Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 379: Nạn nhân thứ hai, và bắt giữ kẻ giết người
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 379: Nạn nhân thứ hai, và bắt giữ kẻ giết người
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
[Chất độc này được gọi là Yuuronifredo. Đó là một loại độc có được bằng cách tinh chế rễ cây Yuuronicia. Khi đi vào trong cơ thể qua đường miệng, nó sẽ phản ứng với ma lực có trong nước bọt của con người, và nhanh chóng lan xuống đường tiêu hóa. Không lâu sau, nạn nhân sẽ chết.]
Flora, quản lí của "Alchemy", đang phân tích chỗ độc có trong trà.
[Cái cây Yuuronicia này là...]
[Một loài thực vật chỉ phát triển ở vùng núi phía Bắc Yuuron. Nhưng đôi khi chúng cũng mọc ở vài nơi quanh Quỷ quốc Zenoasu nữa.]
Sakura, không phải Flora, trả lời câu hỏi của tôi. Tôi chưa từng nghe qua về loại độc này bao giờ cả.
[Zenoasu đôi khi cũng sử dụng loại độc này. Nhưng vì nó gây ra cái chết quá thảm khốc, nên họ chỉ thường dùng để răn đe kẻ khác mà thôi.]
Ra là vậy. Sakura là người Zenoasu và hơn nữa còn là con của Quỷ vương, nên hẳn là em ấy đã được dạy về những mối nguy hiểm ấy. Nhưng mà, độc của Yuuron có liên quan thì chắc không phải ngẫu nhiên đâu nhỉ.
[Vậy Hanoi-san là tay trong của Yuuron sao?]
[Anh nghĩ khả năng cao hơn là anh ta đã thuê sát thủ từ Yuuron.]
Sau cùng thì anh ta vẫn là Tứ đại Hầu tước của Vương quốc Horn mà. Vậy nên tôi không nghĩ đó là một người thuộc tàn dư của Yuuron đâu.
[Chủ nhân. Là về thi thể này. Từ chỗ đây, em phát hiện thấy nồng độ độc tố cao. Có lẽ chúng đã đi vào trong cơ thể khi ông ta đang ngủ.]
[Cái gì?]
Ông ta bị đầu độc khi đang ngủ? Vậy trình tự vụ án sẽ là: Buổi họp kết thúc → Đổi phòng → Ngủ → Bị đầu độc → Chết sao?
Nếu đúng là vậy thì chắc chắn có ai đó đã ở trong phòng. Ví dụ như hắn trốn trong tủ quần áo, đợi đến khi cuộc họp kết thúc và nạn nhân đi ngủ rồi ra tay ... Nghe không ổn lắm.
Cũng có thể hắn vốn đã định giết Tể tướng, nhưng rồi nhận ra đó là Minazumi nên quyết định rời đi. Đến lúc này, tuy ông ta đã ngủ nhưng vì sợ bị lộ mặt nên hắn tiện tay giết luôn cho gọn?
[.........Hại não quá.]
Dù suy nghĩ cỡ nào thì tôi vẫn thấy giết ông ta bằng một con dao sẽ tiện hơn. Tại sao lại dùng độc chứ? Phép lịch sự chăng?
[Nhưng ta đã xác định được hung thủ là Toren-dono rồi đúng không? Vậy còn chần chờ gì nữa mà không gô cổ anh ta về tra hỏi, nếu làm thế chúng ta sẽ hiểu được mọi chuyện~degozaru.]
[Em nói cứ như bọn cớm xấu trong mấy bộ phim ấy...]
[Em thực sự chưa hiểu lắm~degozaru?]
Tôi thở dài trước Yae ngây ngô như một đứa trẻ. Cách của em ấy cũng không sai, có khi lại là cách nhanh nhất luôn ấy. Tuy vậy, nó lại đem đến quá nhiều vấn đề, bởi lẽ người đàn ông kia là một nhân vật cấp cao của một đất nước mà thậm chí chúng tôi còn chưa đặt quan hệ ngoại giao.
Nếu chúng tôi có sự cho phép của người đứng đầu quốc gia đó thì còn có thể, nhưng ai là người đứng đầu? Họ vẫn còn đang tranh cãi chuyện đó.
Phán xét dựa trên ma nhãn không thể coi là bằng chứng được. Tôi không nghĩ Giáo hoàng nói dối, nhưng chỉ nhiêu đó là chưa đủ để buộc tội. Chẳng lẽ không còn một chứng cứ rõ ràng nào sao?
Khi tôi rời khỏi căn phòng và đi dạo trên hành lang, Quốc vương Felzen bước tới.
[A, ngài đây rồi, Quốc vương Brunhild. Ta chỉ vừa mới nói chuyện với Hoàng thân Ganossa và Tể tướng Schwein, nhưng cuộc họp quyết định ngai vàng sẽ dời qua hôm sau. Đến lúc đó chúng ta sẽ phải ở lại đây. Vậy ngài tính làm gì?]
Tôi hoàn toàn có thể về bằng phép thuật dịch chuyển. Tuy muốn về nhà lắm đấy nhưng tôi có thể sẽ bỏ lỡ gì đó khi không ở đây. Mọi người ở đây đều là nghi phạm cả. Họ cũng có đủ động cơ và không có chứng cứ ngoại phạm.
[Những Hầu tước kia thì sao?]
[Mỗi người họ đều có một căn biệt thự ở vương đô. Nhưng họ không thể về nhà trong tình hình này. Vì thế họ sẽ tạm qua đêm trong những căn phòng được chuẩn bị sẵn. Chúng ta cũng sẽ theo dõi gắt gao Hầu tước Toren.]
Quốc vương Felzen thì thầm như không muốn để ai nghe thấy. Tôi vẫn chưa tìm ra động cơ để Hanoi-san giết Minazumi. Không kể đến cuộc tranh chấp ngai vàng lần này, sẽ dễ hiểu hơn nếu kẻ ám sát là do người ngoài thuê. Nhưng mà Minazumi ... theo tôi thấy là một người tốt. Tôi không nghĩ ông ấy sẽ gây thù chuốc oán với ai giống như cách lũ quý tộc thường làm.
Hay là làm theo Yae, bí mật đột nhập vào phòng Tokai-san vào giữa đêm, buộc anh ta thú nhận, ghi lại lời thú tội, và sau đó tẩy trí nhớ nhỉ...? Không, tôi nên để nó làm đối sách cuối cùng thì hơn.
Thủ phạm đã tìm ra, giờ quan trọng là tìm cách gô anh ta về trước khi kịp trốn thoát...
________________
[Không ngờ chuyện lại thành ra thế này...]
[Vậy là anh ta thực sự thoát được rồi...]
Tôi và Yae nhìn nhau rồi buông ra những tiếng thở dài. Lời sao ý vậy, chúng tôi đã để Hanoi-san trốn thoát. Nhưng là đến một thế giới khác.
Nằm dưới chân chúng tôi là Hanoi-san đã chết trong ánh hoàng hôn chiếu vào phòng. Tất nhiên là bọn tôi không hề giết anh ta.
Trước đó khi bọn tôi đang ngồi thảo luận trong phòng, Quốc vương Felzen mặt mày biến sắc xô cửa xông vào và thông báo về cái chết của Hanoi-san.
Hiện trường là căn phòng của anh ta. Theo như lời kể, lúc đầu anh ta nói sẽ nghỉ ngơi một lát, và có vẻ như căn phòng của anh đã đóng cửa im ỉm trong vòng hai tiếng đồng hồ sau đó.
Tận tới lúc một cô nữ hầu đến phục vụ đồ ăn thì anh ta đã chết khi cô ta vào phòng. Tiện nói, đây không phải là một vụ tự sát. Bởi vì anh ta chết trong tình trạng nằm dưới nền nhà với một chiếc khăn quàng quấn quanh cổ.
[Lần này là bị bóp ngạt tới chết à?]
[Anh ta bị lũ sát thủ mình thuê phản bội sao~degozaru?]
[Anh không nghĩ như vậy.]
Cơ mà chiếc khăn này không phải là một chiếc khăn bình thường. Nó cực kỳ mịn và dễ chịu ... thứ này là một sản phẩm cao cấp. Nhưng còn gia huy được thêu trên chiếc khăn ...
Tôi nhìn về phía người phụ nữ đang bàng hoàng trước cái chết của Hanoi-san.
[Hầu tước Nishimori. Cái khăn này là của cô đúng không?]
Ánh mắt sắc bén của Tể tướng Schwein cũng ghim vào Nishimori. Vậy đây đúng là gia huy của nhà Nishimori rồi ....
Hầu tước Nishimori, bị những ánh mắt đổ dồn về phía mình, trở nên tái nhợt đi và nguây nguẩy lắc đầu.
[Không, không, chiếc khăn này đúng là của tôi, nhưng tôi đã làm mất nó vài ngày trước ... Đó là sự thật!]
[Khi nãy cô vẫn còn tranh cãi kịch liệt với Hanoi-dono. Không đời nào mà...]
[Không phải như thế! Thậm chí trước cửa phòng Toren-dono cũng có lính canh và vì thế tôi không thể vào được cơ mà!]
Cô ấy nói có lý. Làm gì có ai ngốc đến mức để lại một chiếc khăn mà có thể bị nhận dạng ở lại hiện trường chứ? Chí ít thì họ cũng phải đem nó về.
Để xét nghiệm thi thể, Flora quyết định dùng một ma cụ đặc biệt. Theo tôi thấy, đó là một thiết bị y tế cầm tay đã được yểm [Analyze] và [Enchanted] vào. Nó khá giống dụng cụ được các đội ngũ y tế sử dụng trong bộ phim khoa học viễn tưởng của phương tây.
Flora vừa cầm thiết bị vừa nghiêng đầu.
[Có chuyện gì à?]
[Lạ thật đấy.]
Flora giải thích cho tôi ý nghĩa của câu nói. Ể?... Đúng là lạ thật. Làm sao lại có thể trùng hợp đến kì quái như thế được.
[Thiết bị không bị sự cố gì chứ?]
Khi tôi hỏi vậy, Flora ngay lập tức kiểm tra thi thể bằng phương pháp thủ công và xác nhận.
[Kiểm tra thủ công vẫn đưa ra kết quả giống với máy phân tích. Xác nhận không có sai sót nào ạ.]
[Vậy tên Hanoi lúc đó là...]
Hiểu rồi, vậy ra đó là do ma thuật hoặc ma cụ à? Nếu Flora nói đúng thì... để bắt được tên sát nhân, có lẽ tôi cần phải làm giống như Yae nói. Chắc vẫn còn kịp vì chưa ai ra khỏi lâu đài cả.
Haiz... Sau cùng thì tôi phải trở thành một tên cớm xấu trong mấy bộ phim sao? Tôi không thể giải quyết vụ án bằng các lí luận giống một thám tử được. Vậy nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài tìm và bắt tên giết người khai ra bằng vũ lực.
Giải quyết vụ này nhanh chóng thôi. Nếu tôi để tên sát nhân trốn thoát thì sẽ rắc rối lắm. Khi ấy sẽ chẳng còn ai kìm hãm hắn được nữa cả.
Tôi tích tụ thần lực và kích hoạt "Thần nhãn". Nhờ thế, tôi có thể nhìn thấu từng con người trong căn phòng này.
Tể tướng Schwein, Hoàng thân Ganossa, Hầu tước Nishimori, Hầu tước Kitayama ... không phải à? Cả Quốc vương Felzen và Giáo hoàng Ramishu cũng không phải.
[Ngài quốc vương, có chuyện gì sao?]
Giáo hoàng tỏ vẻ lo lắng vì thấy tôi đột nhiên trừng mắt nhìn xung quanh.
[Tôi xin lỗi.]
Vừa xin lỗi Giáo hoàng, tôi vừa đi ra khỏi phòng để tiện quan sát đám lính canh và các hiệp sĩ hộ tống đang đứng ngoài hành lang, thêm cả mấy người hầu gái đang bận phục vụ nữa.
Tìm thấy rồi!
Tôi rảo bước về phía một chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu nâu như bao người lính khác. Mang một khuôn mặt rụt rè đến vô hại, anh ta mặc bộ áo giáp của Vương quốc Horn, với một thanh kiếm nằm dưới thắt lưng và cầm một cây giáo trong tay. Có vẻ như đó là một lính canh của lâu đài.
[C-có chuyện gì ạ?]
Chàng trai trẻ nở một nụ cười nhỏ nhẹ. Đáp lại, tôi cũng nở nụ cười rộng và vỗ vào vai anh ta mấy phát.
[Tiếc cho anh bạn quá.]
[Hả?]
[[Gravity].]
[Gufuu!?]
Người lính trẻ bò cồm ra mặt đất vì đột ngột chịu phải ma thuật trọng lực. Anh ta không thể làm gì khác ngoài ngước lên nhìn tôi. Lẫn trong ánh mắt ấy là cả sự ngạc nhiên và thù hằn.
[Qu, Quốc vương Brunhild... Ngài đang làm gì thế!]
Tể tướng Schwein hớt hải chạy ra và hét lên. Một người lính từ đất nước của mình bị vua của một đất nước khác bắt giữ thì ông ta phản ứng vậy là đúng nhỉ?
[Tôi chỉ vừa bắt được tên nghi phạm này. Xin vui lòng đợi một chút, tôi sẽ lột lớp mặt nạ của hắn ra ngay.]
Tôi trói người lính lại bằng dây thép lấy từ [Storage], vì sẽ hủy bỏ [Gravity] ngay tại đây, nên thứ này sẽ không cho hắn trốn thoát.
[Giờ thì, [Absorb].]
[Cái, cái gì?]
Dòng ma lực bao phủ lấy người lính trẻ đã bị tôi hấp thụ hết bằng [Absorb]. Thật khó tin nhưng anh ta đã bao phủ ma lực lên toàn bộ cơ thể mình. Và vì ma thuật [Gravity] mà anh ta đang phải hứng chịu cũng bị hấp thụ nên hiệu ứng đè nặng cũng không còn.
Một vài thay đổi trên người lính đã bộc lộ. Mái tóc nâu giờ đây chuyển thành màu đen, và nó còn mọc dài ra hơn chút nữa. Đôi mắt anh ta trở nên sắc bén hơn, chiếc cằm hình trái xoan dần biến thành cằm nhọn và râu mọc dài ra. Cơ thể cũng có phần to cao hơn trước. Nhìn thế nào thì tên này cũng giống như một người đàn ông trung niên hơn là một thanh niên trẻ tuổi.
[Đây là...!]
Hoàng thân Ganossa mở to hai mắt. Lọt trong mắt chúng tôi không còn là một thanh niên yếu đuối nữa, mà là một tên đàn ông đáng sợ.
[Ma thuật thay đổi ngoại hình, không tệ đâu. Một loại ma thuật hoàn hảo để thâm nhập. Ngươi đã dùng ma thuật hệ Vô hoặc một tạo tác nào đó đúng không?]
[...Tại sao ngươi lại biết...!]
[Vì thời gian tử vong hoàn toàn không trùng khớp.]
Flora, không phải tôi, trả lời câu hỏi. Đúng vậy, tôi đã tìm ra kẻ sát nhân bằng cách đó.
[Thời gian tử vong dựa trên sự thiếu hụt ma lực sau khi chết mà chúng tôi tính toán được là từ 5 đến 6 giờ trước.]
[Điều đó nghĩa là Minazumi-dono và Hanoi-san đã bị giết vào cùng một lúc. Vậy ai là Hanoi-san đã tự nhốt mình trong phòng hai giờ trước? Tôi chắc rằng kẻ đó là tên này đã sử dụng ma thuật để cải trang. Và bởi vì không thể rời khỏi lâu đài, nên sau đó hắn buộc phải thay đổi ngoại hình và ở đây đến tận bây giờ.]
[Kuh...!]
Có lẽ qua vụ này, hắn muốn giết vài thành viên chủ chốt và thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh. Nếu không thì hắn đã chuồn lẹ rồi.
Tên đàn ông cố ngọ nguậy đến mức bầm tím cả mình mẩy. Ánh mắt của hắn tràn đầy sự phẫn nộ và căm thù. Đó không chỉ là nỗi căm phẫn khi bị phát hiện, mà còn sâu đậm hơn thế nữa. Có lẽ hắn có thù oán cá nhân với tôi.
[Ngươi là tàn dư của "Kurau" đúng chứ?]
[Cái gì!?]
Đôi mắt hắn chìm trong sự kinh ngạc trong giây lát. Sau khi lục từ trong túi áo của tên sát thủ đang bị trói kia, một chiếc mặt nạ opera lăn ra. Đúng như tôi nghĩ.
[Một thành viên của hội sát thủ đã tan rã đang làm gì ở Horn thế này? Ngươi đang cố vấy lên ngọn lửa nội chiến à?]
[Kukuku... "Kurau" không bao giờ chết. Tao cũng sẽ không hó hé lời nào với tụi mày đâu. Cứ giết tao đi. Đất nước này đã đến hồi hết rồi.]
[Làm như tao quan tâm lắm? [Hypnosis].]
[Gah!?]
Phép thôi miên mà tôi triển khai đã khiến hắn mất ý thức. Lần sau ngươi thật sự nên mang mấy món đồ phản ma thuật theo đấy.
Giờ thì, đến giờ lục tung bộ não của ngươi ra rồi.