Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 377: Vương quốc Horn, và Cuộc họp
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Vương quốc Horn là một quốc gia nông nghiệp nằm ở phía Đông lục địa ở thế giới chính. Được thiên nhiên ưu đãi cho vùng đất trù phú và khí hậu ôn hòa, đất nước này đã sáng tạo nên một nền văn hóa riêng cho mình. Tuy vậy, họ chỉ giao thiệp rất hạn chế với một số quốc gia nhất định.
Và cũng chính vùng đất màu mỡ ấy đã khiến họ trở thành con mồi béo bở để Yuuron xâm lược.
Hơn một trăm năm trước, Horn bị kẻ thù phương Bắc thúc quân xâm chiếm. Tất nhiên là họ đã cắt đứt quan hệ với Yuuron, đồng thời liên hiệp với Felzen để kìm hãm nguy cơ bị xâm lược. Nhưng kể từ đó, Horn đã hoàn toàn tự cô lập trong suốt gần 1 thế kỷ.
Tuy sở hữu nền văn hóa riêng biệt và tài nguyên trù phú, nhưng sự thật là một nền văn hóa không hề tiếp xúc với bên ngoài chắc chắn sẽ bị thế giới bỏ lại phía sau. Mặc dù có liên hiệp với Felzen, Horn cũng chẳng chịu tiếp thu những tinh hoa về công nghệ ma thuật từ họ.
Nhà vua tiền nhiệm là Tonam da Horn và Thái tử Kamla da Horn, đều hiểu rõ nguy cơ tiềm ẩn của tình trạng này.
Nhận thấy Vương quốc chỉ đang dậm chân tại chỗ, Thái tử đã cho mời người từ nước ngoài về giảng dạy và khuyên vua cha rằng ông nên tích cực tiếp thu những văn hóa đó. Tuy hiểu được tấm lòng của con, nhưng người cha đã không đồng ý, và hai bên xảy ra tranh cãi gay gắt. Bởi tính cứng đầu di truyền, họ không thể nhún nhường hay công nhận người kia, vì thế mối quan hệ của họ trở nên xấu dần đi theo năm tháng.
Nhưng rồi, những tấn thảm kịch bắt đầu xảy đến với gia đình Hoàng gia. Đó là việc Thái tử đột ngột qua đời. Người ta nói rằng anh đã rơi xuống vách núi khi đang trên một chiếc xe ngựa và kết thúc cuộc đời ở tuổi 21. Một buổi quốc tang đã diễn ra, và mọi người đều tiếc thương trước sự ra đi của vị Thái tử trẻ.
Nhưng chỉ một tuần sau, như xát muối vào vết thương ấy, Quốc vương cũng băng hà. Vài người cho rằng nhà vua đã phải chịu hàng đống đau khổ giày vò cộng thêm cả cái chết của con trai, trong khi một số khác thì lại nói đó là do sức khỏe của ngài qua nhiều năm đã dần tệ.
Một buổi quốc tang khác ngay lập tức được cử hành, và cả nước một lần nữa chìm trong sầu não. Người dân lúc này đang rất lao đao trước những thảm kịch ấy.
Thế nhưng vận rủi của Vương quốc chưa dừng lại ở đó. Thông thường, Thái tử sẽ là người nối ngôi, nhưng anh ta lại mất từ một tuần trước rồi. Vậy nên Kuo da Horn, con trai duy nhất của Thái tử vừa tròn một tuổi, sẽ là người nối nghiệp vương giả.
Tất nhiên là một đứa trẻ 1 tuổi chẳng thể nào trị vì đất nước được cả. Vậy nên mọi người đều nghĩ rằng Tể tướng Schwein Adante đồng thời là ông ngoại của cậu bé Kuo sẽ tạm cai quản đất nước.
Nhưng Ganossa da Horn, em trai của nhà vua quá cố, lại phản đối việc này. Ông ta cho rằng vị vua tiền nhiệm đã luôn trăn trở về quyết định tước quyền thừa kế ngai vàng của con trai và trao lại cho ông. Chính vì thế hành động của Schwein không khác gì một lời tuyên bố chiếm đoạt ngôi báu.
Tể tướng thì lại phản bác rằng vị vua tiền nhiệm đã luôn muốn hàn gắn lại mối quan hệ với Thái tử, đồng thời cũng bác bỏ ý kiến của vị Hoàng thân kia.
[Rõ ràng là họ đang trải qua một cuộc xung đột quyền lực giữa hai phe cháu nội và em trai của nhà vua quá cố.]
[Thật vậy.]
Vua Felzen và Giáo hoàng Ramishu khẽ bàn tàn với nhau. Lúc này, tôi đang quá giang trên chiếc xe ngựa Felzen trên những con đường thuộc Kinh đô Railmin của Vương quốc Horn. Tuy tôi đã định đến bằng xe Ether cho tiện, nhưng nghĩ lại thì việc đó sẽ khiến chúng tôi trở nên quá nổi bật ở một nơi như Horn mất.
Không gian bên trong xe rất rộng rãi, còn hai vị lãnh đạo kể trên đang ngồi đối diện với tôi. Hộ tống tôi lần này là Yae và Sakura đang ngồi ở hai bên.
[Felzen hiện đang trung lập trong vấn đề này. Vì thế, ta muốn nhờ Giáo hoàng kiểm tra xem có ai trong số họ có nói dối không.]
[Và Felzen sẽ dựa vào kết quả đó để quyết định sẽ ủng hộ phe nào ư?]
[Đúng là như vậy. Ta không muốn nhìn họ xảy ra nội chiến với nhau.]
Chà, ngài ấy nói có lý. Nhưng tôi còn phải làm gì nếu Giáo hoàng đã ở đây để khảo nghiệm tính xác đáng của hai bên chứ?
[Ta cũng muốn nhờ Touya-dono kiểm tra xem có sự can thiệp của ma thuật không. Ta nghi ngờ có kẻ đang cố gắng làm hại Hoàng thân hoặc Tể tướng. Và chỉ có ngài mới có thể làm những điều chúng ta không thể.]
À đúng nhỉ. Nếu đám sát thủ của Yuuron có liên quan thì sẽ rất nghiêm trọng. Lần trước thậm chí bọn chúng đã cố nổ bom để giết tôi, nên có vẻ an ninh ở đây chẳng là gì cả.
Bấy giờ cỗ xe ngựa đã tiến vào lâu đài, tôi khẽ hít một hơi thật sâu để dốc lại tinh thần.
Dù được gọi là lâu đài hoàng gia, nơi đây lại không lớn như của Belfast hay Regulus. Kiến trúc lâu đài cũng rất khiêm nhường và không hề gợi được cảm giác vương giả. Nếu phải so sánh thì để xem nào... màu đỏ của nó làm tôi liên tưởng đến hình ảnh thành cổ Shuri.
Cỗ xe ngựa tiếp tục đi qua cổng và tiến vào sâu trong lâu đài. Tuy nhiên, mấy cánh cửa ban nãy trông không hề giống shureimon tí nào cả.
Khi chiếc xe ngựa dừng lại, lính hộ tống của Felzen từ một cỗ xe khác lần lượt nhảy xuống và dàn hàng ra trước chúng tôi. Những thánh kị sĩ của Ramishu cũng làm tương tự như vậy.
Trưởng đội hộ tống chạy đến mở cửa xe bọn tôi. Theo đó, Quốc vương Felzen, Giáo hoàng Ramishu và tôi lần lượt đi ra.
[Chào mừng đến với Vương quốc Horn, thưa Quốc vương Felzen, Giáo hoàng Ramishu và Quốc vương Brunhild.]
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với mái tóc đen chải ngược và đeo cặp kính mắt đang đứng trước thềm lâu đài chào đón chúng tôi. Ngoại hình chỉ giống một viên quan bình thường, nhưng ánh mắt của anh ta toát lên vẻ sắc sảo hiếm thấy. Trang phục của anh gồm một bộ đồ truyền thống thiếu cân xứng và chiếc thắt lưng quàng trên vai.
[Anh là...?]
[Tên thần là Toren Hanoi, một trong Tứ đại Hầu tước của Vương quốc Horn, cai quản vùng lãnh địa phía Đông.]
[Tứ đại Hầu tước?]
Khi tôi vô ý thốt lên cụm từ lạ hoắc đó, anh ta giải thích cho tôi.
[Tứ đại Hầu tước là những người được giao cai quản một vùng đất rộng lớn thuộc lãnh thổ Horn. Lãnh địa của tôi nằm ở sát vùng biển phía Đông, vậy nên đó cũng là tên của tôi.]
Ra là vậy. Vương quốc Horn có khá nhiều lãnh địa, nhưng chỉ có 4 lãnh địa rộng lớn lần lượt là của nhà Toren, Nishimori, Kitayama và Minazumi. Trong cuộc tranh chấp này, nhà Nishimori và Kitayama đứng về phe người em trai, còn nhà Toren và Minazumi đứng về phía Tể tướng Schwein.
Hay nói cách khác, anh chàng Toren Hanoi đây chính là một người thuộc phe Tể tướng.
Hầu tước Toren ... Mà đúng hơn là Hầu tước Hanoi... dẫn chúng tôi vào bên trong lâu đài.
[Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Quốc vương Brunhild và Giáo hoàng Ramishu sẽ tới thăm nơi đây đấy.]
[Tôi đã luôn muốn được tận mắt chiêm ngưỡng vùng đất Horn trù phú và nổi tiếng này. Tất cả là nhờ có Quốc vương Felzen.]
[Thần hiểu, đó là vì vị Quốc vương quá cố của chúng thần chưa từng giao thiệp với ai khác ngoại trừ Felzen cả ... Thần cũng nghĩ đó không phải là một quyết định đúng đắn, nhưng ... thần thực sự rất vui khi có nhiều nhân chứng đến buổi họp ngày hôm nay.]
Hanoi-san vừa nói vừa nở một nụ cười cay đắng. Hm, anh chàng này có vẻ là một người ủng hộ việc cải cách.
Cuối cùng, Hanoi-san dẫn chúng tôi đến một nơi có vẻ là phòng Hội nghị.
Một căn phòng sang trọng với tường và cột dát vàng óng ánh. Trên trần nhà là một bức điêu khắc hình con rồng hào nhoáng. Những thứ này, đứng bên ngoài sẽ khó mà hình dung được. Chúng tôi ngồi ở phía bắc của chiếc bàn vuông, còn các hiệp sĩ hộ tống Felzen và thánh kị sĩ Ramishu thì dàn ra xung quanh đằng sau.
Hanoi-san nói anh ta sẽ triệu họp những đại diện của hai phe đến nên phải rời đi một lát. Sau đó, tôi đảo mắt quanh căn phòng một lượt để tìm dấu vết ma lực cảm nhận được từ trước.
[Hmm ...]
[Touya-dono? Có chuyện gì sao~degozaru?]
Yae nhận ra ánh nhìn ấy và hỏi tôi.
[Mắt của bức điêu khắc hình rồng trên trần nhà và cả những thứ trang sức đặt ở hai bên trái phải trong căn phòng. Anh nghĩ chúng đều là các Artifact.]
[Ể?]
[Mà anh không nghĩ đó là tạo tác gây hại. Có lẽ chúng chỉ là một loại tạo tác với công dụng giống như [Silence] để ngăn âm thanh lọt ra ngoài, hoặc là một rào cản chống ma thuật dịch chuyển...]
Nói cách khác, âm thanh trong này đã bị cách li với bên ngoài, và những ma thuật loại dịch chuyển cũng không còn khả dụng, còn nếu tôi cố ý gây hại người khác, vòng bảo vệ sẽ được kích hoạt. Có lẽ đây là biện pháp an ninh của bọn họ.
Sau một hồi ngắn, những cánh cửa ở hai bên trái phải chúng tôi đồng loạt mở ra, và người từ cả hai cửa đi vào.
Vì hiện tại bọn họ không có người đứng đầu nên bọn tôi vẫn được ngồi yên ở đấy. Chỉ có Yae và Sakura là đứng dậy và cúi đầu chào.
Mấy người kia cũng chào lại theo cách tương tự.
Bên tay trái chúng tôi là Tể tướng Shubain Adante, Hầu tước Toren Hanoi vừa nãy, và Hầu tước Minazumi Nanbei.
Tể tướng Schwein đã gần 70 tuổi nhưng trông vẫn còn minh mẫn. Những nếp nhăn hằn rõ và chiếc mũi nhọn khiến ông ấy nổi bật lên là một người mạnh mẽ, quyết đoán. Có lẽ ông ấy là loại người sẽ chả bao giờ cười dù bạn có cố làm trò hề đi chăng nữa.
Bên cạnh ông ta là Minazumi Nanbei độ cỡ 30 tuổi. Một người đàn ông khá là bụ bẫm, và anh ta liên tục rút ra chiếc khăn mùi xoa để lau mồ hôi tay vì căng thẳng. Yếu bóng vía quá.
Bên phải chúng tôi là Hầu tước Kitayama Hawk, Hầu tước Nishimori Celia, được dẫn đầu bởi Hoàng thân Ganossa da Horn.
Ganossa là một người đàn ông tuổi tứ tuần. Ông ta sở hữu một cơ thể tráng kiện, bộ ria và mái tóc đen của ông luôn khiến người khác nhận nhầm tuổi. Thêm vào đó, ánh mắt dữ tợn ấy càng làm người ta nghĩ ngay rằng đây là một chiến binh hơn là người trị vì.
Hầu tước Kitayama Hawk ngồi bên cạnh là một người đàn ông đã ngoài 60. Ông ấy chỉ im lặng ngồi đó, nhưng lại tỏa ra khí chất trang nghiêm giống với Naito-san của bọn tôi.
Người cuối cùng là Nishimori Celia. Điểm rõ nhận thấy nhất của cô chính là mái tóc màu hạt dẻ của mình. Cô ta khá trẻ, chỉ cỡ chừng 20 tuổi. Ấn tượng đầu tiên về cô là xinh đẹp, nhưng đồng thời với đó tôi cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khiến cánh đàn ông phải dè chừng toát ra từ cô gái này.
Phò tá mỗi người bọn họ là một nhóm cảnh binh đứng đằng sau.
Tể tướng Schwein.
Hầu tước Toren Hanoi.
Hầu tước Minazumi Nanbei.
Hoàng thân Ganossa.
Hầu tước Kitayama Hawk.
Hầu tước Nishimori Celia.
Hội nghị quyết định tương lai của Vương quốc Horn được bắt đầu.
[Hoàng huynh đã từ chối ý kiến của Thái tử Kamla bởi vì việc cải cách đó có nguy cơ dẫn đến sự diệt vong của Vương quốc. Vì vậy, anh ấy đã hứa sẽ tước quyền kế vị của thằng bé và đưa cho ta.]
[Nhưng chẳng có bằng chứng nào cho thấy Bệ hạ đã làm điều đó. Mà kể cả vậy, Thái tử chỉ có thể bị tước quyền nếu còn sống, vì thế nên đứa con đầu lòng của Thái tử Kamla là Kuo mới đúng là người kế vị.]
[Ý ngươi là ta đang nói dối?]
[Thần không hề nói như thế. Chỉ là mối quan hệ giữa Bệ hạ và Thái tử đã quá nghiêm trọng nên có lẽ ngài ấy đã để cảm xúc lấn át.]
Tể tướng Schwein và Hoàng thân Ganossa vẫn tiếp tục tranh cãi với hai quan điểm trái ngược nhau, chẳng ai nhường ai.
Theo như Tể tướng nói, có lẽ nhà vua chỉ mất bình tĩnh sau khi tranh cãi với Thái tử nên mới hứa như vậy. Khả năng đó không phải là không thể ... Vấn đề là liệu người em trai có nghĩ như thế hay không.
[Vậy trước tiên ta muốn xác nhận một điều, Tể tướng-dono. Có thật là vào ngày Hoàng huynh mất, anh ấy đã nói chuyện với ông đúng không?]
[........ Nếu thần nói phải thì sao?]
[Theo mọi người trong lâu đài, có vẻ Hoàng huynh đã kể cho ông nghe một chuyện rất quan trọng. Phiền ông kể rõ nội dung của cuộc trò chuyện vào lúc đó được chứ?]
Ganossa lườm Tể tướng Schwein một cái. Tuy nhận ra điều đó nhưng Tể tướng chỉ từ tốn đáp lại.
[... Đó là những suy tư của Bệ hạ sau cái chết của Thái tử. Vào lúc đó, Thái tử vẫn muốn cải cách và Bệ hạ vẫn từ chối. Chúng thần đã có đôi chút thảo luận về việc đó.]
[Ông chắc đó là tất cả chứ? Rằng Hoàng huynh chẳng hề nói gì với ông về quyết định nhường ngôi cho ta? Thật sự là cái chết của anh ấy vẫn còn nhiều vướng mắc, Tể tướng ạ. Và ông gần như là người hưởng lợi nhất từ đó?]
[... Thần không rõ Hoàng thân muốn ám chỉ điều gì.]
Hmm? Có vẻ ông ta cho rằng Tể tướng mưu sát nhà vua. Nhưng tôi không thấy Tể tướng có lý do để làm vậy... Ồ không, nếu vị vua không còn, ông ta sẽ được toàn quyền tạm cai quản đất nước. Như vậy là đủ động cơ rồi.
Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục giữ im lặng cho hai bên cãi nhau. Bởi vì theo cảm nhận cá nhân tôi, cả hai người họ đều đáng nghi cả ... Được rồi, có lẽ tôi nên hỏi Giáo hoàng xem sao.
Rất ít người biết về Ma nhãn có thể nhìn thấu lời nói dối của Giáo hoàng. Đối với đất nước Horn tự cô lập này, việc có người biết lại càng không thể.
Tôi nghiêng người qua hỏi nhỏ Giáo hoàng ngồi bên cạnh.
[Thế nào rồi? Ngài có biết ai trong số họ nói dối không?]
[Chuyện đó......]
Đáp lại tôi, Giáo hoàng chỉ lắc đầu và trưng ra vẻ mặt khó xử.
[Chẳng ai trong số họ nói dối cả ...]
[Ể? Như vậy nghĩa là sao?]
[Ma nhãn của ta không có phản ứng với việc nói dối. Cả hai người họ đều nói thật, hoặc là ... họ sở hữu thứ gì đó có thể ngăn chặn ma nhãn của ta...]
Tôi chưa từng thấy tạo tác nào có thể ngăn chặn ma nhãn, nhưng nếu bản thân ma nhãn đã là một loại phép thuật hệ Vô thì điều đó hoàn toàn khả thi. Nó làm tôi nhớ tới Hoàng tử Gardio cũng từng đeo một chiếc mề đay có công dụng giống như vậy.
Nhưng tôi nghĩ chẳng ai trong số mấy người này sở hữu thứ gì như vậy đâu ...
[Tể tướng-dono là ông ngoại của Hoàng tử Kuo. Nếu đất nước này không có ai cai trị, ông ta có thể bành trướng khắp mọi nơi. Nhưng Ganossa-sama lại không thể làm được như vậy.]
[Ý ông là gì hả Hầu tước Kitayama?]
Thấy Hầu tước Kitayama nói bóng gió mỉa mai, Hanoi-san lườm lại ông ta với ánh mắt sắc bén.
[À không có gì đâu, chỉ là chiếc xe ngựa của Ganossa-sama trên đường tới lâu đài bỗng nhiên bị sự cố khiến ngài ấy suýt bị trọng thương và thậm chí là mất mạng mà thôi.]
[Có chuyện đó sao?]
Tể tướng tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại.
[Lúc đầu ta chỉ nghĩ đó là một sự cố nào đó. Nhưng chắc các vị vẫn còn nhớ, rằng Thái tử cũng đã chết trong một tai nạn xe ngựa.]
[Tôi không biết gì về chuyện đó và cũng chẳng hiểu tại sao ông lại mang nó ra đây để mỉa mai.]
[Cũng phải ...]
Mặc dù giả vờ cười giả lả nhưng đôi mắt của Hầu tước Kitayama vẫn ghim vào Tể tướng không rời. Sự cố đó là thật, hay là ... Tôi ngoảnh nhìn Giáo hoàng, nhưng bà ấy chỉ khẽ lắc đầu.
Cơ mà tôi không thấy Tể tướng có lí do gì để giết Thái tử Kamla cả. Anh ta là con rể của ông ấy mà.
[ ... Tạm dừng ở đây một chút đi.]
Quốc vương Felzen nói vậy, và bọn họ rời khỏi căn phòng. Tôi nằm dài trên ghế và thở ra một hơi đầy mệt mỏi. Bầu không khí vừa nãy thật sự quá căng thẳng đối với tôi.
Một cô hầu gái người Horn (mà cũng có thể không phải là hầu gái vì cô ta mặc trang phục truyền thống) phục vụ nước trà cho chúng tôi. Nước trà ở đây rất ngon, hương vị của nó từa tựa như trà Eishen, nhưng cũng có hơi khác một chút. Sakura cắn thử một miếng bánh quy.
[Ngon quá. Vua, thử đi?]
[Ồ? Em nói đúng... ]
[Mhm. Em muốn đem chúng về làm quà cho mọi người.]
Sakura mỉm cười. Nụ cười ấy như xua tan hết bầu không khí căng thẳng đang bủa vây căn phòng. Tôi đang được hồi phục ...
Quốc vương Felzen ngồi trầm tư với hai tay khoanh vào nhau và hỏi tôi.
[Quốc vương, ngài cảm thấy sao về buổi họp vừa rồi?]
[Chà. Cả hai bên đều nói thật, và cả hai đều đáng nghi.]
[Hmm ... Quả đúng là làm người ta khó xử.]
[Xin lỗi. Có vẻ như ta không giúp được gì ... ]
[À không phải đâu, chỉ là ...]
Quốc vương Felzen vội vã sửa lại những từ vừa nói với Giáo hoàng Ramishu. Khi tôi cũng định quay sang an ủi bà ấy thì...
[Kyaaaaaaa!!]
Tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ đột ngột vang lên. Tuy căn phòng đã được cách âm, nhưng chỉ âm thanh bên trong mới không thể lọt ra, chứ ở trong đây vẫn có thể nghe thấy ngoài kia.
Chúng tôi mở cánh cửa và hướng về phía âm thanh phát ra.
Có vài người đang tụ tập ở hành lang đằng kia. Một người phụ nữ trong số họ đang run rẩy ngồi co mình trước cánh cửa phòng. Tiếng hét vừa nãy có lẽ là của cô ta.
Khi tôi mở cánh cửa và nhìn vào trong phòng, một người đàn ông đang nằm dài dưới đất. Một vũng máu in trên tấm thảm bên cạnh, và đó chính là Minazumi Nanbei. Anh ta đã chết.