mai và cùng ăn ramen. Ngoài ra còn có cả những phần kimchi tuyệt hảo cùng bánh bao tự làm.
Bạn có muốn tham gia cùng chúng tôi không?
Mì Ramen đặc biệt được đích thân Lee Huyn nấu.
Đây có thể không phải điều gì lớn lao nhưng đây là một sự đối đãi đặc biệt cho bất kỳ ai ở các nhà đài.
Cậu không hi vọng ai nhận được tin nhắn cũng đến.
“Họ đều là những người bận rộn. Không đời nào họ thực sự tới để ăn ramen. Đây chỉ là cách để thể hiện sự tôn trọng qua tin nhắn.”
Điều này là đúng đặc biệt với Oberon, người tỏ ra khác biệt so với những người chơi khác khi anh ta nổi tiếng với việc không hề xuất hiện ở bên ngoài.
Trong Royal Road, anh ta đã lập nên một Guild và hết mình dẫn dắt người khác, nhưng ngoài đời thực anh ta chưa bao giờ xuất hiện trong các show truyền hình hay các buổi phỏng vấn.
Dẫu vậy, những người chơi nhanh chóng trả lời.
- Vinh dự quá. Bão chết cò tôi cũng tới.
- Chờ mãi mới đến ngày này. Tôi sẽ chẳng còn nuối tiếc gì khi nhắm mắt xuôi tay nữa!
- Cả đời này tôi chỉ mong được gặp anh 1 lần.
- Cảm ơn Đấng, đồ chùa lúc nào cũng ngon, có phải lết bộ thì tôi cũng đến.
- Tôi vừa xin nghỉ phép xong. Sếp tôi là fan não tàn của cậu nên đã rất vui sướng khi ký duyệt cho tôi. Nhớ tặng tôi vài chữ ký nhé.
- Tôi sẽ chạy tới liền... Ặc, là ngày mai sao. Làm sao tôi có thể chờ tới ngày mai được? Tôi sẽ thức cả đêm nay và chạy tới ngay sáng mai. Swooosh - swWoosh.
Thậm chí có cả những người chơi không ở tại Hàn Quốc.
- Tôi book vé rồi. Tôi sẽ quá cảnh tại Paris và tới Hàn Quốc vào sáng sớm ngày mai. Tôi thực sự mong tới lúc đó.
- Tôi có thể đưa mẹ đi cùng không? Mẹ tôi cũng muốn đi. Tôi đang ở Moscow.
-Tôi ở Nhật này. Tôi sẽ mang theo một hình nhân. Anh có thể kí tặng nó cho tôi không? Tôi có 45 hình nhân về những bức tượng sống bao gồm cả 'Wyvern và Bingryong!
- Tôi khởi hành từ Thổ Nhĩ Kỳ. Giờ tôi đi đây. Tim tôi đập thình thịch rồi này.
Lee Huyn thở dài đầy tiếc nuối.
“Mắc chứng gì không tự ăn ramen ở nhà mình đi. Sao cứ phải đến đây cơ chứ.”
Tất cả những người đó đều chẳng hiểu gì cả. Và câu trả lời của Oberon nhanh chóng tới sau đó.
- Tôi vừa đọc tin nhắn của anh. Giờ tôi lên máy bay đây.
Thật là con mẹ nó khó chịu.
“Đám người này chưa từng ăn mì trong đời hay sao vậy?”
***
Bữa tiệc mì, trái ngược với dự định của cậu, đã trở thành một buổi tiệc quá lớn!
Lee Huyn dậy sớm vào sáng hôm sau và cùng với Seoyoon ra chợ.
“Anh sẽ phải nấu mì cho khách tới ăn trưa nay.”
“Em biết rồi. Em đã xem trên ti vi rồi.”
“Ti vi sao?”
“Phải. Đó là tin hot trên CTS Media, nó nói rằng anh tổ chức bữa tiệc ramen cho các Dwarf.”
"..."
Các nhà đài thậm chí đã đăng tin tiệc ramen là tin hot!
Lee Huyn nghĩ sự xâm phạm đó là chẳng tránh được khi cậu đã trở nên nổi tiếng.
“Thôi thì, mọi người đều sẽ tới và anh sẽ không thể nấu một món mì tệ được.”
“Chúng ta có nên mua thịt bò không?”
“Không. Không tới mức vậy... Hãy mua một đống thứ hổ lốn bỏ vào trong ramen. Người ta nói rằng một người cần phải sống tằn tiện nhưng không nên keo kiệt với món ăn mời khách tới chơi nhà.”
Cậu có rất ít kỉ niệm với bố mẹ vì họ đã mất khi cậu còn nhỏ.
Nhưng cậu vẫn nhớ rằng mẹ mình từng nấu rất nhiều món ăn mỗi khi có khách tới nhà.
“Hãy mua một ít nghêu nữa đi... Thêm ít cua nữa đi. Có cua trong nước dùng thì tuyệt luôn.”
“Còn sashimi thì sdo? Em cũng có thể nấu một nồi cá hầm cay.”
“Anh nói rồi mà. Đừng chỉ nhiều tới vậy.”
Lee Huyn lạnh lùng cắt ngang cô.
Đó là bởi vì 28 người chơi đã thông báo rằng họ sẽ tới.
Cả hai đi vòng quanh chợ, mua nhu yếu phẩm cũng như nguyên vật liệu, tận hưởng một buổi hẹn hò thông thường.
Giờ ăn trưa tới gần và Lee Huyn cố gắng giữ cho Lee Hayan ngậm miệng lại.
“Cũng giống như với tất cả các Dwarƒ khác, đừng chọc Oberon-nim là thấp khi họ tới.”
“Được rồi mà oppa.”
“Em cũng phải giữ thái độ cho tốt. Em không thể trêu chọc ngoại hình của người khác đâu đấy.”
“Em sẽ không làm vậy đâu. Dwarf là một tộc thấp bé nhưng điều đó chả liên quan gì tới chiều cao ngoài đời của họ.”
“Em không thể thấy được việc anh ta không xuất hiện trên truyền hình sao? Anh đảm bảo rằng anh ta sẽ thấp và xấu hơn cả anh.”
“Thật kì lạ. Anh ta tốt bụng và có khả năng lãnh đạo. Thái độ mà anh ta dẫn dắt mọi người không hề giống như vậy.”
“Ê...”
“Em sẽ cẩn thận.”
Lee Hayan đồng ý kể cả khi điều đó nghe chẳng hợp lý tí nào với cô bé.
Cứ kêu ca phàn nàn về |í lẽ của cậu có thể biến thành một màn diễn thuyết dài 10 giờ đồng hồ.
Rất lâu trước đây, cô từng giao dụ với một nhóm bạn xấu và bắt đầu nổi loạn, cuối cùng để rồi bị gãy một cái chân.
Điều đó thực sự rất đau đớn nhưng nó chẳng sánh được với những gì xảy ra sau đó.
Lee Huyn cần nhằn quở trách cô bé trong suốt 10 giờ mỗi ngày cho tới khi chân cô lành hẳn!
“Chúng ta không có cha mẹ! Trường học thực sự là một nơi khó chịu! Em xấu hổ khi phải xuất hiện trước mặt tụi bạn với bộ dạng nghèo khổ”
Cãi lại chẳng có chút tác dụng nào cả.
Một khi màn quở trách bắt đầu, cả quá trình và cái kết của nó đã được định trước.
“Em thấy xấu hổ vì trông nghèo khổ chứ gì? Vậy tức là em vẫn còn chịu đựng được. Khi em còn nhỏ hơn anh đã thay tã cho em vò cðng em trên lưng mỗi ngày. Có vẻ là em đã quên hết rồi hả. Em chẳng thể nào đi vào bô cho đúng được cả.”
Vì những năm tháng tuổi thơ không mấy vui vẻ mà suốt cả đời, cậu luôn nói về những việc như cậu phải đi khắp nơi nhặt cặp sách hay quần áo bẩn để có thể cho cô bé tới trường.
Những sự quở trách của cậu bao gồm cả những câu chuyện cũ rích, chẳng có hồi kết về việc phân tích từng chi tiết tỉ mỉ tại sao hành động của cô bé lúc này là sai trái. Cậu thậm chí còn kể về những lo lắng về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Đó như là một sự dội bom những lời trách móc có đầy đủ mở bài, lập luận, dẫn chứng và kết luận!
'Phù. Thế này hơi quá rồi đó.'
Lee Hayan trở nên kiệt sức và ngủ thiếp đi. Nhưng cô bé không thể thoát được những lời trách móc bắt đầu lại vào sáng ngày hôm sau.
Sau khoảng năm ngày cằn nhằn, Lee Hayan tự nghĩ rằng.
'Mình nghĩ mình khá thông minh đó chứ? Mình bắt đầu nhớ những lời cằn nhằn của anh ấy rồi.'
Việc này tiếp diễn trong khoảng 20 ngày và cô bé bắt đầu thấy đau đầu.
“Bị đánh đập còn đỡ khổ về tinh thần hơn việc này. Mình cảm thấy như mình sắp phải nhảy lầu vì nghe anh ấy mất.”
Lee Hayan thay đổi đáng kể sau ngày đó.
Cô bé cắt hết liên hệ với đám bạn bè xấu, chăm chỉ học hành và khống bao giờ để ông anh trai có cơ hội trách mắng mình:
“Em...”
“Em được 98 điểm trong bài kiểm tra tiếng Anh tháng này. Em sai một câu. Em sẽ được 100 vào kỳ tới.”
“Nhớ là hãy xem lại...”
“Vâng, em sẽ kiểm tra lại hai tới ba lần và tránh mắc lỗi.”
“Đám bạn của em...”
“Phải, họ những người bạn cũng học hành chăm chỉ ở trường.”
“Đừng có dành thời gian chỉ để học... ”
“Em không học suốt đâu. Em có nhiều thói quen khác. Em đọc sách và tập thể dục đều đặn.”
Sự cần nhằn của cậu đã thay đổi tâm hồn con người!
Sau đó, cô bé có vài lần mơ về việc Lee Huyn trách mắng mình khiến cô bé bật dậy ngay lập tức.
'Liệu unni có bị mắng không ta?'
Lee Hayan nghĩ rằng Seoyoon sẽ bỏ chạy sau khi thấy được bộ mặt thật của anh trai của cô.
Việc cằn nhằn đã trở nên khó chịu chỉ với vài từ, chẳng ai có thể chịu nổi hàng giờ liền.
“Thành thực thì chẳng thiếu đàn ông ngoài kia. Nếu unni bỏ đi, anh ấy có suy sụp không nhỉ?”
Màn trách móc Seoyoon cũng sẽ chẳng mấy mà bắt đầu.
Đó là một trận bom cằn nhằn không ngừng kể cả khi bạn khóc hay hối lỗi.
Nỗi lo này đã kéo dài mỗi ngày cho cô bé.
Lee Hayan với một trái tim lo âu đã tới gặp Seoyoon.
“Unni, chị phải cẩn thận với anh trai hôm nay đấy.
“Hmm?”
“Anh ấy nấu ramen cho các Dwarf. Anh ấy sẽ thấy rất phiền phức về việc này.”
“Tệ vậy sao?“
“Em biết bởi vì em là em gái anh ấy, và chị cần phải đề phòng. Đặc biệt là đừng nói chuyện với những gã khác mặc kệ có xủy ra chuyện gì. Anh trai em ghen dữ lắm.”
“Anh ấy từng ghen tuông với bạn gái trước sao?”
“Anh ấy chưa từng hẹn hò ai bao giờ... Nhưng chị có thể nhìn thấy nội tâm anh ấy. Anh ấy sẽ trở nên bảo thủ và cực kỳ ghen tuông.”
Seoyoon lắc đầu đầy chắc chắn.
“Anh ấy không phải dạng người đó đâu.”
“Em đang nói thật mà. Em sẽ cho chị một bí mật. Anh ấy nghĩ rằng mình khá là điển trai đó.”
“Anh ấy là người đẹp trai nhất trên trái đất này. ”
"..."
Lee Hayan thấy bối rối như thể vừa bị mắng nhiếc trong hai giờ liền.
“Chị ấy bị chôn trong đường mật rồi.”
Kế cả vậy, để có thể bảo vệ cho công lý, cô bé nhẹ nhàng nói.
“Thực ra thì anh trai em cằn nhằn nhiều lắm.”
“Anh ấy làm vậy là để em có một cuộc sống tốt hơn. Chị hiểu tất cỏ những điều đó.”