Làm dâu nhà phú ông
Chương 96: Ngoại truyện
Chương 96: Ngoại truyện
..........Một đời phù du..........
Ôi chao không biết bao nhiêu thằng cu tí, bao nhiêu con hĩm mà mợ nhọc phát điên lên thế này! Nó đau đầu, đau lưng, nhức người, mỏi mệt. Từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, không lúc nào là được dễ chịu cả.
Nó hành mợ, mợ hành con Quế, hành thằng Húng, quát tháo ầm ĩ hết đứa này tới đứa kia, cơ mà vẫn không đã. Lúc nào mợ cũng chỉ mong cậu hai mau mau về thôi, chớ ở nhà mợ nhọc mợ khó chịu chết đi à.
Cậu về một cái, mợ vác bụng ra ăn vạ liền.
-"Cái đợt cậu hai bị ngã xuống hang núi ý, tôi lo lắng đến tìm cậu, ấy vậy mà lúc tôi bảo cậu tìm người tới cõng tôi lên, cậu lại không đồng ý, xong cậu còn kêu tôi nặng lắm, chẳng ai cõng nổi đâu. Con gái ai mà thích bị chê nặng chứ? Hết chê tôi nặng xong rồi lại còn định bỏ mặc tôi chết trong hang đá nữa. Cậu ác ghê lắm!"
Cậu sai thằng Húng dắt ngựa vào chuồng, quay sang chậm rãi hỏi lại.
-"Thế rốt cuộc tôi có bỏ mặc mợ không?"
-"Thì...thì...không có."
-"Lúc tôi cõng mợ lên cớ gì tự dưng mợ chạm môi lên gáy tôi, hại suýt chút nữa cả hai lao xuống dưới. Thử hỏi ai mới là người ác?"
Ơ, sao lại nghe thành mợ có lỗi thế?
Mợ phụng phịu đổi chuyện khác.
-"Eo hồi đó cô Hoàng Anh mua lá thuốc xong cứ mồi chài cậu về nhà, gạ cậu bôi thuốc cho cô ấy, cua cậu lộ liễu đến thế mà cậu chả chịu đuổi người ta đi, chả biết nam nữ với nhau phải giữ ý gì cả, cậu khờ ghê!"
-"Ừ, vậy mợ chưa chồng nhưng đứng giữa chợ tuyên bố tôi và mợ đã qua đêm với nhau, như vậy mới là biết giữ ý sao?"
Mợ không trả lời được, gào lên trách móc.
-"Người ta đang chửa nóng nực mệt mỏi, nhì nhèo tý mà cậu chả nhường lấy một xíu."
Bọn người làm nghe thấy hoang mang dễ sợ, mợ cả nhà mình hay ghê, chả có gì cũng tự dưng lăn ra khóc. Mi mắt mợ long lanh một bọng nước, giọng khản đặc nói lẫy.
-"Nhiều lúc tôi cảm thấy tình cảm cậu dành cho tôi chỉ là phù du thôi ý!"
Cậu thở dài kéo mợ ra vườn mận chơi. Mận nở hoa trắng muốt, cậu ôm mợ vào lòng, âu yếm thơm lên trán mợ, má mợ, cánh môi còn áp lên môi mợ nữa, ngọt ngào ghê lắm. Mợ ngúng nguẩy đập lưng cậu bùm bụp, kêu cậu xấu tính ghê á, cậu cười cười trêu.
-"Mợ mắng tôi làm gì? Dẫu sao cũng chỉ là phù du thôi mà!"
Mợ ngượng, hai má ửng hồng. Nếu như những cánh hoa kia là phù du, nếu như vòng tay cậu, vỗ về nơi cậu là phù du, thì cả đời này, cứ phù du như vậy, là đủ.
********************
..........Nhành lan rừng năm ấy..........
Năm ấy, tôi để lại nhành lan hồ điệp ở quán bún riêu nhà bu Trinh.
Không phải tôi quên,
Mà là cố ý!
Mợ đoán do tôi muốn trả công mợ cho tôi nhiều bún nhiều riêu.
Thực tình, cũng không phải như thế, không phải sòng phẳng gì cả.
Chỉ là, cảm thấy sợ, sợ mợ bị dao động bởi một trăm quan của cậu cả, sợ mợ gật đầu đồng ý gả đi mất!
********************
..........Anh cu tí con nhà thầy Lâm bu Trâm..........
Tui là anh cu tí con nhà thầy Lâm bu Trâm. Bữa nay tụi tui lại được về quê chơi, túm tụm bên nhau nướng khoai cùng các em hĩm, tui ngồi gần em hĩm nhà cô Hoàng Anh. Em hĩm hỏi tui, lâu ngày không về quê anh Tũn có nhớ em hĩm không? Tui gật đầu. Em hĩm hỏi nhớ nhiều lắm hông? Tui bắt chước thầy tui, kêu.
-"Nhớ đến kiệt quệ!"
Em hĩm cười khúc khích, khen tui khéo ăn khéo nói. Chuyện, tui là con của thầy tui mà! Lòng tui sướng rơn!!!
********************
Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ!
- Thông tin sách phát hành sẽ được cập nhập đầy đủ trên facebook nhím.
********************
..........Anh cu tí mê gái..........
Nhớ hai ba tháng chạp năm nào cậu xa nhà, mợ dậy sớm đồ ít xôi, quay miếng thịt ba chỉ bu Trinh cho rồi xào ít mề gà còn thừa trên nhà phú ông là thành mâm cơm thịnh soạn cho bu Phúc. Còn mợ thì tất tưởi chạy theo người ta bắt cá chép đem ra chợ bán.
Thấm thoát thời gian trôi qua, hai ba tháng chạp năm nay mợ không vất vả như trước nữa nhưng quán xuyến cỗ bàn của cả phủ lẫn lo luôn cỗ ngoài trấn đường cũng khiến mợ bận bịu túi bụi. Đứa thứ hai và đứa thứ tư mải ngủ khì khì, chỉ có thằng cả và thằng ba theo mợ ra chợ mua cá về thả.
-"Bu ơi cá này ở đâu ra đó bu?"
-"Người ta bắt đó con."
-"Ơ lạ chửa? Người ta bắt xong mình lại thả, thả làm gì hở bu?"
Hai thằng thắc mắc, bất chợt ở đâu có giọng nói ngọng ngịu vang lên.
-"Thả cá để đưa ông Táo về trời hai anh cu tí ạ."
Ối! Em hĩm ở đâu mà dễ thương quá trời quá đất, cái môi chúm chím xinh xinh, cái má hồng hồng phúng phính, hai anh cu tí tít mắt chạy theo em hĩm bắt chuyện. Bu Trâm mải chọn cá, ngẩng đầu lên các anh đã mất tích. Tìm tới tìm lui không thấy hai thằng đâu, bu khóc rưng rức quay về trấn đường kêu thầy.
-"Cậu hai ơi bọn côn đồ nó bắt cóc thằng cả thằng ba rồi cậu ơi!"
-"Ôi hai cái cục thịt của bu, tụi con mà làm sao bu sống thế nào được đây?"
-"Tại chúng biết con nhà quan nên chúng mới bắt đi đấy, bắt đi để đòi tiền chuộc. Tại cậu mà, ai khiến cậu làm Trấn thủ làm gì để giờ con gặp cảnh khốn cùng."
Mợ lớn là vậy, mỗi lần điên lên thì chồng chỉ là con muỗi. Âu cũng tại cậu nhịn mợ nhiều nên mợ được đằng chân lân đằng đầu. Mợ tức mợ cứ bới cậu sa sả, cậu thì chỉ lặng lẽ ngồi nghe, lặng lẽ xoa lưng mợ. Lính nghe lệnh chia nhau đi lùng soát, cậu ngồi trong xe ngựa cùng mợ, ánh mắt cũng không ngừng quan sát tình hình bên ngoài. Một lát nghe cậu bảo tụi nhỏ kia rồi, mợ hầm hổ lao xuống xe quát tháo.
-"Cái quân khốn nạn nào bắt cóc con bà nhé, bữa nay bà dần cho nhừ tử!"
Mợ vừa dứt lời thì có đôi mắt long lanh ngước lên nhìn mợ, hai thằng cu tí ngồi hai bên mỗi thằng cầm một chiếc bánh rán đưa tới trước mặt mời em hĩm. Em hĩm cắn một miếng nhỏ ở cái bánh của anh cả, cắn thêm miếng nữa ở cái bánh của anh ba rồi mới chóp chép nhai. Hai anh xoa đầu em hĩm cười tít, chẳng thèm để ý bu các anh đang muối mặt quay lại phân trần với thầy.
-"Thì cũng là bắt cóc, nhưng không đòi tiền chuộc mà đòi bánh rán cậu ạ. Thế mà tụi nó cũng chịu."
Cậu tủm tỉm sai lính canh chừng con, đoạn kéo mợ lên xe chọc ghẹo.
-"Đây cũng bắt cóc không đòi tiền chuộc, chỉ đòi ra bụi chuối, bu tụi nó chịu không?"
********************
..........Mong được tái ngộ một người..........
Đợt đó, vì vụ hình xăm trên bả vai, mợ nhà tôi hiền ghê lắm.
Có bữa lẽo đẽo theo tôi còn lí nhí tâm sự, tuy giờ không phải băng thanh ngọc khiết nhưng không phải là của cậu cả, chưa phải, không bao giờ phải.
Tôi biết.
Tất nhiên tôi biết. Vì mợ là của tôi.
Mợ chắc vẫn sợ tôi nên không dám nói gì tiếp theo.
Cũng không dám tiến lên trước đi ngang hàng với tôi, một mình lẩn tha lẩn thẩn, không nhìn tôi, không nhìn đường, không thèm nhìn cả ngọn tre chắn trước mặt.
Nhưng lúc nhìn thấy tôi đứng lại nâng ngọn tre đó lên cao hơn thì lại tủm tỉm cười, hai má hây hây đỏ bám tôi sát hơn.
Cứ hay đi theo tôi như thế, cho đến một hôm vừa tan chợ thì tụi tôi gặp cô con gái nhà trưởng thôn. Cô Hoàng Anh mua hai cân măng khô, còn cả thảy hai cân với non nửa lạng, cô ấy lại là khách quen nên tôi đưa hết luôn cả túi.
Xong xuôi ngoảnh lại chả thấy mợ đâu.
Tôi vội lao đi tìm, may thay trên đường về phát hiện ra có người trốn sau bụi tre sụt sịt. Tôi hỏi thì chống chế.
-"Cậu về trước đi, tôi còn bận chặt măng đó, ai kêu cậu cho người ta hết cả túi măng rồi còn gì."
Có non nửa lạng mà cái giọng mợ ngân dài như kiểu tôi đem hết vàng bạc châu báu đi cho vậy. Cũng không hiểu mợ chặt măng kiểu gì trong khi dao tôi đang cầm.
Tôi cặm cụi kiếm đền mợ cả thúng đầy măng non mà mợ vẫn buồn, tôi tưởng mợ thích ăn măng khô nên lại sang nhà thím Vân hỏi. Nhà thím còn có ít măng ngâm nước mềm sẵn rồi, thím nấu không hết nên cho luôn chứ chẳng bán. Tôi mừng đem vội về nhà, về tới cửa bếp nghe tiếng tóp mỡ rán xì xèo đan xen tiếng mợ lẩm bẩm một mình.
-"Lần sau mà còn dám cậy mua hàng liếc mắt đưa tình với chồng bà, bà hành cho ra tóp nghe chửa?"
Nghe rồi.
Cũng hiểu luôn rồi.
Hoá ra giận không phải do măng, mà do "giấm".
Tôi chợt phì cười, mợ nghe thấy giật mình ngoái cổ lại, rụt rè kêu mợ chỉ nói cho vui miệng thôi chớ mợ hiền lành nhân hậu lắm, nào có hại ai bao giờ.
-"Mợ nói gì mà vui miệng?"
-"Ban nãy...ban nãy cậu không nghe thấy gì hả?"
Tôi lắc đầu, mợ thở phào nhẹ nhõm, nhận bát măng từ tay tôi đem xào. Còn tôi, thi thoảng cứ phải quay đầu đi, tại sợ mợ thấy tôi cười, mợ lại xấu hổ. Xào xong mợ còn đứng dậy thấp thỏm ngó bu, thấy bu sửa soạn váy áo chuẩn bị đi ăn cỗ thì phấn khởi ra mặt, dọn cơm mà cứ luôn miệng kêu tôi ăn nhiều nhiều chút.
Đĩa măng mợ xào khi ấy, mùi hành phi thơm ngào ngạt, thớ măng giòn sừn sựt quyện với vị béo ngậy của tóp mỡ kèm ít cơm cháy vét nồi, đơn giản nhưng ngon ghê lắm.
Nhiều năm sau này, thi thoảng ở dưới trường cũng xào măng, còn xào hẳn với thịt bò, cơ mà mỗi lần như thế, tôi lại ăn không vào.
Mỗi lần như thế, lòng tôi, lại bất giác trùng xuống!
...Có những ngày...tôi đã mong được tái ngộ một người...nhiều đến thế...
********************
Nhớ ai đó đến kiệt quệ! Sách phát hành tháng 3/2018.