Legendary Moonlight Sculptor
Chương 1-2: Ý chỉ của Hoàng đế (phần 2)
Chương 1-2: Ý chỉ của Hoàng đế (phần 2)
Cả căn phòng im bặt.
Đám chống đối rốt cục nhận ra tình hình.
Tất cả những gì chúng ba hoa chích chòe từ nấy đến giờ chỉ là vấn đề của cá nhân.
Thực quyền, sức mạnh, danh tiếng, lí lẽ và quyền thống trị tất cả đều nằm trong tay Weed.
Có những người sở hữu nhiều vũ khí nhưng lại phí phạm, Weed không phải loại đó.
Cậu ngay lập tức kiểm soát tình hình, một kẻ xấu xa có thể đè nát không khoan nhượng bất kỳ ai dám chống lại.
Đôi môi ướt của Weed lóng lánh.
“Ai cũng biết tôi đã chi cả gia tài của mình cho Moratd. Từ khi cai trị Đế chế Arpen, cái quỹ đen của tôi luôn luôn ở mức zero”
Khi nói về việc “cho đi”, cõi lòng cậu như tan nát.
Weed trầm ngâm.
'Mình có làm gì quá đáng đâu, sao giờ lại rơi vào thảm cảnh này chứ?'
Nếu thành công hơn, cậu có thể dễ dàng xử lý mọi chuyện trong sự vui vẻ, nhưng lúc này thì khác.
“Tất cả mọi người ở đây có một nhiệm vụ cao cả là khiến cho Lục địa Versailles trở nên hạnh phúc hơn. Hàng triệu người chơi đang dõi theo từng lời nói và hành động của chúng ta. Nhưng so sánh với bản thân tôi, Harold-nim đã làm gì cho Versdilles vậy? Chính xác là anh đã làm gì sau khi mua lấy cái ghế đó?”
Dù có mắc lỗi lầm lớn ra sao hay sống chó cỡ nào, cái gã đó vẫn mạnh mẽ chỉ trích lỗi lầm người khác mà chẳng hề cảm thấy xấu hổ!
Ở ngoài đời thì có lẽ cách này sẽ có hiệu quả, nhưng với 1 người vừa mạnh lại vừa có tiền như Đấng thì vô hiệu.
"..."
“Giờ thì im thế. Nói chỉ tiết đi xem nào. Hay 2 ta cùng so sánh những gì đã làm, từng việc một. Để xem gi tốt hơn. Không chỉ có các lãnh chúa tham gia buổi họp này đâu. Hàng triệu người cũng đang theo dõi đó. Lẽ nào họ không có ý kiến gì về tôi sao?”
“Tôi, tôi..."
Harold cứng đờ người.
Sau khi hắn ta trở thành một lãnh chúa, thực sự tất cả những gì hắn làm chỉ là ba hoa về vị trí đó và làm công việc của mình rất nửa vời. Hắn có ra lệnh gia cố tường thành, nhưng chỉ chi một phần nhỏ trong thu nhập của thành phố.
Nếu bên kia cán cân là Weed, sự khác biệt quá rõ ràng như thiên đàng và trần thế.
Weed tự tin nói.
“Tôi cho mọi người ở đây, bao gồm cả Harold-nim từ Lâu đài Sisley một lời đề nghị. Nếu không thích, có thể từ chức. Tôi sẽ bồi hoàn lại số tiền mà mọi người đã chi ra.”
Các vị trí lãnh chúa đã tăng giá trị sau khi buổi đấu giá kết thúc. Cái ghế lãnh chúa của Arpen giờ rất khó mua.
"..."
Gương mặt của Harold đỏ bừng vì xấu hổ.
Hắn ta không đáp trả nối.
Hắn ta bí mật cố gắng chơi chiêu bài chính trị nhưng Weed nhanh chóng thay đổi thế cờ chống lại hắn ta và đồn hắn vào đường cùng. Lí lẽ của Harold bị áp đảo và hắn đã bị đánh bại hoàn toàn trong màn khẩu chiến này.
Nếu hắn còn cố gắng chống trả thêm nữa, hắn chắc sẽ bị tước bỏ danh hiệu và bị tống cổ ra ngoài.
'Tự nguyên từ bỏ vị trí này ư? Vậy thì mình sẽ không thể trở thành một lãnh chúa nữa... Mình mà bị đẩy đến đường cùng thế này ư. Có ai giúp mình không?'
Harold nhìn quanh căn phòng nhưng các lãnh chúa khi nãy vừa cùng phàn nàn với hắn ta giờ đã ngồi hết xuống và đánh trống lảng.
'Thằng nhóc lật bài quá sớm. Biết người biết ta mới là công đạo'
'Weed chưa mắc sai lầm nghiêm trọng nào cả, tự nhiên đi cắn cậu ta là cả một sự mất não'
'Nói trắng trợn như vậy rõ ràng là quá ngu. Xét theo độ nổi tiếng, mọi người sẽ có thiện cảm với Weed hơn là đám nhà giàu chúng ta.'
'Thật sai lầm khi cho rằng anh ta sẽ nhún nhường chỉ vì đang truyền hình trực tiếp. Weed là người có thể chiêu mộ mọi người về dưới trướng và đưa chúng ta ra pháp trường bất cứ khi nào anh ta muốn.'
Các lãnh chúa nhanh chóng quyết định. Họ cũng đã học được điểm yếu của mình.
Trả tiền không mang lại quyền lực. Nói cho đúng thì họ chỉ được tôn trọng trong thành phố của mình vì cái chức to. Nếu cả gan chống lại Weed, họ sẽ bị triệt hạ bất kỳ lúc nào.
Harold cũng nhận ra tình thế của mình và bắt đầu hạ giọng.
“Không, dường như tôi đã sai suốt thời gian qua. Tôi nhận ra sai lầm của mình rồi. Tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân và khiến Lâu đời Sisley thành một nơi tốt đẹp hơn.”
Rút lui vào lúc này ít ra còn giúp hắn giữ lại chút thể diện và lợi ích.
Tâm trí hắn ta giờ chứa đầy ý nghĩ phục thù trong quá khứ nhưng lúc này hắn phải hành động thật chiến lược.
“Họp tiếp thôi nào.”
Việc tiêu diệt quái vật và xây dựng đường xá để nối Lục địa Phương Bắc và Lục địa Trung tâm đã được đưa ra bàn bạc.
Weed mở đầu với sự hổ báo và các lãnh chúa ở những thành phố lớn đồng thuận với cậu, giúp cho cuộc họp suôn sẻ hơn.
Các chỉ phí thiết yếu cho sự phát triển của Đế chế Arpen được thông qua và cuộc họp gần đến hồi kết. Weed nhìn thẳng về phía Harold và nói.
“Sau khi nghe Harold-nim nói, tôi nảy ra ý này. Tôi sẽ tổ chức một đội điều tra để theo dõi việc cai trị ở vài thành phố bao gồm cả Lâu đài Sisley.”
“Cái gì?”
“Tôi biết rằng nhiều thành phố không được cai trị tử tế. Đó là lý do tại sao tôi muốn đánh giá những điều đáng lo ở các thành phố và đưa ra sự trợ giúp.”
Mang tiếng là trợ giúp, nhưng thực ra là can thiệp trắng trợn
“Anh có dự tính gì với thành phố của tôi vậy?!”
Harold tức giận đáp trả.
Weed rút thanh Loa Sword ra và đặt nó lên bàn.
“Nếu anh không thích thì bỏ ghế đi”
"..."
"Đây là để hỗ trợ các lãnh chúa vẫn chưa có đủ kinh nghiệm điều hành một thành phố. Các lãnh chúa giỏi sẽ không gặp vấn đề gì. Đây không phải là thời gian hòa bình mà cả lục địa đang gặp nguy hiểm bởi vì Kaybern, vì vậy tất cả chúng ta phải chung tay.”
Đây rõ ràng là trả thù.
Harold nghĩ tới việc từ từ chức, nhưng nó quá hấp dẫn.
Quyền lực là một thứ rất khó từ bỏ một khi đã nắm giữ và hắn ta đã ba hoa rất nhiều về việc trở thành một lãnh chúa. Khoản tiền bồi hoàn chẳng đáng để nhắc tới.
Weed lườm qua từng lãnh chúa và nói.
“Tất cả các anh đều có trách nhiệm khiến cho Lục địa Versailles trở thành một nơi tốt đẹp hơn. Các anh đều đã thề khi đăng ký trở thành lãnh chúa. Làm ơn hãy dồn tất cả tâm sức. Nếu không thể thì từ chức đi”
Không một lãnh chúa nào thể hiện ý định từ bỏ vị trí này và buổi họp kết thúc.
***
Những người đứng đầu của các Guild danh tiếng gật gù như thể họ đã đoán được từ trước.
“Hắn tơ như thể bị kéo tụt quần trước đám đông. Dám cắn Đấng thì chỉ có nước đưa đầu ra ăn chém thôi”.
“Lại một thằng nhãi con không biết trời cao đất rộng là gì.”
“Weed biến lời phàn nàn của Harold thành một hành động đổ lỗi đáng khinh bỉ, anh ta vừa nâng tầm mình, vừa gần như sút bay đối thủ ra khỏi ghế. Sợ thật.”
“Không quyền, không sức ảnh hưởng mà dám chống lại cậu ta. Sợ sống còn chưa đủ sao.”
Roam, Carlise, Michel, Gunter và Sherwood. Họ cho rằng các lãnh chúa này sẽ không thể đối đầu Weed trong một thời gian dài.
Sự kiện này cho mọi người thấy Weed không phải một gã yếu ớt bị chỉ trích thì sẽ nhùn nhường.
“Lúc đó thật đáng sợ. Đi giết người còn đỡ sợ hơn nhiều.”
“Đừng có bao giờ mất cảnh giác. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn nói gì Weed.”
Michel cười trước lời của Carlise.
“Phải. Cho tới ngày khí tạ có thể solo, vậy đó.”
Gunter đặt tay lên kiếm và nói.
“Rất sẵn lòng.”
Một lúc sau khi các lãnh chúa giải tán.
- Michel: Weed-nim. Carlise và Gunter rất đáng nghi. Hiện họ dường như tuân lệnh dưới quyền của anh, nhưng tôi chắc rằng họ có động cơ khác.
Tôi sẽ theo dõi họ sát sao và báo cáo lại cho anh khi họ có lời lẽ hay hành động kì lạ.
- Carlise: Đừng tin các lãnh chúa khác. Chỉ có Guild Black Lion chúng tôi muốn Đế chế Arpen luôn hưng thịnh mà thôi, các lãnh chúa khác không có suy nghĩ thật thà như tôi đâu.
- Gunter: Anh phải cảnh giác các lãnh chúa khác. Nghe chừng có mùi phản bội. Nhân tiện, Guild Lion sẽ ủng hộ Weed-nim dù có bất cứ chuyện gì.
- Sherwood: Tôi cực kỳ ấn tượng với Weed-nim cũng như sự cai trị rộng lượng của anh trong sự kiện vừa rồi. Tôi thật xấu hổ khi thấy một gã như Harold làm lãnh chúa. Tôi có thể được nhận vinh dự ám sát hắn không? Sẽ rất nhẹ nhàng và bí mật.
- Roam: Tôi có thể tưởng tượng được những khó khăn anh gặp phải khi cai trị Đế chế này. Tất cả những điều này đều bất khả thi nếu với ai khác trừ anh. Tôi đã ghỉ lại tên của mấy thằng nhóc khi nãy dám phà nàn. Chỉ cần anh ra ám hiệu là tôi thịt luộc bọn nó ngay.
Cả đám thi nhau bợ đít Weed khi ở một mình.
***
Bard Ray cuối cùng đã có thể đi săn với các Barbarian.
Hắn ta xử lý hết những vấn đề nhỏ một cách hoàn hảo và một Barbarian tên là Val mời hắn đi săn cùng,
“Cuối cùng anh cũng làm được. Đội săn của Vals. Họ cực kỳ nổi tiếng với dân làng đó.”
“Nếu tôi có cơ hội chiến đấu... Phần còn lại thì dễ ợt.”
Bard Ray tự tin với bất kỳ trận chiến nào.
Các Barbarian khá mạnh so với các NPC nhưng chúng còn thua xa khi so với hắn ta.
“Họ là các chiến binh, vậy nên mình chỉ cần phô diễn sức mạnh của mình cho họ.”
Bard Ray nghĩ vậy và hắn ta chiến đấu rất quả cảm với đội săn của Vals.
Hắn ta cố gắng săn hết con quái này tới con quái khác và liên tục tìm kiếm kẻ địch.
Dù đã bị Weed đánh bại, nhưng hắn vẫn tập trung và các trận chiến như thể đang cố khẳng định lại danh hiệu Thần Chiến binh.
'Vậy là hắn đã cướp hang rồng thành công sao? Mọi thứ suôn sẻ với hắn đấy,'
Hắn ta không xem các video của Weed mà chỉ nghe giang hồ đồn thổi.
Khi còn ở ngôi cửu ngũ chí tôn, nắm trong tay toàn bộ lục địa, hắn thấy khó chịu về tất cả những kẻ theo sau mình, nhưng giờ hắn chỉ cảm thấy phấn khích.
CTS Media và nhiều nhà đài khác bí mật liên hệ với hắn. Kể cả sau khi bị đánh bại, rất nhiều người tò mò về Bard Ray và hoạt động của hắn.
“Mình sẽ không xuất hiện trên truyền hình thời gian này... Cho tới khi mình đánh bại Weed và giết con rồng.”
Hắn bỏ hết danh lợi, vinh quang.
Tất cả những gì còn lại tới giờ là mong muốn sức mạnh sâu thẳm trong tim!
Hắn nghĩ cho dù đối đầu với Weed ngay lúc này, hắn vẫn sẽ có cơ hội chiến thắng nếu chặn đứng được vài Kĩ năng của Weed nhưng chừng đó là chưa đủ.
Đây không phải là việc chứng minh ai mạnh hơn ai bằng đao kiếm.
Đây là con đường để chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối để được tất cả công nhận!
'Weed chuyển sang class Warrior, vậy nên sự so sánh sẽ đơn giản hơn. Sức mạnh. Mặc cho ai thống trị lục địa. Hắn ta có thể giữ nó. Giờ chỉ là chứng minh xem ai mạnh hơn ai mà thôi.'
Đội săn của Vals đi săn ch tới đêm muộn. Họ săn vô vàn quái vật cùng các con mồi khác, tích trữ một lượng lớn thịt và da thú.
Vals tới gần với một con trâu nước trên tay.
“Đây là phần của cậu.”
“Tôi không cần nó.”
“Cậu không định lấy nó sao?”
“Phải. Các anh cứ chia nhau đi.”
“.. Theo ý cậu vậy.”
Bard Ray không muốn mất công nhặt các món đồ vô dụng trừ phi đó là một món trang bị cao cấp đáng giá.
Hắn ta đã được hỗ trợ từ nguồn lực và nguồn trang bị khổng lồ của Guild Hermes nên chẳng quan tâm việc nhặt các trang bị rác.
Vals chắc hẳn nghĩ tốt về Bard Ray, người đã chiến đấu rất tốt, khi mà anh ta lại tới gần hắn sau bữa tối.
“Nấu thịt cho ngon sau chuyến đi săn quan trọng hơn hết thảy. Đây là một miếng thịt ngon tuyệt. Cậu có muốn học cách nấu nó không?”
“Tôi không quan tâm.”
“Cậu không muốn tôi dạy cậu sao?”
"Tôi có một chút quan tâm tới cách sử dụng thương và rìu. Các kĩ năng phòng thủ nữa. Tôi không muốn bận tâm tới bất kỳ thứ gì khác ngoài việc trở nên mạnh hơn.”
“... Tôi hiểu rồi. Được thôi.”