Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 83: Quay về gia tộc. (3)
Giao dịch giữa cao thủ Tiên Thiên cảnh bình thường bạc đều có thể thỏa mãn, rất ít tình huống dùng đến vàng. Nhưng cường giả đã đến Địa giai cảnh, vật phẩm trao đổi động một là ngoài ngàn vạn lượng bạc, vàng mới có thể sử dụng nhiều lần.
Phúc Uy Bang bất quá chỉ là một bang phái mã tặc nho nhỏ lại có hơn mười phiến vàng lá, quả thực khiến Huyền Thiên có chút ngoài ý muốn.
Mỗi một mảnh vàng lá ít nhất cũng nặng mười lượng, giá trị ngoài ngàn lượng bạc, hơn mười phiến vàng lá, chính là hơn vạn lượng bạc, tuy rằng không coi là nhiều, nhưng vàng lá đối với võ giả Võ Đạo cảnh mà nói lại rất hiếm có, cũng rất ít dùng đến.
Ở trong mắt võ giả Võ Đạo cảnh, vàng không phải là tiền lưu thông mà là một loại bảo bối, trách không được Đại đương gia lại coi hơn mười phiến vàng lá này như bảo bối, đặt trong không gian tư của mình
Bên trong hốc tối ngoại trừ có hơn mười phiến vàng lá rai còn có ngân phiếu, ngay ở phía dưới vàng lá có một chồng ngân phiếu lớn đều là ngàn lượng rất dầy, xem ra, chỗ đó ít nhất cũng vài chục vạn lượng, tài sản tư của Đại đương gia Phúc Uy Bang cơ hồ có thể so sánh với toàn bộ bang phái.
Huyền Thiên mang hết vàng lá và ngân phiếu ra
Phía dưới ngân phiếu là một cuộn vải bố cũ nát, trông thấy nó, mi tâm Huyền Thiên liền tục truyền đến các chấn động.
Huyền Thiên lập tức bắt đầu lưu tâm, cuộn vải bố cũ nát này nhìn qua rất giống như hắn đạt được trong phường thị giao dịch phụ cận Thiên Kiếm Tông, đều lộ ra khí tức của cổ kiếm.
Huyền Thiên thu vàng lá và ngân phiếu vào ngực, lập tức liền mở cuộn vải bố kia ra xem xét, quả nhiên ngay cả lớn nhỏ cũng giống như đúc tàng bảo đồ trên tay Huyền Thiên, trên đó cũng thiếu khuyết rất nhiều chỗ.
Huyền Thiên lập tức lấy tàng bảo đồ của mình ra, ráp thử lại với nhau, vậy mà lại không chút kẽ hở.
Những chỗ khiếm khuyết trong tàng bảo đồ này này thì tàng bảo đồ kia có, thoáng cái, nội dung bảo tàng liền bắt đầu phong phú hơn.
Nhưng đáng tiếc là trong cả hai bộ tàng bảo đồ đều còn thiếu khuyết, ước chừng chiếm một phần ba, khiến cho lộ tuyến trên bảo đồ bị đứt đoạn, vị trí của bảo tàng cũng không biết nơi nào.
Xem ra, tàng bảo đồ như vậy có lẽ còn thiếu khuyết một bộ, phải hợp nhất tam đồ thì địa đồ mới có thể nguyên vẹn, nếu không đạt được bất luận một hoặc hai bộ nào cũng đều không có tác dụng, không thể tìm được vị trí cụ thể của bảo tàng.
Bất quá, thông qua hai bộ tàn đồ tương hợp, Huyền Thiên cũng nhìn ra được đại khái, trong mắt hơi kinh, tuy rằng không biết vị trí cụ thể của bảo tàng nhưng theo lộ tuyến nhìn lại thì phạm vi có lẽ là ở phụ cận Bắc Mạc Huyện.
Bắc Mạc Huyện phạm vi mấy trăm dặm, hơn nữa tương liên với sơn mạch Thú Hoang, diện tích vùng núi càng rộng lớn khồn cùng, cho dù biết vị trí bảo tàng ở ngay phụ cận Bắc Mạc Huyện thì Huyền Thiên cũng không cách nào biết được vị trí cụ thể của nó.
Không biết đây là tàng bảo đồ do người nào lưu lại, vậy mà chia làm ba phần, lưu lạc ở những nơi bất đồng?
Trừ phi tìm được bản tàn đồ thứ ba, nếu không căn bản không cách nào tìm ra được vị trí cụ thể của bảo tàng, tuy rằng Huyền Thiên đối với bảo tàng này rất có hứng thú nhưng cũng không khỏi không tạm thời áp xuống, thu hai bộ tàn đồ vào ngực.
Hai bảo đồ này đều là Huyền Thiên đạt được ngoài ý muốn, căn bản không chút manh mối bản thứ ba, không cần phải tự tăng thêm phiền não.
Hữu duyên thì sẽ đạt được bức thứ ba, vô duyên có lẽ kiếp nầy cũng không thể tìm được.
Rời khỏi chỗ ở của Đại đương gia, Huyền Thiên lại đến chỗ ở của Nhị đương gia, Tam đương gia tìm tòi một lần, Tam đương gia hơi nghèo một chút, chỉ tư tàng hơn sáu vạn lượng ngân phiếu, Nhị đương gia tư tàng ít ngân phiếu hơn Đại đương gia, những cũng có hơn ba mươi vạn lượng.
Đối với ngân phiếu, Huyền Thiên là càng nhiều càng tốt, toàn bộ đều thu vào.
Lần này diệt đi Phúc Uy Bang, khiến Huyền Thiên thu hoạch tương đối khá, vẻn vẹn chỉ riêng ngân phiếu đã đạt hơn ba triệu lượng, còn có đại lượng đan dược, giá trị đã ngoài trăm vạn lượng rồi.
Càng quan trọng hơn là, tàng bảo đồ Huyền Thiên tìm được là cùng một loại với cái trên người hắn, liên quan đến bí mật của một bảo tàng.
- Xem ra, tiêu diệt một ít bang phái cường đại, thu nhập quả thật khả quan, hơn nữa còn vì dân chúng bình dân trừ hại, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
Huyền Thiên yên lặng thì thầm trong nội tâm .
Trong nội tâm tuy rằng nói như thế, nhưng trên thực tế, một tiểu bang phái nhân số cũng có hơn 200, nếu không có duyên cớ trọng đại thì Huyền Thiên thật sự không có hứng thú đi đồ sát.
Giết cừu nhân, thuận tay cướp lấy tiền vật vô chủ, đó là chuyện nên làm, cố ý đi giết người đoạt của, vậy thì lại không được, nếu vậy thì chẳng khác gì cường đạo rồi.
Quân tử có cái nên làm có việc không nên làm!
Thu hoạch mấy trăm vạn lượng ngân phiếu, còn mang theo một bao phục lớn, Huyền Thiên đi ra khỏi Phúc Uy Bang, vọt lên hắc lân mã, nghênh ngang rời đi.
Ngày thứ hai, Huyền Thiên liền tiến nhập Bắc Mạc Huyện, giữa trưa, Huyền Thiên đi tới Hoàng Bách Trấn cách Bắc Mạc Huyện chừng trăm dặm.
Nơi Hoàng gia dừng chân ở Bắc Mạc Huyện chính là Hoàng Bách Trấn.
Chỉ trong bốn năm, Hoàng gia ở Bắc Mạc Huyện dùng Hoàng Bách Trấn làm căn cơ, nhanh chóng phát triển, liền trở thành gia tộc duy nhất có thể uy hiếp được ba nhà Ngưu Trình Trương của Bắc Mạc Huyện.
Bắc Mạc Huyện tổng cộng có ba mươi trấn, sinh ý trong huyện trong đó ba nhà Ngưu Trình Trương liên hợp lũng đoạn mười ba trấn, trấn Ngưu gia một mình lũng đoạn có bảy cái, Trình gia và Trương gia tất cả năm cái.
Gia tộc của hắn đều là phụ thuộc vào ba nhà Ngưu Trình Trương mới có thể được phân một chén canh nho nhỏ, nếu đối nghịch với ba nhà nặng thì chết, gia tộc bị diệt, nhẹ thì trục xuất, không cho phép bước vào Bắc Mạc Huyện.
Hoàng Bách Trấn, nguyên vốn một trấn do ba nhà Ngưu, Trình, Trương Tam gia liên hợp lũng đoạn.
Nhưng từ sau khi Hoàng gia dừng chân ở Hoàng Bách Trấn thì tất cả đều thay đổi.
Không ít cường giả Tiên Thiên là địch với ba nhà Ngưu Trình Trương bởi vì bất mãn tam đại gia tộc lũng đoạn, thấy Hoàng gia có thực lực chống lại tam đại gia tộc, yêu hạch đạt được khi đánh chết yêu thú, da lông hoặc là khoảng vật, thảo dược gì đó đều nguyện ý bán ra cho Hoàng gia.
Hoàng gia có nguồn cung cấp không ngừng, hơn nữa, giá cả ưu đãi, cho nên rất nhanh liền chiếm được thị trường Hoàng Bách Trấn, đẩy ba nhà kia ra ngoài, còn có xu thế lan tràn ra bốn phía nữa.
Thanh Ngưu Trấn, Tang Du Trấn bên cạnh sinh ý cũng bị Hoàng gia chen chân, võ giả hai trấn đều bán cho Hoàng gia.
Hiện giờ Hoàng gia không chỉ hoàn toàn chiếm cứ thị trường Hoàng Bách Trấn, hơn nữa chín thành thị trường của Thanh Ngưu Trấn, sáu thành thị trường của Tang Du Trấn cũng đã bị Hoàng gia chiếm trước, nếu không ngăn lại, mặc cho Hoàng gia phát triển tiếp thì không bao lâu nữa, Hoàng Bách Trấn, Thanh Ngưu trấn, Tang Du Trấn đều sẽ bị Hoàng gia hoàn toàn chiếm cứ hết.