Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 355: Thứ hạng mạo hiểm giả, và Giám khảo
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 355: Thứ hạng mạo hiểm giả, và Giám khảo
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Con smartphone nằm trên kệ tủ đầu giường tôi bắt đầu bật bài hát "William Tell Overture" của nhà soạn nhạc Rossini.
......Ầm ĩ quá. Có lẽ tôi nên xem lại việc chọn bài nhạc cho phù hợp mới được.
[Ừm... Xin chào...?]
Bị tiếng nhạc chuông phá bĩnh, tôi uể oải trả lời cú điện thoại mà chẳng thèm nhìn xem ai gọi đến.
[Sinh rồi! Em bé được sinh rồi!]
Giọng nói của Sue vang lên cùng lúc với đoạn kết "March of the Swiss Soldiers" trong bài William Tell Overture. Sáng nay tôi ổn.
[Ai vừa được sinh ra cơ ...?]
Chưa khỏi được cơn ngái ngủ, tôi vừa hỏi Sue vừa dụi đôi mắt đang nhắm tịt.
[Là đứa bé đó! Em trai của em vừa mới được sinh đó!]
Giọng nói hân hoan như sắp vỡ tung ra của Sue đã đem ý thức của tôi trở lại.
Em bé à? Em bé của Công tước Ortlinde ... Mẹ của Sue!
[Đúng rồi! Chúc phúc cho đứa bé!]
[Um!]
Hình như mẹ của Sue, Ellen-san đã sinh vào đêm qua, và em ấy nói rằng cuộc sinh nở đã diễn ra an toàn. Cả mẹ và bé vẫn khỏe mạnh và không gặp vấn đề gì.
Đây sẽ là người kế tục của Công tước Ortlinde. Nếu đứa bé nam này không được sinh ra, có vẻ như họ định sẽ để đứa con của tôi và Sue làm người kế tục cho nhà Ortlinde.
Công tước có lẽ không biết, nhưng đứa bé đó tám trên chín phần sẽ là con gái, vậy nên tôi cho rằng ý tưởng đó sẽ khó mà thành công (ít nhất là nếu mỗi người chỉ sinh một đứa).
Cuối cùng thì tôi cũng có thể gác máy sau khi xoa dịu được Sue đang vô cùng phấn khích. Em ấy luôn nói rằng mình mong muốn có một đứa em trai, nhưng em cũng đừng làm ầm lên vào buổi sáng thế này chứ.
Một lúc sau, khi tôi đang thay quần áo, một bức ảnh chụp Su đang bế đứa bé được gửi đến dưới dạng tệp đính kèm. Oh, tên đứa bé là "Edward" à? Edward Ernes Ortlinde. Ed sao?
"Edward" là tên ông ngoại của Sue, người đã ra đi từ lâu về trước. Ông ấy cũng là một người sở hữu phép thuật vô thuộc tính [Recovery].
[Mình nên chúc phúc bằng thứ gì đó.]
Tôi nên làm gì nhỉ? Yểm [Prison] lên chiếc xe đẩy để bảo vệ đứa bé khỏi mọi nguy hiểm? Không, không, hoang đường quá. Tôi nghĩ mình nên tặng một cái bình sữa giống hồi Hoàng tử Yamato hoặc một bộ nhật kí trưởng thành...
À, hay là tặng một chiếc máy in đơn giản giống bà Công chúa của Vương quốc Refreeze nhỉ? Họ sẽ có nhiều cơ hội để chụp ảnh hơn, và nếu gửi cùng một cuốn album, thì nó sẽ trở thành một quyển ghi chú để lưu giữ lại những kỉ niệm ấy. Yeah, làm vậy đi.
Thay đồ xong, tôi rời phòng và mời Yumina cùng đến chỗ Công tước Ortlinde.
=====================
"Sue, trông em có vẻ rất vui nhỉ."
"Thường thì chỉ có em và Rene là nhỏ nhất. Vậy nên em rất vui khi đứa bé được sinh ra và bản thân trở thành một người chị."
Chúng tôi đến thăm dinh thự Ortlinde rồi cùng nghỉ ngơi và tổ chức tiệc trà chiều ở ban công.
Vừa mới có được một đứa em trai và trở thành một cô chị, nhưng bầu không khí quanh Sue vẫn rất bình tĩnh, em ấy đang khẽ ngân nga những âm thanh thường thấy.
Nhìn Sue yên lặng như vậy cũng tốt, nhưng hình như tôi cảm thấy em ấy hơi cô độc hơn so với Sue thường ngày?
Cuốn album và cái máy in đơn giản mà tôi tặng làm quà cũng rất được đón nhận. Và tôi vừa chụp ngay tại đấy một tấm ảnh gia đình bao gồm cả quản gia Laim.
Tấm ảnh đầu đời đã được in ra và trở thành tấm đầu tiên của cuốn album ấy. Thật tốt khi quyết định tặng nó.
______________________
"Đúng đúng, có một đứa em trai mà suốt ngày phải lo cho nó thực sự rất cực luôn ấy ~ noyo."
"Đứa em trai này cũng rất là cực khi mà có một bà chị chỉ biết bóc trộm bánh quy mà không có sự cho phép đấy!"
Như thường lệ, tôi đang càm ràm với Karen-nee-san, người đang ngồi bên cạnh và "ăn ké" chỗ bánh quy.
"Đừng quan tâm đến tiếu tiết. Nếu không, sau này em sẽ bị hói đầu đấy ~ noyo?"
"Không có chuyện hói đầu đâu! Tuyệt đối không!"
Tôi bị hói đầu à? Mà cho dù là như vậy, sẽ vẫn ổn nếu sử dụng thuốc mọc tóc từ [Alchemy]!
Đang lở dở cuộc cãi vặt thì con dế của tôi thông báo cuộc gọi đến. Oh, là từ Rerisha-san, chủ Guild.
"Vâng, xin chào. Touya đây."
"Rerisha đây. Tôi gọi cậu vì vụ Học viện Mạo hiểm giả."
Học viện Mạo hiểm giả là trường dạy cho người mới về những thứ cơ bản như thái độ, kỹ năng và độ cảnh giác của một Mạo hiểm giả ở một mức nào đó.
Tôi đã lên kế hoạch cho việc này một thời gian rồi, nhưng có vẻ đến bây giờ nó mới được hoàn thành.
Vì muốn nghe ý kiến từ các Mạo hiểm giả, nên tôi sẽ thẳng tiến đến Hội. Tôi cảm thấy khá tệ vì đã ép Karen-nee-san kéo Yumina đi, nhưng mà sẽ ổn cả thôi.
Đã được một thời gian rồi tôi mới đi qua cánh cổng lâu đài này. So với hồi mới được xây dựng thì bây giờ trông nó sống động hơn nhiều.
Nhìn người dân trong thị trấn nở những nụ cười, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Brunhild nằm ngay trên tuyến đường giao dịch giữa Vương quốc Belfast và Đế quốc Regulus. Không chỉ thị trấn mà cả đất nước này đã trở thành chỗ dừng chân cho thương gia và du khách ghé tới rồi.
Thực ra, chỉ mất vài giờ để đi qua Brunhild, nên những người đang vội vã sẽ đi luôn mà không ở lại. Tuy vậy, vẫn có nhiều người chọn trú lại đây.
Bởi vì ở đây những thứ mà khó có thể được nhìn thấy ở các quốc gia khác, như phương tiện ma thuật, hoặc hơn hết là trò gacha ở tiệm đồ chơi Strand.
Ở đây bạn cũng có thể ăn những món ăn đa dạng từ các nước khác nhau. Bạn cũng có thể ăn món cơm dĩa Eishen nữa.
Nếu chịu trả phí đến quần đảo Dungeon, bạn cũng có thể được đắm mình trong biển. Nếu không có gì vội vã thì đây là nơi bạn không thể bỏ qua. Nhờ thế mà tôi đang kiếm được tiền.
Trước khi đến Hội nằm sát bên quán bar, tôi sẽ tạt vào trong quán một chút. Đó là bởi vì nếu có Suika ở đó thì tôi sẽ phải đem cô bé về.
Vị thần rượu say xỉn không có bên trong. Không biết em ấy đi đâu rồi...
Ngay khi vừa đặt chân vào Hội, chị gái tiếp tân đưa tôi vào văn phòng của Rerisha nằm phía sau.
"Xin lỗi đã làm phiền cô."
"Không, không, kế hoạch là vậy mà."
Ngồi mặt đối mặt với Rerisha-san, cô ấy bắt đầu giải thích về học viện.
"Đầu tiên, bên cạnh những thứ hạng như Vàng> Bạc> Đỏ> Xanh dương> Xanh lục> Tím> Đen thường thấy trên thẻ Hội, chúng ta sẽ đặt hạng Trắng là mức hạng thấp nhất. Bất kì ai vừa đăng kí vào Hội sẽ ở mức hạng này trước tiên."
Hmm. Vậy là giờ hạng Trắng còn thấp hơn cả hạng Đen nữa sao?
"Học viện sẽ là cơ sở hướng dẫn cho những người hạng Trắng những kĩ năng cơ bản. Tuy vậy, vài người mới đăng kí có thể đã có sẵn những kĩ năng đó. Ta nên kiểm tra và nâng họ lên mức hạng thích hợp."
Tôi hiểu rồi. Những người mới đăng kí có thể sẽ nhận những nhiệm vụ hạng cao nếu họ đủ trình đúng chứ?
Họ sẽ cảm thấy biết ơn khi chỉ ở thứ hạng thấp nhưng lại được tham gia cùng những Mạo hiểm giả cấp cao. Bạn sẽ không phải nói ra từng kĩ năng của mình.
[Ai sẽ là người chỉ dạy của Học viện?]
[Phần nhiều các Mạo hiểm giả đã nghỉ hưu hoặc những Mạo hiểm giả tình nguyện sẽ làm chuyện đó. Sau hai tuần luyện tập, những người học viên sẽ được thăng cấp ngay từ Trắng lên Đen.]
["Những người hạng Trắng cũng không bị bắt buộc phải tham gia Học viện, đúng chứ?]
[Tất nhiên. Họ có thể làm nhiệm vụ dao động cỡ hạng Trắng hoặc Đen, và sẽ được thăng cấp lên hạng Đen ngay. Chỉ là một nhiệm vụ đơn giản thôi.]
Những người mới bắt đầu có xu hướng chọn những nhiệm vụ chinh phục. Họ không nhận thấy được những chuyến chinh phục vô nghĩa sẽ tích tụ dần dà cơn mệt mỏi, và kết quả là họ sẽ gây ra những sai lầm chết người.
Có rất nhiều con gà công nghiệp chẳng thèm nghe dù ta có khuyên bảo họ đi nữa.
Vậy nên nếu bị các Mạo hiểm giả kỳ cựu ở Học viện bón hành, họ sẽ bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.
Họ cũng sẽ phải tự chịu trách nhiệm nếu bị đau.
[Còn về phí vào Học viện?]
[Tất nhiên, đó sẽ là một khoản tiền hợp lí. Mặc dù được học trong lớp của bất kì hướng dẫn viên nào, họ cũng phải trả một khoản tiền bằng nhau.]
Sẽ rất khắc nghiệt nếu học phải lớp của một ông thầy Spartan. Nhưng mà, nhờ thế mà nó sẽ giảm thiểu khả năng chết của họ xuống nhiều. Tôi nghĩ vậy là rẻ rồi.
[Đây là bài kiểm tra xếp hạng, và sẽ được chấm bởi nhiều hướng dẫn viên. Bài kiểm tra là để đo đạc khả năng thực sự của những người mới đăng kí vào Hội, vậy nên về cơ bản nó chỉ áp dụng cho hạng Trắng.]
Nói chung thì việc tăng thứ hạng bao gồm độ khó của nhiệm vụ được nhận, tỉ lệ thành công, sự hiện diện trước các vấn đề trong Hội, và nhiều yếu tố khác nữa. Chúng sẽ được cộng trừ dưới dạng điểm và được xếp hạng.
Mặt khác, tất nhiên là sẽ có việc rớt hạng.
Làm nhiệm vụ thất bại, bỏ khách hàng lại một mình, không làm theo hướng dẫn của Hội, phạm tội, vv... chắc chắn sẽ bị rớt hạng. Nhưng thường thì họ sẽ bị đá đít ra khỏi Hội luôn chứ không chỉ đơn thuần là rớt hạng.
Bởi vì những người như vậy sẽ không còn tư cách hội viên nữa. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng nên cho họ một cơ hội để phục hồi thứ hạng của mình.
[Học viện sẽ được xây dựng ở đồng bằng phía Nam đúng chứ?]
[Vâng. Đã hoàn thành được 70% rồi. Ngoài học viện, còn một vấn đề đáng lưu tâm là về thứ hạng của một Mạo hiểm giả...]
Rerisha mở miệng với đôi lông mày khẽ động đậy. Không biết vấn đề đó là gì nhỉ.
[Kết nối với một thế giới khác như Bệ hạ đã từng nói khi trước... Nếu chuyện như thế trở thành sự thật, có khả năng là những Mạo hiểm giả như Norn sẽ tăng lên. Trong trường hợp đó, liệu ta nên xếp hạng theo khả năng của bản thân họ hay theo khả năng của con Golem đi cùng...]
Ah, hiểu rồi. Ngay cả khi bản thân chủ nhân là một con gà chính hiệu thì con Golem vẫn có thể hoàn thành những nhiệm vụ hạng cao nếu nó đủ mạnh.
[Tôi nghĩ phân hạng theo khả năng của chủ nhân sẽ tốt hơn. Golem sẽ không còn bên cạnh nếu ta thả nó đi, hoặc nó bị tiêu diệt và phải thay một con mới. Mỗi khi mất hoặc thay thế Golem khác thì việc phân hạng lại sẽ gặp ít nhiều khó khăn.]
[Chắc chắn, trong trường hợp của Norn, bản thân em ấy là chủ nhân và con Golem cũng đồng ý việc đăng ký, nhưng tôi thấy...]
Mặt khác, tôi cũng cảm thấy tội lỗi cho những Mạo hiểm giả đã bị một con nhóc 6 tuổi đánh bay. Trông cô ta mạnh vậy thôi, chứ nhược điểm về thể chất vẫn như cũ và tôi cũng không muốn cô ấy gặp chuyện gì bất trắc.
[Học viện không chỉ được xây dựng ở Brunhild mà còn là các nước khác đúng chứ?]
[Vâng. Đến lúc này, chúng tôi đang lên kế hoạch ở Belfast, Regulus, Rodomae và Restia. Đây là lần thử nghiệm đầu tiên. Vậy nên nếu có vấn đề gì, khi ấy chúng tôi sẽ xem xét lại luật lệ.]
Nói chuyện với Rerisha, tôi nhớ tới một thứ đáng lưu tâm.
[...Nói mới nhớ, trụ sở chính của Hội là ở đâu vậy? Và có ai là người cấp cao nhất trong đó không?]
[Rất xin lỗi. Tôi không thể nói cho người ngoài biết về vị trí trụ sở. Và cũng không có người đứng đầu nào cả. Chỉ có vài chủ Hội trên thế giới này, bao gồm cả tôi. Các chủ Hội chính là người đại diện và quản lí cả Hội.]
Hmm. Tôi cứ nghĩ người đứng đầu sẽ là một loài sống lâu, hoặc là elf như Rerisha hoặc là thuộc tiên tộc như Lean chứ. Tôi có nhớ mang máng đã từng nghe Giáo sư nói rằng ở thời các vương quốc cổ đại đã tồn tại một Hội Mạo hiểm giả rồi.
Có vẻ quá khứ và hiện tại cũng không thay đổi gì lắm.
[Đúng rồi. Thưa Bệ hạ... Không, tôi có một nhiệm vụ cho cậu với tư cách là một Mạo hiểm giả hạng Vàng, Touya Mochizuki.]
[......Cô muốn gì sao?]
Tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chỉ đành ngồi lắng nghe.
[Cậu có muốn trở thành một giám khảo cho bài kiểm tra xếp hạng đầu tiên không? Điều này sẽ không xảy ra suốt đâu.]
[Cô không phải là giám khảo à?]
Umu. Thật lòng thì nó khá phiền phức. Tôi sẽ phải đo đạc khả năng của người khác. Ai cũng muốn được nâng hạng vì họ tự tin vào khả năng của mình. Nếu không ai phàn nàn thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng tôi nghĩ sẽ luôn có một người khiếu nại rằng mình bị đánh giá sai...
Chà, nhưng Hội vẫn là người quyết định, không chỉ riêng tôi. Vậy nên việc họ phàn nàn cũng chẳng thay đổi kết quả được.
Tôi cũng không ghét việc này cho lắm...
[Tôi ẩn danh được chứ? Về cơ bản thì ta chỉ cần nắm rõ khả năng của họ thôi mà.]
[Được rồi. Nếu có thể, tôi muốn để một Mạo hiểm giả hạng Vàng ra quyết định vì khi ấy nó sẽ có trọng lượng với những người mới hơn. Nhưng đành vậy...]
Rerisha vừa nhìn tôi vừa trầm tư. Chà, tôi hiểu cô ấy muốn nói gì. Đó là bởi vì cô ấy trông không hề mạnh mẽ.
[Tuy có giấu sức mạnh, nhưng Ngài thường đi thăm thú thị trấn nên chẳng mấy ai lạ mặt cả, phải không? Ngài định đeo mặt nạ sao?]
[Không, không, vì trước đây nó quá nổi bật nên tôi đã bỏ rồi. Cũng không khó để thay đổi ngoại hình với ma thuật ảo ảnh [Mirage].]
Tôi liền giả trang thành một người ngẫu nhiên trên mạng trước mặt Rerisha. Bởi vì chỉ cần chạm vào là sẽ bị phát hiện, nên tôi không thay đổi hình dạng cơ thể và chiều cao, nhưng tóm lại như này là đủ rồi.
Sẽ không ai biết đó là tôi, và tôi cũng giải thích rằng nếu giả trang thành một Mạo hiểm giả hạng Đỏ hoặc Bạc thay vì Vàng thì cũng đủ cho chức vị giám khảo rồi.
[Vâng. Có lẽ cũng ổn. Thực ra, một Mạo hiểm giả hạng Vàng nào đó nên là giám khảo, và tôi cũng muốn thêm người đó vào hệ thống xếp hạng.]
Rerisha nói vậy rồi nở một nụ cười cay đắng. Chà, hình như tôi vừa làm cổ phật lòng rồi? Ah.
[Nếu vậy thì ngoài tôi ra hãy để vị Mạo hiểm giả hạng Vàng kia làm giám khảo.]
[Huh?]
Giọng của Rerisha vang khắp phòng và lan cả qua quầy tiếp tân.