Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 99 : Lãnh thổ và quỹ kết hôn
[Thật sự là chả có gì ở đây]
Trước mắt chúng tôi là đồng cỏ và những cánh rừng, đồi núi thì ở xa và gần đó là một con sông.
Chúng tôi đến đây để xem vùng đất được chuyển nhượng lại từ Belfast và Regulus, đây quả thật là một vùng đất "đặc biệt". À thì, nó sẽ có nhiều công dụng đấy.
[Giờ thì...Tìm kiếm. Những con quỷ có khả năng gây hại tới con người] [...Đã rõ. Hiển thị]
"Ping!" và những chiếc ghim đỏ ghim vào các khu vực xung quanh và trong rừng. Quả thật có rất nhiều!
Dù sao thì nó cũng to bằng 2/3 diện tích tổng số 23 quận của Tokyo nên chuyện này chắc cũng bình thường. Giờ thì làm gì đây?
[Chúng ta nên dọn sạch chúng bằng phép thuật] [Nếu mà giết ngần ấy quái vật một lúc thì...]
Yumina hơi cau mày. Đúng vậy, nó sẽ trở thành cả núi xác chết....Ngay cả khi có cả thợ săn và những người ăn thịt chúng ở trên ngọn núi này thì cũng không thể ăn hết được. Mùi hôi cũng rất đáng lo ngại. Tôi cũng có thể bắt chúng di cư bằng [Cổng] nhưng sẽ không ổn nếu chúng tấn công ai đó phía bên kia. À! Ta có thể ném chúng ra biển.
[Có những con quỷ mang trên người những thứ vật phẩm tốt. Vì thế nếu làm vậy sẽ rất lãng phí chúng]
Elsie nói đúng, nếu có thể kiếm tiền từ chúng thì không nên làm thế. Cái vụ ném ra biển cũng không ổn rồi, hửm?
[Thế nếu chúng ta bắt lấy vài con bằng [Cổng] sau đó đánh bại chúng rồi lấy vật liệu thì sao....Nhưng còn mấy cái xác thì sao giờ?] [Nên ném chúng xung quanh núi như khi các mạo hiểm giả làm nhiệm vụ tìm diệt ấy. Động vật khác sẽ ăn chúng hoặc chúng cũng có thể thành chất dinh dưỡng cho rừng ~degozaru]
Ưm ~ vậy sẽ tốt hơn rất nhiều. Những gì Yae nói thật sự có lý.
[Vậy cứ tiến hành như thế đi. Khóa mục tiêu vào một đối tượng, kích hoạt [Thương Ánh Sáng]] [...Đã rõ. Kích hoạt [Thương Ánh Sáng]]
_____Chuyển cảnh_____
[Cuối cùng cũng xong!]
Tôi không muốn thêm nữa đâu. Thu thập nguyên liệu từ những cái xác là một chuyện khó khăn. Vì mỗi loại quái có những thứ hữu dụng khác nhau như da, răng hay vuốt...là điều mà không thể gộp chung lại được. Vì nghĩ rằng không thể tự làm tất cả được nên chúng tôi đã nhờ Rebecca-san, Logan-san và Will từ thủ đô đến giúp đỡ, với thù lao là phân nửa số da của mỗi con họ có vẻ rất hài lòng.
Tôi cũng gọi cô hầu gái Cecil-san và anh làm vườn Julios-san đến, cũng như Lyon-san khi mà anh ấy không có nhiệm vụ nào cả. Với một công việc bán thời gian thì mức lương như thế này khá hấp dẫn, tôi nghĩ thế.
Lyon-san lột da, và tách những thứ hữu dụng ra thoăn thoắt. Tôi tự hỏi anh ta cần tiền để làm gì, 90% là có liên quan đến Olga-san. Có lẽ là một chiếc nhẫn đính hôn chăng?
Ngược lại thì Rue có vẻ gặp rắc rối với việc này và tôi phải dạy em ấy vài thủ thuật để làm dễ hơn. Em ấy tiếp thu khá nhanh và làm tôi ngạc nhiên khi nhanh chóng làm chủ chúng.
[Em là một công chúa. Có phải lần đầu làm mấy việc như thế này không?] [Vâng. Nhưng em muốn làm điều này. Em cũng muốn học hỏi thêm nhiều thứ nữa để có ích cho Touya-sama cũng như những người khác]
Sau khi nghe em ấy nói, tôi xoa nhẹ đầu em ấy và ẻm hơi đỏ mặt một chút.
[Giờ thì mấy con vật nguy hiểm đã được giải quyết]
Tôi mở ứng dụng tìm kiếm trên bản đồ, có vẻ chúng đã giảm trong một thời gian. Tôi chợt nghĩ đến và thử tìm kiếm con người, quả thật có một vài người ở góc rừng. Họ sống ở đó á? Ở đây khá nguy hiểm nên tôi đã nghĩ là sẽ chẳng có ai sống ở đây.
[Có lẽ là bọn cướp] [Cướp?]
Lyon-san khẽ thì thầm trong khi nhìn vào màn hình.
[Gần đây có tin đồn về những vụ cướp táo tợn xảy ra thường xuyên ở đây. Có lẽ đó là căn cứ của chúng. Cũng có một giải thưởng nhiệm vụ cho việc càn quét đám cướp này]
Khu rừng này quá nguy hiểm thành ra nó thành nơi hoàn hảo để trú ẩn?
[...Chúng ta làm gì giờ?]
Lindsey hỏi, chắc là không thể làm ngơ bọn chúng rồi. Vì vùng này đã thành đất nước của tôi, việc xóa sổ đám trộm cướp là phải làm.
[Thế thì tới đó "chảo hỏi" tí vậy] [Tôi có thể đi cùng không?]
Lyon-san bất ngờ để nghị tham gia. Ừ thì cũng không có lý do gì để từ chối. Chúng tôi giao việc tách lấy nguyên liệu cho những người còn lại và cả 2 hướng về nơi trú ẩn của bọn cướp. Nó mất không tới 30 phút đi bộ nên chúng tôi cứ dùng chân vậy.
[Thế, anh quan tâm đến tiền thưởng à?] [Hể? À, ahahaha, cậu nhìn thấu rồi à?]
Lyon-san cười ngượng ngập trong khi gãi đầu. Ngay cả khi đã cố che giấu nó thì mặt anh vẫn chình ình cái chữ "muốn kiếm tiền" kia kìa.
[Có phải anh định tặng cô ấy một chiếc nhẫn đính hôn không?] [À, thì, tôi đã đưa nó cho cô ấy rồi] [Hả!?]
Tôi bị sốc trước việc anh ta đã làm điều đó rồi. Chàng trai này thật "quá nhanh quá nguy hiểm" mà.... (chém :v)
Có lẽ anh ta đã nói "Xin hãy kết hôn với anh!" nhưng chẳng phải quá nhanh à? Ờ thì với trường hợp của tôi thì tôi không có tư cách để nói điều đó.
[Ha-...chúc mừng anh. Vậy anh còn cần tiền để làm gì?] [Ừm...đó là cho lễ cưới và cuộc sống sau đó. Nếu có thể thì tôi muốn có một ngôi nhà mới...]
Lyon-san cười với vẻ mặt thoáng chút lo lắng, nhưng vẫn rất hạnh phúc. Vâng, tôi hiểu cảm giác của anh, chuyện này đòi hỏi khá nhiều tiền bạc.
[Gia đình không giúp đỡ anh à?] [Thật ra gia đình tôi thuộc kiểu "Tự lo cho con đường của mình" và tiêu chí là "Tiền là thứ phải tự đi kiếm"...]
Aaa-...nghịch cảnh đáng lo của một chàng quân nhân thực thụ và cô nàng gia đình thương gia.
[Hiện tại thì tôi vẫn sống ở nhà, vì tôi là con trai thứ 2. Nhưng nếu tôi kết hôn, tôi sẽ bị đuổi cổ khỏi hộ khẩu ngay tắp lự] [Olga-san đang đến Belfast à?] [Ừm, sau cùng thì quả thật tôi không thể trở thành thương nhân, nhưng với điều này, tôi có thể chăm lo cho cô ấy sớm thôi...] ("điều này" tức là đi "ăn ké" mấy cái nhiệm vụ chung vs main ấy)
Lyon-san thở dài. Ừm thì tôi có thể cho anh mượn tiền nhưng nếu làm vậy thì chắc tướng quân Leon nổi cơn thịnh nộ mất....
[À rồi! Vậy thì những thứ bị cướp sẽ được xử lý như thế nào?] [Nếu có thể thì sẽ được trả lại cho nạn nhân, số khác không tìm được chủ thì thành của riêng của người bắt giữ bọn cướp. Vì không có lợi nhuận đáng kể từ việc bắt cướp nên những nhiệm vụ như thế này thường bị treo trong thời gian dài, thành ra...] [Nói cách khác, nếu bọn cướp đang cất giấu rất nhiều tiền thì...] [Đó chính là những gì tôi mong đợi. Tất nhiên nếu tìm được chủ thì sẽ trả chúng lại cho họ]
Nếu không ai tới đòi số tiền đó thì tất cả sẽ vào tay anh ta.
Trên bản đồ hiển thị một túp lều nhỏ gần bìa rừng, đó chắc là nơi ẩn náu của bọn chúng.
[Có tổng cộng bao nhiêu tên cướp?] [3 tên, 3 anh em ruột]
Tôi xác nhận trên bản đồ là có 3 tên ở đó. Lyon-san rút cây dao găm đa nhiệm mà tôi đưa cho anh ta trước đó và bật lưỡi dao ra.
Ok, tôi sẽ giao hết cho anh ta. Vì nếu tôi mà tham gia thì phần thưởng cũng sẽ được chia đều.
_____Chuyển cảnh_____
Cuối cùng, Lyon-san hạ gục bọn chúng nhanh chóng. Dù tôi nói là "hạ gục" thì anh ta chỉ dùng chết độ tê liệt của con dao nên bọn chúng chỉ mất khả năng kháng cự thôi. Đây cũng là một cách kiếm tiền và anh ta kiếm được khá nhiều. Với gương mặt hạnh phúc, anh ấy trói chúng lại và nhờ tôi mở [Cổng] đến thủ đô.
Tôi gom của cải bị cướp lại và đặt chúng vào [Hòm Chứa], sau đó đưa chúng đến chỗ Lyon-san, cuối cùng thì dùng [Trọng Lực] phá hủy cái căn cứ đó. Sẽ là một vấn đề nếu đám cướp khác trú ẩn tại đó nữa.
Khi chúng tôi trở lại chỗ mọi người thì công việc của họ cũng đã hoàn tất. Tôi cho nguyên vật liệu vào vài cái túi rồi ghi tên Rebecca-san và Cecil-san lên đó sau đó để chúng vào [Hòm Chứa]. Sẽ rất bất tiện nếu đi lại với từng ấy nguyên liệu.
Chúng tôi quay lại Guild ở thủ đô và đến quầy mua hàng, lấy những thứ cần bán từ [Hòm Chứa] ra và đặt chúng lên quầy. Tổng số tiền cho chúng lớn tới mức người giám định và mua cũng bị sốc.
Trong khi số tiền đang được thanh toán. Tôi đến chỗ Prim-san cùng với Rue.
[Tôi muốn đăng kí mạo hiểm giả cho cô gái này. À, mà có một thông báo từ Đế quốc...] [Aa, vâng! Thông báo đó đã đến....um, vậy đúng là cậu đã đàn áp cuộc đảo chính ở đế quốc một mình!?] [Không hẳn là một mình, nhưng cũng có thể nói vậy] [Waaaa....Quả thật là thế. Ông chủ của [Hưởng Nguyệt] quả là một người tuyệt vời...]
Trong khi Prim-san ca tụng tôi thì những nhân viên Guild gần đó bắt đầu giải thích cho Rue. Theo những gì được nói thì có vẻ Rue là một người nắm giữ kĩ thuật của Song Kiếm, em ấy tự học nó sau khi nhìn Carol sử dụng rồi cố gắng tìm hiểu và hoàn thiện nó. Em ấy không có năng khiếu với bất kì thuộc tính nào nên không thể sử dụng phép thuật.
[Giờ xin vui lòng đưa thẻ hội viên của cậu ra]
Theo lời Prim-san, tôi đưa thẻ ra. Sau đó, cô ấy đóng dấu nó bằng con dấu khác với mọi khi.
[Đây là bằng chứng cho thấy cậu là người đã đánh bại một con quỷ cấp cao ở đế quốc. Với việc đánh bại một con quỷ cao cấp như thế, thay mặt Guild, tôi xin trao tặng cậu danh hiệu [Sát Quỷ Nhân]] (Demon Killer)[Đồ Long Hiệp] xong [Thạch Nhân Phá Tướng] và giờ thì thêm [Sát Quỷ Nhân] à? Số danh hiệu lại tăng lên nữa.[Với điều này, 3 danh hiệu đã được gộp lại. Và do đề nghị của vương quốc Belfast và đế quốc Regulus, hạng cậu cậu được tăng thêm 1, xin chúc mừng] [Hể? Vậy à?]
Chiếc thẻ hội viên được trả lại mang màu bạc. Ồ ~ nó tuyệt đấy. Việc nhận được danh hiệu này khá là khó khăn, vì bạn phải mạnh mẽ đến mức có thể giúp đỡ cả một đất nước khi nó gặp khó khăn, trong Guild thì không có nhiệm vụ cũng như phần thưởng nào tương xứng.
[Vâng! Đây thực sự là một điều tuyệt vời, đã 18 năm kể từ khi có một mạo hiểm giả cấp bạc xuất hiện ở đất nước này!]
.....Vậy à? Chuyện này làm tôi nhận ra là chẳng có một cái nhiệm vụ cấp bạc hay vàng nào trên bảng yêu cầu.
[Khi cậu trở thành mạo hiểm giả bạc hoặc vàng thì yêu cầu nhận được thường là từ Guild]
Hahaaa, ra thế. Nếu đó là một nhiệm vụ cấp bạc hoặc vàng thì mức độ khó khăn là khá cao nên những người có thể làm được khá là ít.
Rue đã đăng kí xong, vui vẻ chạy lại khoe chiếc thẻ mạo hiểm gia màu đen của em ấy với tôi.
Tôi cùng Rue đi ra sân Guild, việc tiền nong đã xong. Rebecca-san và những người khác mừng rỡ với khoản thu nhập đó. Cecil-san và Julio-san cũng rất vui sướng. Vì tiền thưởng là khá cao.
Phần của tôi và Lyon-san được đặt riêng và chia ra sau khi chúng tôi rời khỏi Guild. Bọn cướp đã được bàn giao xong xuôi. Bởi vì anh ấy đã làm nó một mình, nên sau khi được chấp thuận, anh ấy nhận lấy phần thưởng của mình mà không có vấn đề gì.
Với số tiền bán vật liệu và phần thưởng từ việc tóm bọn cướp. Chắc anh ấy đủ tiền cho một cái đám cưới rồi nhỉ?
Ồ yeah, tôi muốn tặng anh ấy thứ gì đó vào ngày cưới. Tôi nên hỏi ý kiến mọi người sau.